Bốn ngày đã trôi qua kể từ hôm Annabelle bị bong gân mắt cá chân, và cô vẫn chưa thể quen được với đôi nạng. Cô hối hả lao qua cửa nhà thờ. Okay, cô dùng vai huých mở một cánh cửa, rồi nhanh nhất có thể, đưa đôi nạng và phần còn lại của cơ thể lách qua cánh cửa quay, làm dấu thánh với nước thánh, và đưa mắt tìm qua các hàng ghế cầu nguyện xem gia đình mình ở đâu. Mẹ cô luôn khăng khăng muốn ngồi sát hàng trên cùng nhất có thể, và lần này bà chiếm được chỗ ở hàng thứ ba. Tốt thôi. Annabelle giật váy và kéo chiếc áo dài tay bằng vải bông sát vào người hơn trước khi tập tễnh bước xuống theo lối đi, tảng lờ những đôi mắt soi mói đang dõi theo và cùng mùi hương liệu giả tạo trong không khí.
Thật chẳng có sánh được với việc bước vào trong nhà thờ muộn giờ trên một đôi nạng để làm sống dậy tất cả những trải nghiệm ác mộng cô từng phải chịu đựng bên trong những gian sảnh thăm thẳm của nhà thờ St Joseph. Ký ức về xơ John Claire xách tai cô lôi đi xềnh xệch, diễu cô hết lên lại xuống theo lối đi trước mắt toàn bộ học sinh của trường đang tấn công cô. Tất cả những người dự lễ cầu nguyện hàng ngày dịp Lễ Mùa Chay đều đã chứng kiến nỗi ê chề của cô. Lễ Cầu Kinh Tàn Sát sáng thứ Sáu, như cô đặt tên cho nó, cứ liên tục lởn vởn trong tâm trí cô theo một vòng lượn bất tận, giống như một bộ phim hạng B xoàng xĩnh chiếu lúc tối khuya trên truyền hình cáp vậy.
Ngày hôm nay chỉ bổ sung một tập mới cho xê ri Cuộc đời của Annabelle: Người Tốt, Kẻ Xấu và Kẻ Ê chề.
Đám đông quan sát trong lúc cô tập tễnh đi theo lối đi chẳng khác gì một cô dâu què ăn mặc luộm thuộm. Cái ủng để cố định bàn chân, hiển nhiên được một anh chàng đàn ông chính hiệu thiết kế, làm chân cô trông thật xấu xí và buộc cô phải đi giày bệt ở bên chân lành. Có lẽ Chúa đã cấm chỉ anh chàng thiết kế thêm vào cho nó một cái gót, hay một cái quai hậu. Khỉ thật. Chẳng lạ cô lại thấy chán nản. Trông nó còn ghê hơn cả đôi giày chỉnh hình của cô Rose. Mà bản thân đôi giày đó, khi người ta nghĩ đến nó, cũng cho phép vỡ lẽ ra nhiều trong việc giải thích tính khí khó chịu gần như thường trực của cô Rose. Một tính khí Annabelle đã nhiễm phải kể từ hôm cô làm đau cái mắt cá chân ngu ngốc của mình.
Và việc buổi sáng đã không diễn ra như dự kiến càng chẳng giúp cải thiện được nó chút nào. Cô và Mike đã có một buổi tối muộn và một buổi sáng còn muộn hơn. Okay, bởi thế nên cô dễ dàng bị sao nhãng. Ai mà biết được người ta quả thực có làm tình dưới vòi hoa sen cơ chứ? Cho dù làm chuyện đó khi đứng trên một chân quả là có chút thách thức. Tuy vậy, đến muộn vào Ngày của Mẹ đúng là không thể tha thứ được và nhiều khả năng sẽ ám ảnh cô suốt phần đời còn lại.
Tập tễnh xuống theo lối đi khi đã muộn buổi lễ khiến cô lãnh trọn những tia nhìn chết chóc từ cả Mẹ và cô Rose. Bố trông như thể đã ngủ gật. Ông quả là may mắn, mẹ đang bận bịu gườm gườm nhìn cô thay vì thúc cùi chỏ vào sườn ông.
Richie dành cho cô cái nhìn ta đây biết hết thật lộn ruột, khiến cô chỉ muốn thè lưỡi về phía ông anh. Chúa ơi, cô lại đang quay về thời thơ ấu. Cô nhún gối - hết mức có thể, nếu tính đến tình trạng phải chống nạng - rồi nhảy lò cò trên một chân trong lúc cố nghĩ ra nên xử trí đôi nạng ra sao. Cô thầm nghĩ đáng ra người ta phải nghĩ ra những cái nạng có thể gập xuống được hay ít nhất cũng phải trông đẹp đẽ hơn.
Sau một quãng thời gian dường như vĩnh cửu, Rich thấy thương hại cô và cầm lấy đôi nạng đặt xuống sàn trước bệ quỳ. Anh đỡ lấy khuỷu tay cô trong lúc cô ngồi xuống ghế cầu nguyện. Chưa đầy mười giây sau khi mông cô yên vị trên băng ghế, tất cả mọi người lại đứng lên để đọc bài kinh Cha Chúng Ta.
Mẹ cô thúc khuỷu tay vào sườn bố để đánh thức ông dậy. Rich giúp cô một tay để cô nhấc mông lên khỏi băng ghế.
“Màn xuất hiện tuyệt lắm,” anh thì thầm như vẫn làm khi hai anh em còn bé.
Mẹ lại suỵt họ như ngày xưa, và buổi lễ cứ thế kéo dài miên man.
Khi lễ cầu nguyện đã gần kết thúc, Rich cầm đôi nạng lên và đưa cô ra ngoài trước đám đông, giữ cửa mở cho cô sau khi bước qua. Anh mở cửa ngoài, và ánh nắng ùa vào. Annabelle cảm thấy có thể thở được lần đầu tiên kể từ lúc cô bước vào. Nhà thờ không hề ngột ngạt - mà là bố mẹ cô.
