Nhíu mày, ta làm mặt lạnh, kéo áo gấm che người, chỉ vào máu đỏ sẫm trên giường nói với Tiêu Hàn:
“Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi không mở to mắt ra nhìn?”
Dứt lời, mắt Hàn vương nhìn theo hướng ta chỉ, nhìn mấy giây lại quay về phía ta, giật giật môi, hạ mắt xuống:
“Hiểu Hiểu, đêm qua không phải là mộng sao? Còn có. . . Tại sao ngươi vẫn là xử nữ?”
Ánh mắt ta nhìn Tiêu Hàn ngày càng tóe lửa, cho đến khi nghe câu kia “Tại sao ngươi vẫn là xử nữ. . .” cảm giác giống như sét đánh bên tai. Thân phận Xuân Tiêu, hẳn là rất nhiều khách tới. Vậy thì ta phải giải thích thế nào? Cổ đại lại không giống như hiện đại, không có vá màng trinh gì đó. . . Khép hờ mắt, ta nhìn trộm hắn, chỉ thấy vẻ mặt cứng rắn của hắn trở nên ấm áp, ánh mắt mông lung, tựa hồ đang vô cùng vui mừng.
Nga, nói vậy tâm tình bây giờ của hắn cũng không tồi? Ta vừa nhìn lén hắn, vừa dè dặt đáp:
“Khụ khụ. . . Khụ khụ. . . Mỗi lần có khách đến, ta đều hạ thuốc mê trong rượu.”
Nói xong, ánh mắt vui mừng của Hàn vương lại sáng hơn mấy phần. Ánh mắt hắn nhìn ta càng nóng rực hơn, đến khi ta có chút sợ hãi, hắn liền duỗi tay ôm ta vào trong lòng. Cặp tay kia ôm chặt lấy hông ta, mặt dán mặt ta, ngọt ngào nói:
“Hiểu Hiểu. . . Thì ra. . . Từ trước đến giờ nàng đều là của ta. Hiểu Hiểu. . . Hiểu Hiểu.”
Hàn vương từng tiếng từng tiếng gọi. Trong nháy mắt ta cảm thấy đầu mình nặng trịch, đang tự hỏi làm thế nào để hắn buông tay ra thì bàn tay hắn từ bên hông ta trượt xuống, rồi sau đó theo bắp đùi muốn tiến vào bên trong!
Thần kinh đột ngột căng thẳng, ta nhìn Hàn vương, còn chưa mở miệng, hắn liền nói bên tai:
“Hiểu Hiểu. . . Hiện tại. . . Vẫn còn đau sao?”
“Đau. . . Đau chết. . . Vô cùng đau.” Vẻ mặt ủy khuất, ta vội vàng đáp lại.
Mẹ nó, sáng sớm vừa dậy chẳng lẽ còn muốn làm thêm một lần? Thân thể mảnh khảnh của Xuân Tiêu không chịu nổi dày vò của hắn a! Thấy dáng điệu của ta, Hàn vương yêu thương hôn trán ta, rồi sau đó thanh âm trầm xuống nói:
“Người đâu!”
Một giây sau, liền thấy bốn cung nữ trong cung ta đi vào, Nhã Ca đứng ở phía trước. Các nàng cúi chào, sau đó Hàn vương nói:
“Đi chuẩn bị nước nóng cho nương nương tắm rửa.”
“Vâng” Nhóm cung nhân cúi người rồi lui xuống. Ta nhìn bàn tay của hắn vẫn đặt bên hông ta, cùng với vẻ mặt vui mừng kia, mày không khỏi nhíu chặt, trong lòng nghĩ, không phải muốn ở đây tắm uyên ương cùng ta chứ?
Mở miệng, ta chọn từ kĩ lưỡng nói:
“Hoàng thượng. . . Bây giờ. . . Ngươi nên vào triều sớm”
“Lâm triều sao?” Hàn vương nghe xong cười một cái, ý cười trên mặt sâu dần, sau đó hắn nói:
“Bất quá chỉ là lâm triều, thiếu một hai lần thì có làm sao?”
Oh? Người này thật sự là Hàn vương? Thật sự là Hàn vương vừa thoán vị thành công trước tiên muốn ổn định lòng người?
Chậc chậc. . . Hãm cha. . . Cùng nhau tắm thì ta không sợ, nhưng sợ trong quá trình tắm, đột nhiên dục hỏa đốt người rồi sau đó bá vương ngạnh thượng cung, đây cũng không phải là chuyện đùa, eo ta vẫn đang mỏi vô cùng.
Ta dè dặt nói:
“Hoàng thượng. . . Ngươi vừa mới lên ngôi, trước tiên phải ổn định lòng người, nếu không đột nhiên có biến cố. . .”
Ta còn chưa nói hết liền bị thanh âm lạnh như băng của hắn cắt đứt:
“Bọn họ dám?”
