Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 97



Sau khi Vân Miểu xuất viện thì đến nhà tù ở Thành Bắc gặp Lục Diễn.

So với hai tuần trước, Lục Diễn lúc này đã bị trũng hốc mắt, mái tóc bạc phơ, nghiễm nhiên trở thành một người già tuổi xế chiều.

Hai người cách tấm kính dày, ông ta ngồi xuống, cầm điện thoại lên. Đợi đến khi nhìn rõ Vân Miểu ở bên ngoài, ông ta bỗng nhiên cau mày: “Sao cô lại mặc đồng phục cảnh sát?”

Vân Miểu: “Đúng, bây giờ tôi là cảnh sát rồi.”

Lục Diễn: “Tại sao lại đến thăm tôi?”

Vân Miểu: “Bởi vì ông là bố của anh ấy, và tôi là vợ của anh ấy. Qua ba ngày nữa, tôi sẽ đến pháp trường nhận xác của ông thay Lục Chinh. Tất cả mọi chuyện anh ấy vẫn chưa hoàn thành, tôi đều sẽ hoàn thành thay anh ấy, cho dù tôi hận ông.”

Lục Diễn nghe thấy tên của Lục Chinh, trên mặt lướt qua sự đau khổ dễ thấy: “Lục Chinh, nó…”

Đôi môi mỏng của Vân Miểu nhếch lên: “Chết rồi, không tìm thấy nữa.”

Lục Diễn đau khổ che mắt, tiếng khóc không thể kìm nén truyền ra từ trong ống nghe.

Ông ta khóc, còn Vân Miểu chỉ yên lặng nhìn.

Rất lâu sau, Vân Miểu mới từ từ mở miệng: “Nếu ông có một chút hối hận thì nói hết chuyện của tổ chức rắn đỏ ra đi, tôi sẽ điều tra rõ chuyện năm đó cho ông, hơn bảy trăm người kia sẽ không chết vô ích. Những bất công mà mấy người gặp phải cũng sẽ được công bố hết ra ngoài.”

Lục Diễn khó tin nhìn cô: “Cô muốn điều tra chuyện năm đó?”

Trong mắt Vân Miểu không có cảm xúc gì cả: “Tôi là cảnh sát, chỉ làm việc tôi nên làm.”

Lục Diễn còn muốn nói chuyện khác, nhưng Vân Miểu đã cúp điện thoại, đi ra ngoài.

*

Dựa vào manh mối mà Lục Diễn cung cấp, cuối cùng tổ chức rắn đỏ to lớn đã để lộ ra bộ mặt hoàn chỉnh của nó.

Hơn một ngàn người, mười bốn tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương và khu vực tự trị dính líu đến vụ án. Liên quan đến vụ án hình sự đạt mức hai ngàn mấy vụ.

Đợi sau khi toàn bộ được kết án đã vào cuối tháng mười.

Vân Miểu thăng cấp mấy lần, trở thành đội trưởng đội trọng án.

Hà Tư Nghiên, Lưu Vũ đã hoàn toàn thích ứng với ngày tháng có Vân Miểu ở đây, mặc dù cô còn trẻ nhưng cách làm việc gần như giống hệt Lục Chinh.

Lưu Vũ: “Cô việc áp lực như núi này vừa xử lý xong, tôi cảm giác cả người đều nhẹ nhõm. Trên sở nói cho chúng ta nghỉ phép vài ngày, sắp xếp những người khác trực ca. Hay là chúng ta đi du lịch vài ngày đi?”

Hà Tư Nghiên: “Đội trưởng Kha đi, tôi cũng đi.”

Lưu Vũ: “Đội trưởng Kha, cô đi không? Hai bữa nay đi biển là tốt nhất, gió biển thổi, không những không nóng, mà còn được ăn hải sản.”

Vân Miểu cười: “Hai người đi đi, tôi mà đi lại thành bóng đèn của hai người rồi.”

Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ đều đỏ mặt.

Hà Tư Nghiên khẽ ho: “Này, chị nhầm rồi, em và anh ta chẳng dính líu gì đến nhau cả.”

Vân Miểu nhìn Lưu Vũ: “Đại Vũ, xem ra anh còn thiếu một chút, lúc có thể ở bên nhau thì hãy trân trọng.”

