Khi Bạn Trai Là Người Đông Bắc

Chương 8: Chương 8




Tát Tân Địch cắm tai nghe của mình vào máy tính bảng, đeo một bên vào tai Khúc Miên, rầu rĩ nói: “Cậu đừng nói chuyện với họ, họ không phải người tốt.”
Bạn cùng phòng: …
Khúc Miên nhìn cậu, nghe lời đeo nốt một bên tai còn lại.
Tát Tân Địch vẫn chưa yên tâm, xoay ghế anh đang ngồi lại nửa vòng, cậu cúi người dặn dò anh, tay chống bên thành ghế: “Cậu không được tiếp chuyện họ, không là mình sẽ thay đồ ở đây luôn đấy.”
Khúc Miên: …
Hứa Giai Kỳ không chịu phối hợp: “Đều là con trai cả, thay thì thay đi.”
Trên người Tát Tân Địch tản ra một mùi hương tươi mát sạch sẽ, mùi hương ấy theo động tác của cậu bao phủ lấy Khúc Miên, một giọt nước rơi trên mu bàn tay đang đặt trên máy tính bảng của anh, cảm giác bị áp bức theo đó đột ngột dâng lên trong lòng, anh vô thức nuốt một ngụm nước bọt, nhìn đôi mắt vẫn đang chăm chú nhìn mình, nhẹ nhàng gật đầu.
Tròng mắt đen nhánh của cậu dừng lại trên khuôn mặt anh vài giây, muốn nói lại thôi.

Cậu đứng thẳng dậy, mở tủ quần áo mình tìm quần áo, rồi trở lại phòng tắm.
Hứa Giai Kỳ khó hiểu nhìn cậu khuất sau  cánh cửa: “Thằng nhóc uống lộn thuốc hở?”
Vu Đào thoáng nhìn Khúc Miên, thầm nghĩ: Cậu ấy sắp ghen đến nơi rồi.
Tát Tân Địch ưa nhìn là thật, mái tóc đen nhánh kết hợp bộ quần áo thường ngày màu đen càng khiến cậu trở nên nổi bật, không giống một vận động viên nữa mà giống người mẫu hơn.
Hứa Giai Kỳ huýt sáo trêu cậu: “Ồ, nhóc nhà ai mà đẹp trai thế này?”
Tát Tân Địch kệ anh ấy, cậu hồi hộp nhìn Khúc Miên, anh đang quay lưng về phía cậu, chống tay xem anime, trên tai vẫn còn đeo tai nghe nên có lẽ anh không biết là cậu đã chuẩn bị xong.
Tát Tân Địch nhìn mình trong gương một lần nữa rồi mới đi tới bên Khúc Miên, vỗ nhẹ lên vai anh ấy.
Khúc Miên: …
Khúc Miên quay lại nhìn cậu, gỡ tai nghe ra cười nói: “Xong rồi?”
Tát Tân Địch hơi thất vọng, cậu nhét tay vào túi quần, dựa lưng vào tủ quần áo nhìn anh: “Cậu không có gì muốn nói với mình sao?”
Ánh mắt Khúc Miên mang theo ý cười: “Ăn thịt nướng nhé?”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch: “Ừ, nghe cậu.”
Cậu mở tủ, lấy ra một cái hộp được gói ghém tỉ mỉ, nói: “Cho cậu này.”
Khúc Miên: “Gì vậy?”
Tát Tân Địch: “Mình thuận tay mua thôi, cậu xem có vừa ý không, nếu không thích thì mình đi đổi.”
Hứa Giai Kỳ với Vu Đào cũng nhích lại xem ké, Tát Tân Địch thu tay đang cầm hộp lại.
Cậu cầm lấy bàn tay đang đưa ra nhận của Khúc Miên, dịu dàng đỡ anh đứng dậy rồi lịch sự buông tay: “Ra ngoài hẵng xem.”
Khúc Miên: …
Khúc Miên chào hai người bạn cùng phòng của Tát Tân Địch, theo Tát Tân Địch ra ngoài.
Lúc này trời đã tối, trường học đã lên đèn.

Tuyết tan khiến sân trường như vừa được gột rửa, ẩm ướt nhưng sạch sẽ và mát lành.


