Tất cả mọi người đều trông thấy lão gia mặt mũi sa sầm đi thẳng vào
phòng làm việc của tổng giám đốc, rầm một tiếng, đóng sập cánh cửa lại.
Tiêu Trí Viễn vừa mới kết thúc hội nghị, dáng vẻ mệt mỏi rã rời, đang với tay lấy áo vest trên giá áo chuẩn bị đi tới bệnh viện thì bất ngờ
nhìn thấy cha, liền kinh ngạc “Cha, sao cha đã về rồi?”
Lão gia nhìn anh, dù rất giận nhưng trên mặt ông chỉ thấy sự lạnh
lùng mà thôi. Ông không có biểu cảm gì chỉ nắm chắc cây gậy của mình,
hất cằm về phía màn hình máy tính: “Con xem tin tức chưa?”
Tiêu Trí Viễn cười cười,”Tin về Đông Lâm
ấy ạ? Việc làm giả cổ phiếu là do sơ suất của nhân viên nhưng không ảnh
hưởng đến đại cục đâu ạ.”
Nhưng trang tab mới vừa mở ra, cái tít cũng là từ một trang báo giải trí:
Ảnh chụp vợ con Tiêu Trí Viễn.
Hôm nay, phóng viên đi theo xe người giúp việc của nữ minh tinh Lăng
Yến tới bệnh viện nhi, trông thấy một đôi mẹ con trên xe, không ngờ đó
không phải là mẹ con Lăng Yến. Với tính tò mò của mình, phóng viên đó
túc trực ngoài cửa bệnh viện thật lâu, cuối cùng đã trông thấy chủ tịch
của Tiêu thị đến bệnh viện nhi thăm cháu gái, cháu gái đó chính là cô bé vừa được nhập viện. Đến lúc này, cơ bản đã có thể xác định hai người đó đích thực là vợ và con gái mà Tiêu Trí Viễn vẫn luôn giấu giếm rất kỹ.
Sau khi điều tra vài nhân chứng, sự thực là con gái Tiêu Trí Viễn và con gái Lăng Yến học cùng một lớp mẫu giáo, có lẽ là vì như vậy, nên hai
nhà mới qua lại với nhau.
Bức ảnh Tang Tử Quan bế Lạc Lạc được chụp rất sắc nét, nhấn mạnh vào khuôn mặt của Lạc Lạc.
Tiêu Trí Viễn chậm rãi khoác áo vest lại trên giá, hai tay buông
thõng lập tức nắm chặt thành nắm đấm, nét cười trên khóe môi càng ngày
càng tối tăm. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt anh sáng ngời vô cùng
sắc sảo, dường như đang điều chỉnh nhịp thở để cố gắng làm mọi chuyện
được rõ ràng hơn, lát sau, anh nhấc ống nghe của điện thoại nội bộ lên,
bấm số.
“Không cần gọi.” Vẻ mặt lạnh lùng của hai cha con anh giống hệt nhau, lão gia giơ tay ra ấn vào nút kết thúc cuộc gọi, “Tiêu Trí Viễn, tôi
vẫn luôn không hiểu được vì sao anh lại kháng cự việc công bố tin tức
của Tử Quan và Lạc Lạc ra ngoài đến vậy…mãi đến ban nãy, cuối cùng tôi
đã hiểu rồi.”
Tiêu Trí Viễn nhìn cơn lốc đang xoáy tròn trong mắt cha mình, anh cảm thấy hơi hơi bất an.
Lão gia nói từng chữ thật rõ ràng: “Anh giải thích cho tôi, tại sao
anh và Tử Quan đều là nhóm máu O, vậy mà Lạc Lạc lại là nhóm máu B?”
Tiêu Trí Viễn thu lại vẻ bất an ở sâu trong mắt mình rất nhanh, “Ai bảo vậy? Lạc Lạc là nhóm máu O.”
“Những xét nghiệm máu của Lạc Lạc từ lúc sinh ra đến giờ anh đều đã
động tay vào hết rồi.” Mấy tờ giấy bị ông già hung dữ ném thẳng lên mặt
Tiêu Trí Viễn, đương nhiên là ông đã bị thái độ này của anh làm cho giận dữ, “ Đến giờ vẫn còn muốn lừa dối tôi ư? Nhìn cho kỹ đi, đây là xét
nghiệm máu nó vừa mới kiểm tra xong!”
Tiêu Trí Viễn giữ im lặng, khí nén trong phòng đủ để cuồng phong có thể thổi bùng lên bất cứ lúc nào.
“Anh nói đi! Nói đi! Tiêu gia chúng ta bốn năm nay đang nuôi con thay ai?” Ông cười giận dữ, “Khi tin này bị tung ra ngoài! Cái tít tiếp theo chính là scandal vợ Tiêu Trí Viễn đi ngoại tình!!!”
Việc đã đến nước này, Tiêu Trí Viễn biết rằng có lừa dối thêm nữa
cũng vô dụng. Anh giữ bình tĩnh cúi người nhặt tờ giấy xét nghiệm đó
lên, bỏ vào máy hủy giấy, động tác rất ung dung bình thản. Đợi đến khi
bốn tờ giấy đó thành bột giấy anh mới ngẩng đầu lên, nói với cha mình:
“Bất luận Lạc Lạc do ai sinh ra thì nó đều là con của con. Cha, cha hãy
coi như là không biết chuyện này được không? Con không muốn Tử Quan bị
ảnh hưởng, ít nhất là… trong khoảng thời gian này.”
Cây gậy bị nhấc lên thật cao rồi rơi vào lưng Tiêu Trí Viễn, lúc
chiếc gậy quét qua, ngay cả màn hình vi tính cũng rơi xuống mặt đất,
loảng xoảng vỡ tan tành, có thể hình dung được động tác này của lão gia
mạnh đến mức nào.
Nhưng Tiêu Trí Viễn vẫn đứng thẳng lưng, không tránh, cũng không kêu
đau, chỉ nhắc lại một lần nữa, “Con không muốn bất cứ ai biết chuyện
này.”
