Khi Anh Gặp Em

Chương 8: Night Moment (2)



Quan hệ giữa hai chúng ta, rốt cuộc khiến em khó nói ra đến mức nào chứ?

Hôm nay vẫn có thể tan ca đúng giờ.

Tử Quan tự lái xe về nhà. Ngồi trên xe, tâm trạng cô rất phiền muộn, không chỉ vì bữa cơm tối khó nuốt sắp tới, mà còn vì công việc nữa.

Đến bây giờ, cô đã hoàn toàn hiểu rõ vì sao Tiêu Trí Viễn lúc đầu lại nhắc nhở cô, mong cô có thể “ngồi vững chắc” ở vị trí này. Trên dưới trong công ty, không ai biết đến thân phận của cô, làm việc ở công ty đối thủ của Thượng Duy nhưng cô lại là vợ của Tiêu Trí Viễn, vốn cô phải giấu giếm là để tránh sự nghi ngờ của mọi người, nhưng lúc này phải làm sao đây? Có lẽ cô nên đến nói thẳng với sếp tổng? Nhưng trong đáy lòng lại có một giọng nói đang nói với cô rằng, lúc này thực ra cô cũng không muốn từ bỏ cơ hội trong công tác khó kiếm được này…

Tử Quan rất muốn uống thêm một tách cà phê nữa nhưng cầm tách lên rồi mới phát hiện trong tách chẳng còn gì cả. Cô buồn bực ném cái tách sang một bên, khởi động xe. Xe ở vùng ngoại thành không nhiều, ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng dễ đi, cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở phía sau từ trong kính chiếu hậu.

Tiêu Trí Viễn không thích xe giống anh trai anh, thế nhưng trong tay anh cũng có không ít xe. Có điều, chỉ cần có Lạc lạc bên cạnh là chắc chắn anh sẽ lái chiếc SUV của Đức với không gian rất rộng rãi.

Tử Quan xoay vô lăng bằng một tay, tay kia gài chiếc tai nghe màu xanh lên.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng thì Tiêu Trí Viễn đã nhận máy.

“Alo…”

Cô chưa kịp nói gì thì đối phương đã tỏ ra vô cùng tức giận: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Khi lái xe không được nói chuyện điện thoại!”

“Vậy sao anh còn nghe máy?” Tử Quan buột miệng.

Anh không nói gì chỉ hừ một tiếng “Chuyện gì?”

Tử Quan hơi phân tâm bèn giảm tốc độ xe, chiếc xe phía sau cũng lập tức lái chậm lại theo.

“Lạc Lạc có ở trên xe không?”

“Có!”

“Em… có một số chuyện muốn nói với anh, chuyện công việc” Cuối cùng cô nói như vậy.

“Về nhà nói tiếp.” Tiêu Trí Viễn không thèm suy nghĩ chặn họng cô ngay lập tức, chắc anh nghĩ công việc của cô chẳng thể có việc gì quá quan trọng nên cúp máy luôn.

Tử Quan xuống xe, xe phía sau cũng dừng lại.

Cô tiến về đó hai bước, cô thấy Tiêu Trí Viễn xuống xe trước, vòng lên phía trước mở cửa xe bên kia.

Một cô gái trẻ bế lạc Lạc bước xuống, rồi rất tự nhiên giao cô bé đang ngủ cho Tiêu Trí Viễn, trong tay vẫn cầm tấm chăn mà Lạc Lạc vừa đắp,

Đúng là ông chồng trẻ của cô mang phụ nữ về nhà rồi.

Mặt Tử Quan chẳng có bất cứ biểu cảm gì chỉ đứng nhìn, đó là một người phụ nữ trẻ tuổi, trang nhã và rất xinh đẹp, dáng người dong dỏng cao, mái tóc đen dài tới vai dày và mềm mượt, các nét trên mặt còn sắc sảo hơn cả những cô diễn viên xinh đẹp trên TV, mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, túi xách bên hông và đường ren trên cổ áo đều màu đen, vừa đơn giản vừa tinh tế.

Đồng Tĩnh San? Tử Quan mặt không đổi sắc nhìn họ đi tới.

Tiêu Trí Viễn đi đến trước mặt cô, vẻ mặt rất tự nhiên giới thiệu: “Tử Quan, đây là Đồng Tĩnh San” Sau đó anh quay sang khẽ mỉm cười với Đồng Tĩnh San, ngữ khí vô cùng thân thiết “Vợ anh, Tang Tử Quan.”