Tiêu Hàn. . . Dám hay không dám, cũng không phải do ta quyết định. Ta không lên tiếng, chỉ cười nhẹ nhìn hắn, Hàn vương lại ôm ta vào trong lòng, rồi sau đó nhẹ nhàng nói:
“Vẫn là Hiểu Hiểu nghĩ cho ta nhất. Cũng được, nàng tắm rửa ăn sáng xong rồi nghỉ ngơi đi, lâm triều, tất nhiên vẫn phải làm.”
Ta dùng ánh nhìn lưu luyến khiến cho bản thân mỏi nhừ cả mắt nhìn hắn rời đi. Thân thể mềm nhũn liền ngã xuống giường. Khi ngâm mình trong thùng tắm ngập cánh hoa thì cảm thấy kinh mạch toàn thân như giãn ra. Bảo cung nhân lui ra ngoài, cả người ở dưới cánh hoa, chỉ lộ ra đầu.
Lúc đang nhắm mắt dưỡng thần, phía sau có tiếng bước chân truyền đến. Ta ngẩng đầu, liền thấy một cung nhân phấn y đi vào. Miễn cưỡng mở miệng nói:
“Không phải bảo các ngươi canh giữ phía ngoài hết sao?”
“Hồi nương nương, là ta.”
A? Tiểu Lục? Sao hắn lại tới đây? Cả người không tự chủ chìm xuống dưới, sau đó ta mới nói:
“Tiểu Lục, ngươi tìm ta có việc.”
Vừa dứt lời, liền thấy hắn bĩu môi một cái, ủy khuất nói:
“Không có chuyện gì thì không thể sang đây thăm nương nương sao?”
Có thể a. . . Chẳng qua tại sao ngươi lại đi vào lúc ta tắm. . . Ta thấy bộ dáng ai oán của hắn liền không khỏi vui vẻ. Cười nói:
“Có thể! Nói đi, có chuyện gì?”
Liền thấy nụ cười mang theo mấy phần gian xảo của Vi Luật:
“Nương nương. . . Đương kim hoàng thượng kỹ thuật rất tốt? Ta nghe các cung nhân nói, đêm qua nương nương kêu. . .”
“Nương nương chẳng lẽ quên, ngươi còn thiếu ta một lần.”
“Phải không?” Ta nhếch mắt nhìn đương bộ của hắn, hắn liền nhanh chóng quay đầu đi, hơi lúng túng nói:
“Dù sao nương nương vẫn nợ ta.”
Hừ. . .Ta không tin lúc này ngươi vẫn muốn ngủ cùng ta, lạnh nhạt nhìn hắn một cái, ta nói:
“Có chuyện gì! Ngươi nói trực tiếp đi. . .”
Liền thấy Vi Luật vẻ mặt ngưng trọng, híp mắt cười nói:
“Nương nương trước đó đã đáp ứng ta. . . Hoàng đại nhân chi nữ Hoàng Anh. . .”
Chậc chậc. . . Còn đang nghĩ về tình lang của hắn đây, còn không phải sợ Đoàn Tu bị người ta đoạt mất? Cụp mắt xuống, ta nói:
“Yên tâm, phía Hoàng Anh ta đã có biện pháp giải quyết. . .”
Vi Luật nghe vậy cười hắc hắc mấy tiếng. Rồi sau đó lại nói:
“Nương nương. . . Nghe nói. . . Nghe nói người tình của ngươi, Tần thượng thư nhi tử Tần Duệ, mấy ngày sau sẽ thành thân. Cưới chi nữ của Thôi đại nhân, quả nhiên là môn đăng hộ đối, dòng dõi thư hương.”
Tần Duệ. . . Qua Tử huynh, thật sự muốn thành hôn sao? Trái tim đột nhiên thoáng qua cảm giác đau nhói, rồi lại bị ta đè nén. Ta cười nhẹ nhìn Vi Luật:
“Sau đó thì sao?”
Tựa hồ là đợi câu này của ta, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn sáng lên, hớn hở nhìn ta nói:
“Nương nương. . . Ngươi muốn đoạt hôn hay không? Ta có thể giúp ngươi nga, chúng ta có thể tìm Đoàn Tu. . .”
Dừng! Ta ngắt lời hắn, mặt lạnh nói:
“Không cần, ta không có hứng thú, muốn chơi ngươi chơi một mình đi!”
Vi Luật tựa hồ bị vẻ mặt của ta hù dọa, bĩu môi, bộ dáng muốn khóc lại thôi, thấy vậy ta bật cười, hàm xúc hướng hắn nói một câu:
“Tiểu Lục a. . . Trước hết phải bảo vệ tốt mạng mình, sau đó mới nghĩ chơi như thế nào, có đúng hay không?”