Trên sân chỉ còn lác đác vài người qua lại, anh và cậu thong thả sóng vai nhau đi.
Cậu nhìn hai chiếc bóng in hình trên mặt đất, chẳng hiểu sao lại thấy lo lắng, ánh mắt cậu lướt qua Khúc Miên: “Lần trước mình tiễn cậu về thì thấy gần nhà cậu có mấy quán ăn cũng ngon, tụi mình ăn ở đó nhé? Mình có thể tiễn cậu về lại vừa tiện đường cho cậu.”
Khúc Miên nhẹ giọng: “Ừ.”
Tát Tân Địch giờ đã bình tĩnh hơn: “Ban nãy cậu và bọn họ nói chuyện gì vậy?”
Khúc Miên tự đeo lại cặp sách, không nhìn cậu, đáp: “Không có gì.”
Tát Tân Địch phồng má, nhỏ giọng nói: “Mình nói bao nhiêu lâu cậu mới chịu để ý mình, vậy mà mới nói chuyện với có một lúc cậu đã định mời họ đi ăn cơm.”
Khúc Miên: “… Bọn họ nhắc đến mối tình đầu của cậu.”
Tát Tân Địch: “À…”
Tát Tân Địch: “Á?”
Tát Tân Địch nắm lấy cánh tay Khúc Miên, tròn mắt nhìn anh: “Bọn họ nói gì cơ? Tình đầu á? Bọn họ có biết mình thích ai không?”
Khúc Miên: …
Khúc Miên luôn cảm thấy nói chuyện với cậu thật hao sức, nguyên nhân chủ yếu là vì chênh lệch chiều cao.

Anh thấp hơn cậu mười mấy cm, thành ra mỗi lúc nhìn cậu anh lại phải ngước lên nhìn.

Chiều nay lúc Tát Tân Địch ôm anh xuống xà anh đã xác nhận được một chuyện, không khí trên cao vô hại đấy, vì Tát Tân Địch vừa cao lớn lại vừa đẹp trai thế này cơ mà.
Anh hơi mất tập trung, quay lại đã thấy gương mặt lo lắng của cậu ấy, híp mắt cười: “Họ không biết.”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch: “Vậy cậu biết không?”
Khúc Miên: “… Mình không.”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch buông tay, thất vọng tràn trề.

Cậu như một chú chó to bự thất thểu bước đi, miệng lẩm nhẩm: “Cái gì cậu cũng không biết, mà nói ra thì sợ cậu chạy mất.”
Một cơn gió thoảng qua thổi rơi cánh hoa anh đào vừa đáp trên vai cậu, Khúc Miên đi phía sau cậu nhìn vậy, chợt nói: “Cậu đẹp trai lắm.”
Tát Tân Địch:?
Khúc Miên theo kịp bước chân cậu, tiếp lời: “Ban nãy ở ký túc cậu hỏi mình có muốn nói gì với cậu không, đúng chứ?”
Tát Tân Địch tim đập loạn nhịp, nhìn Khúc Miên, cẩn thận lại mong chờ: “Ừ.”
Khúc Miên nháy mắt với cậu: “Đó là lời mình muốn nói.”
Dưới ánh đèn đường, người con trai ấy vô tư nháy mắt với cậu, cái nháy mắt ấy dường như mang theo một dòng điện ẩn hình, không ngừng lưu chuyển trong tim cậu, khiến cho nỗi rung động càng thêm sâu sắc.
Tát Tân Địch ôm chặt đầu vai Khúc Miên, cậu khẽ áp má lên trên đỉnh đầu anh, cảm thán: “Cậu là máy kích tim của mình đó cậu biết không? Lỡ như có một ngày mình gặp chuyện, cậu cứ ghé bên tai mình nói đôi ba câu là mình sẽ bật dậy ngay.”
Khúc Miên cảm thấy cử chỉ của cậu cứ là lạ, thân thiết quá mức, anh dời cho chủ đề khỏi hướng vào mình: “Tình đầu nói có hiệu quả hơn đó.”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch quàng vai anh tiếp tục đi, nghiêm túc nghĩ ngợi rồi thử hỏi: “Nếu như mình nói tình đầu của mình là cậu, có khi nào cậu sẽ không để ý mình luôn không?”

