Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 49



“Hoàng đế, ngươi nhìn xem Nguyễn hiền phi mới phong không biết quy củ như thế nào, nhìn xem nàng đem Vị Ương cung của ai gia thành cái gì!”

Thấy tiểu hoàng đế, khuôn mặt nghiêm nghị mới vừa rồi của thái hậu dịu xuống, hơi chút không cam lòng nói. Đại khái, tiểu hoàng đế không xuất hiện mà chỉ có ta, vẫn là không cam lòng.

Ta hạ mắt, quyết định không để ý nàng, cũng không nhìn nữa, dù sao chủ nhân chân chính tới, có chuyện gì liền để cho tiểu hoàng đế chịu là được. Chỉ thấy hoàng đế trong ngực ôm Nguyễn Chỉ, không nhanh không chậm nói:

“Mẫu hậu, theo như vi thần mới vừa thấy, Vị Ương cung như vậy tựa hồ là chính mẫu hậu. . .”

“Ngươi! Ngươi cư nhiên che chở cho tiện nhân này!”

Thái hậu đột nhiên cắt đứt tiểu hoàng đế, sắc mặt có mấy phần dữ tợn nói.

“Mẫu hậu, xin chú ý lời nói của ngài, dù sao tuổi tác đã cao, chuyện hậu cung nhi thần không dám làm phiền mẫu hậu quan tâm nữa. Mẫu hậu nếu là bây giờ cảm thấy trong lòng buồn bực mà phát cáu, không bằng đi hoàng lăng bồi phụ hoàng đi.”

Thanh âm kia mặc dù trầm thấp, lại rõ ràng mang theo ý vị uy hiếp. Thái hậu nghe vậy tức giận cả người phát run. Lại tựa hồ như cố kỵ điều gì, giận dữ nhìn ta một cái liền quay đầu đi.

“Đúng rồi mẫu hậu, Nguyễn hiền phi cùng Nguyễn chiêu nghi bởi vì thuở nhỏ thân thể suy yếu, trẫm liền chuẩn các nàng không cần thỉnh an, mẫu hậu là lão nhân gia nhân hậu như vậy tất nhiên sẽ không làm khó hậu bối đi.”

Không biết có phải ta nghe nhầm hay không, ta thấy tiểu hoàng đế kia đem ba chữ “lão nhân gia” nhấn mạnh. Thân thể thái hậu càng run lợi hại hơn.

“Ái phi, chúng ta về trước đi.” tiểu hoàng đế nắm tay ta, trong ngực ôm Nguyễn Chỉ cứ như vậy mà đi ra ngoài, ta liếc mắt, phát hiện khóe môi Nguyễn Chỉ hiện lên tươi cười, đem mặt mình chôn trong ngực tiểu hoàng đế.

Sau khi ra khỏi cửa điện ta mới phát hiện giai nhân cung trang hồng nhạt đứng phía sau tiểu hoàng đế lại là Hứa Từ. Đúng rồi, tiểu hoàng đế tối hôm qua ngủ ở chỗ Hứa Từ.

Chẳng qua là. . .Hứa Từ biết ta, ta vốn tưởng rằng nàng nhìn thấy ta sẽ thốt lên:

“Ngươi cái này thanh lâu nữ tử như thế nào. . .” Sau đó trước mặt mọi người vạch trần thân phận của ta, không nghĩ tới nàng cũng chỉ là rất có thâm ý nhìn ta một cái, rồi sau đó liền quay đầu đi. . .Cũng là nữ tử biết điều, biết nếu lúc này mở miệng sẽ chỉ đắc tội tiểu hoàng đế cùng ta.

Đến Tuyền Lan điện, tiểu hoàng đế đem Nguyễn Chỉ vào điện trước, rồi sau đó liền tới phòng ta, tự ngồi ở trước bàn, tùy ý rót trà chậm rãi uống. Thấy ta đứng ở bên hồi lâu cũng không làm gì, lúc này mới mở miệng nói:

“Ái phi quả nhiên là cùng người khác bất đồng, lần này trẫm vì ngươi không tiếc đắc tội thái hậu, nếu là nữ tử khác chỉ sợ đã sớm đối với trẫm ôm ấp yêu thương, chỉ có ái phi ngươi, mới có thể lạnh nhạt như vậy.”

Trong giọng nói của hắn lộ ra giễu cợt, giống như châm chọc ta không biết tốt xấu. Hạ mắt, ta nói:

“Hoàng thượng là đang nói đùa, rõ ràng chính ngươi đang lợi dụng ta để chọc giận thái hậu.”

Được tiện nghi còn khoe mẽ, không có cửa đâu! Mặc dù ta không biết nguyên nhân vì sao, nhưng nếu ngay cả sự thật hiển nhiên như vậy ta cũng không nhìn ra, đầu của tiểu gia dùng để làm gì?

