Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 3: Có một người yêu anh từ rất lâu (3)



Chu Y Y còn hơi xấu hổ, may mắn giây tiếp theo, Dì Tiết đi tới, đúng lúc giải vây cho cô.

"Muộn như vậy mới đến, Y Y của chúng ta chắc đói lả rồi."

"Cháu chào dì." Chu Y Y vào cửa ngoan ngoãn chào, thuận tiện lấy quà đã mua đưa cho dì Tiết, "Cháu nhớ rõ lần trước dì nói là muốn uống rượu mơ xanh này, nên đúng lúc cháu đến chỗ kia công tác, thì mua mấy bình, cô uống thử xem có đúng là hương vị này hay không."

Dì Tiết đôi mắt sáng lên mừng rỡ, xoa xoa mặt cô: "Cháu có tâm quá, cháu xem Tiết Bùi nhà dì, lời của dì một câu nó cũng không nhớ."

Bị quở trách Tiết Bùi một chút cũng không giận, khóe miệng còn mỉm cười, chỉ là qua lúc này, ở bên cạnh tai Chu Y Y nhẹ giọng nói thầm: "Xem ra mọi người đều đều có quà."

Chỉ có tớ là không.

Chu Y Y trầm mặc, không nói chuyện.

Cô đương nhiên có mua quà cho anh, nhưng món quà kia cô không nghĩ là sẽ đưa cho anh.

Chu Y Y còn đang thất thần, Dì Tiết kéo tay cô đi vào trong phòng, vừa đi vừa nghe dì Tiết nói: "Y Y càng ngày càng gầy là như thế nào, có phải vì công việc quá vất vả không? lúc con còn nhỏ mặt tròn tròn, rất đáng yêu, hiện tại gầy không giống hình dạng trước kia rồi."

Chu Y Y cười nói: "Tranh thủ cháu qua đây ăn nhiều một chút, ngày mai liền béo trở lại."

"Thật biết nói chuyện, mau tới đây cùng nhau ăn cơm nào."

Trên bàn cơm, mọi người đều ngồi xuống, Tiết Bùi ngồi bên cạnh Chu Y Y, hai người quá gần, rất nhiều lần, khuỷu tay hai người chạm vào nhau, Chu Y Y liền có chút không muốn ăn.

Cô hướng ánh mắt ra hiệu cho Chu Viễn Đình, có ý muốn nó cùng cô đổi vị trí, nhưng Chu Viễn Đình vô cùng kiên định lắc đầu, bởi vì ngay trước mặt nó chính là món nó thích ăn.

Chu Y Y dẫm vào chân nó, Chu Viễn Đình đau đến nhe răng nhếch miệng, chiếc đũa suýt chút nữa không cầm chắc mà rơi trên mặt đất.

Động tĩnh có hơi lớn,Tiết Bùi phát hiện ra ám hiệu của bọn họ, quay qua nhìn cô: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Chu Y Y lắc đầu.

Tiết Bùi lại nghĩ cô không gắp được đồ ăn ở giữa, vì thế đứng dậy lấy đĩa cá chua ngọt kia đặt tới trước mặt cô, trước kia cô yêu món ăn này nhất,có một năm nghỉ hè ở nhà anh, mỗi ngày đều la hét muốn được ăn nó, giống như có thể ăn mỗi ngày mà không biết chán.

Tiết Bùi lấy lại tinh thần từ trong hồi ức đi ra, nghe được người bên cạnh khác sáo nói câu cảm ơn.

Cũng không có động đũa.

Ăn được một nửa, di động của Tiết Bùi vang lên, Chu Y Y khóe mắt loé sáng đúng lúc nhìn đến tên trên điện thoại, là "Giang".

Ánh mắt cô tối dần, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Tiết Bùi xin lỗi mọi người, liền đi đến phòng khách nhận điện thoại, tuy rằng đã đè thấp thanh âm, nhưng Chu Y Y vẫn mơ hồ vẫn nghe được nội dung nói chuyện, giọng điệu rất ôn nhu.

"Ừ, đang ăn."

"Cậu ở đâu, ăn cơm chưa?"

"Có rảnh, ngày mai cậu muốn đi đến đâu?"

"Được, cậu đi nghỉ sớm một chút."

"Ngủ ngon."

......

Chờ Tiết Bùi trở lại bàn ăn, phát hiện chỗ ngồi của Chu Y Y trống không, cho đến khi ăn cơm xong cũng không gặp cô lúc đi về.

Chén cơm của cô vẫn còn thừa hơn một nửa, cũng không ăn được mấy miếng thịt,đồ ăn anh đưa tới, cô một miếng cũng chưa đụng đến.