Tử Quan bất giác chăm chú quan sát vẻ mặt ĐỒng Tĩnh san, cô ta không có vẻ gì là bất mãn, lập tức giơ tay ra: “Tử Quan, nghe danh đã lâu”

“Chào cô.” Tử Quan cũng bắt tay cô ta, liếc mắt nhìn Tiêu Trí Viễn đang nhìn sang với ánh mắt nghi ngờ.

Nhưng anh lại coi như chẳng có chuyện gì rời tầm nhìn đi chỉ nói: “Tĩnh San mới từ Mỹ về, sẽ ở trong nước một thời gian.”

“Phải đấy” Tĩnh San nghiêng đầu nhìn Tiêu Trí Viễn, nói với Tử Quan: “Tử Quan, tôi rất ngưỡng mộ chị, có một đứa con gái đáng yêu như vậy”

Chắc là ở nước ngoài đã lâu cho nên cách phát âm của cô ta không được chuẩn lắm, có điều giọng nói vẫn thật ngọt ngào.

Tử Quan nhếch môi “Cảm ơn”

Đến nhà, Tử Quan mới biết hóa ra Đồng Tĩnh San và trên dưới nhà họ Tiêu đều rất thân quen. Ông già xưa nay luôn ăn nói nghiêm nghị cũng kéo cô ta tới nói chuyện, còn Ninh Phi thì càng bày ra bộ mặt thân quen vô cùng, luôn ngồi sát bên cạnh cô ta, thân mật như hai chị em gái.

Họ đang nói những chuyện gì thực ra Tử Quan chẳng hề để ý tới, cô nhìn quanh bốn phía mới phát hiện Tiêu Chính Bình vẫn chưa tới bèn hỏi: “Anh cả đâu ạ?”

Ninh Phi như giả vờ lơ đãng đánh mắt về phía Tiêu Trí Viễn, trong ngữ khí có một chút hả hê không rõ ràng lắm: “Gần đây anh ấy bận rộn nhiều việc lắm.”

Vẻ mặt Tiêu Trí Viễn vẫn bình thản như trước, không có gì khác biệt cúi đầu chậm rãi thưởng trà.

“À quên mất, em có mang quà tới đây.” Đồng Tĩnh San mở túi xách của mình ra lấy ra hai chiếc túi nhỏ được bọc bằng giấy rất cẩn thận và đẹp mắt, “Nước hoa của em”

Tử Quan đón lấy, là một chiếc gộp được bọc bằng giấy bìa màu trắng ngà, Night-Moment, hai chữ được khảm bằng nhũ bạc ánh lên dưới ánh đèn thật chói mắt. Vẫn chưa bóc tem mà cô đã có thể ngửi thấy được mùi hương thơm mát của hoa sen mới nở, trái tim cô khẽ rung động, cười nói: “Hôm nay đồng nghiệp của tôi cũng nói rằng nước hoa này dùng rất tuyệt”

“Thật không?” Đôi đồng tử trong trẻo của Đồng Tĩnh San thoắt cái như được tưới nước ẩm, lập tức sáng rực lên: “Có người thích là tốt rồi. Lần này tôi trở về chính là dự định mở thêm một quầy chuyên doanh ở trong nước.”(quầy chuyên doanh: trong một quầy hàng chỉ bán một loại hàng duy nhất hoặc một nhãn hiệu duy nhất)

Nụ cười của cô ta có một vẻ đẹp thanh khiết mà rất khó diễn tả. Tử Quan cười rồi chuyển mắt, mở hộp quà ra, bên trong là một lọ thủy tinh nhỏ màu xanh lam đậm, thân bình được thiết kế mềm mại, dịu dàng mà rất tinh tế, khiến người ta nhớ đến hương vị của gió.

Lúc cười, đôi mắt của Đồng Tĩnh San thường chớp chớp giống như mặt trăng lưỡi liềm: “À này, Tử Quan, chị có biết lọ nước hoa này…”

Tiêu Trí Viễn đột nhiên chặn ngang lời cô ta: “Em không phải dọc đường đi vẫn ầm ĩ kêu đói bụng hay sao?”

“Phải rồi.” Đồng Tĩnh San nhìn Tử Quan thật sâu, “Có một chút.”