Cô thích tới dự lễ nhà thờ, nhưng luôn đi một mình. Cô cố gắng đi vào chiều thứ Bảy để tránh bố mẹ mình. Thậm chí cô còn tránh lễ cầu nguyện lúc nửa đêm vào dịp Giáng sinh, viện cớ quá mệt. Với ngoại lệ là đám cưới Rosalie, cô đã không còn đi dự lễ cùng gia đình từ trước khi chuyển tới Philadelphia. Nếu Annabelle có thể tránh được toàn bộ cơn ác mộng “luôn là phù dâu và chẳng bao giờ là cô dâu”, hẳn cô cũng đã bỏ qua luôn cả buổi lễ đó.
Sau khi ra ở riêng, cô bỏ qua lễ nhà thờ hơn nhiều hơn là không. Sau khi Chip ốm, đi cầu nguyện đã giúp cô giữ được sự tỉnh táo. Cô không ngừng cầu nguyện mong anh qua khỏi, và khi cô biết chắc anh không thể, cô đã cầu nguyện cho một cuộc ra đi không đau đớn. Nhưng Chúa cũng không ban cho điều đó.
Cô tập tễnh tới chỗ băng ghế bên ngoài và ngồi xuống mặt ghế bê tông. Cô đưa tay lên che mắt cho khỏi nắng, và nghiêng mắt nhìn Richie, lúc này trông như đang đội một vầng hào quang. Chắc chắn là một trò bỡn cợt của mặt trời. Cho dù cô rất yêu quý anh trai, Richie không phải là một thiên thần. “Anh đặt chỗ ở đâu vậy?”
Rich ngồi xuống bên cô và dựng thẳng đôi nạng của cô lên. “Tại nhà hàng của một người bạn thân. Ông ấy đã kịp giữ chỗ cho anh vào phút chót.”
“Đồ ăn ở đó ngon không?”
“Có. Đã hàng năm nay anh không đặt chân đến đó, nhưng trước đây thì ngon. Anh tin chắc bây giờ vẫn vậy.”
“Nếu không, em sẽ không bảo vệ anh trước cơn lôi đình của mẹ đâu đấy. Anh sẽ phải tự xoay xở lấy một mình.”
“Ái chà, cảm ơn nhiều.”
Những thành viên còn lại của gia đình rời nhà thờ sau khi bắt tay cha xứ.
Rich đứng lên và kéo cô dậy khỏi băng ghế. “Em có thể đi bộ qua vài dãy nhà được không?”
“Anh không đi xe sao?”
“Tại sao anh lại phải lái xe chứ? Mọi thứ đều nằm trong bán kính năm dãy nhà.”
“À, em không biết nữa. Có thể vì em trượt chân rơi khỏi thang, làm đứt hết dây chằng ở mắt cá chân và phải đi bằng nạng, có nghĩa là em thực sự đang bước đi bằng hai bàn tay!” Cô giơ hai bàn tay ra và chìa cho anh xem những vết rộp có dán băng sơ cứu.
“Muốn anh cõng đi không?” “Không. Em muốn một chiếc taxi.”
“Ái chà, thôi nào, cố nhảy lò cò đi. Chỉ cách có hơn một dãy nhà thôi mà.”
“Chắc rồi. Okay. Không vấn đề gì.” Cô cầm lấy nạng của mình và nhắm thẳng vào bàn chân Rich, nện bẹp gí một ngón chân dưới đầu nạng bọc cao su và để lại vết trầy trên mặt da Italia màu nâu. Thật dễ chịu khi biết cô sẽ không phải là người duy nhất phải lò cò vì đang bị đau chân.
Mike yêu mẹ anh. Anh thực lòng yêu quý bà. Thế đấy, anh còn yêu cả Vinny và Mona DiNicola. Nói cho cùng, trên thực tế họ là người trong gia đình. Khi người ta có ít người thân như Mike, người ta sẽ trân trọng những người thân có được. Còn ngay lúc này, anh sẵn sàng bóp cổ cả ba.
Khi anh tới nơi đúng giờ hẹn, trong tay là món quà nhân Ngày của Mẹ, anh đã chết sững khi nhìn thấy Rita, cháu họ xa của Mona, đang ngồi cùng mẹ anh. Rita rất xinh đẹp, cao ráo, tóc vàng hoe, ngoài hai mươi tuổi, và vẫn còn độc thân. Trước khi Nick đính hôn, cô nàng đã đeo đuổi anh ta với một quyết tâm sắt đá tới mức chỉ có thể mô tả là kinh hoàng. Bây giờ, có vẻ như người đẹp lại nhắm vào Mike. Manh mối số một là khi cô nàng xua bà cô mình khỏi cái ghế cạnh chỗ Mike. Manh mối số hai và ba là chuyện người đẹp cúi người ghé sát vào anh, với cả đôi gò ngực gần như ép lên mặt anh và thì thầm vào tai anh.
Quả là một tình huống khó xử với nguy cơ bùng nổ rất cao. Phần ngán ngẩm nhất của nó là anh không biết nên làm thế nào để né tránh tai họa. Cảm giác tội lỗi đã bắt đầu len lỏi vào ý thức của anh, và anh không hề làm gì để đáng bị như thế, làm cho tình thế càng đáng phản đối, nếu như anh có thể làm vậy. Mike nghĩ nếu có lúc nào đó anh cảm thấy tội lỗi, ít nhất anh cũng sẽ có cơ hội làm gì đó xứng đáng với tội lỗi đó. Cảm thấy tội lỗi về một việc anh không hề làm chỉ đơn giản là không đúng.
