Tuyết rơi liên tiếp mấy ngày, cho đến ngày nghỉ tết nguyên đán cuối cùng, thời tiết mới thoáng tốt hơn.
Chu Y Y với Lý Trú lên kế hoạch lái xe đến thành phố kế bên chơi, có một xưởng làm gốm mới mở cửa Lý Trú dường như cảm thấy rất có hứng thú, hai người sáng sớm đã chuẩn bị tốt để đi, trước tiên đi đến quán đồ ăn Nhật nổi tiếng để ăn cơm,sau đó đi xưởng làm gốm thủ công, buổi chiều thì đi dạo chợ tết, xem có tìm thấy đồ gì thú vị hay không, mua để tặng Chu Viễn Đình quà năm mới.
Hành trình phong phú có một ngày nhưng dường như là của ba ngày.
Hẹn nhau thời gian là 11 giờ xuất phát, sáng sớm Chu Y Y đã rời giường trang điểm nhẹ, nhưng sắp ra đến cửa, bỗng nhiên có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Chu Y Y bị gọi điện quay về công ty để tăng ca, kế hoạch đi chơi liền tan tành. Đồng nghiệp trong nhóm chat đang kêu khổ quá trời, nhưng trong nhóm chuyên môn, mọi người đều đồng dạng trả lời rằng "đã rõ".
Trên đường ngồi tàu điện ngầm tới công ty, cô gửi Voice chat giải thích với Lý Trú, Lý Trú rõ ràng có vẻ khá thất vọng, nhưng không nói gì, chỉ để cô chuyên tâm làm việc, lần sau có thời gian rảnh sẽ đi.
Đi đến công ty mới phát hiện, người bị hại không chỉ có cô, hầu như toàn bộ đều bị kêu đi về. Nguyên nhân là do mở rộng hoạt động tết nguyên đán năm nay thật sự rất kém, số lượng tiêu thụ sản phẩm không đạt yêu cầu cấp trên, đêm qua ông chủ cùng ban quản lí đã rất tức giận.
Tăng ca là khó có thể tránh, khi mở họp mỗi người đều bị mắng cho một trận, đặc biệt là bộ phận tiêu thụ bị mắng vô cùng thê thảm, Chu Y Y nghe đến hùng hồn khiếp vía, thời điểm đến tới cô, toàn bộ quá trình cô đều cúi đầu, một câu cũng không dám phản bác lại.
Lúc này, có nói thì cũng càng nói càng sai.
Tại các loại xí nghiệp nhỏ như này, bổn phận của mỗi cương vị không hề rõ ràng, thông thường đều là một người đảm đương vài người nghe theo. tuy Chu Y Y phụ trách 1 hạng mục, nhưng trừ bỏ viết kế hoạch hoạt động cùng với văn bản diễn đàn xã hội thông thường, còn phải phụ trách mảng KOL trên mạng, mạng trên mạng dưới chỗ nào cũng phải chạy.
Cả ngày này, cô ở trên weibo, Douyin, trên mọi nền tảng mạng xã hội đã gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng không ai trả lời cô.
Việc này cũng bình thường, đồ thể dục, đô vật trang sức hạng hai của công ty cô, kinh phí thì thiếu, dường như lượng fan dùng mạng online còn lười để ý tới sản phẩm của bọn họ.
Bình thường Chu Y Y sẽ không cảm thấy gấp, nhưng tình huống lần này rất đặc biệt, nếu cuộc họp hôm thứ 6, cô vẫn không đẩy mạnh được chút nào, thì không còn cách nào để lập công với giám đốc nữa.
Một kế hoạch khác của em gái bên cạnh đã rơi vào trạng thái từ bỏ, mặt trước màn hình máy tính không mấy phấn chấn. Thấy Chu Y Y vẫn đang mò kim đáy biển mà phát tin, thì nói: " Như này không phải giải pháp đâu, chị có nhận ra hay không là làm gì có khả năng có người sẽ biết đến người viết blog này chứ, trước tiên phải có phương thức liên hệ để báo cáo kết quả công việc nữa.
Bất chợt một giây, Chu Y Y liền nghĩ tới một cái tên, giao tế của anh trên mạng xã hội, chắc là sẽ nhận được.
Theo bản năng click mở khung chat mình với Tiết Bùi, rất lâu sau Chu Y Y cũng chưa đánh một chữ nào.
Do dự vài giây, cô xoa xoa huyệt Thái Dương, vẫn quyết định không gửi tin nhắn đi.
Vẫn nên đừng làm phiền anh
—
Kỳ nghỉ tết nguyên đán của Tiết Bùi phải trải qua trong bệnh viện, nằm liên tiếp ba ngày, trong hơi thở đều là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.
Sau ngày hôm từ nhà Chu Y Y rời đi, ngày hôm sau Tiết Bùi liền sốt cao, nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, khi Chu Khi Ngự đến nhà anh thấy anh sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, gọi thế nào cũng không tỉnh, quả thực vô cùng sợ, lập tức đưa anh đi bệnh viện.
"May mắn là tớ biết mật mã chung cư cậu, bằng không mạng của cậu liền ở thế giới bên kia rồi."