Lạc Lạc cũng chạy ùa vào từ vườn ngoài nhà, chơi vui vẻ đến nỗi tóc bết đầy mồ hôi, gọi thật to về phía ông nội: “Ông ơi, cháu đói lắm ạ”

“Ăn cơm, ăn cơm thôi” Ông già đứng lên.

“Bố, con đưa con bé đi rửa tay trước đã.” Tử Quan ôm con gái, nghe thấy Ninh Phi hỏi Đồng Tĩnh San: “Chị vẫn chưa kịp hỏi em, nghe nói cảm hứng của lọ nước hoa này đến từ chuyện cũ của chính bản thân em?”

Tử Quan suy cho cùng là vẫn không thể nhịn được mà quay lại liếc mắt nhìn một cái. Cô trông thấy khuôn mặt Đồng Tĩnh San hơi đỏ lên, nhưng lại chỉ chỉ tay về phía Tiêu Trí Viễn, cười khẽ: “Hỏi anh ấy đi, anh ấy không cho em nói.”

Cô không muốn nhìn vẻ mặt khi đó của Tiêu Trí Viễn cho nên đã bế Lạc Lạc đi ra ngoài thật nhanh.

Giờ ăn Lạc Lạc vẫn luôn không thể ngồi im , một lát thì kêu đau răng, một lát thì lại bảo không muốn ăn rau, những cái bệnh làm nũng này đều là do ông nội nuông chiều quá mà ra, Tử Quan cũng không tiện nói gì. Không ngờ Đồng Tĩnh San lại chọn ngồi bên cạnh con bé, nói thầm với cô bé hai câu thì cô bé đã ngoan ngoãn vùi đầu vào ăn một bát canh to, người trên bàn cơm đều bật cười sảng khoái. Ông già lại còn vui hơn nữa: “Tĩnh San, cháu ở lại đây vài ngày nhé, cũng tiện dạy dỗ nó.”

Nụ cười trên môi Tử Quan bỗng nhiên cứng đờ, cô che giấu bằng cách cúi xuống húp một ngụm canh, chợt cảm thấy dưới bàn có một bàn tay đang nhéo nhéo cánh tay mình. Cô ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh thấy Tiêu Trí Viễn đang uống canh, chỉ có một tay đặt trên bàn, cô đã đoán ra trò quỷ ấy là của ai rồi.

Cô trừng mắt nhìn anh, chỉ dùng khẩu hình miệng mà không hề lên tiếng: “Anh đang làm trò gì vậy?”

Anh liền thu cái tay đó lại, nhưng đôi môi mỏng lại hơi nhếch lên, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.

Đến lúc ăn cơm xong, Lạc Lạc không ngừng kéo tay mẹ ra vườn nhìn cây đào nó mới trồng: “Mẹ, mẹ bảo cây này sẽ nở thành một cây to với rất nhiều quả chín không?”

Tử Quan bất lực đành mỉm cười: “Có chứ.”

“Thật không?” Lạc lạc vỗ tay, “Con và ông nội trồng đấy.”

Đúng lúc đó dì giúp việc bưng đĩa trái cây đi tới, ghé sát vào tai Tử Quan thầm thì: “Ông chủ dự định hai ngày nữa sẽ trồng thêm một cây non nữa để Lạc Lạc thêm vui vẻ.”

Cô không nén được mà bật cười, Tiêu Trí Viễn không biết từ đâu đi tới đây, khom lưng nói với Lạc Lạc: “Lạc Lạc hãy nhanh đi tới nước cho cây đào con đi, đợi đến khi nó lớn lên lại cho mẹ thêm một bất ngờ nữa.”

Hai mắt lạc lạc sáng ngời, xoay người hẩy hẩy Tử Quan: “Mẹ, mẹ đừng ôm con nữa, cho con đi tưới nước đi mà, đến lúc cây nhỏ lớn lên con lại dẫn mẹ tới xem!”

“Dì à, dì coi chừng nói hộ cháu, đừng để nó chạy lung tung” Tiêu Trí Viễn cười rồi dặn dò dì giúp việc, một tay cầm cổ tay Tử Quan lên, kéo cô đi vào phòng khách, tay kia thuận thế đóng cửa lại.

“Không phải anh phải đi tiếp khách sao?” Tử Quan giằng cổ tay ra, nhíu mày nhìn anh.

“Em không phải có việc muốn nói với anh hay sao?” Anh nhìn cô cười mà như không, ngữ khí thoải mái.

