Khương Bảo ngẩn ra hai giây, đây là ý gì, tại sao ban nãy không nói luôn.
Trong xe không bật đèn, ánh sáng từ màn hình có hơi chói mắt, Lâm Xán nghiêng đầu, vô tình nhìn thấy dòng tin nhắn kia.
Cô ngẩn ra hỏi: “Đây là đang… tỏ tình hả?”
Cô dĩ nhiên có ấn tượng về Lục Mẫn, hotboy trường, lúc nào cũng mặc đồng phục sạch sẽ tinh tươm, thành tích tốt, không scandal, nho nhã lịch sự với tất cả mọi người.
Cậu ta cũng là cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong các cuộc nói chuyện ở kí túc xá nữ.
Khương Bảo: “Chị cũng không biết, chắc thế.”
Cô cất điện thoại vào ba lô.
Lâm Xán do dự hỏi: “Không rep người ta sao?”
“Ờ, không cần thiết.”
Nghĩ một hồi, cô quyết định không chỉ ra lỗi sai của đối phương, dù sao cũng là em họ của Phó Giản Dịch, chẳng may đắc tội thì sau này phiền lắm.
Trong cùng một mặt phẳng, hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau, cho dù có dịch chuyển toạ độ cho giao nhau, thì sau khi hai đường thẳng tiệm cận tới giá trị gần nhất cũng chỉ có thể càng lúc càng xa.
Trừ khi toạ độ dịch chuyển trùng nhau hoàn toàn.
Khương Bảo rất khâm phục sự chính trực và chính nghĩa của đối phương, đây là những phẩm chất tốt đẹp đáng được tuyên dương, và cũng là điều cô không làm được.
Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, bọn họ trở thành những đường thẳng song song, mãi mãi không thể trùng nhau.
Từ nhỏ đến lớn, những lời tỏ tình Khương Bảo nhận được nhiều vô kể, trong đó có cả nam lẫn nữ, cô biết rõ mình rất được chào đón. Chơi vĩ cầm hay, là thành viên câu lạc bộ kịch của trường, vẽ vời cũng không tệ, đây đều là những điểm cộng của cô, cho nên cô mới dành thời gian và tâm sức cho chúng.
Suy cho cùng, một con mọt sách điểm cao chỉ được người lớn thích, chứ người bằng tuổi ai thèm để ý.
Khương Bảo quá hiểu bản chất của con người, luôn hướng về những thứ đẹp đẽ, hoặc là những vật thoạt nhìn thì đẹp đẽ, cũng sẽ bị hấp dẫn bởi hoa thơm cỏ lạ.
Không riêng gì các anh trai của cô mà toàn bộ cái giới này đều như vậy, vợ
chồng chỉ cần duy trì thể diện bên ngoài cho nhau là được.
Rất nhiều người nói, người giàu không có sự vui vẻ chân chính? Nhưng thực tế thì rất vui là đằng khác, cho dù không mua được tình yêu, thì cũng có thể vĩnh viễn mua được cảm giác tươi mới trong tình yêu.
Người ta có câu lắm tài nhiều tật, nhưng phần tật thường có thể được bỏ qua, dù sao thế giới này cũng không lấy đâu ra lắm vật hoàn mỹ.
Mấy cô nhân tình của anh cả ngày nào cũng trình diễn tiết mục tranh sủng, người nào người nấy đóng giả thành bộ dạng “tuyệt đối si tình”.
Anh cả có lẽ cũng biết, nhưng anh ta lại tận hưởng loại cảm giác này.
Nếu một ngày Khương Bảo suy nghĩ đến chuyện hôn nhân, cô sẽ chọn ra đối tượng liên hôn tốt nhất, có thể cho mình nhiều lợi ích nhất.
Lục Mẫn không có thứ mà cô cần, cô cũng không phải kiểu người mà cậu tưởng tượng.
_____
Lục Mẫn đợi cả đêm, nhưng vẫn không nhận được một dòng tin nhắn nào từ đối phương.
Không có câu trả lời, cũng không có từ chối, như thể cô không hề nhận được tin nhắn cậu gửi, biệt tăm biệt tích.
Đây là kết quả cậu đã sớm dự đoán được, có điều vẫn hơi thất vọng.
