Khi Cô Ngốc Là Ôsin

Chương 7



Cứ như thế, ba, bốn ngày tiếp theo vẫn như quy trình cứ lặp đi lặp lại. Sáng nấu cháo với nhiều mùi vị để không bị ngán cho cậu chủ ăn rồi đi làm. Buổi trưa khi xong việc Từ Y Chi ăn cơm xong ngồi một mình xem phim. Buổi chiều đem đồ phơi khô vào  ủi và đem vào phòng, rồi nấu một chút đồ ăn đơn giản tự mình ăn. Buổi tối nấu ba, bốn món cho cậu chủ. Thế là hết ngày.

Vì bởi quy trình như vậy, Từ Y Chi lúc đầu còn hóa trang cẩn thận, nhưng sáng sớm Văn Thiếu Kiệt đi làm, cô quét dọn xong ăn cơm trưa hết thảy liền đi tắm. Lúc đầu còn cố ý mặc áo quần dài rộng che toàn thân, tóc thì bù xù, mặt thì lấy bút chấm loạn cũng từ từ không cần đến. Vì cho dù cô hóa trang nhưng chỉ một mình, hóa trang làm chi cho mất công?

Cứ như vậy từ ngày thứ ba liền không dùng vẻ ngoài che giấu bản thân. Trừ khi lúc Văn Thiếu Kiệt ở nhà cô cũng chỉ làm đầu tóc xấu xí một chút, bất quá cúi đầu thấp, cậu chủ cũng chẳng để ý đến. Càng ngày, Từ Y Chi càng chủ quan.

Mới đây, cô cũng đi làm được năm ngày. Những lúc một mình không gì làm, Từ Y Chi muốn dành đầu óc để xem phim. Vì cô sợ, nếu đầu óc rảnh rỗi, cô sẽ nhớ mẹ, cô sẽ khóc. Có thể cô có chút ngu ngốc, nên chỉ cần có thứ gì đó hấp dẫn, cô sẽ nhanh chóng quên đi nỗi buồn trong lòng. Đó là ban ngày, còn đêm thì nỗi nhớ càng trầm trọng hơn. Mỗi đêm hầu hết cô đều bị ác mộng quấy phá.

Những lúc nhớ mẹ, cô luôn tự mình an ủi và thầm hỏi. Mẹ cô đã uống thuốc chưa? Đã thực sự hết bệnh chưa? Ăn có ngon miệng không? Có nhớ cô không? Có muốn ôm cô vào lòng không? Vì những khi như vậy, cô rất muốn ôm mẹ, để mẹ nhẹ nhàng xoa đầu cô, an ủi cô, hôn lên trán cô.

Đó là tất cả nỗi buồn của cô khi đêm về, vượt qua đó, cũng như vượt qua được chính cô vậy!

Hôm nay lại tiếp tục như bao hôm khác, Từ Y Chi thức dậy sớm, vừa nấu cháo vừa dọn dẹp nhà cửa. Cậu chủ ăn uống xong đi làm, cô làm xong hết mọi việc rồi một mình ăn cơm trưa. Tuy có chút buồn tẻ, nhưng cô vốn dĩ đã quen, nên cũng xem như bình thường.

Tắm rửa xong, Từ Y Chi thay một bộ đồ lửng gọn gàng, khác dáng vẻ thường ngày. Tóc mái trước mặt bởi vì hơi dài mà đâm vào mắt, cô đem tất cả tóc búi lên thành một cục trên đỉnh đầu, để lộ ra chiếc cổ thon nhỏ trắng nõn nà. Những sợi tóc ngắn hơn không kết vào búi được rơi xuống, nhìn vô cùng xinh đẹp.

Hiện tại cô đang dựa lưng vào sô pha xem phim hoạt hình. Cô không thích xem những bộ phim tình cảm, bởi vì có lần cô xem đúng đoạn bi kịch, người mẹ chết đi bỏ lại người con khiến cô khóc nức nở, từ đó ngoài phim hoạt hình, cô không muốn xem những thể loại phim khác. Và hiện tại, cô đang xem bộ phim Mèo và Chuột.

Hôm nay ngoài ý muốn nên Văn Thiếu Kiệt trở về từ buổi trưa. Bởi vì mấy hôm nay được Từ Y Chi nấu những món hợp khẩu vị ăn, nên nhìn lại mấy món cao cấp kia anh có chút chướng mắt. Mấy ngày trước do công việc ngập đầu, anh không có thời gian nghỉ ngơi, đành ăn tạm buổi trưa ở công ty. Hiện tại mọi việc giải quyết xong, đúng lúc buổi trưa, anh chạy về kêu cô gái nhỏ nấu mì cho mình ăn, chỉ là vừa mở cửa….