Hắn nghe vậy nụ cười trên mặt bỗng cứng nhắc, mắt hơi trầm xuống nói: “Ngươi quả nhiên thú vị.”

Không đợi ta đáp hắn liền đi tới trước ta, hai tay ôm eo ta nói:

“Xuân Tiêu, trong mắt ngươi vẫn là không có ta a.”

Thanh âm khàn khàn, gần như là than thở. Đầu của hắn từ từ dựa sát lại, tay muốn nâng cằm ta lên. Làm cái gì vậy? Ta cả kinh, thật nhanh nghiêng người tránh ra, mở miệng nói:

“Hoàng thượng, nô tỳ có vấn đề muốn hỏi ngươi!”

Động tác của hắn dừng lại, lúc này ta cũng không tìm kiếm, bởi vì vừa rồi ta phát hiện hôm nay ta không mang hồn mộng mê hồn tán trên người! Mặc kệ, nói sang chuyện khác!

Ta nói:

“Hoàng thượng ngươi có biết người tên là Trầm Mặc?” đều là họ Trầm, dù gì cũng biết chút ít đi.

Chẳng biết tại sao, ta mơ hồ cảm thấy hai chữ này không đơn thuần chỉ là một cái tên. Có một loại cảm giác mãnh liệt nói cho ta biết, người này thực sự tồn tại.

Tiểu hoàng đế nghe vậy động tác dừng lại, vẻ mặt bất khả tư nghị [1] nhìn ta nói:

[1] không thể tưởng tượng nổi.

“Ngươi thế nhưng không biết đây là tục danh của thủy tổ?!” [2]

[2] Thủy tổ: người sáng lập. Ở đây là người khai quốc.

Thủy tổ? Đó là cái gì?

Ta ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn, chỉ thấy tiểu hoàng đế day trán, từ từ đẩy ta ra, xoay người đi ra ngoài, chốc lát sau hắn trở về cầm một quyển sách nhét vào trong tay ta nói:

“Tối nay không viết mười lần liền không cho ăn cơm!” Nói xong nhàn nhạt nhìn ta một cái, xoay người rời đi.

Ta cầm quyển sách lên nhìn. Tên là 《Bổn quốc thủy tổ》, mở ra trang thứ nhất, liền thấy góc trái phía trên có chữ viết rằng:

Bổn quốc thủy tổ, chuyện về Đại Diễn khai quốc hoàng đế Trầm Mặc.

Gì? Trầm Mặc, khai quốc hoàng đế? Người đã sớm chết thân thể đã thối nát? Ta nằm mơ thấy hắn, tức là làm sao?

Hồn ma tới cửa? Cô hồn báo mộng?

Thân thể không khống chế được run lên, cảm thấy có hàn khí xông lên. Nếu như trước đây ở đâu thấy hoặc nghe qua tên này, thì không có việc gì, nhưng mấu chốt là ta chưa từng nghe qua. Còn có hồng y nam tử kia, vì sau giống Cửu Tân trước đây ta mơ thấy? Bất quá Cửu Tân là nữ, bên trong, có liên hệ gì sao?

Càng nghĩ càng thấy quỷ dị, hơn nữa ta lại cảm thấy Cửu Tân thoạt nhìn rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ rốt cuộc đã gặp qua ở đâu. . .Lắc đầu, trong lòng ta nghĩ, nếu như lại lần nữa nằm mơ thấy bọn họ, ta nhất định phải tìm ra lí do. Có vẻ là người chết còn oán niệm mới có thể báo mộng.

Ai, không nhịn được thở dài, mộng hay không mộng trước hết để qua một bên. Trước tiên hoàn thành bài tập của tiểu hoàng đế đi. Vừa nghĩ tới hắn dùng ánh mắt nhìn kẻ thất học nhìn ta, lão tử liền vô cùng khó chịu. Có ý gì sao, ta dù gì cũng là người trải qua ngàn năm lịch sử Trung Hoa. Ta biết từ “Trường môn phú” của Tư Mã Tương Như đến “Thấm Viên Xuân – Trường Sa” của Mao Trạch Đông [3]. Ngươi có thể sao? Hiển nhiên là không thể a ~

[3] Tư Mã Tương Như là người đời nhà Hán.

Sai Nhã Ca gọi Nguyễn Chỉ tới đây, ta nghĩ thời gian dài như vậy, Nguyễn Chỉ cũng hôn mê xong rồi đi. . .Nguyễn Chỉ rất nhanh đã tới, thấy ta một mình ngồi trước bàn, trong mắt thoáng qua tia thất vọng. Chỉ chốc lát sau, rốt cuộc không nhịn được. Nàng ngượng nghịu nói:

“Hoàng thượng tối nay không có qua đêm ở chỗ tỷ tỷ.”

