Khéo Dụ Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 22: Kết thúc



Giải mộng

“Mẹ. . . . . “

“A — —”

Lan Hâm Ân bất ngờ mở to mắt, tỉnh dậy từ trong mộng, toàn thân cô thấm đẫm mồ hôi lạnh đến run, hai tròng mắt vô thần nhìn thẳng trần nhà với trang trí quen thuộc trong phòng.

“Tiểu Phần?” - Giọng cô run run.

Cô không dám gọi quá lớn tiếng, sợ một khi quá lớn tiếng, sẽ phát hiện bản thân giờ mới thực đặt mình vào mộng cảnh.

Cô thấy cảnh tai nạn máy bay, cô biết bọn họ ngồi trên chiếc máy bay tử vong kia, cô biết rõ rành rành sẽ xảy ra chuyện nhưng đến cuối cùng cô mới nghĩ tới thì đã không kịp nữa. Cô còn chưa kịp nói cho bọn họ thì bọn họ đã ngồi lên chuyến bay kia rồi.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao mẹ lại chảy nhiều mồ hôi vậy?” - Chung Ly Phần cầm giấy đến nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh cùng nước mắt chảy xuống cho cô. – “Có phải mẹ gặp ác mộng không?”

“Ác mộng?” - Lan Hâm Ân mở to mắt, trong giọng nói là e sợ và không dám chắc nói không lên lời.

Cô gặp ác mộng? Rốt cuộc đâu là ác mộng? Là ở đây hay là vừa rồi? Cô cũng không rõ ràng nữa rồi.

“Thế nào rồi?” - Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Lan Hâm Ân dè dặt cẩn trọng ngước mắt lên nhìn người con trai cao lớn anh tuấn bên cạnh cô.

“Minh Khiết?” - Cô không xác định được có phải hắn hay không.

Cô rất muốn dơ tay chạm vào mặt hắn, nhưng lại sợ khi chạm vào được rồi hắn sẽ như bọt biển tan biến mất không còn gì nữa.

Cô cực kỳ sợ cảm giác đó!

“Em gặp ác mộng gì mà khiến cho cô gái không sợ trời không sợ đất hôm nay bị dọa thành như thế?” - Chung Ly Minh Khiết cười, dịu dàng kéo cô vào trong lòng.

Lan Hâm Ân nghe tiếng trống ngực của hắn, cảm giác cơ thể ấm áp của hắn từ từ sưởi ấm hai gò mà từ trước tới giờ luôn lạnh lẽo của cô, đôi tay cùng lồng ngực, cảm giác trống ngực hắn đều đặn chậm rãi an ủi sự sợ hãi của cô, lòng cô cuối cùng cũng được yên ổn. – “Em mơ thấy tan nạn máy bay, em lại không ngăn cản được.”

May mắn đó chỉ là mộng.

“Em. . . . . .” - Chung Ly Minh Khiết đột nhiên cất tiếng cười to.

“Sao, làm sao vậy?” - Cô nói sai sao?

Chung Ly Minh Khiết cười ra nước mắt, nhưng khóe mắt, khóe môi lại là sự thỏa mãn vô cùng.

“Rốt cuộc thế nào?”

Lan Hâm Ân cảm giác là lạ chỗ nào đó, nhưng cô mới dậy còn chưa tỉnh táo, cô không rõ rốt cuộc có vấn đề chỗ nào.

“Em ngủ đến mơ hồ luôn rồi sao? Khi đó…”

* * *

“Khônggggg….”

Tiếng kêu thê lương đến chói tai vang lên như muốn xe toạc bầu trời… đến nỗi khiến cho mọi người tuy đang ở đại sảnh sân bay ồn ào nhưng vẫn phải ngó nhìn qua.

Tại sao có thể như vậy?

Cô không muốn như thế,cho tới tận bây giờ… thật lòng cô không muốn như thế… mà cả “vở kịch” này lại là do cô làm ‘đạo diễn’.

