Khi Anh Gặp Em

Chương 27



“Phải, đã nhận rồi…” Tiêu Trí Viễn kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, mười ngón tay thon dài đan vào nhau rồi đặt lên bàn, hôm nay anh mặc một bộ comple đen, áo sơmi bên trong màu trắng, không thắt cà vạt, nhìn qua có vẻ vô cùng thoải mái.

“Vậy ngài bây giờ…” Sắc mặt Quách tổng thoạt nhìn rất tệ nhưng lại không dám đắc tội chỉ có thể cười hỏi lửng một câu.

“Đúng là Thượng Duy không được vào vòng trong. Nhưng tôi dùng thân phận cổ đông lớn nhất của công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư Đông Lâm để tham gia cuộc họp này, giám đốc Trình Hoành, có phải vậy không?” Anh thả lỏng cơ thể dựa lưng vào tựa ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào một người đàn ông trung niên ngồi đối diện.

Trình Hoành chỉ cười rồi giải thích: “Phải, ngài Tiêu đây là cổ đông lớn nhất của công ty chúng tôi, tôi nghĩ ngài ấy có quyền tới đây dự cuộc họp nhanh này. Dù sao dự án Quảng Xương đây cũng là dự án đầu tiên công ty chúng tôi thực hiện từ khi thành lập.”

Nụ cười của Tiêu Trí Viễn vẫn ôn hòa như trước, chẳng hề để tâm: “Giám đốc Trình bảo tôi tới tham gia, cho nên tôi có mặt ở đây.”

Trên trán Quách tổng lúc này toàn là mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Vậy sao? Nên như vậy, nên như vậy.”

Tiêu Trí Viễn không nói gì nữa, chỉ là lúc gần thu lại ánh mắt anh rất chuẩn xác tìm đúng được vị trí Tử Quan đang ngồi, lanh lợi, nhưng lại như là không muốn cho người khác biết nên lén lút nháy mắt với cô một cái.

Tử Quan làm bộ không biết gì, nói thật, lúc này cô cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Từ lúc nào Tiêu Trí Viễn đã trở thành cổ đông lớn nhất của công ty đầu tư Đông Lâm? Công ty đầu tư Đông Lâm lại là công ty gì? Tại sao cô chưa từng nghe anh nhắc đến? Thượng Duy thì sao? Thượng Duy và Đông Lâm lại có quan hệ gì với nhau?

Cô hơi cụp mi mắt xuống, cô phát hiện ra rằng những quan hệ này càng nghĩ thì càng thấy khó hiểu, bên tai cô là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phương Gia Lăng “Lập tức đi điều tra bối cảnh của công ty đầu tư Đông Lâm!”

Elle liền khom lưng ra khỏi hội trường phòng họp, Tử Quan ngẫm nghĩ một hồi, hiện nay cục diện đang có một sự thay đổi lớn, cô lại càng thấy nghi ngờ vì vậy quyết định ra ngoài cùng Elle. Vừa bước ra thì nhận được một tin nhắn: “Đừng đi vội, cùng đi đón Lạc Lạc nhé?”

Bước chân của Tử Quan dừng lại một lát, trả lời: “Em còn phải về công ty, anh đi đón nó về nhà đi.”

Tiêu Trí Viễn nhìn chằm chằm màn hình di động hồi lâu mới hơi nhếch môi lên, cất di động đi.

Anh có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng của Phương Gia Lăng ở đối diện, cho nên anh chỉ ngẩng đầu, khẽ gật đầu với anh ta.

Phương Gia Lăng vẻ mặt vô cảm ngồi đó, lạnh lùng nhìn thẳng anh. Tiêu Trí Viễn chợt nhớ tới ánh mắt thảng thốt của Tử Quan ban nãy, há hốc miệng như thể đang nhìn thấy một con quái vật, anh cảm thấy biểu cảm ấy của cô đúng là rất đáng yêu, nếu như xung quanh không có ai anh nhất định sẽ tiến đến trêu trọc cô, hỏi cô vì sao lại ngạc nhiên đến mức đó?