Khúc Miên: “… Ha ha.”
Tát Tân Địch còn lời muốn nói nhưng lại yên lặng, chốc sau cậu chàng lại lẩm bẩm đôi câu, Khúc Miên không nghe rõ.
May mà điện thoại của Tát Tân Địch reo chuông, cậu nói: “Xe tới rồi, tụi mình nhanh chân thôi.”
Buổi “hẹn hò” Tát Tân Địch luôn tâm niệm rốt cuộc lại không diễn ra lãng mạn như cậu đã dự tính, trên đường đi Khúc Miên nhận được một cuộc điện thoại, là bên phối âm anh từng hợp tác gọi tới, cần anh bổ sung gấp ghi âm.

Lúc ấy xe mới lăn bánh được năm phút, Tát Tân Địch liền nhờ tài xế đổi lộ trình, đưa Khúc Miên đi Nam Tam Hoàn.
Khúc Miên áy náy: “Hay cậu về trước đi, mình thu âm không biết đến lúc nào mới xong.”
Thân hình Tát Tân Địch cao lớn, ngồi trong không gian xe chật hẹp như này không quá thoải mái, hai chân cậu co cụm lại, nom khá là tội nghiệp.

Cậu quay sang nhìn Khúc Miên, cười hì hì: “Mình nói rồi, mình đưa cậu tới nơi mới yên tâm được.

Mà mình cũng chưa biết phối âm là gì, đi với cậu mở mang kiến thức luôn.”
Khúc Miên: …
Ánh đèn nê-ông bên đường xuyên qua cửa kính trong suốt, đáptrên vai cậu ấy, cậu ấy khôi ngôi tựa một chàng thiếu niên bước ra từ truyện tranh.

Mà nếu thật sự như vậy, cậu ấy sẽ là kiểu nhân vật được cả nam lẫn nữ cùng yêu thích.

Cậu ấy mới 19 tuổi, là độ tuổi đang có cả thế giới trong tay, đó cũng là năm tháng anh gặp được Thạch Dạng.
Anh lại nhớ tới Thạch Dạng.

Anh và Thạch Dạng gặp nhau trong một buổi triển lãm manga, lúc ấy anh tới làm người mẫu, nhưng thế nào lại bị một bạn nữ anh quen kéo đi cứu nguy cho một hiện trường lồ ng tiếng.

Hóa ra người vắng mặt hôm đó cũng là một CV* mà anh biết, anh ấy vì tắc đường nên không tới kịp, đành bất đắc dĩ gọi điện kể vắn tắt cho anh những chi tiết cần chú ý trong kịch bản.

Anh xem qua kịch bản rồi cứ vậy lên phối.
*CV: Character Voice
Vậy mà buổi biểu diễn hôm đó lại đạt hiệu quả tốt đến không ngờ, lúc mở màn chỉ có mười mấy người là khán giả, lúc sau chỗ các anh biểu diễn đã trở thành vị trí náo nhiệt nhất của buổi triển lãm.

Khi anh rời khỏi sân khấu cũng là lúc anh gặp Thạch Dạng.
Anh ta mặc một bộ đồ thời thượng, đeo đồng hồ đắt tiền, đi một đôi giày không biết phải phối bao nhiêu kịch bản mới có thể mua nổi, ban đầu trông dáng vẻ anh ta rõ kiêu căng ngạo mạn, thế mà lúc bắt chuyện cứ lắp bắp mãi không xong một câu: “Tôi… Tôi thích em, tôi có thể…”
Số người hâm mộ Khúc Miên không ít, trường hợp này anh đã gặp nhiều rồi, không tính là mới mẻ, anh đang muốn trở về vị trí triển lãm của mình nên chỉ tùy ý gật đầu với anh ta, nhưng Thạch Dạng tiếp tục chắn đường anh, lần này mới nói ra hoàn chỉnh: “Tôi có thể theo đuổi em không?“


