Vài ngày sau, Lục Chinh và Vân Miểu về đến thành phố N.
Mùa thu đã đến, thời tiết trong lành mát mẻ, lá cây ngô đồng ở hai bên trục đường chính đều chuyển sang màu vàng chanh, làm nổi bật bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu.
Vân Miểu hạ kính cửa sổ, để gió trên phố thổi vào trong xe, dịu nhẹ dễ chịu, năm tháng tươi đẹp trong sách nói chắc cũng chính là khung cảnh trước mắt này.
Vân Miểu dừng xe ở một cột đèn xanh đèn đỏ, nhìn biển quảng cáo to lớn trước mặt, cảm thán: “Rời khỏi nhà mới biết gia đình đáng quý.”
Khi đi ngang qua cột mốc của thành phố N, Vân Miểu có cảm giác tựa như thời gian giao thoa.
Năm đó Lục Chinh xuống quê đón cô về, chính là đi con đường này.
Lúc đó cô chỉ mới mười sáu tuổi, Lục Chinh cũng chẳng qua mới hai mươi lăm, suốt đường đi cô nhìn trộm anh mấy trăm lần, trong lòng đều là kế hoạch sau này trưởng thành sẽ gả cho anh.
Lên kế hoạch rồi lại buồn rầu, dù sao tuổi tác của hai người cũng cách biệt nhiều như thế…
Giờ đây, không ngờ giấc mơ đã trở thành sự thật, Lục Chinh đã thật sự trở thành chồng của cô rồi.
“Em đang nghĩ thời gian thật kỳ diệu.” Biến chuyện không thể thành có thể, biến người xa lạ trở thành người thân.
Lục Chinh cười: “Đúng là rất kỳ diệu. Chín năm trước, anh đi ngang qua đây còn đang suy nghĩ phải sắp xếp cho một cô gái như em thế nào.”
Vân Miểu bĩu môi: “Anh nghĩ tới nghĩ lui, rồi vẫn đưa em về nhà em.”
Lục Chinh: “Cuối cùng không phải không thành công sao?”
Vân Miểu: “Ừ, còn không phải do em phản kháng mạnh mẽ à?”
Lục Chinh ho nhẹ một tiếng: “Cũng không hẳn vậy.”
“Hả?” Vân Miểu nhướng mày, có chút khó tin.
Lục Chinh: “Anh đã dọn dẹp xong căn phòng nhỏ trong nhà rồi.”
Vân Miểu: “Dọn dẹp cho em ở?”
Lục Chinh: “Ừ, làm phương án dự phòng.”
Nói cho cùng, khi đó anh vẫn có chút luyến tiếc cô.
Vân Miểu lái xe thẳng đến khu Lão Thành.
Lục Chinh: “Dọn đến đây ở rồi?”
Vân Miểu: “Ừ, nhà ở bên kia em trả lại rồi.”
Chỗ này có hồi ức của hai người, so với căn nhà lạnh lẽo kia, cô càng sẵn lòng ở lại đây hơn.
Khi lên lầu, người máy Vân Chinh hỏi cô có cần mở cửa hay không.
Lục Chinh: “Nhóc con cũng qua rồi?”
Vân Miểu: “Ừ.”
Khoảnh khắc mở cửa ra, người máy Vân Chinh nhận diện được khuôn mặt của Lục Chinh, hai máy cảm ứng trên đầu lập tức lắc lư: “Chủ nhân, bố về rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Miểu sờ đầu người máy: “Ừ.”
“Em sửa mã code lại rồi à?” Lục Chinh hỏi.
Vân Miểu: “Không có, vẫn luôn là như thế.”
Chỉ là cô đã xóa dòng code lúc trước thêm vào mà thôi.
Bày trí trong nhà vẫn giống như lúc anh đi, anh mở tủ ra, giày và quần áo của anh đều ở chỗ cũ, không thiếu món nào.
Anh “hi sinh” đã mấy tháng, vốn dĩ Vân Miểu có thể vứt đi hết, nhưng cô không hề vứt món nào cả, được xếp gọn gàng ngăn nắp.
Lục Chinh: “Giữ lại những thứ này làm gì thế?”
Vân Miểu cười: “Nếu như đến cả những thứ này cũng không còn, vậy hơi thở của anh trong căn nhà này sẽ biến mất hoàn toàn rồi.”
Lục Chinh nghe vậy thì nghẹn lại, anh ôm lấy cô vào lòng: “Miểu Miểu, là anh trở về muộn quá.”
Vân Miểu vòng tay ra sau lưng anh: “Không muộn.”
Chỉ cần anh còn sống trở về là không muộn.
Vào lúc này, Hà Tư Nghiên gọi tới, Vân Miểu đẩy Lục Chinh ra, nhấn nút nghe máy.
“Đội trưởng KHa, chị và lão đại khi nào về vậy, có chuyện rồi, còn hơi khó nhằn nữa.”
“Chuyện gì vậy?”
