Khi Cô Ngốc Là Ôsin

Chương 27



Tập đoàn Văn Lai. 

Phòng tổng giám đốc. 

Trương Quân Nhân không được vui khi đang trong mộng đẹp lại bị Văn Thiếu Kiệt gọi điện thoại lôi cổ đến đây. Cả đêm anh thức trắng gần tới 5 giờ sáng, mới vừa ngủ được hơn 1 tiếng thì điện thoại reo. Nếu không phải vì liên quan tới cô nhóc kia, anh còn lâu mới nể mặt mà bò tới đây để ngồi đợi như vậy.

Nhắc đến Lý Tương Tư, Trương Quân Nhân chau mày suy nghĩ. Khi nhận được thông tin mẹ anh cho người bắt cóc cô, anh vội vàng chạy đến, vào nhà thì thấy tình cảnh khiến bản thân không biết nên mở miệng nói gì. Cô nhóc chẳng có thái độ gì gọi là sợ hãi, ngược lại còn cười nói vui vẻ trò chuyện với mẹ anh, làm ơn đi, là mẹ anh bắt cóc cô đến đây đó, ít ra phải sốt ruột chờ đợi anh đến cứu chứ, đằng này….

Điều khó hiểu hơn chính là, anh mắt cô nhóc nhìn anh rất kì lạ, làm anh rợn óc cả người. Là do anh hiểu lầm? Nên thấy có vẻ thương hại cùng đồng cảm trong cái nhìn đó? Chết tiệt, chắc chắn là bà mẹ đáng kính của anh đã tiêm vào đầu có thứ gì đó không hay rồi. 

Loay hoay mãi đến 2 giờ sáng. Lúc này Lý Tương Tư lại bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, anh thì kêu người dọn phòng, mẹ anh nhanh chóng đánh phủ đầu, nói người làm đã nghỉ ngơi, dọn phòng chũng chẳng kịp, lấy tốc độ như sợ người thay đổi ý, bà đem cô nhóc cùng anh ném vào phòng, còn tốt bụng giúp đóng cửa nữa.

Hết cách, anh định trưng bộ mặt bất đắc dĩ để Lý Tương Tư thông cảm cho tình cảnh, nào ngờ quay sang thì đã thấy cô nằm gọn trên giường bước vào mộng đẹp. Khoé mắt anh co giật mãnh liệt. Cô không e ngại khi chung phòng với một người lạ? Mà còn là một thằng đàn ông nữa? Rốt cuộc cô tin tưởng anh là chính nhân quân tử, hay… Chuyện này càng lúc càng mất phương hướng để nhận định.

Trương Quân Nhân cũng muốn làm chính nhân quân tử, nhưng dưới nền gạch lạnh như vậy, không khéo sáng mai bị cảm mất. Lý trí và sự ích kỉ đấu đá lẫn nhau, cuối cùng anh tự nhủ với mình, chỉ đơn giản nằm ngủ ké mà thôi, nên hoàn toàn đã nén cái câu ‘quân tử’ ra ngoài hải đảo.

Sự đời ai biết được chữ ngờ, mà chữ ngờ này chính là ‘Bất Ngờ’ trong cuộc đời Trương Quân Nhân. Lý Tương Tư lúc đầu còn bị thuốc mà ngủ được, nhưng hiện tại thuốc trong người đã hết tác dụng, cộng thêm giường lạ, cho dù buồn ngủ đến không biết gì cũng theo thói quen xoay người trở mình. Giường tuy rộng, mà bên cạnh cứ động đậy anh làm sao ngủ được?

Đôi lúc, Trương Quân Nhân nghĩ, nếu thật sự là một kẻ khác, anh nhất định sẽ dùng một cước đá văng người bên cạnh, chỉ tiếc, đây là cô nhóc rắc rối. Thở dài vì một đêm mệt mỏi sắp trôi qua vô nghĩa, bất chấp tất cả, đôi bàn tay anh cương quyết ôm trọn cả người Lý Tương Tư, để cô không quấy rầy giấc ngủ nữa. Và tất nhiên, điều anh mong muốn đã thành hiện thực. Mỉm cười vì vấn đề đã giải quyết, cơn buồn ngủ ập đến, anh từ từ chìm vào giấc ngủ.

Suốt ba mươi năm qua anh chưa từng gặp phải tình cảnh xấu hổ, nhưng mọi việc điều đã khác biệt từ buổi sáng hôm sau. 

