Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 66: C66 Chương 66



Lưu Vũ thấy Vân Miểu liên tục nhìn vào màn hình: “Cô Kha, cô muốn mua đồ à?”

“Không phải.” Khi cô gái kia xuất hiện lần nữa trong khung ảnh, Vân Miểu trực tiếp nhấn nút tạm dừng.

Lưu Vũ hơi khó hiểu.

Vân Miểu xoay người gọi: “Lục Chinh.”

Trợ lý của phòng livestream này là cô gái mà bọn họ gặp được ở trường đại học Thông Giang: “Không biết có phải trùng hợp hay không?”

Nơi cô ta vội vã đi tới ngày hôm đó chính là tòa thí nghiệm của khoa hóa học.

Lưu Vũ không hiểu hai người họ đang nói gì, đầu óc mù mịt.

Lục Chinh: “Điều tra một chút.”

Vân Miểu: “Được.”

Cuối cùng Lưu Vũ không kìm được mà lắc lư điện thoại nói: “Không phải chứ… Lão đại, hai người đang nói cô ấy sao?”

Vân Miểu: “Ừ.”

Lưu Vũ: “Đây là trợ lý Tiểu Dương của phòng livestream, nhưng bình thường cô ấy đều đến phòng livestream vào buổi tối, giúp Phòng Dã Trạch lấy hàng, chuẩn bị hàng, nhưng hôm nay lại đến vào buổi sáng.”

Vân Miểu: “Đến buổi tối?”

Lưu Vũ: “Nghe nói cô ấy còn đi học, buổi tối làm việc bán thời gian, buổi sáng phải đi học ở trường.”

Vân Miểu hỏi tiếp: “Buổi tối mấy giờ Phòng Dã Trạch tắt live?”

Lưu Vũ: “Sớm nhất cũng phải mười một giờ.”

Ban ngày mọi người đều phải đi làm, chỉ có buổi tối mới có thời gian xem livestream, cho nên buổi tối là thời gian vàng để livestream.

Có điều, đại học Thông Giang ở Thành Tây, còn phòng livestream ở Thành Bắc, lái xe một chuyến cũng hơn bốn mươi phút, xe buýt chạy buổi tối không nhiều, chắc cô ta trở về trường rất phiền phức.

Vân Miểu: “Cô ta đến phòng livestream bao lâu rồi?”

Lưu Vũ: “Được hai ba năm rồi thì phải.”

Hai, ba năm kiên trì đi lại ở nơi xa như vậy? Hơn nữa còn là nửa đêm.

Lưu Vũ nhướng mày: “Mấy người nghi ngờ cô ấy? Tôi cảm thấy không giống lắm, bình thường trợ lý Tiểu Dương đều là phông nền, nói năng rất kiệm lời…”


Trong đầu Vân Miểu luôn xuất hiện chiếc túi vải của cô ta đập mạnh vào cô, đồ trong túi lúc đó là gì? Bình kim loại, có bộ van, cô cho rằng đó là bình cứu hỏa.

Bây giờ nhìn lại, càng giống bình đựng chất khí hơn. Cái bình không lớn, thông qua thiết bị nén có thể ép chất khí thành chất lỏng, nhìn qua không quá gây chú ý, xi lanh khí hóa lỏng thường dùng trong nhà chính là nguyên lí này.

Lục Chinh đã mở máy tính trên bàn làm việc của anh, tiện tay kéo ghế ra cho Vân Miểu.

Vân Miểu nói cảm ơn, rồi ngồi xuống vô cùng tự nhiên.

Lưu Vũ ngẩn người một lúc, vị trí của Diêm Vương cũng có người dám ngồi, đó chính là bạn gái của Diêm Vương.

Để tiện cho Vân Miểu làm việc, Lục Chinh đã lấy bàn phím để dưới bàn lên mặt bàn.

Lục Chinh: “Máy tính này chắc không có cấu hình cao như của em.”

Vân Miểu đã kết nối với hệ thống Vân Chinh: “Không sao, có thể dùng được.”