Lưu Vũ nắm tay Hà Tư Nghiên: “Nghe thấy chưa, trong đội đưa nhiệm vụ, bảo em nhanh thích anh đó.”

Mặt của Hà Tư Nghiên đỏ như cà chua: “Anh phiền quá đi.”

Lưu Vũ: “Ừ, em không phiền à? Suốt ngày nhảy nhót trên trái tim anh.”

Vân Miểu cụp mắt, nhìn cuốn lịch trên bàn.

Ngày mai là sinh nhật của Lục Chinh.

Hà Tư Nghiên nhạy bén, lập tức phát hiện cảm xúc của Vân Miểu thay đổi, cô ấy ra hiệu ánh mắt với Lưu Vũ, hai người tạm thời đi ra ngoài.

Vân Miểu mở ngăn kéo, lấy ra một miếng kim loại màu đen, đó là mảnh vỡ máy bay cô nhặt về từ hiện trường vụ nổ.

“Đội trưởng Lục, anh muốn quà sinh nhật như thế nào? Chúng ta đến Tây Tạng chụp ảnh cưới được không?”

Không ai trả lời cô, Vân Miểu bỏ mảnh vỡ kia vào trong túi, mỉm cười: “Anh xem, bây giờ anh chỉ có thể nghe lời em thôi.”

*

Ngày hôm sau, Vân Miểu lái xe xuất phát từ thành phố N, lái thẳng lên đường cao tốc.

Từ thành phố N đến Tây Tạng phải lái hơn năm mươi tiếng đồng hồ.

Xế chiều ngày thứ ba, cuối cùng Vân Miểu đã tới được Tây Tạng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngày thu sau khi trải qua mùa hè nóng nực là bảng màu do thiên nhiên tạo ra, đặc biệt là ngọn núi, rừng tre bị nhuốm màu, xanh đỏ đan xen nhau.

Bầu trời gần và đám mây thấp, chỗ này ít người cư trú, tĩnh lặng hệt như một thế giới khác.

Thỉnh thoảng trên đường đi có thể nhìn thấy người Tây Tạng mặc quần áo sặc sỡ và bò Tây Tạng được nuôi thả trên đồng cỏ.

Vân Miểu đậu xe ở bên đường, thay sang váy cưới. Cô xách váy, bước xuống xe.

Không có thợ chụp ảnh nên Vân Miểu quay ngược ống kính lại, cầm mảnh vỡ máy bay kia trong lòng bàn tay, tưởng tượng như anh đang đứng bên cạnh: “Lục Chinh, anh cao quá rồi.”

Vân Miểu di chuyển điện thoại về phía trước, để lại một khoảng trống ở bên trái.

Tóc của cô vẫn ngắn, đã dài qua tai, đôi mắt kia sáng như những vì sao.

Gió núi thổi mát mẻ, cô ngồi ở đầu xe, châm điếu thuốc, lướt xem những tấm ảnh mới chụp. Thật kỳ lạ, cô có thể nhìn thấy Lục Chinh ở bên trong, anh hoặc là nhìn cô, hoặc là đang cười, đôi mắt kia sắc bén và chất chứa tình cảm.

Khi điếu thuốc kia cháy hết, cô lại lên xe lái về phía trước.

Cô đi một cách tùy hứng, cũng không quan tâm rốt cuộc điểm đến ở đâu, lối rẽ đều dựa hết vào cảm giác.

Thời gian chớp mắt đã đến xế chiều, lúc này Vân Miểu mới phát hiện xăng trong xe không còn nhiều nữa.

Cô khó khăn lắm mới tìm được trạm xăng trong bản đồ, nhưng đã đóng cửa rồi.

Lúc này, trên núi nổi gió, tấm biển cũ kỹ của trạm xăng trên đỉnh đầu bị gió thổi kêu ầm ầm.

Gió núi thổi đến còn có khí lạnh, đôi vai lộ ra bên ngoài của cô cảm nhận được cơn đau nhói rõ ràng.

Cô quay lại xe, mở bản đồ.

Không biết tại sao sóng điện thoại trở nên rất kém, chỉ còn lại hai vạch sóng rất nhỏ.

Lúc này, nếu như có người gọi điện thoại cho cô, chắc chắn là nằm ngoài vùng phủ sóng.