Rita thu hút sự chú ý của tất cả đàn ông trong phòng vì cô nàng mặc trên người một bộ váy bó sát với đường xẻ cổ chạy sâu xuống tận gần tới rốn. Vinny nhìn cô nàng chằm chằm với đôi mắt lóe sáng. Phần lớn đám đàn ông đều có phản ứng như vậy, song điều đáng quan tâm không phải là họ. Phòng ăn đằng sau được dành riêng cho các thành viên “gia đình”, vì thế tất cả những phụ nữ nhìn thấy Mike và Rita cặp kè cạnh nhau đều có mối liên hệ trực tiếp với ai đó trong “gia đình” và đã quen biết anh từ khi anh còn học trung học. Theo cách nói của phụ nữ, việc Mike có một mối hẹn hò - thậm chí là ảo tưởng về một mối hẹn hò - tại một cuộc gặp mang tính gia đình như thế này có nghĩa là anh đang có một mối quan hệ nghiêm túc, cũng đồng nghĩa với việc anh đang gặp rắc rối to.
Tóc Annabelle dính bết vào sau gáy cô, mắt cá chân đau giần giật, và thái độ im lặng lạnh ngắt của bố mẹ cô bao trùm lên những người xung quanh họ như một màn sương mù lạnh lẽo khô khốc trong một phiên bản tồi của Macbeth. Cô cúi gằm xuống và tập tễnh phía sau gia đình. Cô không để ý xem họ đang đi tới đâu, thay vào đó chỉ chăm chăm nhìn xuống vỉa hè. Annabelle đã học được từ kinh nghiệm rằng những chỗ vỉa hè lồi lên do rễ cây phát triển không ăn ý cho lắm với các đôi nạng và cô cần để mắt tới các dấu hiệu báo trước.
Cô không nghĩ Ngày của Mẹ có thể tồi tệ thêm nữa cho tới khi theo sau gia đình bước qua cánh cửa gỗ dày vào trong nhà hàng nhộn nhịp đông đúc. Cô ngước mắt lên và được một nữ phục vụ bàn chào đón. “Chào mừng quý khách tới nhà hàng DiNicola.”
“DiNicola?” Annabelle đã nghĩ nỗi ê chề của mình đã kết thúc khi cô tập tễnh rời khỏi nhà thờ. Nhưng không. “Richie, anh không hề nói với em anh đã đặt chỗ tại nhà hàng DiNicola.”
“Này, em gọi điện cho anh và nói anh phải đặt chỗ cho Ngày của Mẹ, nhớ chứ? Em có biết đặt chỗ bữa trưa vào Ngày của Mẹ khó đến thế nào không? Để anh cho em hay. Kiếm vé đi dự một buổi biểu diễn của Springsteen[1] tại Garden[2] còn dễ hơn. Với Springsteen ít nhất còn có đám phe vé chợ đen. Em phải trả cắt cổ, nhưng có thể kiếm được vé. Nhưng chẳng ai phe chợ đen việc đặt chỗ nhà hàng. May mà anh đã gặp Vinny tại đám cưới Rosalie.”
“À, phải.”
Cô có cảm giác không hay về chuyện này. Cô biết Mike đã lên kế hoạch đưa mẹ anh đi ăn, vì thế rất nhiều khả năng họ cũng dùng bữa tại nhà hàng DiNicola. Nói cho cùng, theo như cách anh nói về Vinny, có thể nghĩ hai người là thân thích. Annabelle sẽ trông giống như một kẻ lén lút đi theo. Tệ hơn, sẽ giống như thể cô dàn xếp chuyện này nhằm gặp mẹ Mike. Một việc cô thực sự không muốn làm - không bao giờ. Cô đã thua hai séc trắng trong trò gây-ấn-tượng-với-mẹ. Mẹ Chip đã căm ghét cô tới mức gần như tột độ, và mẹ Johnny đã chỉ chấp nhận cô vì cô chịu kết hôn với gã con trai lá mặt lá trái của bà ta.
Ý nghĩ về mẹ Mike khiến bụng dạ Annabelle như muốn lộn nhào lần nữa. Cả hệ thống đều hăm hở sản xuất a-xít vì người ta chẳng bao giờ biết trước được khi nào họ sẽ cần khoét vài cái lỗ qua dạ dày của chính mình.
Người phục vụ mỉm cười. “Chúng ta sẽ đi qua quầy bar vào phòng ăn phía sau. Xin vui lòng đi theo tôi.”
Như một con chuột lem ngớ ngẩn, Annabelle đi đoạn hậu và lách qua khu quầy bar đông nghịt. Khi cả gia đình dừng lại, cô thôi không bận tâm tới số lượng nhiều đến bất thường những đôi chân phải né tránh trên đường đi và ngẩng lên xem nguyên do nào đã gây tắc nghẽn.
Ben chính là nguyên nhân. Ben xuất hiện bên ngoài trong một bộ vest. Cô chưa bao giờ thấy anh ta trong một bộ vest. Chưa từng. “Anh làm gì ở đây vậy?”
Anh ta trao cho mẹ cô một bó hoa và hôn lên gò má trát phấn của bà. “Cảm ơn bà đã có nhã ý mời tôi, bà Ronaldi.”
“Mẹ mời anh ta?” Mẹ cô đủ cả gan để tỏ vẻ tự hào về bản thân. Bà mỉm cười như thể chờ đợi một lời tán thưởng. Bà hẳn đã phải lo lắng về mức độ thiệt hại một cái nạng có thể gây ra.
“Ben không có gia đình ở đây. Tất nhiên mẹ đã mời cậu ấy. Hôm trước, lúc mẹ gọi cho con, cậu ấy đã nghe máy. Mẹ hỏi cậu ấy có kế hoạch về nhà trải qua kỳ nghỉ cùng mẹ cậu ấy không, cậu ấy đã nói với mẹ cả bố mẹ cậu ấy đều đã mất khi cậu ấy còn nhỏ. Mẹ có nói cậu ấy có thể tới vui cùng chúng ta.”