Hà Tư Nghiên: “Trưa nay có một học sinh cấp ba nhảy lầu, hành vi trước khi chết có chút kỳ quái, con đường cô ấy đi qua đều là góc chết của camera, hiện giờ dư luận rất dữ dội.”
Vân Miểu: “Được, tôi tới ngay.”
Hà Tư Nghiên hơi ngạc nhiên: “Hai người đã về rồi?”
Vân Miểu: “Ừ, mới tới nơi.”
Lục Chinh nghe xong, nhéo mặt cô: “Vợ à, vừa mới về đã vội vàng sắp xếp công việc cho anh rồi à?”
Vân Miểu kiễng chân hôn lên mặt anh một cái, đôi mắt sáng hệt như vầng trăng: “Không phải em sợ đội trưởng Lục buồn chán à?”
Lục Chinh vòng tay qua hông cô, mỉm cười: “Đi thôi, không phải nói sự việc khó nhằn sao.”
Nơi xảy ra vụ việc nằm ở trường trung học số hai, Vân Miểu muốn đi thẳng tới, nhưng Lục Chinh bảo cô về đội thay đồng phục cảnh sát trước.
Khi dư luận phức tạp, đám đông không lý trí dễ làm ra hành động quá khích, đồng phục cảnh sát có tác dụng trấn áp nhất định.
Vân Miểu đi vào, Lục Chinh đứng trước cửa chờ cô, người trong đội thấy Lục Chinh trở lại, lập tức vây xung quanh.
“Trời ạ! Tôi không hoa mắt đấy chứ! Là đội trưởng Lục!”
“Thật nè!”
“Hà Tư Nghiên nói thật, đội trưởng Lục còn sống.”
“Lão đại, anh thoát khỏi chỗ chết như thế nào vậy?”
Vân Miểu đã thay xong quần áo, bước ra, cô mặc đồng phục màu xanh dương đậm chỉnh tế, trông rất giàu kinh nghiệm, bỗng chốc khiến khí thế lạnh lùng trên người cô mạnh hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh không kìm được mà mỉm cười, giống hệt như tưởng tượng của anh, Vân Miểu mặc đồng phục cảnh sát trông rất xinh đẹp.
Nhưng rất nhanh tầm mắt của Lục Chinh đã dừng lại trên mã số cảnh sát trước ngực cô, ánh mắt anh tối sầm.
Dãy số kia, anh không còn gì quen thuộc hơn nữa…
Không ngờ đó lại là mã số cảnh sát của anh!
Dường như trái tim bị thứ gì đó đâm mạnh vào, nó sắc nhọn, vừa đau đớn vừa chua chát.
Ký ức và hiện thực đan xen, xếp chồng lên nhau.
“Miểu Miểu, em làm cảnh sát không? Anh đi cửa sau cho em.”
“Em không thèm!”
Cô gái của anh vì nguyên nhân này mới làm cảnh sát sao?
Đám người còn đang anh một câu tôi một câu, nhưng trong thế giới của Lục Chinh chỉ còn lại Vân Miểu, những người khác đều trở thành phông nền, những âm thanh kia cũng đều biến mất theo.
Đám người trông thấy Vân Miểu bước ra, lần lượt gọi cô “đội trưởng Kha”.
Vân Miểu vẫn chưa kịp chào hỏi từng người, Lục Chinh đã đi tới, kéo cô, ôm vào lòng.
Vân Miểu ngẩn người.
Đám đông thấy vậy, đồng loạt giải tán.
Vân Miểu: “Sao thế?”
Lục Chinh ôm mặt cô, liên tục hôn lên trán cô.
Giây tiếp theo, Vân Miểu cảm nhận được có dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống mặt mình.
Vân Miểu: “Anh nhìn thấy rồi?”
Lục Chinh: “Ừ…”
Vân Miểu: “Em không muốn nó bị niêm phong trong bóng đêm, nó là ký hiệu của anh.”
Lục Chinh gần như siết chặt cô vào trong lòng, đau lòng và buồn bã đan xen nơi trái tim, vô số lời nói khi đến bên miệng chỉ còn lại một câu: “Miểu Miểu…”
Vân Miểu: “Khoảng thời gian đó là nó mang lại dũng khí cho em sống tiếp, cũng là nó đã cứu em. Chết rất dễ dàng, nhưng em muốn sống để đối diện với tất cả khổ cực và đau thương này.”
Lồng ngực của Lục Chinh phập phồng mãnh liệt, Vân Miểu ôm lại anh: “Lục Chinh, anh không cần đau lòng, khoảng thời gian này em sống rất tốt, không hề đắm chìm vào nỗi đau, cũng không hề suy sụp đến mức không thể gượng dậy. Ngược lại, bởi vì anh, em có tín ngưỡng mới. Trên thế giới không chỉ có mỗi tình yêu nhỏ của em và anh, mà còn rất nhiều thứ khác, bọn chúng đều tỏa sáng lấp lánh, đều đáng để chúng ta sống.”
Lục Chinh: “Ừ.”
Vân Miểu nắm lấy tay anh: “Đi thôi, bên Tư Nghiên còn đang đợi chúng ta đó.”