Cũng may còn chức năng dẫn đường sẵn có của xe Porsche, trạm xăng gần nhất cách đây hơn sáu mươi ki-lô-mét.

Đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, lái qua đó ít nhất phải mất hai tiếng.

Nhưng càng đi về điểm đến, gió trên đường càng lớn.

Vài tiếng trước bầu trời còn trong xanh, bỗng nhiên trở thành mây đen mù mịt. Địa hình của chỗ này cao, mây tích tụ trên đỉnh đầu, có cảm giác nó muốn rơi xuống vậy.

Cô kéo cửa sổ xe Porsche lên, trên kính chắn gió dần có một lớp sương màu trắng.

Mưa nhanh chóng rơi xuống, bầu trời đen như sắp sụp đổ.

Nước mưa nhanh chóng chuyển thành bông tuyết, cần gạt nước quét qua, tầm nhìn giảm đi một nửa.

Mặt đường đóng băng, đường núi gập ghềnh, Vân Miểu đành phải giảm tốc độ.

Bầu trời dần chuyển tối, chẳng bao lâu sau bông tuyết đã chuyển thành tuyết rơi dày đặc.

Xe chỉ lái mười mấy phút mà thế giới đã biến thành một mảnh trắng xóa.

Xăng trong bình không còn nhiều, nơi này lại vắng tanh, Vân Miểu do dự không dám mở máy sưởi.

Gió tuyết ở Tây Tạng là thứ mà cô chưa từng thấy qua, dồn dập và dữ dội. Gió đang xưng vương trong núi, nếu không phải đang ở trong xe, chắc người đã bị nó thổi bay rồi.

Tuyết đọng rất nhanh, xe đã không thể lái được nữa.

Nhiệt độ giảm đột ngột, mà cách trạm xăng vẫn còn rất xa, nếu còn lái về trước, rất có khả năng cô sẽ phải chết vì lạnh cóng trên đường.

Vân Miểu dừng xe ở bên đường, mở máy khuếch đại tín hiệu trong xe, gọi điện nhờ cứu giúp.

Người nghe điện thoại là người Tây Tạng, tiếng phổ thông không tiêu chuẩn lắm, Vân Miểu nghe vài lần vẫn cảm thấy mơ hồ.

“Cô đợi một chút, tôi tìm người nói tiếng Hán tốt đến nghe điện thoại. Nam Gia! Nam Gia! Đến đây giúp tôi nghe điện thoại, có người bị mắc kẹt trong bão tuyết rồi…”

Điện thoại bị bỏ xuống, sau một hồi xì xào, người đàn ông tên Nam Gia kia nghe điện thoại: “Alô, xin chào.”

Anh chỉ nói bốn chữ, nhưng Vân Miểu bỗng chốc rơi nước mắt.

Giọng nói này… Giống Lục Chinh quá rồi.

Cô là người làm trí tuệ nhân tạo, nhận biết giọng nói và khuôn mặt đối với cô mà nói, chưa từng là chuyện khó.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng không ngờ cô lại cảm thấy người đang nói chuyện kia chính là Lục Chinh.

“A lô?” Đối phương thấy cô mãi không trả lời, lại nói thêm hai chữ.

Giọng nói của Vân Miểu có vài phần nghẹn ngào: “Bên này gió tuyết rất lớn, xe tôi không còn nhiều xăng nữa.”

Người đàn ông hỏi: “Ở đâu?”

Vân Miểu nhìn bản đồ, đọc một địa chỉ.

Nam Gia: “Bởi vì bão tuyết nên đường rất khó đi, chỗ chúng tôi qua đó chắc phải mất hơn hai tiếng.”

Nước mắt của Vân Miểu không kìm được mà rơi xuống: “Ừ…”

Nam Gia cũng nghe ra được cô đang khóc: “Cô đang sợ à?”

Vân Miểu khịt mũi: “Một chút.”

Nam Gia: “Cô tên gì?”

Giọng mũi của Vân Miểu rất nặng: “Kha Vân Miểu.”

Nam Gia: “Cô lái xe màu gì?”

Vân Miểu: “Màu đỏ.”

Nam Gia: “Trên xe có mấy người?”

Vân Miểu: “Chỉ có mình tôi.”

