Khi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

Chương 78



Grey trước kia là một con mèo rất “Dũng cảm”, từng có tiền án tự mình trốn đi thành công khi nó bị ngược đãi vào đời chủ thứ nhất, lần này bởi vì đám trộm mèo mà bị tổn thương lần thứ hai, tuy rằng đã có cô trấn an, nhưng sự nhát gan của mèo vẫn chiếm thượng phong, dẫn đến lần trốn đi thứ hai này của nó.
Cái vụ mèo biết mở tay nắm cửa này không hiếm lạ chút nào, mèo thông minh một chút đều biết, Lâm Lan lại chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó sẽ phát sinh ở chỗ cô đây.
Chủ quan rồi, lúc mua tay nắm cửa liền không nên dùng kiểu cán dài, dùng hình tròn thì tốt biết bao, mèo nhảy cỡ nào cũng không gạt xuống được. Lúc Lâm Lan tự phản tỉnh ở trong tối, ba Lâm mẹ Lâm nghe tin ấy càng sốt ruột hơn so với cô.
“Mau mau tìm về đi á! Con mèo kia mấy trăm ngàn đó, mới bị trộm một lần rồi, cũng không thể mất đi lần nữa a!”
Tư tưởng của ba mẹ rất mộc mạc, trước kia chỉ cảm thấy con mèo kia lớn lên giống như con báo nhỏ, lúc này vừa bị trộm dẫn đến chỗ cảnh sát mới biết được con mèo cắn người bị kẻ có tiền đưa tới để quản giáo này đến tột cùng là đắt cỡ nào, hai ba con gộp lại với nhau cũng có thể trả tiền đặt cọc nhà rồi. Đối với con mèo không có tình cảm gì này, bọn họ rất tự nhiên mà bắt đầu xuất phát từ giá cả, chân tình thực cảm không hy vọng đống nhân dân tệ di động này chạy mất.
“Làm sao cậu lại để mèo chạy chứ!” Vương Giai Y gấp đến độ dậm chân, “Giờ bắt đầu tìm từ đâu đây!”
“Bình thường thì mèo nhà bị mất đi đều rất khó tìm về, Tống Tân Dân, cậu có biết nó chạy trốn từ chỗ nào sao? Để chúng ta tiện xác định phạm vi mà lập tức đi tìm nào.” Thang Hiểu Nhã thúc giục.
Vấn đề này thật sự rất là khó xử người ta, chí ít thì mặt Tiểu Tống lộ vẻ xấu hổ: “Lúc tôi phát hiện, nó sớm đã chạy rồi, chỉ có cửa với cửa sổ phía sau bị mở. Hơn nữa nếu không phải Hôi Hôi ngồi cạnh đó kêu to với tôi, tôi cũng chưa ý thức được Grey đã chạy.”
Trong quán chỉ có mình cậu ấy bận việc, có chỗ không thể chiếu cố đến được quá là bình thường.
“Không sao, không phải trách nhiệm của cậu, là tôi không nên để một mình cậu lưu lại trông quán.” Lâm Lan tỏ thái độ đầu tiên, làm yên lòng Tống Tân Dân vì làm mất con mèo quý giá mà vô cùng bất an, “Nắng gắt lắm, chúng ta đều về quán trà trước đi.”
Lâm Lan biết tiếng mèo, tất nhiên rõ ràng mấy bé mèo kia bình thường nói ngốc thì cũng ngốc, nói khôn khéo thì cũng có chỗ tinh minh, con mèo Grey này chọn hôm nay lúc cô không có ở đây để trốn chạy không chừng chính là cố ý.
Hơn nữa trước đó Tống Tân Dân cũng nhắc đến Hôi Hôi, con mèo Nga xanh này từ khi bị cô dùng mèo với hiệu ứng đặc biệt của điện ảnh lừa dối vẫn luôn cảm thấy rằng, nó thân làm đồng tộc cũng có thể xem như mèo đặc công, đồng thời lấy Grey làm kẻ địch giả tưởng mà ngày ngày khiêu khích, lần này phát hiện mèo rừng chạy mất cũng là nó nhắc nhở Tiểu Tống trước nhất.