Lão gia giận sôi người, lại tiếp tục giơ gậy lên, bốp một tiếng, dường như muốn đánh gãy sống lưng Tiêu Trí Viễn.
Nhưng anh vẫn kiên cường như vậy, không hề nhúc nhích.
“Tại sao vậy?” Lão gia cuối cùng cũng nói ra ba tiếng này từ đôi môi hơi nhếch lên của mình.
Trầm mặc thật lâu, anh hơi ngẩng đầu lên, nói rất nhỏ: “Con không muốn ly hôn.”
Ánh tà dương chốn thành thị thẫm màu từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong
phòng, khiến khuôn mặt Tiêu Trí Viễn nhìn qua có phần tái mét, rồi lại
thêm chút hòa nhã. Vẻ mặt này của nó… thật giống mình, cũng thật giống
mẹ nó, ông già thở hổn hển, cây gậy bị hạ thấp xuống dần. Ông vẫn còn
nhớ rất rõ lúc con trai nói chuyện sắp kết hôn với ông… Vẻ mặt anh khi
đó dù bình tĩnh thản nhiên nhưng không thể che giấu được vẻ vui mừng chờ mong trong mắt. Nghe xong hoàn cảnh của cô gái đó, ông cũng chỉ nhíu
mày một cái, có lẽ với xuất thân, tướng mạo, phẩm chất của con trai
mình, vốn dĩ ông có thể tìm được cho anh một người phụ nữ môn đăng hộ
đối hơn nhiều, ông khéo léo hỏi một câu: “Cô gái đó đã sẵn sàng chưa?”
Thực ra, ông không hề để tâm đến chuyện môn đăng hộ đối gì hết, chỉ
cảm thấy nên nhắc nhở con trai quan tâm đến tương lai sự nghiệp của
mình, ít nhất là cũng không được khác biệt nhau quá nhiều. Nhưng Tiêu
Trí Viễn chỉ mỉm cười kín đáo, chầm chậm nói: “Không sao ạ, con đã chuẩn bị tốt rồi.”
Lần đầu tiên ông trông thấy con mình cười vui đến vậy, hệt như một
đứa trẻ vừa có được món đồ chơi mình yêu thích nhất, trong nét mặt vẫn
còn ẩn dấu vài phần ngây thơ. Thôi được, chuyện nhân duyên này vốn dĩ đã là do trời định trước, chưa vợ mà đã có con… nghe cũng thấy không giống như loại chuyện mà con trai ông có thể làm ra. Vì vậy ông không khỏi tò mò về cô gái kia, “Đưa nó về nhà ăn bữa cơm đi, hơn nữa, cháu gái nhà
họ Tiêu chúng ta không thể lưu lạc không danh không phận bên ngoài như
vậy được.”
Như vậy coi như là đã đồng ý rồi. Lão gia chờ ngày đó thật lâu, ông
tận mắt trông thấy Tang Tử Quan ôm một bé gái tới. Con bé đó dường như
còn nhỏ hơn cả những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng tóc đen tuyền, mắt to tròn nhìn chằm chằm ông rồi bật cười khanh khách, cười đến mức chảy cả nước
dãi. Khoảnh khắc ấy, ông già không còn quan tâm đến chuyện gì nữa, luôn
miệng nói: “Úi chà, để ta bế một cái nào. Sao trông thấy ông nội lại vui vẻ như vậy hả cháu gái?”
Lạc Lạc… cháu gái bảo bối bốn năm nay của ông, đương nhiên đây không
phải cháu ruột ông, nhưng tình cảm bốn năm trời lẽ nào lại là giả?
Lão gia nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt chợt nhã nhặn hơn một chút, dường
như chưa bao giờ hung dữ như vừa nãy. Ông vẫn sa sầm như ban nãy, ngồi
xuống sofa, lạnh băng nói: “Anh nói cho tôi nghe xem nào!”
Tiêu Trí Viễn ngồi xuống bên cạnh cha, xoa xoa thái dương theo thói quen.
Thư ký và trợ lý bên ngoài đã ầm ĩ hết cả lên, đoán già đoán non
không biết lão gia đến khởi binh vấn tội điều gì… Nhưng chẳng ai ngờ,
hai cha con họ ngồi đối mặt thẳng thắn với nhau, đây đúng là một chuyện khó tin.
“Con bé cũng không phải là con của Tử Quan.” Tiêu Trí Viễn rầu rĩ nói, “Chúng con chỉ nuôi con hộ người ta mà thôi.”
Lão gia giật mình, “Nếu như vậy sao lúc đầu không nói? Con tưởng ta cổ hủ đến mức sẽ không đồng ý với hai đứa ư?”
Đôi môi mỏng của Tiêu Trí Viễn khẽ nhếch lên, có lẽ câu hỏi này là
một câu hỏi khó đối với anh, qua thật lâu sau anh mới giơ tay bẻ lại cổ
áo sơmi: “Tử Quan không biết.”
Lão gia nhướn đôi lông mày đã hoa râm của mình lên cao, kinh ngạc, “Gì cơ?”
“Cô ấy vẫn nghĩ Lạc Lạc là con của con.” Khi Tiêu Trí Viễn nói ra
những từ này vẻ mặt anh là vô cùng bất đắc dĩ, “Chuyện rất phức tạp,
không thể nói rõ trong chốc lát được.”
Nhưng ông già từng trải qua bao sóng gió cuộc đời này có thể nhìn ra, mọi việc đã rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn nữa. Không cần đến
hai giây, ông đã có thể lý giải được cách làm của con trai, nói thẳng:
“Tử Quan cho rằng Lạc Lạc là con của con và chị gái nó. Con lại dùng
chuyện này ép con bé ở lại bên cạnh mình. Vậy thì… chị gái nó đâu?”
“Lúc con vào công ty, cô ấy là thư ký của con, tên là Hạ Tử Mạn.”
Tiêu Trí Viễn dừng lại một lát, “Sau khi sinh Lạc Lạc xong đã qua đời
rồi.”
