Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 39: C39 Chương 39



Hai vợ chồng trúng độc thủy ngân cấp tính này, một người tên Tưởng Hoa An, một người tên Trần Mỹ, nhà máy hóa chất mà hai người làm việc nằm ở khu công nghiệp nặng của Giang Bắc, thành phố N.

Vũ Thuẫn chỉ sản xuất nguyên liệu công nghiệp, thủy ngân sản xuất ở chỗ này sẽ được vận chuyển đến nhà máy trên toàn quốc.

Thủy ngân được sử dụng phổ biến để nấu kim loại có màu, chế tạo máy móc, thiết bị điện, thí nghiệm chất điện giải…

Thủy ngân và hợp chất của nó đều là chất có độc tính cao, trong cuộc sống hằng ngày của người bình thường, rất ít nơi có thể tiếp xúc được nó. Thường thấy nhất chính là nhiệt kế thủy ngân và son môi có chứa thủy ngân (II) sulfide.

Mỗi một nhà máy hóa chất khi chế tạo, cất giữ, vận chuyển, thu thập thủy ngân đều có một quy trình đáp ứng hoàn chỉnh.

Khi Vân Miểu và Lục Chinh tới hiện trường, nhân viên mặc đồ bảo hộ đã kết thúc việc xử lí hơi thủy ngân bị rò rỉ.

Những nhân viên liên quan trong bộ phận kỹ thuật của đội điều tra tội phạm cũng đã đến hiện trường vài phút sau đó.

Phân xưởng tạm thời đóng cửa, tất cả con đường vận chuyển thủy ngân đều ngắt nguồn.

Cho dù là vậy, trước khi bọn họ đi vào phân xưởng vẫn bị yêu cầu mặc đồ bảo hộ dày cộm.

Người phụ trách phân xưởng đi vào theo bọn họ.

Trong phân xưởng, khắp nơi đều dán đầy ký hiệu đầu lâu đáng sợ.

Đường ống xảy ra rò rỉ đã được đổi xuống, trên đường ống có một cái lỗ không lớn, hiển nhiên không phải vốn dĩ đã có, mà bị người tạo ra.

Đối với nhà máy hóa chất lớn mà nói, lỗ hổng này gần như rất dễ bị bỏ qua.

Vân Miểu: “Vị trí cụ thể xảy ra rò rỉ ở đâu?”

Người phụ trách tiến về trước một khoảng cách, sau đó dừng lại.

Chỗ này được để hai cái ghế và một số tờ ghi chép.

Vị trí đó, vừa hay có thể khiến bọn họ hấp thụ lượng lớn hơi thủy ngân trong thời gian ngắn, có thể nhìn ra được nghi phạm vô cùng hiểu rõ thói quen làm việc của hai vợ chồng này.


Vân Miểu và Lục Chinh nhìn nhau, nhanh chóng đưa ra kết luận: “Người quen gây án.”

Lục Chinh gật đầu.

Người phụ trách: “Tất cả phân xưởng của bọn tôi đều có máy cảnh báo, một khi xảy ra rò rỉ, máy cảnh báo sẽ làm việc ngay lập tức.”

Lục Chinh: “Máy không phát cảnh báo?”

Người phụ trách chỉ trỏ: “Một hàng bên này không phát, chỉ có cái máy cuối cùng phát, bằng không chúng tôi cũng không biết xảy ra rò rỉ, nhưng vẫn đến muộn rồi.”

Lục Chinh nhìn vị trí máy cảnh báo, theo lý mà nói, máy ở gần nên phát cảnh báo trước.

Vân Miểu: “Có sơ đồ lắp đặt máy cảnh báo không?”

Người phụ trách nhanh chóng cho người đưa sơ đồ tới.

Vân Miểu nhìn vài cái đã phát hiện vấn đề nằm ở đâu. Máy cảnh báo của dãy này đều nối chung một nguồn điện, còn máy cảnh báo ở góc trong cùng kia thì nối với đường dây khác.

