Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 67



Nhận lấy khăn rồi lau mặt, ta vẻ mặt căm phẫn hỏi Nhã Ca:

“Nhã Ca, ngươi thích cuộc sống ở hoàng cung?”

Nếu nói thích, xem ra trước khi chạy trốn ta phải an bài tốt cho nàng. Nhã Ca trợn hai mắt nhìn ta đáp:

“Nương nương sao lại hỏi như thế? Nhã Ca làm gì sai sao? Nhưng, ta thật sự chỉ sợ nương nương thua thiệt mà thôi.”

Ân, điều này ta dĩ nhiên biết, cho nên hiện tại muốn an bài tốt cuộc sống sau này của ngươi. Ta nhìn chằm chằm nàng nói:

“Nhã Ca, ngươi không nên suy nghĩ nhiều, chỉ cần nói cho ta biết ngươi thích hay không là được.”

Thấy sắc mặt ta không có gì khác thường, Nhã Ca lúc này mới nói:

“Nương nương, so với hoàng cung, thật ra thì ta thích cuộc sống ở Phù Dung các hơn, trong cung quá ngột ngạt, ta thích không khí tự tại, bất quá, chỉ cần có thể đi theo nương nương, nô tỳ cảm thấy ở đâu cũng tốt. Nương nương là chủ tử tốt nhất mà nô tỳ từng gặp!”

Cho dù là tốt nhất, nhưng vẫn là chủ tử sao?

Tức khắc trong lòng ta có chút áy náy, cảm thấy phải xin lỗi Nhã Ca, từ khi đi theo ta đến bây giờ, vẫn là nàng hầu hạ ta ăn uống nghỉ ngơi, làm những việc của một cung nữ lại vẫn cảm thấy ta đối tốt với nàng, Nhã Ca a, tiểu nha đầu, không nhịn được xoa xoa tóc nàng, ta nghiêm túc nói:

“Nhã Ca, ngươi yên tâm, ta sẽ đối tốt với ngươi!”

Nhã Ca vẻ mặt ngây ngô nhìn ta, cũng không biết quyết định vừa rồi của ta. Sau khi ăn sáng xong, ta vốn định đi Thiên điện xem Nguyễn Chỉ thế nào, bất quá nghĩ một chút lại thôi. Nguyễn Chỉ khó lắm mới có thể ở riêng với tiểu hoàng đế, ta không nên đến phá đám.

Đang suy nghĩ ngày hôm nay nên làm gì, có cung nhân tới đây nói:

“Nương nương, chi nữ Hoàng đại nhân Hoàng Anh tới đây bái kiến.”

Hoàng Anh?! Ta kích động muốn nhảy lên, nhưng trong lòng vẫn tự nói, phải bình tĩnh phải bình tĩnh! Đều nói càng hi vọng thì càng thất vọng!

Nhưng cho dù như vậy, tim ta vẫn không ngừng nhảy nhót! Còn khẩn trương hơn khi thấy mối tình đầu. Ngồi trong phòng khách, tay bưng chén trà, ta giả bộ đang tinh tế thưởng thức. Sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân. Đầu tiên, đập vào mắt chính là gót sen xinh đẹp trong đôi giày thêu tinh xảo. Ta ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy rõ diện mạo của nàng.

Ngô, vóc người hơi cao, cũng phải đến một mét bảy. Nữ tử ở cổ đại như vậy đã coi là cao, bất quá như vậy cũng vừa phải. Đúng là kiểu mặt trăng tròn, thế nhưng cặp lông mày trên đôi thu thủy kia so với nữ nhân bình thường lại dày hơn mấy phần, cả người mơ hồ lộ ra một cỗ anh khí.

Hoàng Anh, người cũng như tên.

Nàng mỉm cười nhìn ta một lúc lâu, sau đó mới hành lễ:

“Dân nữ Hoàng Anh, không biết nương nương đặc biệt truyền dân nữ tới là vì chuyện gì?”