“Ờ, phải rồi.” Cô lúng túng nói.

“Tiêu phu nhân, em có biết… chính vẻ mặt này của em đã tố cáo em hết rồi không?” Anh nhìn cô thật kỹ, không kìm được bèn giơ tay vuốt lên túm tóc đuôi ngựa của cô: “Nói đi, có chuyện vậy?”

Cô thật sự rất ít khi nói chuyện công việc với anh, huống hồ việc cô định nói lại là một việc cực kì nhạy cảm, cô không khỏi do dự.

“Là vì Tĩnh San nên mất vui à?” Anh dường như đã quên mất tối qua hai người vì ai mà tranh chấp, biểu cảm lúc này lại đặc sắc khác thường.

“Tĩnh San?” Tử Quan giật mình, “Ồ không, cô ấy rất tốt mà.”

Đuôi lông mày anh nhướn lên.

“Có phải anh quen cô ấy vào vũ hội hóa trang không?” Tử Quan mỉm cười hỏi, “Lúc mà gặp mặt lần đầu, chưa bao giờ trông thấy đối phương ấy!”

“Gì cơ?” Tiêu Trí Viễn bỗng nhiên rất muốn bổ đầu cô ra xem bên trong tâm trí cô suy cho cùng đang nghĩ ra cái trò quái quỷ gì

“Em đoán vậy, chuyện cũ của Night-Moment ấy mà…”

“Tiêu phu nhân, có phải trí tưởng tượng của em phong phú quá rồi không?” Trong giọng nói của anh không còn vẻ vui mừng nữa, “Cuối cùng là chuyện gì?”

“Là thế này.” Tử Quan suy xét đến vẻ mặt của anh, quyết định nói một lèo “Công ty của bọn em đã thành lập một tổ nhỏ phụ trách việc thu mua.”

“Với chức vị của em hiện nay, chắc là vẫn chưa đến độ phải phiền não về quyết sách của công ty chứ?” Tiêu Trí Viễn nửa tin nửa ngờ, nói đùa.

“Em vẫn chưa đến cấp bậc ấy.” Tử Quan hơi giận, “Thế nhưng tổng giám đốc Phương lại chỉ định em tham gia vào tổ nhỏ kia, phụ trách những công việc hành chính.”

Anh giật mình.

“Công việc hiện nay vẫn chưa tiếp xúc đến thực chất của vụ thu mua.” Tử Quan ngẩng đầu nhìn anh, “Nhưng bây giờ em không biết nên làm thế nào nữa?”

Giọng nói của anh từ đùa giỡn trở nên lạnh lùng, trầm ngâm, ngẫm nghĩ một lát anh mới bình thản nói: “Nếu anh là lãnh đạo, anh sẽ không cho phép người trong tổ mình có bất luận một chút quan hệ nào với đối thủ. Hiểu chưa?”

“Điều này thì em biết.” Tử Quan nhíu mày, “Nhưng nếu em rời khỏi thì nhất định phải đưa ra một lý do thỏa đáng.”

“Lý do thỏa đáng nhất… lẽ nào em không biết ư?” Tiêu Trí Viễn nhìn thật sâu vào mắt cô.

Trong khoảnh khắc ấy cô đã hiểu rất rõ tâm tư của anh… lý do thỏa đáng nhất cũng chính là lý do trung thực nhất.

Nhưng làm sao cô mở miệng được đây? Một ngày nói ra đồng nghĩa với việc cô phải từ chức, sẽ mất đi một chút khởi sắc vừa có được, cũng mất đi cảm giác thành tựu trong công việc…

“Bốn năm mà em vẫn chưa chuẩn bị xong ư?” Anh lại lạnh mặt lần nữa, có vẻ thiếu kiên nhẫn: “Quan hệ giữa hai chúng ta, cuối cùng khiến em khó nói ra đến mức nào chứ?”

Anh lại nhắc tới chuyện này… Tử Quan ngơ ngác nhìn anh, dường như bao ngôn ngữ đã đi đâu hết.

Không biết đã qua bao lâu cô mới ngẩng đầu lên, giống như đem câu trả lời khắc lên bia đá, từng chữ nhấn nhá rõ ràng: “Bốn năm là đủ rồi ư? Tiêu Trí Viễn, anh biết rõ mà, cho dù là cả đời, giữa chúng ta vẫn luôn tồn tại cái hố đó, anh không bước qua được, em cũng không bước qua được.”Quan hệ giữa hai chúng ta, rốt cuộc khiến em khó nói ra đến mức nào chứ?