Annabelle dành cho Ben một cái nhìn nhọn hoắt như một cây thương, khiến anh ta phải lùi lại một bước. Quỷ bắt anh ta cùng điệu cười ngớ ngẩn đó đi.
Richie đưa mắt nhìn từ Ben sang cô và ngược lại. Cô dành cho Rich một cái lắc đầu, nhận được từ ông anh một cái nhún vai cho rắc rối của cô. Như thể anh cô chẳng hề tin giữa cô và Ben không có gì. Khỉ thật, cô chẳng thể trách nổi anh mình. Chính cô cũng đang đặt câu hỏi về chuyện đó.
Cô đợi tới khi các thành viên còn lại của gia đình đi tiếp rồi mới quay sang Ben. “Anh có thể vui lòng nói cho tôi hay chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?”
“Ý cô là sao? Mẹ cô gọi điện cho cô và mời tôi tới cùng dự
Ngày của Mẹ với gia đình cô.”
“Phải rồi, điều đó tôi hiểu, nhưng nhân danh Chúa, cái gì đã khiến anh chấp nhận một lời mời thẳng tuột như thế của mẹ tôi? Anh thừa biết bà ấy vẫn toan tính muốn gán ghép chúng ta với nhau.” Cô giơ ngón trỏ ấn vào anh ta để nhấn mạnh. “Mẹ tôi chỉ có mỗi một ý nghĩ trong đầu từ khi tôi trưởng thành - gả chồng cho tôi.” Lại chỉ tay. “Tại sao anh lại cố tình chấp nhận tham gia vào trò tra tấn đã được cấp bằng sở hữu này của mẹ tôi hả?” Thêm một cú chỉ tay nữa. “Và tại sao, biết rõ anh sẽ tới dùng bữa, anh lại chẳng đả động gì với tôi hôm qua khi chúng ta cùng đóng cửa phòng trưng bày?”. Lại chỉ tay nữa. “Anh đã có thừa cơ hội. Hừm, đáng ra anh phải cho tôi biết lúc ăn trưa.”
Ben cầm lấy bàn tay cô trước khi cô kịp chỉ tay vào anh ta lần nữa. “Có thể vì tôi muốn trải qua một quãng thời gian cạnh cô bên ngoài phòng trưng bày và không muốn nó có chút gì dính dáng tới công việc hết.”
“Anh không nghĩ đây là một việc anh cần hỏi ý tôi trước sao?” Cô giằng bàn tay khỏi anh ta.
Ben mỉm cười như thể không phải đang nói chuyện với một người muốn anh ta lăn quay ra chết. “Không, không hề.”
A-xít từ trong dạ dày Annabelle đang chực leo lên cổ họng cô. Cô nuốt vào vừa kịp lúc để tránh không cho nó gây ra nhiều tổn thất hơn ngoài làm thực quản cô nóng rát. Cô cố kiềm chế sự thôi thúc muốn tát cho anh ta một cái. Giá như họ đang ở phòng trưng bày, chắc cô đã nhấc nạng lên nện anh ta. Sau đó, khi anh ta thấm đòn, cô sẽ nói cho anh ta biết những gì cô nghĩ về anh ta.
“Đồ tự mãn hợm hĩnh...”
Ben đặt bàn tay lên phía dưới lưng Annabelle, đẩy cô đi qua quầy bar vào phòng ăn phía sau.
Annabelle bước vào phòng, đưa mắt tìm kiếm gia đình cô, song người đầu tiên cô nhận ra là Mike. Một phụ nữ gần như đang ngồi trong lòng anh. Một âm thanh lạ lùng mang âm hưởng kim loại nhấn chìm mọi âm thanh khác xuống, nghe như một hồi cồng vang lên liên hồi hay một tràng xập xèng của hormon giới tính. Cô chớp mắt, hy vọng mình đang bị ảo giác, nhưng thậm chí cả trí tưởng tượng màu mỡ của cô cũng không thể hình dung ra thứ gì như thế. Trí tưởng tượng của cô không được tốt đến thế với nỗi kinh hoàng. Nếu được vậy, chắc cô sẽ là Stephen King tiếp theo.
Cô quay sang Ben, làm như thể không hề thấy Mike và mỉm cười. “Bàn của chúng ta ở đằng kia.” Cô hất hàm theo hướng đó và ngẩng đầu cao ngang với Ben, trong khi bàn tay anh ta yên vị sau lưng cô, đưa cô tới bàn.
“Richie Ronaldi.” Cô quay về phía giọng nam cao ấm áp vừa cất lên và thấy một người đàn ông tròn trịa hói đầu với một bên lông mày và một nụ cười hết cỡ đang len lỏi qua nhà hàng đông đúc tìm tới. Rich đứng cạnh bàn của họ và bắt tay ông ta. “Vinny, bác chắc còn nhớ mẹ cháu, Maria, cô Rose, em gái cháu Annabelle, còn đây là... bạn cô ấy, Ben Walsh và bố cháu, Paul.”
Vinny DiNicola gật đầu chào lần lượt từng người và dành cho Annabelle một cái nhìn cười cợt.
Annabelle mỉm cười qua suốt màn chào hỏi, Ben đưa tay vòng qua eo cô, và cô quyết định sẽ dùng nạng nện anh ta ngay khi cô tìm ra cách để chuyện đó giống một vụ tai nạn.
Cái nhìn Mike dành cho cô khi cô và Ben tới chẳng có gì giống với thái độ anh dành cho cô khi hai người chia tay bên ngoài căn hộ của cô chưa tới hai giờ trước. Phần tệ hại nhất là vẻ tội lỗi rõ mồn một trên khuôn mặt Mike.