"Làm gì mà làm quá như vậy."
Tiết Bùi cười cười, sắc môi vẫn luôn tái nhợt.
Chu Khi Ngự nhớ tới một ngày đó càng nghĩ càng thấy sợ, Tiết Bùi nằm cong hình cung ở trên giường, sắc mặt trắng gần như trong suốt, mao mạch còn có thể mơ hồ thấy được, trên trán toát ra tầng mồ hôi mỏng, cả người giống như mới được vớt ra từ trong nước sôi, lông mi dài rung động như đôi cánh của con bướm, ở trên môi còn nói mớ cái gì đó, yếu ớt như là những những đồ dễ vỡ được bày trong triển lãm vậy. Hắn không kịp tự hỏi nhiều. Sau khi đánh thức Tiết Bùi, lập tức lái xe đến bệnh viện.
Chu Khi Ngự duỗi tăm sờ trán của anh, may mắn hiện tại nóng đã hết.
" Tại sao bệnh lại nghiêm trọng đến vậy, là do gần đây thời tiết quá lạnh, ở bên ngoài bị nhiễm lạnh sao?"
"Ừm, đúng vậy"
Thanh âm khàn khàn do bị bệnh của Tiết Bùi.
Anh mặc quần áo bệnh nhân nhìn ra phía cửa sổ, nhớ tới hôm tuyết rơi dày kia.
Chu Khi Ngự lải nhải:" Bị sốt mà không gọi điện thoại cho tớ, nếu không gọi cho tớ thì phải gọi điện cho Chu Y Y chứ, không phải do tớ đúng lúc đến nhà cậu, chắc đầu cậu bị nóng hỏng luôn rồi."
Tiết Bùi trầm mặc.
Thật ra anh cũng đã nhắn tin cho Chu Y Y.
Trước khi anh mất đi ý thức, anh đã nhắn tin cho Chu Y Y, anh nhớ rõ anh dường như đã gõ rất nhiều chữ, nhưng sau khi tỉnh lại thì phát hiện tin nhắn gửi đi chỉ có một chuỗi số loạn xạ, mà Chu Y Y chỉ trả lời lại anh 1 dấu hỏi chấm.
" vậy bây giờ cậu có muốn gọi điện thoại cho Chu Y Y không, để cô ấy tới đây thăm cậu một chút. Không phải là con người vào thời điểm sinh bệnh thì sẽ càng nhớ nhung người nhà sao?" Chu Khi Ngự biết rằng Chu Y Y cùng anh có quan hệ vô cùng thân thiết, có Chu Y Y chăm sóc anh, không khéo bệnh khỏi nhanh hơn một chút. Yết hầu Tiết Bùi ẩn đau, cằm căng ra: " không cần"
Chu Khi Ngự cũng không nhiều lời nữa, từ chỗ ngồi đứng lên: " vậy tớ đi đây, nếu không đi bạn gái sẽ tức giận, ngày mai tớ sẽ đến đón cậu xuất viện."
Chu Khi Ngự dứt khoát đi, hắn biết Tiết Bùi ở bệnh viện tuyệt đối không ít người chăm sóc anh. Hắn mới ở với anh mấy ngày ở viện, không biết có bao nhiêu nữ y tá trẻ xinh đẹp lặng lẽ tới cửa nhìn anh, hỏi han ân cần, cách một lúc lại đến đo nhiệt độ cơ thể một lần, gương mặt hồng hồng, ánh mắt ôn nhu như nước, vừa nhìn liền biết đang có tâm tư gì.
Ngày hôm qua hắn cùng Tiết Bùi cùng nhau ăn cơm, có một nữ y tá rất đáng yêu, còn hỏi Tiết Bùi có cần hỗ trợ gì hay không, ăn cơm có thấy bất tiện chỗ nào hay không.
Tiết Bùi trả lời rất lễ phép: " cảm ơn, nhưng mà tay của tôi không bị thương."
Nhớ tới chuyện này, Chu Khi Ngự ở hành lang liền không nhịn nổi cười thành tiếng.
Chu Khi Ngự đi rồi, Tiết Bùi ở trên giường bệnh mở laptop, xử lí mấy bưu kiện quan trọng, chắc là do tác dụng của thuốc, chỉ chốc lát lại nặng nề tiến vào giấc ngủ.
Lúc chạng vạng có mấy người bạn ở phòng làm việc tới bệnh viện thăm anh, chắc là Chu Khi Ngự lại lỡ miệng, bọn họ nghe tin liền lập tức đến đây.
Đoàn người mang theo lẵng hoa và trái cây cùng bữa tối, trong phòng bệnh được một trận náo nhiệt, chỉ là Tiết Bùi vẫn không ăn uống gì mấy, đồ ăn mang đến đây chỉ ăn vài miếng thì thôi.
" Lãi đại, anh yên tâm dưỡng bệnh, em và A Thất sẽ theo kịp tiến độ, sẽ không để chậm thời gian làm game online
A Thất theo sau phụ hoạ:" Nhưng mà Lão đại anh vẫn nên nhanh chóng khoẻ lại. Chu Tổng không quản việc, anh lại không có ở đó, công ty liền lộn xộn."
