Khi Bàn Tay Vàng Gặp Gỡ Cá Mặn

Chương 8: 8: Đi Rồi Quay Lại




Vân Thanh Việt bị một con "tiểu linh miêu" ăn vạ.

Từ ý đồ cọ tay nàng ra vẻ thân mật, sau đó nằm lên chân nàng giả chết ăn vạ, con "tiểu linh miêu" này hiển nhiên không phải nhiệt tình bình thường, cũng không phải da mặt dày bình thường.

Thế cho nên Vân Thanh Việt trong nháy mắt sinh ra hoài nghi, hoài nghi thể chất nuôi con gì chết con đó của mình có phải đã đột nhiên không thuốc mà khỏi rồi không?
Nhưng sự thật chứng minh, đây chỉ là nàng suy nghĩ nhiều.

Mà muốn chứng minh điều này cũng không phiền phức, chỉ cần sau khi nàng trở về tông môn đi dạo một vòng Linh Thú Viên, là nàng có thể khắc sâu cảm nhận được mình ở trong mắt những linh thú đó là sự tồn tại không được hoan nghênh thế nào.
Nhưng đó là lúc sau, trước mắt Vân Thanh Việt chỉ hơi tạm dừng, sau đó liền ném con "tiểu linh miêu" ý đồ bán manh [1] lấy lòng nàng xuống, dứt khoát lưu loát đạp kiếm mà đi—— Nàng thừa nhận con "tiểu linh miêu" này rất đáng yêu, lông và thịt lót xúc cảm cũng rất tốt, càng khó hơn chính là chịu thân cận với nàng.

Nhưng vì mạng nhỏ của đối phương mà suy nghĩ, nàng vẫn là không thể mang đi.

[1] Bán manh: tỏ vẻ dễ thương.
Động vật họ mèo luôn nhanh nhạy, hơn nữa Vân Thanh Việt tùy tay ném một cái lực đạo đắn đo rất nhiều, Giang Mạch trong sự hoang mang vẫn vững vàng tiếp đất.

Sau đó liền mở to mắt, nhìn bóng dáng người nọ ngự kiếm đi xa, theo bản năng đuổi theo mấy bước.

Trong rừng cây sâu thẳm, ngoại trừ tiếng gió, hoàn toàn yên tĩnh.
Hệ thống cảm thấy có chút xấu hổ, nó nhìn ra ký chủ đã nỗ lực bao nhiêu để ăn vạ sạn phân quan, cũng biết một khắc trước nàng vừa mới hạ quyết tâm làm thuốc dán da hổ.

Nhưng biết làm sao được sạn phân quan Tu Chân giới thực lực quá mạnh, người ta trực tiếp ngự kiếm phi hành, ngươi muốn nằm xuống chặn đường cũng không cản được, ngươi muốn làm thuốc dán da hổ dán lên cũng không dán được.
Cũng rất bất lực.


Sau một lúc lâu, hệ thống rốt cuộc sắp xếp lại ngôn từ định khuyên đôi câu, liền nghe ký chủ bỗng nhiên dùng một loại giọng điệu mơ hồ mở miệng nói: "Vừa rồi nàng chính là chạy trối chết?" Nói xong nhìn hệ thống: "Ta có đáng sợ như vậy sao?"
Tiểu Bạch Hổ nhìn ảnh phản chiếu bên dòng dòng suối, trong ảnh phản chiếu nhìn thấy mình là tiểu lão hổ mềm mại.

Chưa đủ lông đủ cánh, so với mèo con cũng không lớn hơn là bao.

Tuyệt không đến mức nói đáng sợ, muốn nói đáng yêu thì đúng là thật sự đáng yêu.

Nếu ảnh phản chiếu không phải mình, gặp phải một tiểu lão hổ mới sinh như vậy, nàng đều muốn hạ thủ vuốt một phen.
Cũng là xuất phát từ sự tự tin đối với mình lông mềm đáng yêu, Giang Mạch mới dám bày ra một kế hoạch ăn vạ đơn giản thô bạo như vậy.

Biết làm sao được nhìn trúng sạn phân quan tâm vững như sắt đá, không chỉ không ăn trò đó của nàng mà còn chạy trốn...!Quả thật tổn thương lòng tự trọng của hổ!
Hệ thống vội vàng an ủi ký chủ trong lòng yếu ớt: "Không có không có, đây chỉ là ngoài ý muốn."
Giang Mạch vẫn là hậm hực một hồi, không nghĩ ra rốt cuộc tại sao mình thất thủ? Nàng nằm xuống ngay tại chỗ, móng vuốt lông xù xù lùa linh quả rớt xuống đất không người thăm hỏi, đã không có hiếm lạ như lúc trước —— Nàng vừa mới thăng một cấp, trạng thái đầy máu lúc này đã không cảm thấy đói bụng, huống chi so sánh với việc "quà tặng kinh nghiệm" vừa mới chạy đi, linh quả này hoàn toàn không hấp dẫn được hổ.

