Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 19: Bóng đèn(4)



Ngày hôm sau xuất viện, Tiết Bùi liền đến công ty.

Chu Khi Ngự để anh ở nhà nghỉ ngơi một hôm, nhưng Tiết Bùi cảm thấy thân thể đã gần khoẻ lại rồi, không cần phải lãng phí thời gian.

Game online, anh muốn toàn bộ hành trình đều phải tập trung. Bất luận thế nào, cũng không thể bởi vì một vài việc nhỏ không đáng để trễ nải thời gian.

Chu Khi Ngự hiểu được tính cách của Tiết Bùi, cũng biết bản thân không thể khuyên nổi anh, nên không nói thêm gì nữa.

Chu Khi Ngự và Tiết Bùi bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ hồi còn học đại học, trước lúc thành lập phòng làm việc Hàm Khi cũng đã thành công lập được vài trò chơi đứng đầu, danh tiếng ở trong nghề không hề nhỏ, thế nên Tiết Bùi còn chưa tốt nghiệp đã có mấy công ty game nổi tiếng tìm tới cửa, bọn họ bày ra rất nhiểu điểu kiện phong phú, tiền lương cực kỳ hậu hĩnh, hứa hẹn với Tiết Bùi nếu vào thù sẽ vì anh mà thành lập hạng tổ mục mới, để anh hoàn toàn làm chủ, nhưng Tiết Bùi đều từ chối tất cả.

Bởi vì dã tâm của anh, là không dừng một chỗ, đây là điểm bất đồng của hắn và Tiết Bùi, nếu lúc trước hắn cơ cơ hội như vậy rơi vào đầu, hắn khẳng định lập tức đáp ứng ngay, không mang theo bất kì do dự nào, sự thật chứng minh, vẫn là Tiết Bùi nhìn xa.

Ở dưới mái hiên của người khác làm sao cơ thể phát triển sự nghiệp của chính mình.

Suy nghĩ dần dầm lui đi, Chu Khi Ngự nhìn bào cửa sổ sát đất ở ngay phía trước Tiết Bùi, cảm thấy quả nhiên ông trời vẫn thiên vị người nào đơ, cho anh đầu óc thông minh còn chưa đủ, còn cho anh một thân mê hoặc người đẹp.

Điều này Chu Khi Ngự đã nhận ra từ khi vừa mới vào đại học, có một số người sinh ra đã làm cho con người đố kỵ, năm đó Tiết Bùi đứng trong hàng ngũ quân đội, riêng gương mặt kia cũng đủ làm mọi người nhùn chăm chú, chứ đừng nói đến thân hình cao 1m87 kia, trong đám đông không thể nhìn ta được người thứ 2 xuất sắc như vậy.

Sau đó hắn mới nghe nói anh còn thủ khoa khối Khoa học tự nhiên của tỉnh. Đủ để hắn kinh ngạc một trận.

Mấy năm đại học, hắn và Tiết Bùi cùng phòng, chỉ cần cùng anh đứng chung, khẳng định sẽ không có ánh mắt nào dừng lại ở hắn, thật là hiện thực tàn nhẫn.

Đồng hồ trên tường đã chỉ hướng 6 giờ rưỡi, Tiết Bùi tiện tay túm chiếc áo khoác treo trên mắc " đi thôi, đi ăn cơm trước."

" Sao sắc mặt của cậu vẫn kém như vậy" Chu Khi Ngự sợ bệnh của anh lại tái phát " do hôm qua nghỉ không đủ nên hôm nay quá mệt mỏi sao?"

Buổi chiều có vài việc sẽ kết thúc và lại bắt đầu, thời gian nghỉ ngơi cũng không có, hắn sợ Tiết Bùi mệt đến suy sup, đến lúc đó Chu Y Y lại đến " nước mắt lưng tròng"

" không sao cả, đã gần khoẻ rồi"

" Vậy cuối tuần đến nhà Chu Y Y để cô ấy nấu một ít canh bồi bổ sức khoẻ đi, mắc bệnh uống nhiều canh mới khoẻ lên được"

Chợt nghe đến tên cô, ánh mắt Tiết Bùi thay đổi, không nói gì.