“Tiêu tổng, chủ tịch, xin lỗi đã quấy rầy.” Thư ký khúm núm tiến vào, “Trình tổng của Đông Lâm tới. Nói bất luận thế nào cũng phải gặp anh
bằng được. Còn nữa, văn phòng tổng giám đốc đã nhận rất nhiều cuộc điện
thoại gọi tới, tất cả đều là… hỏi việc riêng của anh.”
Cha con hai người đều thu tâm trạng lại, lão gia đứng lên trước, chậm rãi nói: “Con xử lý chuyện công ty đi đã.” Ông chậm rãi bước ra phía
cửa rồi ngoảnh lại nhìn con trai một giây, ngữ khí vẫn khá lạnh lùng,
“Chuyện vừa nói… Ta biết rồi.”
Tiêu Trí Viễn nhìn bóng lưng ông, cổ họng anh bỗng nghẹn lại, cho dù
cha anh đối với anh không bao giờ có vẻ trìu mến, lúc nào cũng nghiêm
khắc nhưng ông vẫn luôn đáp ứng những yêu cầu của anh. Anh gật đầu,
“Cha, con sẽ xử lý tốt.”
Lúc chủ tịch rời đi, văn phòng tổng giám đốc của Thượng Duy vô cùng rối loạn.
Chắc là vì tới vội quá nên Trình Hoành vừa tiến vào văn phòng đã ngồi sụp xuống rồi lau mồ hôi lấm tấm trên mặt, còn không kịp uống ngụm
nước, “Tiêu tổng, cuối tuần là phải gửi tiền đặt cọc rồi, nhưng có vài
cổ đông lại gọi điện tới, nói là không muốn tham gia nữa… Họ cảm thấy
giá chúng ta đưa ra quá cao. Hơn nữa, việc làm giả cổ phiếu, họ nói là
không có lửa làm sao có khói…”
Tiêu Trí Viễn chìa ra cho anh ta một chiếc khăn tay, mỉm cười: “Trình tổng, đừng hoảng hốt. Từ từ nói chuyện. Chuyện làm giả cổ phiếu không
liên quan gì đến công ty đầu tư Đông Lâm, vấn đề là của nội bộ trong xí
nghiệp đầu tư, người ngoài nghe nhầm đồn bậy, chuyện này không ảnh hưởng trực tiếp đến việc thu mua. Hơn nữa, lúc dùng danh nghĩa của Đông Lâm
để tham gia vào vụ thu mua Quảng Xương tôi đã nói qua với mấy cổ đông,
tương lai chúng ta sẽ sáp nhập dần dần, đến khi nào Đông lâm thay đổi
chế độ trở thành công ty con của Thượng Duy thì sẽ chia tiền lãi cho họ, tuyệt đối sẽ không để họ phải ân hận.”
Trình Hoành vẫn có đôi chút bất an, “Dù sao tôi vẫn cảm thấy chuyện
này không phù hợp. Tên của những người góp vốn đều được giữ bí mật, giới truyền thông sao có thể biết được?”
Tiêu Trí Viễn gọi Trần Phán lên, dặn dò anh ta trước tiên hãy cùng
Trình Hoành đi liên hệ với những người góp vốn vào Đông Lâm, cuối cùng
nói với vẻ áy náy: “Con gái tôi phải vào viện, tôi đi xem nó thế nào
đã.”
Anh đi ra gara lấy xe, vốn dĩ định bụng sẽ đi thẳng đến bệnh viện,
suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là nên về nhà, mang gấu bông nhỏ mà Lạc Lạc quấn quýt không rời tới cho con bé.
Tang Tử Quan vẫn đang ở bệnh viện, có lẽ dì giúp việc đã tới, phòng
khách hỗn loạn buổi sáng giờ này đã được thu dọn gọn gàng. Tiêu Trí Viễn thấy trên bàn có một gói bưu phẩm, có lẽ là lúc dì giúp việc thu dọn
nhà cửa đã mang từ dưới lầu lên cho. Người nhận là Tang Tử Quan. Anh
liền quay lại, cầm bưu phẩm đó lên ngắm nhìn một hồi.
Xe chạy đến cửa bệnh viện, trên đường Tiêu Trí Viễn không luôn cảm
thấy không yên tâm, dường như đã phát hiện ra điều gì đó kì quái. Mãi
đến lúc xuống xe mới để ý thấy có hai ba người chạy về phía mình, vừa
chụp ảnh, vừa hỏi to: “Tiêu tiên sinh tới bệnh viện thăm con gái sao?”
Càng ngày càng có nhiều phóng viên dồn tới đây, vì không có trợ lý
hay thư ký nên Tiêu Trí Viễn đã bị vây quanh vòng vây chật kín.
“Công ty đầu tư Đông lâm bị nghi ngờ là làm giả cổ phiếu, anh làm như vậy là để cứu vãn hình tượng ư?”
“Tiêu phu nhân là ai vậy?”
“Anh đã đọc tin tức chưa? Hai người đó thực sự là vợ và con gái của anh ư?”
…
Tiêu Trí Viễn không trả lời bất cứ câu hỏi nào, chỉ cố gắng đẩy vòng
người ra để tiến thân về phía trước, trong lòng anh có một chút cảm giác sợ hãi, may mà anh là người gặp phải cảnh này, nếu như là Tang Tử Quan
và Lạc Lạc thì… Vừa nghĩ vậy thì đám người bên cạnh lại ùn ùn kéo tới,
túi tài liệu trong tay anh bị rơi hết xuống đất, gấu bông nhỏ và một tấm chăn lông cũng tung ra ngoài.
Tất thảy im lặng lại trong vài giây, Tiêu Trí Viễn không nói năng gì
chỉ khom người xuống nhặt gấu bông và chăn lên, lại rất kĩ càng phủi
sạch bụi bặm trong người con thú nhồi bông đó ôm vào ngực, tiếp tục đối
diện với đám phóng viên.
Thần sắc anh đã hòa nhã đi vài phần, chỉ bình thản nói: “Về vấn đề
của công ty đầu tư Đông Lâm, một thời gian nữa chúng tôi sẽ mở một cuộc
họp báo công cha tin tức. Còn về việc riêng của tôi, xin lỗi, tôi không
thể trả lời câu hỏi của mọi người.”
