Khi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 66



Kỳ thật, nếu điều kiện cho phép, Lâm Lan cũng không quá muốn chọn mèo con bây giờ.
Đám mèo con mới vừa sinh ra, lông trên người xem như là tóc máu, về sau khi lớn lên sẽ còn trải qua một lần thoát thai hoán cốt, đến lúc đó mới xem như chân chính định hình, càng tiện để phán đoán màu sắc.
Cơ mà nhìn thấy đám đồng nghiệp như hổ rình mồi với đám mèo bé con trong di động của Vệ tiểu thư kia, đám người này vì xem mèo đã hầm đến hơn nửa đêm nên có thể tưởng tượng được là một đám ngoan nhân thế nào, nghĩ lại về cá tính dễ dàng mềm lòng không quá biết cự tuyệt của Vệ tiểu thư một chút, cửa hàng trưởng Lâm vẫn là quyết định tốc chiến tốc thắng.
Đầu tiên là buông tha cho thuần đen, thuần trắng với màu quýt trong nhà đã có, ánh mắt Lâm Lan tuần tra qua lại ở xám vằn hổ cùng xám trắng, còn có màu đồi mồi, cuối cùng đậu lại trên người mèo con xám trắng.
Ờm, dưới tình huống không thể xác định hình thái cuối cùng, dứt khoát chọn mèo bé con màu sắc và hoa văn giống với mẹ ruột nó càng bảo hiểm chút. Sau khi Niên Niên kết thúc kiếp sống lưu lạc có người lo liệu tỉ mỉ thì bản thân rất là đẹp, bằng không cũng không câu được nhiều nam nhân như vậy…… Phi, là tim của nhiều thú hai chân như vậy, hơn nửa đêm còn không ngủ mà quan tâm nó sinh con.
Càng nghĩ càng thấy không thể kéo nữa, cửa trưởng Lâm cấp tốc ra tay.
“Tôi muốn bé mèo có màu với hoa văn giống như Niên Niên này.” Nhẹ nhàng điểm đầu mèo con xám trắng còn đang uống sữa một cái, Lâm Lan nói với bà ngoại mèo của nó, “Vệ Yến, đã đặt xong trước với cô rồi nha.”
Vệ tiểu thư đang trò chuyện với đám đồng nghiệp trong di động bên kia sửng sốt, theo bản năng quay đầu đáp ứng: “Ai, con mèo con xám trắng kia sao, được.”
Nháy mắt, quần thể video nổ tung.
【Không phải đã nói một con mèo con cũng không tặng sao! Vệ Yến cô cái đồ lừa gạt!】
【Đúng thế, đám đại lão gia bọn tôi thức đêm chờ bọn nó sinh ra, không phải ông ruột thì cũng là ông nuôi, sao cô lại nhẫn tâm không tặng mèo bé con cho bọn tôi!】
【Mối giao tình chúng ta cùng nhau vất vả thức đêm tăng ca, trao đổi các loại đồ ăn vặt với đồ ăn khuya với nhau lại không chịu nổi một đòn như vậy, Vệ Yến tôi nhìn lầm cô rồi. Tặng mèo con cho tôi thì tôi liền thu hồi câu nói kia!】
【Bà ngoại Vệ, một mình nuôi nhiều mèo như vậy kỳ thật rất vất vả, mang đến công ty bọn tôi cùng nhau chia sẻ giúp cô nha.】
“Câm mồm! Ngậm mồm! Mấy người cái đám không muốn mặt này!” Vệ tiểu thư nháy mắt bộc phát quát lớn ba lần liền, “Tôi tặng mèo con cho người ta là đã nói xong trước khi Niên Niên sinh rồi, một mình tôi không đỡ đẻ nổi cho Niên Niên, người ta mới cố ý đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà đến giúp đỡ, so sánh với người ta thì mấy người đều ở bên cạnh tăng thêm tạp âm! Cái gì cũng không phải!”
Mãi cho đến khi ra khỏi phòng Vệ tiểu thư, Vương Giai Y rốt cuộc mới ha ha mà cười ra tiếng, phảng phất như là đã vẫn luôn nghẹn rất lâu trong phòng vậy.