Chậc chậc, thanh âm cũng không mềm mại như nữ tử bình thường, ngược lại dứt khoát lưu loát, khó trách dám áp đảo Đoàn Tu, không hổ là chi nữ của võ tướng a. Nàng vẫn khom người, cung phi là ta chưa có lệnh thì nàng không được phép đứng dậy.

Nhìn nàng một lúc lâu, cho đến khi ta cảm thấy không còn gì để nhìn, lúc này mới uống một ngụm trà bình thản nói:

“Hoàng Anh, nam minh tinh ngươi thích nhất là Nghiêm Khoan? Nhưng ta lại thích Hoàng Thu Sinh ở Hồng Kông, lão nam nhân cũng có sức quyến rũ của lão nam nhân, nhớ năm đó truyền kỳ Sở Lưu Hương đã mê đảo hàng vạn thiếu nữ.”

Ta nói xong hồi lâu vẫn thấy nàng không phản ứng, vẫn như cũ khom người đứng một bên, trong lòng liền có chút buồn bực, thật sự ta đã nghĩ sai?

Nhưng nếu nàng không phải thì ta thật sự không cam lòng! Vì vậy ta thử dò xét nói: “Are you form China?” không có phản ứng. . .Vẫn không có phản ứng, có lẽ “Nghiêm Khoan” mà nàng nói chỉ là tên một người mà thôi.

Nhíu mày, ta bình thản nói:

“Hoàng Anh, ngươi đứng lên đi.”

Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát rất mãnh liệt, nghĩ một chút, trừ kẻ xui xẻo như ta đây, còn có ai xuyên tới? Ta vừa dứt lời, chỉ thấy người nàng giật giật, sau đó lảo đảo, tiếp theo lập tức liền “phịch” một tiếng, cô nương này cứ như vậy tứ ngưỡng bát xoa [1] trên đất! Không thể a. . .

[1] Đầu, hai tay, đầu gối cùng chạm đất.

Chẳng lẽ là khom lưng quá lâu, hay do vừa rồi dò xét quá đáng, cô nương này nhìn anh khí bức người nhưng thực tế là ấm sắc thuốc? Ta vội vàng tiến lên, đưa tay muốn đỡ nàng dậy. Lại nghe “phịch” một tiếng, nàng liền gạt tay ta ra. Người ta cho là ngã xuống đất vì mệt, giờ phút này bỗng nhảy dựng lên, đặt tay chống cũng không cần, động tác kia có thể so với Lý Tiểu Long a.

Chỉ thấy nàng khẽ nhíu mày, ngón tay hung tợn chỉ vào ta nói:

“Mẹ kiếp a! Ngươi có phải đồng loại của ta hay không a? Biết trước là đồng loại mà ngươi vẫn như vậy! Nữ nhân ngươi thật nhẫn tâm a!! Uổng ta ở cổ đại này hơn một tháng mới gặp đồng loại, không chỉ thế lại còn là một kẻ xấu xa!

Nha nha nha! Ngươi có hát quốc ca dưới lá cờ Trung Quốc hay không?! Mẹ ngươi chẳng lẽ chưa dạy ngươi phải yêu đồng bào sao?”

Tựa hồ là chỉ vào người ta rồi mắng vẫn chưa hết giận, hai đôi tay trắng nộn kia cơ hồ sắp đập vào gáy ta! Chậc chậc, cô nương này hỏa khí thật không nhỏ, chẳng lẽ hôm nay ăn phải thuốc nổ sao? Vì phòng ngừa thế lửa lớn dần, ta vội vàng nắm lấy tay nàng, sau đó nói:

“Cô nương đừng nóng giận! Ngồi xuống trước, ngồi xuống uống nước! Chúng ta trước hết hảo hảo ôn chuyện!”