“Haha…haha” Từ Y Chi chú tâm xem phim, với lại âm thanh của phim lấn áp tiếng mở cửa, thành ra có người xuất hiện, cô căn bản không thể biết. Đôi mắt to tròn kia dán chặt vào hình ảnh con mèo bị chuột đánh vỡ hàm răng thành móm.

Văn Thiếu Kiệt nghe tiếng cười như tiếng lục lạc reo, âm thanh vô cùng trong trẻo khiến anh đứng hình. Trái tim tự dưng dâng lên cảm xúc kì lạ. Lần đầu trong đời anh nghe được âm thanh dễ nghe đến như vậy. Bình tĩnh nén lại cảm xúc bấn loạn trong tim, Văn Thiếu Kiệt từng bước rất nhẹ nhàng tiến về cái đầu nhỏ nhô lên khỏi vành ghế sô pha. Anh sợ, lỡ như mình bước nhanh phát ra tiếng động, âm thanh dễ nghe kia sẽ biến mất, nên chỉ một đoạn từ cửa đến phòng khách, anh đi cũng rất lâu.

“Haha…haha” Vì Từ Y Chi quay lưng về phía cửa nên vẫn chưa biết sự xuất hiện của người khác, mà cứ chìm vào thế giới hoạt hình của riêng mình. Cũng đừng trách cô vô ý, tuy rất nhạy bén khi gặp nguy hiểm, nhưng mà nguy hiểm hiện tại không có, làm sao cô phát hiện đây?

Trái tim Văn Thiếu Kiệt càng đập mãnh liệt. Từ phía sau, trên cao nhìn xuống, cô gái nhỏ ngồi tư thế xếp bằng, tay cầm chiếc điều khiển. Tuy chỉ nhìn từ phía sau cùng tiếng cười trong vắt kia cũng đủ làm tim anh mất khống chế đập loạn.

Trong ba mươi năm qua, đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như vậy. Thật khó diễn tả bằng lời nói!

Nếu như quả thật có kiếp trước, anh sẽ không nghi ngờ gì giải thích. Trái tim ba mươi năm qua phong bế, chỉ chờ đợi một người, không còn chỗ trống dành cho kẻ khác. Mà người anh chờ chính là cô gái nhỏ đây? Tiếng cười là chìa khoá mở cánh cửa trái tim?

Nhưng anh lại sống trong thế giới khoa học. Nếu có ai nói rằng họ gặp phải ‘tìnhyêu sét đánh’, anh sẽ không nghi ngờ gì nói đó là kẻ điên. Vừa gặp đã yêu? Chỉ những tiểu thuyết hoang đường mới có, làm sao có trong thực tế được?

Hiện tại anh tin, và anh cũng chắc chắn mình đang gặp ‘tình yêu sét đánh’ nếu không trái tim anh sao lại đập liên hồi như thế? Cảm giác này trước nay chưa từng có, mặc dù có chút khó kiểm soát, nhưng anh biết, vì nó đã thấy được đối tượng cần yêu.

Văn Thiếu Kiệt kích động, đi vòng qua ghế sô pha, đến trước mặt bên cạnh Từ Y Chi quỳ xuống. Lúc này cô gái kia mới ngơ ngác mở to đôi mắt mù mờ nhìn bóng đen trước mặt.

“ Á…” Tự dưng có bóng người trước mặt ngồi xuống, Từ Y Chi bị dọa đến la toán lên. Thân thể co rút khúm núm một góc trên ghế, và điều này cũng thành công dọa luôn người còn lại. 

“Đừng sợ…em đừng sợ” Văn Thiếu Kiệt luống cuống tay chân, đứng không được, quỳ cũng chẳng xong. Nhìn cô gái trước mắt bị dọa sợ đến vậy, khiến anh có cảm giác vô cùng thất bại. Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn lớn, có thể chỉ huy cả vạn người, vậy mà giờ lại bất lực trước cô gái nhỏ này.

“Cậu…cậu chủ?” Từ Y Chi hồi phục tinh thần, khi nhìn kỹ lại người trước mặt thì kinh ngạc. Cậu chủ hôm nay sao về sớm vậy? Chẳng lẽ cô xem phim đến quên thời gian sao? Nghĩ vậy mắt lại nhìn lên đồng hồ. Mới 12g kém 5 thôi mà? Vậy lí do gì khiến cậu có mặt tại đây?

Văn Thiếu Kiệt khi nhìn đến gương mặt kia có chút hóa đá. Làn da trắng vô cùng, đôi mắt to tròn long lanh, vì ngạc nhiên càng thêm thu hút. Chiếc mày duyên dáng phía trên, hàng mi cong vuốt vươn cao. Cái mũi nhỏ thon gọn, cái miệng mím chặt như lộ chút sợ hãi.

