*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lời Vân Miểu nói là sự thật, tự ý mượn đồ cảnh sát quả thực vi phạm pháp luật, nhưng phải loại trừ một số trường hợp đặc biệt.
Chiếc áo cảnh sát mà Lục Chinh đưa cho Vân Miểu là mặc lúc đi chấp hành nhiệm vụ vào mùa xuân và mùa thu, chỉ có một huy hiệu trên cánh tay, không hề nổi bật. Hơn nữa, cô chỉ mặc trong cục cảnh sát, suốt chặng đường đều dưới sự giám sát của bọn họ, sẽ không gây ra hậu quả ngoài ý muốn nào cả, căn bản không ai truy cứu thật giả của chuyện này.
Tiếng mưa bên ngoài cửa sổ không ngớt, mây mù giăng kín, ánh sáng trong phòng u ám.
Một tay Lục Chinh đút túi, nhìn về phía cô, vẻ mặt vui buồn khó phân biệt. Con ngươi đen láy lướt qua khuôn mặt của Vân Miểu, quai hàm siết chặt lại như ngậm lấy cảm xúc tức giận, lại như trộn lẫn chút cảm xúc khác.
“Sợ à?”
Vân Miểu gật đầu: “Đương nhiên là sợ rồi, nhân chứng vật chứng đủ cả đó.”
Ha, lấy lời của anh để chặn họng anh, học đi đôi với hành thật đấy.
Cô gái nhỏ này mồm miệng sắc bén vốn đã không phải chuyện ngày một ngày hai.
Trước đây khi ở chung với nhau, cô cũng sẽ cãi anh như thế, logic rõ ràng, có tổ chức, thường xuyên khiến người ta không cách nào phản bác. Có đôi khi, anh cảm thấy bản thân như nuôi một con mèo xấu xa vậy.
Muốn để cô mặc áo cảnh sát mà không vi phạm pháp luật không hẳn là không có cách.
Lục Chinh khom người lấy cây kéo trong ngăn tủ ra, nắm lấy cánh tay của cô…
Vân Miểu muốn tránh ra theo phản xạ nhưng bị anh giữ chặt hơn.
“Đừng nhúc nhích.”
Đồng phục không dày, có thể cảm nhận rõ ràng khớp xương cứng rắn và nhiệt độ nóng hổi của anh đặt trên cánh tay.
Một cảm giác hệt như bị điện giật, lan từ nơi anh giữ lấy đến toàn thân.
Trong nháy mắt, cảm giác xấu hổ và hờn dỗi bao phủ qua cả đỉnh đầu.
“... Anh làm gì thế?”
“Cắt huy hiệu trên áo giúp em.”
Lục Chinh cụp mắt, giọng nói rất gần, giọng điệu cũng không lạnh lùng như thường ngày, có chút dịu dàng hiếm thấy.
“...” Vân Miểu quay mặt đi, đè chút cảm xúc không nên có kia xuống.
Kéo trong tay Lục Chinh luồn sâu vào trong từ đường may huy hiệu áo, từ từ cắt đi. Anh hơi nâng mắt, tầm mắt rơi vào chiếc cổ trắng ngần thon dài của cô gái…
Làn da của cô trắng đến mức gần như trong suốt, có thể nhìn rõ huyết quản màu xanh bên dưới. Lúc hô hấp, hàng lông mi như lông quạ động đậy, con ngươi trong veo sạch sẽ, bỗng khiến anh nhớ đến loài chim bồ câu ngực trắng nào đó.
“Đội trưởng Lục…” Hà Tư Nghiên thấy anh cầm kéo mãi không hành động, nhỏ tiếng nhắc nhở.
Lục Chinh phát hiện bản thân mất tập trung, cũng hơi bất ngờ. Mười mấy năm trước, anh từng đi nhầm vào đầm lầy, cảm giác càng dùng sức càng lún sâu kia không ngờ lại giống hệt như lúc này…
Một hồi lâu, anh mới lấy huy hiệu áo có ký hiệu của cảnh sát kia ra, cẩn thận gỡ xuống. Trong thời gian đó, Vân Miểu vẫn luôn đứng im.