Vi Luật không hiểu gật đầu một cái, rồi sau đó lui xuống. Mấy ngày sau đó gió êm sóng lặng, chẳng qua Hàn vương gần đây giống như động kinh, thỉnh thoảng sẽ phái người mang đến những vật đắt tiền, tỷ như ngọc bội, tơ lụa gì đó, chọc giận nhóm phi tần tức đỏ mắt.
Ta nhíu mày, cười cho qua chuyện. Âm thầm sợ hãi hắn đột nhiên tới đây gọi ta thị tẩm, tuy nói ngủ qua một lần sau này ngủ thêm cũng sẽ giống như vậy, nhưng trong lòng ta vẫn có chút chán ghét. May mà mấy ngày nay trong triều có nhiều việc bận rộn, tựa hồ là nơi nào đó có thiên tai dịch bệnh, khiến hắn bận đến sứt đầu mẻ trán. Đêm nay, dĩ nhiên là hắn ở chỗ Hứa Từ, làm ta đỡ phải tốn công suy nghĩ.
Dù sao thị tẩm gì đó, có thể miễn thì cứ miễn. An tâm thư thản cơm tới há mồm áo tới chìa tay, rồi đợi đến ngày mười lăm tháng tám là được.
Vậy mà buổi trưa hôm đó, ta đang nằm trên giường nhỏ hóng mát dưới tàng cây, liền nghe giọng lanh lảnh của thái giám:
“Hoàng thượng giá lâm.”
Vốn là gió thổi làm cho ta có chút buồn ngủ, bây giờ lập tức biến mất không thấy đâu. Ta đứng dậy nhìn hắn cười nói:
“Không biết hoàng thượng tới, bản cung thất lễ. . .”
Nói xong, liền miễn cưỡng cúi người định hành lễ, thế nhưng Hàn vương đỡ vai ta, ngăn cản ta cúi xuống. Vẻ mặt băng sơn trở nên ôn nhu, nói:
“Hiểu Hiểu. . . Giữa ta và nàng cần gì đa lễ.”
Nói xong tay liền ôm lấy eo ta, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn Nhã Ca đứng khom người một bên nói:
“Mau hầu hạ nương nương ngươi đi thay y phục, nên có chút quý khí.”
Nhã Ca tuân lệnh. Vì vậy, nửa giờ sau, ta nhìn người đoan trang quý phái trong gương, khóe mắt chân mày lại lộ ra vẻ mị hoặc, cùng với một đống châu sai nặng trịch trên đầu sắp đè gãy cổ ta, cảm thấy không biết nói gì hơn.
Trong mắt nữ nhân khác thì là bảo bối, trong mắt ta là đồ trang sức rườm rà lỉnh kỉnh. Ta quay đầu. Có chút lấy lòng nói với Hàn vương:
“Hoàng thượng. . . Ngươi xem, khụ khụ, ta đây vốn là hoàng hậu của ngươi, mọi người đều biết, nếu thân phận hoàng hậu đã đặt ở đó, cần gì phải ăn mặc giống như nhà giàu mới nổi? Hơn nữa. . . Ngươi muốn dẫn ta đi ra ngoài. Nếu đã như vậy, mặc đơn giản chút có được không?”
Ta để ý lúc nhắc tới “hoàng hậu”, vẻ mặt Hàn vương càng trở nên ôn nhu.
Hàn vương thấy thế, mỉm cười nói:
“Cũng được, chỉ là tham gia tiệc cưới của một thần tử, ngươi ngại mũ quan nặng, như vậy đơn giản một chút cũng tốt.”
Nghe vậy, ta thở phào nhẹ nhõm. Gương mặt này của Xuân Tiêu, nhất là một viên chu sa ở mi tâm đã là xinh đẹp cực hạn, hết lần này tới lần khác còn phải trang điểm, chẳng phải là thừa thãi?
Chưa tới nửa giờ sau, ta đổi phượng bào giống như diễn hí kịch kia đi, rồi sau đó búi lại tóc, đơn giản nhẹ nhàng đứng trước mặt hắn, Hàn vương thấy thế nhíu mày, bất quá hắn cũng không nói gì, chỉ kéo tay ta, cùng nhau lên kiệu.
Khi ra khỏi cửa cung, ta nhìn sắc trời, chuẩn bị lâu như vậy, trời cũng đã sắp tối.
Trong kiệu, tay Hàn vương vẫn đặt bên eo ta, ta không hề động, mặc hắn ôm lấy, điều duy nhất nghĩ chính là, rốt cuộc thần tử nào thành hôn mà Tiêu Hàn lại đến tham dự?
Thế nhưng đây cũng là một cơ hội mua chuộc lòng người thật tốt. Trong lòng có tên của một nam tử, nhưng lại bị ta đè xuống. Có chút mệt mỏi, liền chọn một tư thế thoải mái nằm lên đùi Hàn vương. Đại băng sơn này hôm nay có vẻ mưa thuận gió hòa, cũng sẽ không quá mức để ý.