Lục Mẫn không biết mình thích cô cỡ nào, dù sao lúc trước cậu cũng chưa từng thích người con gái khác, không so sánh được.
Trong kỳ nghỉ đông, mấy người anh trai đã cười đùa, hỏi cậu đã tìm bạn gái chưa, trong đầu cậu cũng chỉ có thể nghĩ đến cô ấy.
______
Ngày đầu tiên khai giảng họp lớp.
Cô chủ nhiệm gọi điện thông báo cho Khương Bảo trước một ngày.
Vương San: “Chúc mừng năm mới bạn học Lâm Xán! Buổi họp lớp lần này rất quan trọng, em nhất định phải tới đấy biết chưa?”
Khương Bảo nghĩ nghĩ nói: “Nếu như quan trọng em nhất định sẽ tới, có điều cô à, cô đừng liệt những chuyện như dọn vệ sinh, động viên khích lệ các kiểu vào những việc quan trọng đấy, hiểu ý em không?”
Vương San: “…”
Năm mới mà con người chẳng mới gì hết! Nếu không nói chuyện đó, thì giữa chúng ta có gì để nói đây?
Mặc dù nói thế, nhưng ngày khai giảng Khương Bảo vẫn đến, quả nhiên dự đoán của cô không sai, sắp xếp dọn vệ sinh và tổng kết lại học kì trước, cùng với đó là một bài cổ vũ tinh thần như thường lệ.
Cô chủ nhiệm đứng trên bục giảng, khuôn mặt tươi cười nói: “Lần này bạn học Lâm Xán lớp chúng ta thi được hạng 3 toàn khối! Mọi người chúc mừng bạn ấy nào! Môn toán 150 điểm, tổ hợp lý hoá sinh 278, tiếng Anh 149, ba môn này đều xếp hạng nhất toàn khối! Nếu như không bị môn văn kéo xuống, cô tin điểm số chắc chắn sẽ còn cao hơn!”
Khương Bảo: “…”
Có gì mà vui, lần trước hạng 2, lần này hạng 3, lại còn tụt xuống một hạng cơ đấy.
Mọi người đều bàng hoàng nhìn cái người đứng thứ 3 của khối, sự chênh lệch giữa người và người, lẽ nào còn lớn hơn sự chênh lệch giữa người và heo hay sao?
Đúng vậy, có thể lắm chứ.
Khương Bảo cầm bảng điểm lên, người đứng nhất là Lục Mẫn, môn văn của đối phương được 140 điểm, cô thì được 77 điểm.
Hạng 2 là Cố Vũ? Lần trước cậu ta còn nói cảm ơn mình, chẳng lẽ thi tốt hơn cô là cách để cảm ơn hả?
Khương Bảo đen mặt hỏi: “Tên nhãi này từ đâu chui ra đây? Lần trước xếp hạng bao nhiêu?”
Trước giờ cô chưa từng nhìn những cái tên xếp sau mình, có một Lục Mẫn thì thôi đi, bây giờ lại thêm một người tòi lên đằng trước cô.
Người bên cạnh niềm nở lật ra bảng điểm lần trước, hồi thi giữa kỳ Cố Vũ chỉ xếp thứ 380, không giỏi không kém, lần này tiến bộ dữ vậy!
Được rồi, học kỳ trước nhà trường có hai kỳ tích, đúng là một sự tiến bộ vượt bậc.
“Đúng rồi, nghe nói Cố Vũ cũng đi đến ngôi chùa kia để cầu phúc, xem ra là linh thiệt, tớ cũng muốn đi.” Một người nói đầy ngưỡng mộ.
Khương Bảo: “… Cậu nói cái gì? Cầu phúc?”
Tứ Trung có không ít người giàu, việc Khương Bảo đi chùa cầu phúc đã được truyền ra.
Chủ yếu là lúc đó cô làm to quá, huy động toàn bộ nhà sư của ngôi chùa Nam Sơn kia mà vẫn không đủ, còn phải điều động thêm một vài nhà sư của các chùa khác trong thành phố tới.
Cố Vũ rất không quen việc bị một đám người vây quanh, hồi trước cậu sợ người khác gây phiền phức nên luôn cố ý thi thấp điểm, lần này không còn nữa, cứ phát huy như bình thường, thành tích dĩ nhiên cũng tốt theo.
