Khi Bàn Tay Vàng Gặp Gỡ Cá Mặn

Chương 2: 2: Cọng Bún Sức Chiến Đấu Bằng 5




"Ký chủ, không có vấn đề, quái nhỏ thăng cấp 1 rất dễ giết.

Mau đứng lên nào, làm đi nào, tùy tiện giết một con là người có thể sống sót!" Hệ thống quang đoàn bay vòng quanh Giang Mạch vài vòng, chỉ thiếu hát một bài quốc ca động viên nàng.

Nhưng mà Giang Mạch vẫn là ỉu xìu nằm trên mặt đất, ngay cả tính toán nhúc nhích một chút cũng không có.

Thể xác và tinh thần của Giang Mạch đều mệt, cảm thấy hệ thống là đang đùa cợt nàng —— Nàng hiện tại yếu đến đứng còn không nổi, đừng nói giết quái, liền ở trong rừng cây yên yên tĩnh tĩnh này, nàng ngay cả sức tìm quái cũng không có.

Quên đi, từ bỏ đi, thích làm gì thì làm.

Hệ thống kiểm tra đo lường được cảm xúc tiêu cực của ký chủ liền sốt ruột.

Nó chỉ là hệ thống mới ra xưởng, Giang Mạch là ký chủ đầu tiên nó trói định, thời gian trói định chưa quá một ngày.

Bây giờ cởi trói là không thể, nếu hôm nay Giang Mạch chết, sau khi nó trở về nhất định sẽ bị chủ hệ thống điều tra, đến lúc đó cái gì cũng không giấu được.

Mà nó đã phạm vào sai lầm cấp thấp, nhất định sẽ bị phán định là không đủ tiêu chuẩn, nói không chừng sẽ bị tiêu hủy ngay tại chỗ...
Đừng mà, nó cũng mới xuất xưởng một ngày, vẫn chỉ là một bảo bảo mới tinh mà, làm sao có thể bị tiêu hủy như vậy?!
Hệ thống càng tích mệnh hơn ký chủ sốt ruột, bắt được Giang Mạch đó là lải nhải khuyên giải.

Quang đoàn bay tới bay lui không chỉ có chói đến hoa mắt, còn ong ong nói không ngừng, quả thật còn phiền người hơn so với ruồi.

Giang Mạch không muốn để ý nó, nhưng lại không chịu nổi hệ thống toàn diện quấy rấy, rốt cuộc tích góp đủ sức lực một trảo chụp được quang đoàn bay trước mặt, sau đó nói ra lời trong lòng: "Đừng có quậy, lấy cái thân thể nhỏ bé hiện tại này của ta, nằm một chút có thể qua được hôm nay.


Ngươi muốn cho ta đi giết quái, ta phỏng chừng có thể biểu diễn một vở qua đời ngay tại chỗ cho ngươi."
Hệ thống chấn kinh rồi, sau khi yên lặng rà quét dữ liệu cơ thể ký chủ, nhất thời thế nhưng không nói nên lời.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, ngay lúc Giang Mạch cho rằng hệ thống bỏ cuộc, hoặc là bị buộc bắt đắc dĩ phải mở bàn tay vàng cho nàng, bên tai bỗng nhiên lại truyền đến tiếng hệ thống mang theo kích động.
"Đinh, chúc mừng ký chủ, phát hiện mục tiêu có thể giết."
Giang Mạch "Bá" mở to mắt, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh —— Tuy rằng nàng nằm yên không sai, nhưng không thể để cho nàng yên yên tĩnh tĩnh chờ chết sao, chẳng lẽ một hai phải chạy ra một con mãnh thú đến ăn nàng mới tính là xong?!
Hệ thống vô cùng vừa lòng với phản ứng cảnh giác của nàng, dường như cũng nghe được lời chửi thầm của nàng, vì thế vui mừng mở miệng nói: "Ký chủ yên tâm, hệ thống lựa chọn hoàn cảnh vô cùng an toàn, xung quanh không có mãnh thú uy hiếp." Nói xong thấy Giang Mạch nghi ngờ, lại ân cần thiện lành mở miệng: "Ký chủ, cúi đầu, nhìn xem bên chân người."
Giang Mạch nghe hệ thống nói xong, vừa nghĩ tới không có mãnh thú uy hiếp, vậy mục tiêu có thể giết sẽ là cái gì? Liền nghe thấy hệ thống lại mở miệng lần nữa, vì thế nàng theo bản năng làm theo lời đối phương nhìn lại, sau đó lông cả người đều xù lên.
Bọ bọ bọ...
Giang Mạch cả kinh thét chói tai, phát ra lại là tiếng "Ngao ngao" [1] yếu ớt, mang theo tràn đầy tiếng ấu tử.
[1] Ngao ngao: Tiếng gào khóc ấy.
Phía trước đã nói, Giang Mạch là tiểu hài tử lớn lên trong thành phố, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thân cận như vậy với thiên thiên.

