Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 16: Đủ để từ bỏ khi anh im lặng



Thời gian không còn sớm, Tiết Bùi rời khỏi nhà.

Trong lúc đi, Chu Y Y chỉ đưa anh tới cửa mà không tiễn anh xuống tận dưới lầu.

Trước đây cô thường tiễn anh xuống tận dưới, nhưng hôm nay cô chỉ đưa anh tới cửa rồi vẫy tay với anh.

Chẳng qua Tiết Bùi cũng không quá để ý, trên người cô còn mặc quần áo ở nhà mỏng manh, trời bên ngoài lại lạnh, quả thật không nên để cô xuống tận dưới nhà tiễn anh. Anh lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh.

Chu Y Y đang định khép cửa lại, Tiết Bùi lại nhớ tới một chuyện, dừng bước.

Chu Y Y tưởng rằng anh quên thứ gì, đang chuẩn bị đi vào phòng lấy cho anh, lại nghe thấy anh hỏi câu: "Ngày trước cậu đăng bức ảnh đó, có ý nghĩa gì không?"

Sau đó anh lại nhìn bức ảnh kia thật lâu, đều không phát hiện ra cái gì.

"Ảnh chụp nào?" cô nghe không hiểu.

"Ảnh chụp ánh đèn ở dưới lầu kia."

Chu Y Y đáp lại, biết anh hỏi cái gì, lại có lệ mà trả lời: "Khoảng thời gian trước đèn bị hỏng, thật lâu mà vẫn không có ai đến sửa, chẳng qua ngày hôm đó, đèn bỗng nhiên sáng."

Tiết Bùi còn chờ câu tiếp theo, nhưng dường như Chu Y Y đã đem lời nói ra hết.

Tiết Bùi nhướng mày: "Chỉ như vậy?"

"Ừm, chỉ như vậy."

Biết Chu Y Y trả lời với mình có lệ, Tiết Bùi sờ xoạng túi quần lấy điếu thuốc, không có làm gì, chỉ để ở trên tay.

Anh giọng trầm thấp cười nói: "Tại sao không nói cho tớ biết, tớ có thể giúp cậu."

Chu Y Y cảm thấy buồn cười: "Cậu sẽ sửa sao?"

"Có thể sẽ sửa." Nhan sắc đôi mắt của anh rất sâu, trong mắt cất giấu ý cười, ở dưới ánh đèn có một cảm giác gợi cảm mà lười biếng, "Không có gì là tớ không học được."

Anh nhướng mày hướng về phía Chu Y Y, biểu cảm đắc ý cùng với thời thiếu niên khí phách hăng hái giống nhau, ở bên một Tiết Bùi tràn đầy tự tin, làm Chu Y Y có chút hoảng hốt.

Cấp 3 năm ấy có một học sinh mới chuyển tới lớp bên cạnh, nghe nói thành tích rất ưu tú, lấy được rất nhiều phần thưởng kì thi cấp quốc gia, mọi người đều nói vị trí đứng đầu của Tiết Bùi khả năng sẽ bị đoạt mất, Bản thân Tiết Bùi dường như không quan tâm đến chuyện đó, không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc gì.

Cô vì việc này, còn cố ý hỏi anh, để anh chú ý hơn một chút.

Anh lúc đó cũng là biểu cảm như thế này, ánh mắt kiên định mà nhìn cô, nói: "Y Y, cậu có tin tưởng tớ không, tớ sẽ luôn là người đứng nhất."

Chu Y Y còn chưa lấy lại tinh thần, Tiết Bùi bỗng nhiên bật cười: "Gần đây có phải cậu đang có chuyện gì gạt tớ có đúng không, tóm lại là cảm thấy có chút không giống cậu."

Nhìn nam nhân trước mắt, Chu Y Y trên mặt không có biểu cảm gì, nhàn nhạt mà nói: "Con người sẽ luôn thay đổi."

Tiết Bùi không nghe ra được điều khác lạ trong lời nói, ngược lại bước gần một bước, duỗi tay nhéo nhéo mặt cô: "Mặc kệ cậu thay đổi như thế nào, thì cậu đều là người thân cận nhất của tớ."

Chu Y Y nửa người cứng đờ.

