Sáng thứ 7 Mạnh Hàng chạy tới phòng cô giục cô rời giường. Đứa nhỏ chỉ hơi lớn một chút nhưng sức lực thì không nhỏ. Cô mở mắt ra nhìn đứa nhỏ ăn mặc chỉnh tề giống như hoàng tử nhỏ, leo lên giường kéo chăn cô, vừa kéo vừa gọi. "Chị ơi."
Mạnh Thịnh Nam thấy hơi phiền. "Mới có mấy giờ thôi mà."
Mạnh Thịnh Nam trở mình cuốn chăn nhắm mắt lại, Mạnh Hàng gấp gáp. Đứa nhỏ lại bò xuống chạy tới bên kia gọi cô, tối hôm qua Mạnh Thịnh Nam thức khuya, hôm nay không muốn dậy sớm như thế. Đứa nhỏ lôi mãi mà cái chăn không nhúc nhích, tức giận.
"Chị."
"Ừ." Cô miễng cưỡng đáp.
"Tối qua chị nói mua đồ ăn ngon cho em mà."
Mạnh Thịnh Nam "ừ" một tiếng rồi thôi. Sau đó bên cạnh cô không còn động tĩnh nào nữa, Mạnh Thịnh Nam cảm thấy hơi kỳ lạ, hơi hé mắt nhìn, Mạnh Hàng khoanh tay nghiêm túc nhìn cô.
"Mạnh Thịnh Nam." Aiyo, gọi cả họ tên rồi kìa.
Cô đang chờ đứa nhỏ nói tiếp.
"Nếu như chị không dậy, em sẽ gọi điện thoại cho chị Kiều Kiều đấy."
Mạnh Thịnh Nam mở mắt.
"Để chị đi xem mắt."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Vì vậy cô thức dậy, trước khi đi còn chào Thịnh Điển vài câu rồi mới cầm điện thoại cũ của mình, dẫn theo đứa nhỏ ra cửa, sau đó hai người tới quán KFC gần nhà mình. Lúc ấy mới có 8 giờ, Tiểu Mạnh Hàng gặm Hambuger, Mạnh Thịnh Nam nhìn đứa nhỏ, nở nụ cười. Bình thường Thịnh Điển không mấy khi dẫn đứa nhỏ ra ngoài ăn mấy thứ này.
Mặt trời đã mọc.
Cô mới cúi đầu cầm khoai tây chiên bỏ vào trong miệng ăn, trong tầm mắt lại xuất hiện một cô nàng. Cô sửng sốt, nhìn Thích Kiều mặc quần soóc, đi giày cao gót ưỡn ngực tới chỗ hai người, nở nụ cười rồi hôn Tiểu Mạnh Hàng một cái.
"Sao cậu..." Cô giật mình.
Thích Kiều phất phất mái tóc dài. "Tớ có sứ giả bí mật." Sau đó nhìn Mạnh Hàng, nháy mắt một cái.
Mạnh Thịnh Nam ho khan một cái, nhìn về phía Mạnh Hàng. ""Là em à?"
Mạnh Hàng đang cắn đùi gà, bình tĩnh nhìn cô. "Biết sai chưa?"
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Thích Kiều đứng một bên cười, vỗ vỗ tay cô. "Này, không cho phép cậu bắt nạt con rể tớ."
"Đúng vậy." Tiểu Mạnh Hàng vui vẻ ăn, còn không quên tiếp lời
"Hai người im đi."
Mạnh Thịnh Nam lườm hai người, hỏi Thích Kiều. "Hôm nay sao lại tới đây? Không phải khoảng thời gian này cậu rất bận sao?"
"Nhớ cậu, không được à?"
"Có khả năng đó sao?"
Thích Kiều không nhịn được cười, bắt đầu nói chuyện đứng đắn. "Hôm qua anh ấy đi Thượng Hải rồi, mấy ngày nữa mới về. Hình như có một công ty kinh doanh muốn hợp tác với nhóm nhạc của anh ấy, tình hình cụ thể tớ cũng không rõ."
"Chuyện tốt đấy còn gì."
Mạnh Thịnh Nam nói xong, nở nụ cười. "Nói vậy chắc sau này muốn gặp cậu phải hẹn trước đúng không bà Tống?"