“Thật nhìn không ra, bình thường Vệ Yến nhìn như một người hiền lành nguồi nguội, thì ra trong công ty lại ngang tàng như vậy, mấy nam lập trình viên kia một chút tính tình cũng không có.”
Trong hành lang an tĩnh vang vọng lại tiếng của một mình cô, động tĩnh này làm cho đại tiểu thư hoảng sợ, lúc này đã là ba giờ rưỡi sáng, bên ngoài là một mảnh đen kịt, cô trước nay chưa từng lưu lại bên ngoài vào giờ này có hơi nhút nhát.
May mà trong hành lang với thang lầu đều có đèn điểu khiển bằng âm thanh, bên cạnh còn có người ở cùng, bằng không Vương Giai Y thật đúng là không dám đi một mình.
Lâm Lan sớm đã đi quen thuộc tiểu lâu nhà mình lại không có cảm xúc sợ hãi, mà là thuận theo chủ đề trước đó của đối phương tiếp lời: “Làm kỹ thuật rất nhiều lúc cũng không nhìn giới tính, Vệ Yến có thể hòa mình với mấy đồng nghiệp nam này, thậm chí còn có chút tính tình đã chứng minh năng lực của cô ấy cũng không kém bất luận kẻ nào. Quan trọng nhất là…… quyền có được mèo con ở trong tay cô ấy nha, lúc này không nâng bà ngoại mèo lên thì có còn muốn mèo hay không?”
“Có đạo lý.” Vương Giai Y giật mình sau đó lại trào ra một vấn đề mới, “Nhưng mà Lan Lan, vì sao chị không lập tức mang mèo con đi, ngược lại là tiếp tục lưu lại bên người Niên Niên vậy?”
“Giờ liền mang về? Giai Y em đang nói đùa gì thế?” Cửa hàng trưởng Lâm nháy mắt biến ra một gương mặt hoảng sợ, “Mèo con mới sinh trước một tháng đều sẽ không tự chủ được bài tiết, nếu như không có mèo mẹ hỗ trợ liếm phân ở mông thì phải nhờ vào người dùng tay hỗ trợ mỗi ngày. Hơn nữa trước khi bọn chúng có thể ăn đồ ăn cho mèo thì đều phải uống sữa để phát triển thân thể, cái này chả khác gì chăm sóc trẻ con. Lúc đầu chị chăm sóc Lam Bảo chưa đến hai tháng còn một thân bệnh đã liền muốn mạng già rồi, huống chi là loại mèo con mắt cũng chưa mở này?”
“Phiền toái như vậy?” Đại tiểu thư há to miệng, “……Thật xin lỗi, quấy rầy.” Hoàn toàn đánh mất ý niệm sau khi về nhà thì nuôi từ mèo con đến lớn của cô a.
“Em nha, về sau dù cho có thấy mèo con đáng yêu thì tốt nhất vẫn là nghe nhân sĩ chuyên nghiệp, mèo con lớn cỡ ba tháng từ tiệm mèo cưng chính quy là tốt nhất, khi đó mèo con đã học được thứ nên học được từ trên người mèo mẹ rồi, tỉ như là thân cận với người còn có đi toilet mèo các loại năng lực xã hội hóa bước đầu. Chủ tử nhìn dễ thương, nhưng mà không dễ hầu hạ như vậy.” Nhìn ra điểm ngo ngoe rục rịch này của Vương Giai Y, Lâm Lan khuyên một câu, “Rồi, tới lầu hai rồi, em về nghỉ ngơi đi, chị cũng phải lên lầu ngủ.”
Lúc này Vương Giai Y mới phát hiện mình đã đến cầu thang lầu hai, sau khi phát hiện chút khiếp đảm kia của mình bị người nhìn ra thì cô có hơi đỏ mặt, lúc ngài ngại muốn nói chút cảm tạ thì cửa hàng trưởng Lâm đã ngáp một cái rồi lên lầu.
Lưu lại đại tiểu thư có chút cảm động.
Lan Lan, thật sự là người tốt.
Sau khi quán trà mèo tổng cộng chỉ có một cửa hàng trưởng hai nhân viên mà đã có hai người thức đêm thì ngày thứ hai thuận lý thành chương mà trì hoãn mở quán, cọ xát đến xế chiều thì quán trà mới mở.