Là một thằng đàn ông chính tông, trong lòng lại đi ôm một cô gái thì thử hỏi chuyện gì sẽ xảy ra? Tất nhiên, đó chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể, còn nhân vật chính của chúng ta…theo dõi tiếp nhé ^^!

Bàn tay tiếp xúc với cơ thể mền mại, mũi lại ngửi được mùi hương nữ tính riêng biệt khiến cả người Trương Quân Nhân nóng dần lên. Tỉnh lại từ trong giấc ngủ, anh cảm thấy trong người mất sự tự nhiên, tim đập mạnh, công thêm có cái gì đó đang thay đổi.

Phát hiện sự thay đổi của bản thân, Trương Quân Nhân bật ngồi dậy nhảy xuống giường. Anh nhìn xuống thân mình, cái đó khụ…, ‘Cậu nhỏ’ của anh bỗng dưng khác hẳn so với bình thường, điều này làm anh ngượng đỏ mặt. Sợ hãi nhìn người trên giường, cũng may, may là Lý Trương Tư Tương vẫn còn nhắm mắt ngủ, nếu không…Anh thật sự muốn tìm một cái hố để chui vào. Quá mất mặt!

“Nhân, Có vấn đề?” Văn Thiếu Kiệt đang duyệt hồ sơ, bỗng nhiên ngước mặt, thấy hành động ngại ngùng cùng gương mặt đỏ như cà chua của Trương Quân Nhân khiến anh quan tâm. Nhìn bộ dạng này không bệnh thân thể cũng là bệnh đầu óc rồi. Sáng sớm đến đây thì mặt hầm hầm, ngồi một lát thì ra chiều suy nghĩ, rồi đến ngại ngùng, cuối cùng mặt đỏ tận mang tai. Chỉ có mười phút mà trạng thái thay đổi nhiều quá, anh có nên khuyên bạn mình đi bác sĩ?

“Khụ, không có. Cậu gọi mình đến sớm vậy, ông chủ Hà sao chưa tới?” Bị đánh thức trở về hiện tại, Trương Quân Nhân ho nhẹ lấy lại tinh thần liền lấy người khác ra làm bình phong. Thật không biết dạo này bị ảnh hưởng gì, mà anh cảm thấy mình không được tập trung mọi vấn đề, nhất là việc liên quan đến Lý Tương Tư.

“Cốc…cốc” 

Trương Quân Nhân vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào” Bỏ hẳn cây viết trên tay xuống, Văn Thiếu Kiệt dựa lưng thoải mái vào ghế, ánh mắt liếc sang nhìn Trương Quân Nhân ra dấu, ý bảo nhân vật chủ chốt đã xuất hiện. 

“Xin chào! Đã để Văn tổng và cậu Trương đợi lâu”  Hà Minh Hải ra vẻ có lỗi vì để hai nhân vật lớn đợi mình như vậy, nhưng ông không hề thấy hối hận, vì những ngày tháng chờ đợi suốt thời gian qua, cuối cùng cũng mang đến cho ông một sự đền đáp, kể cả chính bản thân ông cũng không ngờ, kết cuộc lại tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng đến thế.

“Cũng không lâu lắm, Hà giám đốc, mời ngồi” Văn Thiếu Kiệt hài lòng về sự biết điều của Hà Minh Hải. Vốn dĩ anh cũng không quá quan tâm vấn đề này, nhưng sẽ là ngoại lệ nếu đây là bước ngoặc khó khắn mà anh từng bước phải. Vốn dĩ đã cho điều tra rất rõ ràng tỉ mĩ, nhưng cuối cùng tổ chức bí mật của anh cũng không tra được điều gì, và cho đến tận bây giờ, đây là sự kiện chưa đưa ra được giải đáp kể từ khi thế lực ngầm của anh và Trương Quân Nhân được thành lập. Cho nên đối với cả hai, vấn đề này được xem như điểm đen trong lòng cả hai.

“ Vậy chúng ta vào vấn đề chính…” Hà Minh Hải không vòng vo, từ trên tay đưa cho Văn Thiếu Kiệt tờ giấy, bàn tay ông có chút run run, chứng tỏ ông đang kích động. Khi đối phương nhận lấy, ông không kiềm được xúc động mà tiếp lời “Tôi chưa từng hi vọng điều này, nhưng thực sự đây là may măn nhất mà tôi nhận được trong cuộc đời mình”

Văn Thiếu Kiệt xem xong, tuy trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng bị lấp đi. Anh đưa tờ giấy cho Trương Quân Nhân rồi nhìn Hà Minh Hải “Như ông đã nói, từ đầu ông không hề biết sự tồn tại của cô gái này?” 

