Khi Chàng 17 Nàng 19

Chương 20



- Đúng! Là con… - mẹ Duy nhìn Duy chầm chầm. Nói rồi bà cũng vội đi xuống lầu chuẩn bị hành lí.

- Mình?? – Minh Duy ngơ ngác trước lời “ phán” của mẹ… Trước kia khi ở với bà nó cũng từng chăm sóc bà khi bà bệnh, nhưng lần này người nó chăm sóc kô phải bà, mà là BNhi… một con bé chuyên gây rắc rối và làm nó phát bực, nhưng lúc nào cũng khiến thằng nhóc kô thôi để mắt đến.

Vậy là cả buổi chiều thằng nhóc phải tất tần tật chạy lên rồi lại chạy xuống lầu lo cho BNhi. Đến độ kô nghĩ rằng có người có thể giúp đc nó.

Đã từ lâu Duy kô còn vào bếp kể từ khi dọn về căn biệt thự. 8h tại phòng BNhi, nó bưng một chén cháo nóng hỏi cùng một ly nước đến đặc trên bàn cạnh giừơng BNhi. Con bé vẫn ngủ li bì từ chiều, kô biết rằng đã có “ai đó” đang rất lo cho nó…

Minh Duy vội lấy chiếc khăn đấp trên trán BNhi, và khẽ đưa tay lên trán… “ Kô sao rồi…”. Đang mãi ngẫm nghĩ gì đó…Thì chợt đôi mắt BNhi khẽ nhứơng và mở mắt ra…

MDuy giật mình rút tay lại, vẻ mặt lung túng…BNhi phần nào hiểu đc chuyện gì vừa xảy ra…Nó nhìn Duy mỉm cười:

- Cậu đã ở đây từ chiều giờ sao?- BNhi khẽ nói… nó kô còn sức lực để nói to hơn, vì từ chiều giờ có ăn gì đâu.

MDuy lung túng, trước giờ thằng nhóc luôn bác bỏ những câu nói vế việc nó quân tâm BNhi, nhưng kô hiểu sao hôm nay nó lại kô muốn đoi co với cô nàng nữa…

- Nếu mình là anh Thái Anh, chắc hẳn sẽ rất đau lòng….khi thấy cậu như thế.

BNhi to mắt nhìn BNhi, thái độ của thằng nhóc Minh Duy bây giờ khác xa so với Minh Duy nó gặp thừơng ngày…BNhi càng nghĩ càng khó tin… “ Nêu là cậu cậu có đau lòng kô? “. BNhi chỉ nghĩ thầm mà kô muốn hỏi…thực chất nó ngầm biết câu trả lời rồi…Nó vội nằm xoay chỗ khác…suy nghĩ…

Thằng nhóc cảm thấy BNhi kô đc vui khi nhắc đến Thái Anh, vội thay đổi sắc mặt có chút tức giận, rồi vội đi ra ngòai… kô quên nói:” Cậu ăn cháo đi… tôi vừa nấu đấy…nếu ngày mai mà kô hết bệnh, coi chừng tôi sẽ “ném” cậu vào bệnh viện và mặc kệ cậu luôn đấy “. BNhi lại mỉm cười nhìn thằng nhóc, cái tính trẻ con vẫn còn đó….mà!

11h! MDuy đang trong phòng BNhi, ngồi bên cạnh BNhi nhưng người nằm úp xuống cái bàn gần đó… Chỉ là lo lắng sợ cô nàng phát sốt trở lại, nên thằng nhóc lại phải canh chừng con bé…

Cánh cửa phòng khẽ mở, ai đó khẽ đi đến đấp chăn cho BNhi, và đấp cho Duy một cái áo khoát.

Và khẽ lây vai thằng nhóc:

- Cậu chủ…- Lây vai nó mãi - Cậu chủ,, dậy đi về phòng ngủ, ở đây để Sunny lo đc rồi…!

Sunny lây vai Duy nhiều lần, thằng nhóc mới bần thần tỉnh dậy và đi về phòng… Nhìn Duy đi ra khỏi phòng, Sunny khẽ mỉm cười nhìn theo thằng nhóc “ Cậu chủ đã thay đôi rồi sao? thật kô tin vào mắt mình…”

2 Ngày sau, BNhi dừơng như đã khỏi hẳn, nhưng Gia Chủ cho phép nó nghĩ 1 tuần nên con bé khá rãnh rõi…

8h, nó đang loay hoay dọn dẹp các tầng lầu…cùng làm với Sunny.