" Lại nói tiếp, năm ngày nay tớ xem vòng bạn bè của Chu Y Y, cô ấy có bạn trai à? Vẫn là người bạn cùng lớp thời cao trung sao?

Chu Khi Ngự trong lòng cháy lên một chút quỷ dị

"Ừ."

Rõ ràng Tiết Bùi không muốn nói chuyện nhiều.

Nhưng lòng hiếu kỳ của Chu Khi Ngự không bị tắt nhanh như vậy: " thời gian học gao trung ấy, cậu có thấy điểm gì khác thường không, giống như là tình huống này đã có dấu hiệu lờ mờ rồi, nếu không thì sao nhanh như vậy được, lặng yên không một tiếng động, ngày đó tớ nhìn còn hoảng, tớ còn phải nhìn lại hai lần, mới xác định được kia là cô ấy"

Tiết Bùi mím chặt môi mỏng, lại là tư thái không chút quan tâm: " không để ý, cũng không để tâm"

"Quen biết lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên tớ thấy nàng yêu đương, thật là hiếm lạ, đây hẳn là mối tình đầu của cô ấy."

Chu Khi Ngự cười trêu ghẹo nói: " Bảo sao cô ấy gần đây không còn đến tìm cậu nữa, cuối cùng thì bạn bè sao quan trọng được bằng bạn trai."

Thần sắc Tiết Bùi lạnh như khối băng

" Cậu đã đa nghi như vậy thì không bằng trực tiếp đi hỏi cô ấy đi"

Nhìn bóng dáng Tiết Nùi rời đi, Chu Khi Ngự Ngẩn người, còn không có phản ứng gì, rốt cuộc bản thân nói cái gì sai sao.

Thời gian tan tầm, Tiết Bùi lúc đợi thang máy, có một cô gái đang oán giận gọi điện cho bạn, nói rằng bạn thân cô ta từ lúc có bạn trai, thì không còn để ý đến cô ta nữa, hẹn cô bạn cuối tuần đi dạo phố, mười lần thì có 9 lần không thấy người đâu, còn một lần là trực tiếp không đến"

" Nó thật sự càng ngày càng quá đáng, cả ngày chỉ biết dính lấy bạn trai, có thời gian vòng bạn bè chỉ đăng ân ái, không có thời gian trả lời tin nhắn của tớ, tất cả tin nhắn đều toàn ừ ừ à à, mỗi chữ đều trả lời cho có lệ. Tớ cùng nó mười mây năm tình bạn, còn so với nam nhân trời ơi đất hỡi nào kém hơn sao?!"

Giờ khắc này, Tiết Bùi đột nhiên có một linh hồn ở bên mình.

Anh giống như hiểu điều gì đó, nguyên do những phiền muộn, phẫn nộ mấy ngày nay.

Anh chỉ là không quen Chu Y Y đem những thứ vốn thuộc về mình, lại đi chia sẻ với người thứ hai, hơn nữa lại triệt để bỏ qua anh.

Tuần thứ nhất sau tết nguyên đán, đối với Chu Y Y mà nói là một tuần sầu lo, một tuần cực khổ, một tuần dày vò.

Cô hầu như mỗi ngày đều phải tăng ca, tăng ca, tăng ca.

Dùng sinh mệnh của mình để tăng ca

Lần trước cô như tìm kim đáy biển, dường như đã gửi rất nhiều tin nhắn cho các blogger nổi tiếng, nhưng chỉ có hai người trả lời cô, dù vậy cô vẫn ôm hi vọng lớn chờ bọn họ trả lời.