Vân Miểu nhìn sơ đồ và thực tế vài lần, sau đó cô đi thẳng đến góc tường phía nam, sợi dây điện nối với nguồn điện tổng bên đó đã bị người ta ngắt điện.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Người phụ trách chau mày nói: “Bên này không có điện, máy cảnh báo bên kia chắc chắn không phát cảnh báo rồi.”

Lục Chinh: “Có camera không?”

Người phụ trách: “Có, có đó.”

Phòng tổng kiểm soát nằm ở bên ngoài, đăng nhập vào máy tính thì thấy ống kính camera tối om.

Người phụ trách: “Là ai đã tắt camera này rồi?”


Vân Miểu nhìn sơ đồ đường dây chằng chịt, lại nhìn vị trí của camera. Rất nhanh cô đã tìm ra đường dây của camera.

Giống với máy cảnh báo, camera cũng bị người ta ngắt điện.

Người phụ trách: “Giờ khó điều tra rồi.”

Vân Miểu lắc đầu: “Nhìn thì có vẻ không có manh mối, nhưng thực ra anh ta đã để lộ rất nhiều thông tin cho chúng ta rồi.”

Vân Miểu nhìn Lục Chinh một cái: “Đội trưởng Lục, anh nói hay em nói?”

Lục Chinh: “Em nói cũng như nhau.”

Vân Miểu: “Nghi phạm là người trong phân xưởng này, anh ta quen thuộc thời gian nghỉ ngơi ở đây, từng làm thợ điện hoặc quen thuộc với đường điện ở chỗ này, dạo gần đây có tranh chấp với đôi vợ chồng kia, quen sử dụng tay trái, giới tính nam, tuổi trong khoảng từ hai mươi đến ba mươi tuổi, học lực ít nhất là đại học chính quy, độc thân lâu năm, im lặng kiệm lời, dạo gần đây có thể vừa mới đề xuất nghỉ việc.”

Vân Miểu nói xong, người phụ trách kia liền xác định đối tượng: “Là sinh viên xuất sắc, Triệu Đổng.”

Mười mấy phút sau, bọn họ tìm được Triệu Đổng trong ký túc xá dành cho nhân viên.

Khi gõ cửa đi vào, Triệu Đổng đang thu dọn đồ đạc, trong thùng rác vẫn còn găng tay và dùi sắt chưa kịp vứt.

Hiển nhiên anh ta không biết rằng vụ án này lại phá nhanh đến vậy.

Vẻ mặt Triệu Đổng đều là sự khó tin: “Sao mấy người biết là tôi?”

Khi anh ta ngắt đường điện, đục vỡ đường ống, cả quá trình này đều đeo găng tay, theo lý mà nói nên là kín kẽ không chê vào đâu được mới phải.

Giọng điệu Vân Miểu bình thản: “Khôn lắm dại nhiều, chỉ có thể nói rằng anh quá thông minh, người thông minh giống như anh ở chỗ này không hề nhiều.”

Triệu Đổng ngạc nhiên nhìn Vân Miểu, sau lưng bỗng ớn lạnh.


Vân Miểu nói tiếp: “Anh rất thông minh, nôn nóng muốn chứng minh bản thân mình, nhưng anh phải chịu u uất ở đây thời gian dài, còn bị bọn họ giễu cợt. Tôi đoán anh không có ý định muốn giết bọn họ, bằng không, người quen thuộc đường điện như anh, sao có thể giữ lại một máy cảnh báo cho bọn họ?”

Sắc mặt của Triệu Đổng đã có thể dùng tái xanh để hình dung: “Cô… Cô là ai?”

Vân Miểu cười: “Cũng giống như anh, chơi với điện từ nhỏ đến lớn, nhưng anh thích đường điện được giăng bên ngoài, còn tôi thích đường điện bên trong máy móc.”

Triệu Đổng đứng dậy, đưa hai cổ tay đến trước mặt Vân Miểu: “Cô nói không sai, có thể bắt tôi rồi.”