Chợt Sunny đứng từ cầu than nhìn xuống – hình như có khách thì phải? Sunny vội đi đến chỗ BNhi:

- Để chị làm cho… Em xuống nhà đi! Bắt em làm hòai, chị ngại thật… - Sunny

- Kô sao đâu, là do em tự nguyện làm mà… - BNhi mỉm cười

Rốt cuộc Sunny kô muốn BNhi làm tiếp nữa, muốn BNhi xuống nhà… Sunny nghĩ chắc những vị khách đó là bạn Duy, và cũng có thể là bạn của BNhi…BNhi đành đi xuống nhà theo lời Sunny, vì kô muốn cô ấy khó xử…

Đi xuống lầu, định bước xuống luôn nhưng nó khựng lại…

Bên dưới là MDuy đang ngồi ở phòng khách, đối diện là 2 cô bé…Bảo Nhi ngỡ ngàng, là Anh Thy? Vậy còn cô gái kia? Trong cô gái rất xinh đẹp với gương mặt hơi hơi lai Tây, ăn mặc lại rất đẹp ( chắc con nhà giàu)

- sao chị lại đến đây?Chẳng phải trước kia chị nói kô thích tôi sao? - Duy liết nhìn cô gái, rồi liết nhanh qua trừng mắt nhìn Anh Thy như muốn nói “ Chính cậu gọi cô ta đến à? Cậu muốn gì hả?”

BNhi ngạc nhiên “ thích? Chăng lẽ…đó là…Lê Na? Người mà Anh Thy đã từng kể cho nó nghe… - tình yêu đầu tiên của Duy”

- Duy à! Chị…chị kô có ý đó… Vừa đi Úc về, chị vội chạy qua thăm em…sao em lại…

Anh Thy vội chen vào:

- Đúng đó Duy à, cậu đừng hiểu lầm…mình cũng bất ngờ lắm, buổi sáng khi mình bước ra khỏi cổng thì bất ngờ thấy chị ấy đã đứng trước mặt mình cùng cái Vali…

- Mình kô hỏi cậu… - MDuy nhìn Anh Thy như muốn ăn tươi nuốt sống nó, rồi quay sang nhìn cô gái với ánh mắt lạnh lung – Lê Na - chị muốn gì? Chẳng phải trước kia chị xem thừơng tôi lắm sao? Vì tôi là một đứa nhà nghèo lại học trung bình… Sao hả? Giờ tôi trở thành cậu ấm rồi…đổi ý quay lại à?

BNhi to mắt, đầu óc xáo trộn, kô còn nghĩ đc gì… “ L..L..Lê…ê…Na? “

- Em muốn nói sao cũng đc…Đúng! Trước kia chị đã kô phải với em….

...Khi ở Úc chị đã hối hận vì đã đối xử với em như thế...Chị thật lòng xin lỗi.. - Lê Na đôi mắt rưng rưng như muốn khóc, gương mặt mang vẻ hối hận, đau đớn...nhìn MDuy.

Nhìn ánh mắt đó của Duy, có vẻ thằng nhóc thoáng chút xiêu lòng... BNhi kô còn nghĩ đc gì nữa, chỉ biết theo dõi tiếp câu trả lời tiếp theo của Duy.Nhưng gương mặt thằng nhóc vẫn lạnh lùng, đôi mắt lạnh như băng nhìn Lê Na...

- Nói tóm lại là...Chị muốn gì? - MDuy chợt hạ giọng, BNhi cảm thấy rõ ràng MDuy đã thay đổi giọng nói với Lê Na, thằng nhóc có bao giờ nói chuyện nhỏ nhẹ với nó bao giờ đâu? Chỉ trừ lúc nó bệnh cách đây vài ngày

- Chiều nay, nhà chị có tổ chức một buổi tiệc nhỏ...Chị rất mong em và Thy sẽ đến dự, đây là tiệt mừng chị trở về nước...cũng là sinh nhật chị...

- Chỉ vậy thôi à? - MDuy nhìn Lê Na, bề ngoài có lẽ lạnh lùng nhưng bên trong lại có chút động lòng với cô nàng

BNhi vẫn ngồi ở bậc thang nhìn họ nói chuyện, chợt một bàn tay vừa đập lên vai nó:

- Em ngồi đây làm gì thế? - Tiếng của Sunny làm nó giật minh quay sang với ánh mắt hoảng loạn. Nó nhìn Sunny bối rối:

- Em..Em...

Minh Duy, Anh Thy và Lê Na nghe tiếng Sunny vội quay sang hướng trên lầu. BNhi bối rối bỏ chạy lên lầu: " Em kô đc khỏe...em...em lên phòng..."

MDuy vừa nghe tiếng của BNhi, trong lòng lại có một cảm giác xuyến xao khó tả...hơi nhoi nhói...Biết rõ BNhi đã biết gì rồi, lại chẳng biết nói thế nào...Đơn giản chỉ vì cô ta vẫn còn thích nó, nên có thái độ như thế thì cũng kô có gì lạ.

-----

BNhi ngủ một giấc dài đến 2h, tâm trạng mệt mỏi uể oải, cơ bản là hình như đã quên mất chuyện gì vừa xảy ra... Đầu óc của nó cứ cảm thấy choáng váng và hơi ong ong.

Con bé ngồi dậy đưa hai tay lên cao bàn tay nắm chặt vươn vai, bây giờ nó chỉ muốn ra ngoài dạo để hóng gió, trong nhà thật là ngột ngạc... Nó vội ngồi dậy chuẩn bị.

