Khi Anh Cười Hào Hoa Phong Nhã

Chương 27



Trong bóng đêm, không thấy rõ con đường phía trước.

Dưới lầu quán cafe internet, học sinh nam kia hứa hẹn với cô ngày mai sẽ đi học bình thường, sau đó vừa muốn đi đã bị Mạnh Thịnh Nam gọi lại, hỏi nhà gần đây hay là xa, học sinh nam kia ngượng ngùng gãi gãi tóc, nói đi 5 phút là tới. Mãi tới khi bóng dáng kia đi xa, Mạnh Thịnh Nam mới cong khóe miệng lên, nhẹ giọng lẩm bẩm. "Còn tưởng phải đi tìm thêm nữa chứ."

"Học sinh của cậu à?"

Trì Tranh đi tới sau cô, nhìn theo ánh mắt của cô.

Người cô cứng đờ.

"Ừm." Sau đó xoay người cười với anh.

Trì Tranh nhìn cô.

"Không phải cậu học báo chí sao?"

"Sau này đổi lại rồi." Cô lời ít ý nhiều.

"Sao lại hồi hộp như vậy?"

Đuôi lông mày cô khẽ nhếch lên. Trì Tranh cười.

"Không có gì."

Mạnh Thịnh Nam khựng lại một chút, hỏi. "Đúng rồi, sao cậu lại ở đây?"

"Sửa máy tính." Anh nói.

"À.."

Khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức cô có thể ngửi được mùi thuốc lá trên người anh. Mạnh Thịnh Nam đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, không nói lời nào chậm rãi lui về sau một bước, Trì Tranh nhìn bước chân của cô sau đó lại ngẩng đầu nhìn cô.

"Chuyện di động, cảm ơn cậu." Mạnh Thịnh Nam nhớ tới chuyện này.

Anh khẽ cười. 

Cô lấy cớ có việc nói phải đi ngay, mới đi vài bước anh đã hỏi. "Dạy trường nào?"

"Hoa Khẩu." Cô hơi sửng sốt.

Anh nhìn cô. "Đi thôi, tôi đưa cậu về."

"Hả?"

Trì Tranh liếc mắt nhìn cái xe mô tô của mình.

"Không chê chứ?"

Cô chưa lên tiếng anh đã bước tới chỗ chiếc xe, Mạnh Thịnh Nam nhìn bóng dáng anh, chầm chậm bước qua. Ban đêm, gió khẽ thổi qua mái tóc, tầm mắt người thiếu nữ mơ hồ, cô tới gần, Trì Tranh đã bước lên mô tô. 

Anh đưa mũ bảo hiểm cho cô, Mạnh Thịnh Nam ôm vào trong ngực.

Hai chân của cô giống như bị đổ chì, mãi cũng không bước qua, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng chẳng nói gì, cứ nhìn chằm chằm đằng trước, bộ dạng nghiêm túc giống như đang đợi cô lên xe. Mạnh Thịnh Nam hơi nhướng mày, định nói chuyện với anh, di động trong túi lại vang lên.

Cô nhìn lướt qua, anh cũng nhìn qua.

"Điện thoại kìa." Anh hơi hếch cằm.

Mạnh Thịnh Nam hơi gật đầu, sau đó mở ra nhìn, là Thích Kiều.

"Tìm được không?"

"Được rồi."

"Cậu đang ở đâu?"

"Sắp về trường học rồi."

"Đã trễ thêm này rồi, cậu nhanh về đi." Thích Kiều lo lắng nói.

Cô sợ để anh phải chờ lâu, nói với Thích Kiều vài câu sau đó cúp điện thoại. Lúc cô giương mắt nhìn anh, Trì Tranh vẫn cứ dựa vào mô tô như thế, cúi người hút thuốc. Anh không quá để ý, mãi tới khi cảm nhận được ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn mình mới liếc mắt nhìn cô.

"Đi thôi." Anh vứt điếu thuốc xuống mặt đất rồi giẫm lên.

Cô đi tới cạnh anh. "Cậu không đội mũ sao?"

"Không cần."