Mới một phút trước cô còn vã mồ hôi, còn bây giờ cô đang bước vào kỷ băng hà. Tiếng cồng trong đầu cô càng vang lên đinh tai nhức óc hơn, và da đầu cô chợt có cảm giác gai gai kỳ quái. Chắc hồi sáng cô đã ăn phải thứ gì đó. Ít nhất lúc đó cô còn có thứ để tống ra khi cần.
Cô trưng ra nụ cười niềm nở nhất của mình trong khi Ben kéo ghế cho cô, cầm lấy đôi nạng trước khi giúp cô ngồi xuống ghế.
Ben cúi người ghé xuống cạnh vai cô thì thầm, “Kia là chàng bác sĩ tóc vàng của cô, phải không?”
Annabelle giật khăn ăn khỏi mặt bàn, vần vò trong lòng giữa hai bàn tay, thầm ước gì đó là cái cổ của Ben. “Phải.”
Anh ta đẩy ghế vào cho cô. “Cô không nghĩ anh ta có phần thô lỗ khi thậm chí không chào một tiếng sao?”
Hởi thở của anh ta phả sát qua bên tai cô trong lúc anh ta thì thầm. Cô ngoảnh mặt lại và nhận ra cô ở đủ gần khuôn mặt anh ta để hôn... hay cắn. Vẻ mặt cô có lẽ báo trước khả năng thứ hai vì anh ta lập tức đứng thẳng người lên và lùi lại một bước dài. “Mối quan hệ của tôi với Mike không liên quan gì đến anh hết. Giờ sao anh không tới ngồi xuống cạnh mẹ tôi, vì lời mời anh chấp nhận là của bà.”
Anh ta gật đầu, để lại cô ngồi đó với tầm nhìn hoàn hảo về phía Mike và cô nàng puttana[3] của anh ta.
Mike cần kiểm soát tâm trạng của mình. Anh là một bác sĩ, không thể tự nhiên hét tướng lên. Anh không thể đấm vào mặt bất cứ ai chạm đến bạn gái mình, nhất là khi Rita có thể nói đang trườn người lên anh. Thật khó đóng vai thánh nhân không thể bị quyến rũ khi bạn thậm chí chẳng thể đứng thẳng người lên được.
Có ít nhất hai thành viên của gia đình DiNicola đang tận mắt chứng kiến tai họa khai mào. Bất cứ phản ứng nào từ phía anh cũng sẽ biến thành món dọn kèm thịt nguội khai vị cho cả phòng.
Mike tảng lờ Rita và đưa mắt về phía mẹ mình. Anh trợn to mắt ra và khẽ lắc đầu trong lúc hất hàm về phía Rita. Thật may. Rita vốn có tiếng về cỡ áo ngực hơn là trí thông minh.
Mẹ Mike đã nhận được tín hiệu. “Thứ lỗi cho tôi. Tôi muốn vào phòng vệ sinh nữ kiểm tra lại son môi. Rita, cô vui lòng dẫn đường cho tôi được không?”
Mike đứng dậy, gỡ mình khỏi Rita. Sau khi nhìn hai người phụ nữ rời đi, anh len lỏi qua các bàn tới bên chỗ Annabelle. “Anh có thể nói chuyện riêng với em được chứ?” Anh không đợi cô trả lời, mà lập tức cầm lấy đôi nạng của cô, kéo ghế của cô ra trước khi giúp cô đứng dậy. Anh kéo cô tới bên anh, quay người lại, nghĩ đến chuyện đưa cô tới hầm rượu, song nếu sự căng thẳng đang cuộn chảy trong cô là giận dữ, kéo cô đi có thể sẽ là cả một vấn đề. Không cần phải nắm lấy tay một phụ nữ Italia đang tức giận, anh đã biết quá đủ về các cô nàng để hiểu khi nào nên thận trọng.
Mike đưa cô vào văn phòng của Vinny, đóng cửa và khóa trái lại, sau đó kéo một chiếc ghế mời cô ngồi xuống trước cái bàn làm việc kim loại sứt nham nhở. Anh đi vòng sang phía đối diện, mở ngăn kéo dưới cùng lấy ra một chai Jack Daniel’s. Anh giơ chai rượu lên. “Anh mời em một ly được không?”
Cô lắc đầu cho dù khuôn mặt cô cho thấy cô khá sẵn lòng. Mike cầm lấy một cốc cà phê còn để trên mặt bàn, đổ chỗ chất lỏng còn lại trong cốc vào thùng rác, rồi rót vào đó bốn ngón Jack Daniel’s. Anh giơ cốc lên im lặng ra dấu chúc sức khoẻ, đồng thời hối hả thầm cầu nguyện sự che chở cho cả cái tôi đàn ông lẫn trái tim mình trước khi uống cạn.
Annabelle ném cái khăn ăn vẫn cầm trong tay đi, vì Mike đã không cho cô có đủ thời gian để đặt nó xuống trước lúc anh lôi cô rời khỏi bàn. Cô chỉ có thể tưởng tượng ra những gì gia đình đang nghĩ. Cô không dám chắc khi quay trở lại sẽ được chúc mừng hay bị kết tội.
Mike nuốt chửng hết chỗ chất lỏng nóng như luồng lửa phụt ra từ động cơ phản lực. Cô không phải là người uống giỏi, như dịp đám cưới đã chứng minh rõ ràng, nhưng cô cũng đã từng trải qua những lần cạn cốc. Sau lần cạn cốc đầu tiên như thế, cô cảm giác có thể châm thuốc lá bằng hơi thở của mình, còn sau lần cuối cùng, cô chẳng còn nhớ nổi gì nữa.
Mike đi vòng qua bàn, tựa người vào mé trước bàn, giữ cả chai và cốc ở sát tầm tay.
