Khi Cô Ngốc Là Ôsin

Chương 14



Đến khi Văn Thiếu Kiệt bước vào, thấy Từ Y Chi im lặng ngồi một bên. Anh bước đến, ôm cô dậy, sau đó tự mình ngồi xuống ghế, để cô thoải mái ngồi trên đùi. Tư thế kia hết sức ngọt ngào mang vẻ cưng chiều không thể tả.

Từ Y Chi lúc đầu có chút giật mình, sau khi ngồi vững, cũng chẳng khách sáo gối đầu vào lòng ngực anh. Những việc xảy ra vừa rồi khiến cô thực sự sợ hãi, bây giờ thả lỏng tinh thần thì có chút mệt mỏi liền dựa đầu vào anh nhắm mắt.

Thấy Từ Y Chi mệt mỏi ngủ thiếp đi, Văn Thiếu Kiệt liền chỉnh tư thế phù hợp để cô thoải mái mà ngủ. Đưa tay xem đồng hồ, hiện tại cũng đã là gần trưa, liền lấy điện thoại gọi người chuẩn bị thức ăn, để khi cô tỉnh liền dùng bữa.

Tuy âm thanh nói chuyện rất nhỏ, nhưng lại có thể đánh thức người bị ngất đang nằm trên giường. Mẹ Từ dần dần mở mắt, thấy khung cảnh xung quanh có chút xa lạ liền khó hiểu. Bởi vì phòng này là đặc biệt, mùi thuốc khó chịu ở bệnh viện không hề có, bà nghi ngờ xoay đầu nhìn.

Thấy khung cảnh xung quanh trắng xoá, kế bên giường lại có những thứ thuộc về bệnh viện, bà liền hiểu mình đang ở đâu. Đưa bàn tay đang truyền dịch, bà nhớ đến lúc sáng muốn đi xuống bếp nấu chút cháo để ăn, không ngờ mới đứng dậy liền choáng váng té xuống. Nhưng chỗ bà ở lại có ít người lui tới, vậy ai đưa bà đến đây? Nhìn căn phòng cũng biết là đặc biệt cỡ nào rồi. Nghĩ vậy bà lại đưa mắt tiếp tục tìm kiếm.

Ánh mắt bắt gặp một người đàn ông trẻ tuổi nhẹ nhàng ôm một cô gái ngồi trên ghế. Nét mặt kia có bao nhiêu nhu tình, có bao nhiêu cưng chiều? Nhưng khi nhìn đến gương mặt cô gái, bà vô cùng kinh ngạc, kia không phải cô con gái ngốc của bà thì là ai? Vì sao lại thân thiết ngồi trong lòng người đàn ông xa lạ như vậy?

Mà điều bà để ý nhất là, gương mặt Từ Y Chi đang ngủ kia không hề còn nét hoá trang, cùng với từng cử động vỗ nhẹ vai vô cùng nhẹ nhàng của người đàn ông, cứ như đang xem con gái bà là bảo bối, sợ sẽ làm cô thức giấc nên tất cả hoạt động điều hết sức tỉ mỉ.

Văn Thiếu Kiệt cảm nhận được có ánh nhìn về phía mình, đôi mắt sâu thẳm của anh hướng về đó, thấy người trên giường cũng đang đánh giá mình thì mỉm cười lễ độ cúi đầu một chút rồi giới thiệu.

“Chào bác, cháu là Văn Thiếu Kiệt” Tuy hiện giờ Văn Thiếu Kiệt chỉ là đang ngồi, nhưng tư thế anh cúi nhẹ đầu, cùng lời nói kính trọng, âm thanh thì nhỏ nhẹ không chút mảy may vô lễ nào với người đối diện. Giỡn sao? Đây là ai? Là mẹ vợ tương lai, muốn cưới được vợ phải được sự đồng ý của mẹ vợ, anh thế nào lại dám có cử chỉ vô lễ? Bị mất điểm thì chẳng thể cứu vãn đâu.

“Cậu…quen Chi Chi?” Nhìn thái độ của Văn Thiếu Kiệt với mình, mẹ Từ có chút ngạc nhiên. Nghĩ như thế nào người kia cũng là kẻ giàu có, nhưng lễ độ như vậy khiến bà bối rối. Bà chẳng quen người này, mà con gái lại thoải mái ngồi trong lòng người ta ngủ, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là có chuyện xảy ra.