Vừa dứt lời thì bảo vệ của bệnh viện cũng xuất hiện, tiến tới gần che chở cho Tiêu Trí Viễn an toàn vào được đến trong thang máy. Đám nhà báo đã bị ngăn lại bên ngoài, tuy vẫn chưa có sự chứng thực từ chính miệng
Tiêu Trí Viễn nhưng đa số họ đều đã cảm thấy thỏa mãn.. dù ssao những
thứ đồ mà Tiêu Trí Viễn vừa cầm trên tay cũng phần nào chứng tỏ được
đúng là anh đến thăm con gái. Người thì ngồi xổm chầu chực, người thì
gửi tin tức đến tòa soạn, dần dần, người cũng tản đi gần hết.
Tiêu Trí Viễn tới cửa phòng bệnh đã nghe thấy Tang Tử Quan cố đè thấp giọng nói dỗ dành con gái, nghe qua cũng biết cô bé rõ ràng là đang làm nũng, anh mỉm cười bước vào tiến thẳng tới giường bệnh, thấy cái đầu
trọclóc của Lạc Lạc cũng rất ngạc nhiên, nhưng anh lại bật cười thật
sảng khoái.
Tang Tử Quan vô cùng giận dữ: “Anh còn cười nữa à? Lạc Lạc của chúng ta đã buồn lắm rồi!”
Anh chớp chớp mắt nhìn Tang Tử Quan, rồi liếc sang nhìn Lạc Lạc, nhìn đôi mắt đỏ hồng vì khóc lóc của con bé, anh khẽ hỏi: “Thấy papa mà vẫn
khóc cơ à?”
Thì ra là Lạc Lạc vừa đi WC, trong lúc vô tình thì đã trông thấy bộ
dạng của mình trong gương, nhất thời bị dọa đến hoảng hốt, liền quay đầu rúc vào ngực mẹ khóc lóc, ngay cả y tá tới dọa dẫm, khuyên bảo cũng vô
dụng. Tang Tử Quan nói với cô bé là tóc vẫn có thể mọc dài, tiểu cô
nương liền che tai lại, không muốn nghe rồi lắc đầu quầy quậy: “Ai cũng
có, chỉ có Lạc Lạc không có…”
“Ai tới dỗ dành cũng không có tác dụng gì.” Tang Tử Quan bất đắc dĩ, “Thôi thì cứ để nó khóc, khóc mệt rồi sẽ lăn ra ngủ ấy mà.”
Không ngờ Tiêu Trí Viễn lại lấy di động ra, không biết tìm kiếm cái gì, một lát sau đã dúi vào tay con gái.
Tang Tử Quan nghe thấy tiếng nhạc phát ra, lúc đó tiểu cô nương kia
nước mắt vẫn lưng tròng nhưng đã nhìn chằm chằm vào màn hình, vẫn sụt
sịt nhưng nhìn vào di động chăm chú khác thường.
“Papa, cậu ta… cũng không có tóc.”
“Anh bạn nhỏ này tên là Ikkyu-san, chính vì không có tóc nên trong
tất cả mọi người, cậu ta mới là người thông minh nhất.” Tiêu Trí Viễn ôm lấy con gái, nhỏ giọng giảng giải, cuối cùng cũng làm cho cô bé nín
khóc, còn bắt chước tiểu hòa thượng trong phim hoạt hình giơ tay lên xoa xoa đầu mình. Tang Tử Quan đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, chỉ
cách nhau hơn mười mét mà ai ai cũng chỉ nhỏ bé như một dấu chấm, nhưng
nếu được phóng đại lên, không biết sẽ có biểu cảm hỷ, nộ, ái, ố như thế
nào nữa.
Cô nặng nề quay trở lại, phòng bệnh đơn của trẻ em tách biệt hẳn với
những tiếng động ồn ào bên ngoài kia. Lạc Lạc đang ôm gấu bông ngồi xem
phim hoạt hình, cười lén lút cười khúc khích, cha nó thì đang ngồi bên
cạnh rất hiền hòa mà xem cùng nó, thi thoảng anh liếc mắt nhìn cô, khi
hai người nhìn nhau, cô chỉ cảm thấy năm tháng thật huyền diệu.
Dù chỉ là một biểu hiện giả dối nhưng thế nào cũng khiến ta lưu luyến.
“Tiêu Trí Viễn, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Khi cô mở miệng, trái tim vẫn luôn đập mạnh vì bất an bỗng dưng trầm tĩnh hẳn.
Bởi vì có một vài việc, nhất định là phải làm, giống như đi trên một
con đường dài, dù thế nào cũng sẽ đến điểm kết thúc, dù sao cũng vẫn
phải nói câu từ biệt.
Cô đã không còn đường lùi nữa.
Hành lang của bệnh viện rất sạch sẽ, có mùi thuốc sát trùng thoang
thoảng nhưng khá rõ ràng. Tiêu Trí Viễn nhìn đồng hồ một lát, “Có gì
quan trọng không? Tôi chỉ đến xem Lạc Lạc thế nào rồi phải đi luôn, công ty còn rất nhiều chuyện phải xử lý.”
Nhưng đột nhiên cô lại nói ra một chuyện hoàn toàn không liên quan: “Anh còn nhớ công ty ESSE không?”
Đuôi mày Tiêu Trí Viễn khẽ nhếch lên, tuy là rất ngạc nhiên nhưng vẫn đáp: “Nhớ, bây giờ công ty đó cũng vẫn là một trong những khách hàng
quan trọng của Thượng Duy.”
“Lúc đó chính vì anh có được đơn đặt hàng của ESSE nên mới khiến
Thượng Duy vượt qua được cửa ải khó khăn kia.” Tang Tử Quan chăm chú
theo dõi ánh mắt anh, “Nửa năm chị gái tôi cùng anh ra nước ngoài, chắc
chắn là vì đơn đặt hàng đó.”
“Không sai.”
