Từ Qua lật xem ảnh chụp thi thể, người chết là nữ, tuổi tác ngang nhau. Ngoại thương trên cơ thể không rõ ràng, cổ tay và cổ chân đều có vết thương do bị trói, nhưng có một điểm không giống chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết, nạn nhân bị siết cổ chết, trên cổ có ngấn nhỏ, pháp y nhận định hung khí là sợi dây. Thời gian tử vong là tháng mười năm ngoái, người chết là Giám đốc tiêu thụ của một công ty, địa điểm xuất hiện cuối cùng là hộp đêm, đêm hôm đó cô ấy có tiệc xã giao.
Kiểm tra camera, cô ấy tiễn tất cả mọi người về rồi mới đi vào điểm mù của camera, từ đó về sau không xuất hiện nữa. Điều tra tất cả mọi người bên cạnh nạn nhân cũng không tìm được người khả nghi, vụ án này đành tạm thời bị gác lại.
Từ Qua ngẩng đầu nhìn Lục Thịnh: “Đây là vụ án của Thành phố B? Vẫn chưa phá được?”
“Cô phát hiện ra điều gì?” Lục Thịnh gõ nhẹ lên mặt bàn, cúi người cầm lấy tài liệu trong tay Từ Qua, những ngón tay thon dài kẹp lấy trang giấy, lật đến vị trí ảnh chụp thì dừng lại, ngước mắt nhìn Từ Qua.
“Chẳng lẽ do một người gây ra?” Từ Qua nhíu mày: “Thủ đoạn gây án tương tự, nhưng cũng có khả năng là bắt chước gây án.”
“Không phải là bắt chước.” Lục Thịnh mới đến Thành phố C, người anh quen biết chỉ có Từ Qua, anh lật vụ án Lưu Nhiễm ra: “Có vài điểm giống nhau, đầu gối của hai thi thể đều bị trầy da. Nếu đơn giản chỉ quỳ thì không có vết thương kiểu này, chắc là tạo thành trong lúc hung thủ đang xâm hại, hắn thích đi vào từ phía sau.” Lục Thịnh tạm ngừng, nhìn Từ Qua mặt không đổi sắc, nói tiếp: “Tuổi của hung thủ khoảng hai mươi đến ba mươi, thông thạo hai Thành phố C và Thành phố B, có năng lực phản trinh sát, trình độ học vấn không quá thấp. Có xe, điều kiện kinh tế khá giả.”
“Điều tra cả hai vụ án?”
“Tôi đã liên hệ với Cục Công An Thành phố B.”
Nói đến Thành phố B, Từ Qua nhìn Lục Thịnh một chút, vì sao anh bị điều đến Thành phố C? Phạm sai lầm?
Từ Qua cắn môi, mùa xuân ở Thành phố C khí hậu hanh khô, dễ bị khô môi: “Nếu quả thật là như vậy, vụ này sẽ khó giải quyết.”
Lục Thịnh liếc nhanh qua bờ môi Từ Qua rồi thu tầm mắt lại: “Chuyện này tạm thời giữ bí mật.”
“Tôi hiểu.” Từ Qua không cẩn thận cắn mất lớp da khô trên môi, dường như có máu chảy ra, cô vội liếm môi, nói: “Chúng ta có thả Đổng Triết ra không?”
“Cướp giật là vụ án hình sự.” Đôi mắt đen của Lục Thịnh nhìn về phía Từ Qua: “Anh ta không vô tội.”
Từ Qua cũng nghĩ giống Lục Thịnh, Đổng Triết không vô tội: “Tôi hiểu rồi.”
“Hôm nay cô còn bận gì không?” Lục Thịnh sắp xếp lại tài liệu, không nhìn Từ Qua nữa.
“Không, sao vậy?”
“Không bận thì về sớm đi, vụ án này sẽ kéo dài.” Lục Thịnh đóng tài liệu, đứng dậy: “Sáng mai cô nhớ hỏi nhà giúp tôi.”