Cô phải nghiêng đầu để nhìn thấy khuôn mặt anh. “Anh cần nói gì với em mà quan trọng tới mức anh cảm thấy cần phải kéo em rời khỏi...”
“Cuộc hẹn hò của em?”
“Đó không phải việc của anh, nhưng em không mời Ben tới dự bữa ăn gia đình. Thậm chí em còn chẳng biết anh ta sẽ có mặt. Mẹ em đã sắp đặt chuyện này.”
“Không thể không có sự giúp đỡ của Ben.”
“Thế thì sao?” Cô để mọi thứ tuôn trào - cô đã cất hình ảnh Mike và cô ả puttana vào một góc khuất trong bộ nhớ để xử lý vào một dịp muộn hơn... hoặc không.
“Chúng ta sẽ làm gì đây?”
“Chúng ta?”
“Phải, em và anh.”
“Sao chúng ta lại phải làm gì? Chúng ta có thể chỉ quay lại và giả bộ chưa bao giờ gặp nhau.” Mike dường như không thích ý tưởng này lắm, nếu có thể suy ra được gì từ vẻ mặt khó chịu của anh. “Okay, vậy anh nghĩ sao về khả năng anh làm gì đó. Là bác sĩ, anh có thể nói với mẹ em là em thấy không khoẻ. Bà sẽ phải tin anh thôi. Em sẽ bắt taxi về nhà, thế là anh có thể làm mọi thứ anh muốn với cuộc hẹn hò của mình.”
“Ồ không, em không thể làm thế. Không đời nào có chuyện anh để em đẩy anh vào thế phải một mình chống đỡ tất cả mọi người.”
“Trừ khi em nhầm lẫn, khó lòng có thể coi anh đang một mình, và dường như anh đang rất suôn sẻ với cô nàng đó.”
“Tên cô ấy là Rita. Cô ấy đã theo đuổi Nick một thời gian dài. Vì cậu ta đã cưới vợ, có vẻ cô ấy đã coi anh là mục tiêu mới nhất của mình.”
“Okay.”
“Okay? Em chỉ có vậy để nói thôi sao? Cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp, và cô ấy quan tâm đến anh...”
Mike hấp dẫn và dễ mến, bất cứ phụ nữ nào tỉnh táo đều sẵn lòng làm tất cả để có được anh. Song như thế không có nghĩa là cô muốn nghe nói về điều này. “Em biết anh có thể có được bất cứ cô gái nào anh muốn.”
“Hiển nhiên là không. Vì cô gái duy nhất anh muốn là em. Và vì một lý do nào đó, em đang làm toàn bộ chuyện “có được” này trở nên không chỉ khó khăn mà gần như tuyệt vọng.” Anh bước tới và đặt hai bàn tay lên tay vịn chiếc ghế cô đang ngồi, làm hai người gần như chạm mũi vào nhau. “Sẽ là thế nào đây, Annabelle. Anh hay Ben?”
“Vui quá nhỉ.” Đôi mắt cô toé lửa, và cô dám thề mạch máu trên trán cô đang căng phồng ra. Phải, đó là điểm chung duy nhất giữa cô và Julia Roberts - một đường tĩnh mạch căng phồng lên khi họ thực sự phát điên hay sắp gào lên. Ngay lúc này, cô không chắc mình đang nổi điên hay sắp gào thét. Cũng có thể là cả hai.
“Em cho rằng đây là một câu nói đùa sao?” Giọng anh dường như trầm hơn bình thường. Anh ở thật gần, hơi nóng của anh phả tới qua chiếc áo vải cotton cô đang mặc.
“Chẳng phải vậy sao? Như câu em là cô gái duy nhất anh muốn. Được lắm. Tại sao anh không để em một mình và quay lại với cuộc hẹn hò của anh đi?”
“Em nghiêm túc đấy chứ? Thật tuyệt.” Anh đứng dậy, bước ra xa cô. “Hoặc là anh quá vụng về, hoặc là em khó tính đến mức không tin nổi. Lúc này đây anh đang cố nói với em rằng anh đặt rất nhiều ước vọng lớn lao vào em, còn em lại bảo anh biến đi.”
Annabelle đẩy ghế ra sau và đứng dậy. Cô không thể chịu nổi phải ngồi im, và nếu cô chuẩn bị đánh anh, cô sẽ làm thế ở tư thế đứng. “Cái gì?”
“Em đang bắt anh phải lặp lại, đúng không? Em thật khó tính.”
Cô tiến vào không gian cá nhân của anh. “Này, nếu em khó tính, tại sao anh còn bận tâm làm gì?”
“Anh nghĩ anh yêu em.”
Thật may, anh đã không cho cô thời gian nói gì trước khi anh hôn cô. Chắc anh sẽ đập vỡ thứ gì đó nếu cô nói với anh anh đã nhầm. Cô hoàn toàn chắc cuối cùng anh sẽ bình tâm lại và tự mình đi tới kết luận này. Nói cho cùng, anh là người thông minh. Còn cô cũng giống như một con chó của Pavlov. Mike chỉ cần ở gần cô để đầu óc cô tắt ngấm và cơ thể nắm quyền chủ động. Có thể lỗi là ở các hormon của cô. Cho dù nguyên nhân có là gì, kết quả cũng là cơn nóng bừng tức thì. Còn nóng hơn những gì cô từng trải qua cùng bất cứ ai trước đó. Trước khi cô kịp biết, miệng cô đã mở ra dưới miệng anh, lưỡi cô tranh đấu giành quyền kiểm soát cái hôn, ngực cô phập phồng, và hơi ấm lan tràn khắp bụng dưới cô và mọi phần dưới nó. Còn về những phần phía trên - có cảm giác như da cô co rút lại, như một chiếc áo len ưa thích bị ném vào trong máy giặt nước nóng cỡ lớn. Thật sự nóng. Quá nóng để kiểm soát.