Cô gửi quần áo cho bọn họ, một tuần sau, cô được trả lời, một người thì nói quần áo chất lượng quá kém, một người khác lại nói kiểu dáng quá thô, cho nên không nhận mở rộng mặt hàng cho họ, một người khác nữa nói tương đối khéo léo, nhưng ý tứ thì cũng không khác là bao.

Bị từ chối thường là do có vấn đề, Chu Y Y cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng làm cô tức giận là do có một vài bộ quần áo được gửi về đều bị dơ thậm chí có thể rõ ràng mà nhận ra một cái dấu chân thật lớn ngang qua giữa bộ quần áo, Con có nhãn hiệu của quần áo bị cắt rơi, ống tay áo còn bị cắt phần miệng.

Hiển nhiên đây là do ác ý.

Ngày lúc này Chu Y Y đang thật sự tức giận cô lập tức chụp mấy tấm ảnh nối tiếp gửi cho thương sự, nhưng đối phương sống chết không nhận nói rằng không phải bọn họ làm, nhiều lần nói qua nói lại cuối cùng đối phương chỉ nguyện ý gánh vác một nửa tiền bồi thường, nó cách khác một nửa tiền kia cô phải tự bỏ tiền túi ra để bồi thường.

Lúc ăn cơm tuổi cô vẫn luôn nghĩ về chuyện này, cơm cũng không ăn mấy bởi vì chuyện này, cô gần đây bận đến sức đầu mẻ trán, tâm trạng rất kém, không phải chỉ bởi vì bị lãnh đạo mắng một trận, còn tiếc mấy trăm tệ, dường như những chuyện không tốt thường đi đôi với nhau.

Lý Trú an ủi cô không cần quá để tâm, hắn nói không chừng đối phương chính là những con mèo muốn chơi đùa, cuối cùng cũng có một vài người luôn thích trên người những người nghèo tìm niềm vui của bản thân, bọn họ chính là thích trêu đùa người khác tìm cảm giác tổn tại.

Lý Trú cũng có chuyện mới nói ra lời này, khoảng thời gian trước làm công việc buôn bán, bị người khác ăn hết, đối phương là nhà giàu mới nổi, người đó giả vờ cùng hắn thêm một hiệp ước hẹn hắn 1 tháng, Sau đó lại quay xe lập tức cùng một người khách đặt đơn hàng, hại hắn bị tổ trưởng mắng một trận đau đớn, hắn tức giận đi tới cửa, còn bị người đó một phen chế nhạo, cho nên qua lâu như vậy rồi, oán khí của hắn vẫn chưa tiêu tan.

Chu Y Y cười khổ, trong nháy mắt, cô cảm thấy mình cùng Lý Trú giống loại cùng thở, cùng có vận mệnh bi thương vậy.

Kẻ có tiền phần lớn là vui vẻ, mà người nghèo lại buồn rầu, luôn có các bất đồng.

Cuối cùng, vẫn là cô nên an ủi Lý Trú trước: " Được, sau khi tan làm liền không được nghĩ về công việc nữa, không thể đem cảm xúc công việc mang về nhà, nếu không tan tầm cũng giống tăng ca, anh đừng thấy em vừa tức giận như vậy, thật ra chủ cần ngủ một giấc dậy, ngày hôm sau em lại như sống lại, ở điển này anh nên học hỏi em nha."

"Ừm, em nói đúng." Lý Trú kéo khoé miệng.

Lời tuy là nói như thế, nhưng chiếc chén hoành thánh cuối cùng vẫn chưa đụng tới.

Ở quán ăn ven đường nhỏ ăn xong bữa tối, Chu Y Y với Lý Trú đi dạo ở xung quanh.

Ở đây đường đi bộ rất có tiếng, có bán một chút đồ trang sức và chút đồ chơi, rất nhiều cặp đôi têu nhau sau khi tan tầm đều thích tới đây đi dạo.