“Xong rồi.” Anh tùy tiện ném cây kéo vừa mới dùng xong vào trong ngăn tủ.
Áo cảnh sát không có huy hiệu trên tay áo không khác gì áo khoác bình thường của đàn ông, đương nhiên không thể tính là vi phạm pháp luật được.
Vân Miểu cúi đầu nhìn tay áo, nơi bị anh gỡ huy hiệu ra có một màu xanh đậm nổi bật, khác hẳn với màu sắc ở bên cạnh.
Từng tồn tại sẽ để lại dấu vết.
Tình cảm hoặc vạn vật trên thế gian đều như vậy.
Khung cảnh bất ngờ trước mắt này khiến đám người không ngừng mắng chửi trong lòng: “Mẹ kiếp! Không phải người! Không có mắt nhìn!”
Kẻ đầu sỏ không hề cảm thấy có gì không phù hợp, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc thường ngày.
Lục Chinh nhìn thời gian trên cổ tay: “Bây giờ có thể hợp pháp đi ăn cơm chưa?”
Vân Miểu xoa nơi mới bị anh bóp, trừng mắt nhìn anh một cái.
Bởi vì cái trừng mắt này của cô, tâm trạng của Lục Chinh trở nên tốt hơn, nở nụ cười hiếm thấy.
Khóe miệng đám người co giật.
Không bình thường nha, quá không bình thường rồi.
Nào là đổ cà phê, nào là cắt huy hiệu áo, còn tự dưng nở nụ cười…
Kinh nghiệm nhiều năm làm cảnh sát hình sự và trực giác nói cho bọn họ biết, quan hệ của hai người này không bình thường, rất có khả năng là quen biết từ trước.
Có điều tính toán thời gian, hai người này cách nhau mười tuổi, lại không giống nhau lắm.
Căn tin ở phía sau, đi qua đó không xa lắm.
Mưa gió trên đỉnh đầu được mái che bằng nhựa trong suốt che chắn, mưa phùn giăng kín, mặt đất vẫn còn ướt sũng, bề mặt gạch men màu trắng dính nước, độ trơn nhẵn có thể sánh ngang với sân trượt băng, đám người đều không đi quá nhanh.
Bởi vì Vân Miểu lội mưa lội gió đến đưa hồ sơ cho Hà Tư Nghiên, nên trong lòng cô ấy đã liệt cô vào hàng ngũ bạn tốt rồi, suốt đường đi nói chuyện không ngớt.
“Chị Vân Miểu, thức ăn của căn tin bọn em, thường ngày không cảm thấy ngon, nhưng ra ngoài nằm vùng một ngày trở về thì sẽ cảm thấy ngon vô cùng…”
“Ừ.” Lần đầu tiên cô đến chỗ này đã cảm nhận sâu sắc rồi. Con người chỉ cần đói đủ lâu, cho dù ăn cái gì cũng trở thành món ngon tuyệt vời.
Mì Tam Tiên được bưng lên, hơi nóng bốc lên, mỗi người một bát.
Thức ăn xua tan cơn lạnh lẽo, trong chiếc áo rộng lớn, hơi ấm truyền vào, trên má Vân Miểu có nhiều thêm một chút hồng hào, khiến sự lạnh lùng của cô giảm đi đôi phần.
Hà Tư Nghiên múc một muỗng giấm vào trong bát: “Chị, trường MIT của tụi chị được gọi là trường khoa học công nghệ tốt nhất thế giới, có phải cần thi rất nhiều, viết rất nhiều luận văn mới vào được hay không?”