Xe đi nhanh, gió thổi phần phật bên tai cô. Mạnh Thịnh Nam ngồi phía sau anh, hai tay không biết để ở đâu, khẽ đặt trên thân xe. Dọc theo đường đi, hai người không một ai lên tiếng nói chuyện. Lúc tới cửa trường trung học, anh còn chưa dừng xe hẳn, cả người cô theo quán tính đột nhiên bổ nhào vào sau lưng anh, sự đụng chạm kia khiến người cô run lên.

Hai tay cô túm chặt lấy áo ngắn tay màu xám của anh, anh cũng chẳng có phản ứng gì, cô ngượng ngùng rụt tay lại rồi vội vàng xuống xe. Trì Tranh tắt động cơ, đi theo Mạnh Thịnh Nam, Mạnh Thịnh Nam không dám ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chỉ dừng lại ở tai anh.

"Cảm ơn nhé."

Anh nói. "Không có gì."

"Vậy cậu về cẩn thận, tớ....đi vào trước."

Cô nói xong xoay người muốn đi.

"Mạnh Thịnh Nam."

Trì Tranh đột nhiên gọi tên cô, giọng anh rất trầm. Trong đầu anh hiện lên bộ dạng nhát gan, yếu ớt mấy năm trước của cô sau đó nuốt xuống lời nói đã tới bên môi. Lúc ấy cô còn chưa đi, sững sờ đứng ở gần cổng trường.

Anh chậm rãi tới gần.

Tiếng hít thở, mùi thuốc lá cũng tới gần cô, cô giương mắt nhìn, đụng phải đôi mắt đen nhánh của anh.

"Tôi đã nói rồi."

Anh hơi nghiêng đầu, giọng nói dừng lại bên tai cô, khóa kéo của túi bị anh kéo ra, bỏ mấy tờ tiền vào trong.

Mạnh Thịnh Nam không dám động đậy, anh kéo khóa túi lại cho cô, sau khi làm xong mới nói. "Đưa tiền rồi sẽ thành người xa lạ."

Giọng anh không mặn không nhạt, sau đó xoay người, chưa tới một giây sau đã phóng xe đi mất. Tiếng động cơ vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, Mạnh Thịnh Nam đứng đó thật lâu, sau đó mới về chung cư.

Trong văn phòng, mấy giáo viên soạn giáo án đang trò chuyện cùng nhau, hôm qua lớp 8 làm trắc nghiệm Tiếng Anh, Mạnh Thịnh Nam vẫn đang ngồi chấm bài.

"Tiểu Mạnh này."

Cô Ngô 30 tuổi nhìn cô cười. "Buổi chiều có tiết không?"

Mạnh Thịnh Nam đang chấm bài, ngẩng đầu lên.

"Không có ạ."

"Vậy ra ngoài đi dạo nhé?"

"Em cũng muốn đi." Cô Tiểu Lâm đang chơi di động tiếp lời.

Mạnh Thịnh Nam cười, cô Ngô nhìn Tiểu Lâm.

"Không phải cô có bạn trai rồi sao?" Tiểu Lâm thở dài. "Mỗi ngày anh ấy đều bận, ngay cả điện thoại cũng chưa từng gọi cho em."

"Không phải thế chứ?" Cô Ngô kinh ngạc.

"Sao lại không phải." Tiểu Lâm lắc đầu cười cười. "Mọi người biết đồng nghiệp ở viện nghiên cứu gọi anh ấy là gì không?"

Mạnh Thịnh Nam hỏi: "Cái gì?"

"Lão phu tử."

Hai người: "......"

"Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?" Cô Ngô hỏi.

"Bằng tuổi em, 25 ạ." Tiểu Lâm nhìn về phía Mạnh Thịnh Nam, lại nói thêm. "Đúng rồi, anh ấy học cùng trường cấp 3 với cô đấy."

"Thế à?" Mạnh Thịnh Nam nói. Cô Ngô lại chen vào, hỏi. "Vậy cô thích cậu ta là vì cái gì?"

Nói tới đây, gương mặt Tiểu Lâm đỏ ửng.

"Anh ấy đối xử với em rất tốt, cũng rất thành thật."

Sau khi Mạnh Thịnh Nam nghe xong, cô nhìn thoáng qua di động của mình, trong đầu rối loạn. Không bao lâu đã tới 11, 12 giờ, ba người cùng nhau đi dạo phố. Hôm nay nóng nực, điều hòa trong cửa hàng quần áo cũng không đủ mát, chắc hôm nay sẽ mưa một trận lớn đây.