“Ân.” Đôi mắt Nguyễn Chỉ ảm đạm mấy phần, ta nghĩ rằng nàng nhất định nghĩ đến hồ nước hoặc nửa đêm hẹn hò gì đó. . .Ai. . .Đáng thương cho tâm hồn thiếu nữ của cô nương Nguyễn Chỉ a ~

Kéo tay Nguyễn Chỉ đi tới trước bàn, ta đem 《Bổn quốc thủy tổ》đưa cho nàng nói:

“Tỷ tỷ, hoàng thượng nói muốn nhìn chữ viết tay bản 《Bổn quốc thủy tổ》, ta chữ viết xấu sợ bẩn mắt hoàng thượng, ta đoán tỷ tỷ viết chữ rất đẹp, cho nên muốn tỷ tỷ làm giúp.”

Mặc dù ngoài miệng nói ngọt, trong lòng ta lại đang cười trộm, khụ khụ, tiểu hoàng đế, ngươi nghĩ bảo chép mười lần lão tử liền chép mười lần? Vậy thì ta quá mất mặt!

Nguyễn Chỉ nghe vậy hai mắt sáng lên: “Muội muội, đây là viết cho hoàng thượng nhìn?”

“Đúng vậy.” Ta gật đầu.

Nguyễn Chỉ nghe vậy vẻ mặt nhu tình mật ý nói:

“Nếu là viết cho hoàng thượng nhìn, ta nhất định sẽ cố gắng viết sao cho đẹp nhất!”

Nghe vậy, khóe miệng ta không tự chủ co rút mấy cái, cũng chỉ có người ái mộ điên cuồng mới có thể coi hành hạ viết đau tay thành hạnh phúc được ban ân đi. Ta liền muốn chảy xuống hai hàng lệ như sợi mì. Người ái mộ a người ái mộ. Anh tuấn tiêu soái phong lưu phóng khoáng Sở ca Sở Tiểu Dạ, ở hiện đại cũng là có người ái mộ a! Chẳng qua là hôm nay ở đây. . .Được rồi, Qua Tử huynh miễn cưỡng cũng được coi là người ái mộ.

Thu lại suy nghĩ, ta thấy Nguyễn Chỉ cúi xuống bàn vẻ mặt cực kỳ chuyên chú chép sách. Một hàng chữ đẹp đẽ hiện lên trên giấy, tâm tình cũng rất vui vẻ. Trong lòng hơi có chút băn khoăn. Ta đi rót trà cho nàng, nhẹ kéo ống tay áo nàng, nàng hướng ta cười ôn nhu, để xuống bút lông rồi bưng lên uống. Sau khi uống xong lại nhấp miệng, có chút không thỏa mãn nói:

“Lần này là cỏ Vân La.”

“Cỏ Vân La? Chẳng lẽ lại là độc dược?”

Nàng gật đầu. Ta hỏi “Tác dụng là gì?”

Nguyễn Chỉ nghe vậy cau mày suy nghĩ một lát, nói:

“Làm cho ngươi tứ chi dần dần vô lực, mềm yếu như mây trên trời.”

Ngoan độc! Thật vô cùng ngoan độc! Đây không phải là từ từ khiến người tê liệt sao? Nhã Ca mới từ ngự thiện phòng mang nước nóng tới liền bị động tay động chân, độc dược của những nương nương kia thật đúng là xuất hiện ở mọi nơi! Xem ra, cần phải dành thời gian hảo hảo dọn dẹp một chút.

Nguyễn Chỉ chép xong lần thứ nhất ta liền muốn ngủ thiếp đi. Dụi dụi con mắt, ta nhìn nàng nói: “Tỷ tỷ sao một lần đã hiểu rõ?”

“Tất nhiên.” Nàng gật đầu.

Ta nói tiếp: “Vậy ngươi có thể nói cho muội muội một chút, trong quyển sách này viết những gì?”

Nguyễn Chỉ cười nhẹ, con ngươi biến đổi, giơ tay nhấc chân đều ẩn hiện một cổ khí quý phái. Đôi môi hé mở, chỉ nghe nàng nói:

“Những năm cuối Đại Ân, thiên tai khắp nơi, Thát Tử phương Bắc xâm lược, dân chúng lầm than. Kẻ thống trị hoang dâm vô độ, phía dưới chỉ biết vơ vét của cải. Năm đó đại hạn, người ở ngoài quan ải chết đói nhiều vô số, thông tin lại bị dấu diếm hơn một tháng mới truyền đến hoàng đô, trong triều không có bất kỳ kẻ nào muốn mở quốc khố cứu giúp nạn dân.