Cô vừa mới nói xong, Mạnh Hàng đã ngẩng đầu, bộ dạng rất bất mãn.
"Chị, chị nói tục kìa."
Mạnh Thịnh Nam."..."
Thích Kiều nghĩ tới chuyện gì đó, nhíu mày. "Sao hai ngày này tớ gọi điện cho cậu cậu không bắt máy?"
Nhắc tới chuyện này, cô mấp máy môi.
"Điện thoại di động của tớ bị hư, mang đi sửa rồi." Cô lấy điện thoại trong túi mình ra. "Hai ngày này gọi vào số này đi."
"Được."
Thích Kiều không hỏi nhiều nữa, trừng mắt nhìn cô vài lần. Ăn một bữa sáng tốn hơn 30 phút, sau khi ăn xong ba người tính toán xem nên đi đâ. Thích Kiều dở người nói nhất định phải mang Mạnh Hàng tới khu trò chơi chơi, cô không còn cách nào khác nên đi theo hai người.
Lúc ấy trời đang nóng, cô lười chơi nên đứng bên ngoài xem.
Xung quanh có rất nhiều người, chắc là vì hôm này là cuối tuần. Thích Kiều và Mạnh Hàng ở bên trong đang chơi đua xe, Mạnh Thịnh Nam cúi đầu lấy giấy lau trong túi ra, dưới chân cô đột nhiên có một quả bóng màu hồng bay ngang, cô khom lưng muốn nhặt, một cô bé đã chạy tới.
"Cảm ơn cô ạ."
Cô nở nụ cười, bên tai bỗng truyền tới giọng nói của phụ nữ. Mạnh Thịnh Nam ngẩng đầu nhìn quá, vóc người cô gái đẫy đà, gương mặt hơi mập, ánh mắt hai người nhìn nhau, cô gái kia cũng sững sờ sau đó ôm đứa nhỏ vào lòng, lúc này mới đi về phía cô.
"Cậu...con gái cậu sao?" Cô hỏi.
"Ừ." Cô gái gật đầu. "Điểm Điểm, gọi cô đi."
Giọng nói bé gái ngọt ngào, mềm nhũn.
Mạnh Thịnh Nam không tìm được câu nào để nói, hỏi. "Nghe bọn họ nói cậu kết hôn sớm, mấy năm nay vẫn ổn chứ?"
Cô gái khẽ gật đầu. "Tạm được."
"Vậy là tốt rồi."
"Cậu thì sao? Tớ nhớ cậu đăng ký ngành báo chí ở Trung Nam, bây giờ thế nào rồi?" Cô nàng hỏi.
"Lúc đầu tớ muốn làm ký giả, nhưng mà cha mẹ lớn tuổi rồi, muốn tớ về cạnh họ."
"Ký giả có chút nguy hiểm."
Mạnh Thịnh Nam cười.
"Bây giờ cậu làm gì?"
"Ở đại học học thêm Tiếng Anh, tớ thi thêm cái bằng giáo viên nữa." Mạnh Thịnh Nam nói. "Không nghĩ tới lại có thể dùng, bây giờ tớ làm giáo viên."
Cô nàng hỏi. "Cậu dạy trường nào?"
"Hoa Khẩu."
Cô nàng mỉm cười, đổi vị trí ôm con mình. "Tốt lắm."
Mạnh Thịnh Nam liếm đôi môi khô khốc. "Cậu đây là...ở nhà làm mẹ sao?"
"Ừm."
Cô bé ngồi trong lòng cô nàng kia hơi động đậy muốn tới bên kia chơi. Hai người không có gì có thể nói chuyện nữa, nói vài câu rồi thôi, ngay cả phương thức liên lạc cũng không nói với cô. Cô đứng đó nhìn cái bóng lưng có chút mập mạp của cô nàng, không khỏi than thầm.
Thích Kiều dẫn Mạnh Hàng đi tới, nhìn cô.
"Cậu nhìn gì thế?"
Mạnh Thịnh Nam thở dài một hơi. "Cô bạn ngồi cùng bạn với tớ ấy, cậu có nhớ không?"
"Lúc học cấp ba sao?"
