Tiêu Trí Viễn nói là làm, anh hoàn toàn rời khỏi kế hoạch thu mua
Quảng Xương, đem tất cả những công việc đã thực hiện được trong một năm
trời chuyển cho Tiêu Chính Bình. Khác với hình tượng con người liều mạng vì công việc trong vài năm nay anh trở nên rất an nhàn, sáng sớm đến
đón con gái, tiếp đó là ngoài chơi bóng, buổi tối chỉ ngồi nhà đọc sách
xem phim với con, trái ngược với vẻ tất bật khác thường của Tử Quan.
Hôm đó là thứ tư, Tử Quan dậy muộn, lúc chuông báo thức reo cô gấp
đến muốn chết, cô vội vàng đánh răng rửa mặt, tầm mắt liếc sang bóng
dáng cao gầy đã ra đến cửa. Tiêu Trí Viễn mặc một chiếc áo phông màu
xám, nhàn nhã khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn dáng vẻ luống cuống
tay chân của cô, dường như cảm thấy rất hào hứng.
“Sáng nào em cũng vội vã như thế sao?” Anh đã chú ý tới tầm mắt cô, đuôi mày hơi nhướn lên.
Tử Quan không để ý đến anh, nhìn đồng hồ đang tính xem có nên ngồi
vào bàn trang điểm hay không thì chợt nghe thấy anh nói: “Anh đưa em đi. Em có thể trang điểm trên xe cũng được.”
Đương nhiên cô không từ chối.
Trước khi ra khỏi cửa, theo thông lệ, đầu tiên là phải cúi đầu thơm
con gái một cái thật kêu rồi cùng đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Tử
Quan hơi liếc mắt nhìn người nào đó rất ung dung nhàn hạ: “Tuy là anh
không chủ trì việc thu mua nữa nhưng cũng không cần giận dữ đến mức
không thèm đi làm thế chứ?”
Tiêu Trí Viễn đang cua xe, chẳng thèm suy nghĩ nói luôn: “Ai không
thèm đi làm? Chỉ là kì nghỉ phép cả năm của anh dài hơn người thường mà
thôi.”
“Anh ta không nói gì sao?”
“Anh ta” ở đây tất nhiên là ám chỉ Tiêu Chính Bình, Tiêu Trí Viễn
cười nhạt: “Anh ấy còn ước anh không xuất hiện ấy chứ, còn nói được cái
gì?”
Tử Quan buông mascara trong tay xuống, nghiêm túc hỏi: “Anh thật sự định từ bỏ như thế ư?”
Anh không trả lời nữa, chỉ lấy trong ngăn kéo nhỏ ra một chiếc túi
plastic nhỏ rồi đặt vào lòng cô, lái câu chuyện sang chủ đề khác: “Hôm
nay nhớ về sớm một chút. Sinh nhật Lạc Lạc.”
Tử Quan mở ra, bên trong là bánh mì multigrain đã được cắt lát ngay
ngắn và một hộp sữa tươi còn rất mới, cô cũng cảm thấy đói bèn cắn một
miếng to, nhồm nhoàm nói: “Em đương nhiên là nhớ rồi.”
Rõ là cô mặc một bộ đồ công sở rất đoan trang nghiêm chỉnh nhưng lại
có thể vừa ăn vừa nói nhồm nhoàm khó nghe như thế, tính cách thật quá
giống trẻ con. Tiêu Trí Viễn không nín được mà bật cười, xe dần dần dừng lại: “Từ chỗ này chạy ra kia, chắc là vẫn kịp”
Tử Quan đẩy cửa xe ra, anh lại gọi cô lại: “Chờ đã…”
Tử Quan ngoái đầu lại, anh mới thò người ra một chút, khẽ nói: “Nhắm mắt lại.”