Cửa hàng trưởng Lâm nhanh chóng có phương án ứng đối, đồng thời lập tức khóa chặt mục tiêu trên người Hôi Hôi.
“Hôi Hôi, Grey không thấy đâu, em có biết sao lại thế không?” Trở lại quán trà, Lâm Lan ôm lấy nó liền bắt đầu hỏi thăm chuyện đã qua.
Mèo xanh mắt màu bích thân thể thon dài mà nhỏ xinh lập tức kêu lên về phía cô: “Meo ô! Meo!” (Biết biết! Hôm nay em chợt nghe thấy nó nói rằng không muốn ở địa bàn của nhân loại, nó muốn đi dã ngoại làm mèo hoang! Sau khi mấy chị đi thì nó vẫn luôn nhìn chằm chằm xẻng phân Tống, cuối cùng em liền thấy nó thừa dịp lúc xẻng phân Tống đi xúc phân cho nhân loại chạy mất!)
Một hồi cáo trạng bùm bùm, ngữ khí kia của Hôi Hôi rất ư là hưng phấn, cửa hàng trưởng Lâm lại đang vì cái câu “Xẻng phân Tống đi xúc phân cho nhân loại” mà co giật da mặt, nhưng lúc này lại không thể không tạm thời bỏ qua vấn đề này, ngược lại là nhắc đến cái khác.
“Hôi Hôi, làm một con mèo Nga xanh lập chí trở thành mèo đặc công, giờ chị cũng có một nhiệm vụ quan trong trọng ủy thác cho em đây, chính là giúp đỡ chị tìm được mèo rừng Grey. Em muốn nhận nhiệm vụ này chứ?”
Mèo xanh nằm trong lòng Lâm Lan lập tức nửa đứng thân mình lên, lỗ tai nhọn dựng lên thẳng tăm tắp: “Meo!” (Giao cho em đi! Em nhận ra mùi của nó, biết nó chạy trốn chỗ nào!)
Trên thực tế thì lấy độ nhạy của khứu giác mà nói, khứu giác của mèo ưu tú hơn chó một chút, tế bào của mèo có hơn 240 triệu, còn nhiều hơn 20 triệu tế bào khứu giác so với loài chó có khứu giác tốt nhất, đáng tiếc cho tới nay mèo cũng chưa bị nhân loại thuần hóa hoàn toàn, tính phục tùng thì…… Ố kề, có lẽ căn bản là không có bao nhiêu tính phục tùng, dù sao chênh lệch so với chúng cẩu cẩu nhiều, nhân loại tất nhiên là dùng chó tìm người hoặc là vật sẽ dễ dàng hơn.
Hiện tại, ở sự kiện mèo Grey bị mất, cửa hàng trưởng Lâm may mắn là mời được một vị mèo đặc công nhà mình nuôi để hỗ trợ tìm mèo.
“Hôi Hôi, em cần phải nghĩ kỹ càng nha, nhận nhiệm vụ rồi liền cần phải đi ra khỏi quán trà tiếp xúc với ngoại giới, mặc dù chị khẳng định sẽ ở đằng sau bảo vệ em, nhưng em thật sự không sợ sao?” Lâm Lan xác nhận lần cuối cùng.
Ngay từ đầu thì Hôi Hôi không nhớ ra được là phải ra khỏi ngoài khu vực an toàn, theo bản năng rụt cổ lại, sau đó lại nghĩ đến mục tiêu của mình, lập tức lại thẳng thân thể nhỏ bé lên: “Meo ô!” (Em là một con mèo đặc công, không sợ ngoại giới, sẽ chuyên tâm tìm mèo là cơ bản nhất! Trước đó khi bị bắt đi em cũng không sợ hãi, em dũng cảm hơn Grey nhiều!)