Giờ phút này cái gì gọi là máu mặt thương trường, cái gì là khả năng dời núi lấp biển cũng điều sụp đổ. Trái tim trống rỗng phút chốc được cái gì đó lấp đầy. Văn Thiếu Kiệt theo cảm giác đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Từ Y Chi, cứ như muốn chạm vào cái gì đó làm anh chờ đợi thật lâu, thật lâu rồi.

“Cậu…” Bất chợt bị chạm vào má, Từ Y Chi vô cùng kinh ngạc, càng giữ thêm khoảng cách. Cậu chủ như vậy là sao? Trúng tà? Ý  nghĩ này vừa lóe lên khiến cô sợ hết hồn.

“Gọi anh là Kiệt, Văn Thiếu Kiệt” Văn Thiếu Kiệt miễn cưỡng rút tay về khi thấy Từ Y Chi cố giữ khoảng cách. Anh cũng không muốn dọa cô sợ đến vậy. Chỉ là anh mất kiểm soát nên mới như thế. Nhưng từ giây phút này, anh lại có quyết định muốn giữ chặt cô.

“Văn Thiếu Kiệt? Kiệt?” Từ Y Chi ngây ngô lặp lại, mày xinh xắn khẽ chau lại khó hiểu. Cậu chủ nói như vậy là ý gì? Lúc đầu cô gọi theo miệng là ‘Ông’ lại bị đổi là ‘Cậu’ giờ thì là ‘Kiệt?’ rốt cuộc còn mấy danh từ nữa để xưng hô?

“Ừ. Vậy em cho anh biết tên đi.” Thấy Từ Y Chi không còn hoảng sợ nữa, Văn Thiếu Kiệt chỉnh lại tư thế quỳ, nhỏ giọng dụ dỗ. Anh thấy trăm công ngàn việc cũng chưa chắc khó khăn như lúc này. Lo được lo mất đến vậy.

“Từ Y Chi, mẹ gọi là Chi Chi” Từ Y Chi cúi thấp đầu, lâu lâu lại lén ngước lên nhìn, sợ rằng mình nói gì đó sai, cậu chủ sẽ đuổi việc. Nhưng nói rồi lại nói, cậu chủ cũng không có tức giận, cô mới có chút mạnh dạng hơn.

“Chi Chi, em sợ anh sao?” Thấy cô gái nhỏ có vẻ nhút nhát, Văn Thiếu Kiệt nhẹ nhàng nâng cằm cô, cho cô nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng đến khi bị đôi mắt kia nhìn đến, anh suýt nữa không kiềm chế được hôn xuống. Vất vả lắm mới làm cô buông lỏng, anh không muốn vì chút đường đột mà cô xem anh là kẻ xấu.

Từ Y Chi nhẹ nhàng gật đầu. Năm năm qua, ngoài mẹ và em trai song sinh ra, cô chưa từng tiếp xúc gần với người lạ, không sợ mới là chuyện ngược đời.

“Không phải sợ, anh là người tốt” Văn Thiếu Kiệt mặt dày không biết xấu hổ, tự phong tặng cho mình danh hiệu ‘người tốt’. Chỉ là nói cho mình cô nghe thôi, người khác chắc chắn sẽ không có cơ hội, thì lấy gì phê bình anh nói thật hay giả?

Từ Y Chi nhìn vào mắt Văn Thiếu Kiệt, chẳng biết nhìn thấy gì, miệng khẽ cười duyên gật đầu. Chỉ một hành động nhỏ kia lại khiến cậu chủ nào đó bay bổng lâng lâng. So với tất cả, nụ cười cô gái nhỏ này đáng giá hơn nhiều.

“A, cậu chủ có đói?” Từ Y Chi bất chợt hỏi theo cảm tính. Vì lần nào cùng anh một chỗ, không ăn thì cũng chỉ là uống. Mà đa phần chỉ là ăn, nên có chút theo phản xạ tự nhiên hỏi thăm.

“Gọi anh là gì?” Tuy là có chút không hài lòng, nhưng Văn Thiếu Kiệt không tỏ thái độ cáu gắt, chỉ nhẹ cười hỏi lại. Hiện tại anh có thể khẳng định, cô gái này quả thật có chút ngốc. Ngốc đến nỗi làm anh khó khống chế mà yêu.

“Kiệt, anh có đói?” Được anh nhắc nhở, Từ Y Chi vội vàng sửa lời. Nghĩ rằng đó là điều tự nhiên, nên không có chút ngại ngùng hay khó chịu. Mà câu nói kia khiến ai đó vui sướng thõa mãn. Cứ như có cái gì đó ngọt ngào rót vào lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.