“Không rõ lắm, chị được đặc cách…”
Năm đó Vân Miểu vào MIT quả thực là chuyện ngoài ý muốn…
Từ năm bốn tuổi cô đã có hứng thú với sản phẩm điện tử, bố mẹ cũng chịu bỏ tiền cho cô, trong nhà có đủ các loại máy điện, màu sắc sặc sỡ, chức năng khác nhau.
Những đồ điện đó đều mua về để cô tháo ra chơi.
Năm mười tuổi, cho dù máy móc có phức tạp thế nào, cô xem xong, tháo xong là có thể ghi nhớ kết cấu của các món đồ đó, lắp ráp lại dễ như trở bàn tay.
Sau này, một lần tình cờ Lục Chinh phát hiện thiên phú xuất sắc của Vân Miểu, còn tìm người chuyên nghiệp dạy cô viết lập trình. Bạn cùng tuổi cảm thấy đó là những văn tự khô khan, nhưng cô lại vui vẻ học nó.
Chưa tới một năm, Vân Miểu đã giành được hạng nhất trong cuộc thi người máy toàn quốc và người máy Singapore.
Năm mười tám tuổi, cô tự lập một nhóm nghiên cứu và phát triển một người máy sinh học đa chức năng- Vân Chinh.
“Vân Chinh” chưa công bố ra bên ngoài, lời mời của MIT đã tới rồi.
Cô không chuẩn bị gì cả, hơn nữa hoàn toàn không muốn đi.
Nhưng Lục Chinh khăng khăng muốn đưa cô đi.
Đến Mỹ du học, có rất nhiều quy trình phức tạp phải giải quyết, những thứ đó đều là Lục Chinh làm giúp cô.
Phải nói rằng, năm đó vì để thoát khỏi cô, anh quả thực tốn không ít tâm tư.
Có lẽ vì không thích, không quan tâm.
Cũng không đáng để níu giữ chăng?
…
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô trông thấy Hà Tư Nghiên đang nhìn mình bằng ánh mắt phát sáng, mặt viết đầy hai chữ “khâm phục”.
Vẻ mặt của Lục Chinh thì có chút sâu xa khó lường.
Khi bọn họ nói đến những chủ đề kia, anh không nói gì cả, dường như không có hứng thú vậy.
Vân Miểu cúi đầu gắp mì cho vào miệng, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trầm thấp hỏi: “Đi học xa như vậy, sống vất vả không?”
Vân Miểu nâng mắt, có hơi ngạc nhiên nhìn về phía anh…
Đèn chân không trên đỉnh đầu chiếu vào sống mũi cao thẳng của anh, làm nổi bật quai hàm của anh, khiến nó càng thêm rắn chắc. Trong đôi mắt sâu thẳm kia, thấp thoáng một tia dịu dàng lướt qua, vô cùng không phù hợp với khí chất chín chắn nghiêm nghị thường ngày của anh.
Vân Miểu và anh nhìn nhau, đôi mắt hạnh hơi cử động như đang nói “đích thân anh tiễn em đi, lẽ nào còn quan tâm những chuyện này?”
Nhưng cuối cùng cô vẫn không nói ra, chỉ thu lại tầm mắt, chậm rãi nhai mì trong miệng: “Cũng tạm ổn.”
Vân Miểu nói dối rồi, khi cô vừa đến MIT, cuộc sống không hề tốt đẹp, thậm chí gần như trầm cảm. Việc nghiên cứu và phát triển “Vân Chinh” cũng trì trệ, có điều những thứ này cô tuyệt đối không nói với anh.
Lục Chinh mím môi, không còn gì nói nữa.
Hà Tư Nghiên đã tiếp lời, nói ríu rít: “Chị thật lợi hại, năm đó em thi lên đại học ở thành phố N thôi mà đã không thích ứng đủ kiểu rồi, món đậu hũ ngọt ở căn tin bọn em quả thật như súng máy bắn nổ não vậy…”
Lưu Vũ cau mày kháng nghị: “Đang ăn đó, cô có thể đừng có khẩu vị nặng như vậy được không?”