Nhân viên tiểu Tống bị bắt nghỉ nửa ngày: “……”
May mà cậu đã sớm biết ngay từ đầu cửa hàng trưởng đã liền không theo đuổi kiếm tiền thế nào, hơn nữa hình như là đã tìm được chiêu số mới càng kiếm tiền, bằng không thì chiếu theo cách kinh doanh của vị này, quán trà sẽ sắp đóng cửa.
Có điều hình như cũng bởi vì buổi sáng không buôn bán nên dẫn đến các khách hàng nghĩ là hôm nay quán trà không mở, buổi chiều cũng chưa có ai tới.
Vì thế, lúc này trong quán chỉ còn lại có nhân viên cùng một đám mèo ăn rồi ở không.
Lúc này, Vương Giai Y ngồi sau quầy bar đang cầm di động cuồng điên đăng video với hình ảnh mèo con chụp được tối hôm qua trong nhóm, đây là Thang Hiểu Nhã không cách nào thức đêm nói muốn nhìn, hai cô nàng đang không ngừng thảo luận màu sắc hoa văn của mèo ngay trong nhóm, cũng nói chuyện cửa hàng trưởng đặt một con mèo con màu xám trắng.
Tống Tân Dân ở trong nhóm nhìn ảnh chụp của mèo con kia một hồi trong nhóm, ngẩng đầu nhìn đám mèo nhàn đến ra rắm chung quanh quán, chợt phát hiện một yêu thích thẩm mỹ của cửa hàng trưởng.
—- Hình như cửa hàng trưởng rất thích mèo mang khăn vuông hoặc yếm vây cổ trước ngực,
Không đề cập tới mèo Ragdoll Lam Bảo Thạch đầu bảng, lam sơn song sắc, đôi mắt xanh lam, trên cổ là một vòng lông ngực rắn chắc phi thường xinh đẹp.
Sau đó là mèo Maine Thủy Ngân hình thể lớn nhất trong quán, hoa văn vằn màu bạc, trước ngực cũng là yếm cổ lớn thuần sắc trắng, vô luận là ngồi hay nằm đều là vô cùng bá khí.
Chinchilla Bạch Ngân chẳng những có yếm vây cổ lớn, còn có một cái đuôi to như chổi lông gà, thời kỳ xù lông mùa đông quả thực kinh diễm tứ tòa.
Chính là mèo quýt Thân Sĩ trong đám mèo lông ngắn kia, trước ngực cũng là có một mảng lông trắng như khăn vuông tam giác ngược, phối với bao tay sắc trắng của bốn trảo, cũng là đoan trang mê người.
Mấy con mèo trên đây, không ngoại lệ đều là mèo hoang chính cửa hàng trưởng chọn lựa tìm về, lúc này lại thêm một con mèo con với phân bố màu sắc giống như mèo mẹ Niên Niên, nói là đặc biệt thích không rõ ràng cũng không được.
…… Có điều hình như bản thân chị ấy hoàn toàn không ý thức được.
Tống Tân Dân tua video qua lại, tìm được cửa hàng trưởng Lâm nằm bò dựa ở sau cửa.
Đúng, nằm bò.
Bởi vì thời tiết ấm lên, bàn lò đã dùng qua ở mùa đông lại rút đi, một lần nữa biến trở về nệm mềm hình giường, Lâm Lan đang thoải mái mà nằm trên đó. Đồng thời, trên lưng của cô là một con mèo Maine Coon đang đứng, hai cái chân trước đang ấn ở vị trí sau eo của cô tiến hành dẫm sữa qua lại.
“Đúng, chính là chỗ này, dẫm cho tốt.” Cửa hàng trưởng Lâm đem mèo to làm thợ đấm bóp mà dùng vừa chơi di động vừa không quay đầu lại mà sai khiến nhân viên mèo, “Lại dùng thêm chút sức đi Thủy Ngân, trong toàn bộ mèo của quán trà chỉ có em ăn được nhiều nhất, ị được nhiều nhất, sức mạnh khi em ăn cá khô nhỏ cướp đồ hộp đâu, lấy ra đi nè!”