Cô lườm anh một cái thật sắc, người đàn ông trước mặt này không còn
có vẻ sắc bén như thường lệ nữa, đổi lại là một nụ cười dịu dàng giống
như ánh bình minh nhẹ nhàng ban mai. Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại
nghe lời anh, nhắm hai mắt lại.
Trên mi mắt có một sự tiếp xúc phớt qua nào đó, hơi nhột, bên tai lại nghe thấy tiếng anh nói: “Có phải chưa trang điểm xong không?”
Tử Quan hơi chột dạ, kỹ thuật trang điểm của cô vĩnh viễn không được
coi là thành thạo, người như Tiêu Trí Viễn đã nhìn mỹ nữ quen mắt, chỉ
cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra người phụ nữ bên cạnh chẳng hề
dụng tâm cho việc trang điểm. Không biết tại sao nghĩ đến đây cô lại có
một chút tức giận, đang định trợn mắt đẩy anh ra thì trên môi lại đột
nhiên mát lạnh.
Cô mở to mắt lập tức trông thấy con người thâm thúy của anh, nó rất
gần với cô, trong đó hàm chứa ý cười, rạng rỡ như sao trời, còn chóp mũi của họ gần như đang chạm vào nhau, hơi thở của anh khẽ khàng lướt trên
da thịt cô, trơn tru, ấm áp.
Trong giây phút đó tất cả mọi thứ trong đầu Tử Quan dường như bị quét sạch, chỉ còn lại một màu trắng toát. Nhưng cô phản ứng rất nhanh, một
tay đẩy anh ra, còn tay kia thì lau môi mình, giận dữ nói: “Dây thần
kinh nào của anh bị chập rồi?”
Tiêu Trí Viễn nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, vẫn không nén được mà bật cười thành tiếng.
Khoảnh khắc ấy thật là khó kìm lòng nổi, hơn nữa một ý niệm cố tình
chọc ghẹo cô một chút vẫn tồn tại trong đầu, giây phút hạ môi xuống, anh đã có vài phát hiện bất ngờ: những giây đầu tiên, cô không hề có một
chút ý định trốn tránh nào, nhưng đến lúc cô phản ứng lại thì như biến
thành một con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, hung hăng dọa dẫm anh không
được tới gần – đó là phản ứng điển hình của Tang Tử Quan.
Ngón tay Tiêu Trí Viễn khẽ gõ nhịp trên vô lăng, trong tầm mắt là
dòng xe cộ dài vô tận của thành phố. Lúc này, nơi nào cũng là những
người đi làm với dáng vẻ vội vàng hớt hải, chỉ có mình anh là ngược lại, loại cảm giác này thật mới mẻ và kích thích biết bao! Khi tâm trạng
thoải mái thì cảm thấy ngay cả tắc đường cũng không khó chịu cho lắm,
thậm chí khi nhận điện thoại, ngữ khí cũng vô cùng dễ nghe,
Cuộc điện thoại ấy là Trần Phán gọi tới.
Tiêu Trí Viễn từ lúc gia nhập tập đoàn công nghiệp nặng Thượng Duy,
ngoại trừ việc chỉnh đốn chất lượng sản phẩm thì anh còn dốc sức chỉnh
đốn lại bộ máy lãnh đạo trong nội bộ công ty, trong lúc đó anh đã đề bạt rất nhiều người trẻ tuổi mà lại có khả năng, chí tiến thủ và tinh thần
nhiệt tình vào đội ngũ quản lý. Còn Trần Phán – trưởng bộ phận tiêu thụ, trong lúc Thượng Duy gặp khó khăn từ bốn phía đã tranh thủ giành được
rất nhiều hợp đồng lớn về cho công ty, có thể coi là trợ thủ đắc lực của Tiêu Trí Viễn.
“Giám đốc Tiêu, anh có còn trở về đây nữa không?” Anh ta nói thẳng vào vấn đề, “Người kia tới đây là ý gì?”