10 phút sau, nó vội ra khỏi phòng với gương mặt tươi như hoa, vừa lúc đó Duy cũng vừa từ dưới đi lên, trong phút chóc 2 ánh mắt nhìn nhau... MDuy vẫn cảm thấy cảm giác đó vẫn luôn hiện diện trong nó, mỗi khi thấy BNhi...Cái cảm giác kỳ lạ khó tả, có chút bối rối lúng túng...Nhưng sự việc vừa xảy ra lúc sáng, khiến thằng nhóc kô dám nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đó lâu hơn đc nữa..." Phải làm sao đây?" Một cảm giác ray rứt khó chịu, như đã làm một việc gì đó rất có lỗi...Nhưng suy cho cùng thằng nhóc chẳng có lỗi gì cả, chỉ là Lê Na mời nó đến nhà Lê Na dự tiệt thì nó phải đồng ý thôi....BNhi cảm thấy MDuy có gì đó khó xử khi nhìn vào đôi mắt Duy, nhưng vẫn ánh mắt thơ ngây kô biết gì...Con bé nhìn MDuy mỉm cười:

- Mình ra ngoài một chút, ở trong nhà nóng quá...- MDuy chưa kịp trả lời thì BNhi đã đi xuống lầu mất tiêu...Trong đầu thằng nhóc lại tuông ra hàng đóng câu hỏi về cô nàng khó hiểu này, hồi sáng nhìn cứ như mất hồn thì bay giờ ra vẻ cứ như là kô có chuyện gì xảy ra...Cô ta quả thật kô để trong lòng chuyện Lê Na mời nó dự tiệc sao?

Bước chân từ từ sãi bước trên con đường dài, trời hôm nay kô nắng... Hình như sắp mưa thì phải? Nhưng dù gì thì cũng rất mát, những làn gió lạnh thay phiên nhau ùa đến khiến những chiếc lá dưới chân nó cứ nhảy múa tung tăng.... BNhi giờ mới sực nhớ đến...

- Mấy giờ rồi nhĩ? - Nó vội lấy điện thoại ra xem giờ - 2h30 rồi sao?Hình như mình đã quên mất điều gì đó xảy ra lúc sáng thì phải? -BNhi kô sao nhớ ra đc lúc sáng đã xảy ra những chuyện gì...

Vừa lúc này MDuy cũng chuẩn bị đến nhà Lê Na dự tiệc, tài xế riêng đã đợi sẵn ngoài cổng...chỉ việc đợi thằng nhóc lên xe thôi.

10 Phút sau chiếc xe ô tô màu đen tuyền lướt nhanh ra khỏi cổng và thẳng tiến đến nhà Lê Na.

Gần 3h, BNhi định quay về nhà...Dù gì nó cũng ra ngoài hơn nửa tiếng rồi... Bây giờ khoảng cách từ đây về nhà khá xa, coi bộ trời càng ngày càng tối mịt... Những cơn gió bắt đầu thổi mạnh hơn, khí trời càng lạnh hơn... Những hạt bụi pha lẫn những chiếc lá cứ vút bay trên bầu trời, lao nhanh như những mũi tên... Có một cơn mưa rất lớn đang ập lên đầu nó...

Từng hạt nươc lạnh giá nặng trĩu trút lên làn tóc đen mượt, rồi đến hàng mi cong cong của nó... Rồi đến đôi vai nhỏ bé...Mưa cứ lạnh lùng trút xuống, khí trời thật ảm đạm hơn bao giờ hết...BNhi tự nhủ...Nó sẽ kô yếu đuối nữa, nó sẽ chạy về nhà, thay vì sẽ đi bộ dưới mưa như một con ngốc cách đây hơn 1 năm... Nhưng nó kô thể nào chạy nhanh hơn nữa, cơn mưa và làn gió như đẩy nó lại.. kô cho nó tiếp tục chạy, cuối cùng nó phải đi, bước từng bước....Nó có cảm giác mệt mỏi, như muốn ngất đi, nhưng ý chí sinh tồn kô cho phép nó ngất xỉu ngay bây giờ, ít ra cũng phải... về đến nhà. Trong suy nghĩ của nó...lại hiện lên hình ảnh của Thái Anh, mỗi khi mưa...Thái Anh lại xuất hiện, như những lúc nó gặp khó khăn, những lúc nó dường như buông xuôi thì Thái Anh xuất hiện và cho nó hy vọng...

Đôi môi bé nhỏ tím tái, lạnh ngắt... Kô ngừng gọi tên.." Thái Anh...". Nó kô còn cảm nhận đc những gì diễn ra xung quanh nữa, chỉ biết đi và đi về nhà...

Nhưng chợt nó cảm thấy đôi vai nó ấm hơn, kô còn cảm thấy những hạt mưa lạnh giá...nặng trĩu đang rơi xuống lưng nữa...Trong mơ màng, nó nhìn thấy một bóng hình...Nước mưa đã làm nhòa mắt nó, chỉ biết, bóng hình đó rất quen thuộc...:Nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến người đó là.. " T...T..hái...Thái...A..nh" Rồi ngất lịm đi trong vòng tay của...Minh Duy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.