Mèo to đã nuôi đến vượt qua độ dài một mét không hé răng, tiếp tục dẫm sữa xoa bóp cho cửa hàng trưởng. Tống Tân Dân cảm thấy con mèo này thật sự nghe hiểu lời nói, lực đạo nó ấn xác thực là lớn hơn.
Nhưng cửa hàng trưởng vạn ác cũng không có buông tha cho mèo mắc nợ đáng thương, trong miệng còn đang không ngừng nhắc nhở: “Ai—- lúc trước đã nói là em tới quán trà làm công trả nợ, lúc nào trả hết tiền đồ hộp thì thả em đi. Kết quả mấy tháng này đã trôi qua, đồ hộp em nợ chẳng những một cái còn không trả được, ngược lại là nợ chị càng nhiều đồ hộp, em nói em một chút, về sau nên làm gì đây?”
Mèo to ngoại hình uy vũ tuấn mỹ rũ đầu thấp hơn, cái dáng vẻ biết mình phạm sai lầm kia thiếu chút nữa không làm Tống Tân Dân chết cười. Nguyên nhân cậu thích ở lại quán trà này trừ bỏ phúc lợi tốt ra chính là sự hỗ động giữa cửa hàng trưởng tiếng mèo cấp 10 với mấy chú mèo nhỏ.
Có điều lúc này bản năng nghề nghiệp của cậu nhanh hơn so với ý thức, giơ tay nâng máy ảnh của mình lên liền tách một cái chụp một màn này lại.
Đúng, cậu cũng rảnh đến ở không nên cũng lấy thiết bị của mình ra, lật chụp ảnh chụp được đồng thời cũng không ngừng tham chiếu mà điều chỉnh tham số máy ảnh.
Một tiếng tách này của cậu cũng kinh động đến cửa hàng trưởng nằm bò nghỉ ngơi với mèo ở phụ cận, một người mấy mèo cùng nhau nhìn về phía cậu, biểu tình ngốc ngốc mơ hồ với độ nhất trí cao kia làm cho Tống Tân Dân không nhịn được lại nhấn màn trập.
“Tiểu Tống…….” Cửa hàng trưởng đang híp mắt trừng cậu.
Tống Tân Dân lập tức cười giải thích: “Bởi vì rất có ý tứ, chờ em tẩy ảnh chụp ra thì cửa hàng trưởng chị sẽ biết.”
Lâm Lan tưởng tượng dưới thị giác thứ ba khi chính mình để mèo Maine Coon dẫm lưng cho mình một chút, bỗng nhiên cũng cảm thấy rất thú vị liền không dây dưa nữa, nhưng mà không tiếp tục nằm bò nữa: “Tiểu Tống, cậu lấy thuốc nhỏ ráy tai với tăm bông để sau quầy ra, chị xử lý một chút cho Grey.”
Khác với mấy chú mèo đã tới mấy tháng thậm chí hơn nửa năm, Grey con mèo mới tới này vì không cho người ta thân cận nên vẫn còn có chút bệnh vặt trong người, tẩy trùng đang tiến hành đúng giờ, ráy tai chính là một loại trong đó, có điều đã sắp sửa kết thúc, sắp khỏi rồi.
Tống Tân Dân chạy nhanh lãnh việc bước đi, lấy thuốc cho cửa hàng trưởng.
Mà Lâm Lan thì là đứng dậy đi tìm mèo.
Mèo rừng Grey cũng không ở trong đại sảnh của quán, mà là trong sân trong ở cửa sau, lúc Lâm Lan tìm tới nó, cái đứa này đang mài móng vuốt trụ đỡ của bàn làm bằng gỗ, móng vuốt nhòn nhọt cắt xong lại mọc lên của mèo nhỏ móc trên cây trụ lưu lại dấu vết ngang dọc đan xen.
Đột nhiên, chỗ da vận mệnh phần gáy của nó bị người nắm chặt một phen, mèo rừng lập tức liền mất đi tất cả sức phản kháng bị nâng lên toàn bộ giữa không trung xoay trở lại, một đôi mắt mèo nghênh diện liền thấy gương mặt âm trầm của cửa hàng trưởng Lâm.