Lúc đó, thủy tổ Trầm Mặc là cậu ấm danh môn vọng tộc, đúng lúc ấy du lịch ở quan ải. Chính mắt thấy bi kịch nạn dân lấy thịt người ăn, ở trong lòng liền thề muốn lật đổ triều đình, muốn cho dân chúng cuộc sống đầy đủ sung túc. Đến cuối năm, những người có tri thức đứng lên khởi nghĩa. Sau chín năm, rốt cuộc mới lập nên Đại Diễn hoàng triều hôm nay.”

Nói như thế, vậy thì Trầm Mặc là một anh hùng. Bất quá muốn làm hoàng đế có dã tâm có khát vọng thì không đủ, thời cơ cũng vô cùng trọng yếu! Hơn nữa một công tử văn dốt võ nát chỉ biết du sơn ngoạn thủy, lại một thân chinh chiến trở thành hoàng đế khai quốc. Trong sách này “Có người giúp một tay” tuyệt đối không đơn giản như vậy. Có thể thấy được, mạng lưới liên lạc khổng lồ là trọng yếu cỡ nào a!

Nguyễn Chỉ thấy ta bộ dáng suy nghĩ sâu xa cười một tiếng nói:

“Thủy tổ Trầm Mặc đúng là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, bất quá ta cảm thấy hứng thú, chính là tình yêu cảm động sâu sắc của hắn cùng với Trữ Tín hoàng hậu Cửu Du, muội muội ngươi biết không? Thủy tổ cả đời chỉ cùng Cửu Du hoàng hậu làm bạn đến già, ngay cả một phi tử cũng không có! Cho nên người ta nói nam nhi Trầm gia, đều có chút mầm móng si tình!”

Nhàn nhạt nhìn bộ dáng say mê của Nguyễn Chỉ, ta có chút không biết nói gì. Hiện giờ tiểu hoàng đế cưới mấy trăm lão bà, thậm chí thường thường mỗi đêm chọn một nữ nhân, vậy cũng là biểu hiện của mầm móng si tình sao? Bất quá nếu là ta nói những lời này với Nguyễn Chỉ, nàng tất nhiên sẽ đáp lại một câu “Đó là bởi vì hắn chưa gặp được người khiến hắn phải si tình.”

Tựa hồ các cô nương đối với tình yêu luôn ôm quá nhiều ảo tưởng không thiết thực. Lắc đầu một cái, chợt nhớ tới. Ta lôi kéo tay Nguyễn Chỉ nói:

“Ngươi xác định Trữ Tín hoàng hậu không gọi Cửu Du mà gọi Cửu Tân?”

Nguyễn Chỉ nghi ngờ nhìn ta một cái nói, “Tất nhiên là Cửu Du.”

Nàng lật sách, chỉ vào hai chữ đằng sau Trữ Tín. Được rồi, mặc dù chữ phiên thể lão tử không biết nhiều, nhưng hai chữ Cửu Du ta có thể loáng thoáng nhận ra. Trong lòng có chút đè nén, tựa hồ có gì đó chắn lấp, khiến cho hô hấp của ta cũng khó khăn.

Ba ngày sau, ta cũng không gặp tiểu hoàng đế, nghe nói tin tức trong triều, hoàng thượng cùng các quan vì phòng ngừa lũ lụt mà bận rộn bể đầu sứt trán. Nguyễn Chỉ cực nhọc viết thật đẹp nhưng cũng không có cách nào đưa cho hắn.

Mấy ngày nay khi ăn cơm ta cũng kéo theo Nguyễn Chỉ. Chờ nàng ăn rồi thử qua không độc ta mới dám đụng đũa. Khiến lòng ta buồn bực chính là, độc đều hạ ở những món có thịt! Mà đồ chay đều không độc. Ba ngày ăn rau, lưỡi lão tử cũng muốn lè ra ngoài!

Bữa trưa hôm đó, ta mang theo một món rau thì liền nghe Nguyễn Chỉ “A” một tiếng thảm thiết! Lập tức nhảy đến, bộ mặt kinh sợ quá mức.

“Thế nào? Thế nào? Lại ăn phải kịch độc?” Ta trấn an vỗ lưng nàng cắn răng nghiến lợi hỏi.

Cách lão tử! Độc ba ngày này có mấy trăm loại, cũng mau có thể làm chật một cái bàn!!

Chỉ thấy Nguyễn Chỉ vỗ ngực tay khẽ run nói:

“Món ăn, trong món ăn có sâu!”

Ta sửng sốt, bưng khay đến nhìn, đúng là có. Một con sâu đen to bự trợn mắt nhìn ta, tay run run, cái khay liền “Phang” bị quăng xuống đất. Cách lão tử! Cho ngươi mặt trời liền đại hạn, cho ngươi nước sông liền lũ lụt! Các nữ nhân trong hậu cung thật đúng là ngoan độc, thấy hạ nhiều độc dược như vậy cũng không chết chúng ta, vì vậy đổi kế ghê tởm dùng sâu, muốn ói chết chúng ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.