Nam Gia: “Được, Vân Miểu, đừng sợ, mở đèn xe lên, đợi ở đó đừng đi đâu cả.”

Vân Miểu: “Ừ.”

Bên kia nhanh chóng tắt điện thoại, Vân Miểu biết người này không phải Lục Chinh, chỉ là có giọng nói giống anh mà thôi.

Gió tuyết không hề ngừng lại, xe dần bị chôn vùi trong tuyết, thêm một lúc nữa là bị chôn sống trong tuyết rồi.

Vân Miểu quấn lấy quần áo đi xuống, cô leo lên nắp đầu xe, dọn sạch tuyết đọng trên kính chắn gió.

Khi quay lại vào xe, quần áo đã ướt một chút, càng lạnh hơn.

Tuyết rơi gần một tiếng đồng hồ cuối cùng đã nhỏ lại, xăng càng ngày càng ít, Vân Miểu tắt máy xe, chỉ để mỗi đèn sáng.

Hơi ấm còn sót lại trong xe dần bị không khí lạnh lẽo nuốt chửng.

Vân Miểu ôm gối ngồi trên ghế, tay, cánh tay, chân và mặt của cô đều lạnh đến cứng ngắc, rất đau.

Gối ở ghế sau bị cô xé ra, nhét vào trong quần áo.

Hàm răng cô đang run cầm cập, cả người đều đau âm ỉ.

Cô thử dùng chút xăng cuối cùng để khởi động xe, nhưng gió thổi ra vẫn rất lạnh.

Xung quanh tĩnh lặng như chết.

Khi ý thức của cô dần mơ hồ, Vân Miểu nắm chặt mảnh vỡ máy bay kia. Nếu như có thể đi gặp Lục Chinh, cũng rất tốt, cô mặc áo cưới đi gặp anh…

*

Một chiếc xe việt dã từ đằng xa lái tới, có hai người từ trên xe nhảy xuống.

“Anh, là chiếc xe đó nhỉ. Tuyết rơi thế này, làm gì còn nhìn rõ được màu sắc của xe nữa, gọi điện cho cô ấy cũng không nghe.”

Nam Gia: “Trác Ương, cứu người quan trọng.”

Bọn họ gõ cửa sổ xe, nhưng người bên trong vẫn không chút phản ứng.

Nam Gia lập tức mở cửa xe, tuyết rơi vào giày của anh.

Đèn trong xe vẫn sáng, Trác Ương đặt tay lên mũi của Vân Miểu: “Vẫn còn thở, bị ngất vì lạnh rồi. Không ngờ cô ấy lại không mở máy sưởi trong xe.”

Nam Gia: “Xe hết xăng rồi.”

Nếu đều là chết, cô tình nguyện chết trong ánh sáng.

Nam Gia ôm cô ra ngoài, váy cưới màu trắng xõa xuống.

Trác Ương: “Woa, là cô dâu, cô dâu này xinh đẹp thật đấy.”

Ánh mắt của Nam Gia nhìn lướt qua mặt Vân Miểu, một cảm giác quen thuộc ập đến. Anh từng gặp cô, nhưng không nhớ ra được là ở đâu.

Nam Gia cởi áo trên người ra, bọc Vân Miểu vào trong, cô mơ mơ hồ hồ gọi một tiếng: “Lục Chinh.”

Trác Ương: “Đã nói linh tinh rồi.”

Nam Gia nhanh chóng bế cô lên xe việt dã.

Hơi ấm bên trong rất ấm áp, Nam Gia bỏ túi nước nóng mình mang đến vào lòng Vân Miểu, cô mơ hồ ôm hông anh.

Lông mày Trác Ương nhảy dựng lên: “Nam Gia, anh chọc ghẹo người ta à?”

Nam Gia cụp mắt nhìn cô, muốn lấy tay cô ra, nhưng bỗng cảm thấy không nỡ.

Mùi thơm trên người cô gái rất dễ ngửi, cũng rất quen thuộc, là mùi hoa dành dành chứ không phải hoa trên tuyết này.

Tầm mắt của anh dừng lại trên mái tóc ngắn đến tai của cô, anh luôn cảm thấy cô hình như không nên là dáng vẻ này.

Một tiếng sau, Trác Ương lái xe đến trước cửa một phòng khám.

Nam Gia ôm Vân Miểu xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.