“Cũng phải, kiếm khách đẳng cấp không chọn kiếm, dùng lá cây cũng có thể giết người.” Khi Lục Chinh nói chuyện thì khom người nhìn màn hình, anh dựa rất gần, Vân Miểu vừa ngẩng mặt lên là có thể nhìn thấy đôi mắt cười như không cười của anh.

Vân Miểu nhướng mày, ngón tay dừng lại: “Anh đang nịnh em à?”

Lục Chinh: “Không có, anh nói thật mà.”

“Ồ, vậy thì tốt.” Tầm mắt của Vân Miểu lại trở về màn hình.

Lưu Vũ ở bên cạnh giật khóe miệng, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Lục Chinh nịnh nọt như vậy.

Sau khi gửi tấm ảnh vào hệ thống Vân Chinh, không lâu sau đã điều tra được thông tin của cô gái trong phòng livestream.

Dương Viên, đại học Thông Giang, khoa hóa học, sinh viên khóa 2018.

Tầm mắt của Vân Miểu dừng lại ở ba chữ “khoa hóa học”.

Đôi mắt xinh đẹp hơi híp lại, những thông tin nhìn có vẻ không liên quan kia giống như những hạt chân trâu bị đứt dây xâu chuỗi lại với nhau ở trong đầu.

Trúng độc oxit cacbon trong xe, khoa hóa học, bình đựng chất khí, trợ lý của Phòng Dã Trạch…

Vân Miểu thở phào, nhìn Lục Chinh ở bên cạnh: “Oxit cacbon trong xe không phải do xe hơi sản sinh ra, cũng không phải mua ở chỗ khác, mà có người thông qua thí nghiệm hóa học tạo ra.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lưu Vũ há miệng ngạc nhiên: “Ý của cô là vợ và con gái của Phòng Dã Trạch không phải chết do tai nạn? Mà bị người ta hại chết.”

Lục Chinh liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Giờ cậu mới nhìn ra à?”


Lưu Vũ: “...”

Vân Miểu đã đứng dậy: “Phải đến trường đại học Thông Giang một chuyến.” Tìm được chứng cứ xác thực mới có thể chính thức lập án điều tra tiếp.

Lưu Vũ ở bên cạnh vội vàng nói: “Nếu như tìm được nghi phạm rồi, đám người Phòng Dã Trạch sẽ không đến công ty Mercedes Benz gây chuyện nữa. Tôi đi chung với mấy người.” Anh ta không muốn ngày mai phải làm nhân viên nhận điện thoại nữa.

Lục Chinh nhìn anh ta một cái rồi nói: “Đi thay đồ bình thường đã rồi đi.” Bên phía đại học Thông Giang đều là sinh viên, tùy tiện đi tới rất dễ dẫn đến hoảng loạn không cần thiết.

Lưu Vũ: “Được, tôi đi thay ngay.”

Lưu Vũ thay đồ xong, nhìn Hà Tư Nghiên đứng im ở bên cạnh, chau mày: “Cảnh sát Hà, cô không đi à?”

Hà Tư Nghiên: “Tôi nghe lão đại sắp xếp.”

Lưu Vũ cố sức nháy mắt với cô ấy: “Cô tự đề nghị chút đi, cô không đi, chẳng phải tôi thành bóng đèn rồi sao?”

Hà Tư Nghiên: “Nếu tôi đi, tôi và anh chính là hai cái bóng đèn, vậy càng chói mắt hơn.”

Lưu Vũ li3m môi: “Thế ít nhất cũng là một cặp bóng đèn, không gượng gạo, không phải sao?”

Hà Tư Nghiên: “Một cặp cái đầu anh.”

Vân Miểu không kìm được mà bật cười, Lục Chinh nắm tay cô, ngón tay của anh vuốt nhẹ lên mu bàn tay của cô, Vân Miểu ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Lục Chinh không nhìn cô, mà bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện với đám Lưu Vũ: “Đại Vũ, cậu cũng đừng đi đại học Thông Giang nữa, cậu và Tư Nghiên đi trông chừng phía Phòng Dã Trạch, đổi đám lão Tần về nhận điện thoại.”