“Cái này thì có gì mà khẩu vị nặng chứ, anh đến hiện trường xem những thi thể mục rữa kia về, chẳng phải vẫn ăn ngon như thường sao?”
“Chuyện này có thể giống nhau được à? Đậu hũ ngọt là món tôi thích ăn nhất.”
Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ ông nói gà bà nói vịt, điện thoại đặt trên bàn của Lục Chinh có một cuộc điện thoại gọi đến.
Anh đứng dậy, đi ra cửa căn tin nghe máy.
Mưa bên ngoài vẫn chưa ngừng, bóng lưng cao lớn của người đàn ông bị hơi nước mờ mịt bao quanh, lạ lẫm và xa cách, giống như cách một tầng che chắn, trông rất không chân thực.
Cảm giác mà Lục Chinh mang lại cho người khác vẫn luôn là như thế, khoảng cách gần hơn nữa cũng không thể nắm bắt được, chỉ có thể cảm nhận thấy sự lạnh lẽo thấu xương tủy.
Lưu Vũ phát hiện Vân Miểu đang nhìn Lục Chinh, bèn nháy mắt với Hà Tư Nghiên, nhỏ giọng nói: “Cô hỏi thử xem.”
Hà Tư Nghiên do dự hồi lâu mới lại gần nói: “Chị, em hỏi chị câu này nhé?”
Vân Miểu thu lại tầm mắt: “Gì thế?”
“Thì là…” Hà Tư Nghiên hắng giọng, hạ thấp giọng nói: “Chị và đội trưởng Lục của bọn em, trước đây hai người có phải quen biết không?”
Vẻ mặt Vân Miểu lạnh lùng: “Sao tôi và đội trưởng Lục có thể quen biết được?”
Lục Chinh đã tắt điện thoại, khi quay trở về vừa hay nghe thấy câu nói này, biểu cảm trên mặt trở nên cứng ngắc ngay lập tức.
Lưu Vũ quay lưng về phía cửa, căn bản không nhìn thấy Lục Chinh, giơ đũa, lông mày nhếch lên: “Tôi đã nói không quen biết mà. Này, bông hoa lạnh lùng trên đỉnh núi tuyết như đội trưởng Lục chúng ta, e rằng không ai dám hái đâu. Nếu tôi có khuôn mặt tuấn tú như anh ấy, con trai, con gái có thể xếp hàng từ đường Đại Kiều Nam đến đường Hồng Diệp rồi, việc gì phải cô đơn bao năm như thế…”
Lời nói sau cùng bị tiếng điểm danh cắt ngang: “Lưu Vũ!”
Anh ta giật mình đứng phắt dậy: “Vâng, thưa đội trưởng!”
“Có tâm trạng hóng hớt, chi bằng nghĩ xem khi nào có thể phá án đi.”
Lưu Vũ: “Vâng ạ.”
Hà Tư Nghiêm và Lưu Vũ, một người ngồi một người đứng, hai người nhìn nhau, hơi muốn tiến hành chiến thuật rút lui.
Vân Miểu vẫn không nhìn ra được chút cảm xúc nào, cô không hề bị ảnh hưởng, cầm đũa gắp mì như cũ.
Tầm mắt của Lục Chinh rơi vào vầng trán nhẵn mịn của cô.
Ha, không quen biết anh?
Cô nhóc không có lương tâm, phủi sạch sẽ thật đấy.
Anh tức giận trong lòng, đến gần đá chiếc ghế bên chân ra, vẻ mặt đen kịt như mây đen che phủ mặt trời bên ngoài.
Lúc này, Tưởng Minh chạy từ ngoài vào, bởi vì nóng vội nên ngã trên nền gạch men, nhăn mặt đứng dậy: “Đội trưởng Lục, có chuyển biến. Đường Đại Kiều Nam có người báo cảnh sát, phát hiện một chân bị đứt của trẻ con."