Vì thế những người khác vì sự kiện mất mèo mà sốt ruột chẳng bao lâu liền thấy Lâm Lan ôm Hôi Hôi liền muốn đi ra ngoài.
“Grey mới chạy mất không bao lâu, mùi vẫn còn, con để Hôi Hôi hỗ trợ tìm nên hẳn là rất nhanh liền có thể tìm về được. Có việc thì con sẽ gọi điện thoại cho mọi người.”
Vì không lãng phí thời gian, cửa hàng trưởng Lâm giao phó mấy cái này xong liền trực tiếp ra ngoài.
Mà lúc mọi người còn đang trợn mắt há hốc mồm mà tiêu hóa loại tin tức rung động là “Lâm Lan thế mà dùng mèo tìm mèo” với “Khi nào thì mèo cũng có thể lấy làm chó cảnh sát vậy”, Trình Phong Dương đã đuổi theo ra ngoài trước rồi.
“Lan Lan em chờ anh chút đã, anh đi cùng với em, tìm mèo lại càng dễ a!”
Mặt trời giữa trưa rất lớn, trên cơ bản là trừ phi cần thiết, mọi người đều không nguyện ý ra ngoài, cũng như người trên phố lúc này càng ít hơn so với đoạn thời gian khác, cái này làm Lâm Lan với Hôi Hôi thuận tiện hơn không ít.
Làm một con mèo nhà có địa bàn cố định, sau khi Hôi Hôi ra ngoài đúng là có hơi sợ hãi, có điều dù sao thì nó ít nhiều còn nhớ rõ là mình cũng từng lang thang, lại thêm tín niệm “Mèo đặc công” với xẻng phân đang ở cạnh bảo vệ, Hôi Hôi vẫn là có thể miễn cưỡng khắc phục một chút sợ hãi.
“Meo!” (Nó đi về phía bên này này!)
Ngửi ngửi mùi hương tàn lưu trên đất, Hôi Hôi kêu to với Lâm Lan cách mấy bước phía sau. Lâm Lan nghe hiểu được, Trình Phong Dương đuổi theo cạnh cô cũng chỉ có thể theo động tác của nó mà đoán ý.
“Làm tốt lắm Hôi Hôi, tiếp tục cố tìm nào!” Lâm Lan ở phía sau động viên mèo con.
Trái tim vốn dĩ là thấp thỏm của Hôi Hôi sau khi được khích lệ lập tức được cổ vũ, sức mạnh tìm mùi mèo càng đủ, thuận theo chỉ dẫn của manh mối mùi hương rồi hai ba lần nhảy lên đầu của một bờ tường vây, lại cúi đầu hít hà, sau đó đi về phía trước.
Lâm Lan nhìn thấy mèo nhảy lên tường vây thì sắc mặt chính là cứng đờ, nhưng mà chỉ có thể căng da đầu tiếp tục đi cùng.
Trình Phong Dương thấy biểu tình miễn cưỡng này của cô thì không khỏi nghi hoặc: “Em sao vậy, Hôi Hôi có thể ngửi mùi tìm Grey không phải rất tốt sao?”
Lâm Lan không trực tiếp trả lời, mà là nói một câu: “Tí nữa anh sẽ biết.”
Chờ lúc đuổi theo Hôi Hôi đến phía sau, nhìn thấy mèo nhảy lên nóc nhà hai tầng của nhà dân, trừ bỏ có thể ẩn ẩn nghe thấy tiếng mèo kêu ra, còn lại dù cho có ngẩng cổ cũng không thấy mèo thì Trình Phong Dương rốt cuộc cũng hiểu được vì cái gì mà mặt Lâm Lan biến sắc.
Lại phải bắt đầu đuổi theo miêu đạo mà bắt đầu chạy.
Đội lấy mặt trời oi bức giữa trưa hè mà tìm mèo khắp nơi là cái thể nghiệm thế nào? Đương sự Lâm Lan với Trình Phong Dương tỏ vẻ đấy tuyệt đối không phải mồ hôi ướt đẫm, mặt mày nóng đỏ, môi khô khốc có thể hình dung được.