Từ Qua cũng vội đứng dậy, vừa nghĩ đến Lục Thịnh sẽ ở cùng một chỗ với cô. Lòng lập tức như lửa đốt, tim bay lên, không nhịn được cong khóe miệng nở nụ cười: “Anh đừng khách sáo, tôi chỉ tiện tay thôi, thẩm vấn Đổng Triết xong tôi sẽ về.”
Nếu như là án giết người liên hoàn, vậy thì sẽ tốn nhiều thời gian. Bây giờ có thể tìm được manh mối gì họ cũng đã điều tra hết, không có kết quả, bọn họ thức đêm cũng không thay đổi được gì.
Từ Qua quay lại phòng thẩm vấn một lần nữa, người cộng tác với cô là Lâm Phong, Lâm Phong nhìn Đổng Triết nằm sấp trên bàn, ho khan một tiếng. Đổng Triết ngẩng đầu nhìn sang: “Khi nào tôi mới được đi?”
Từ Qua kéo ghế ngồi xuống, ném tài liệu trong tay lên bàn, ôm cánh tay ngả người ra sau dựa vào ghế, nhìn thẳng vào Đổng Triết: “Anh muốn đi đâu? Mau thành thật nói ra chuyện anh cướp giật túi của Lưu Nhiễm như thế nào, rồi đánh cô ấy ra sao.”
Đổng Triết giật mình: “Tôi không cướp giật.”
“Không cướp giật? Anh lặp lại lần nữa?”
Đổng Triết tuyệt đối không nghĩ đến lửa sẽ cháy đến người mình, anh ta vốn định đẩy chuyện giết người ra, anh ta có đánh Lưu Nhiễm, nhưng không giết Lưu Nhiễm. Anh ta sợ cảnh sát quấy rầy anh ta, lúc biết Lưu Nhiễm đã chết, anh ta đúng là hoảng sợ, không thể tin Lưu Nhiễm đã chết.
“Cô ấy là bạn gái của tôi, hai chúng tôi phát sinh tranh chấp tôi có đẩy cô, sau đó tức giận giật túi của cô ấy…” Giọng nói càng lúc càng nhỏ, Đổng Triết chạm phải ánh mắt của Từ Qua, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, lại lên giọng. Anh ta hơi ngả người về sau, hai chân khép lại, tay cũng khoanh trước ngực.
“Tôi thật sự không cướp giật.”
“Cướp giật là hành vi sử dụng bạo lực chiếm đoạt trực tiếp tài sản của người khác, đe dọa hoặc sử dụng những phương pháp khác ép buộc chủ sở hữu giao ra tài sản. Hành động của anh với Lưu Nhiễm, có chỗ nào không giống cướp giật? Tội của anh không nặng, nếu thành thật sẽ được khoan hồng. Chúng tôi bàn giao chứng cứ, đợi anh là ba đến mười năm tù, anh suy nghĩ kỹ đi.”
Từ Qua nói xong cũng không quan tâm đến anh ta nữ, dựa vào ghế sờ cằm. Lòng người thật sự khó dò, Đổng Triết và Lưu Nhiễm đã ở chung vài năm, vậy mà chỉ vì một chút tiền đã đánh Lưu Nhiễm, cướp đồ đạc của cô ấy, nửa đêm nửa hôm bỏ mặc cô ấy ở chỗ vắng người. Sống chung với nhau lâu như vậy, dù không còn tình thì cũng còn nghĩa chứ?
Chẳng lẽ tim anh ta không làm bằng máu thịt? Không hiểu sao Từ Qua nhớ đến bố. Tâm trạng bực bội, Từ Qua đổi tư thế xoa bóp mi tâm, thức đêm khiến đầu cô hơi đau.
