Khi Cô Ngốc Là Ôsin

Chương 28



Xử lí công việc xong, tranh thủ giờ nghỉ trưa, Văn Thiếu Kiệt không về chung cư, mà lái xe về nhà. Thời gian gần đây anh bận khá nhiều việc, chuyện thăm sức khoẻ của Văn cha dường như ít đi hơn trước. Vốn dĩ lần này anh đi có ba mục đích, một là bàn về vấn đề chi nhánh của tập đoàn Văn Lai ở nước ngoài. Hai là muốn ông dùng mưu kế của Cáo cha thăm dò ý kiến của Từ mẹ. Ba là yêu cầu ông thu xếp một người, và bất ngờ hơn hết, người đó không mời cũng tự dưng đến làm khách.

“Anh Kiệt, lâu quá không gặp” Từ Hiểu Thương dáng dấp e ngại thẹn thùng đứng dậy đi đến bên cạnh Văn Thiếu Kiệt. Kì thực trong lòng cô ta vô cùng nôn nóng khi trong buổi tiệc sinh nhật Hà Minh Hải thấy anh đi cùng Từ Y Chi. Trong suốt buổi tiệc, cô ta chỉ đứng trong tối quan sát cả hai. Nhìn bộ dáng giả vờ thiện lương của đứa con gái kia, cô thực sự muốn chạy đến tát một cái cho thật mạnh. Nhưng sau một hồi, cô lại phát hiện, bộ dáng ngốc nghếch kia sao quen mắt đến thế? 

Lúc đầu bởi vì tức giận, nên cô ta không ra mặt, quan sát rõ hơn côlại cho rằng, Văn Thiếu Kiệt có lẽ vì không có cô gái nào để cùng đi dự tiệc, nên chọn đại một người làm bình phong. Đến đây cô mới lấy lại tinh thần, nhất định phải tìm đến người chống lưng phía sau, tức là Văn Cha. Nhưng tất cả là do suy tính của một mình cô, cứ nghĩ có cha anh hậu thuẫn phía sau, cô sẽ không bị bất kì cô gái nào làm lung lay địa vị. Tiếc rằng, cô đã sai, mà còn sai hoàn toàn.

Từ lúc đến đây thăm hỏi Văn Diễn, Từ Hiểu Thương vẫn bộ dáng ngoan hiền e ngại hỏi thăm tình hình sức khoẻ. Ông cũng rất vui vẻ đáp trả lời, nhưng từ sâu trong lòng, cô hiểu, ông đã không còn là nơi mà cô dựa dẫm như trước, tất cả mọi thứ bây giờ, cô phải tự mình giải quyết.

Đây cũng không phải là việc khiến cô khó chịu, mà chính là thân thế đứa con gái đi cùng Văn Thiếu Kiệt đêm dự tiệc. Nói sao cô lại cảm thấy quen quen, thì ra nó là Từ Y Chi cũng là em họ của cô. Vì khi đến đây, cô đã chạm mặt người phụ nữ đáng khinh là mẹ của nó, lại nhớ đến bộ dạng ngu ngốc quen mắt liền hiểu, mẹ con nhà nó định giở trò ‘Câu rùa vàng’ sao?

Dự định ngồi nói chuyện với Văn cha một lát, cô sẽ vạch trần bộ mặt thật của hai mẹ con Từ Y Chi, nhưng chưa kịp mở lời thì Văn Thiếu Kiệt xuất hiện, cô không muốn làm mất hình tượng bao năm mình gây dựng, nên cố ý giấu đi sự ganh ghét trong lòng, vui vẻ chào đón hỏi thăm anh.

“Sao cô ở đây?” Câu hỏi dành cho Từ Hiểu Thương, nhưng ánh mắt thâm sâu của Văn Thiếu Kiệt lại liếc nhìn cha của mình. Vốn nghĩ ông sẽ không chút nương tình tống Từ Hiểu Thương đi, nhưng không ngờ càng già, cha của anh càng yếu lòng. Nghĩ đến đây, trong mắt anh hiện lên tia tính toán.