Dù sao thì sau khi Hôi Hôi chỉ có một sợi gân* đi theo mùi của Grey tới miêu đạo có độ khó cao vòng qua gần nửa cái thành Tây, cũng mang thảm hai con thú hai chân đuổi theo phía sau mệt đến thở hồng hộc thì cuối cùng đã phát hiện bóng dáng Grey.
*: ý nói cái kiểu đầu óc chí cơ bắp không thôi, không có nghĩ gì phức tạp hơn ấy.
Vị trí của con mèo rừng này phi thường bắt mắt và dễ tìm.
Bởi vì nó đang bám trên ngọn của một cái cây cao cỡ 4m mà meo meo kêu thảm, dưới gốc cây là mấy con chó hoang vây quanh đó kêu gấu gấu gấu về phía nó.
Trước đó cũng đã nói mũi của mèo rất thính, sau khi ngửi được mùi của Lâm Lan cách đó thật xa, Grey như là phát hiện được cứu tinh mà kêu meo meo lớn tiếng hơn.
(Lan Lan, Lan Lan cứu em với! Mấy con chó này thật đáng sợ! Bọn chúng muốn ăn em luôn, mau đuổi chúng đi đi!)
Chật vật lau mồ hôi tụ dưới cằm một cái, một cái tay khác của cửa hàng trưởng Lâm lại ôm lấy Hôi Hôi cũng bị chó dọa đến nhằm thẳng vào trong lòng cô mà chui, đột nhiên cảm thấy tràng diện này đây có chút hả giận.
Còn cảm thấy nhân loại đều thật đáng sợ? Còn muốn chuồn êm đi tìm tự do?
Ố hồ, này đây vừa đi ra có tìm được tự do hay không thì không biết, dù sao thì một trận vùi dập của hiện thực đã lên trước rồi.
“Phong Dương, vừa nãy em thấy phụ cận có quầy bán quà vặt, anh có thể giúp em chút xúc xích hun khói hoặc là mấy thứ linh tinh như chân gà này nọ không?” Lâm Lan nhờ vả hỏi Trình Phong Dương.
Thanh niên nhìn con mèo trên cây một chút, lại nhìn nhìn mấy con chó hoang bên kia, tất nhiên là hiểu được ý đồ của Lâm Lan, anh gật gật đầu: “Lan Lan em chờ anh chút, đừng tùy tiện đi qua, bị cắn thì sẽ không hay.”
Lâm Lan cười gật đầu: “Yên tâm đi, em không ngốc thế.”
Trình Phong Dương đi khỏi, Lâm Lan cách một khoảng cách bắt đầu gọi mèo rừng: “Grey à, không phải em nói muốn tự do sao? Không nói lời nào liền tự mình chạy, sao giờ lại muốn gọi chị tới cứu em, không phải em không quan tâm cái xẻng phân chị đây sao.”
Mèo rừng ô ô kêu càng thê thảm hơn: “Meo ngao ngao —— meo ngao ngao u ——“ (Em không có! Em không có không cần chị á Lan Lan! Em chỉ là sợ hãi mới xúc động ra ngoài! Em không dám nữa đâu, về sau sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà, Lan Lan chị mau cứu em nha! Em cũng là mèo của chị, từng bị sờ bụng rồi, chị không thể không quản em!)
Cái kiểu cầu xin này thật quen tai a, cảm giác quen thuộc mạnh đến Lâm Lan cũng không cách nào bỏ qua. Có điều cùng một bộ bài tình cảm, tra nam đánh ra Lâm Lan có thể trực tiếp ném đi, mèo báo nhỏ làm ra, cửa hàng trưởng Lâm…… Liền miễn cưỡng tha thứ nó một lần đi.
“Em bảo đảm lần sau sẽ không bao giờ động kinh chạy trốn nữa?”
(Em bảo đảm không chạy!)