"Về sau có việc gì thì cứ tìm tớ, đừng đem nỗi buồn đặt trong lòng, khi còn nhỏ tất cả mọi việc cậu đều hận không thể nói tất cả mọi việc cho tớ nhờ tớ giải quyết hộ, trưởng thành rồi nhưng thật ra lại học được cách nhờ vả người khác."

"Không còn sớm nữa, cậu nên đi về đi, tớ muốn đi ngủ."

Chu Y Y nói xong câu này liền đóng cửa lại, động tác đóng rất lưu loát làm Tiết Bùi ngẩn người.

Anh tức giận đến nỗi bật cười, đi xuống lầu, trùng hợp có một nam nhân uống say đến không biết trời đất đang bám vào bức tường, đi lại nghiêng trái nghiêng phải. Đường đi rất nhỏ, nam nhân kia không cẩn thận mà đụng phải bờ vai của anh, đôi mắt không tin táo của người đàn ông kia liếc anh một cái, trong miệng hừ hừ nói câu xin lỗi, sau đó say khướt mà lên lầu.

Nam nhân đi rồi, trong không khí vẫn còn vương lại mùi rượu khó ngửi, Tiết Bùi nhíu nhíu mày.

Khi đi qua thùng rác dưới lầu, Tiết Bùi đem âu phục trên người cởi xuống, ném vào thùng rác.

Quần áo bị chạm vào thứ dơ bẩn, anh sẽ không mặc lại lần thứ hai.

Đảo mắt nghĩ lại Chu Y Y ở tại loại phòng cho thuê an ninh không đảm bảo như vậy, Tiết Bùi trong lòng có chút lo lắng.

Anh muốn Chu Y Y dọn khỏi nơi này, nhưng anh biết cô sẽ không nguyện ý.

Trước kia anh từng thuê cho Chu Y Y một nơi ở, cách chung cư anh ở rất gần, đi đường chỉ tầm năm phút, giao thông, phương tiện sinh hoạt đều rất thuận lợi, trước tiên anh đã trả trước một năm tiền thuê nhà, cũng mua thêm đồ gia dụng mới, nhưng anh lại không nghĩ tới chính là Chu Y Y vậy mà không đồng ý dọn vào.

Có một lần, bọn họ từng có thời gian ngắn cãi nhau, anh không thể hiểu được tại vì sao cô lại nguyện ý ở lại khu nhà trọ có an ninh không ổn kia, thậm chí ngày mưa còn có nước chảy vào thành dòng, cũng không muốn dọn vào phòng mà anh chọn.

Chu Y Y lúc ấy nói chính là: "Tớ hiện tại đã có công việc, đã có thu nhập, dựa vào thu nhập của tớ cũng chỉ có thể ở tại loại phòng như thế này, nếu cậu cảm thấy môi trường quá kém thì cậu đừng lại đây tìm tớ là được."

Tiết Bùi bất đắc dĩ: "cậu biết mà, tớ không có ý này."

"Hơn nữa phòng là tớ ở, vì sao cậu lại là người trả tiền?"

Tiết Bùi bị hỏi đến nỗi nghẹn họng.

Bởi vì đối với anh, giữa anh và Chu Y Y tuy hai thực chất là một, giống như người thân một nhà vậy.

Từ trước tới nay anh đều muốn đối tốt với Chu Y Y, anh có khả năng cho cô những điều tốt đó.

Bởi vì Chu Y Y trong cuộc sống của anh, chiếm cứ một vị trí rất quan trọng, so với bất cứ người nào cũng đều quan trọng hơn.

Cuộc sống của anh mỗi một ngày quan trọng, cô đều ở bên cạnh anh, mỗi năm ngày sinh nhật của anh, mỗi ngày tết hàng năm, những thời khắc quan trọng, đều là cô đi cùng anh vượt qua tất cả.

Những năm cấp ba kia anh phải đi ra những tỉnh khác tham gia thi đua, Chu Y Y còn căng thẳng hơn so với anh, có một lần anh đi Tân Thành tham gia thi đua hoá học, trước ngày thi một ngày, Chu Y Y gọi điện thoại đến hỏi anh có căng thẳng không, khi đó anh không biết vì sao lại trêu cô, nói: "Nếu tớ nói tớ đang căng thẳng, cậu sẽ đến đây cổ vũ cho tớ sao?"

lời nói kia chẳng qua chỉ là lời nói bông đùa anh thuận miệng thốt ra thôi, nhưng buổi sáng ngày hôm sau, anh mở cửa phòng, liền nhìn thấy CHu Y Y đứng trước cửa phòng anh, kéo một cái hành lí to, đôi mắt cong cong cười với anh.