Trong cuộc họp ai phát biểu gì anh chẳng hề chăm chú lắng nghe, tới lúc tan họp không ngờ lại có nhiều người đến bắt chuyện hỏi thăm như vậy, anh chỉ có thể nâng cao tinh thần mà đối phó lại, mãi đến khi chỉ còn lại một người duy nhất đến bắt tay anh, ý cười ôn hòa: “Tiêu tổng, chiêu hồi mã thương này thực sự khiến người khác vô cùng ấn tượng đấy!” (chiêu hồi mã thương: ý chỉ chiêu trong lúc nhượng bộ một bước bất ngờ đâm cho kẻ thù một nhát chí mạng)

“Gặp may mà thôi.” Tiêu Trí Viễn cười bình thản.

Phương Gia Lăng lại bình tĩnh nhìn anh một cái: “Thảo nào đợi mãi vẫn không thấy anh gọi điện tới.”

“Đề nghị hôm đó của anh… Tôi về nhà cũng đã suy nghĩ qua rồi nhưng mà sau đó bận rộn quá nên quên béng mất!” Tiêu Trí Viễn nói qua loa nhưng trên khóe miệng lại là một nét ngạo nghễ không hề che giấu.

Một tháng nay, anh lăn lộn khắp nơi, gần như là đã dốc hết tâm huyết, rốt cuộc tại giây phút cuối cùng anh cũng vãn hồi được toàn bộ dự án này.

Thật ra, anh biết chuyện đặt cọc hai tỷ kia sớm hơn mấy ngày so với Tiêu Chính Bình, khi đó bản thân anh đã không còn ở trong tổ thu mua nữa, tất nhiên anh không thể cam chịu số phận dễ dàng như thế, anh đã sớm nhắc nhở Tiêu Chính Bình, nhưng lúc đó anh cũng biết rằng không còn kịp mở đại hội cổ đông nữa vì vậy chỉ có thể tiến hành trong im lặng mà thôi.

Anh giả bộ ra ngoài trao đổi đơn đặt hàng quý bốn, thực tế là ở Đức Thành bí mật nói chuyện với mấy ông tổng của vài công ty mà anh vẫn giữ được mối quan hệ khá tốt, hùn vốn lập nên công ty trách nhiệm hữu hạn đầu tư Đông Lâm, trong đó anh là cổ đông lớn nhất nắm 32% cổ phần, số vốn điều lệ anh cần có để đăng kí cho sở tài chính nằm trong phạm vi xét duyệt của hội đồng quản trị, không cần đến sự phê chuẩn của đại hội cổ đông

Có điều nếu như cần đến sự xét duyệt của hội đồng quản trị như vậy nhất định là không thể tránh khỏi Tiêu lão gia. Lúc đối diện với cha đẻ Tiêu Trí Viễn vô cùng thẳng thắn, nói thẳng là có thể nỗ lực cứu được dự án này – lấy điều kiện trao đổi là phải để Tiêu Chính Bình hoàn toàn rời khỏi tập đoàn Thượng Duy, từ nay về sau hy vọng anh cả không nhúng tay vào việc của công ty thêm lần nữa.

Về phần Tiêu Chính Bình ở bên ngoài nóng lòng muốn thu xếp thật nhanh đại hội cổ đông Tiêu Trí Viễn cũng không ngăn anh ta lại.Là bởi vì loại hành động này, làm càng nhanh ngược lại sẽ càng khiến Phương Gia Lăng nghi ngờ, anh đang âm thầm điều hành để công ty đầu tư ĐôngLâm tiến vào vòng đấu thầu thứ hai, nên phải hạn chế lực cản nhỏ nhất.

Một tháng nay Tiêu Trí Viễn đã cố gắng tìm tất cả mọi cách, mục tiêu rõ ràng, đi đi lại lại rất nhiều lần, tiến hành mọi việc gần như hoàn mỹ có thể nói là đánh nhanh thắng nhanh.

Nhưng anh biết, đây mới chỉ là bắt đầu, kể từ giờ phút này trở đi mới là sự cạnh tranh thực thụ giữa anh và đối thủ.

Hai người họ cùng xuống dưới bằng một thang máy, cả hai đều không nói chuyện gì với nhau. Tới bãi đỗ xe, gật đầu nhẹ một cái thay như lời tạm biệt. Tiêu Trí Viễn đi đón Lạc Lạc, con bé vừa nghe thấy có thể về nhà đã lập tức ôm lấy cổ papa hỏi: “Con muốn ăn canh xương mẹ hầm.”

