Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 14: Đủ để từ bỏ khi anh im lặng (3)



Mùa đông ở bắc thành năm nay so với năm ngoái lạnh hơn một chút.

Trên cành cây hai bên đường vẫn còn chưa tan hết tuyết. Những người đi đường ai cũng đều bọc mình trong chiếc áo lông vũ dày, hơi thở đều mang một màu trắng khói. Dự báo thời tiết đã nói, một tuần tiếp theo sẽ liên tục có không khí lạnh tràn về,mong mọi người chuẩn bị đủ quần áo để giữ ấm.

Chiều tối, Tiết Bùi từ phòng làm việc ra, đi đến gara lấy xe, mới vừa đi đến lối vào liền nghe thấy tiếng nói cười quen thuộc từ phía sau, ồn ào nhốn nháo, ngươi một câu ta một câu, tràn ngập sức sống của người trẻ tuổi.

Hắn quay đầu lại, hóa ra là chu khi ngự với một nhóm bạn nhỏ cùng phòng làm việc cùng nhau hướng đến gara, đoàn người bọn họ chuẩn bị cùng nhau đi đến quán lẩu gần đây ăn lẩu.

Còn cách nhau một đoạn, tiểu Tiếu liền phát hiện ra anh, vẫy tay với anh:" lão đại, chúng tôi cùng nhau đi ăn lẩu, anh cũng nhập hội cùng đi."

Lý Thâm vỗ vỗ bả vai Tiểu Tiếu: " chạy nhanh kéo lão đại lại đây, mấy hôm nay lạnh như vậy, càng nhiều người lại càng láo nhiệt".

" người nhiều láo nhiệt là phụ, gọi lão đại đi cùng để trả tiền là chính."

" cậu nói cái gì, sao cứ nhất thiết phải vạch trần tôi như vậy"

Mấy chàng trai trẻ tuổi xô đẩy nhau,lúc nói giỡn đã chạy tới trước mặt Tiết Bùi, Chu Khi Ngự dựa vào xe, cười với anh: "Thế nào, buổi tối có việc gì không, không có việc gì thì cùng chúng tớ đi ăn một bữa lẩu, chúng ta cũng đã lâu không cùng mọi người tụ tập."

Tiết Bùi nhìn thời gian hỏi: " mấy giờ mới kết thúc"

" vài giờ thôi, cậu có việc thì có thể chuồn trước" Chu Khi Ngự trêu ghẹo nói" thế nào cậu tối nay còn có hẹn sao?"

Tiết Bùi gật đầu, đáp lại một tiếng.

Hôm nay là đông chí*,anh suy xét một chút sẽ đến nhà của Chu Y Y, ngày này năm ngoái, hai nhà bọn họ cùng nhau tụ họp ăn bánh trôi, cho dù công việc có như thế nào thì trước sau cũng không thay đổi, anh cùng Chu Y Y thường tụ họp bên nhau, rồi gọi video về nhà.

(Đông chí: mặt trời đi qua ngày đông chí vào ngày 21, 22 hoặc 23 tháng 12. Tết đông chí đánh giấu sự giao mùa và biển đổi khí hậu trong năm. Với người Hoa, nó mang ý nghĩa chào đón năm mới, tạm biệt năm cũ. Tết sum vầy, đây là cơ hội cho những người con xa xứ đoàn viên cùng gia đình)

" Như này không phải đơn giản sao, gọi một cuộc điện thoại gọi cô ấy đến đây, gần đây cũng không gặp cô ấy, đúng lúc có thể cùng nhau tụ tập lại một chỗ." Chu khi ngự cũng quen biết Chu Y Y, từ lúc học đại học đã biết cô là bạn thân từ thời ấu thơ của Tiết Bùi, một chút cũng không coi cô là người ngoài, "Tớ nhớ là Chu Y Y có thể ăn cay phải không, gọi cô ấy đến đây có thể cùng với A Thất thi xem."