Hệ thống quang đoàn lóe sáng lên, có dáng dấp nghĩ thầm hỏi ký sau đó có tính toán gì không, lại không quá dám mở miệng.

Nghẹn hồi lâu, cuối cùng nó lựa chọn nói sang chuyện khác: "Ký chủ ký chủ, người vừa mới thăng một cấp, không xem giao diện nhân vật mới sao?"
Khi mới vừa thăng một cấp Giang Mạch còn có chút kích động, nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy mất hết hứng thú.

Nhưng là nghe hệ thống nói xong, nàng vẫn là nhúc nhích vuốt hổ, click mở giao diện nhân vật vừa mới đổi mới ——
【 Ký chủ: Giang Mạch

Chủng tộc: Bạch Hổ
Chức nghiệp: Thần thú
Cấp bậc: 2
Chiến lực: 10
Kinh nghiệm: 3/10
Tích phân: 0
Tiềm lực: ∞
Kỹ năng: Huyết mạch truyền thừa chưa kích hoạt 】
Debuff sinh ra vốn đã yếu ớt còn treo ở đó, tin tức lịch sử cũng không nhiều nội dung, cũng chỉ nhắc nhở nàng đạt được 5 điểm giá trị kinh nghiệm mà thôi, ngay cả dược lúc trước nàng ăn là gì cũng không có ghi chú.

Đến nỗi lần thăng cấp sau, hoặc là nàng ngủ thêm một tuần, hoặc là liền đi thử đánh một chút quái.

Tóm lại hiện tại chiến lực tăng gấp đôi, hẳn là tốt hơn một chút so với cọng bún sức chiến đấu bằng 5 lúc trước?
Dường như nhận ra được ký chủ cuối cùng cũng có tâm lo sự nghiệp, hệ thống lập tức tỉnh táo tinh thần, quang đoàn bay vòng quanh Tiểu Bạch Hổ một vòng: "Ký chủ ký chủ, muốn thăng cấp sao? Người còn thiếu 7 điểm giá trị kinh nghiệm là có thể thăng thêm một cấp."
Hệ thống vừa kích động, ý niệm này của Giang Mạch lập tức biến mất: Tâm trạng không tốt, chỉ muốn cãi nhau.jpg
Tiểu Bạch Hổ hoàn toàn nằm xuống, giống như cá mặn [2]: "Không đánh quái, ngủ."
[2] Cá mặn: ám chỉ những người còn sống mà như đã chết.

Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống.
Hệ thống nghẹn lời, sau đó tận tình khuyên bảo: "Ký chủ người không thể cá mặn như vậy, lần này còn thiếu 7 điểm giá trị kinh nghiệm lận, chẳng lẽ người muốn ngủ bảy ngày? Sẽ đói đến chết đấy được không? Hiện tại cấp bậc người còn thấp, thăng cấp cũng dễ dàng, đi đánh quái nửa ngày là có thể kiếm được 7 điểm kinh nghiệm đáng giá này." Nói xong lại nói thầm một câu: "Hơn nữa người ăn no chờ chết như vậy, sẽ không có khen thưởng tích phân, ngay cả thương thành cũng không kích hoạt được."
Lỗ tai Tiểu Bạch Hổ động đậy, dường như bắt được một chữ: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Thương thành?"
Vừa nói, Giang Mạch ở một bên một lần nữa phóng tầm mắt lên trên giao diện trước mắt, cẩn thận tìm hồi lâu mới tìm được một cái icon thương thành mờ ảo ở trong góc.


Nhưng mà giống như hệ thống nói, vẫn là màu xám, hẳn là chưa có kích hoạt.

Hệ thống thấy nàng cảm thấy hứng thú, vội vàng nói: "Đúng vậy, thương thành, thương phẩm của muôn vàn vị diện [3], chỉ có ký chủ không thể tưởng tượng được, không có thương thành tìm không thấy.

Nhưng mà tiền đề là người có tích phân."
[3] Vị diện giải thích thì rất dài:)) Cứ hiểu đơn giản là một thế giới khác trong muôn vàn vũ trụ đi cho dễ hiểu.
Khẩu khí thật có chút lớn, nhưng loại sự tình bị hệ thống mang theo xuyên qua trọng sinh đều đã trải qua, Giang Mạch cũng không có hoài nghi hệ thống đang nói mạnh miệng.

Trong lòng nàng sinh ra chút nhiệt huyết, tựa như cuối cùng cũng tìm được mục đích khác ngoài sinh tồn, vì thế rốt cuộc từ trong đả kích bị thảm thiết cự tuyệt khôi phục chút tinh thần, hỏi: "Muốn kích hoạt thương thành cần bao nhiêu tích phân?"
Hệ thống hiếm khi thấy ký chủ có hứng thú, lập tức đáp: "Ít nhất 100 tích phân kích hoạt thương thành."
Bên tai Giang Mạch là thanh âm máy móc của hệ thống nói 100 tích phân, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào số 0 chói lọi trên giao diện, chút nhiệt tình vừa mới sinh ra lập tức giống như bị nước lạnh giội xuống, trở nên lạnh thấu tim.