Tiêu Trí Viễn không nhanh không chậm đáp: “Tôi đang trong kì nghỉ
phép, nghỉ xong tất nhiên là sẽ quay lại. Về phần anh trai tôi, anh ấy
tới là để lãnh đạo dự án thu mua Quảng Xương, các cậu cứ phối hợp với
anh ấy là được rồi.”
Trần Phán lạnh lùng nói: “Năm đó người đề xuất bán Thượng Duy đi là
ai? Hôm nay Thượng Duy trở thành một miếng đất màu mỡ thì lại quay đầu
về?”
Tiêu Trí Viễn im lặng nghe, không nói thêm mà cũng chẳng ngắt lời.
“Giám đốc Tiêu, giai đoạn trước, việc thu mua Quảng Xương chúng ta đã khổ cực vất vả nghiên cứu một năm rưỡi lận, thời gian anh nỗ lực vì nó
dài hơn so với bất kì ai, bây giờ lại định dâng lên cho người khác ư?”
Tiêu Trí Viễn cuối cùng bật cười: “Anh ấy bảo các cậu làm cái gì thì
các cậu làm cái đó. Một chút cũng đừng làm sai, hiểu không?”
Trần Phán ở đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi như đã hiểu ra: “Tôi hiểu rồi.”
o0o
Ngày đi làm hôm nay của Tang Tử Quan có chút bất an.
Tiểu Trịnh gọi cô vài tiếng, cô mới định thần mà hỏi: “Gì vậy?”
“Buổi tọa đàm trong dịp huấn luyện nhân viên thực tập, chị xem bố trí thế này đã được chưa?” Tiểu Trịnh nói lại một lần nữa, đôi mắt hơi
nhướn lên như thế đang nghĩ tới một chuyện gì đó rất buồn cười.
Tử Quan xem lướt qua một lượt, đang định ký tên thì bỗng nghe thấy
tiếng hỏi thì thầm của Tiểu Trịnh: “Sếp, có phải chị đang yêu không?”
Bút trong tay cô dừng lại, ý thức bất giác nhớ lại nụ hôn phớt sáng
nay, hơi ngượng nói: “Nói bậy bạ gì vậy? Bảo em liên hệ với bộ phận
nghiệp vụ của công ty, em làm đến đâu rồi?”
“Sếp, chị đừng thẹn quá hóa giận như vậy mà!” Tiểu Trịnh bắt đầu
không kìm nổi tính tò mò của mình, “Sáng nay rõ ràng có người đưa chị đi làm! Em thấy hết rồi!”
Tử Quan hơi bất ngờ.
Cô gái nhỏ che miệng cười trộm: “Đáng tiếc là em không thấy anh trai đó trông như thế nào!”
“Đó là bạn đi cùng đường thôi. Ở cùng một khu nhà.” Tử Quan giải
thích mà mặt không đổi sắc, “Nhanh đi liên hệ với những công ty khác
đi.”
Đang nói thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, Tử Quan ngẩng đầu, vừa nhìn thấy liền không khỏi giật mình.
Phương Gia Lăng ăn mặc thoải mái khác thường, sơmi carô xanh nhạt, quần xám hơi mỉm cười: “Quấy rầy mọi người làm việc à?”
“Tổng giám đốc Phương?” Tử Quan vội vàng đứng lên, “Sao anh lại tới đây?”
“Vừa mới về đây công tác nên muốn đến từng bộ phận làm quen một chút, lại sợ ảnh hưởng đến công việc của nhiều người nên lặng lẽ đi xem.”
Phương Gia Lăng ngồi xuống sofa, đôi đồng tử dù đã được giấu sau cặp
kính mắt nhưng cũng khiến người ta cảm thấy thân thiện và ấm áp: “Đang
bận gì vậy?”
“Đang tổ chức một buổi tọa đàm cho nhân viên thực tập” Tử Quan tự
mình rót trà cho Phương Gia Lăng, vừa quay lại đã thấy Elle đứng bên
cạnh đang làm một động tác tay với mình, ý bảo đây là một cuộc tấn công
bất ngờ, thật sự không có cách nào báo trước.