Chu Y Y Nhìn thấy một chiếc móc chiều khóa đuôi đặc biệt đáng yêu cô mua cho lý Trú một con Lý Trú trên mặt cuối cùng cũng lộ ra tươi cười, lập tức thay liền, mắt thấy Lý Trú lại lấy di động ra chụp ảnh, Chu Y Y biết Rằng hắn muốn phát vòng bạn bè, cô muốn nói một chút gì đó, nhưng lời nói tới bên miệng lại không nói ra.

Chu Y Y không phải loại người yêu thích phát vòng bạn bè chia sẻ đời sống sinh hoạt, Thông thường một năm nếu có phát cũng không đến 20 tin, Nhưng Lý Trú lại khác hắn thích ở vòng bạn bè nhật ký lại cuộc sống, ăn cái gì, uống cái gì, đi chơi ở nơi nào đều viết lên, Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, có đôi khi hắn sẽ giục cô phát vòng bạn bè ảnh thân mật, cô không biết từ chối như thế nào, chỉ có thể theo ý hắn.

" Đúng rồi, Y Y, em không phải nói rằng phải đi mua quà năm mới cho Tiết Bùi sao" Lý Trú chỉ tay vào tiệm bách hoá phía trước, dắt tay cô " Nếu không cứ vào xem có hợp hay không"

Chu Y Y Mới nhớ tới cô đồng ý mua quà năm mới đưa cho Tiết Bùi đã nhanh chóng qua một tuần.

Ngày đó, Tiết Bùi ở điện thoại nói muốn quà "đặc biệt", nhưng cô suy nghĩ thật lâu không nghĩ ra cái gì. Quà đặc biệt là cái gì?

Đối với Tiết Bùi mà nói, cái gì mới là đặc biệt...

Cô nhớ tới năm giáng sinh ấy, cô đi tới trường học tìm Tiết Bùi, mang theo cho anh một lọ nước hoa nam, giá cả không rẻ, cô làm thêm 1 tháng ở tiệm trà sữa, mới tích góp đủ tiền mua.

Cũng ngày đó, Chu Y Y chứng kiến đoạn tình yêu thứ 2 của Tiết Bùi, Là một học tỷ Cùng khóa của anh là con lai xinh đẹp, khỏe mạnh, gợi cảm, liếc mắt một cái thậm chí so với Giang San Văn còn thời thượng hơn, loá mắt hơn, Chu Y Y đứng ở trước mặt cô ấy, như là học sinh cao trung chưa lớn, nhỏ gầy lại suy nhược.

Ngày đó liên hoan Tiết Bùi mời rất nhiều bạn bè tới Chu Y Y vẫn luôn ngồi ở một góc, không thể nào nói chuyện, cũng không biết nói cái gì. Chắc là Tiết Bùi đã nhận ra, thường đáp lời với cô, quan tâm cảm xúc của cô, nhưng càng làm như vậy cô càng cảm thấy xấu hổ, để mọi người đều hướng mắt về phía cô, làm mặt cô nóng lên.

Anh bữa cơm này cô như đứng trong đống lửa, như ngồi đống than cô nghĩ chờ đưa xong quà cô ngay lập tức đi

Rất rất vả mới tới phân đoạn tặng quà, Chu Y Y Mới biết được cô với bạn gái của Tiết Bùi đưa quà giống nhau, Cô ấy tặng cho Tiết Bùi chính là một lọ nước hoa mùi hương giống nhau như đúc. Hiển nhiên Tiết Bùi có chút bất ngờ, ánh mắt dừng ở trên mặt Chu Y Y.

Một khắc xấu hổ kia làm đầu của cô cũng không ngẩng lên được, cô đi đến phòng vệ sinh trốn một lúc, ở phòng vệ sinh ngốc vài phút, cô cố nén nước mắt nghẹn vào trong, cô không dám khóc, lo lắng đôi mắt đỏ vì khóc sẽ bị Tiết Bùi nhận ra điều khác thường, hơn nữa hôm nay cô còn trang điểm, nếu mà khóc thì nét trang điểm càng làm trở nên chật vật.