“Cam đoan sẽ không nhân lúc người ta không để ý mà mở tay nắm cửa?”
(Em không bao giờ nhảy lên mở cửa nữa!)
“Là săn đồ hộp ở quán trà thoải mái, hay là đi săn ở bên ngoài càng sướng hơn hả?”
(Quán trà, quán trà! Bên ngoài thật là đáng sợ ô ô ô —— đồ ăn cũng thật khó ăn, đều là thúi ô ô ô ——)
Nên! Cho mi lên cơn thần kinh rời khỏi khu thoải mái, giờ không phải là ngoan ngoãn cầu trở về? Hừ hừ hừ.
Trình Phong Dương mua một túi đồ ăn còn có nước khoáng to, bởi vì vội vã tìm mèo, sợ càng đuổi càng xa, trên đường đi hai người ngay cả miếng nước cũng không dám uống, giờ rốt cuộc cũng có thể bổ sung chút thể lực với nước.
Hai người Lâm Lan đầu tiên là mạnh mẽ nốc nửa chai nước, lại ăn chút đồ, lúc này mới bắt đầu lấy mấy thứ chân gà xúc xích còn dư đi câu dẫn đám chó hoang này.
“Việc này để anh làm, em không thích hợp.” Trình Phong Dương cướp đi đồ ăn Lâm Lan muốn lấy, “Trong nhà anh nuôi chó, càng hiểu hơn em một chút, em cũng đừng có cướp với anh.”
Vẻ mặt anh ấy kiên trì, Lâm Lan đành phải thối lui: “Vậy anh cẩn thận chút nha.”
Trình Phong Dương xua xua tay tỏ vẻ không có vấn đề, trực tiếp tới gần nơi đó.
“Chậc chậc chậc, chó chó ơi đến đây xem là gì nè?”
Căn bản là không cần Trình Phong Dương nói cái gì, lúc anh ấy vẫy vẫy những đồ ăn đã mở kia, đám chó hoang sớm đã ngửi thấy mùi hương này liền bị dời đi lực chú ý khỏi con mèo trên cây, tất cả đều nhìn về phía chỗ anh ấy. Bọn chúng ngoắt ngoắt cái đuôi, khát vọng với đồ ăn, lại sợ hãi nhân loại, móng vuốt bất an mà nhích tới nhích lui, muốn ăn lại không dám tiến lên.
Trình Phong Dương cũng không để bọn chúng khó xử, đem đồ ăn trong tay lắc lư trái phải một cái, sau khi thấy đầu chúng nó lắc lư trái phải theo thì liền y như là ném đĩa mà ném hết đồ ăn tới chỗ rất là xa. Nháy mắt, đám chó hoang đuổi theo đồ ăn hết.
“Được rồi, con mèo an toàn rồi.” Phủi tay, vẻ mặt Trình Phong Dương đắc ý, “Lan Lan, em nhanh bảo Grey xuống đây đi.”
Trong lòng anh ấy, mèo có thể leo lên cây lưu loát như trên mặt đất thế thì đi xuống khẳng định cũng là rất nhanh. Kết quả mèo rừng không nhúc nhích, vẻ mặt Lâm Lan cũng là bất đắc dĩ.
“Phong Dương, không phải như thế.” Lâm Lan giải thích với anh ấy, “Mèo ấy, thật ra thì nó chỉ biết trèo lên cây, nhưng nó không biết trèo xuống.”
Cái giề?
Trình Phong Dương đầy mặt mộng bức, Lâm Lan thấy thế chỉ có thể nói: “Anh cẩn thận nhớ lại chút xem, có phát hiện trong trí nhớ có tin tức hoặc là báo chí gì có một vài con mèo trèo lên chỗ cao, kết quả đều là bị người cứu hay không?” Thấy sắc mặt Trình Phong Dương từ mộng bức biến thành kinh ngạc lại đến ngây người liền dùng sức gật đầu: “Đúng, nó cũng sợ độ cao.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.