Ta vừa nói vừa kéo nàng đến ngồi cạnh. Được rồi, cũng đã ngồi xuống, lại thấy nàng trừng mắt, duỗi tay liền giành lấy chén trà trong tay ta, uống một hớp nói:

“Ngươi bảo ta phải bình tĩnh thế nào?! Ta rõ ràng đang hảo hảo ngồi trong nhà đọc truyện xuyên không! Ai biết mới xem một chút liền xuyên! Ô ô ô. . .”

Nói tới đây, nàng kéo ống tay áo lau mắt, nhưng chính là kéo ống tay áo của ta. . .Lúc này mới nói tiếp:

“Thì ra tiểu thuyết xuyên không đều gạt người! Nói gì mà mỹ nam nhiều như sao trời, dễ tìm dễ ăn! Nói chỉ cần nhảy một điệu hiện đại hát một bài hiện đại đang lưu hành là mỹ nam tới tay!! Tỷ tỷ đáng thương ta thiếu chút nữa muốn nhảy thoát y mà ngay cả bóng dáng mỹ nam cũng không thấy! Ô ô ô ô! Thật vất vả dựa vào quan hệ muốn trói buộc một kẻ dung mạo tốt nhất, kết quả người kia vẫn trốn ta, trực tiếp coi ta như mãnh thú và nước lũ! Ô ô ô. . .Ta như thế nào lại mạng khổ như vậy!

Như thế nào lại xuyên tới thời đại này? Nơi này không có mạng không có khoai tây chiên không có computer! Truyện tranh thiếu nữ của ta! Ô ô ô! Tiểu thuyết BL của ta a a a! Ta vừa mới bỏ hai trăm đồng mua a! Ô ô ô. . .Còn có. . .Còn có cha mẹ luôn lải nhải thúc giục ta đi hẹn hò. . .Ô ô ô, bây giờ tất cả đều không thấy!”

Ta nhìn cô nương này từ khi kêu gào đến khi nước mắt như mưa, thật sự là buồn vui lẫn lộn a! Thì ra hài tử xui xẻo số khổ bị ông trời vứt bỏ, không chỉ có một mình Sở Ca ta. . .

“Này, ngươi đừng khóc.”

Phải nói ta đối với nữ sinh thích khóc không biết phải làm gì! Rối rắm đưa tới tay áo vừa rồi bị nàng lau nước mắt, ta nói:

“Hoàng Anh a, ngươi đừng khóc, xem một chút, càng khóc càng xấu a.”

Quả nhiên. . .Chữ “xấu xí” đối với nữ nhân mà nói giống như ma quỷ nguyền rủa, nghe vậy nàng lập tức thôi sói tru. Ngẩng đầu lên nhìn ta, oán hận nói:

“Ta hối hận!!”

“Hối hận cái gì?” Chỉ thấy nàng mày kiếm dựng thẳng, ánh mắt đằng đằng sát khí nói:

“Nếu như sớm biết sẽ chuyển kiếp, ta nhất định sẽ cầm dao đến nhà kẻ bạc tình kia thiến hắn! Mài phẳng lão nhị nhà hắn! Bạo hoa cúc hắn! Sau đó sẽ chạy về xuyên! Như vậy sau khi chuyển kiếp cũng không phải chịu trách nhiệm hình sự! Đúng! Nếu có thể quay ngược thời gian nhất định ta sẽ làm như vậy!”

Xoa cái trán thấm mồ hôi lạnh, nhìn nữ tử trước mắt khoa tay múa chân nếu trong tay cầm đao thì sẽ chém xuống, ta không khỏi không cảm thán! Đây là một nữ nhân bưu hãn cỡ nào a! Bất quá cũng chỉ có ở hiện đại, ở thế kỷ hai mốt mới có nữ tử bưu hãn như thế này!

Mặc dù khiếp sợ ngôn ngữ bưu hãn của nàng, bất quá trong lòng ta cũng rất kích động! Rốt cuộc lại nghe thấy ngôn ngữ hiện đại, thấy người đến từ cùng thời đại! Khó trách người ta nói thấy đồng hương hai mắt lưng tròng, bản thiếu ta hôm nay cũng đã tự nghiệm thấy.