“Vậy chúng ta đi mua nguyên liệu chờ mẹ về làm được không nào?” Tiêu Trí Viễn vuốt ve gương mặt con gái.

“Ơ, papa, người kia kìa!” Không ngờ Lạc Lạc lại đảo mắt nhìn bốn xung quanh, rồi hô lên: “Papa! Nhìn kìa!”

Khóe mắt Tiêu Trí Viễn đã liếc thấy nhưng anh chỉ mỉm cười, kiên trì nhét cô gái bé nhỏ kia vào xe, sau đó đi tới chỗ người chụp ảnh kia.

Tài xế đã nắm chặt lấy cổ tay anh ta: “Đi theo chúng tôi từ nãy đến giờ, anh là phóng viên của báo nào? Máy ảnh đâu? Lấy máy ảnh ra đây!”

Người đó liều mạng chống cự, mồm vẫn cãi chày cãi cối: “Tôi không phải phóng viên! Hiểu lầm rồi!”

“Thế hả? Vậy anh chụp cái gì?” Tiêu Trí Viễn cười châm chọc, giơ tay tháo chiếc máy ảnh anh ta đeo trên cổ xuống.

“Không được xem! Này! Tôi sẽ kiện anh!” Người đó chống cự đến mặt mày đỏ gay gắt, liều mạng muốn cướp đồ lại.

Tiêu Trí Viễn chỉ xem lướt qua những bức ảnh trong đó, quả nhiên đều là ảnh của anh và Lạc Lạc, hôm nay anh tâm trạng khá tốt cho nên cũng không muốn tính toán gì với tên phóng viên này, nhìn qua mấy bức ảnh, định bảo anh ta xóa đi là xong nhưng đột nhiên anh trông thấy một bức ảnh từ hai tháng trước…

Đó là bức ảnh được chụp từ cự ly xa, dù trông không được rõ ràng lắm nhưng có thể nhận ra được đó là anh, anh đang nghiêng người về phía Đồng Tĩnh San, vì liên quan đến góc độ cho nên nhìn thoáng qua tấm ảnh như đang chụp hai người hôn nhau. Anh vẫn nhớ tối hôm đó anh cùng Tĩnh San đi bàn chuyện mở quầy chuyên doanh ở Đại lục, địa điểm hẹn khách hàng cũng được giữ bí mật, lại không có ai biết, rốt cuộc là phóng viên của báo nào mà lại thần thông quảng đại đến mức này?

Anh giật mình, lật lên xem những bức ảnh trước đó nữa. Ngoài sức tưởng tượng, toàn bộ những bức ảnh trước đó đều chụp anh và bạn gái, thời gian xa nhất là bốn năm trước. Anh dần lạnh lùng: “Rốt cuộc cậu là ai?”

Người đó lắp bắp nói: “Phóng viên báo Thủy Quả, anh Tiêu, ảnh chụp anh cũng đã xóa hết rồi, tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ chụp anh nữa…”

Anh hơi hất cằm lên, đường cong trên khuôn mặt càng cương nghị hơn, giọng nói thấp đến đáng sợ: “Tôi hỏi cậu lại một lần nữa, ai sai anh đi chụp những bức ảnh này?”

Người nọ nhìn vào mắt anh, sợ hãi lùi về sau mấy bước, nhưng vì tài xế vẫn nắm chặt cổ tay anh ta, cho nên anh ta bị mất đà, lảo đảo, một tờ giấy từ trong túi bay ra.

Tiêu Trí Viễn khom người, nhưng người nọ lại tìm mọi cách thoát ra khỏi tài xế, muốn nhặt lên trước khi anh đụng đến mảnh giấy.

Tiêu Trí Viễn cười lạnh, giơ tay đấm lên má anh ta một cái thật mạnh rồi khom người sâu xuống nhặt tờ giấy kia lên.

Mới lướt qua một lần, anh đã cảm thấy lòng mình như rơi xuống vực sâu.