“Lâm Xán kia chỉ được cái nhiều tiền chứ giỏi giang gì, vẫn là cậu lợi hại, mau mau truyền đạt kinh nghiệm cho chúng tớ đi.” Một nữ sinh hỏi với giọng điệu cấp bách.
Cố Vũ nhìn đối phương, từ tốn nói: “Thực ra tôi cũng đến ngôi chùa kia… linh thật đấy.”
Những người ban đầu coi thường việc Khương Bảo đi cầu thần khấn phật đều ngây ra.
Nếu chỉ có một người đi cầu xong thành tích tiến bộ vượt bậc thì còn có thể nói là trùng hợp, nhưng bây giờ đã có hai người rồi!
Còn phân theo hạng 2, hạng 3 toàn khối nữa, phải biết là hai người này lúc trước cũng chỉ ở mức trung bình thôi!
Chuyện này được truyền đến tai các phụ huynh, vài ngày sau lại nhanh chóng loan đến các trường trung học khác trong thành phố.
Chuyện đã vậy thà tin còn hơn không, chỉ cần có thể làm cho thành tích của con cái tiến bộ, thì sẽ có cả tá phụ huynh sẵn sàng đi thử.
Nhiều năm sau đó liền rộ lên phong trào đi chùa Nam Sơn khấn vái trước mỗi kì thi lớn, cứ như vậy, lượng khách hành hương của chùa trở nên đông lên.
Tan tiết nửa buổi, Khương Bảo ra khỏi lớp, Cố Vũ học lớp 10, vừa khéo dưới cô một tầng.
Khương Bảo gọi một cô bạn trong lớp lại: “Làm phiền cậu giúp tôi gọi Cố Vũ một chút.”
Tuy rằng lúc trước Lâm Xán rất xinh đẹp, nhưng cô lại là thành viên của một nhóm nhạc nữ tuyến 18, bình thường đến trường bữa đực bữa cái, hơn nữa còn bị người khác ác ý bôi đen, tạo ra rất nhiều tiếng xấu.
Cho dù có quen thì ấn tượng về cô cũng không tốt.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, những tin đồn lúc trước đã được làm rõ, điểm số của cô lại cao chót vót, còn là tiểu thư được hào môn nhận về, bề ngoài cũng xinh đẹp. Mức độ nổi tiếng cũng dần dần tăng lên.
Mặc dù thường xuyên xin nghỉ nhưng mọi người đều mặc định là chuyện bình thường, dù sao thành tích cũng tốt như vậy, hơn nữa đại tiểu thư sau này chắc chắn sẽ ra nước ngoài.
“Ê, bên ngoài có người tìm cậu.” Nữ sinh tới thông báo gõ gõ mặt bàn.
Cố Vũ đang ngủ, cậu bực bội không biết ai tới tìm mình, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy người ở hành lang, lập tức đứng bật dậy, bước ra ngoài.
Trong lòng Cố Vũ có chút phấn khích: “Sao cậu tới đây?”
Khương Bảo: “Ai cho cậu copy cách nói của tôi? Muốn giễu tôi hả?”
Cố Vũ dứt khoát nhận sai: “Xin lỗi, tớ không có ý đó.”
Khương Bảo nhìn cậu: “Thi tốt đấy, xếp trước tôi.”
Cố Vũ: “… Xin lỗi.”
Khương Bảo biết cậu không sai, nhưng cũng đã nhận được lời xin lỗi rồi.
Trong lòng cô thoải mái ra nhiều.
“Thôi bỏ đi, lười nói chuyện với cậu.” Chỉ có 10 phút giải lao, nói xong câu này cô liền xoay người rời đi.
Mãi cho đến khi bóng lưng đối phương biến mất, Cố Vũ mới không nhìn nữa, mặc dù là đến hỏi tội, nhưng cậu vẫn rất vui.
Ngày đó từ trường đua về nhà, cậu liền gặp rắc rối. May mà đã tìm được phòng trước.
Bây giờ Cố Vũ đã dọn ra khỏi Lỗ gia.