Phương Gia Lăng rất hứng thú lật mở từng trang kế hoạch của buổi tọa
đàm, đột nhiên quay đầu lại hỏi Elle: “Cuối tuần này đã kín lịch chưa
nhỉ?”
Elle chớp mắt suy nghĩ một chút: “Đã kín rồi, trừ tối nay – vốn là có một buổi hội nghị bị hủy.”
“Vậy thế này đi, tối nay tôi sẽ tới tọa đàm cùng nhân viên thực tập
mới.” Giọng nói của Phương Gia Lăng trầm trầm dễ nghe, rồi anh mỉm cười
nhìn về phía Tử Quan: “Tôi chắc là đủ tư cách chứ?”
“Anh đồng ý tới là điều cầu mà không được ấy chứ.”
Cô ngồi đối diện với Phương Gia Lăng. Vì quay lưng vào cửa sổ bằng
kính trong suốt cho nên ánh mặt trời tháng năm trở nên rất vừa vặn, ấm
áp, vẽ ra một vòng tròn nhàn nhạt trên dáng người mảnh khảnh của cô,
khiến đường nét, ngũ quan trên gương mặt cô trở nên dịu dàng và đẹp hơn
nhiều.
Phương Gia Lăng nhìn cô chăm chú, cô nhân viên này luôn không giống
với những cô gái khác, hoặc là xấu hổ trốn tránh, hoặc là cố gắng nhìn
thẳng – ánh mắt sóng sánh không sợ hãi của cô khiến anh hơi thất thần,
giống như đây là một người bạn đã quen biết từ rất lâu.
“Tổng giám đốc Phương, trưa nay còn có bữa ăn xã giao với Phó tổng giám đốc Vương…” Elle khẽ nhắc nhở.
Phương Gia Lăng nhìn đồng hồ rồi đứng lên: “Ừm, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”
Tử Quan tiễn họ xong quay về phòng thì thấy đám đồng nghiệp dường như đã chẳng còn lòng dạ nào mà làm việc tiếp nữa, tụ tập thành dăm bảy tốp tám chuyện. Cô không thể không nhắc nhở: “Sao vậy? Đến giờ ăn trưa rồi
à?”
Rõ ràng là rất có hiệu quả.
Cô quay lại dặn dò Tiểu Trịnh: “Đến văn phòng chị sửa lại kế hoạch
một chút, tổng giám đốc Phương cũng muốn tham dự buổi tọa đàm một lúc.”
Lời cô còn chưa dứt, phòng làm việc đã sục sôi.
“Thật sao? Sếp, lúc nào vậy?”
“Sếp, có thể đổi sang phòng họp lớn được không? Em cũng muốn tới.”
Đến chiều, văn phòng tổng giám đốc xác nhận Phương Gia Lăng thực sự
sẽ đến tham gia buổi tọa đàm, bộ phận này thông báo tới mọi người qua
trang web nội bộ.
Dường như chỉ trong một phút đồng hồ sau, trên diễn đàn trang web nội bộ đã bắt đầu có người bình luận: Phòng họp tầng 18 chỉ có 60 chỗ,
phòng hành chính có thể đổi sang phòng họp lớn được không? Bên dưới có
hàng chục người đồng ý, họ đều yêu cầu phòng hành chính chiều theo đề
nghị của đại đa số nhân viên, sắp xếp sang một phòng lớn hơn.
Tử Quan bận trăm công nghìn việc, tất nhiên không thể nào để ý được
đến cả những việc nhỏ nhặt này, Tiểu Trịnh gọi điện thoại tới nhắc nhở
cô: “Sếp, gấu bông chị đặt mấy hôm trước đã được gửi đến rồi.”
Tử Quan ngây người, chợt nhớ tới… Hôm nay là sinh nhật Lạc Lạc.