Ngoài cửa xe, trên những gốc ngô đồng bên đường là từng phiến lá màu
xanh đậm xòe rộng hòa cùng màu vàng kim của ánh nắng dịu nhẹ. Thời tiết
tốt như vậy nhưng trên suốt dọc đường trở về bệnh viện họ lại không nói
với nhau câu nào, Tiêu Trí Viễn thay quần áo, y tá cầm một chai nước
truyền cỡ lớn tiến đến châm kim truyền vào tay anh.
Tử Quan ngồi xuống bên giường, giật lấy giấy tờ trong tay anh: “Anh nghỉ ngơi trước một chút đã được không?”
Anh hết cách, đang định nằm xuống thì bỗng ngoài cửa truyền đến một giọng nói non nớt: “Papa, mẹ!”
Tử Quan quay đầu lại, đó là cô con gái nhỏ đã ba ngày không gặp của
cô, cô bé mặc một chiếc váy hoa liền thân, đôi chân nhỏ xíu đã thoăn
thoắt chạy tới gần.
Con bé chạy đến bên cạnh Tiêu Trí Viễn, sợ hãi hỏi: “Papa, cha sao vậy?”
“Papa không sao.” Tiêu Trí Viễn ngồi dậy, vỗ vỗ một bên giường, “Lạc Lạc có muốn ngủ trưa cùng cha không nào?”
Lạc Lạc quay đầu lại nhìn mẹ, Tử Quan bèn ôm lấy con bé rồi đặt nó
xuống bên cạnh Tiêu Trí Viễn, hạ giọng hỏi: “Ai đưa nó tới đây vậy?”
Phía sau là một giọng nữ du dương khiến ai ai cũng phải rung động: “Tôi đưa Lạc Lạc đến đấy.”
Cô gái xinh đẹp Đồng Tĩnh San đứng ở cửa, mái tóc dài đen nhánh được
buộc thành đuôi ngựa, lộ ra vầng trán trơn nhẵn, lúc mỉm cười bên má sẽ
hiện lên núm đồng tiền rất đáng yêu. Trong không khí còn phảng phất cả
hương vị ngọt ngào, trong một ngày đầu hạ thế này hương vị đó vừa dễ
chịu lại vừa ấm áp.
Tiêu Trí Viễn dựa lưng vào cửa sổ, một tay bế Lạc Lạc, ánh mắt lướt qua Tử Quan, mỉm cười: “Sao em lại tới đây?”
Đồng Tĩnh San ăn mặc rất đơn giản với áo sơ mi trắng tinh được sơvin
bên trong quần soóc jean, làm nổi bật đôi chân dài thon nhỏ, mỉm cười tự nhiên: “Đến xem tại sao siêu nhân lại có thể bị bệnh?”
Cô ta và Tử Quan lên tiếng trò chuyện: “Đúng lúc Lạc Lạc đang cáu kỉnh nên lão gia bảo em mang nó đến thăm anh.”
Tiểu cô nương kia có vẻ rất khoái chí chui tuột vào lòng cha, thỉnh
thoảng còn nhìn lén Tử Quan qua vòng tay cha, hình như cô bé sợ mẹ mắng
nên chỉ dám nhìn trộm mà thôi.
Cửa sổ mở một nửa, làn gió mát mẻ chầm chậm thổi vào trong phòng,
nhưng hương vị trên người Đồng Tĩnh San cũng vì thế mà phai nhạt đi một
chút. Trong phòng bệnh này, một nhà ba người cộng thêm một vị khách đến
thăm bệnh nhân, thế mà không hiểu vì sao, Tử Quan lại cảm thấy như chính mình mới là vị khách thừa thãi kia. Cô bỗng thấy bực mình vô cớ đành
mỉm cười nói: “Ở đây chẳng có thức uống gì, mấy người nói chuyện trước
đi, tôi đi mua vài thứ.”
Không chờ họ trả lời, cô đã xoay người đi ra ngoài.
Phòng bệnh đơn mà Tiêu Trí Viễn đang điều trị nằm ở tầng 18, Tử Quan ấn nút gọi thang máy.
Thang máy bệnh viện lúc nào cũng nằm trong tình trạng quá tải, thường phải đợi rất lâu, cô ôm cánh tay, lần đầu tiên hy vọng thang máy có thể đến chậm hơn một chút, như vậy cô mới có lý do để tối nay mới quay lại
đây.
Phía sau có tiếng bước chân nhè nhẹ và một mùi thơm dìu dịu như mùi
thơm đặc trưng của mùa xuân, Tử Quan vô thức quay đầu lại thấy Đồng Tĩnh San chậm rãi bước tới gần đây, nụ cười rực rỡ xán lạn: “Tử Quan, tôi đi với chị nhé?”
“Không cần đâu, cô về phòng nói chuyện với anh ấy đi…” Tử Quan vội vàng từ chối.
“Lạc Lạc đang trò chuyện với anh ấy rồi…” Đồng Tĩnh San khẽ cười “Chúng ta cùng đi uống cà phê vậy.”
Cửa thang máy mở ra đúng lúc này, Tử Quan bất đắc dĩ phải đi vào cùng cô ta.
Thang máy trong bệnh viện rộng hơn những thang máy bình thường khác,
Đồng Tĩnh San thờ ơ hỏi: “Tử Quan, chị đã dùng nước hoa tôi tặng chưa?”
“Đến khi nào quầy chuyên doanh khai trương ở Đại lục, tôi sẽ tặng chị vài lọ làm kỉ niệm…” Đồng Tĩnh San cười, núm đồng tiền càng sâu hơn,
“Coi như là cảm ơn chị đi.”
“Cảm ơn tôi?” Tử Quan ngạc nhiên.
“Cảm hứng của Night-Moment đó, Tiêu Trí Viễn chưa nói với chị ư? Tôi cứ tưởng chị biết rồi chứ!”
Tử Quan cười lạnh: “Hình như tôi từng nghe chị dâu nói qua rồi, có
phải cảm hứng của Night-Moment đến từ chuyện cũ của cô và Tiêu Trí Viễn
không?”
“Tôi và Tiêu Trí Viễn?” Đồng Tĩnh San khoa trương hít vào một hơi, “Sao có thể là tôi và anh ấy được?”
Cô nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ban đầu khi mới điều chế
hương thơm cho sản phẩm mới, tôi vẫn luôn không tìm được cảm giác. Sau
đó Tiêu Trí Viễn kể cho tôi một câu chuyện – là câu chuyện của một người mà hai người đều quen, lúc đó đột nhiên tôi tìm được cảm hứng.”
Tử Quan giật mình, nhắc lại một lần nữa: “Chúng tôi đều quen ư?”
Hai cô cùng đi ra khỏi cổng bệnh viện, ở chéo chéo bên kia đường biển hiệu xanh đậm của quán cà phê như ẩn như hiện.
Giọng nói của Đồng Tĩnh San rất dịu dàng, Tử Quan lẳng lặng nghe. Câu chuyện đó xa xôi và lạ lẫm, nó xuyên thủng từng tầng từng tầng thời
gian, tiến thẳng đến nơi sâu nhất trong ký ức, nhưng lúc này nó lại rõ
ràng đến vậy.
Buổi tối đó, trong khoảnh khắc đó, khoảnh khắc họ mới quen.