“Em…em đến thăm bác trai” Khẽ cuối đầu, Từ Hiểu Thương bộ dạng tủi thân như thể không được người chào đón. Cô thấy trong lòng có sự tức giận, vì sao lại đối xử xa cách với cô như vậy? Ba năm qua, lúc nào cô cũng cố gắng hoàn thiện chính mình để xứng đáng đứng bên cạnh anh, còn anh thì sao? Xem cô như một kẻ không thiếu cũng chẳng thừa, như vậy có công bằng?

“Hôm nay sao lại về đây?” Thấy vẻ không hài lòng cùng ánh mắt trách cứ của Văn Thiếu Kiệt, Văn Diễn chỉ biết than thầm trong dạ. Sáng sớm nay ông dự định sẽ tìm cơ hội nào đó để trò chuyện cùng mẹ Từ, nhân tiện tìm hiểu ý của bà, xem có thể cho phép hai đứa kết hôn sớm hơn không. Ai biết được Từ Hiểu Thương lại xuất hiện, mà khiến ông khá bất ngờ là họ lại có mối quan hệ với nhau khá phức tạp.

Đành vậy, chuyện nào tới trước xử lí trước, ông cũng muốn một lần nhanh chóng giải quyết cho xong, nên trước tiên tìm lí do nhẹ nhàng nói rõ cho Từ Hiểu Thương hiểu mà biết đường rút lui, còn cô cương quyết không thuận ý, ông chẳng ngại dùng hành động thực thể để cưỡng chế.

Chuyện nào cũng chỉ mới là dự tính, tiếp theo thằng con quý tử lại xuất hiện, ông có thời gian giải quyết sao? 

“Lần sau chẳng cần phải đến” Không trả lời Văn Diễn, ánh mắt Văn Thiếu Kiệt nhìn Từ Hiểu Thương thêm phần khinh ghét, lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng không chứa một tia tình cảm. Sâu trong mắt cô ta, anh nhìn ra được sự đố kị mãnh liệt. Không biết do mình suy nghĩ quá nhiều hay không, tự dưng trong lòng anh dâng lên nỗi bất an khó tả.

“Anh Kiệt, sao lại đối xử với em như vậy? Em làm gì sai?” Giọng nói yếu ớt, hai hàng nước mắt bắt đầu rơi lả chả. Từ Hiểu Thương đau lòng, tay phải nắm chặt để trên ngực, bộ dáng vô cùng thương tâm. Trong hoàn cảnh này, bất kì ai nhìn vào cũng sẽ mềm lòng.

“Em thật sự đã cố gắng thay đổi rồi mà?” Vẫn nhận được sự lạnh lùng của Văn Thiếu Kiệt, Từ Hiểu Thương thập phần lo sợ trong lòng. Lời nói của cô thêm nghẹn ngào chứa đựng nỗi đau khổ, cơ thể yếu ớt mơ hồ một cơn gió nhẹ cũng có thể vật ngã. 

“Tại sao vẫn không chấp nhận em chứ?” Thấy Văn Thiếu Kiệt không mảy may động lòng, lúc này Từ Hiểu Thương càng thêm nôn nóng. Cô biết, nếu ngày hôm nay trôi qua, cơ hội của cô trở thành bà tổng giám đốc một tập đoàn lớn chỉ còn là trong giấc mộng. 

Không cam tâm, thật sự Từ Hiểu Thương không cam tâm. Cô là đứa con gái duy nhất của Từ Khải giám đốc của một công ty, vì được cha hết mực thương yêu chiều chuộng nên sinh ra kiêu ngạo cùng đanh đá. Nghĩ rằng trời sinh cô cao quý, từ trước đến nay chẳng xem ai ra gì. Chỉ mỗi khi đứng trước Văn Diễn và Văn Thiếu Kiệt, cô mới khoác lên mình một bộ dáng hoàn toàn khác.

Hiện tại cô lại bị một đứa con gái tầm thường hèn mọn qua mặt, cơn giận này nuốt trôi sao? Và một khi tức giận, con người ta sẽ mất đi sự sáng suốt, bộc lộ bản tính vốn có của mình.Từ Hiểu Thương kích động bước đến nắm lấy bàn tay Văn Thiếu Kiệt, nhưng anh chẳng để tâm gạt mạnh đi. Hành động này chẳng  khác gì một giọt nước làm tràn li.