A Thất nghe thấy lời này cổ rụt lại, khoanh tay trước ngực: "Đừng đừng, tha cho tôi, tôi sẽ không bao giờ nói tôi là người Tứ Xuyên đâu."

Tiết Bùi bị chọc cười, khóe miệng cong cong, nhớ đến gần đây quả thật Chu Y Y rất ít khi đến công ty của bọn họ, ngay lập tức gọi điện thoại cho cô, nhưng vẫn chỉ là tiếng tút tút, không bắt máy.

Trên đường, trong lúc chờ đèn đỏ, anh gửi tin nhắn cho Chu Y Y: 【hôm nay công ty chúng tớ liên hoan, cậu có muốn cùng chúng tớ đi ăn lẩu không. 】

Nửa giờ sau, bọn họ đã ngồi xuống chiếc ghế ở quán lẩu, nhưng Chu Y Y vẫn không trả lời lại tin nhắn của anh.

Nguyên liệu bữa ăn bày kín một bàn, nước lẩu được bê lên, ùng ục ùng ục toả ra hơi nóng, chỉ một lúc mùi lẩu đã lan ra khắp cả phòng, trên bàn cơm không khí vô cùng sôi nổi, mọi người đều nói cười trêu đùa nhau, chu khi ngự thấy Tiết Bùi vẫn cầm điện thoại, nhíu mày không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Thế nào, Chu Y Y vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu?"

"Ừm." Tiết Bùi ném điện thoại trên mặt bàn, "Khả năng là đang bận."

Tuy nói ra như vậy, nhưng Tiết Bùi đã nhận ra có gì đó không đúng.

Gần đây dường như Chu Y Y càng ngày càng ít liên lạc với anh, thậm chí đôi lúc anh nhắn tin cho cô, cô cũng nửa ngày mới hồi âm lại một câu, nhanh chóng hàn huyên vài phút, cô liền lấy một cái cớ để nhanh chóng kết thúc đề tài.

Hôm qua trên bòng bạn bè cô đã phát tin hình ảnh hai người tuyết, anh bình luận một câu, đến bây giờ cô vẫn chưa có đáp lại.

Không biết đang bận cái gì.

" gần đây hình như rất ít khi gặp cô ấy, ngày trước cô ấy còn thường xuyên tới công ty chúng ta chơi, tớ còn nói giỡn cô ấy là bộ phận ngoài tổ biên chế của hàm khi chúng ta." Chu Khi Ngự nói tiếp, nhếch môi cười, "Cậu nói xem có phải gần đây cô ấy mới có bạn trai không, lần trước không phải cô ấy nói đi xem mắt sao?"

Tiết Bùi tay cầm lấy chén trà dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Đừng đoán mò."

"Không thì lát nữa cậu hỏi cô ấy một chút, tớ cảm thấy rất có thể, xem vòng bằng hữu gần nhất của cô ấy, rất giống chuyện như vậy đang xảy ra."

Tiết Bùi ngữ khí chắc chắn: "Không cần hỏi, không thể nào."

"Cậu chắc chắn như vậy?"

"Ừm."

Tiết Bùi cũng không biết dựa vào cái gì, nhưng lại vô cùng chắc chắn Lý Trú cùng Chu Y Y không có khả năng ở bên nhau, có lẽ là một loại trực giác phát ra từ thâm tâm, dựa vào sự hiểu biết của anh với cô. Hiển nhiên Lý Trú không phải là một bạn trai lí tưởng, cũng không phải loại con trai mà Chu Y Y ái mộ.

Chu khi ngự chấm một miếng thịt tràn ngập nước xốt, một miếng nhét hết vào miệng, nói: "Cậu đừng nói như vậy, tuy rằng cậu vẫn luôn luôn phủ nhận, đúng là trước kia tớ vẫn luôn luôn nghi hoặc rằng Chu Y Y thích cậu, cuối cùng nữ nhân thích cậu nhiều như vậy, hơn nữa cô ấy đối với cậu thật sự rất tốt, thời đại học, cô ấy thường xuyên tới KTX tìm cậu, mang đến cho KTX chúng ta rất nhiều bánh quy tự làm cùng với nhiều lại điểm tâm, cậu có còn nhớ rõ không."