Tát Tân Địch huơ tay trước mặt anh, lo lắng hỏi: “Cậu say xe à?”
Khúc Miên yên lặng, không nhìn cậu, nói: “Mình không.”
Tát Tân Địch: “Vậy là cậu đói rồi hở? Mình có mang đồ ăn đây.”
Khúc Miên: “Mình không đói.”
Tát Tân Địch nhíu mày lại gần, nghi hoặc ngập tràn trong ánh mắt: “Sao tự nhiên cậu lại buồn?”
Khúc Miên: …
Nghĩ đến Thạch Dạng khiến anh cảm thấy vừa mệt vừa phiền, Khúc Miên nhìn Tát Tân Địch, đột nhiên nói: “Đúng là không thể thích nổi mấy người chơi bóng rổ các cậu.”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch tủi thân thôi rồi, bàn tay to lớn của cậu ghì nhẹ đầu Khúc Miên, oan ức nói: “Khúc Miên, cậu không thích bóng rổ thì cũng đừng đánh đồng vậy chứ, mình tốt lắm mà.”
Nói xong cậu còn nghiêm túc hỏi tài xế ngồi phía trên: “Anh tài, anh xem em nói đúng có đúng không, em tốt thế này cơ mà.”
Khúc Miên: …
Chú tài xế bị cậu chọc cười, cũng đồng tình: “Đúng rồi, con người cậu ấy tốt lắm.”
Chút không vui ban nãy của Khúc Miên đã bị cậu xua tan, anh gõ nhẹ vào tay cậu, cũng cười: “Cậu tốt, cậu là người tốt nhất thế giới này.”
Tát Tân Địch vui mừng: “Cũng không hẳn, mình còn muốn trở thành người tốt với cậu nhất thế giới.”
Tát Tân Địch tựa như một chú chó to lớn, lúc thân cận luôn khiến cho trái tim người như muốn tan chảy, vừa ngọt ngào lại vừa đem lại cảm giác an toàn.
Khúc Miên rời mắt khỏi cậu, quay sang ngắm nhìn phong cảnh đường phố.

Dường như anh vẫn chưa nhận ra, tâm trạng anh hiện giờ đang vô cùng vô cùng tốt.
Cuối cùng qua gần 40 phút di chuyển cũng đã tới nơi, Khúc Miên vừa bước vào phòng làm việc đã bị một nhóm người vây quanh.
Trước khi vào phòng thu âm, Khúc Miên đưa cặp sách của mình cho Tát Tân Địch: “Trong này có ít bánh quy, cậu đói thì ăn nhé, mà thấy chán quá thì về trước cũng được, bọn họ nói phải thu âm tới 12 giờ hơn.”
Một cô gái buộc tóc hai bên cười hì hì chạy tới: “San-san yên tâm, cứ để cậu ấy cho em, anh vào thu âm đi.”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch ôm lấy cặp sách, chỉ hỏi đúng một câu: “Bánh cậu tự làm?”
Cô gái khó hiểu nhìn cậu, Khúc Miên: …
Đúng là anh làm, nhưng mà… nhìn ánh mắt cậu lấp la lấp lánh thế này, anh đột nhiên không nói nên lời.
Anh thở dài, giơ tay chắn ánh mắt trong veo lạ kỳ đang chăm chú nhìn anh của Tát Tân Địch, bất đắc dĩ nói: “Cún con, đừng nhìn mình như thế.”
Tát Tân Địch: …
Khúc Miên rời đi rồi Tát Tân Địch vẫn chưa tỉnh lại.
Tát Tân Địch ngơ ngẩn ôm lấy cặp sách, nhìn theo cánh cửa phòng thu âm vừa đóng lại.

Thông qua cửa sổ thủy tinh cách âm, cậu nhìn thấy Khúc Miên đeo tai nghe lên, nháy mắt trở nên chuyên chú vào công việc, tim cậu lại loạn nhịp.

Dạo gần đây nhịp tim cậu cứ sao sao ấy, khi nào về phải đi kiểm tra mới được.
Cô gái quét mắt nhìn cậu mấy lượt, kinh ngạc thốt lên: “Đúng là cún con thật.”
Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch cúi đầu nhìn cô gái cao hơn 1m50 chút, khiêm tốn học hỏi: “Cún con nghĩa là gì vậy?”
Cô gái nọ bật cười, vui vẻ đáp: “Cậu không biết hả? San-san là người Tứ Xuyên, “cún con” theo cách nói của các anh ấy chỉ dùng để gọi yêu những người cực kỳ thân thiết thôi.”
Mặt Tát Tân Địch như nóng bừng: “… Những người thân thiết?”
Cô gái: “Nhưng mà mình thấy San-san không có ý đó đâu, chắc anh ấy thấy cậu thật sự giống một chú cún á.”