Cô mở mắt ra, và thấy Mike cũng đang mở mắt. Như thể anh đang muốn đảm bảo cô sẽ không biến mất, như thể anh đang muốn quan sát phản ứng của cô với anh, như thể anh đang bồn chồn tìm kiếm nó.
Vẻ bồn chồn không kéo dài lâu, vì khi anh thả cô ra, trên khuôn mặt anh hiện rõ nụ cười tự mãn. “Có thể Rita nói cho cùng đã làm ơn cho anh. Ít nhất bây giờ anh biết em quan tâm tới anh đủ nhiều để ghen...”
Cô đập mạnh hai bàn tay lên ngực Mike, đẩy anh ra xa. “Em không ghen.”
Anh nắm lấy hai bàn tay cô, giữ chúng đằng sau lưng cô, làm người cô ưỡn ra trước áp vào anh. “Anh thật ngạo mạn.”
“Phải, và có lý nữa. Đọc ý nghĩ của em thật quá dễ. Mỗi khi em nổi điên hay bực mình, mạch máu đó trên trán em luôn nổi lên. Anh không muốn Rita. Người duy nhất anh nghĩ tới khi bị mắc kẹt phải ngồi đó với cô ta là em. Em là người duy nhất anh muốn, vì thế em có thể bình tâm lại. Có muốn biết anh nghĩ gì không?”
Cô giật hai bàn tay khỏi tay anh và khoanh tay lại. Có lẽ cô sẽ còn gõ nhịp với ngón chân nữa nếu có thể. Cái ủng mắc dịch. “Không, nhưng em chắc thế nào anh cũng nói với em.”
“Anh nghĩ chúng ta cần hợp nhất lại. Chúng ta cần cho gia đình biết chúng ta đang có quan hệ với nhau.”
“Anh không biết mình sẽ thổi bùng lên cái gì nếu anh cho mẹ em biết chúng ta đang cùng nhau đâu. Em đã nói với mẹ chúng ta giữ quan hệ ở mức nhẹ nhàng.”
“À, anh không quan tâm.”
“Mục đích sống của mẹ em là gả chồng cho em bằng được, và bà cũng thích mê được có một bác sĩ trong gia đình. Bà là một người bệnh tưởng kinh niên - anh sẽ giúp bà tiết kiệm được cả một gia tài tiền hóa đơn chữa bệnh. Hãy tin em khi em nói anh sẽ không muốn dính vào cảnh đó đâu.”
Anh tựa người vào bàn, khoanh tay trước ngực, đưa hai chân ra trước, rồi chăm chú nhìn vào mắt cô với cường độ mạnh tới mức Annabelle phải băn khoăn liệu có phải anh đã nhìn thấy nhiều hơn những gì cô biết hay không. Cô thực sự ước gì cô đã chú ý hơn khi người ta nói về ngôn ngữ cơ thể trên các chương trình tin tức. Toàn bộ màn khoanh tay trước ngực này chẳng hề đem đến cho cô cảm giác ấm áp nào, dù mờ nhạt.
“Có thể người không muốn đi xa đến thế chính là em.” “Mike, em không biết anh muốn gì...”
“Em không biết ư?”
Okay, vậy anh trông chờ cô làm gì đây? Trở thành người biết đọc suy nghĩ của người khác chắc? Điều duy nhất cô có thể đọc được lúc này là anh đang bực đến mức sắp nổi sung. Chẳng lẽ anh muốn chọc vào một tổ ong bắp cày sao? Hay đặt hai người dưới kính hiển vi cho thiên hạ săm soi? “Anh cho rằng bây giờ là thời điểm tốt nhất để mổ xẻ” - cô chỉ vào anh rồi vào chính mình - “cái này sao?”
Anh dằn mạnh cái cốc xuống bàn. “Có thể em cần một chút thời gian và nghĩ về những gì em muốn từ…” - anh chỉ vào cô rồi vào chính mình - “cái này.”
“Em đã làm gì để anh nổi cáu lên với em như thế? Lúc này em đang muốn giúp anh. Em đang cố cảnh báo anh về những hậu quả sẽ kéo theo hành động của anh. Nếu mẹ em nghĩ có gì đó nghiêm túc giữa chúng ta, anh và em sẽ bị săn đuổi cho tới khi anh phải rụt vào bóng tối để tránh khỏi bị hối thúc tiến tới hôn nhân.”
“Tại sao em cứ cố giấu sự thật là chúng ta đang quan hệ với nhau.”
Mike bước tới. Cô lùi lại. Giờ thì anh đã vượt xa giới hạn phẫn nộ. Hai người cứ một tiến một lùi như thế cho tới khi Annabelle chạm lưng vào tường. Hai người đang mặt kề mặt. Khuôn mặt anh đỏ lựng. Mạch máu trên trán cô cũng giần giật theo mắt cá chân. Anh liếm môi, và mắt cô mở to.
Cô biết cô cần giải thích cho bản thân. “Anh, em, chuyện này... giữa chúng ta. Em nghĩ nó là...”
“Tình dục.”
“Này, đừng gán cho em như thế. Em đã nói với anh em rất thích anh, và đúng là như thế.”
“Phải, nhưng anh còn cao hơn vậy. Anh yêu em.”
“Đợi đã. Anh vừa nói anh nghĩ anh yêu em.”
“Anh hoàn toàn chắc anh yêu em.”
“Anh hầu như chưa biết gì về em. Em không tuyệt vời lắm đâu, anh biết đấy. Chính anh cũng nói em khó tính. Và số em không gặp may. Bạn trai đầu tiên của em chết, còn người thứ hai thiếu chút nữa bị giết.”
“Sao vậy?”