Ba người cùng nhau đi mua sắm, quá trình mua sắm có thể nói là điên cuồng. Đi dạo tới buổi chiều, ngoại trừ Mạnh Thịnh Nam mua một bộ váy màu cà phê, hai người còn lại cũng chẳng mua gì nhiều. Gọi xe taxi về, Tiểu Lâm và cô Ngô ngồi đằng sau nói chuyện, Mạnh Thịnh Nam nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chớp mắt một cái.

Cô nhìn thấy góc đường đó xuất hiện cái biển quảng cáo của cửa hàng.

Xe nhanh chóng chạy qua, không để lại vết tích gì. Lúc tới trường học, mưa đột nhiên rơi xuống, mãi mà cũng không tạnh. Ba người các cô không ai mang theo ô, lúc về chung cư ai cũng ướt nhẹp.

Vẻ mặt Tiểu Lâm đau khổ. "Chắc phải gọi cho anh ấy đưa ô tới mất."

Mạnh Thịnh Nam vắt mái tóc ướt nhẹp, cười.

Trở lại chung cư, cô nhanh chóng tắm rửa sau đó thay quần áo, đồng hồ chỉ 6 giờ đúng. Mạnh Thịnh Nam nấu một bưa cơm đơn giản, sau đó vừa ăn cơm vừa gõ bản thảo.

Bên dưới góc phải máy tính hiện lên thông báo.

Lý Đào gửi một khuôn mặt đau khổ cho cô: Buổi tối tớ phải thức khuya đi chạy tin.

Mạnh Thịnh Nam: Vất vả quá.

Lý Đào lập tức trả lời: Cậu thế nào rồi, làm cô giáo gõ đầu trẻ?

Mạnh Thịnh Nam: Đào tạo mầm non của tổ quốc, cảm giác rất vinh hạnh.

Lý Đào:......

Gác lại câu chuyện đang viết dở, cô và Lý Đào nói chuyện một lúc lâu, trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lý Đào hỏi cô có quay về ngành báo chí nữa không?

Mạnh Thịnh Nam nói, xem đã.

Năm đó khi đi theo tiền bối để thực tập, cô chính mắt thấy một công ty khoa học kỹ thuật lừa gạt người ta một cách trắng trợn. Cô nói muốn đưa tin này lên, tiền bối ngăn cản cô. Khi ấy cô chỉ là thực tập sinh nho nhỏ, không có tiếng nói cũng chẳng có chỗ dựa, tiền bối nói nhìn mãi cũng thành quen, cô bảo không tin, tiền bối thở dài nói, trước tiên phải biết đảm bảo tính mạng cho mình cái đã.

Cô không nghe.

Sau đó tiền bối nhắn tin tới. "Nhóc, phải biết nghĩ cho người nhà."

Thả lỏng một lát, Mạnh Thịnh Nam khép máy tính lại, ngoài cửa sổ lại đôi mưa, càng ngày càng lớn. Cô nghe tiếng mưa rơi, từ từ đo vào giấc ngủ, nửa đêm bừng tỉnh thấy cả người đầy mồ hôi, sáng hôm sau tỉnh lại, mũi cô bắt đầu sụt sịt.

Sau một trận mưa, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.

Trong văn phòng, hộp giấy vệ sinh nhanh chóng bị cô dùng hết.

"Bị cảm sao?" Tiểu Lâm hỏi.

Cô ho khan vài tiếng, rầu rĩ gật đầu.

"Uống thuốc chưa?"

Cô xoa xoa cái mũi mình. "Rồi nhưng hai ngày nay vẫn chưa khỏi."

"Hay là tới bệnh viện đi."

Cô suy nghĩ hồi lâu, hai ngày ngày đầu vừa choáng vừa đau, ngủ cũng không yên. Trưa hôm đó cô ngồi trên xe buýt tới bệnh viện gần nhất, bác sĩ già khám cho cô sau đó nói với cô cô bị sốt nhẹ, dạ dày cũng không được tốt. Sau đó giống như bây giờ, cô ngồi ngoài hành lang truyền nước.