Thăm dò, lại rót chén trà đưa cho nàng, ta nhìn nàng trực tiếp bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, lúc này mới nói:

“Hoàng Anh, khụ khụ, bình tĩnh một chút, chúng ta trước hết nói về tình cảnh của mình đi.”

Đồng hương gặp mặt ôn chuyện, giống như trên thương trường phát danh thiếp. Ta vốn tưởng rằng kế tiếp chính là đồng hương thấy đồng hương nước mắt lưng tròng, rồi sau đó ôm nhau hoài niệm thế kỷ hai mốt. Ai nghĩ cô nương này lại không giống bình thường, chỉ thấy nàng lông mày dựng thẳng, mắt hạnh trợn to nhìn ta nói:

“Nói gì chứ! Ta không muốn cùng ngươi ôn chuyện!”

“Ngô, vì sao?”

Chẳng lẽ hành động dò xét vừa rồi của ta đắc tội cô nương này? Nghe vậy, nàng đặt chén trà xuống. Đứng dậy đi vòng quanh bàn, sau đó đi tới trước mặt ta từ trên nhìn xuống nói:

“Ta vừa thấy ngươi liền không có hứng thú nói chuyện! Ngươi nhìn mình một chút, ngực lớn hơn ta! Mông vểnh hơn ta (dùng từ nghe hơi thô, nhưng ta không biết dùng từ khác)! Da trắng hơn ta! Điều khiến ta không thể nào nhịn được chính là nốt ruồi chu sa đáng yêu trên trán ngươi, ô ô ô! Nốt ruồi chu sa! Lão nương ta ngay cả nằm mơ cũng muốn có!”

Day trán, nhức đầu, ta đây thật sự hối hận đã trêu trọc tiểu tổ tông nàng! Lại nghe nàng nói tiếp:

“Ô ô ô, không công bằng không công bằng! Đều là nữ chuyển kiếp, lão thiên gia vì sao cho ngươi bề ngoài xinh đẹp nam nhân đều muốn nhào vào, lại cho ta bộ dáng nhạt nhẽo như cháo trắng! Hơn nữa nhìn thân phận của ngươi xem, ngươi xuyên thành phi tử, ngày ngày áo gấm thức ăn ngon! Ta lại xuyên đến nơi ngày ngày thuốc súng, gia đình vô cùng không hòa thuận, dựa vào tài trí của ta mới có thể khá lên một chút! Cho nên ta đối với ngươi, hâm mộ, ghen tỵ, oán hận không thể nào hình dung!!”

Nghe nàng nói tới đây, ta không chế không được liền chảy ra hai hàng lệ như sợi mì, chỉ muốn hỏi nàng:

“Lão tử vốn là một nam nhân vô cùng tiêu soái, nhưng xuyên qua lại thành bộ dạng này? Ngươi còn ghen tỵ với ta a?”

Nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Đề tài giới tính luôn luôn là nỗi khổ riêng của ta a! Đợi một lúc lâu, nàng đứng im không nói thêm gì nữa, ta mới trở lại bình thường, nhìn nàng nói:

“Nói như vậy, cuộc sống ở Hoàng gia của ngươi không tốt?”

Nếu như là thật, cũng đều là người xuyên qua, ta phải giúp nàng một phen. Tựa hồ là đã phát tiết hết buồn bực trong lòng, lúc này nàng nhẹ nhàng nói:

“Khá tốt. Ngay từ đầu ta liền giả bộ mất trí nhớ. Vốn Hoàng phu nhân, cũng chính là mẹ của thân thể này mới đầu không thích ta. Sau đó phát hiện tính khí ta rất đúng khẩu vị của nàng mới đối tốt với ta, nói ta không hổ là chân truyền của nàng, là nữ nhi của nàng.

Hiện giờ động một chút là muốn rèn luyện mắt nhìn nam nhân của ta. Còn động viên ta nữ phẫn nam trang học chút công phu trên giang hồ, có thể trấn áp phu quân tương lai!”