“Dạ, cháu yêu Chi Chi” Một câu nói đơn giản liền nêu rõ vấn đề. Văn Thiếu Kiệt không chút sợ hãi tiếp nhận ánh nhìn của mẹ Từ. Anh là thương nhân, có đủ lời lẽ hoa mỹ xuôi tai, hoặc đủ từ ngữ để thuyết phục đối phương, đôi khi, còn dư cả quyền hạn mà khống chế. Nhưng anh không muốn như vậy, anh chỉ muốn dùng lời lẽ chân thật, cùng hành động yêu thương của mình để nói rõ.

“Vì sao?” Mẹ Từ thật sự khó tin. Con bà chỉ xa bà sáu, bảy ngày, như thế nào lại thân thiết với cậu trẻ tuổi này? Ánh mắt cưng chiều của cậu khi cúi đầu nhìn Từ Y Chi không hề thoát khỏi tầm nhìn của bà. Bà không giỏi trên thương trường, nhưng nhìn người thì không thể sai được. Bà muốn biết là nguyên nhân gì.

“Vì cô ấy là mạng sống của cháu” Văn Thiếu Kiệt không hề do dự mà trả lời. Trong câu nói chẳng có sự giả dối nào xen lẫn. Mà tất cả xuất phát từ trái tim, từ tâm trí, đôi khi từ hơi thở. Cô là tất cả của anh, điều này không hề sai.

“Đối với con bé thật tốt” Mẹ Từ sau khi nghe Văn Thiếu Kiệt nói, chỉ im lặng một chút rồi khẽ thở dài. Bà không hề nghĩ anh sẽ trả lời như vậy. Đó là ngoài dự liệu, và cũng là câu trả lời khiến bà hài lòng nhất. Trong tình yêu, có bao nhiêu người dám nói ra câu này chứ? Dĩ nhiên nếu đó chính là tình yêu thực sự.

“Dạ” Không dài dòng hay nhiều lời chau chuốt, mà chỉ là một câu khẳng định. Văn Thiếu Kiệt muốn dùng thời gian để biểu đạt tất cả, chứ không phải chỉ dùng lời nói xuông cho qua chuyện. Nếu anh thực sự nhận định, thì dù chỉ là gật đầu cũng vô cùng có hiệu lực.

*

*

*

Từ Y Chi thoã mãn giấc ngủ, mắt nhấp nhem tỉnh dậy. Bởi vì bên tai có tiếng âm thanh xì xào, dù rất nhỏ nhưng vẫn đủ đánh thức cô dậy. Mà hình như là cuộc trò chuyện, nghe ra rất vui vẻ thì phải.

“Mẹ…Mẹ tỉnh rồi” Từ Y Chi ngước lên thấy mẹ Từ đang thoải mái ngồi dựa lưng vào gối. Mặt đã có chút khí sắc, hình như đang nói chuyện với Văn Thiếu Kiệt. Khoan đã, hai người quen nhau từ khi nào? Sao cô không biết vậy? Còn trò chuyện vui vẻ đến thế? Nghĩ đến đây cô liền muốn rời chỗ ngồi bước xuống xem tình hình của mẹ mình.

“Bảo bối, em dậy rồi” Văn Thiếu Kiệt dừng lại cuộc nói chuyện, một bày tay hơi có sức giữ eo cô, tay còn lại gỡ từng sợi tóc trên mặt cô. Thấy cô muốn bước xuống đến chỗ mẹ Từ, anh tiếc nuối giúp cô chỉnh lại quần áo, hôn lên trán rồi mới thả cô ra.

“Chi Chi ngoan…” Mẹ Từ đưa tay đón Từ Y Chi ôm vào lòng. Khi nãy thấy hành động của Văn Thiếu Kiệt, lại thấy cô con gái không chút khó chịu hay bài xích nào, bà hiểu, con bà đã lớn, đã đến lúc gả cho người ta rồi. chỉ là bà chỉ có chút tiếc nuối mà thôi.

“Mẹ thấy khoẻ không? Trong người thế nào?” Từ Y Chi rời khỏi vòng tay mẹ, đôi mắt phiếm hồng kiểm tra hết một lượt từ trên xuống. Thấy bà không có điểm gì là mất tự nhiên mới thả lỏng tinh thần. Tại cô mệt mỏi không chờ được mẹ tỉnh dậy, thật có lỗi hết sức.