Hôm nay vẫn có thể tan ca đúng giờ.

Tử Quan tự lái xe về nhà. Ngồi trên xe, tâm trạng cô rất phiền muộn, không chỉ vì bữa cơm tối khó nuốt sắp tới, mà còn vì công việc nữa.

Đến bây giờ, cô đã hoàn toàn hiểu rõ vì sao Tiêu Trí Viễn lúc đầu lại nhắc nhở cô, mong cô có thể “ngồi vững chắc” ở vị trí này. Trên dưới trong công ty, không ai biết đến thân phận của cô, làm việc ở công ty đối thủ của Thượng Duy nhưng cô lại là vợ của Tiêu Trí Viễn, vốn cô phải giấu giếm là để tránh sự nghi ngờ của mọi người, nhưng lúc này phải làm sao đây? Có lẽ cô nên đến nói thẳng với sếp tổng? Nhưng trong đáy lòng lại có một giọng nói đang nói với cô rằng, lúc này thực ra cô cũng không muốn từ bỏ cơ hội trong công tác khó kiếm được này…

Tử Quan rất muốn uống thêm một tách cà phê nữa nhưng cầm tách lên rồi mới phát hiện trong tách chẳng còn gì cả. Cô buồn bực ném cái tách sang một bên, khởi động xe. Xe ở vùng ngoại thành không nhiều, ngay cả đèn xanh đèn đỏ cũng dễ đi, cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở phía sau từ trong kính chiếu hậu.

Tiêu Trí Viễn không thích xe giống anh trai anh, thế nhưng trong tay anh cũng có không ít xe. Có điều, chỉ cần có Lạc lạc bên cạnh là chắc chắn anh sẽ lái chiếc SUV của Đức với không gian rất rộng rãi.

Tử Quan xoay vô lăng bằng một tay, tay kia gài chiếc tai nghe màu xanh lên.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng thì Tiêu Trí Viễn đã nhận máy.

“Alo…”

Cô chưa kịp nói gì thì đối phương đã tỏ ra vô cùng tức giận: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Khi lái xe không được nói chuyện điện thoại!”

“Vậy sao anh còn nghe máy?” Tử Quan buột miệng.

Anh không nói gì chỉ hừ một tiếng “Chuyện gì?”

Tử Quan hơi phân tâm bèn giảm tốc độ xe, chiếc xe phía sau cũng lập tức lái chậm lại theo.

“Lạc Lạc có ở trên xe không?”

“Có!”

“Em… có một số chuyện muốn nói với anh, chuyện công việc” Cuối cùng cô nói như vậy.

“Về nhà nói tiếp.” Tiêu Trí Viễn không thèm suy nghĩ chặn họng cô ngay lập tức, chắc anh nghĩ công việc của cô chẳng thể có việc gì quá quan trọng nên cúp máy luôn.

Tử Quan xuống xe, xe phía sau cũng dừng lại.

Cô tiến về đó hai bước, cô thấy Tiêu Trí Viễn xuống xe trước, vòng lên phía trước mở cửa xe bên kia.

Một cô gái trẻ bế lạc Lạc bước xuống, rồi rất tự nhiên giao cô bé đang ngủ cho Tiêu Trí Viễn, trong tay vẫn cầm tấm chăn mà Lạc Lạc vừa đắp,

Đúng là ông chồng trẻ của cô mang phụ nữ về nhà rồi.

Mặt Tử Quan chẳng có bất cứ biểu cảm gì chỉ đứng nhìn, đó là một người phụ nữ trẻ tuổi, trang nhã và rất xinh đẹp, dáng người dong dỏng cao, mái tóc đen dài tới vai dày và mềm mượt, các nét trên mặt còn sắc sảo hơn cả những cô diễn viên xinh đẹp trên TV, mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt, túi xách bên hông và đường ren trên cổ áo đều màu đen, vừa đơn giản vừa tinh tế.

Đồng Tĩnh San? Tử Quan mặt không đổi sắc nhìn họ đi tới.

Tiêu Trí Viễn đi đến trước mặt cô, vẻ mặt rất tự nhiên giới thiệu: “Tử Quan, đây là Đồng Tĩnh San” Sau đó anh quay sang khẽ mỉm cười với Đồng Tĩnh San, ngữ khí vô cùng thân thiết “Vợ anh, Tang Tử Quan.”