Vì sao cô không cách nào làm ngơ? Vì sao cô không cách nào đối mặt với tình cảm của mình? Cô biết rõ, chỉ cần cô vươn tay ra là có thể giữ chặt hắn… chỉ cần cô gọi tên hắn, hắn sẽ có mặt ngay bên cạnh cô. Thế nhưng tại sao… tại sao tay cô đã không duỗi nổi mà ngay cả tiếng gọi cô cũng không phát ra được?

Vì sao cái ‘tiết mục’ phải trơ mắt nhìn người xa cách tận chân trời này lại diễn ra trước mắt cô?

Cái tình tiết cũ rích nhàm chán này sao lại tàn nhẫn xảy ra với cô nhu thế? Cô chỉ là không nói lên lời mà thôi, cần gì phải đối xử với cô như thế chứ?

Tuy là cô chưa từng nói ra, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thích hắn. Chỉ cần có thể cùng hắn sống dưới bầu trời này là cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Vì sao ngay cả hạnh phúc nhỏ nhoi này mà ông trời cũng keo kiệt với cô như thế chứ?

Đứa con trai cô chưa từng hòa nhã - cô không phải không thích thằng bé, cô chỉ là chột dạ. Cô chư từng tự tay dẫn dắt thằng bé nhìn đến thế giới này… thế nên cô hổ thẹn, không dám cho con biết thân phận thật của cô.

Hãy cho cô một cơ hội nữa, để cô có thể làm lại từ đầu. Hãy cho cô một cơ hội bù đắp, đừng để cô phải ôm hận cả đời… Cô không cần công việc này, trả người cô yêu và con trai lại cho cô!

“Trả bọn họ lại cho tôi, cái gì tôi cũng không cần nữa…”

“Thật vậy sao?”

Lan Hâm Ân khó khăn ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy cả sân bay là một biển lửa, bên tai cô chỉ ngập đầy tiếng vù vù và tiếng bước chân lẫn lộn.

Không có người nào bên cạnh nhưng sao cô lại nghe được một giọng nói rất rõ ràng như thế?

“Em thật sự muốn làm lại từ đầu sao?”

“Là ai?” - Cô thì thào hỏi.

Có phải cô bị điên rồi không? Vì sao bên cạnh không có ai nhưng cô lại nghe thấy có người đang nói với mình?

Điên rồi cũng tốt, để cô quên mọi chuyện đi… nói không chừng có thể tốt hơn…

“Bây giờ em muốn quên hết mọi chuyện… hay là bắt đầu lại từ đầu?”

Lan Hâm Ân không còn hy vọng, cô giương đôi mắt ngập đầy nước nhìn xa xăm. Trái tim cô đập vô hồn, nước mắt cứ thế… lẳng lặng chạy dọc theo gò má.

“Nếu có thể… tôi muốn mọi thứ quay lại, tôi muốn thay đổi kết thúc này…”

“Bởi vì em hi vọng người đó còn sống?”

“…Ừ…”

“Vậy em yêu người đó?”

“Chỉ tiếc tôi còn chưa kịp nói cho anh ấy biết…” - Đối với cô bây giờ, việc này mới chính là việc khiến cô hối hận nhất cả đời.

Chủ nhân của giọng nói này là thần cũng được, là ma cũng được… hoặc là ảo giác của cô cũng không sao cả, chỉ cần có thể khiến cô quay lại đủ để thay đổi giờ khai trương chi nhánh mới, cô có thể trả giá hết thảy.

“Vậy thì sẽ như ý nguyện của em!”

Lan Hâm Ân nặng nề khép lại đôi mắt ngập nước, mặc cho nước mắt gột rửa khuôn mặt, cố gắng chờ đợi giọng nói chỉ dẫn cô quay lại lúc trước.