Năm ấy cô 16 tuổi, vì một câu của anh, Cô cầm 500 tệ tiền mừng tuổi ngồi tàu hoả đi mấy trăm km ra khỏi nơi mình sống, đó là lần đầu tiên cô một mình đi xa.

Anh thi bên trong trường, cô ở cổng trường chờ anh, nhỏ nhỏ gầy gầy đeo cái Balô to ngồi dưới tán cây ngáp ngủ.

Anh từ trường thi đi ra thấy một màn như vậy, anh nghĩ anh sẽ không bao giờ quên ngày này.

Tốt nghiệp năm thứ nhất, anh cùng Chu Khi Ngự mở một phòng làm việc mới vừa đi vào quỹ đạo, đoạn thời gian kia công việc của anh rất áp lực, thường xuyên phải đi uống rượu xã giao, uống đến nỗi nuôi ra một thân bệnh, có một đêm dạ dày của anh bị đau, đau đến toát mồ hôi lạnh, liền gọi điện thoại cho Chu Y Y, cô liền bắt xe từ Bắc Thành đến đây chăm sóc anh.

Lúc anh tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nhìn thấy trong mắt Chu Y Y đều là tơ máu màu hồng, sường như là một đêm không ngủ, lại như thể là khóc đến đỏ mắt.

Ngay lập tức cảm xúc cảm động cùng áy náy đan chiếu vào nhau, anh nghĩ, lần sau bất kể có chuyện gì sẽ không để cô vì anh mà mệt nhọc bôn ba, vì anh lo lắng.

"Cậu thật sự muốn vất vả như vậy sao? có bao nhiêu công ty lớn như vậy muốn có cậu, cậu không cần vất vả như vậy thì cũng rất khá giả." cô hỏi anh.

Biết Chu Y Y đang đau lòng cho mình, Tiết Bùi thanh âm ôn nhu giải thích: "Tớ cảm thấy tớ đang làm một công việc rất có giá trị, cho nên không thấy vất vả."

Chu Y Y trầm mặc, không nói nữa.

Anh vốn tưởng rằng Chu Y Y sẽ tiếp tục khuyên nhủ.

"Sao cậu không khuyên tớ nữa?"

Cô suy nghĩ một hồi, nói: "Dù cậu làm cái gì, tớ đều ủng hộ cậu."

Hiện tại nghĩ lại, cuộc sống hắn mỗi khi anh yêu cầu cô việc gì, cô đều ở bên cạnh anh.

Cô cho anh nhiều thời gian nhất, nồng cháy nhất, tình yêu chân thành, nhưng chỉ có việc này, anh không thể đáp lại cô.

Anh biết anh cực kì ích kỉ, anh hưởng thụ sự thiên vị của cô, hưởng thụ sự tốt đẹp vô điều kiện của cô, anh biết rõ anh không thể cho cô sự đáp lại ngang nhau, bởi vì đối với anh giữa anh và cô không phải quan hệ nam nữ yêu nhau, chỉ có quan hệ thân nhân. Nhưng anh lại không bằng lòng phá đi hết thảy, bởi vì anh hy vọng cô sẽ bên cạnh anh.

Anh không thể tưởng tượng được có một ngày không có cô bên cạnh.

Cho nên anh không thể đâm thủng bức tường kia.

Anh không muốn thay đổi quan hệ kia, cũng không muốn phá vỡ đi cân bằng cuộc sống hiện giờ, cho tới nay, anh cũng chỉ có thể coi như cái gì cũng không biết.



Ngày Giáng sinh, Chu Y Y đem khăn đã đan xong đưa cho Lí Trú, ngày đó bầu không khí vô cùng hoà hợp, ánh đèn nhà ăn lờ mờ ái muội, làm cho không gian giữa hai người có chút mờ ám.

Ngày đó tại nơi này cũng chính là địa điểm bọn họ chính thức ở bên nhau.

Lý Trú đưa cho đưa cho cô là một đôi nhẫn tình yêu, Ý tứ rất rõ ràng. cô không có lí do gì để cự tuyệt.