“Đúng vậy, kể cả người phụ nữ kia…” Nhìn Văn Thiếu Kiệt, Hà Minh Hải có một cảm giác như đem quả đắng cho người. Ông biết, việc ông yêu cầu điều tra về người phụ nữ bí mật mà kể cả ông cũng không thể cung cấp nhiều tin tức, là đã làm khó đối phương rồi. Rất may, trời không phụ lòng người, sau mười tám năm, cuối cùng ông cũng có thể mở được sợi tơ vò.

“Cha con? Ông chủ Hà, hình như khi yêu cầu chúng tôi làm việc, ông chắc chắn rằng ông đã cung cấp mọi thứ hoàn toàn chính xác?” Trái lại sự điềm tĩnh của Văn Thiếu Kiệt, Trương Quân Nhân bề ngoài tỏ ra không hài lòng, và như thể chính mình bị người dắt mũi, nhưng sâu trong thâm tâm, có chút gì đó vui sướng khi biết cô nhóc nào đó, không phải là ‘đối tượng’ Hà Minh Hải tìm kiếm.

“Thật xin lỗi cậu, đã khiến cho cậu phải khó chịu rồi.” Hà Minh Hải cười nhẹ. Ông biết, mười năm trước yêu cầu mình đưa ra làm khó người khác, cũng biết rằng, người có sự tự cao như Trương Quân Nhân nhất định sẽ không bỏ qua mà tìm hiểu điều tra tới cùng. Chỉ tiếc là, mọi việc đến mười năm sau mới sáng tỏ, có trách ông, ông cũng không để bụng.

“Nhận lời xin lỗi của ông…” Trương Quân Nhân cười hoà nhã hơn vừa rồi. Dù gì đây cũng là cha của Lý Tương Tư, khó khăn với ông ta thì sau này biết đâu bản thân gặp phiền toái? Đã vậy, dể dãi một chút để đường đi sau này rộng mở hơn? Một thoáng những suy nghĩ chạy qua trong đầu rồi nhanh chóng biến mất, anh lấy tập hồ sơ trên bàn đưa cho Hà Minh Hải “Đây là những thứ ông cần biết đến”

“Có thể sắp xếp thời gian tôi gặp bà ấy không?” Xem qua hết một lượt, giọng Hà Minh Hải run lên. Ông là người trên thương trường, vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc thực sự của mình, điều đó chứng tỏ, người phụ nữ này có sự ảnh hưởng với ông. Cũng phải thôi, tìm kiếm mười tám năm, nay được gặp mặt, hỏi mấy ai không thực sự rung cảm chứ?

“Thứ bảy, ông cứ lần theo địa chỉ trong đó mà đến” Người lên tiếng là Văn Thiếu Kiệt.Hiện tại anh cũng nên nghĩ đến kế hoạch của mình rồi. Nhân cơ hội này giải quyết hết vấn đề rồi đưa cô ngốc về nhà nữa.Vừa nghĩ đến Từ Y Chi, anh cảm thấy chỉ khi bên cô, anh mới thật sự là chính mình.

“Khụ… Không biết, lúc đó ông chủ Hà có thể để tôi theo cùng không?”Lời vừa nói ra liền nhận được hai ánh mắt chiếu đến, Trương Quân Nhân chột dạ, đôi mắt liếc qua liếc lại tìm cớ “À, vụ này tôi đã theo mười năm, cũng nên để tôi biết đầu đuôi thế nào chứ?”Lí do này phù hợp rồi phải không?

Hà Minh Hải không hiểu nguyên nhân sâu xa trong câu nói trên, cứ nghĩ đó là điều dĩ nhiên, nên ông không để ý mà gật đầu.Với lại, nếu nhớ không lầm, Trương Quân Nhân có quen với con gái ông, biết đâu sẽ dể dàng nói chuyện hơn?

Thấy ông chủ Hà không ý kiến, cũng chẳng tỏ ra chút nghi ngờ gì nên Trương Quân Nhân thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn đến bắt gặp nụ cười nhẹ nơi khoé môi Văn Thiếu Kiệt, anh hiểu rằng, cái tên cáo già kia khó mà qua mắt.

Đành chuyển chột dạ sang tức giận, Trương Quân Nhân có tật giật mình trong lòng chửi thầm, Khốn kiếp, làm người thì cũng đừng thông minh quá như vậy, giả vờ không hiểu là chết sớm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.