"Niếp Tịnh ấy."
Thích Kiều gật đầu. "Có chút ấn tượng, sao? Gặp được người ta à?"
"Đúng vậy." Mạnh Thịnh Nam gật đầu. "Con cô ấy 4 tuổi rồi."
"Cậu nói..." Thích Kiểu ngẩn người.
Mạnh Thịnh Nam gật đầu.
"Không phải chứ, học đại học năm ba đã sinh con rồi sao?"
"Chắc là vậy."
Sau đó hai người cùng thở dài một hơi. Ánh mặt trời nóng hừng hực chiếu xuống một đất, hai lớn nắm tay một nhỏ tới trung tâm mua sắm đối diện với khu trò chơi. Thích Kiều thở một hơi vẫn chưa lấy lại sức. "Cô nàng ấy thật giỏi, gặp phải chuyện như vậy chỉ có thể bị đuổi học thôi."
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu nói không biết.
"Aizz, thanh xuân của cô ấy xem như xong rồi."
Mạnh Thịnh Nam. "Lúc đó cậu cũng thế mà, lập gia đình rồi."
"Sao giống nhau được." Thích Kiều liếc mắt nhìn cô một cái lại cúi đầu hỏi Mạnh Hàng. "Chị em có phải đáng ghét lắm hay không?"
Mạnh Hàng đang ăn xâu mứt quả Thích Kiều mua, ngoan ngoãn phát biểu ý kiến.
"Đáng ghét ạ."
Mạnh Thịnh Nam. "..."
Thích Kiều cười không ngừng được, Mạnh Thịnh Nam không nói gì nữa. Ba người đi dạo rồi ăn cơm trưa, vất vả lắm Mạnh Thịnh Nam mới có một buổi cuối tuần để đi chơi, về sớm làm sao được. Tầm thời gian này rạp phim chỉ chiếu phim hoạt hình, Mạnh Hàng nói xem gì Thích Kiều cũng gật đầu đồng ý, Mạnh Thịnh Nam ngoan ngoãn đi theo sau.
Trong rạp chiếu phim có điều hòa nhưng cô lại cảm thấy rất nóng.
Thích Kiều ngồi bên cạnh cô, nhỏ giọng nói. "Cậu nhìn phía trước đi."
Cô nhìn lên, là một đôi yêu nhau đang còn trẻ.
"Tớ đoán chắc là cô gái kia thích xem nên chàng trai kia theo cô ấy tới."
"Thực sự là không thể hiểu nổi cậu." Thích Kiều bất đắc dĩ. "Lần trước tớ giới thiệu cho cậu người quân nhân kia, điều kiện tốt như vậy sao cậu không để mắt tới, lại còn lôi kéo cả Tiểu Hàng diễn một vở người mẹ đơn thân, Mạnh Thịnh Nam, cậu có bản lĩnh lắm."
"..." Chuyện qua rồi thì đừng nhắc lại có được không?
Cô chịu không nổi bà thím lắm chuyện này nữa, khom người đứng dậy ra khỏi rạp chiếu phim. Rạp chiếu phim ở lầu 4, ánh đèn sáng choang, cô ngồi trên ghế salon ngoài sảnh lớn thở hắt một hơi, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn trên tường, là một cái trailer phim điện ảnh, bên cạnh có nam nữ đi qua nói cười vui vẻ.
Có tiếng chuông di dộng của một cô nàng nào đó vang lên, tiếng chuông ấy hơi quen thuộc.
"Muốn dùng một ly Latte khiến em say khướt, khiến em có thể yêu anh nhiều hơn một chút. Cảm giác yêu thầm một người em chưa bao giờ hiểu..."
Năm 2006, cô học đại học, Lý Thánh Kiệt hát Si tâm tuyệt đối. Cái bài này cô nghe đi nghe lại cả tháng không chán, bây giờ nghe lại cảm giác như nhìn lại chuyện cũ của mình. Mạnh Thịnh Nam khẽ cười một cái, giơ cổ tay nhìn đồng hồ. Thời gian vẫn còn sớm, một mình cô xuống tầng 3 lượn vào mấy cửa hàng bán quần áo. Trong mấy cửa hàng đều là kiểu dáng quần áo thịnh hành nhất hiện nay, Mạnh Thịnh Nam đứng ở cửa thủy tinh của một cửa hàng nhìn cái quần và áo ngắn tay của mình.