“Em bắt gặp anh ta đang hú hí với cô nàng phụ trách hóa trang cạnh một xác chết. Anh ta thật may vì quanh đó không có thứ gì sắc nhọn.”
“Tại sao em lại cố nói cho anh biết chuyện này? Chẳng lẽ ý nghĩ anh yêu em với em lại khủng khiếp đến thế sao?”
Anh quá nóng bỏng, quá cận kề, quá tử tế, quá nguy hiểm. “Không, em chỉ không biết liệu em có thể lại yêu ai được nữa không. Em không biết liệu em có muốn đón nhận cơ hội đó không.”
“Anh không phải là chuyên gia, nhưng anh không nghĩ yêu ai đó là việc em có thể lựa chọn. Anh không thể thức dậy một buổi sáng và nghĩ, ta sẽ yêu Annabelle Ronaldi ngày hôm nay - chuyện đó chỉ đơn giản tự nó đến thôi.”
“Trước đây anh đã bao giờ yêu chưa?” “Chưa.”
“Vậy làm thế nào anh biết được? Có thể anh chỉ rất thích em. Có thể anh đang nhầm lẫn giữa ham muốn và tình yêu. Chuyện đó vẫn xảy ra. Thậm chí người ta còn viết những bài hát về nó nữa.”
“Nghe này. Anh không trông đợi em sẽ có cùng cảm nhận, nhưng anh muốn em cùng anh quay ra ngoài đó để nói với mọi người chúng ta đang cùng nhau. Đừng lo về mẹ em. Anh có thể ứng phó được với bà.”
“Phải, nhưng em không chắc em có thể.”
Có tiếng động bên ngoài cửa phòng. Một nụ cười làm khuôn mặt Mike thay đổi hẳn. “Có lẽ em cũng không có nhiều lựa chọn. Nghe như chúng ta có người ghé thăm.”
Mike cúi người mở cửa, để lộ diện một phụ nữ tóc vàng với đôi mắt xám hệt như của anh - hẳn đây là mẹ anh, cùng với mẹ Annabelle, và Vinny đang ôm eo một phụ nữ có mái tóc vàng ngả màu bạch kim. Nếu Annabelle phải đoán, cô sẽ nói đó là Mona, vợ Vinny. Không thể tuyệt hơn.
Vinny bước lên. “Vậy có chuyện gì với hai bạn vậy? Chúng tôi tới xem hai người có cần trợ giúp không. Cậu kiểm soát được mọi thứ diễn ra trong này chứ, Mikey?”
Trông Mike chẳng có vẻ gì tin lời ông, song anh cũng không hề có vẻ bực. “Cảm ơn bác, Vin, chúng cháu ổn cả. Phải vậy không, Belle?”
Dạ dày cô lại co thắt; cô chỉ biết gật đầu.
Mike vòng tay quanh người cô. “Mẹ, đây là bạn gái con, Annabelle Ronaldi. Belle, đây là mẹ anh, Colleen Flynn.”
“Annabelle, rất vui được biết cháu.”
Annabelle vớ lấy cốc rượu của Mike và uống cạn. Cô ho sặc sụa vì cay. Đáng ra cô phải ngờ được tốt hơn.
Mike mỉm cười và vỗ lưng cô.
“Cháu cũng rất vui được gặp bác.” Cô đáp khàn khàn.
Mẹ Mike bước lại. “Annabelle, cháu thấy vẫn bình thường chứ?”
Nếu không phải đầu cô đang quay tít còn dạ dày đang đe dọa tống khứ ra ngoài thứ chất lỏng nóng như lửa cô vừa bắt nó tiếp nhận, cô gần như đã nghĩ tình cảnh lúc này thật hài hước.
“Cảm ơn bác, cháu không sao.”
Mike dành cho cô cái nhìn chẩn đoán hệt như cách anh nhìn cô lúc cô làm bong gân mắt cá chân. Khỉ thật, đôi khi cặp kè với một bác sĩ cũng thật phiền nhiễu. Nó cũng chẳng giúp tránh được thực tế cô đang từ từ nhưng chắc chắn chết dần vì xấu hổ.
“Đáng ra có lẽ cháu nên ăn chút gì đó trước khi ra khỏi nhà, nhưng cháu sợ sẽ mất thời gian nhiều hơn để làm mọi thứ vì cháu đang đau mắt cá chân. Thậm chí cháu còn đến muộn lễ cầu kinh.”
Mike nom chẳng hề có mảy may chút áy náy nào.
Richie gia nhập vào đám đông thập thò ngoài cửa. Vinny vỗ tay rồi xoa hai bàn tay vào nhau. “Tôi sẽ kê liền bàn của chúng ta lại, như thế chúng ta có thể tìm hiểu về nhau. Mọi người thấy thế nào?”
Mọi người đành phải đồng ý vì ông chủ nhà hàng và người phụ nữ đứng cạnh ông đã hối hả quay ra. Richie đưa một cánh tay ôm lấy mẹ anh - người vẫn im lặng một cách kỳ lạ - và mỉm cười với mẹ Mike. “Chúng ta đi thôi, thưa các quý bà.
Tôi xin tháp tùng mọi người trở lại bàn. Mike, Annabelle, gặp lại hai người sau một phút nữa nhé.”
Mike đưa mẹ anh ra ngoài và bàn giao lại bà. “Cảm ơn anh, Rich.” Anh đóng cửa lại. “Cũng không đến nỗi nào, phải vậy không?” Anh hôn lên trán cô. “Nào, đi thôi. Mọi người đang đợi chúng ta, và em cần ăn một chút. Em cũng không phải người có tửu lượng khá lắm, phải không nào?”
________________________________________
[1] Bruce Springsteen, ca sĩ, nhạc sĩ người Mỹ.
[2] Madison Square Garden, một trung tâm tổ chức sự kiện lớn ở Manhattan, New York.