Đôi mắt Tiết Bùi dừng lại chỗ ngồi của Chu Y Y, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ăn cơm xong, Chu Viễn Đình đi đến thư phòng của anh chơi LOL, hai người một đội, Tiết Bùi rất ít chơi trò này, level không cao lắm, nhưng thao tác lại không hề xa lạ, toàn dựa vào anh mới có thể lật ngược được tình huống.

Tháo tai nghe xuống, Chu Viễn Đình vẻ mặt ngưỡng mộ: "Anh Tiết Bùi,sao anh học tập tốt như vậy, chơi game cũng trâu bò vậy,anh cùng chị gái em đúng thật là hai thái cực, anh với chị, một người là chỉ số thông mình của nhân loại, một cái là thì là đỉnh Everest."

Tiết Bùi biểu trở nên nghiêm túc: "không được nói chị gái em như vậy."

Chu Viễn Đình bĩu môi: "Lời này em cũng nói ở trước mặt anh thôi, chị ấy mà biết e nói chị ấy như thế, chắc chắn mắng em chết mất, chị gái của em đêm nay tính tình cứ quái lạ, không biết trúng tà gì nữa."

Chu Viễn Đình lải nhải nói, click mở trò chơi, bắt đầu chơi một trận mới, quay đầu thấy Tiết Bùi vẫn đang ngồi thất thần.

"Anh Bùi, trận mới bắt đầu rồi."

Tiết Bùi lúc này mới nhấn xác nhận tiến vào trận đấu, trong lúc lơ đãng hỏi câu: "Đúng rồi, chị gái em đâu?"

"chị nói công ty phải tăng ca nên về rồi, nhưng mà em cảm thấy chị ấy 8 đến 9 phần là đang nói dối."

Tiết Bùi nhấn con chuột một cái.

"Tại sao lại nói vậy"

Chu Viễn Đình nhìn Tiết Bùi chớp chớp mắt: "Vì mẹ em sẽ lại bắt chị ấy kết hôn, nói chị đến tầm tuổi này rồi mà vẫn không có tin tức gì, mỗi lần nghe thấy, chị em đếu tức giận. anh nói chị gái của em lớn như vậy rồi, có phải hay không còn chưa bao giờ trải qua yêu đương gì?"

Tiết Bùi tinh thần thoáng lung lay, trong trận game nhân vật thoáng bị đối thủ đánh bại mà ngã xuống, anh tham chí cò không phát hiện ra.

Anh không trả lời lại, lại nghe được Chu Viễn Đình nói: " Nhưng em cảm thấy chị em trong lòng đã có người mình yêu."

"Hơn nữa là yêu thật lâu"



Ngày thứ 2 nghỉ quốc khánh,là bạn học cấp 3 cùng nhau tụ hội.

Chu Y Y sáng sớm đã rời khỏi giường, Đồng hồ sinh học của cô luôn đúng đến đáng sợ, cô thức dậy quá sớm, lại không có chuyện gì để làm, nấu xong bữa sáng liền nhanh đi trang điểm, rồi thay cái váy xong chuẩn bị ra cửa.

Cô toàn trên từ trên xuống dưới chỉ có đôi chân là xinh đẹp, tinh tế thẳng tắp, không có một chút thịt thừa, nhưng sau khi cô đỗ đại học liền rất ít khi mặc váy, tuệ quần áo hầu nhau đều là quần jean.

Đi đến cửa tiểu khu, vừa vặn nhìn thấy Tiết Bùi từ bên ngoài trở về trong tay cầm một túi văn kiện bằng giấy da, không biết bên trong đựng những gì, đi còn có chút vội vàng.

Tiết Bùi cũng thấy cô, bước chân chậm lại, ánh mắt nghiên cứu tìm tòi dừng trên khuôn mặt trang điểm của cô, tò mò hỏi câu: "Muốn ra ngoài sao?"

Chu Y Y gật đầu.

"Đi đâu?" Tiết Bùi dừng lại một chút, lại nói, "tớ cũng đang muốn ra ngoài một lúc, cậu chờ chút tớ lấy xe chở cậu đi."

"Không cần, bạn học gặp nhau, ở ngay gần đâu." Chu Y Y giả vờ là đang vội, mắt nhìn di động, "Không nói nữa, tớ sắp đến muộn rồi."

Chu Y Y đi rồi, Tiết Bùi bất tri bất giác mà mở ra diễn đàn, mới phát hiện mấy ngày trước, diễn đàn có một thông báo, lúc ấy anh hình như đang bận nên không có để ý đến.

Năm nào Chu Y Y cũng đều nhắc nhở anh, nhưng năm nay cô cái gì cũng không nói.

Địa điểm bạn bè tụ họp cố định ở một khách sạn lớn, hầu như mỗi năm bọn họ đều ở chỗ này cùng nhau liên hoan.