Cô không biết có phải tiết tấu có hơi nhanh hay không, nhưng tình yêu của người trưởng thành, có lẽ là do xuất phát từ công việc như nhau, sản xuất như nhau, Lý Trú trong khoảng thời gian này cũng đã vì cô mà hi sinh đủ nhiều, cô nghĩ cô cũng nên chọn thời điểm cho đối phương một câu trả lời.

Tuy rằng bọn họ chưa bao giờ nói chữ "yêu", càng chưa nói chữ "thích", nhưng, như vậy đủ rồi.

Có lẽ cô nên nếm thử hương vị tình yêu sớm hơn một chút, thì sẽ không lâm vào ngõ cụt trong nhiều năm như vậy.

Chu Thiến thiến đối với chuyện bọn họ ở bên nhau, không cảm thấy kinh ngạc chút nào, cô dường như đã sớm dự kiến được ngày này sẽ đến.

Cô ở trên WeChat trêu chọc: 【 cho tớ tiền, thế nhưng không nghĩ đến cậu sẽ thành đôi với lớp phó, cũng vô cùng ảo diệu, lớp chúng ta, chắc chắn sẽ bị doạ nhảy dựng lên. 】

Chu Y Y sợ Chu Thiến nói bậy, vội vàng nhắn cho Chu Thiến: 【 trước tiên cậu đừng nói cho người khác biết, miễn đừng truyền đến tai mọi người là được 】

Chu Thiến: 【 đúng rồi, Tiết Bùi có biết không? đến lúc cậu kết hôn với Lý Trú, lúc đó chắc chắn Tiết Bùi đi phòng bì rất giày. 】

Chu Y Y ngón tay một đốn, hồi phục: 【 Cậu ấy còn chưa biết. 】

Chu Thiến: 【sao cậu còn chưa nói cho cậu ấy, quan hệ của hai người tốt như vậy, cậu thoát kiếp độc thân, khẳng định cậu ấy sẽ vui hơn bất cứ ai khác. 】

Chu Y Y nhìn nhìn tin nhắn này ngồi ngây ngốc một lúc.

Cô trên WeChat tả lời: 【chờ hết năm nay đi, đến lúc đó mọi người sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm. 】

......

Lễ Giáng Sinh qua chớp mắt liền đến đêm giao thừa, Chu Y Y với Lý Trú đi xem bắn pháo hoa ở trung tâm thành phố, bên ngoài nhiệt độ không khí thấp đến nỗi sắp đông cứng, nhưng lượng người lại không hề ít đi, không khí ngày hội thật đằm thắm, Lý Trú còn cố ý quàng chiếc khăn màu đen kiểu cách Chu Y Y tặng cho hắn, tuy là nhìn qua không quá phù hợp.

Lý Trú màu da khá ngăm, màu xanh đen làm cho người hắn có cảm giác không hề có tinh thần. Chu Y Y lần tới sẽ đan cho hắn một cái khăn quàng màu sáng chút, có lẽ sẽ thích hợp với hắn hơn.

Trên đường về nhà, Lý Trú chủ động cầm tay Chu Y Y lên, xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, trong lòng Chu Y Y như có một dòng nước ấm chảy ra, có loại hỗn loạn dị thường, cô không biết đây có phải là động tâm hay không, nhưng trong lòng xác định có một cảm xúc kiên định.

Hai người đi dọc con đê, Trên đỉnh đầu pháo hoa bắt đầu nở ra, Chu Y Y vẫn luôn không động vào di động, thế nên cô không hề biết vào 1 giờ trước, Tiết Bùi đã gọi cho cô vào cuộc điện thoại.

Tiết Bùi từ một buổi tiệc của doanh nghiệp chạy tới, rượu đêm nay vẫn chưa ám hết vào người, nhưng vẫn không tránh khỏi trên người vẫn có hương rượu thoang thoảng.

Yến hội đêm nay đối với anh mà nói rất quan trọng, anh tìm không được lí do để thoái thác, chỉ có thể chấp nhận, chờ buổi tiệc kết thúc, anh lái xe đến dưới lầu trọ Chu Y Y đã là 11 giờ.

Thời tiết rất lạnh, nhưng tim thì lại nóng.