Vì thế sau khi lớn lên, những con sâu bọ hình thù kỳ quái liền trở thành thứ nàng sợ nhất.

Cho dù đối mặt với cục diện nàng có lẽ bị tai nạn giao thông rồi vứt xác, nàng cũng có thể bình tĩnh tự hỏi, lúc này lại là sắc biến thay đổi, tứ chi đồng thời sử dụng, hận không thể cách con sâu này xa nhất có thể.
Hệ thống trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Bạch Hổ té ngã lộn nhào, giãy giụa suy nghĩ muốn chạy trốn, rõ ràng bị dọa đến không nhẹ.

Lại vừa thấy giao diện dữ liệu, phát hiện khoảng cách ký chủ qua đời ngay tại chỗ chỉ cách một bước.
Mặc dù cơ sở dữ liệu đầy đủ thông tin, hệ thống cũng không ngờ đến một con bọ cánh cứng sẽ có uy lực như vậy.

Nó vội vàng nâng lên cảm giác tồn lại của mình, hô lên với Giang Mạch: "Ký chủ, ký chủ, chỉ là một bọ cánh cứng phổ phổ thông thông mà thôi, không có gì đáng sợ.


Hơn nữa nó rất yếu, người một chân là có thể giẫm chết..."
"Hừ, ai muốn giẫm sâu chứ." Dưới lớp lông trắng bao phủ, mặt Giang Mạch đều là xanh lè.

Hệ thống quỷ dị đình trệ, rồi sau đó nói: "Trải qua kiểm tra đo lường, trong phạm vi năm trăm mét, tồn tại sáu mươi bảy mục tiêu có thể đánh chết.

Trong đó bao gồm một con linh thỏ, ba con chuột đá, bảy con nhện độc, mười hai con bọ cánh cứng, hai mươi bảy con sâu lông..."
"Vân vân, ngoại trừ linh thỏ và chuột đá, còn lại sẽ không phải đều là sâu bọ đi?" Giang Mạch ngay từ đầu nghe thấy sáu mươi bảy mục tiêu có thể đánh chết còn rất kinh ngạc, chờ sau đó lại nghe hệ thống thông báo một loạt mặt liền tái xanh.

Bởi vì nàng phát hiện lấy thân thể hiện tại của mình, con thỏ là không đuổi kịp, chuột thì phỏng chừng quá sức, lựa chọn còn lại chỉ có sâu bọ.
Hệ thống thấy nàng hiểu rõ, hơi cảm thông, nhưng vẫn là ý chí chiến đấu sục sôi nói: "Đến, ký chủ, giẫm chết con bọ cánh cứng kia, người liền có cơ hội giành được tân sinh!"
Suy đoán trở thành sự thật, Giang Mạch đối mặt với một lựa chọn: Giẫm hay là không giẫm; tân sinh hay là tử vong.

Loại lựa chọn này còn cần suy xét sao? Tuy là Giang Mạch lúc trước quyết định cá mặn chờ chết, hiện tại phát hiện giẫm chết con sâu là có thể sống, cũng không thể nào từ bỏ như vậy.

Vì thế nàng một bên chửi rủa hệ thống không làm chuyện giống người, hại nàng lưu lạc đến hoàn cảnh như thế, một bên vẫn là chầm chậm lui về, sau đó nhắm mắt lại quyết tâm, giẫm xuống con bọ cánh cứng xấu xí bên kia.
Hệ thống thấy thế, quang đoàn kích động lóe lên, ở bên cạnh nàng cổ vũ: "Ký chủ cố lên, ký chủ dùng sức, ký chủ người là giỏi nhất..."
Giang Mạch giẫm sâu: "..." Cảm ơn, giẫm con sâu mà thôi, cũng không cần ngươi cổ vũ.

Nhưng mà sự thật chứng minh, hệ thống cổ vũ cũng không phải dư thừa, bởi vì Giang Mạch một chân giẫm xuống cũng không thể giẫm chết bọ cánh cứng.

Dưới cái móng vuốt mềm mại, nàng có thể cảm giác được bọ cánh cứng còn đang giãy giụa dưới thịt lót của nàng, có thể có sức sống hơn nàng nhiều.

Hệ thống tựa hồ đã sớm đoán trước được điều này, vì thế tiếp tục nói: "Ký chủ, giẫm xuống, đừng để cho nó chạy thoát." Dặn dò xong lại đề nghị nói: "Ký chủ người thử xem xem, có thể đứng lên không, đứng lên nói không chừng có thể dùng thể trọng đè chết nó!"
Giang Mạch không còn lời gì để nói, Giang Mạch sống không còn gì luyến tiếc, Giang Mạc dùng hết sức lực đứng lên...
Cuối cùng, sau một tiếng "bụp" không thể nghe thấy, bọ cánh cứng dưới móng vuốt đã bị nàng giẫm chết.

