“Vào đi” Văn Thiếu Kiệt bỏ cây viết trong tay xuống. Lưng dựa thoải mái vào ghế, khủy tay dựng lên vành ghế hai bên, hai bàn tay từng ngón chéo vào nhau. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn người mở cửa bước vào.
“Tổng giám đốc, đã tìm được người” Trần Trí dáng người nghiêm chỉnh như quân nhân đứng thế nghiêm, đầu hơi cúi thông báo về việc đã bị giao phó. Anh cảm thấy việc này còn khó hơn mấy việc cầm quân đánh giặc nhiều.
“Người…không vấn đề?” Văn Thiếu Kiệt tiếp tục lạnh nhạt thờ ơ nói. Anh vốn là người thích sạch sẽ, bất đắc dĩ mới yêu cầu tìm người để dọn dẹp. Chỉ là anh không hi vọng sẽ gặp người làm bản thân chán ghét. Nhưng trước tiên nhìn thử vài ngày rồi ra quyết định đuổi hay thuê cũng chưa muộn.
“Dạ…Không vấn đề” Ngoài miệng Trần Trí nói như vậy, nhưng trong lòng kêu gào phản kháng, cho dù có vấn đề đi chăng nữa, anh cũng phải đảm bảo không vấn đề. Bởi vì nếu thật sự có vấn đề, đó chính là anh lẫm lẫm liệt liệt bị đuổi việc.
“Tốt! Cho người gắn thiết bị trong nhà, tôi muốn mọi việc nằm trong tầm kiểm soát.” Văn Thiếu Kiệt nói xong liền cầm bút lên bắt đầu duyệt văn kiện, như nhớ đến gì đó ngước lên nói “Chiều nay đưa người đến dọn dẹp ngăn nắp, nhớ là thu xếp vấn đề hợp đồng ổn thỏa.” Nói xong không nhìn vẻ mặt đang xụ xuống của Trần Trí, Văn Thiếu Kiệt tiếp tục làm việc.
Trong nửa tháng nay, anh đuổi hết thảy bảy người giúp việc mà lão cha già đưa đến. Đúng là, ông lúc nào cũng tìm cách nhét người vào không gian của anh, khiến anh muốn nổi đóa. Hai ngày nay không người dọn dẹp không gian, anh như sắp chìm vào chỗ đen tối đến khó thở.
“Dạ, giám đốc” Trần Trí như trút được gánh nặng, cúi đầu rời khỏi phòng. Anh nhanh chóng tìm người lắp đặt thiết bị camera, xong đâu đó liền gọi điện cho Từ Y Chi, kêu cô chuẩn bị trước, chiều anh sẽ đích thân đến đón để bàn về hợp đồng rồi đưa đến chỗ nhận làm.
__________________________
Từ sau khi đi gặp Trần Trí trở về, tâm trạng Từ Y Chi lúc nào cũng thấp thỏm lo âu. Vừa rồi nhận được điện thoại, kêu cô chuẩn bị đi đến nhận chỗ làm, khiến cho cô càng thêm lúng túng bất an. Phải nói với mẹ cô như thế nào đây? Lí do gì để mẹ cho cô đi làm? Từ trước đến nay mẹ ít khi đồng ý để cô tiếp xúc nhiều với người lạ, hiện tại ra ngoài làm việc sẽ càng khó khăn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Từ Y Chi cắn chặt răng. Từ trước đến nay cô chưa từng biết nói dối, nhưng lần này bất đắc dĩ phải nói dối vậy. Cô không muốn để mẹ buồn phiền. Với lại, nếu thực sự cô đi làm được, sau này mẹ cô chẳng phải sẽ khá hơn hiện tại sao?
Tới đây, tâm trạng Từ Y Chi cương quyết, đi đến bên cạnh giường mẹ Từ ngồi xuống. Nhìn vóc dáng gầy yếu kia, tim cô quặng thắt. Trên đời này có thứ gì quý giá hơn tình mẹ? Hi sinh tất cả, chỉ mong con được yên lành mà lớn. Công ơn đó, cho dù phải đối đầu khó khăn hơn nữa, Từ Y Chi sẽ không nản.
“Y Chi, con sao vậy?” Cảm nhận được có người ngồi bên cạnh, mẹ Từ mở mắt nhìn. Thấy Từ Y Chi tâm trạng thất thần, dường như có điều gì suy nghĩ và lo lắng. Bà quan tâm hỏi.
“Mẹ, con…con xin mẹ đi làm” Từ Y Chi lấy lại tinh thần, đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào mắt mẹ Từ. Hiện tại, cô chỉ muốn giữ tâm trạng thật bình tĩnh để nói dối. Vì một khi có chút sơ sót nào, ý định đi làm sẽ bị mẹ cô cương quyết vứt bỏ ngay. Cô không thể nào làm khác làkhắc chế bản thân.
“ Đi làm? Y Chi, con đang nói nhảm gì vậy?” Mẹ Từ kinh sợ chống tay ngồi dậy. Nhìn vẻ mặt cương quyết của cô, bà cảm thấy sau khi mình ngã bệnh hình như cô đã trưởng thành hơn rất nhiều. Có phải do bà vô dụng, mới để cô phải giành lấy để gánh vác gánh nặng hay không?