“Mẹ không sao rồi, đứa ngốc” Mẹ Từ dịu dàng vuốt nhẹ gương mặt. Lúc này mới phát hiện, gương mặt Từ Y Chi có chút bẩn chưa lau sạch. Bà chợt hiểu, có lẽ lúc cô khóc, đã lau đi vết hoá trang, nên hiện tại mới thành cái dạng này.

“Hai người đang nói rất vui sao?” Từ Y Chi ngây ngô cười, lại nhìn mẹ Từ, rồi nhìn Văn Thiếu Kiệt. Thấy trên môi anh nụ cười vẫn còn đọng lại liền hỏi. Hai người mới biết nhau, thì có chuyện gì để bàn tán đây?

“Ừ. Chỉ có chút chuyện thôi” Văn Thiếu Kiệt đâu dám nói nãy giờ anh đang hỏi thăm về Từ Y Chi khi cô còn nhỏ. Muốn biết về cô ngốc của anh thế nào. Nhưng khi càng nghe càng thấy lão già khốn Từ Khải kia quả thật đáng hận. Nếu không tại ông, bảo bối anh đâu phải lưu lạc, đâu phải chịu khổ thế này.

Nhưng nói trước cũng phải nói sau, nếu bảo bối anh không lưu lạc, sao anh có thể tìm thấy chứ? Nghĩ tình như vậy, Văn Thiếu Kiệt tạm thời tha mạng cho Từ Khải, cho ông ta chật vật đến chết đi sống lại là được.

“Cốc…cốc”

“Vào đi” Văn Thiếu Kiệt biết người đến đưa thức ăn. Liền tới gần không biết xấu hổ ôm Từ Y Chi đến bàn gần đó ngồi xuống. Chuyện gì cũng không quan trọng bằng cô ngốc này cả. Và tất nhiên, hình ảnh thê nô kia lọt vào mắt của mẹ Từ, bà liền khẳng định đây sẽ là một chàng rể cưng chiều vợ đến tận trời.

Người đưa thức ăn đến nhanh chóng để xuống bàn rồi rất biết điều mà lui ra. Cũng không quên lén nhìn cậu chủ của mình một cái.

“Kiệt?” Từ Y Chi bị Văn Thiếu Kiệt ôm đi như vậy có chút không hiểu. Cô là muốn nói chuyện thêm với mẹ mà? Sao bắt cô tới đây? Nhưng khi thấy người mang thức ăn đem vào đặt trên bàn, cô liền hiểu. A, Kiệt của cô khi nào lại có thể giỏi như vậy? Đoán được có người đưa thức ăn mà đến đây ngồi luôn. Thật lợi hại!

“Ăn một chút, đừng để bụng đói” Rất tự nhiên Văn Thiếu Kiệt cầm chén, lấy muỗng múc thức ăn và cơm bón cho Từ Y Chi. Lúc sáng ngoài hai chén cháo ra, đến giờ cô vẫn chưa bỏ gì vào bụng, chắc là sẽ đói. Hình ảnh hết sức dịu dàng kia khiến cho người mẹ nào đó cũng cảm thấy con gái mình thật hạnh phúc.

“Ưm, thật ngon, Kiệt, anh cũng ăn đi” Không biết nên khen Từ Y Chi mặt dầy, hay là quá đỗi ngây thơ. Được người bón ăn không biết xấu hổ, còn cảm thấy hình như đó là điều tự nhiên với cô.

“ Ừ’ Trả lời đơn giản với Từ Y Chi, Văn Thiếu Kiệt cũng chẳng ngại ăn một muỗng mà mới vừa rồi đã bón cho cô ngốc. Anh cơ bản không thích động vào những thứ đã bị người khác chạm tới. Nhưng với cô ngốc bảo bối luôn là ngoại lệ.

Cả hai tình tứ mà quên hẳn còn có người đang ở trong phòng. Với mẹ Từ, khi chứng kiến được Văn Thiếu Kiệt hết lòng cưng chiều Từ Y Chi, nụ cười trên mặt bà càng sâu hơn. Bởi vì bà nhìn ra được, rõ ràng trong đôi mắt anh, hoàn toàn chứa đựng sự yêu thương vô bờ bến khi nhìn con gái mình. Lòng cũng được an ủi khi nghĩ về ông xã quá cố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.