“Tiêu Trí Viễn, đến bây giờ tôi mới biết, anh thực sự không yêu chị
gái tôi.” Tang Tử Quan nhướn môi mỉm cười, “Cũng chỉ có duy nhất chuyện
này là anh không gạt tôi.”
Thần sắc Tiêu Trí Viễn cuối cùng vẫn có phần mất tự nhiên, khóe môi
anh trùng xuống có phần khó chịu, “Em sao vậy? Chuyện quá khứ anh đã
quên lâu rồi.”
“Cha nuôi của chị gái tôi lúc đó chính là giám đốc điều hành của ESSE chi nhánh Trung Quốc.”
“Tử Quan, ý em muốn nói là gì?” Tiêu Trí Viễn có phần giận dữ nói
“Anh lợi dụng chị gái em để lấy cái đơn đặt hàng đó ư? Sau đó liền phụ
tình bạc nghĩa cô ấy?” Khóe môi anh là nụ cười giễu cợt, giống như cảm
thấy cô quá mức khờ khạo, “Em cảm thấy có khả năng này ư? Làm loại
chuyện này lúc nào cũng có thể bị pháp luật trừng trị, làm sao anh có
thể ra tay?”
“Thông minh như anh, chuyện tiền giả anh sẽ không làm nhưng việc đầu
tư vào tình cảm thì không giống thế, đồng ý sẽ lấy chị ấy rồi đợi đến
khi ký xong hợp đồng, anh liền đổi ý, chị ấy còn có thể làm gì?” Tang Tử Quan cười lại một tiếng “Lúc đó chị ấy có một anh bạn trai nhưng vẫn
không chịu nói cho tôi biết người ấy là ai… Là anh yêu cầu chị ấy giữ bí mật, đồng thời điều tôi đi khỏi văn phòng tổng giám đốc là sợ bị tôi
phát hiện, phải không?”
Ánh mắt Tiêu Trí Viễn từ hiền từ trở nên cứng cỏi, nhíu mày, muốn nói lại thôi. Có điều cuối cùng, anh vẫn giống như mỗi lần cãi nhau với cô
trước đây, vẫn giữ im lặng, dường như cái gì cũng không để ý, “Tùy em
nghĩ sao cũng được!”
“Tôi muốn ly hôn. Lạc Lạc là của tôi.” Tử Quan hít sâu một hơi, cố
gắng đè cơn tức giận trong lòng xuống, “Tiêu Trí Viễn, tôi nói với anh
lần cuối cùng – tôi muốn ly hôn.”
“Tang Tử Quan, cô làm loạn đủ chưa? Đám phóng viên ở ngay bên ngoài
kia, ảnh của cô vừa được tung ra đã muốn giật tít tiếp theo là tin ly
hôn phải không?” Anh giận đến mức sẵng giọng, “Đừng nói là tôi, hội đồng quản trị sẽ không đồng ý đâu.”
Không ngờ đến lúc này Tang Tử Quan lại cười với vẻ vô cùng đắc thắng, tay cô lơ đãng chạm lên màn hình di động một cái, “Thế nhưng nếu vụ thu mua Quảng Xương của anh thất bại, có lẽ hội đồng quản trị của anh sẽ
càng thêm không đồng ý mà thôi.”
Tiêu Trí Viễn hơi nheo mắt lại, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói không
biết là vui hay giận, “Tử Quan, chuyện tung danh sách những cổ đông lớn
của Đông Lâm ra ngoài, tôi thật sự không mong là có liên quan đến cô.”
Tang Tử Quan lắc đầu, “Tin tức về những cổ đông của Đông Lâm vẫn được bảo mật rất kỹ càng. Có điều Phương Gia Lăng đã tìm được hai cổ đông,
họ đồng ý chuyển nhượng số cổ phần trong tay họ sang cho Quảng Khoa. Nói cách khác, so sánh tương quan giữa anh và Phương Gia Lăng thì là 32% và 25%. Bây giờ trong tay tôi có cách liên lạc với một cổ đông cuối cùng,
chỉ cần đưa nó cho Phương Gia Lăng, anh ta sẽ thay thế anh trở thành cổ
đông lớn nhất của Đông Lâm. Đương nhiên, Đông Lâm sẽ không thể đại diện
cho Thượng Duy bước vào cuộc thu mua này nữa. Nói cách khác, Tiêu Trí
Viễn, anh sẽ bị knock out.”
“Bốn năm trước, anh xếp thứ tự cho Thượng Duy, tôi và chị gái tôi,
Thượng Duy xếp hàng thứ nhất; bây giờ coi như việc xếp thứ tự đã đơn
giản hơn rất nhiều, anh chỉ cần so sánh giữa Thượng Duy và đơn ly hôn mà thôi. Tiêu Trí Viễn, tôi nghĩ anh sẽ không giả ngốc đâu nhỉ?”
Tiêu Trí Viễn vẫn bình tĩnh nghe cô nói hết. Nhưng khác với bề ngoài
bình tĩnh ấy, ngữ khí của anh vẫn mang theo đôi phần buồn rầu và bất đắc dĩ,
“Tử Quan, anh biết trên đời này điều em quý trọng nhất là gì, cho nên mấy năm nay anh vẫn luôn cẩn trọng không để bất cứ kẻ nào cướp nó đi.
Nhưng em thì sao? Thứ anh yêu thích, thứ anh trân trọng, em đều vứt bỏ
chúng như thế này, em làm vậy… là thử thách giới hạn của anh sao?”
“Tình yêu của anh đối với em, bất luận là thật hay giả, từ lâu em đã
coi nó chẳng đáng một xu; con gái của anh, dù nó không phải là do em
sinh ra nhưng em vẫn muốn cướp nó đi; cuối cùng là sự nghiệp anh đổ bao
tâm huyết, em cũng có thể đạp đổ nó một cách đơn giản như vậy. Tang Tử
Quan, anh thực sự không biết, hóa ra em lại hận anh đến mức này.”