“ Mẹ, con nói thật, con đã tìm được công việc phù hợp.” Đôi tay nhỏ bé dùng sức giúp mẹ Từ ngồi vững. Giọng nói Từ Y Chi vô cùng cương quyết. Cho dù thế nào đi nữa, cô nhất định phải thuyết phục mẹ ở nhà tĩnh dưỡng. Nếu cứ để bà đi làm việc cực nhọc mãi, sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận.
“Việc phù hợp?” Nhìn vẻ mặt con gái, mẹ Từ sửng sốt. Biết cô cứng rắn quyết định, bà liền muốn biết công việc đó thế nào, nếu không ổn, bà nhất định sẽ không để con mình chịu thiệt. Chỉ là, từ sâu trong tâm vẫn có chút xót lòng. Chỉ vì lo cho bà, mà cô phải chịu vất vả từ mười ba tuổi. Nếu để ông chồng đã mất của bà biết được, sẽ có hay không trách bà?
“ Dạ phải” Từ Y Chi nghiêm túc gật đầu. Quả thật công việc kia với cô phù hợp vô cùng. Lại chưa nói đến mức lương thỏa thuận rất cao. Nếu bỏ lỡ thì làm sao có được cơ hội thứ hai? Thấy mẹ Từ chau mày, cô đành tỏ thái độ chân thật mà nói dối “Hôm qua có một người phụ nữ đang tuyển người giúp việc nhà. Vì cô ấy mới ly hôn, với phải bận làm việc, không ai lo nhà cửa và giữ con cho cô ấy. Cô ấy muốn thuê người làm việc, kiêm luôn chức giữ trẻ nhỏ. Mẹ, lương cô ấy cho hai việc rất cao, mẹ cho con đi làm đi”
“Nhưng mà…” Nghe Từ Y Chi nói như vậy, mẹ Từ thấy không có gì quá đáng. Nhưng cơ hội tốt vậy, sao có thể dễ dàng có được. Bà có chút nghi ngờ, ngước lên nhìn thẳng nào mắt con gái. Thấy đôi mắt trong vắt kia không chút tạp loạn, lời phản đối vừa tới cửa miệng đành nuốt vào.
“Mẹ, cứ xem như con làm trước, chờ mẹ khỏe rồi mẹ thay con làm có được không? Công việc này lương cao gấp đôi việc mẹ đang làm dở kia” Biết mẹ mình có chút xiêu lòng. Từ Y Chi thầm vui, liền tiếp tục đưa ra lời thuyết phục. Chỉ cần mẹ cô đồng ý, cô không ngại phạm lỗi lần đầu nói dối.
“ Mẹ không yên tâm lắm” Nghe Từ Y Chi nói vậy, mẹ Từ vẫn chưa buông lỏng chút lo lắng. Phải biết thế giới này rất phức tạp. Người với người còn cấu xé nhau để tồn tại, con bà ngốcnghếch như thế, sao có thể tự bảo vệ mình? Từ nhỏ bà luôn đem cô che chở thật tốt, nhưng hiện tại hoàn cảnh thế này, khiến cho bà lực bất tòng tâm.Nhưng bà làm sao có thể vĩnh viễn bên cạnh cô được? Xem như lần này, thử một lần để cô ra ngoài tìm hiểu.
“Cô ấy rất tốt, thấy con liền đồng ý. Mỗi tuần hứa cho con về nhà một lần, mẹ yên tâm đi” Thấy mẹ bắt đầu thỏa hiệp, Từ Y Chi thầm thở nhẹ nhàng. Cô cứ sợ mẹ nhất quyết cự tuyệt, mà cô chưa lần nào dám cãi lời bà. May mắn lần này bà không quá chấp nhất.
“Y Chi, mẹ xin lỗi, đã làm khổ con rồi” Mẹ Từ rưng rưng đôi mắt nhìn đứa con gái ngốcnghếch trước mặt. Bàn tay chai sần nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn vào lòng. Con bà ngoan như vậy, sao không khiến bà thương tận tâm can?
“Mẹ, vì sao mẹ có thể vì con hi sinh tất cả, mà con muốn giúp mẹ, mẹ lại nói làm khổ chứ?” Từ Y Chi dựa đầu vào ngực mẹ Từ. Mũi cô cay cay. Mẹ cô luôn xem cô như đứa nhỏ, hết lòng che chở và bảo bọc, cô chưa từng chịu bất cứ thiệt thòi gì. Cho dù hiện tại có chút khó khăn, nhưng bà vẫn dành tất cả những thứ tốt nhất cho cô, cô căn bản chưa đền đáp được gì cả.
“Con gái ngốc của mẹ” Mẹ Từ cũng sụt sịt. Thì ra con bà đã lớn rồi, đã biết thế nào để yêu thương người bên cạnh, đã không là cô gái nhỏ thích làm nũng. Vì cuộc sống, bà đã bỏ lỡ năm năm, hiện tại nhìn lại, có chút bùi ngùi. Bắt đầu từ chiều hôm nay, đây là lần đầu tiên bà xa cô. Dù chỉ một tuần, cũng khiến bà cầm nước mắt không được.
“Mẹ!” Từ Y Chi ôm chặt mẹ Từ. Chiều nay cô phải đi rồi, có lẽ sẽ rất nhớ vòng tay và hơi ấm này. Hiện tại thì hãy cho cô được lâu một chút ôm lấy. Niềm may mắn nhất cuộc đời cô có, đó là một người mẹ vô cùng hoàn mỹ, vô cùng hoàn thiện này!