Mạnh Thịnh Nam ở một mình thật sự rất buồn chán, muốn gọi điện cho Thích Kiều nhưng điện thoại không ai nghe.

"Thịnh Nam sao?"

Giọng nói của Trần Tư vang lên bên tai cô, cô ngẩng đầu.

"Cô Trần ạ?" Mạnh Thịnh Nam kinh ngạc.

Trần Tư nở nụ cười ngồi bên cạnh cô.

"Đã lâu không gặp rồi."

Mạnh Thịnh Nam gật đầu. "Vâng."

Cô không dám nói là vì Trì Tranh nên không tới thăm cô Trần.

"Em bị sao vậy?"

"Cảm mạo thôi ạ, không có gì đáng lo." Mạnh Thịnh Nam hỏi. "Cô tới đây khám bệnh sao?"

Trần Tư nói: "Thân thể không được tốt nên tới đây nằm vài ngày, hôm nay xuất viện."

"Một mình cô tới đây thôi sao?"

"Có cả A Tranh nữa."

Mạnh Thịnh Nam không dám phủ nhận, khi Trần Tư nói ra cái tên kia cô hơi run một chút.

Trần Tư nói: "Nó đi lấy thuốc rồi."

Là khung cảnh như vậy, cô vừa quay đầu đã thấy anh. Giây phút ấy, khi nghe Trần Tư gọi tên anh, Mạnh Thịnh Nam quay đầu lại nhìn, chàng trai mặc bộ quần áo màu đen cầm thuốc đi về phía cô.

Trình Tranh hơi sửng sốt, nhìn về phía tay trái của cô.

"Bị bệnh à?"

"Ừm." Cô ngẩn ngơ.

Anh nhìn mắt rồi chóp mũi đỏ ửng của cô.

"Bị cảm sao?"

Mạnh Thịnh Nam gật đầu.

Trần Tư ngồi một bên nhướn mày, không biết đang nghĩ gì, gương mặt cũng không có biểu cảm gì.

"Phải truyền mấy chai?" Anh hỏi.

Mạnh Thịnh Nam nói. "Hai chai."

"Tổng cộng bao nhiêu chai?"

"Hai chai."

Trần Tư nhìn hai người anh hỏi tôi trả lời, đột nhiên nở nụ cười. "Đây là lọ cuối cùng sao? Lâu như vậy cô đã không gặp em, có nhiều lời muốn nói, hay là nói chuyện rồi lát nữa để thằng nhóc này đưa em về nhé?"

"Không cần đâu ạ." Cô buột miệng nói.

Trì Tranh nhìn cô.

Mạnh Thịnh Nam nói. "Ý em nói là, không cần phiền....."

"Không phiền đâu." Anh ngắt lời cô.

Cô không hé răng nữa, Trần Tư kéo tay cô nói chuyện phiếm. Trì Tranh đứng ở một bên, dựa vào tường, hơi cúi đầu.

"Em chưa có người yêu à?" Trần Tư hỏi.

Cô ngượng ngùng cười cười, gật đầu.

"Vậy là tốt rồi." Trần Tư lẩm bẩm.

Mạnh Thịnh Nam không nghe rõ khẽ "Dạ" một tiếng.

Trần Tư cười, chỉ chỉ Trì Tranh, nhẹ giọng nói: "Em thấy nó thế nào?"

Mạnh Thịnh Nam không hiểu ý Trần Tư.

Trần Tư nói: "Nó không đứng đắn cho lắm."

Cô liếc mắt một cái, anh đang nghiêng đầu nhìn về phía nào đó. "Trước kia dù nói thế nào... " Trần Tư cười. "Nó cũng là tên lưu manh cà lơ phất phơ."

Mạnh Thịnh Nam nhịn không được nở nụ cười.

Trần Tư lại hỏi cô chuyện công việc và cuộc sống gần đây, thỉnh thoảng lại nhắc tới Trì Tranh. Nói vài câu thời gian bỗng nhiên trôi thật nhanh, chuyên tâm trò chuyện với Trần Tư quá, lúc nhìn qua anh đã không ở đây nữa. Cô nhìn về phía hành lang, anh đang dựa vào cửa, cúi đầu hút thuốc.

Cô định thu tầm mắt, anh lại nhìn qua đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.