Thời điểm từ nhà vệ sinh đi ra, Chu Y Y đúng lúc nghe được anh cùng bạn gái nói chuyện ở hành lang.

Là thanh âm làm nũng của con gái

"Vì sao cô ấy lại đưa cho anh quà ái muội như vậy, em mặc kệ, Tiết Bùi, anh chỉ được xịt nước hoa em đưa cho anh, có biết hay không?"

Cô quên lúc ấy Tiết Bùi cơ gật đầu hay không, từ góc độ của cô nhìn không rõ ràng, cũng không nghe rõ Tiết Bùi nói gì.

Nhưng cảnh tượng trước mắt đã làm cô đủ khổ sở.

Vào ban đêm, trước khi đi, cô gọi Tiết Bùi vào một bên, bảo anh trả lọ nước hoa cho cô.

" cậu muốn lấy lại sao?" Thần sắc Tiết Bùi mở mịt nhíu mày: " vì sao?"

" Cậu không phải đã có một lọ rồi sao? Để ở chỗ cậu cũng lãng phí." Cô nói

" quà tặng người khác có thể tuỳ ý lấy về sao?" Tiết Bùi không đồng ý sắc mặt không tốt lắm: " Đây là nước hoa của đản ông, cậu muốn đưa cho ai."

Chu Y Y không quan tâm anh có đồng ý hay không, lúc đi mang toàn bộ túi cầm đi, ngày hôm sau cô liền đem treo ở trước cửa bán đi, lỗ mất 100 tệ mới bán được

"Y Y?"

Lý Trú cầm một đôi giày thể thao của nam đi đến, tay phải quơ quơ trước mặt cô.

"Suy nghĩ cái gì thế, gọi e vài tiếng mà không thấy em phản ứng gì."

Lúc này Chu Y Y mới phục hồi lại tinh thần, gần đây cô rất dễ nhớ lại những chuyện trước kia, vô cùng kỳ quái, những chuyện đó đều là quá khứ màu sắc bi thảm, hiện tại nhớ đến lại không xốc dậy nổi bất cứ cảm xúc gì gợn sóng.

Hiện tại cô nghĩ lại, như một người sau tai nạn tìm được con đường sống trong chỗ chết trong lòng lại mang theo hàm xúc của hồi ức xa xăm.

" Cái này em thấy thế nào?" Lý Trú sờ thử mặt giày, cảm xúc cũng không tệ lắm, " Gần đây rất hot một loại thẻ bài quốc triều, anh nhớ rõ trước kia Tiết Bùi không phải rất yêu thích chơi bóng rổ sao, đưa đôi giày chơi bóng không khéo cậu ấy sẽ rất thích."

Lý Trú nói có phần hợp lý, Chu Y Y gật gật đầu, liền cầm giày chơi bóng đi đến quầy thanh toán.

" Em không cần nhìn sao?" Lý Trú ngẩn người, giữ chặt tay cô, " Không xem những đôi khác nữa à?"

Chu Y Y cúi đầu nhìn:" không cần, đôi này cũng khá tốt."

Vốn tưởng rằng còn phải chọn rất lâu, không nghĩ rằng rất nhanh đã quyết định rồi, Lý Trú nhùn bóng dáng Chu Y Y rời đi, đối với quan hệ của cô với Tiết Bùi cũng có cái nhìn mới.

Cuối cùng cũng đến cuối tuần. Chu Y Y muốn hẹn Tiết Bùi và Chu Thiến cùng nhau ra ngoài ăn một bữa cơm, để thực hiện lời nói của cô ngày trước.

Cô vốn dĩ dự tính năm mới năm sau giới thiệu chính thức một chút về Lý Trú cho bọn họ. Gần đây Chu Thiến thúc giục rất nhiều, cô liền định thời gian cuối tuần này.

Buổi tối trước một ngày, cô gọi điện thoại cho Tiết Bùi.