Lúc Chu Y Y đi đến, Chu Thiến đã ở khách sạn lầu 1 chờ cô. Hiếm khi nào thấy cô trang điểm, Chu Thiến một phen trêu chọc cô: "Ngày hôm qua cũng không có trang điểm một chút nào, hôm nay có phải là chú ý đến cái gì không, cậu thành thật khai ra, hôm nay có phải vì ai đó mà chuẩn bị không, có phải là đang yêu ai đúng không?"

Chu Y Y không để ý lời trêu đùa của cô ấy, đi đến phía trước thang máy đứng chờ, Chu Thiến quay đầu ra của nhìn vài lần, hỏi cô:"Tiết Bùi đâu, vì sao chưa tới?"

"Chắc hôm nay cậu ấy không rảnh."

Chu Y Y nhớ tới cuộc điện thoại hôm qua, thần sắc xám xịt.

"Cũng đúng, khó khăn lắm mới có ngày nghỉ, không phải là sẽ cùng bạn gái ở cùng nhau hay sao," Chu Thiến gật gật đầu giải thích, lại nghĩ tới việc gì, nói "Đợi lát nữa chắc chắn bạn bè sẽ hỏi cậu là Tiết Bùi đâu, cậu có tin không"

Chu Y Y tin, rất tin.

Quả nhiên, ngay lúc đầu buổi tụ họp, liền có người hỏi cô hôm nay Tiết Bùi vì sao không tới.

Mỗi năm bạn bè tụ hội đề tài hầu hết đề tài đều xoay Quang Tiết Bùi, kể cả anh có ở đây hay không có ở đây, anh luôn luôn là trung tâm, có một số người chính là như thế, trời sinh đã là tiêu điểm trong đám người, anh vừa xuất hiện, người khác liền trở thành nền, thậm chí anh không xuất hiện, ngược lại càng hiện lên vẻ thần bí.

"Y Y, tớ nghe dượng nói, khu nhà các cậu hiện tại giá bán càng ngày càng cao có đúng hay không, những cái đó đều là do các chủ đầu tư bất động sản vì trạng nguyên tình Tiết Bùi mà mua lại đúng không, tăng giá một cách điên cuồng, như kiểu chỉ cần có thể mua được một khu đất ở chỗ cậu, là dường như có thể thi đậu được Bắc Đại."

Chu Y Y còn chưa nói một lời nào, một bạn nam liền xen mồm vào: "Nào có được như vậy đâu, Cậu xem không phải Chu Y Y thi lại năm hai sao, còn học lại một năm, thi so với lần 1 còn kém hơn."

Trong lòng che giấu một vết sẹo sâu cứ như vậy mà bị người khác vạch ra, Chiếc đũa cầm trên tay Chu Y Y cũng không vững, chỗ huyệt thái dương còn có chút đau, sắc mặt trắng bệch.

Cô nhớ tới kí ức thật lâu từ trước.

Có một năm, cô thi trượt đại học, mà Tiết Bùi lại là thủ khoa thành phố.

Biết điểm ngày đó, Tiết Bùi gọi điện thoại cho cô, hỏi cô cô được bao nhiêu điểm, cô khi đó đã ở trên diễn đàn thấy được điểm của Tiết Bùi, trường học sáng sớm liền viết một tờ báo to, mỗi ban đều biết đến tin vui này, cô không lí do gì mà lại không biết.

Mà cô nhìn điểm của mình trên máy tính, nói không nên lời, nước mắt đã trào dâng nơi hốc mắt.

Điện thoại vẫn không có động tĩnh gì đầu dây bên kia Chu Y Y nghe được tiếng bước chân dồn dập, một lúc sau, cửa trong nhà vang lên một tiếng gõ.

Lúc Tiết Bùi đứng yên, hơi thở còn chưa ổn định, tóc tai có chút lộn xộn.

Anh kêu nhũ danh của cô: "Nhất nhất."

Thấy Tiết Bùi bây giờ đang ở cửa nhà cô, Chu Y Y thoáng chốc rơi lệ.

Cô không biết vì sao mình lại khóc, là vì điểm vô cùng thảm, hay là vì cô ngày ngày đêm đêm nỗ lực nhưng lại không được báo đáp, hay là do giờ khắc này, cô rốt cuộc ý thức được mình cùng Tiết Bùi có bao nhiêu chênh lệch.

Dù nàng đã trả giá bằng nỗ lực của chính mình, cũng không thể tới gần anh một chút.

"Nhất nhất, đừng khóc," Tiết Bùi vòng tay ôm nàng sau lưng, vòng tay nóng bỏng, thanh âm ấm áp, "Con số này nó không biểu đạt cho cái gì, nó không quyết định cuộc sống của cậu, Chu Y Y, cậu không thể như vậy mà phủ nhận bản thân mình."

Anh an ủi càng làm cô khóc to hơn, khóc đến thở hổn hển, giống như muốn đem hết tất thảy những buồn phiền chút ra hết. sơ mi trắng của Tiết Bùi bị thấm ướt một mảnh.