Tiểu Phế Hổ sống không còn gì luyến tiếc mà thở dài, lại nằm xuống —— Quên đi, vẫn là nằm yên tương đối vui sướng.

...
Vân Thanh Việt đã tu vi Kim Đan đỉnh phong, khoảng cách Nguyên Anh cũng chỉ một bước, khi ngự kiếm phi hành không nói giây lát ngàn dặm, nhưng muốn bỏ lại một "tiểu linh miêu" mới sinh ra tuyệt đối không phải việc gì khó.

Trên thực tế nàng thoát thân rất nhẹ nhàng, "tiểu linh miêu" căn bản chưa kịp phản ứng, nàng đã rời đi.

Nhưng mà sau khi ngự kiếm bay đi, Vân Thanh Việt lại không có cảm thấy nhẹ nhõm, trái lại bay càng xa trong lòng lại càng nhớ, nhớ "tiểu linh miêu" làm nũng chơi xấu muốn ăn vạ nàng —— Chuyện này thật không bình thường.

Tâm cảnh tu sĩ trong sáng, đặc biệt đối với tu sĩ đã tu luyện đến Kim Đan kỳ mà nói, tâm trí càng thêm kiên định, khó bị ngoại vật quấy nhiễu.
Chỉ là một "tiểu linh miêu" bèo nước gặp nhau mà thôi, dựa vào cái gì làm nàng nhớ thương?
Ngay từ đầu Vân Thanh Việt còn tưởng rằng mình là bởi vì chuyện trải qua khi còn bé, tiếc nuối không thôi đối với "tiểu linh miêu" không thể nhận nuôi kia.


Nhưng ngự kiếm phi hành càng xa, nhớ nhung trong lòng nàng càng tăng, dần dần cũng đã phát giác ra không đúng.

Là điều gì ảnh hưởng tâm chí của nàng?
Vân Thanh Việt ngự kiếm ngừng lại giữa không trung, nhắm mắt lại nội soi một lúc, lại phát hiện linh lực của mình lưu loát thông suốt thanh minh, căn bản không có nơi nào không đúng.

Nàng trước sau cẩn thận kiểm tra ba lần, rốt cuộc bừng tỉnh —— Không có gì không đúng, nàng cũng không phải bất tri bất tri bị cái gì ảnh hưởng, những nhớ nhung không thôi đó, chỉ đơn thuần là linh thức phản hồi thôi.

Giống như lúc trước nàng ở trên linh thuyền, bỗng nhiên lòng có sở cảm, cảm thấy bí cảnh này có cơ duyên của mình, cho nên nàng đến đây.

Mà hiện tại linh thức cũng đang nhắc nhở nàng, nàng có lẽ đã gặp thoáng qua cơ duyên của mình.
"Tiểu linh miêu" dính người đó sẽ là cơ duyên của nàng?
Trong lòng Vân Thanh Việt cổ quái không nói nên lời, nhưng lại không cách nào bỏ qua trực giác trong lòng.

Bởi vậy nàng chần chừ một lúc, cuối cùng thuận theo tâm ý thay đổi phương hướng, bay trở về con đường từng đi qua.
Trên đường nàng còn trong lòng suy nghĩ "tiểu linh miêu" kia, cũng không biết qua lâu như vậy, đối phương có chạy đi không? Nếu đã chạy đi rồi, muốn tìm được một linh thú nho nhỏ tại một mảnh núi non rừng rậm này, chỉ sợ cũng phải phí chút thời gian.

Nhưng mà chờ đến khi nàng bay trở về chỗ cũ, xa xa nhìn thấy một cảnh làm trong lòng nàng hơi ngừng lại —— Tiểu linh miêu không có đi, nàng còn canh giữ tại chỗ.

Một quả linh quả màu đỏ lẻ loi nằm trên đất, mà nàng nằm bên cạnh linh quả cũng không có sinh động giống như khi đoạt đồ ăn khỏi miệng chim ưng lúc trước, thỉnh thoảng dùng móng vuốt kéo linh quả cũng có vẻ như không có hứng thú, cả người mèo đều viết hoa bốn chữ SUY SỤP TINH THẦN.
Nàng đang đợi điều gì? Chẳng lẽ đang đợi mình?
Vân Thanh Việt không thể không nghĩ như vậy, trái tim có vẻ lạnh lùng cứng rắn kỳ thật lại mềm mại, bất tri bất giác càng mềm thêm ba phần.

Nàng nhảy xuống phi kiếm, bước từng bước về phía "tiểu linh miêu" ủ rũ héo úa kia.
Tiểu Bạch Hổ nghe thấy động tĩnh, lỗ tai giật giật, khi quay đầu nhìn thấy Vân Thanh Việt thì đôi mắt hổ thoáng chốc sáng lên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.