Lỗ Thế An cảm thấy hôm đó tiểu thư Khương gia không thèm đoái hoài đến mình nhưng sau đó lại nói chuyện với Cố Vũ, nhất định là do Cố Vũ gây khó dễ nói xấu mình, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Ngày đó Cố Vũ vừa về nhà, gã đã ném ly trà trên bàn tới, vừa vặn đập trúng cánh tay cậu, rách nguyên một đường.
Trước giờ Lỗ Dũng cũng không thích Cố Vũ, dĩ nhiên sẽ không vì cậu mà đắc tội với vợ, cho nên yêu cầu Cố Vũ dọn ra ngoài ở một thời gian.
Thương nhân trọng lợi, ông ta vì cân nhắc đến việc Cố Vũ có quan hệ không tệ với vị tiểu thư Khương gia kia nên đã cho cậu một tấm thẻ ngân hàng, để đỡ bị nói là bạc bẽo, mất thể diện.
Hơn nữa, nếu như thật sự có thể móc nối được với Khương gia, vậy thì sau này tiền vào như nước rồi.
Lỗ Dũng dặn dò Cố Vũ, nhất định phải dùng trăm phương nghìn kế để lấy lòng cô tiểu thư kia.
Cố Vũ làm thinh, cậu đương nhiên sẵn sàng làm bất kì chuyện gì để cô vui lòng, nhưng không hề liên quan gì đến lợi ích.
______
Sau tết Nguyên Tiêu, thời tiết dần trở nên ấm áp, tiền vốn để sửa sang khách sạn đã tới rồi, bây giờ đang bắt đầu giai đoạn chuẩn bị.
Trong mắt người ngoài, Khương Bảo và Lâm Xán suy cho cùng vẫn còn quá nhỏ tuổi, cho nên rất nhiều tiền bối muốn nhúng tay nói vài câu.
Không ngờ cặp sinh đôi tuy tuổi còn trẻ nhưng lại rất khôn ngoan, kiên quyết nắm quyền không buông, hơn nữa bọn họ cũng không phản đối những người
của các phe cánh khác được sắp xếp vào, nhưng lại không hề sử dụng đến.
Cặp sinh đôi chỉ chịu dùng 5 nhân viên chủ quản được trả lương cao mà mình mời tới từ các khách sạn khác lúc nhậm chức.
Các giám đốc điều hành nhảy việc qua đây, vì chẳng thân với ai nên làm việc rất quyết đoán, khiến không ít người điêu đứng.
Trong tập đoàn khó tránh có đủ kiểu quan hệ móc nối, tin tức xây mới khách sạn vừa lọt ra đã có rất nhiều người tới nghe ngóng.
Kiến trúc sư đạt tới một đẳng cấp nhất định thì tiền chỉ là thứ yếu, đối với họ, tác phẩm và thành tựu càng quan trọng hơn, phải có khả năng giành được giải
thưởng.
Vị trí khách sạn mới của Khương gia là nơi phong thuỷ bảo địa, hơn nữa nhờ vào nguồn tài chính hùng hậu của tập đoàn nên không cần lo phí tổn, có thể
phát huy tốt hơn nữa.
Kiểu thiết kế này dễ cho kết quả nhất và cũng dễ giành được giải thưởng thiết kế khách sạn hàng năm, rất nhiều nhà thiết kế và công ty đều quan tâm, thậm chí sẵn sàng hạ bớt giá.
Mới có một tuần đã có một tá người tới nghe ngóng, không chỉ có anh cả và anh ba, ngay cả người không hứng thú với việc làm ăn của Khương gia như anh năm cũng giúp không biết bao nhiêu bạn trai cũ đi nghe ngóng, cho em gái làm ơn.
Khương Bao gạt toàn bộ những người đó sang một bên, nếu thật sự dùng người quen thì sau này nhỡ xảy ra vấn đề, khả năng bị lừa sẽ rất cao.
Hơn nữa những kiến trúc sư tỏ ra quá ham hố về công trình này thì chứng tỏ người đó không có tên tuổi lắm, nên mới vội vàng tranh giành.
Khương Bảo không ham hố làm bàn đạp cho người khác, phải chọn một người không có quan hệ móc nối, hơn nữa tiếng thơm vang xa, một nhà thiết kế có thể đem đến sự chú ý.