Chỉ chốc lát sau, cô cảm thấy có người chạm vào người mình, có một đôi cánh tay có lực kéo cô, một lồng ngực rộng lớn rắn chắc cho cô dựa vào, cô muốn mở mắt nhưng không có sức, chỉ có thể tùy ý người nọ ôm chặt cô.

“Hâm Ân, chúng ta về nhà đi!”

Lan Hâm Ân bỗng chốc mở to hai mắt, thủy mâu nhìn thẳng khuôn mặt phóng đại tươi cười trước mặt cô….

Thật sự là hắn? Cô thực sự trở lại giờ mở rộng chi nhánh thật sao?

“Mẹ, con với ba đều nghe được đó!” - Chung Ly Phần chợt nhảy ra, lúc cười rộ lên giống hệt ba hắn.

Lan Hâm Ân kinh ngạc không dứt, trong khoảng thời gian ngắn không thể giải thích vì sao, chỉ là mở to hai mắt, mặc cho nước mắt chảy xuống.

“Xin lỗi em (mẹ)!” - Hai bố con không hẹn mà cùng lên tiếng, Chung Ly Minh Khiết vội vàng giải thích - “Bố con anh căn bản không có ngồi chuyến bay đó, do Tiểu Phần liên tục ầm ĩ muốn tìm em, cho nên anh vòng qua công ty trước. Sau khi phát hiện em không ở công ty, vốn đã chết tâm muốn quay về Anh quốc, nào biết vừa đến bên ngoài, liền nghe có người nói tay nạn máy bay, anh mang Tiểu Phần chạy tới xem thì vừa hay nhìn thấy em….”

Lan Hâm Ân ngây ngốc liễm mắt, lại chậm rãi mở ra, run giọng hỏi - “Còn giọng nói vừa rồi?”

“Là giọng của anh.” - Phải là rất xin lỗi, nhưng hắn lại không nhịn được nở nụ cười. – “Anh thật không ngờ em lại yêu anh đến thế.”

Hắn nói xong, cười đến rất dịu dàng.

“Thì ra là như vậy!” - Cô hẳn phải tức giận, hẳn phải thẹn quá thành giận, nhưng nước mắt lại không dừng lại, thân thể càng không có chút sức lực, không thể làm gì khác hơn là mặc hắn ôm cô vào lòng, nghe tiếng tim đập của hắn vỗ về tinh thần sắp phải ‘thôi việc’ của cô. – “Chỉ cần hai bố con không có việc gì là tốt rồi.”

Hắn đã thấy tất cả rồi, cô còn khó chịu nữa cũng không có ý nghĩa gì. Cô giờ chỉ muốn ôm chặt lấy hắn, ôm con trai, dùng đôi tay này của cô ôm chặt lấy hạnh phúc vốn thuộc về mình.

* * *

“Nghĩ tới chưa?” - Chung Ly Minh Khiết hôn trộm một cái trên môi cô.

Lan Hâm Ân hoảng hốt hết sức, từ từ lấy lại tâm trí tán loạn của mình, từ từ hiểu ra trước đó là ảo cảnh, thật chỉ là một giấc mộng, chỉ là đang ám chỉ cô, ngàn vạn lại đừng đẩy hạnh phúc dễ như trở bàn tay đó ra xa nữa.

Những lời buồn nôn cô không nói ra được, nhưng cô có thể thay bằng một nụ hôn nhiệt tình.

Chung Ly Minh Khiết có chút ‘thụ sủng nhược kinh’, nhưng vẫn vực hưởng thụ nụ hôn của cô, hưởng thụ sự ngượng ngùng rồi lại dụ dỗ câu hồn này như ngày xưa của cô.

“Ba mẹ sẽ không lại quên con nữa rồi chứ?” - Chung Ly Phần thập phần không vui quay đầu, nhìn chằm chằm ba mẹ đang chìm đắm trong nhiệt tình, rất không thức thời làm Trình Giảo Kim.