Bị đá ra khỏi công ty cũng được, vụ thua mua thất bại cũng được, anh chưa từng cảm thấy hoảng loạn như giờ khắc này, tựa như tất cả mọi thứ đều không phải là thật, ngay cả hô hấp cũng gấp gáp hơn. Anh cố giữ bình tĩnh, nhìn kỹ lại tờ giấy đó một lần nữa, mỗi chữ đều chắc chắn là không hề nhầm lẫn rồi mới chậm rãi nói: “Là cô ấy sai anh làm việc này à?”

Anh mong người đàn ông trước mắt này lắc đầu phủ nhận biết bao!

Nhưng người đó như thể bị một đấm của anh làm cho hồn bay phách tán, gật đầu máy móc: “Đúng vậy!”

“Bao lâu rồi?” Anh vô cảm hỏi, nghe ngữ điệu không hề có chút gợn sóng nào.

“… Hơn bốn năm rồi”

Tiêu Trí Viễn không nói được một chữ nào nữa, ý bảo tài xế thả anh ta ra, xoay người đi về phía xe ô tô.

Chắc là bị sự thay đổi sắc mặt của anh dọa cho phát sợ, tài xế ngồi lên xe rồi mới dè dặt hỏi: “Tiêu tổng, đi đâu đây ạ?”

Mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình di động, mỗi tin nhắn trong hộp thư đến của anh đều chỉ được gửi từ một người duy nhất – Tang Tử Quan.

Mấy năm nay, mỗi một tin nhắn cô gửi tới anh đều lưu lại, còn buổi tối đó, anh nhớ rất rõ tin nhắn Tử Quan gửi đến, cô hỏi anh: “Anh đang ở đâu?”

Lúc đó, anh cứ tưởng rằng cô đang quan tâm anh… Tiêu Trí Viễn cười tự giễu, huyệt thái dương của anh giật liên hồi, anh chậm rãi nói: “Trước tiên đưa Lạc Lạc về chỗ lão gia đã.”

Tử Quan tay xách nách mang, vác rất nhiều thứ về nhà, Lạc Lạc hôm nay đã về. Có lẽ là vì nghĩ như thế cho nên cô cảm thấy việc tranh quyền đoạt lợi ở công ty, việc ngày mai phải đối mặt với những chuyện gì… tạm thời đều chẳng hề liên quan đến mình. Trên đời này, chỉ cần có con gái ở bên cạnh là tốt rồi.

Vừa đẩy cửa ra, cô đã gọi một tiếng thật to: “Lạc Lạc, mẹ về rồi đây.”

Nếu là bình thường, Lạc Lạc sẽ vui vẻ lắc lư đôi chân ngắn mũi mĩm của nó chạy tới, miệng gọi mẹ liên tục. Nhưng hôm nay, phòng ốc im ắng ngay cả một chút động tĩnh cũng không có, vì quá mức trống trải, cho nên còn nghe được cả âm vang từ tiếng cô nói.

Tử Quan buông mấy túi trong tay xuống, lấy di động ra gọi vào số của Tiêu Trí Viễn.

Vừa kết nối đã nghe thấy tiếng chuông truyền ra từ phòng sách, Tử Quan càng bất ngờ hơn, cúp máy, lớn tiếng hỏi: “Tiêu Trí Viễn, anh ở nhà à?”

Cô ngờ vực đẩy cửa phòng sách ra, quả nhiên là Tiêu Trí Viễn ngồi sau bàn làm việc, trên bàn là chai rượu vang đã mở, trong ly đế cao cũng đầy rượu, còn có cả một đống giấy tờ cao ngất.

Trong phòng có mùi rượu nhàn nhạt, cô có thể nhìn ra sắc mặt anh rất kém nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Lạc Lạc đâu?”

Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc cô một cái: “Đưa đến chỗ cha tôi rồi.”

“Không phải anh nói là đưa nó về nhà sao?” Tử Quan nhíu mày, “Sắc mặt khó chịu như vậy làm gì? Đáng lẽ hôm nay anh phải vui mới đúng chứ!”

Ngược lại Tiêu Trí Viễn mỉm cười, khóe môi cong lên thật nhẹ chỉ có điều ánh mắt không hề thay đổi vẫn là vẻ đùa cợt và châm biếm như trước, từng câu từng chữ nói thật rõ ràng: “Tôi thấy được những thứ này, cô nói xem, tôi có nên vui vẻ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.