"Tớ rõ ràng đã rất cố gắng, vì sao...... Vì sao vẫn là ——"

Tiết Bùi yết hầu khô khốc, ôm càng chặt: "Tớ biết, Cậu đã làm rất tốt."

Buổi tối ngày hôm đó, Chu Y Y khóc suốt một đêm.

Ngày hôm sau, cô nhắn tin cho Tiết Bùi: 【 Tiết Bùi, tớ muốn học lại. 】

Rất nhanh, Tiết Bùi hồi âm: 【 Bất luận cậu quyết định như thế nào, tớ đều ủng hộ cậu. 】

【 Nhất Nhất, tớ ở Bắc Thành chờ cậu. 】

......

Hiện tại xem ra, Tiết Bùi lừa cô, bởi vì từ một lần bắt đầu kia, bọn họ liền đi hướng phát triển sự nghiệp bản thân, cô rốt cuộc không nhìn thấy bóng dáng anh.

Chu Y Y tưởng rằng miệng vết thương đã được kết vảy, nhưng mà lại lần nữ bị xé ra, vẫn cảm thấy rất đau, khi miệng vết thương rách nàng phảng phất như có thể nghe được thanh âm, máu ào ạt chảy xuống.

"Đổng Hằng, nhiều năm như vậy, mồm nói chuyện vẫn tuỳ tiện thế, cậu cũng có tốt đẹp gì mấy, cậu ở đây sao miệng lại thối như vậy." Chu Thiến thấy cảm xúc của Chu Y Y không đúng, lấy chiếc đũa chỉ vào người kia mà mắng.

Đổng Hằng biết mình nói sai, vội giải thích: "Tớ nói đùa, Chu Y Y cậu đừng để ý nhé tớ tự phạt ba ly, cậu coi như là không có chuyện gì xảy ra nhé."

Chu Y Y không có rộng lượng mà nói không sao, cũng không mở miệng mắng hắn, hắn giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, lấy cái ly đổ nước trái cây ra, nhấp một ngụm.

"Cậu có sao không?" Chu Thiến hỏi nàng.

"Không sao cả, tớ quen rồi." Nàng nói.

Chẳng qua hắn cũng là nhắc lại cho cô một sự thật, đó chính là cô cùng Tiết Bùi từ trước đến nay đều không cùng một thế giới.

Kết thúc tụ họp cũng đã 8h tối, Chu Thiến hôm nay uống một chút rượu, chóng mặt nhức đầu, một mình về nhà cũng không an toàn, có một bạn nữ vừa hay tiện đường với cô ấy, liền nói lái xe đưa cô về nhà.

Sau khi cùng Chu Thiến tạm biệt, Chu Y Y một mình đứng ở đường lớn trước cử khách sạn, ban đêm gió lớn, cô hôm nay chỉ mặc một chiếc váy, chân lộ ra ngoài có chút lạnh.

Nàng click mở app đặt xe, chỉ muốn nhanh chóng đặt được xe để trở về, nếu không chắc chắn mai sẽ bị cảm.

Đã 5 phút qua, không có tài xế nào nhận yêu cầu của cô, nhưng có một chiếc xe dừng trước mắt cô, cửa kính xe hạ xuống, là một gương mặt quen thuộc.

Lý Trú vẫy vẫy tay với cô: "Tớ tiện đường đưa cậu về, Trung tâm thành phố chỗ này không dễ để gọi xe."

Nàng cùng nhà của Lý Trú cũng không quá xa, Chu Y Y không có từ chối, kéo cửa xe ra ngồi xuống ghế lái phụ.

Bọn họ đều là bạn học đã nhiều năm, vốn dĩ không thiếu đề tài cùng nhau nói chuyện phiếm, Lý Trú lại là người thân thiện, bởi thế nên nửa giờ đi đường, không có ai cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng không có bất cứ hành động ái muội nào.

Về đến nhà, Chu Y Y ở một chỗ cởi giày cao gót ra, thay bằng một chiếc dép lê thoải mái.

Đi giày cao gót cả ngày, sau chân có một chút trầy da,cô ngồi trên so pha xoa xoa mắt cá chân, Ngô Tú Trân đúng lúc từ phòng bếp đi ra, hỏi cô có muốn ăn khuya hay không.

Cô lắc đầu nói không ăn, xoay người chuẩn bị đi vào phòng.

Cô vừa đi được hai bước, Ngô Tú Trân liền gọi cô lại: "Vậy con nhanh rửa tay sạch sẽ, đưa hai chén nước đường này đem đến thư phòng."

Hai chén?

Chu Y Y còn đang thắc mắc, liền nghe được mẹ nói: "Tiết Bùi đang ở trong phòng giảng bài tập cho em trai con, đã dạy cả buổi tối rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.