Tiết Bùi đương nhiên nhớ rõ, nhớ lại, khoé miệng chợt nở nụ cười.

Thời đại học kia, không biết cô đi làm thêm ở đâu, học được cách tự làm bánh quy, chắc là cô ấy muốn khoe khoang kĩ năng của bản thân với anh, vài tuần sau đó cô đến tìm anh đều là những điểm tâm cô tự tay làm, bánh quy tự làm, hoa quế tô, bánh kem chà bông, cái gì đều có, làm rất tinh xảo.

Thật ra anh không quá yêu thích đồ ăn ngọt, có món anh mang về Ktx, còn chưa kịp ăn, đã bị Chu Khi Ngự cùng các bạn cùng phòng ăn hết không còn chừa lại cái nào.

Chu Y Y không biết từ đâu nghe được chuyện này, lần sau khi tới, cô còn cố ý mang thêm mấy bình, nói là cho anh cùng bạn cùng phòng của anh ăn.

"Hồi đại học, cô ấy còn thường xuyên đến trường xem cậu chơi bóng, có một lần cậu bị một bạn học chơi xấu đâm bị thương, đầu gối bị chảy máy, lúc ngươi được đỡ đến phòng y tế, tớ nhìn cô ấy ở phía xong nước mắt lưng tròng, nhìn thấy tớ còn cảm thấy đau lòng."

Tiết Bùi sửng sốt, thần sắc mờ mịt: " ngày hôm đó cô ấy cũng ở đó sao?"

"Hoá ra cậu không biết hả?" Chu khi ngự kinh ngạc.

"Cô ấy không có nói cho tớ biết."

"Cô ấy còn chạy ta ngoài mua thuốc cho cậu,mấy tuýp thuốc mỡ kia đều là cô ấy mua, cô ấy nói thuốc này mau lành lại, bảo tớ nhớ nhắc nhở cậu phải bôi thuốc đầy đủ."

Tiết Bùi đột nhiên có chút xúc động, cho tới nay anh đều biết Chu Y Y đối với anh tốt bao nhiêu, nhưng hoá ra có những thời điểm anh không biết đến, còn xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Tiết Bùi còn đang đắm chìm trong hồi ức, lại nghe được chu khi ngự nói: "Cậu có biết từ trường của cô ấy đến trường chúng ra mất bao lâu không, tớ tháng trước đi tìm bạn bè chơi, đúng lúc đi ngang qua trường của cô ấy, lái xe phải đến vài tiếng, nếu cô ấy ngồi giao thông công cộng, tàu điện ngầm qua đây, đến nơi phải tầm khoảng 3-4 giờ......"

"Cho nên nói nhé, tình cảm của hai người các cậu thật sự rất tốt, không phải người tân nà hơn hẳn người thân,em gái ruột của tớ cũng không được ấm áp như vậy đâu,cả ngày chỉ có mắng tớ"

Tiết Bùi có loại cảm xúc khác thường cuồn cuộn trong lòng, trong đêm đông giá rét, tâm lại đột nhiên cảm thấy ấm áp.

"Lão đại, hai người đang nói chuyện gì vậy, chỉ nói chuyện mà không ăn hả." A Thất thấy Tiết Bùi không động đũa, đứng dậy thúc giục.

Tiết Bùi thanh toán với phục vụ.

"Tôi đi trước, các cậu cứ ăn đi."

Nói xong, anh túm lấy áo khoác treo trên giá vội vã mà đi ra cửa.

Ban đêm, Tiết Bùi đột nhiên nhớ đến kỉ niệm lúc Chu Y Y làm bánh quy, hương vị đí, anh rất muốn được nếm lại một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.