“Tôi đánh cô ấy… “
Đổng Triết ngập ngừng nói, anh ta chơi cổ phiếu bồi thua lỗ hết sạch tiền bạc, Lưu Nhiễm lại muốn chia tay với anh ta. Ngày đó anh ta đi theo Lưu Nhiễm đến Thành phố C, hai người gặp mặt một câu không hợp đã nảy sinh tranh chấp, Đổng Triết đánh Lưu Nhiễm rồi cướp túi xách của cô ấy. Cứ tưởng rằng Lưu Nhiễm có nhiều tiền, kỳ thật cũng chỉ có mấy ngàn tệ, mấy thẻ ngân hàng đều là trống không. Đổng Triết nhanh chóng xài hết tiền của Lưu Nhiễm, Lưu Nhiễm mãi không quay về, anh ta bị chủ nợ ép đến đường cùng, lúc này mới đi báo cảnh sát, ý đồ thông qua cảnh sát ép Lưu Nhiễm xuất hiện.
Nhưng anh ta không nghĩ đến khả năng Lưu Nhiễm bị giết, anh ta trở thành kẻ bị tình nghi.
12 giờ 20 phút, Từ Qua ra khỏi đơn vị bắt một chiếc taxi, dựa vào ghế phụ nhìn bầu trời đêm vô tận. Lòng dần trầm xuống, cô giơ tay che mặt thở dài một hơi.
Rốt cục là ai giết cô ấy?
Bởi vì nhớ đến chuyện tìm nhà cho Lục Thịnh, sáng hôm sau mới 6 giờ Từ Qua đã dậy. Trùng hợp là vừa ra ngoài đã gặp được chủ nhà trên lầu, Từ Qua rút gọn được trình tự môi giới, cô vội vàng đến bắt chuyện.
“Đã có người đặt cọc rồi thuê nhà rồi.”
“Họ đặt nhiều hay ít ạ?”
“Con đưa dì thêm một ngàn.” Từ Qua ở trong lòng phỉ nhổ hành vi gây hỗn loạn thị trường của mình, cười với dì chủ: “Dì giữ lại nhà cho con được không ạ?”
Lục Thịnh ở lầu trên, ở gần quan được ban lộc, bàn tính vang lên đùng đùng trong đầu Từ Qua, không thể bởi vì chút tiền này mà thất bại được.
Dì chủ nhìn Từ Qua: “Làm thế hình như không thích hợp lắm.”
“Một lát nữa con sẽ dắt bạn con sang xem nhà, người trên lầu đã dọn đi rồi ạ?”
“Dì vẫn chưa đồng ý đâu.” Dì chủ ngoài miệng nói vậy, đôi mắt không ngừng dò xét Từ Qua, cười hiện rõ cả nếp nhăn. Đây là thành phố hạng ba, thu nhập không phải quá cao, có nhiều hơn một phần tiền bà tất nhiên vui vẻ: “Con đổi phòng hay là bạn của con?”
“Bạn con ạ, con tìm giúp anh ấy.”
“Mấy giờ thì xem phòng?”
Gần đây trong đơn vị nhiều việc, Từ Qua suy nghĩ: “Buổi tối ạ.”
“Nếu là buổi tối thì dì không đợi được, dì đưa chìa khóa cho con, bọn con tự mình vô xem nhé. Xem xong thì tìm dì ký hợp đồng, con là cảnh sát, dì tin tưởng con.”
Từ Qua cười ra tiếng: “Cám ơn dì nhiều ạ.”
“Tiền thuê nhà vẫn như cũ.”
“Nếu như phù hợp bọn con sẽ ký hợp đồng, nhưng dì đừng nói chuyện một ngàn này nhé?”
“Ừ.”
Chuông điện thoại vang lên, người gọi là Lục Thịnh, cô vội vàng ra cầu thang nghe điện thoại: “Đội trưởng Lục.”
“Tôi đang ở đường Xuân Huy.”
Từ Qua giật mình, chạy xuống cổng chung cư: “Bây giờ anh có muốn xem phòng không?”