Tử Quan bất giác chăm chú quan sát vẻ mặt ĐỒng Tĩnh san, cô ta không có vẻ gì là bất mãn, lập tức giơ tay ra: “Tử Quan, nghe danh đã lâu”

“Chào cô.” Tử Quan cũng bắt tay cô ta, liếc mắt nhìn Tiêu Trí Viễn đang nhìn sang với ánh mắt nghi ngờ.

Nhưng anh lại coi như chẳng có chuyện gì rời tầm nhìn đi chỉ nói: “Tĩnh San mới từ Mỹ về, sẽ ở trong nước một thời gian.”

“Phải đấy” Tĩnh San nghiêng đầu nhìn Tiêu Trí Viễn, nói với Tử Quan: “Tử Quan, tôi rất ngưỡng mộ chị, có một đứa con gái đáng yêu như vậy”

Chắc là ở nước ngoài đã lâu cho nên cách phát âm của cô ta không được chuẩn lắm, có điều giọng nói vẫn thật ngọt ngào.

Tử Quan nhếch môi “Cảm ơn”

Đến nhà, Tử Quan mới biết hóa ra Đồng Tĩnh San và trên dưới nhà họ Tiêu đều rất thân quen. Ông già xưa nay luôn ăn nói nghiêm nghị cũng kéo cô ta tới nói chuyện, còn Ninh Phi thì càng bày ra bộ mặt thân quen vô cùng, luôn ngồi sát bên cạnh cô ta, thân mật như hai chị em gái.

Họ đang nói những chuyện gì thực ra Tử Quan chẳng hề để ý tới, cô nhìn quanh bốn phía mới phát hiện Tiêu Chính Bình vẫn chưa tới bèn hỏi: “Anh cả đâu ạ?”

Ninh Phi như giả vờ lơ đãng đánh mắt về phía Tiêu Trí Viễn, trong ngữ khí có một chút hả hê không rõ ràng lắm: “Gần đây anh ấy bận rộn nhiều việc lắm.”

Vẻ mặt Tiêu Trí Viễn vẫn bình thản như trước, không có gì khác biệt cúi đầu chậm rãi thưởng trà.

“À quên mất, em có mang quà tới đây.” Đồng Tĩnh San mở túi xách của mình ra lấy ra hai chiếc túi nhỏ được bọc bằng giấy rất cẩn thận và đẹp mắt, “Nước hoa của em”

Tử Quan đón lấy, là một chiếc gộp được bọc bằng giấy bìa màu trắng ngà, Night-Moment, hai chữ được khảm bằng nhũ bạc ánh lên dưới ánh đèn thật chói mắt. Vẫn chưa bóc tem mà cô đã có thể ngửi thấy được mùi hương thơm mát của hoa sen mới nở, trái tim cô khẽ rung động, cười nói: “Hôm nay đồng nghiệp của tôi cũng nói rằng nước hoa này dùng rất tuyệt”

“Thật không?” Đôi đồng tử trong trẻo của Đồng Tĩnh San thoắt cái như được tưới nước ẩm, lập tức sáng rực lên: “Có người thích là tốt rồi. Lần này tôi trở về chính là dự định mở thêm một quầy chuyên doanh ở trong nước.”(quầy chuyên doanh: trong một quầy hàng chỉ bán một loại hàng duy nhất hoặc một nhãn hiệu duy nhất)

Nụ cười của cô ta có một vẻ đẹp thanh khiết mà rất khó diễn tả. Tử Quan cười rồi chuyển mắt, mở hộp quà ra, bên trong là một lọ thủy tinh nhỏ màu xanh lam đậm, thân bình được thiết kế mềm mại, dịu dàng mà rất tinh tế, khiến người ta nhớ đến hương vị của gió.

Lúc cười, đôi mắt của Đồng Tĩnh San thường chớp chớp giống như mặt trăng lưỡi liềm: “À này, Tử Quan, chị có biết lọ nước hoa này…”

Tiêu Trí Viễn đột nhiên chặn ngang lời cô ta: “Em không phải dọc đường đi vẫn ầm ĩ kêu đói bụng hay sao?”

“Phải rồi.” Đồng Tĩnh San nhìn Tử Quan thật sâu, “Có một chút.”