Ngô, Hoàng phu nhân, chính là một nhân vật dị thường bưu hãn a, nhìn người mẹ của ngươi, đã nói lên ngươi không xuyên nhầm!

Ta liền nhớ tới lời đồn đại binh bộ thị lang Hoàng đại nhân bị lão bà đánh sưng mặt mũi, không thể không cảm thán, thì ra bưu hãn gia phong cũng có thể di truyền. Dừng một chút, ta lại nói:

“Thật ra thì, theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, làm nữ nhân, vẫn nên ôn nhu một chút, nam nhân phần lớn đều thích nữ nhân ôn nhu.”

Vốn tưởng rằng nàng sẽ phản bác, không nghĩ nàng chỉ ngẩng đầu nói: “Không quan trọng, chỉ cần bổ nhào vào nam nhân là được. . .”

Nam nhân. . .Nam nhân ở hiện đại cũng không ít? Chẳng lẽ nàng thiếu nam nhân đến mức này?

Ách. . .Ta hoàn toàn không biết nên nói gì. Cô nương này, có phải quá mức đói khát hay không? Ta yên lặng ngẩng đầu nhìn trời nhưng chỉ thấy xà nhà. Vì vậy nhìn xà nhà một chút, mới mở miệng nói:

“Hoàng Anh, ngươi thích Đoàn Tu?” Chỉ thấy sắc mặt nàng biến đổi, lập tức mặt liền đỏ bừng, ánh mắt sáng như sao nhìn ta chớp chớp nói:

“Thích a! Làm sao có thể không thích! Hắn giống như tình nhân Nghiêm Khoan trong mộng của ta, oh my god. Phải nói sau khi xuyên không ta vừa ý nhất điểm này! Ở hiện đại Khoan ca cách xa ta đến thế nào, hắn chính là sao trên trời! Nhưng cổ đại lại không giống như vậy! Ỷ vào việc nam nữ thụ thụ bất thân, lại có cha ta làm chỗ dựa, ta cũng không tin hắn có thể chạy khỏi lòng bàn tay ta.”

Nhìn nàng, vẻ mặt biến đổi từ hoa si đến phúc hắc, cả người mơ hồ lộ ra mấy phần quỷ quyệt.

“Nói thì nói vậy, nhưng mọi việc luôn ngoài ý muốn a.” Ta híp mắt làm bộ cao thâm khó lường.

Chỉ thấy nàng ngoái đầu đến đây nói nhỏ: “Có tình ý bên ngoài? Hay như thế nào?”

“Ngoài ý muốn chính là, phu quân ngươi chọn lại là Đoàn Tu, hắn đối với nữ nhân không thể được, chỉ có cùng nam nhân, ngô, hắn mới có thể dũng mãnh tác chiến. . .”

Nói đến đây, nàng cũng nên bỏ qua chứ? Dù sao chỉ cần là nữ tử, có ai nguyện ý gả cho một nam nhân chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn? Đó không phải là tự mình tìm ngược sao!! Ai ngờ nàng “Ngao ngao ngao” kêu mấy tiếng, sao trong mắt càng nhiều, nàng ngước đầu, nụ cười dâm đãng nói:

“Lại là đam mỹ a! A a a, thật đáng yêu! Đoàn Tu rốt cuộc là công hay thụ a? Phải là công đi! Nhìn cái mông nhỏ tròn vo của hắn, cùng với eo lưng rắn chắc, ngô, nếu hắn là công, như vậy thụ nhất định là một đại thúc! Dù sao hiện giờ đang lưu hành công trẻ a! Nhưng thụ đại thúc kia là ai đây? Ân, chẳng lẽ chính là cha ta? Đúng rồi, hắn thường không về nhà.”

Che mặt, nếu biết vậy thì ta đã chẳng làm, tại sao ta lại đưa tới tiểu tổ tông này! Ta như thế nào liền quên ở thế kỷ hai mốt có loại sinh vật gọi là “hủ nữ” chứ! Xem ra hôm nay ta đã hoàn toàn thua trận.