Bên tai là tiếng hệ thống hoan hô nhảy nhót thông báo, mà Giang Mạch chỉ muốn tìm một nơi để rửa sạch móng vuốt của mình.
"Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành giết lần đầu.

Giết lần đầu khen thưởng giá trị kinh nghiệm 10, 10 tích phân.

Cuối cùng thu được giá trị kinh nghiệm 1, tích phân 0."
Tiếng thông báo kết thúc, Giang Mạch liền cảm giác được một cổ ấm áp bỗng nhiên thổi quét toàn thân, giống như được ngâm vào trong nước ấm thoải mái cực kỳ.

Chỉ là cảm giác này cũng chỉ là một cái chớp mắt, rất nhanh liền tiêu tán, tiếp theo nàng liền cảm giác thân thể suy yếu này của mình dần dần có lực lượng tràn đầy.

Thân thể vốn nặng nề trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng hơn, móng vuốt vô lực cũng có sức mạnh, dùng sức chống một lúc nàng rốt cuộc đứng lên.

Tiểu Bạch Hổ run run lông trên người, còn không quá thích ứng với việc dùng bốn chân đi đường, thật cẩn thận mới dùng móng vuốt đạp lên phía trước một bước.

Bàn chân mềm mụp đạp lên lá rụng dày đặc, cảm giác sống sót chân thật làm nàng xém xíu đã kích động rơi lệ.
Hệ thống cũng thật vui mừng khi nàng bước đi bước chân đầu tiên, quang đoàn hóa thành một pháo hoa ảo, không ngừng nổ tung trước mặt Giang Mạch.
Chỉ là giẫm chết một con bọ mà thôi, trận tượng này của hệ thống, khiến Giang Mạch xấu hổ đến mức sắp mắc bệnh ung thu.

Sau đó xấu hổ lại xấu hổ, nàng bỗng nhiên nhớ đến thông báo lúc nãy, toàn bộ con hổ đều trở nên nghiêm túc.
Hệ thống thật nhanh phát hiện nàng không đúng, dừng bắn pháo hoa hỏi: "Ký chủ, người làm sao vậy?"
Giang Mạch lúc này có tinh thần, cũng xác định mình có thể sống sót, liền có hứng thú tìm tòi nghiên cứu hệ thống: "Hệ thống, nếu ngươi thêm vào hệ thống trò chơi, vậy có giao diện trò chơi không?"
"Đinh, giao diện trò chơi đang kích hoạt..."
Chỉ trong một lúc, giao diện trò chơi nửa trong suốt trôi nổi liền xuất hiện, bộ dạng không khác gì lắm với trò chơi trực tuyến mà Giang Mạch chơi lúc trước.


Nàng không vội vàng thăm dò chức năng trò chơi, đầu tiên click mở giao diện nhân vật ——
【 Ký chủ: Giang Mạch
Chủng tộc: Bạch Hổ
Chức nghiệp: Thần thú
Cấp bậc: 1
Chiến lực: 5
Kinh nghiệm: 0/5
Tích phân: 0
Tiềm lực: ∞
Kỹ năng: Huyết mạch truyền thừa chưa kích hoạt 】
Những số liệu khác thì thôi, trong lòng Giang Mạch cũng hiểu rõ, nhưng ngoại trừ huyết mạch truyền thừa chưa kích hoạt ra, còn có cái debuff [2] vốn sinh ra đã yếu ớt suy yếu, nhìn thấy được rõ ràng, cũng không biết khi nào mới có thể tiêu trừ.

[2] Debuff: cũng không biết giải thích sao cho rõ ràng =)) nói dễ hiểu là trái ngược với buff.
Nàng trong lòng cau mày, lại nhìn nhìn tin tức lịch sử nhảy ra, sau đó liền thấy được "Hành động vĩ đại" giết lần đầu của nàng ——
【 Lịch Huyền Thiên đại lục 13: 55: 27 ngày 21 tháng 7 năm 75891
Ký chủ đánh chết một con "bọ cánh cứng", khen thưởng kinh nghiệm 0.1, tích phân 0.

Chúc mừng ký chủ hoàn thành hệ thống giết lần đầu, khen thưởng giá trị kinh nghiệm 10, tích phân 10, tổng cộng đạt được kinh nghiệm 1 điểm, tích phân 0 điểm.
Chúc mừng giá trị kinh nghiệm của ký chủ thỏa mãn, đạt đến điều kiện thăng cấp, chúc mừng ký chủ thăng lên cấp 1.


Giang Mạch chưa từng nghe nói nhân vật trong trò chơi còn có cấp 0, nhưng nàng nhìn giao diện cấp 1 của mình, đặc biệt là chiến lực 5 chói lọi ở trên đó, hoàn toàn không muốn biết lúc trước chiến lực của mình là bao nhiêu.

Hừ, thậm chí ngay cả con bọ cánh cứng cũng giẫm không chết..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.