Ý cười trên môi Tang Tử Quan dần cứng đờ, cô không dám nhìn thẳng vào người đàn ông này, nhưng những lời nói của anh, từng câu từng chữ như
lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào ngực cô, lúc rút dao ra, máu chảy đầm
đìa.
Trên thế giới này, hễ là những thứ cô quý trọng, chẳng phải đều đã sớm bị anh cướp đi hết cả rồi sao?
Thì ra họ đều giống nhau, bị tổn thương vô cùng sâu sắc.
“Trước năm giờ, anh hãy cho tôi một câu trả lời thuyết phục.” Lúc
Tang Tử Quan mở miệng cô phải cố gắng đè nén trái tim mình, chỉ sợ nhịp
thở rối loạn trước mặt anh.
Còn anh chỉ lạnh lùng xoay người, đưa lưng về cô và lạnh lùng nói,
“Tang Tử Quan, cuộc hôn nhân này tôi không đồng ý ly hôn. Dù cho thu mua thất bại tôi cũng không hối hận.” Anh dừng lại một giây, “Về phần tin
tức trên tay cô, bất luận cô định làm thế nào, tôi chỉ hy vọng… đến cuối cùng cô không phải hối hận.”
Lúc đi từ bệnh viện ra, tất nhiên đã có người đuổi các phóng viên đi, Tiêu Trí Viễn ngồi trên xe im lặng không hề lên tiếng. Anh ngồi trên ô
tô, hai tay đặt trên đầu gối, lúc ấy mới phát hiện bản thân đang run.
Bốn năm trước, chính anh đã tiếp nhận Thượng Duy hoang tàn, tan nát, lúc bị người ta vây quanh trong cuộc họp cổ đông anh chưa từng run sợ; lúc
cha anh đưa anh ra khỏi Thượng Duy, đưa anh trai vào thế chỗ anh, anh
cũng chưa từng run sợ… Chỉ có khi bị Tang Tử Quan làm cho tức giận, anh
mới khó có thể khắc chế bản thân mình như bây giờ, lòng bàn tay rịn đầy
mồ hôi.
Nguyên nhân rất đơn giản, công ty có thể cải tử hoàn sinh, cũng có
thể lại đứng lên cướp quyền lần nữa, chỉ là con đường sẽ gian nan hơn
một chút. Nhưng đối phương là Tang Tử Quan, anh phải làm gì đây?
Anh nhớ khi Tang Tử Quan và đứa trẻ mới bước vào Tiêu gia, dù anh
biết rõ tâm trạng mâu thuẫn trong lòng cô nhưng tận sâu trong tim anh
vẫn luôn đập rộn ràng. Mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, pha sữa, cho con đi tiểu đều là đích thân anh làm, nếu như con gái khóc ầm ĩ không ngừng,
anh sẽ bế con bé đi qua đi lại lòng vòng trong phòng ngủ, chỉ vì muốn
cho Tử Quan mệt mỏi cả ngày trời có thể ngủ ngon một giấc.
Nhưng cô đối với anh lúc nào cũng lãnh đạm, cảm thấy đây là những
việc anh phải làm, là bổn phận của anh… có ai biết anh cũng cảm thấy rất oan ức? Đứa bé này thậm chí còn không có chút quan hệ huyết thống nào
với anh!
Sau đó Lạc Lạc lớn dần, không cần người lớn ru ngủ nữa. Nhưng anh lại bàng hoàng phát hiện ra, quan hệ của anh và Tang Tử Quan đã hoàn toàn
đi vào ngõ cụt. Không có giao lưu, không có tiếp xúc, thi thoảng một
tuần còn không nói được với nhau đến mười câu. Anh thật sự bắt đầu nghi
ngờ người phụ nữ trên danh nghĩa đã là vợ của anh này, anh trong lòng cô còn một chút xíu trọng lượng nào hay không?
Anh không kiềm chế được mà thử cô, cặp kè với đủ mọi loại người, thậm chí còn để cô trông thấy anh phải lên mặt báo với người phụ nữ khác.
Nhưng Tang Tử Quan không hề có phản ứng gì, y như một viên đá chìm dưới đáy biển.
Vẻ ngoài thì là xa hoa trụy lạc, bạn gái anh lúc nào cũng sống động,
tràn đầy hương sắc, nhưng đêm khuya con người cũng trầm lặng, Tiêu Trí
Viễn đêm nào cũng nằm một mình trên giường khách sạn, không có bất cứ
người nào tiến vào trong cánh cửa ấy.
Anh bất giác cười khổ, màn kịch này chẳng biết là đang diễn cho ai
xem nữa. Người đó, có lẽ cô đã không thèm để ý đến từ lâu lắm rồi. Năm
năm trời, yêu chiều, coi thường, lãnh đạm, ép buộc… hễ là điều gì anh
nghĩ đến, hễ là việc gì anh làm được, anh đều đã làm hết. Anh tự nhận
bản thân là một người kiên cường, gan góc nhưng anh vẫn không thể nào
lay động được niềm tin và tình yêu nơi cô.
Tới ngày hôm nay, thực sự là dấu chấm hết cuối cùng.
Tiêu Trí Viễn trở lại công ty, các cô gái đứng trong thang máy lập
tức im bặt, trao đổi ánh mắt với nhau, rõ ràng là họ đang đoán sức chịu
đựng của anh đến mức nào. Tiêu Trí Viễn vẫn còn chút hốt hoảng, lúc ra
khỏi thang máy, đám thư ký còn lén lút thầm thì với nhau. Anh lờ mờ nghe thấy mấy câu, liền dừng bước quay lại hỏi: “Cái gì mà trái tim đã hoàn
toàn bị cảm hóa?”
Cô gái trẻ bị hỏi là người mới đến đây làm việc, mặt cô ta lập tức đỏ rực lên, nói năng cũng lộn xộn: “Chúng em… đang xem ảnh. Tiêu tổng, anh có muốn nhìn không?”
Màn hình sáng lên, Tiêu Trí Viễn giật mình. Là bức ảnh anh khom người nhặt gấu bông nhỏ của Lạc Lạc, dường như sợ món bảo bối của con gái bị
bẩn hoặc bị hỏng, thần sắc đặc biệt chú tâm.