Mới vừa bắt máy, cô liền hỏi: " cậu ngày mai có rảnh không?"

"Sao thế, tìm tớ có việc gì à?"

Tiết Bùi mới chạy ở trong phòng tập ra, thanh âm thở có chút gấp, đúng vào mấy ngày trước anh bị bệnh nên tiếng nói cũng trầm thấp hơn, âm thanh trầm thấp thở dốc gợi cẩm truyền từ điện thoại đến tai Chu Y Y, làm cô nhớ tới màu sắc của kịch truyền thanh cô nghe thời đại học

Cô giảm âm lượng xuống một ít, di động để ra xa.

" Tín hiệu không tốt sao?"

Chắc là do cô lâu lắm rồi không nói chuyện với anh, Tiết Bùi tưởng rằng tín hiệu ở phòng tập thể thao không tốt, đi ra cửa lớn, âm thanh dần dần vững vàng.

" Hiện tại có nghe được không?"

"Ừm, nghe thấy." Chu Y Y đứng trước cửa sổ, nhìn may ở chân trời, tầm mắt không có tiêu cự, " ngày mai đi ăn một bữa đi, tớ và Lý Trú muốn mời cậu và Chu Thiến ăn một bữa cơm.

Tiết Bùi đầu dây bên kia im lặng rất lâu, Chu Y Y chủ nghe một tiếng cười không rõ ý vị, không đoán được anh đang có biểu cảm gì.

Chu Y Y tiếp theo nói câu:"không có gì, chủ là muốn một buổi ra mắt chính thức với mọi người, trước tiên muốn cùng các cậu giới thiệu trước."

Bên kia Tiết Bùi vẫn không có âm thanh gì.

"Chẳng qua nếu mà cậu không muốn tới thì cũng không sao."

Chu Y Y tự mình hoà giải, dừng lại một chút lại nói "quà năm mới thì lần sau tớ cơ thời gian rảnh sẽ đến đưa cho cậu."

Giọng nói trầm thấp xẹt qua bên tai " Mấy giờ?"

" chưa quyết định được, xem thời gian của các cậu đã."

Thanh âm Tiết Bùi bỗng nhiên lại xa một chút.

"Chu Khi Ngự hẹn tớ 6h đi chơi bóng, trước 6h thì lúc nào cũng được.

" vậy cậu muốn ăn cái gì, tớ đi đặt chỗ."

Chu Y Y muốn xin mọi người một chút ý kiến, mới quyết định ăn ơ nơi nào.

" Cậu biết tớ thích ăn cái gì mà". Tiết Bùi nói xong bỗng nhiên lại không dám khẳng định, hỏi thêm "Có đúng không?"

Lời này của Tiết Bùi có chút không thể hiểu được, Chu Y Y không thể hiểu được những tâm tư phức tạp của anh, thuận miệng nói, nói rằng chốc nữa sau khi đặt chỗ nhà hàng xong sẽ chia sẻ vị trí cho anh.

Chủ để kết thúc ở đây, lại không khác gì trò chuyện phiếm cùng nhau, Chu Y Y im lặng vài giây rồi dập máy.

Lúc đó Chu Y Y không nghĩ đến ngày mai sẽ là một ngày phong ba bão táp. Ở Nam thành có một nhà hàng món Quảng đông, Chu Y Y đã đặt một bàn.

Thời gian gặp mặt lúc 4h, Tiết Bùi tới chậm vài phút, điểm dừng xe gần đó đã đầy, anh gửi xe ở một trung tâm thương mại gần đó.

Lúc Tiết Bùi đi vào, Chu Y Y mắt sáng rực, vẫy tay với anh.

" Tiết Bùi ở nơi này!"

Có lẽ do lát nữa phải đi chơi bóng nên hôm nay Giết Bùi mặc rất thoải mái, áo hoodie màu đen áo liền với mũ, quần thể thao xám nhạt, như sinh viên vừa mới tốt nghiệp, không còn dáng vẻ tây trang tinh anh, mà dáng vẻ như thiếu niên hăng hái, khí phách.