“Được.”
“Hoa viên Dương Quang.”
“Ừ.”
Anh cúp điện thoại, Từ Qua cầm di động mê man mất mấy giây, anh ừ cái gì? Chẳng lẽ anh thật sự đi qua đây?
Từ Qua mím môi, có chút khẩn trương, cô mua hai hộp sữa và hai cái bánh mì trong tiệm bánh ở cổng chung cư. Xe Lục Thịnh dừng ở cổng, Từ Qua chạy nhanh đến, cửa ghế lái mở ra, Từ Qua nhìn thấy đôi chân dài của anh trước tiên.
Ánh mắt di chuyển dần lên trên, Lục Thịnh mặc áo khoác màu đen, đánh giá chung cư Dương Quang. Điều kiện khá tốt, môi trường xanh sạch: “Cô ở đây?”
Từ Qua đưa bánh mì và sữa cho anh: “Anh ăn sáng chưa?”
“Cám ơn.” Lục Thịnh nhận lấy bỏ vào trong xe, hếch cằm ra hiệu: “Bây giờ có thể đi xem nhà không?”
Từ Qua lấy chìa khoá từ trong túi ra: “Được chứ, tôi mới cầm chìa khoá còn chưa kịp gọi điện cho anh.”
Lục Thịnh đi vào trong chung cư, Từ Qua nhanh chóng đuổi theo: “Bây giờ anh ở chỗ nào?”
“Khách sạn.” Lục Thịnh nói ngắn gọn, không nói thêm gì về khách sạn nữa.
Anh ấy không ở ký túc xá?
“Tôi ở tầng mười hai.” Bước vào thang máy, Từ Qua nhấn số thang máy, nói: “Nhà trống ở tầng mười ba, nằm ở hướng nam, phong cảnh khá đẹp, tôi đã lên xem thử rồi.”
Ánh mắt Lục Thịnh dừng lại trên người Từ Qua, cô ăn mặc như cao bồi, áo thun màu trắng cổ thấp, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn. Rất gầy, có vẻ hơi suy dinh dưỡng. Từ Qua nói xong cũng ngẩng đầu nhìn Lục Thịnh, hỏi ý kiến của anh, Lục Thịnh dời ánh mắt.
“Cô ở chỗ này bao lâu rồi?”
“Hơn một năm, tôi vừa đến Thành phố C đã ở lại đây.”
Chuyện của Từ Qua anh biết rất rõ, anh cũng không hỏi lại nữa, đút tay vào túi nhìn những con số trong thang máy.
Không gian trong thang máy khá nhỏ, Từ Qua bỗng cảm thấy không khí dần ít đi, cô nhăn mũi vừa định hỏi về vụ án thì thang máy đã đến tầng mười ba. Từ Qua giơ tay chặn thang máy, muốn Lục Thịnh ra ngoài trước, Lục Thịnh nhíu mày nhìn cô, nhấc chân ra khỏi thang máy.
Từ Qua nhanh chóng đi theo phía sau, lấy chìa khoá ra: “Là nhà này, căn số 68, một phòng ngủ một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh.”
Cửa nhà được mở ra, Lục Thịnh bước vào. Trang trí trong nhà khá ổn, phòng khách rộng với cửa sổ đón ánh mặt trời, sáng sủa sạch sẽ.
“Thích hợp cho một người ở.” Từ Qua đẩy cửa phòng ngủ ra, chợt nghĩ đến một chuyện, trống ngực đập thình thịch, cô quay đầu nhìn Lục Thịnh, cố gắng bình tĩnh: “Bạn gái của anh vẫn ở Thành phố B hả?”
Lục Thịnh đang mở cửa ban công, nghe vậy ngừng lại, quay đầu nhìn sang. Ánh nắng chiếu rọi trên người anh, gương mặt anh ngược chiều ánh nắng có vẻ trầm tĩnh, ánh mắt cũng sâu thẳm: “Bạn gái?”