Anh cười cười: “Được truyền đi nhanh vậy sao?”
Cuối cũng vẫn là Iris giải vây thay anh:
“Đi làm việc cả đi, ngày nào cũng thấy sếp Tiêu bảy tám tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy đủ hay sao?”
“Nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy con gái rượu của sếp Tiêu nha, rất đáng yêu.” Có người nói thêm một câu.
Tiêu Trí Viễn nhướn môi cười một cái, “Đúng là rất đáng yêu, lần sau tôi sẽ đưa con bé đến đây chơi với mọi người.”
Trong tiếng ồ lên của mọi người, Tiêu Trí Viễn quay về văn phòng, nhìn đồng hồ, vừa vặn là năm giờ đúng.
Quyết định của cô ấy là gì?
Không phải là thờ ơ với nguy cơ thật lớn sắp phải đối mặt, anh chỉ
muốn chứng minh, lúc này đây, anh còn có thể khiến cô mềm lòng chút nào
không?
Đồng hồ chỉ năm giờ đúng.
Điện thoại nội bộ đổ chuông.
Là Trần Phán gọi tới, giọng nói có phần hoảng hốt: “Tiêu Tổng, bên
Trình Hoành gọi điện tới thông báo, ba cổ đông lớn liên kết với nhau
chuyển nhượng cổ phần, hiện nay danh sách các cổ đông đang được thay đổi rất lớn, số cổ phần họ nắm giữ trong tay đã vượt qua anh rồi…”
Trái tim trầm hẳn xuống đáy.
Anh và Tử Quan, cuối cùng đã đi đến bước đường này rồi.
“Tiêu tổng, anh có nghe tôi nói không?” Giọng Trần Phán vô cùng lo
sợ, “Tôi đã yêu cầu luật sư gửi thư cảnh cáo họ, họ làm vậy là trái vậy
quy ước ban đầu của chúng ta.”
“Vô dụng thôi.” Tiêu Trí Viễn nói, “Họ dám làm thế đương nhiên là vì đã có chỗ dựa vững chãi phía sau.”
“Vậy phải làm sao đây? Tiêu tổng, lần này không giống như lần trước
đâu! Hiện nay trên dưới tập đoàn và anh trai anh đều theo dõi anh rất
sát, nếu như vụ thu mua này thất bại thì…”
“Anh để tôi nghĩ đã.” Tiêu Trí Viễn không phân trần nữa mà cúp điện
thoại luôn, rồi lại nhấc máy điện thoại nội bộ lên, nói với thư ký: “Bắt đầu từ lúc này không tiếp bất cứ cuộc điện thoại gọi đến nào hết.” Rồi
anh tắt luôn cả máy di động của chính mình, kéo rèm cửa sổ xuống, sau đó dựa lưng lên ghế, nhắm hai mắt lại.
Phải chăng đã quá mệt mỏi rồi, cho nên bản thân anh mới khát khao một giấc ngủ như vậy, đủ mọi loại giấc mơ đều bay lượn trong tiềm thức anh. Người mẹ anh chưa từng gặp mặt… Người cha lúc nào cũng nghiêm khắc với mình… Trong đêm tối, còn có cả Tang Tử Quan nhỏ nhắn đứng bên cạnh anh.
Lúc bật tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, bây giờ đã là tám giờ tối rồi. Phòng
thư ký bên ngoài vắng vẻ, im ắng, chỉ bật một ngọn đèn duy nhất, hình
như Iris vẫn đang chờ anh. Tiêu Trí Viễn mở cửa đi ra ngoài, Iris vội
vàng đứng dậy, múc một bát cháo hải sản từ trong cặp lồng giữ nhiệt,
cười nói: “Tiêu tổng, ăn chút gì đó đi đã.”
Anh thật sự đói bụng, ngồi xuống ăn từng miếng cháo một, trầm ngâm không nói gì.
Iris vẫn đang làm việc trên máy tính, thi thoảng cô chỉ liếc nhìn anh một cái rồi lại quay đi. Tóc mai gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng,
anh rất khác so với lần đầu tiên cô gặp, đôi lông mày dài và cong vẫn
còn giữ lại đôi chút thơ ngây. Người đàn ông này chính là người ở trong
lòng cô mười năm vẫn không phai mờ…
“Cháo này…” Chợt Tiêu Trí Viễn lên tiếng, trong giọng nói là vẻ nghi ngờ không dễ phát hiện.
Tim đập nhanh vài nhịp, cố gắng tự trấn an bản thân để bình tĩnh
ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt của Tiêu Trí Viễn. Nhưng anh chỉ ăn nốt
chỗ cháo còn lại trong bát, rồi mỉm cười: “Là đặt ở nhà hàng nào vậy?
Hương vị rất ngon.”
Mím chặt môi, không nói gì, chỉ cụp mi mắt xuống, hiển nhiên là vẻ thất vọng khôn cùng.
“Cô về nhà đi, đêm nay không cần tăng ca.” Tiêu Trí Viễn đứng lên quay lại phòng làm việc của mình, thuận tay còn đóng cửa lại.
Ăn được chút đồ, anh có tinh thần hơn nhiều, Tiêu Trí Viễn ấn nút mở
rèm cửa lên, nhìn xuống dưới phố xá phồn hoa cách mình vạn trượng, cố
gắng để suy nghĩ của mình tỉnh táo hơn một chút. Giữa các ngón tay anh
có kẹp một bức ảnh có phần cũ kỹ, lật qua lật lại xem xét vài lần, cuối
cùng vẫn là quay về bàn làm việc, mở máy di động.
Những tiếng chuông báo tin nhắn vang lên liên hồi chứng tỏ tốc độ gửi tin nhắn của mọi người, chuông báo vang lên thật lâu. Tiêu Trí Viễn
nhìn điện thoại của mình, trong lòng anh hiểu rất rõ, chỉ trong vài
tiếng đồng hồ ngắn ngủi, anh phong tỏa bản thân ở đây, nhưng có lẽ bên
ngoài đã là long trời lở đất rồi.