“Tí nữa nói sau.” - Khó được Hâm Ân chủ động như vậy, hắn có thể nào bỏ qua cơ hội như thế?

“Con mặc kệ đấy, chính ba mẹ nói muốn dẫn con đi chơi, thế nào mà sau khi mẹ ngủ ở đây xong là ba mẹ lại càng quên con thế hả?” - Chung Ly Phần như địa cầu bốc lửa gào hét, thấy hai người không có ý định để ý tới hắn, càng không chịu cô đơn chạy tới phá đám hai người thân thiết.

Nào ngờ hắn cứ như vậy bị ném ra ngoài cửa.

Không thể nào? Chung Ly Phần trừng mắt nhìn cánh cửa, không nhịn được làm ầm ĩ - “Con nói cho ba mẹ biết, ba mẹ tốt nhất nên mở cửa, bằng không… con đi bụi!”

Đây là thủ đoạn duy nhất của hắn, mặc dù ba không mắc mưu, nhưng mẹ dù sao cũng phải có chút phản ứng chứ?

Tiếc nuối chính là, hắn chờ thật lâu thật lâu, lại chỉ nghe được mấy tiếng mơ hồ, rồi lại có tiếng khiến hắn mặt hồng tim đập, tức giận đến giậm chân.

Thực cho rằng hắn không dám đi bụi sao? Ba mẹ sẽ phải hối hận, nhất định sẽ hối hận!

Hắn chỉ biết bọn họ nhất định không thương hắn, sự ra đời của hắn căn bản không được chúc phúc. Hắn cũng chỉ là thẻ đánh bạc sau khi ba mẹ tham hoan rồi dùng để thương lượng, hắn chỉ là trứng bị lợi dụng thụ tinh, bọn họ căn bản cũng không phải là thật lòng muốn hắn, hu hu!

Hắn lau nước mắt sắp tràn mi, oán hận đi xuống lầu. Thôi, bọn họ không cần hắn, hắn cũng không tin trên thế giới này không có người nào cần hắn.

Chung Ly Phần nhấc hành lý lên, để lại một tờ giấy trong phòng khách rồi đẩy cửa bỏ đi.

* * *

Đi tới đi lui, ông trời lại bắt đầu mưa, Chung Ly Phần không nhịn được trừng mắt nhìn bầu trời bị ô nhiễm thành màu xám, bắt đầu phẫn hận cái thế giới này.

Quyết định rồi, hắn không chỉ muốn đi bụi, hắn còn phải làm một đứa bé hư, hắn nhất định phải làm cho bọn họ hối hận!

Chung Ly Phần càng đi càng nhanh, nhẫn nhịn không để cho nước mắt uất ức rơi xuống, trong lòng càng quyết định, quyết định chí hướng lớn nhất của bản thân trong tương lai — làm người xấu!

Hắn muốn bọn họ đau lòng, để bọn họ khổ sở, để bọn họ hối hận!

“Em trai, em có cần một cây dù không?”

Chung Ly Phần cảm giác bóng râm phủ xuống, không vui ngước lên trừng mắt nhìn đối phương, trong phút chốc con mắt trận trợn ngược.

“Em muốn đi đâu, có muốn chị dẫn em về không?” - Cô gái có gương mặt mảnh khảnh cùng ngũ quan thanh tú.

Hắn vội vã lau khô nước mắt, tóc đã sớm bị mưa xối ướt hết, cười lịch thiệp. – “Xin lỗi, nhưng chị muốn đi đâu đây? Để em đưa chị về.”

Cô gái cười, chỉ vào đường mà hắn vừa mới đi qua. – “Chỉ ở trên.”

“Thật là trùng hợp, em cũng thế!”

“Thật sao?”

“Vâng, vậy chúng ta đi thôi!” - Chung Ly Phần không nói hai lời dẫn theo cô gái đi về.

Người xấu? Chí hướng?

Chờ hắn thất tình đã rồi hãy nói!

《THE END》

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.