Lạc Lạc cũng chạy ùa vào từ vườn ngoài nhà, chơi vui vẻ đến nỗi tóc bết đầy mồ hôi, gọi thật to về phía ông nội: “Ông ơi, cháu đói lắm ạ”

“Ăn cơm, ăn cơm thôi” Ông già đứng lên.

“Bố, con đưa con bé đi rửa tay trước đã.” Tử Quan ôm con gái, nghe thấy Ninh Phi hỏi Đồng Tĩnh San: “Chị vẫn chưa kịp hỏi em, nghe nói cảm hứng của lọ nước hoa này đến từ chuyện cũ của chính bản thân em?”

Tử Quan suy cho cùng là vẫn không thể nhịn được mà quay lại liếc mắt nhìn một cái. Cô trông thấy khuôn mặt Đồng Tĩnh San hơi đỏ lên, nhưng lại chỉ chỉ tay về phía Tiêu Trí Viễn, cười khẽ: “Hỏi anh ấy đi, anh ấy không cho em nói.”

Cô không muốn nhìn vẻ mặt khi đó của Tiêu Trí Viễn cho nên đã bế Lạc Lạc đi ra ngoài thật nhanh.

Giờ ăn Lạc Lạc vẫn luôn không thể ngồi im , một lát thì kêu đau răng, một lát thì lại bảo không muốn ăn rau, những cái bệnh làm nũng này đều là do ông nội nuông chiều quá mà ra, Tử Quan cũng không tiện nói gì. Không ngờ Đồng Tĩnh San lại chọn ngồi bên cạnh con bé, nói thầm với cô bé hai câu thì cô bé đã ngoan ngoãn vùi đầu vào ăn một bát canh to, người trên bàn cơm đều bật cười sảng khoái. Ông già lại còn vui hơn nữa: “Tĩnh San, cháu ở lại đây vài ngày nhé, cũng tiện dạy dỗ nó.”

Nụ cười trên môi Tử Quan bỗng nhiên cứng đờ, cô che giấu bằng cách cúi xuống húp một ngụm canh, chợt cảm thấy dưới bàn có một bàn tay đang nhéo nhéo cánh tay mình. Cô ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh thấy Tiêu Trí Viễn đang uống canh, chỉ có một tay đặt trên bàn, cô đã đoán ra trò quỷ ấy là của ai rồi.

Cô trừng mắt nhìn anh, chỉ dùng khẩu hình miệng mà không hề lên tiếng: “Anh đang làm trò gì vậy?”

Anh liền thu cái tay đó lại, nhưng đôi môi mỏng lại hơi nhếch lên, mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.

Đến lúc ăn cơm xong, Lạc Lạc không ngừng kéo tay mẹ ra vườn nhìn cây đào nó mới trồng: “Mẹ, mẹ bảo cây này sẽ nở thành một cây to với rất nhiều quả chín không?”

Tử Quan bất lực đành mỉm cười: “Có chứ.”

“Thật không?” Lạc lạc vỗ tay, “Con và ông nội trồng đấy.”

Đúng lúc đó dì giúp việc bưng đĩa trái cây đi tới, ghé sát vào tai Tử Quan thầm thì: “Ông chủ dự định hai ngày nữa sẽ trồng thêm một cây non nữa để Lạc Lạc thêm vui vẻ.”

Cô không nén được mà bật cười, Tiêu Trí Viễn không biết từ đâu đi tới đây, khom lưng nói với Lạc Lạc: “Lạc Lạc hãy nhanh đi tới nước cho cây đào con đi, đợi đến khi nó lớn lên lại cho mẹ thêm một bất ngờ nữa.”

Hai mắt lạc lạc sáng ngời, xoay người hẩy hẩy Tử Quan: “Mẹ, mẹ đừng ôm con nữa, cho con đi tưới nước đi mà, đến lúc cây nhỏ lớn lên con lại dẫn mẹ tới xem!”

“Dì à, dì coi chừng nói hộ cháu, đừng để nó chạy lung tung” Tiêu Trí Viễn cười rồi dặn dò dì giúp việc, một tay cầm cổ tay Tử Quan lên, kéo cô đi vào phòng khách, tay kia thuận thế đóng cửa lại.

“Không phải anh phải đi tiếp khách sao?” Tử Quan giằng cổ tay ra, nhíu mày nhìn anh.

“Em không phải có việc muốn nói với anh hay sao?” Anh nhìn cô cười mà như không, ngữ khí thoải mái.