Lưu Vũ đau khổ than khóc: “Lão đại! Anh chê tôi thật đấy à?”

Lục Chinh: “Ừ, cậu biết là tốt, lần sau tự giác một chút, cho tôi ít thời gian riêng tư.”

Lưu Vũ: “...”

Khi đến đại học Thông Giang lần nữa đã là năm giờ chiều.

Đúng tiết học cuối cùng buổi chiều của sinh viên, đám người đông nghẹt đi ra từ các tòa nhà dạy học, rồi rải rác trên đường đi.

Sau cơn mưa bão, mặt đường tích nước nghiêm trọng, có không ít lá rơi xuống mặt đất. Một ông cụ mặc đồ lao công màu cam đang dọn dẹp mặt đường úng nước, đám sinh viên đều bị đuổi sang con đường bên cạnh. Lúc xe lái vào đều lái rất chậm.

Đến bên cạnh tòa thí nghiệm, Vân Miểu xuống xe trước Lục Chinh một bước.

Bậc thang gạch men có hơi trơn, Vân Miểu đi vội, không để ý dưới chân, suýt thì bị té ngã.


Lục Chinh đi theo, một tay ôm lấy hông cô: “Đi chậm chút.”

Hai người đã đi lên tới trên cùng, Lục Chinh vẫn không có ý rút cánh tay đặt ngang hông cô về, cách một lớp vải mỏng manh có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của lòng bàn tay, khó mà ngó lơ được.

Vân Miểu nhắc nhở: “Đội trưởng Lục, đất đã không còn nước nữa, hết trơn rồi.”

Lục Chinh: “Anh biết.”

Vân Miểu: “Ý của em là anh có thể rút tay về rồi.”

Lục Chinh bóp một cái vào hông cô, sau đó buông ra, hai tay giơ lên so sánh, mỉm cười: “Miểu Miểu, em nhìn nè, đây là eo của em, vẫn không to bằng cánh tay anh nữa.”

Vân Miểu: “Anh có thể nghiêm túc chút không?”

Lục Chinh mỉm cười: “Anh còn chưa đủ nghiêm túc sao? Không tin à, em có thể đến đơn vị của chúng ta hỏi thử.”

Vân Miểu càm ràm: “Không cần hỏi cũng biết, giả vờ nghiêm túc.”

Lục Chinh đè đầu cô một cái nói: “Hết cách rồi, có đôi khi sẽ không kiềm chế được.”

Vân Miểu trợn mắt với anh: “Xạo.”

Lục Chinh bật cười.

Đi vào đến bên trong, hai người đều dừng bước lại.

Tòa thí nghiệm này có năm tầng, căn này nối tiếp căn kia, vô cùng lớn.

Vân Miểu: “Buổi chiều Dương Viên đến đây chắc là để trả lại bình đựng chất khí, chỗ này chắc còn có thiết bị nén tương tự.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lục Chinh: “Ừ.”

Bên trong quá lớn, lại nhiều phòng thí nghiệm, nếu tìm từng phòng sẽ rất chậm nên Vân Miểu đề nghị: “Anh đi từ tầng năm xuống, em đi từ tầng một lên, chúng ta gặp nhau ở trên lầu.”

Lục Chinh: “Được, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”

Vân Miểu đi theo hành lang dài ở tầng một vào bên trong. Tầng này đều là một số phòng học thí nghiệm, phía trước có bảng đen, bên dưới có bàn ghế, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ.

Chắc các sinh viên vừa mới học ở chỗ này, thùng rác trong góc còn không ít rác vẫn chưa được đổ đi.

Bên trong những phòng học này không có thiết bị nén, cũng không nhìn thấy bình kim loại dùng để đựng chất khí.

Vân Miểu đi lên tầng hai.

Chỗ này có thể coi là phòng thí nghiệm thực sự rồi, phòng này nối tiếp phòng kia.

Chỉ là hiện giờ đang giờ tan học, cửa đều khóa lại. Thông qua ô cửa sổ trên hành lang dài nhìn vào bên trong, trên bàn có để cốc becher, ống nghiệm, đèn cồn lớn nhỏ, vẫn không có bình đựng chất khí.