Vân Miểu nhìn tay anh ta một cái: “Tài năng của anh, quả thực không nên bị mai một ở chỗ này, rõ ràng có thể có tiền đồ tốt hơn, nhưng lại bị hủy hoại vì phạm tội rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Triệu Đổng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, bỗng nảy sinh tình cảm bạn bè trân trọng lẫn nhau.

Vân Miểu hỏi anh ta: “Hối hận không?”

Triệu Đổng không lên tiếng, quay mặt đi.

Vân Miểu: “Bọn họ chưa chết, anh sẽ không bị xử tử hình, hy vọng ngày anh mãn hạn tù đi ra, có thể bắt đầu lại từ đầu. Không biết ăn nói không phải lỗi của anh, bọn họ chế nhạo anh có học lực cao là vì bản thân bọn họ ngu dốt.”

Lục Chinh nhìn Vân Miểu bên cạnh, bỗng nhiên cong môi.

Cô gái nhà anh không những IQ cao, mà EQ cũng vô cùng cao.

Mỗi câu nói của Vân Miểu đều nói trúng nỗi lòng của Triệu Đổng.

Khi Triệu Đổng đi ra ngoài, rõ ràng có chút nghẹn ngào. Một lúc sau, anh ta quay đầu nhìn Vân Miểu: “Cô thông minh như vậy không cảm thấy cô đơn sao?”

Vân Miểu cụp mắt: “Có lúc cũng có.”

*

Nghi phạm phạm tội sa lưới nhanh như vậy, người của bộ phận kỹ thuật đều ngạc nhiên.

Rõ ràng vẫn chưa điều tra gì cả, sao lại tìm được nghi phạm nhanh đến vậy?

“Đội trưởng Lục, chỗ này còn cần bọn tôi mang về hóa nghiệm không?”


Lục Chinh khua tay: “Không cần nữa, hôm nay tan ca sớm đi.”

Trời đã xế chiều, bầu trời xám xịt có mưa bay bay.

Vân Miểu ngồi vào trong ghế, thở dài một hơi.

Lục Chinh: “Đang cảm thấy đáng tiếc cho Triệu Đổng?”

Vân Miểu: “Ừ, có chút.”

Lục Chinh: “Miểu Miểu, quyết định thành tựu của một người không chỉ có IQ của anh ta, còn có tích cách và giá trị quan của anh ta. Nếu không biết phải trái đúng sai, IQ cao chỉ làm tăng thêm khả năng gây tội ác mà thôi. Ngược lại, ngốc một chút tốt hơn.”

Vân Miểu nhìn đèn đường dần biến mất bên ngoài cửa sổ: “Ừ.”

Lục Chinh bỗng nhiên nghĩ đến câu hỏi mà Triệu Đổng hỏi cô: “Miểu Miểu, tại sao em lại cảm thấy cô đơn vì quá thông minh vậy?”

Vân Miểu: “Em cảm thấy quá dễ dàng, còn người khác cảm thấy quá khó, đợi rất lâu rất lâu vẫn không có ai đi được tới, xung quanh trở nên trống trải như sa mạc hoang vu không một ngọn cỏ.”

Một cánh tay để không của Lục Chinh nắm lấy mu bàn tay của cô: “Anh có thể chạy nhanh hơn người khác một chút, cố gắng không để em đợi quá lâu.”

Vân Miểu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia của anh: “Ừ.”

Lục Chinh: “Đói bụng không?”

Vân Miểu: “Vẫn chưa.”

Lục Chinh: “Được thôi, anh cũng chưa.”

Xe dừng ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, bụng Lục Chinh kêu “ùng ục”.

Vân Miểu phì cười: “Đội trưởng Lục, thà chịu đói cũng phải nhịn ăn cùng em à?”

Lục Chinh cười: “Hay em đi ăn cơm với anh?”

Vân Miểu: “Được chứ, em đột nhiên muốn ăn mì bò không có thịt bò rồi. Nhà hàng trung ở Massachusetts đều không ngon bằng bên này.”

Lục Chinh bóp ngón tay mềm mại của cô: “Lát nữa ăn nhiều một chút.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.