Lúc sau, liền thấy tay Hàn vương đặt trên lưng ta vỗ vỗ, bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu của hắn:
“Mệt mỏi sao? Vậy thì nghỉ ngơi một chút đi, khi đến ta sẽ gọi nàng!”
Chậc chậc, hôm nay nói chuyện rất tử tế a, chẳng lẽ bởi vì đã ngủ cùng? Ngủ cùng với không ngủ cùng, sự khác biệt thật lớn a. Khiến cho băng sơn cũng có thể ôn nhu, thâm tình như vậy.
Nhắm mắt lại, đầu óc mê man, chốc lát sau liền tiến vào mộng đẹp.
“Hiểu Hiểu. . . Hiểu Hiểu tỉnh tỉnh, đến rồi.”
Giọng nam khàn khàn vang lên, ta mở mắt, tầm mắt chạm phải khuôn mặt phóng đại giống như sắp đè xuống, ta ngẩn ra, thân thể nhanh chóng lùi về phía sau, vì vậy môi Hàn vương liền chạm vào tai ta.
Nhìn thấy động tác né tránh của ta, Hàn vương cũng không tức giận, mà trong mắt lại ánh lên tia sáng vui vẻ.
“Hiểu Hiểu, mau dậy, đến rồi.”
“Ân” Ta cười đáp rồi sau đó ngồi dậy. Hàn vương đi ra trước, ta vén màn kiệu lên, thấy hắn đứng ở một bên, giơ tay về phía ta. Ánh hoàng hôn chiếu vào người hắn, hắn cứ đứng ở đó, khuôn mặt tuấn tú, trên môi còn mang nụ cười ấm áp. Ngọc thụ lâm phong, phong lưu tiêu sái.
Tâm khẽ động, đột nhiên có một cảm giác rất quái dị nổi lên. Lúc ta còn chưa định thần thì đã vô thức nắm tay hắn xuống kiệu. Mới vừa đứng xuống, người tựa vào ngực Hàn vương, ta ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện mình đang đứng trước cổng lớn, trước cửa giăng đèn kết hoa, đập vào mắt là màu đỏ hào nhoáng.
Tấm biển treo trên cao viết hai chữ “Tần phủ”.
. . . Tần phủ sao. . . Giọng nam truyền đến:
“Hiểu Hiểu, hôm nay là ngày vui của biểu đệ Tần Duệ và tiểu thư Thôi gia, chúng ta cùng đi dự lễ của hắn.”
Tần phủ. . . Biểu đệ. Vậy thành thân hôm nay, dĩ nhiên là Tần Duệ.
Đọc nhẩm cái tên này, nghiền ngẫm. Tần Duệ. . . Tần Duệ. . . Cảm thấy đau lòng, lúc vẫn còn ngây ngẩn, liền nghe thấy tiếng trống, từ từ đến gần. Ta ngẩng đầu lên, thấy bóng dáng màu đỏ kia tiến tới.
Một đám người theo hầu mặc hồng y, kiệu đỏ, một bà mối trang điểm đậm váy đỏ. Cuối cùng. . . Chính là chú rể hỉ bào đỏ ngồi trên ngựa. Tần Duệ. . . Cũng chính là vai nam chính hôm nay thành thân.
Hình ảnh trước mắt đột nhiên biến chuyển, ta nhớ lại nam nhân ngày đó ở thanh lâu dịu dàng nói nhất định sẽ mang tám đại kiệu đàng hoàng cưới ta vào cửa. Đột nhiên cảm thấy thật nực cười. Đáng tiếc khi đó ta lại tin tưởng và cảm động. Mà hôm nay, cảm động chỉ là châm biếm mà thôi.
Cúi xuống, ta không nhìn hắn nữa, Hàn vương bên cạnh lúc này ôn nhu nói:
“Hiểu Hiểu, mới đầu ta cho rằng ngươi cùng biểu đệ. . . Cho đến đêm đó khi ta biết ngươi vẫn còn là xử nữ liền biết trước đây ta hiểu lầm ngươi. Hiểu Hiểu, các ngươi cũng không có quan hệ gì. Huống chi biểu đệ hiện tại đã thành thân. . . Ngươi cũng nên cao hứng thay hắn.”
Gật đầu, lại gật đầu, ta nhích vào lòng hắn, rồi sau đó cười nhẹ nói: “Hoàng thượng, ta thật sự cảm thấy cao hứng cho hắn.” Kim bảng đề danh, động phòng hoa chúc. Tần Duệ, hôm nay là ngày vui của ngươi, chúng ta dầu gì cũng đã từng quen biết. Ta tất nhiên. . . vẫn sẽ mãi nhớ những lời của ngươi.