Khi Vân Miểu chuẩn bị đi lên tầng ba, bỗng nhiên cô phát hiện cửa căn phòng thí nghiệm nhỏ trong cùng của tầng hai kêu lên một tiếng “két”.

Còn có người?

Vân Miểu lùi về, lại men theo hành lang dài kia đi tới cuối đường.

Đây là một phòng thí nghiệm nhỏ, diện tích không lớn, khoảng năm, sáu mươi mét vuông.

Cửa sổ phía nam đã đóng lại, rèm che nắng bị người ta kéo một nửa. Lúc này mặt trời lặn xuống phía tây, trong phòng thí nghiệm không mở đèn, ánh sáng hơi u ám.

Trên chiếc bàn ở dãy cuối cùng có để một cốc becher vô cùng lớn, đèn cồn bên dưới đang cháy phừng phực. Trong màn đêm, ngọn lửa màu xanh dương nhảy nhót hệt như ma trơi.

Trong không khí có mùi thuốc khử trùng.

Vẫn còn người đang làm thí nghiệm sao?

Vân Miểu cau mày.

Vân Miểu gõ cửa, nhưng không thấy ai trả lời.

Trong lối đi, ánh sáng càng tối tăm hơn, không một bóng người, là sinh viên bất cẩn nào quên kết thúc thí nghiệm sao?

Vân Miểu do dự một lát, rồi bước vào.

Cô còn nhớ một số kiến thức về hóa học, đèn cồn phải đóng nắp lại, nhưng tìm khắp phòng thí nghiệm cũng không phát hiện thấy nắp của đèn cồn.

Lúc này, cánh cửa phòng thí nghiệm phía sau người bị người ta lặng lẽ đóng lại.

Người đàn ông nhìn bóng lưng của cô, nở nụ cười kỳ dị. Rất nhanh ông ta đã biến mất ở hành lang, khi sắp đến cổng trường, ông ta đè vành mũ thấp xuống, ném chìa khóa trong tay vào trong thùng rác ở bên đường. Người đàn ông mặc đồ đen, bước đi hơi khập khiễng, bóng lưng như một con chim lớn khoác áo choàng.

Vân Miểu quyết định dùng cách khác để dập lửa.

Lúc này, bỗng nhiên cô phát hiện mùi thuốc khử trùng lúc mới vào đã biến mất, thay vào đó là mùi hăng và nồng nặc, nguồn gốc của mùi này chính là cốc becher cực lớn kia. Cô nhanh chóng chuyển đèn cồn sang chỗ khác, lấy ông nghiệm thủy tinh bên cạnh đậy lại. Sau khi đốt cháy hết không khí, lửa tắt rồi.

Chỉ là… mặc dù lửa đã tắt, nhưng phản ứng hóa học vẫn chưa ngừng lại.

Chất khí không biết tên vẫn đang tỏa ra bên ngoài một cách âm thầm.

Mắt Vân Miểu bị mùi kia k1ch thích đến mức muốn rơi nước mắt, khoang mũi và cổ họng có cảm giác cay xè rõ ràng.

Cô nhạy bén phát hiện được nguy hiểm, lập tức xoay người ra ngoài, nhưng lúc này mới phát hiện cửa phòng thí nghiệm đã bị người ta khóa trái lại.

Cô một bên gọi điện thoại cho Lục Chinh, một bên đẩy cửa sổ phía nam. Nhưng bên dưới cửa sổ này đã bị người ta dùng keo cố định lại, căn bản không thể mở ra được.

Cô nhìn ngó xung quanh, thậm chí còn không tìm được một chiếc ghế để đập cửa kính. Mùi kia ngày càng nồng nặc trong không gian khép kín, hoàng hồn dần lặn xuống, cổ họng vừa đau vừa ngứa, cô bắt đầu không thể kiểm soát được mà ho lên.

“Miểu Miểu?” Giọng nói của Lục Chinh mang lại chút an ủi cho cô.

“Lục Chinh, có lẽ em đã gặp chút phiền phức.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.