Mấy ngày nghỉ tết nguyên đán này, nhưng bởi vì trò chơi mau chóng hoàn thành, bọn họ vẫn không ngừng ở công ty tăng ca, không được nghỉ ngơi nhiều.
Ở ngành sản xuất trot chơi này, tăng ca giống như uống nước vậy, nhưng chắc do bởi vì vô duyên bô cớ sinh bệnh, Cảm xúc Tiết Bùi có chút khác thưởng, khuyên vài câu, để bọn họ ngày mai đừng tăng ca, trở về nghỉ ngơi sớm.
Sau khi bọn họ đi, phòng bệnh một lần nữa trở nên an tĩnh, Tiết Bùi nhìn ra cửa sổ cây đã bớt rụng lá khô, bỗng nhiên nhớ tới lời Chu Khi Ngự nói " con người lúc bệnh tật luôn cảm thấy nhớ nhà."
Tiết Bùi cảm thấy lời nói đó rất đúng, bởi vì lúc này đây anh đặc biệt muốn gặp Chu Y Y.
Nếu giờ cô ấy ở đây chắc chắn sẽ quở trách anh trước, trách cứ anh trời lạnh như vậy, vì sao đứng ngoài lâu như vậy, vì sao không mặc nhiều áo ấm vào. Cô ấy sẽ nấu cho anh đồ ăn của người bệnh. Uống cháo, làm đồ ăn thanh đạm mà anh thích ăn, sẽ bảo anh phải nghỉ ngơi nhiều một chút, không được làm việc trên giường bệnh.
Cô sẽ lo lắng cho anh.
Chung quy vẫn là không nhịn nổi, anh gọi điện thoại chi Chu Y Y.
Điện thoại rất nhanh đã được bắt máy, Tiết Bùi bỗng chốc lại nghẹn lời, không biết nên nói gì.
" có việc gì?"
Lời nói tới bên miệng rồi nhưng anh lại nói không nên lời, chỉ hỏi câu: " cậu đang ở nhà à?"
" không, đang tăng ca"
Đầu điện thoại kia truyền đến tiếng" cạch cạch" gõ bàn phím, rất vang dội.
" Rất bận sao."
"Ừ, bận"
Dường như Chu Y Y trả lời như vậy là muốn dập máy, nhưng Tiết Bùi không muốn ngắt máy, vì thế Chu Y Y chỉ có thể chờ anh.
"Quà năm mới tớ tặng cậu thích chứ?"
Bởi vì sinh bệnh, khi nói chuyện Tiết Bùi còn mang theo giọng nói khàn đặc giọng mũi.
Giống nhau Chu Y Y như vậy trả lời chính là tưởng quải điện thoại, nhưng Tiết Bùi này sẽ còn không nghĩ quải, vì thế Chu Y Y cũng chỉ có thể chờ hắn bên dưới.
"Đưa cho ngươi tân niên lễ vật, ngươi thích sao?"
Bởi vì sinh bệnh duyên cớ, Tiết Bùi nói chuyện khi còn mang theo dày đặc giọng mũi.
Chu Y Y không trực tiếp trả lời anh, cô trầm mặc vài giây, thanh âm như có chút mệt mỏi:" lần sau không cần đưa quà quý giá như vậy, tớ sẽ có gánh nặng tâm lý."
Như có một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, Tiết Bùi cau mày: " Có gánh nặng gì chứ?"
Anh nhớ rõ lần trước khi anh muốn tặng quà cho Chu Viễn Đình, cô cũng đã nói như vậy.
" Vậy là không thích sao?"
Không biết vì sao, giờ khắc này, Tiết Bùi bỗng nhớ tới tấm ảnh Chu Y Y đăng ở vòng bạn bè, là một cặp nhẫn tình yêu.
Là do Lý Trú, cho nên cô cảm thấy có gánh nặng sao?
Chu Y Y ở đầu điện thoại bên kia giải thích:" thích, nhưng lần sau đừng tặng nữa. Món đồ hàng hiệu này tớ mang ra ngoài, người khác chỉ cảm thấy đồ tớ mang là hàng giả".
Tiết Bùi Trầm mặc vài giây nhìn ra cửa sổ không biết suy nghĩ gì, lại hỏi: " quà năm mới của cậu bao giờ mới đưa tớ?"
Đầu bên kia an tĩnh một chút, am thanh gõ phím dừng lại, nghiêm túc hỏi:" cậu muốn cái gì?"
Biểu tình Tiết Bùi có chút nhu hoà:" đặc biệt"
Với quà người khác không giống nhau.
Chu Y Y suy nghĩ xong, âm thanh rốt cuộc vang lên: " ừ, vậy tớ cúp máy trước, sếp có việc tìm tớ, hôm khác nói tiếp."
"Được"
Tiếng Tút tút dài vang lên—
Trong một khắc điện thoại bị cắt đứt, Tiết Bùi nhớ chính là Chu Y Y vậy mà lại không nghe ra được anh đang bị bệnh.