Bất quá nhìn bộ dáng của Hoàng Anh, ta đột nhiên nghĩ ra một kế.

Thật tốt.

Trấn an Hoàng Anh mấy câu, thật ra nói cho dễ nghe là trấn an, bất quá chính là ngồi nghe nàng nói dưa chuột hoa cúc cùng kiến thức kpop gì đó. Nghe vậy một lúc, ta mới nói có việc cần làm, tạm biệt nàng hẹn mai lại gặp, sau đó để cung nhân đưa nàng đi.

Nàng đột nhiên quay lại nhìn ta cười nói:

“Đại mỹ nữ ở hiện đại được nam nhân nuông chiều quá mức, mắt đều ở trên đầu, mà bây giờ ngươi lại có thể nghe ta lải nhải nhiều như vậy. Chẳng lẽ diện mạo của ngươi kiếp trước so với gương mặt bây giờ của ta còn xấu hơn?”

Nói càn! Lão tử trước khi xuyên anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng a! Không đợi ta đáp lại, Hoàng Anh đã đi rồi. Ta vội gọi Nhã Ca vào, đưa khối lệnh bài chứng minh thân phận mà tiểu hoàng đế cho ta, nói với nàng:

“Ngươi nhanh đi phủ trấn quốc công tìm Nguyễn Dự, để hắn đưa cung nữ lần đó tới gặp ta. Nhớ, nhất định phải là cung nữ lần trước a.”

Nhã Ca lĩnh mệnh đi, ta ở trong điện ngồi đợi chừng một canh giờ nàng mới trở lại. Đoàn Tu đi phía sau Nguyễn Dự. Ta khua tay, Nhã Ca cùng Nguyễn Dự rất thức thời liền ra ngoài.

Đoàn Tu bình thản tiêu sái đến bên cạnh ta ngồi xuống, mắt hoa đào thâm thúy nhìn ta nói:

“Nương nương tìm ta gấp như vậy có chuyện gì?”

Ta nhíu mày, cười nói: “Đoàn đại nhân, gần đây hoa đào khó dây dưa?”

Chỉ thấy vẻ mặt bình thản của hắn hoàn toàn biến mất, khóe môi hiện lên nụ cười khổ nói:

“Đoàn Tu ta sống hai mấy năm, lần đầu tiên gặp một nữ tử mạnh bạo như vậy. . .”

Mạnh bạo, dùng từ thật tốt, xem ra hắn đối với trình độ bưu hãn của nữ tử hiện đại đánh giá rất cao a.

Chiết phiến nhẹ gõ mặt bàn, ta nhìn sắc mặt xám xịt của hắn, dáng vẻ nghĩ đến là rùng mình, liền không nhịn được cười nói:

“Nếu như ta nói có biện pháp giúp ngươi giải quyết nàng thì sao?”

Chỉ thấy Đoàn Tu khẽ nhíu mày, ánh mắt yếu ớt nhìn ta nói:

“Ngươi cần nhiều hay ít?”

Chậc chậc. . .Tiểu tử này thật sự ngộ đạo!

Nhưng. . .Hắn như thế nào khẳng định lần này ta muốn bạc? Bưng chén lên ung dung uống một hớp trà, ta mới nói: “Nếu không có Tiểu Lục, thì tiền bạc là đủ? Nhưng thực chất Xuân Tiêu chỉ muốn làm một giao dịch với đại nhân.”

“Ngô, không biết nương nương muốn giao dịch thế nào?”

Ta nhìn xuống dưới, nhìn chằm chằm Hồng Loan ngọc bội bên hông hắn nói: “Ta không quan tâm người đằng sau ngươi là ai, cũng không quan tâm ngươi mưu tính những gì, ta chỉ muốn ngươi đáp ứng trong lúc biến cố bảo vệ hai người giúp ta là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.