Tiết Bùi mới vừa ngồi xuống, Lý Trú lập tức đứng dậy rót rượu cho anh.

" Muốn uống một chút không? Rượu vang đỏ này cũng ổn lắm. Tớ gọi mang ra đây đó."

Tiết Bùi ngưng động tác, âm thanh lạnh lùng: " Hôm nay lái xe, uống rượu có vẻ không thích hợp".

Nói xong, tầm mắt dừng ở chiếc áo lông vũ đang mặc trên người Lý Trú, Tiết Bùi cảm thấy có chút quen mắt, nhíu mày, nhìn về phía Chu Y Y.

Hoá ra mặc đồ đôi, một màu đen một màu trắng.

Nhưng thật ra là bị lẫn lộn.

"Là tớ hồ đồ, tớ quên mất cậu lái xe tới đây."

Lý Trú ngại ngùng sờ mũi, đứng cầm bình rượu vang đỏ chân tay có chút luống cuống.

"Không sao cả, Tiết Bùi không uống thì tớ uống, tớ với Chu Y Y đã nói trước với nhau nay không say không về" Chu Thiến đưa ly qua, Chờ Lý Trú rót đầy rượu rồi trêu đùa: "được rồi ly này tớ uống trước coi như là uống rượu mừng các cậu."

"Đừng nói linh tinh."

Chu Y Y cười vòng qua véo đùi cô ấy.

Chu Thiến ngược lại càng nói càng hăng: "Lớp phó, cậu phải cố lên nhé,tranh thủ năm sau liền được uống rượu mừng của cậu và Y Y, tớ đã chuẩn bị xong tiền mừng rồi, nói thật, các cậu đừng nói do tớ không chờ được, từ lúc bọn cậu đưa tớ tới lễ hội kia, tớ đã biết cậu cùng Y Y có thể thành, Y Y lại là người cẩn thận săn sóc thích hợp với cậu như vậy."

Lý Trú cười, ở dưới bàn cầm tay Chu Y Y, từ góc độ của Tiết Bùi đúng lúc có thể nhìn thấy rõ ràng.

Mười ngón giao triền, thân mật không thể tách, không khí càng ngày càng táo bạo, Lý Trú dường như cảm thấy thoải mái lại nói: " tuy là tớ cùng Y Y thời gian kết giao chưa dài, nhưng tơa đối với đoạn tỉnh cảm này là nghiêm túc, từ lúc bắt đầu kết hôn chính là mục đích đi xem mắt của tớ. Dù không biết tương lai thế nào. Nhưng hiện tại mỗi bước đi tớ đều vô cùng quý trọng."

Tiết Bùi quan sát biểu cảm trên mặt Chu Y Y, anh thế nhưng lại thấy biểu cảm hạnh phúc xuất hiện trên mặt cô, mặt mày cô ôn nhu mà nhìn Lý Trú, ánh mắt như vậy làm Tiết Bùi có chút hoảng loạn.

Rõ ràng biểu cảm như vậy đã từng chỉ dành cho anh.

"Thôi chết, cỏn chưa ăn đồ ăn, tớ đã bị cơm chó thồn no bụng rồi" Chu Thiến không chịu được nhìn bọn họ nắm tay nhau, hướng ánh mắt cầu cứu Tiết Bùi: " Tiết Thần, cậu nhanh nói gì đi, tớ không thể một mình chịu đựng được."

Bị kêu đến tên. Tiết Bùi chợt ngẩng đầu, đương như vừa lấy lại tinh thần, ánh mắt có lực xuyên thấu mịt mờ nhìn mặt của Chu Y Y, một lúc sau, nhướng mày: "Ừ? Tớ phải nói một cái gì."