Trong cửa hàng vang lên âm thanh.
"Cậu giúp tôi vệ sinh sạch sẽ cái máy tính không thường dùng này đi."
Là một người phụ nữ.
Lại nói thêm. "Cũng cài luôn cái phần mềm kia cho tôi đi."
Mạnh Thịnh Nam nhún nhún vai muốn đi lại nghe thấy người phụ nữ nói tiếp.
"Máy tính của tôi chạy rất chậm, có chuyện gì không?"
Cô đã đi được một bước, bên trong lại có người trả lời.
"Máy tính của chị cấu hình kém, phần cứng cũng lâu lắm rồi."
Bước chân Mạnh Thịnh Nam dừng lại, cô quay đầu lại nhìn vào trong cửa hàng, cách mấy cái giá treo quần áo có bóng lưng của một người con trai. Bóng lưng anh rộng lớn, ngón tay gõ bàn phím rất nhanh, cô quên mất mình phải đi, cứ đứng ở đó.
Người phụ nữ kia hỏi. "Có muốn uống ngụm nước không?"
"Không cần." Giọng anh lạnh nhạt.
Mạnh Thịnh Nam không nói rõ được cảm giác này, chỉ biết tim mình đập loạn nhịp giống như chiều hôm qua cô gặp anh, không thể bình tĩnh lại thậm chí còn có chút lo lắng. Ba năm cấp 3 chỉ thích mình anh, thời gian dài như thế, bây giờ cô nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.
Hít sâu một hơi, cô xoay người đi xa.
Trong cửa hàng, sau khi sửa xong máy tính, anh đi ra, tới toilet tầng ba hút một điếu thuốc, mới đi ra khỏi cửa đã nhận được điện thoại của Sử Kim. Anh để tay lên lan can lầu ba, cầm điện thoại áp lên tai.
"Cậu không ở trong quán sao?"
Anh nhìn xuống tầng dưới, người đến người đi, "ừ" một tiếng.
"Nhận được việc."
Sử Kim lại hỏi. "Lúc nào về thế?"
"Hai mươi phút nữa." Anh nhìn đồng hồ đeo tay. "Có chuyện gì sao?"
"Có người muốn làm phần mềm, người ta muốn nói chuyện với cậu."
Mạnh Thịnh Nam đi xuống tầng 2, dọc theo hành lang tản bộ khắp nơi, bên ngoài thì bình tĩnh nhưng trong đầu lại một mớ hỗn độn. Chàng trai nhìn kỹ tầng dưới, con mắt hơi nheo lại.
"Cậu biết bây giờ tôi không làm nữa." Anh nói với Sử Kim.
Sử Kim không có cách nào nữa. "Mấy năm qua rồi, Trì Tranh, cậu..."
"Tút tút tút."
Anh bỏ điện thoại vào trong túi, không vội rời khỏi đó, ánh mắt dõi theo cô gái ở lầu hai. Mấy năm trước gặp mặt mấy lần, lần nào Lục Tư Bắc mang cô tới cô cũng không nói lời nào, vô cùng ngại ngùng.
Cô dừng lại nhận một cuộc điện thoại.
Trì Tranh bật cười, xoay người bước xuống lầu. Khi đó phim hoạt hình mới kết thúc, Thích Kiều và Mạnh Hàng đang đi tìm cô. Mạnh Thịnh Nam cúp điện thoại lên tầng 3 tìm hai người, lúc đi qua thang cuốn, cô thấy anh.
Anh đeo một cái túi màu đen rất lớn, hai tay đút vào túi quần, cúi đầu nhìn xuống dưới.
Mạnh Thịnh Nam đứng trên thang cuốn quay đầu nhìn anh, chàng trai không chờ thang cuốn đi hết đã nhấc chân nhảy qua mấy bậc thang, sau đó nhanh chóng hòa trong dòng người, trên tầng có hai người gọi cô.
"Mạnh Thịnh Nam."
Cô ngẩng đầu nhìn, lẫn trong đám người có một đôi mắt vẫn dõi theo cô.