Lúc trên đường đến nhà Chu Y Y, Tiết Bùi rất nhiệm túc mà nghĩ, đêm này tầm khoảng là đêm giao thừa thứ 20 mà anh trải qua với cô, còn nhớ rõ rất nhiều năm về trước, Chu Y Y đưa cho anh một món quà sang năm mới, là một cái hộp bút chì Sailor Moon, bên trong còn dán giấy màu sắc sặc sỡ, cô nói đây là đồ dùng văn phòng mà cô thích nhất, cho nên muốn tặng nó cho anh.

Nghĩ vậy, Tiết Bùi trong mắt có chút ý cười.

Anh nghĩ rằng Chu Y Y còn đang trong phòng chờ anh, giống như mỗi năm anh thường lui tới, chỉ là, đi đến trước cửa phòng Chu Y Y mới thấy trong phòng vẫn tối đen.

Gõ cưa, không có người.

Gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại đều không có người bắt máy, ban đêm không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng lâu dài

Tiết Bùi đứng ở tàng cây ở trước khu trọ Chu Y Y thuê, lẳng lặng mà hút một cây thuốc, chờ đợi cô trở về.

Nhưng tới gần 12 giờ vẫn không có bất luận tin nhắn nào, Tiết Bùi gọi điện thoại cho Chu Thiến, hắn cho rằng Chu Y Y chắc hẳn giờ đang ở bên cô ấy.

Chu Thiến này đang ở quán bar nhảy Disco, nghe Tiết Bùi nói xong, ý vị thâm trường mà cười.

"Y Y không ở bên cạnh tớ nhé, ngày quan trọng như vậy, sao ở cùng với tớ được, chỉ có người cô đơn như tớ mới ở bên ngoài mà lắc lư thôi."

Tiết Bùi không hiểu lời nói của cô, hỏi: "Cô ấy đi đâu? Muộn như vậy rồi mà chưa về nhà."

"Cậu ấy à, đêm nay khẳng định là đi hẹn hò, vừa nãy gửi cho tớ ảnh chụp ở trung tâm thành phố xem bắn pháo hoa đó."

"Hẹn hò?"hai chữ này khi được nói ra, Tiết Bùi không tự giác mà mặt mày nhăn lại, "Cùng với ai?"

"Lý Trú đó." đầu điện thoại kia Chu Thiến cười vô cùng vui vẻ, cách màn hình cũng có thể cảm nhận đươc vui sướng, "Y Y cùng Lý Trú ở bên nhau, cậu chưa biết sao?"

"......"

Trong nháy mắt, đầu óc Tiết Bùi trở nên trống rỗng, như là người thiếu ty, mất đi khả năng tự vấn, âm thanh điện thoại đâm vào màng tai, mỗi dây thần kinh đều cảm thấy căng thẳng.

Anh không biết điện thoại ngắt từ khi nào, trong đầu anh giờ chỉ còn lời nói của Chu Thiến vang vảng bên tai —— "Chu Y Y cùng Lý Trú ở bên nhau".

Những lời này mỗi một chữ đều làm Tiết Bùi cảm thấy xa lạ.

Mê mang, hoang mang, phiền muộn, thậm chí là phẫn nộ, đủ loại cảm xúc vùng lên, chỗ trái tim bị áp bức đến không chịu nổi.

Đây là lần đầu tiên anh xuất hiện cảm xúc như vậy.

Sao Chu Y Y có thể cùng lý Trú bên nhau, cô ấy...... Không phải là thích anh sao?

Điếu thuốc trong tay dần dần tàn đi, một khắc tàn thuốc bay trên mặt đất, ánh mắt Tiết Bùi dừng ở một chỗ cách đó không xa dưới ánh đèn đường ——

Mùa đông ban đêm, có một cặp yêu đương đang ở dưới ánh đèn hôn môi, tuyết đọng trên đầu vai, chưa phát giác ra được.

Mà trên cổ của nam nhân kia, là chiếc khăn quàng cổ màu đen mà anh nhìn thấy ở phòng chu Y Y.

Tiết Bùi đột nhiên có cảm giác, hôm nay có lẽ là ngày lạnh nhất trong năm.

Tác giả có chuyện nói:

Tiếp theo là văn án truy thê hoả táng tràng 《 cưỡng cầu 》, ngược nam là chính, thích nói cũng có thể đi chuyên mục cất chứa ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.