Anh nhấp một ngụm trà, cười như không cười. Tiết Bùi vì sao anh lại tới đây, thậm chí từ lúc vào cửa đến giờ Chu Y Y cũng chưa nói một câu nào với anh, cũng không chủ động nhìn anh một cái.

Chu Thiến không hổ là tổ trưởng tổ bầu không khí, hoàn toàn không nhận ra điều bất thường gì, nói chủ đề khác, nói về câu chuyện của thời cao trung, Tiết Bùi dường như không hứng thú lắm, ngẫu nhiên mới đáp lại vài câu, cuối cùng không nhìn về phía Chu Y Y nữa, bữa cơm này đi đến kết thúc, Chu Thuến đứng lên, nâng chén nói: " Cuối cùng, Chúng ta cùng nhau chúc mừng một mối quan hệ mới bách niên hảo hợp, kết tóc se duyên, sớm ngày đi đến hôn nhân."

Tiết Bùi giương mắt nhìn Chu Y Y.

Anh nhìn thấy mặt cô đỏ.

Không biết là do nóng, hay là do uống rượu, hoặc là vì lí do khác.

Đang Nùng tình mật ý đột nhiên chen ngang một câu: " tớ đi trước, lát nữa còn có việc."

Khi nó chuyện, Tiết Bùi đã đẩy ghế đứng lên đi ra ngoài.

Anh nghĩ anh cần thời gian để thích ứng chuyện phát sinh mấy ngày nay, cuối cùng anh đã không chú ý đến chuyện gì trong đó, Chu Y Y tại sao lại biến thành dáng vẻ như vậy. đối xử với anh xa lạ như vậy.

Cửa phòng đã dữ dội đóng lại, Chu Y Y mới nhớ tới món quà năm mới còn chưa đưa.

"Chờ đã." Chu Y Y đẩy cửa đi ra ngoài, ở sau lưng gọi, nhưng dường như Tiết Bùi không nghe rõ, bước chân vẫn không dừng lại.

Ngã rẽ ở hành lang, Chu Y Y cuối cùng cũng đuổi kịp Tiết Bùi. Lúc đứng lại, Chu Y Y còn thở hổn hển, tóc có chút rối loạn.

"Quên đưa quà cho cậu". Nố xong cô liền đưa túi cho anh, không gói một cách thần bí, mà là trực tiếp đưa anh " là một đôi giày chơi bóng, không biết cậu có thích hay không."

Trong lòng Tiết Bùi có chút nhảy nhót. Nhưng vẫn chưa đưa tay ra nhận.

" cậu đi chơi bóng rổ sao?" Chu Y Y hỏi

"Ừ"

" cậu gàn đây bị sốt có phải không? Nếu như vẫn chưa khỏi thì tốt nhất không nên vận động mạnh."

Chu Y Y cũng là do mấy hôm trước nghe Dì Tiết kể mới biết được Tiết Bùi bị sốt, ở đầu dây bên kia Dì Tiết nhờ cô để ý anh nhiều hơn, nhắc nhở anh chú ý sức khoẻ.

Hoá ra cô biết chuyện anh sinh bệnh, trong lòng Tiết Bùi không biết có tư vị gì

Cô thế nhưng không tới bệnh viện thăm anh, mà một câu quan tâm hỏi han cũng không có.

" Đồ không có lương tâm•

Chu Y Y nghe không rõ: " cái gì cơ?"

" Không có gì." Tiết Bùi nhận lấy hộp giày trong tay cô, " đợi lát nữa tớ chơi bóng sẽ mang luôn"

Chắc là do mặc đồ thể dục, cũng trùng hợp giống như đang mặc áo đồng phục thời cấp 3, Chu Y Y ngây người một lát, nhớ tới một chút chuyện không vui, càng không muốn ở chỗ này thêm lần nào nữa.

"Ừ, vậy tớ đi trước đây

Cô vừa mới xoay người, âm thanh trầm thấp của Tiết Bùi ở phía sau vang lên:

"Cậu... cậu có muốn đi xem tớ chơi bóng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.