Điện thoại lại tiếp tục vang chuông, anh nhìn màn hình, cuối cùng vẫn nhận điện: “Cha!”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh còn dám tắt máy?” Lão gia vừa mở
miệng đã mắng mỏ: “Lúc này không tìm được anh, tập đoàn bị ảnh hưởng đến mức nào anh có nghĩ tới chưa?”
“Là do con sơ suất.” Tiêu Trí Viễn bình thản giải thích, “Nhưng, con cần mấy tiếng để làm bản thân mình bình tĩnh lại.”
“Nghe ra thật giống như anh đã tìm thấy lối thoát rồi ấy nhỉ?” Ngữ khí lão gia đã hòa nhã đi một chút.
“Cha, cha cũng biết mà, trên thương trường không ai có gặp may mãi
mãi.” Tiêu Trí Viễn nói, “Con chỉ cố gắng thử một lần nữa mà thôi.”
“Thắng bại gì đó không cần phải giải thích nhiều với tôi. Tiêu Trí
Viễn, anh hiểu rõ hơn tôi nhiều, nếu như lần này Đông Lâm rút lui hoàn
toàn, nếu như thu mua thất bại… còn đáng sợ hơn cả việc anh thất bại
ngay từ vòng đầu. Trên thế giới này, con người luôn khoan dung với người thất bại ngay từ đầu hơn là những người tạo ra được kỳ tích rồi lại
thất bại.”
“Con rất hiểu.”
“Anh tự giải quyết cho tốt đi.”
“Cha…” Tiêu Trí Viễn ngập ngừng trong điện thoại, vài giây cuối cùng
vẫn hỏi: “Nếu như người gặp xui xẻo lần này là anh cả, cha có thể chỉ
bảo cho anh ấy bước đi tiếp theo là gì không? Cha có nghĩ cách cho anh
ấy không?”
Ở bên đầu dây bên kia cha anh chỉ cứng nhắc nói một câu “Suy nghĩ nhiều quá rồi.” thì cúp máy luôn.
Người đàn ông trẻ tuổi buông điện thoại xuống, nơi mềm yếu nhất trong đáy mắt dần trở nên lạnh lùng, tàn khốc, kiên cường hơn, anh chỉ nghĩ
tới một câu nói duy nhất.
Khi bị cả thế giới này bỏ rơi, chỉ còn cách là bản thân phải tự kiên cường.
Anh lại lấy bức ảnh ấy ra lần nữa, nhìn thật kỹ rồi gọi một cú điện thoại cho… Phương Gia Lăng.
Một tiếng trước, Phương Gia Lăng chủ trì một buổi họp báo. Anh đã trở thành cổ đông lớn nhất của Đông Lâm, đơn phương tuyên bố Đông Lâm sẽ
suy tính đến việc có tiếp tục tham gia vòng trong của dự án thu mua
Quảng Xương nữa hay không, nói thẳng ra là có thể Đông Lâm sẽ “nhường
đường” cho Quang Khoa.
Thành phần tham gia dự án thu mua Quảng Xương thay đổi bất ngờ, cao
trào thay nhau xảy ra khiến những phóng viên tại hiện trường bắt đầu trở nên điên cuồng. Nếu như Tiêu Trí Viễn chuyển bại thành thắng ở vòng thứ nhất được coi là kỳ tích thì đương nhiên việc Phương Gia Lăng lặng lẽ
giữ chân cổ đông lớn nhất của Đông Lâm sẽ được coi như là thần tích rồi.
“Phương tiên sinh, Tiêu Trí Viễn tiên sinh của Thượng Duy là cổ đông
lớn thứ hai của Đông lâm, giữa các anh có sự móc nối nào không?”
“Phương tổng, anh làm thế nào để thao túng chuyện này? Vì sao Thượng Duy vẫn chưa có phản ứng gì?”
Tất cả những câu hỏi kiểu thế này Phương Gia Lăng đều không trả lời,
khi ánh mắt anh ẩn sau cặp kính gọng vàng, anh chỉ hòa nhã nói: “Tôi
nghĩ lần này mục tiêu của việc thay đổi cổ đông mọi người đều hiểu rõ,
chỉ vì dự án thu mua Quảng Xương mà thôi. Do đó, Quang Khoa lúc này có
lẽ là đang nắm giữ thời cơ thuận lợi nhất.”
Anh nói rất khiêm nhường, chỉ có điều ẩn ý phía sau lời nói mọi người đều có thể nghe ra. Ngày nào Đông Lâm rút lui thì ngày đó chính là ngày Thượng Duy bị đá ra khỏi dự án thu mua, Quang Khoa và Phương Gia Lăng
luôn ngấm ngầm chịu đựng đến lúc này mới là thực sự tung đòn chí mạng.
Phương Gia Lăng đắc chí ngời ngời ngồi vào trong xe, đang định bảo tài xế lái xe đi thì điện thoại đổ chuông.
Nhìn tên người gọi đến, tâm tình Phương Gia Lăng càng thả lỏng hơn, anh cố tình đợi ba giây sau mới nhận điện: “Tiêu tổng?”
“Có vài việc muốn nói với anh.” Tiêu Trí Viễn đi thẳng vào chủ đề.
“Chuyện gì?” Ngữ điệu trầm tĩnh của đối phương khiến Phương Gia Lăng
mơ hồ có phần bất an, anh lập tức giữ bình tĩnh, dù sao quyền chủ động
hiện nay vẫn đang nằm trong tay anh.
Tiêu Trí Viễn chỉ nói một câu: “Tôi vẫn tưởng rằng, người Hạ Tử Mạn âm thầm liên hệ là chú ba của anh cơ.”
Lưng Phương Gia Lăng đột nhiên cứng đờ, như một chiếc cung đã được
căng trên nỏ, anh bỗng dưng mất đi sự đắc ý và cười cợt ban nãy.
“Anh nói gì?” Dường như ý thức được sự thất thố của bản thân, anh
tiếp tục hòa nhã, “Tiêu tổng, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện.”