“Cách…… Lôi……*” Thú hai chân kinh khủng này kéo dài giọng gắt gao mà nhìn nó chằm chằm, “Đã nói với mi rồi nha, mèo con không thể cào loạn cấu bừa trên gia cụ. Có tấm cào chuyên môn cho mèo để đó mi không cần, mi chạy tới đằng sau phá hoại? Cá khô nhỏ tháng này của mi đã không còn!”
*: đây là phiên âm theo kiểu tiếng trung của từ Grey, người ta chia ra đọc thế này này — Géléi.
“Meo ngao—-!”
Mèo rừng phát ra tiếng kêu thảm, nhưng mà không có con mèo nào đồng tình cũng bỏ đi, còn thu hoạch được tiếng cười vui sướng khi người gặp họa của thú hai chân khác.
“Meo—–“ (Đừng trừ cá khô nhỏ của ta!)
Bị Lâm Lan một đường xách vào quán, cái Grey nghĩ đến không phải là phản kháng, mà là tranh thủ cá khô của mình. Từ lần trước khi con mèo này được cho ăn một miếng cá nướng của nhà lão Chu, mèo rừng đã bị hương vị kia chinh phục, tuy rằng vẫn cao lãnh như cũ, nhưng có đôi khi vì có thể ăn được cá khô vẫn là sẽ thỏa hiệp mấy lần thế này. Tỉ như là để cho hai nhân viên khác trong quán ôm một chút, thậm chí giúp đỡ chải lông gì gì đó, dần dần nó cũng có thể chịu đựng.
Thế nhưng giới hạn ở sự dụ dỗ của cá khô nhỏ thôi, cái khác vẫn là như thường không bỏ.
Hiện tại Lâm Lan liền vò nắm ở phần dụ hoặc này, làm cho con mèo này dần dần nghe lời.
“Muốn ăn à? Cũng được thôi.” Cửa hàng trưởng Lâm ngồi trở lại trên nệm mềm, đặt mèo trên chân của mình, sau đó cầm thuốc ráy tai ở cạnh mà Tống Tân đưa tới lắc lư trước mặt nó, “Tiếp đó nên làm thế nào mi biết hiểu chứ?”
Kỳ thật xử lý ráy tai cho mèo cũng không phải là một việc làm vui vẻ, đặc biệt là bản thân mèo tương đối không thoải mái, lúc mới bắt đầu làm tẩy trùng cho Grey, nếu không phải Lâm Lan để cho Mặc Mặc với Thủy Ngân cùng nhau nhìn chằm chằm hơn nữa không ngừng cảnh cáo thì con mèo này sớm đã bùng nổ đả thương người.
Cũng chính là về sau chính nó phát hiện trong lỗ tai càng ngày càng dễ chịu thì mới dần dần bớt bớt giãy dụa, nhưng vẫn là phi thường chán ghét cảm giác lỗ tai bị nhéo rồi móc tới móc lui còn bị đổ đầy thuốc.
“Một lần cuối cùng, lần này rồi không lên nữa.” Nửa là dỗ nửa là khuyên, mèo báo nhỏ cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn mà nằm trên đùi Lâm Lan để cô nhéo lỗ tai bôi thuốc.
Lâm Lan đổ thuốc pha với glycerin vào hai lỗ tai của mèo báo sau đó siết chặt lại rồi cẩn thận xoa trong chốc lát lúc này mới thả nó ra, mèo rừng được tự do đầu tiên chính là điên cuồng lắc đầu theo bản năng, nước thuốc đổ đầy tai trong cái tai đã rửa sạch rất nhanh liền vung ra hết cả.
Thoải mái.
Grey cảm giác lỗ tai trở nên nhẹ nhàng khoan khoái một lần nữa, quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Lan một cái, sau đó chạy trốn cực nhanh y như bị chó rượt vậy, sợ lại bị cô tóm lấy làm cái gì nữa.
“Con mèo nhát gan này……” Buồn cười lắc đầu lẩm bẩm một câu, Lâm Lan đang muốn vặn chặt nắp bình thuốc, đột nhiên một con mèo nhảy lên trên đùi cô, đoan chính mà ngồi.