“Hay…hay tại mẹ con của nó?” Vừa hổ thẹn, vừa tức giận hoá hận, thấy mẹ Từ ở trong bước ra, Từ Hiểu Thương chỉ thẳng bà mà quát, cứ như đem tất cả tội lỗi đổ vào trên người bà. Phải, chính là mẹ con đứa ngốc kia, nếu không cô chắc chắn sẽ là con dâu họ Văn rồi, mọi thứ là tại bọn họ chen vào, khiến Văn cha không muốn làm chỗ dựa cho cô, Văn Thiếu Kiệt càng thêm bài xích cô. Tất cả là do bọn họ.

“Câm miệng” Văn Thiếu Kiệt quay đầu nhìn thẳng vào mắt Từ Hiểu Thương mà quát. Anh đi từng bước từng bước tiến lại gần cô ta nắm cổ tay trái, ánh mắt sắc bén pha lẫn chút tàn nhẫn. Từ kẽ răng, từng tiếng nói phát ra khiến người nghe vô cùng sợ hãi“Nếu cô còn dám nói, thì cô sẽ vĩnh viễn im lặng”. Nói xong, anh thẳng thừng ném cô ngã xuống không chút thương tiếc.

Trong lòng Văn Thiếu Kiệt chợt nhói lên. Với cái bản tính Từ Hiểu Thương thế này, vậy lúc trước cô ngốc của anh thật sự đã chịu thiệt thòi như thế nào? Nghĩ đến đây, ánh mắt anh càng thêm tối sầm, tiếc hận rằng mình gặp cô ngốc trễ đến vậy.

Nếu là trước kia, dù Từ Hiểu Thương nói gì, hay kêu ngạo thế nào, Văn Thiếu Kiệt cũng chẳng để ý. Chính vì như vậy, cô ta mới cả gan tự ý làm càng. Hiện tại, cô ta không có giá trị gì, hơn nữa còn dám chỉ trích người khác, mà người đó sau này là mẹ vợ tương lai, anh không đứng ra giải quyết mặt mũi đâu nói bảo vệ con gái người ta?

“A…” Bất thình lình bị đẩy ngã, Từ Hiểu Thương hoảng hốt la lên. Cảm giác đau đớn từ đầu gối truyền đến khiến cô tỉnh táo. Trong lòng tăng thêm phần căm hận, lại sợ hãi không dám thể hiện ra ngoài. Tủi thân khóc lóc ngồi dậy, ánh mắt đáng thương nhìn Văn Thiếu Kiệt, biết là không thể lay động anh, liền nhìn sang Văn cha, mong ông ban cho chút thương xót.

“Cứ làm như lời nó đi” Thái độ hiện tại của Văn Diễn cũng không còn phần nào do dự nhìn Từ Hiểu Thương mà nói. Ông biết, vừa rồi cô đã lộ rõ bản chất chanh chua thật sự của cô ta, nên chút mềm lòng còn sót lại của ông cũng biến mất. Mong rằng cô ta không dại gì mà đối đầu cùng con trai ông, nếu không thiệt thòi chỉ là bản thân thôi.

Từ Hiểu Thương không một lời mà rời đi. Cô ta hận, hận những gì vốn đã thuộc về cô mà bị Từ Y Chi đoạt. Chuyện xảy ra hôm nay cho cô hiểu, Văn Thiếu Kiệt không coi con ngốc kia là lá chắn, mà chắc hẳn đã yêu thương nó. Một nụ cười thâm hiểm được kéo nhẹ nơi khoé môi, những gì cô ta không có được, một đứa con gái ngu ngốc cũng đừng mơ mà có được.

“Alô…Nhân, chiều anh đầu giờ tới văn phòng tìm mình” Nhìn Từ Hiểu Thương biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng Văn Thiếu Kiệt cứ cảm thấy bất an. Nếu cô ta tính sổ với anh bao nhiêu cũng chẳng cần để ý đến, đằng này… nên ngừa bệnh hơn trị bệnh thôi.

“Được, mình chờ.” Tắt máy điện thoại, Văn Thiếu Kiệt hiện tại không còn tâm trạng nào bàn công việc, chỉ nói rõ một vài điều quan trọng với Văn Diễn, sau đó lễ phép cúi đầu chào mẹ Từ, ánh mắt thâm thuý nhìn Văn cha ý tứ rõ ràng, sau đó rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.