Tát Tân Địch: …
Tát Tân Địch mỉm cười với cô gái, ngồi xuống ghế sô-pha, hỏi: “Cậu hay làm việc cùng anh ấy à?”
Cậu đã ngồi xuống rồi nên cô gái không cần phải ngẩng đầu lên nữa, cô khẽ xoa xoa cổ, nói: “Làm cùng làm sao được? Khó hẹn thầy lắm, thầy còn chẳng có phòng làm việc cố định, nhận hay không nhận kịch bản còn phải xem tâm trạng ra sao nữa.

Trong giới tụi mình thì thầy ấy là đại thần đẳng cấp khác biệt rồi.”
Tát Tân Địch: …
Đúng là cậu hiểu biết về anh chưa đủ sâu.
Cô gái nhìn cậu mở khóa cặp sách, than thở: “Nhưng mà cậu là người đầu tiên đi cùng thầy tới phối âm á, trước giờ thầy toàn đi một mình.”
Tát Tân Địch nhanh nhạy nắm bắt từ mấu chốt: “Người đầu tiên?”
Cô gái gật đầu, giơ một ngón tay: “Ừ, đại thần như anh hùng ấy, độc lai độc vãng.”
Tát Tân Địch: …
Trong cặp anh chỉ có hai quyển giáo trình chuyên ngành và một túi giấy nhỏ.
Cậu cẩn thận lấy túi giấy ra, cô gái tò mò nhích lại gần: “Toàn bộ đều là thủ công hết hả?”
Tát Tân Địch mím môi, nhẹ tay mở từng chút một, cứ như túi giấy đó thật sự được làm bằng một thứ chất liệu cực kỳ mỏng manh, chỉ chạm nhẹ thôi là vỡ tan.
Bộ dạng tỉ mẩn của cậu khiến cô gái không khỏi phì cười: “Cậu làm gì thế?”
Bánh quy bên trong túi được bọc bằng một lớp giấy bóng kính trong suốt, trông rất tinh xảo, mới nhìn thôi cũng đã cảm thấy rất ngon.
Cô gái nọ ngạc nhiên: “San-san làm đây á? Chia mình một miếng với.”
Tát Tân Địch khẽ cười, cậu đáp lại rất đỗi tự hào: “Anh ấy làm cho mình mà, sao mà cho cậu được?”
Hết chương 8
Chú thích:
1. Hóa ra người vắng mặt hôm đó cũng là một CV mà anh biết, anh ấy vì tắc đường nên không tới kịp, đành bất đắc dĩ gọi điện kể vắn tắt cho anh những chi tiết cần chú ý trong kịch bản.
Lấy bên Nhật làm ví dụ cho dễ hiểu nè, có hai kiểu lồ ng tiếng, một là lồ ng tiếng trong phòng thu như anime, hai là khi những CV đó được mời đi sự kiện thì sẽ cầm theo kịch bản có ghi sẵn thoại lên sân khấu rồi đọc tại chỗ mọi người cùng nghe luôn, không qua khâu xử lý.

Cái trong truyện đang nói là kiểu số 2 á.

Bên Trung hay gọi kiểu đó là lồ ng tiếng (phối âm) hiện trường.

Mà phối âm hiện trường cũng có 2 kiểu, một là phối âm ngay trước mặt khán giả, hai là phối âm kiểu… livestream ấy, thông qua app các kiểu.

Bên app Kilakila nhiều lắm, bên YY trước cũng nhiều.
2. Một cô gái buộc tóc hai bên cười hì hì chạy tới: “San-san yên tâm, cứ để cậu ấy cho em, anh vào thu âm đi.”
Chương sau sẽ có phần giải thích San-san là gì nha:3
Bạn Măng thì thầm:
Haiz, yêu cho lú cái đầu rồi Saxindi (Tát Tân Địch) cũng chỉ là Samoyed thôi:((((
Thế giới của con người đang yêu đẹp đẽ biết bao:((((
Chuyên mục mỗi chương một cụm từ tiếng Đông Bắc:
贼 (zéi): nghĩa tương đương với 非常 (fēicháng), cực kỳ, vô cùng, rất ư là.
Kết hợp “bài cũ”: 贼带劲 (zéi dàijìn) – rất ư là đẹp trai, rất ư là xinh đẹp, xinh đẹp tuyệt vời =)))))))))).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.