Là mèo Nga xanh Hôi Hôi.
“Làm sao vậy, Hôi Hôi?” Lâm Lan kinh ngạc, trước đó không phải vẫn luôn nằm bò ra phơi nắng chỗ khu cửa kính với đám Thân Sĩ chúng nó à, sao đột nhiên liền đến chỗ cô đây làm nũng.
“Meo!” (Lan Lan, Grey bôi, em cũng phải bôi!)
Con mèo này trả lời nghi ngờ của cô, cửa hàng trưởng Lâm nghe xong càng thêm mơ hồ.
Cơ mà, Hôi Hôi em không có bị bệnh không cần bôi thuốc nha.
Nhưng mà bé mèo này cũng không nghe, nó tỏ vẻ Grey có nó cũng phải có, làm một con mèo đặc công tương lai, nó muốn chứng minh mình mạnh hơn Grey.
Cửa hàng trưởng Lâm: “……”
Rồi mèo con, không có vấn đề mèo con. Cửa hàng trưởng Lâm sủng mèo tỏ vẻ mọi yêu cầu đều có thể thỏa mãn.
Vì thế Tống Tân Dân vẫn luôn đang quan sát bên này liền thấy cửa hàng trưởng thật sự vặn mở bình thuốc đã đóng ra, thật đúng là chấm chút nước thuốc lên tăm bông, nắm chặt cái tai nhọn của mèo Nga xanh liền bắt đầu chà lau.
Không có vấn đề chứ? Tống Tân Dân có chút khẩn trương, là người đều biết là thuốc không thể dùng tùy tiện linh tinh.
Có điều chờ cậu vô thức xích lại gần mà nhìn thì mới phát hiện cửa hàng trưởng chỉ là dùng nước tẩy đơn thuần thôi, mèo con không bệnh cũng có thể dùng để chăm sóc hằng ngày, lập tức yên lòng.
Tống Tân Dân vốn cho là đến một nước này đã kết thúc, kết quả Hôi Hôi phi thường thông minh dùng móng vuốt lại chọc chọc cái bình glycerin mà Grey dùng cuối cùng kia, ý là cái này cũng phải tới một bộ, không thể để lỡ.
Cậu: “……”
Cảm giác mèo cửa hàng trưởng nuôi đều thành tinh, thông nhân tính còn thông minh đến quá đáng.
“Được được, cũng cho em dùng, cho em dùng.” Lâm Lan đáp ứng sảng khoái, cầm cái bình kia lên.
Sau đó cái nắp cũng không mở đã bắt đầu đổ vào trong lỗ tai mèo, “rót” cái lỗ tai này rồi, lại “rót” một cái lỗ tai khác, tiếp đó là tất cả đều xoa xoa y như là đối với mèo rừng.
“Oa, Hôi Hôi em thật tuyệt!” Cuối cùng cửa hàng trưởng còn khoa trương ca ngợi mèo xanh, “Em còn dũng cảm hơn so với Grey! Em thật sự là bé mèo con tuyệt nhất!”
Hôi Hôi vốn dĩ bởi vì ngứa mà theo quán tính lắc đầu mới đầu còn cảm thấy cứ không đúng thế nào ấy, nhưng bị khen một cái như thế, mèo con lập tức quên mất hết cả, ngẩng đầu ưỡn ngực vui vẻ chạy đi, tiếp tục trở về khu cửa kính ngồi thẳng tắp, lại bắt đầu làm một con mèo giả xinh đẹp.
Tống Tân Dân xem hết toàn bộ hành trình mèo con bị dao động: “……”
Cửa hàng trưởng quả nhiên vẫn là cửa hàng trưởng, tùy thời đều có kịch bản mới.
Lâm Lan cũng không quản tâm tình phức tạp kia của nhân viên tiểu Tống, khẽ hát rồi tự mình thả thuốc lại trong ngăn tủ sau quầy bar.
Vừa mới đứng dậy, chuông cửa bởi vì cửa bị dùng sức đẩy ra mà phát ra tiếng vang kịch liệt, một cô bé chạy vào, thẳng tắp chạy về khu cửa kính.
“Mèo, mèo vàng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.