“Ờ, phải rồi.” Cô lúng túng nói.

“Tiêu phu nhân, em có biết… chính vẻ mặt này của em đã tố cáo em hết rồi không?” Anh nhìn cô thật kỹ, không kìm được bèn giơ tay vuốt lên túm tóc đuôi ngựa của cô: “Nói đi, có chuyện vậy?”

Cô thật sự rất ít khi nói chuyện công việc với anh, huống hồ việc cô định nói lại là một việc cực kì nhạy cảm, cô không khỏi do dự.

“Là vì Tĩnh San nên mất vui à?” Anh dường như đã quên mất tối qua hai người vì ai mà tranh chấp, biểu cảm lúc này lại đặc sắc khác thường.

“Tĩnh San?” Tử Quan giật mình, “Ồ không, cô ấy rất tốt mà.”

Đuôi lông mày anh nhướn lên.

“Có phải anh quen cô ấy vào vũ hội hóa trang không?” Tử Quan mỉm cười hỏi, “Lúc mà gặp mặt lần đầu, chưa bao giờ trông thấy đối phương ấy!”

“Gì cơ?” Tiêu Trí Viễn bỗng nhiên rất muốn bổ đầu cô ra xem bên trong tâm trí cô suy cho cùng đang nghĩ ra cái trò quái quỷ gì

“Em đoán vậy, chuyện cũ của Night-Moment ấy mà…”

“Tiêu phu nhân, có phải trí tưởng tượng của em phong phú quá rồi không?” Trong giọng nói của anh không còn vẻ vui mừng nữa, “Cuối cùng là chuyện gì?”

“Là thế này.” Tử Quan suy xét đến vẻ mặt của anh, quyết định nói một lèo “Công ty của bọn em đã thành lập một tổ nhỏ phụ trách việc thu mua.”

“Với chức vị của em hiện nay, chắc là vẫn chưa đến độ phải phiền não về quyết sách của công ty chứ?” Tiêu Trí Viễn nửa tin nửa ngờ, nói đùa.

“Em vẫn chưa đến cấp bậc ấy.” Tử Quan hơi giận, “Thế nhưng tổng giám đốc Phương lại chỉ định em tham gia vào tổ nhỏ kia, phụ trách những công việc hành chính.”

Anh giật mình.

“Công việc hiện nay vẫn chưa tiếp xúc đến thực chất của vụ thu mua.” Tử Quan ngẩng đầu nhìn anh, “Nhưng bây giờ em không biết nên làm thế nào nữa?”

Giọng nói của anh từ đùa giỡn trở nên lạnh lùng, trầm ngâm, ngẫm nghĩ một lát anh mới bình thản nói: “Nếu anh là lãnh đạo, anh sẽ không cho phép người trong tổ mình có bất luận một chút quan hệ nào với đối thủ. Hiểu chưa?”

“Điều này thì em biết.” Tử Quan nhíu mày, “Nhưng nếu em rời khỏi thì nhất định phải đưa ra một lý do thỏa đáng.”

“Lý do thỏa đáng nhất… lẽ nào em không biết ư?” Tiêu Trí Viễn nhìn thật sâu vào mắt cô.

Trong khoảnh khắc ấy cô đã hiểu rất rõ tâm tư của anh… lý do thỏa đáng nhất cũng chính là lý do trung thực nhất.

Nhưng làm sao cô mở miệng được đây? Một ngày nói ra đồng nghĩa với việc cô phải từ chức, sẽ mất đi một chút khởi sắc vừa có được, cũng mất đi cảm giác thành tựu trong công việc…

“Bốn năm mà em vẫn chưa chuẩn bị xong ư?” Anh lại lạnh mặt lần nữa, có vẻ thiếu kiên nhẫn: “Quan hệ giữa hai chúng ta, cuối cùng khiến em khó nói ra đến mức nào chứ?”

Anh lại nhắc tới chuyện này… Tử Quan ngơ ngác nhìn anh, dường như bao ngôn ngữ đã đi đâu hết.

Không biết đã qua bao lâu cô mới ngẩng đầu lên, giống như đem câu trả lời khắc lên bia đá, từng chữ nhấn nhá rõ ràng: “Bốn năm là đủ rồi ư? Tiêu Trí Viễn, anh biết rõ mà, cho dù là cả đời, giữa chúng ta vẫn luôn tồn tại cái hố đó, anh không bước qua được, em cũng không bước qua được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.