"Em bị mọc một cục mụn rồi!" Trần Mặc Nhiễm ghé mặt vào trước gương tối thiểu đã hơn một giờ, thời gian đó cũng đủ để nàng đếm được trên mặt mình có bao nhiêu lỗ chân lông, cuối cùng lại phán ra một câu như vậy.
"A, điều đó chứng minh em vẫn còn chưa trưởng thành hết." Liễu Hạ Niên đang rửa mặt ngẩng đầu lên nói, trên mặt đầy nước, mắt cô híp lại, chỉ có thể lờ mờ nhìn người đang mặc áo ngủ màu hồng phấn ngồi trước gương.
"Là mụn, không phải mụn mọc khi dậy thì." Trần Mặc Nhiễm chỉnh lại.
Liễu Hạ Niên ngửa đầu, lau mặt, những giọt nước dư thừa chảy xuống qua khe hở giữa những ngón tay của cô, chảy xuống gò má rồi đi xuống cổ, chạy dọc khắp thân thể. Khuôn mặt được gió thổi tới, khiến hơi nước bốc hơi mang theo nhiệt lượng, mang lại một cảm giác lành lạnh thật thoải mái. Liễu Hạ Niên mở mắt ra, thấy Trần Mặc Nhiễm đang bĩu môi trước mặt mình.
"Mụn quan trọng lắm sao?" Liễu Hạ Niên nhướng mày, vẻ mặt mười phần tàn bạo, một giọt nước còn sót lại trượt xuống bên mặt, cứ như giọt sương đọng lại trên lá sen. Trần Mặc Nhiễm thích nhìn vẻ mặt đó của Liễu Hạ Niên, khuôn mặt trung tính rất dễ khiến người ta động lòng.
"Rất quan trọng." Trần Mặc Nhiễm vừa thưởng thức vẻ mặt đó, vừa cố chấp đáp.
"Quan trọng đến mức nào?" Liễu Hạ Niên lại không cho là đúng.
"Nhảm nhí, đến hai mươi mốt tuổi mặt mới bắt đầu mọc cục mụn đầu tiên trong đời, hơn nữa lại là ở nơi dễ thấy như mũi, theo chị có thực đáng sợ không?" Trần Mặc Nhiễm nói một hơi, mặt đỏ ửng lên, làn da trắng nõn hiện lên một lớp trân châu màu hồng nhạt.
Liễu Hạ Niên ngoắc, nói: "Lại đây."
Trần Mặc Nhiễm lề mề đi lại gần từng bước, Liễu Hạ Niên nói tiếp: "Gần đến khi em bĩu môi là đã có thể hôn tôi là được."
Trần Mặc Nhiễm ngượng ngùng, xấu hổ nhấc chân, từ từ đi đến trước mặt nàng, hình dung khoảng cách bĩu môi là hôn được Liễu Hạ Niên, nhưng dù nàng có cố đến đâu thì môi chỉ chạm được vào cằm Liễu Hạ Niên, vì Trần Mặc Nhiễm thân cao chỉ đến mức đó mà thôi.
Liễu Hạ Niên một tay chống trên bồn rửa mặt, một tay ôm vai Trần Mặc Nhiễm, cúi người xuống, hôn phớt qua vành môi đang vểnh lên đối diện. Trần Mặc Nhiễm bĩu môi ra hết cỡ.
Liễu Hạ Niên cẩn thận quan sát những nốt mụn dậy thì mà Trần Mặc Nhiễm bảo là hai mươi mốt tuổi mới xuất hiện.
Liễu Hạ Niên lui mặt lại, chừa ra một khoảng cách nhỏ, môi Trần Mặc Nhiễm bĩu ra cứ như mũi heo.
Ngón tay Liễu Hạ Niên nhéo mũi nàng, nói: "Nhỏ đến mức mắt thường nhìn không thấy."
"Chị thấy mà!" Trần Mặc Nhiễm kiên trì bảo vệ quan niệm những nốt mụn này cực kỳ quan trọng.
"Tôi không thấy gì hết." Khi Liễu Hạ Niên nói câu này vẻ mặt rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng Trần Mặc Nhiễm, tràn ngập sức thuyết phục.
"Khi luật sư gạt người mắt không hề chớp hay sao?"
"Trên thực tế nói như thế là sai, nếu em muốn biết người đó có đang nói dối không thì nên đặt tay lên ngực người đó, xem xem tim người ta có đang đập nhanh không." Liễu Hạ Niên nghiêm trang chỉ bảo Trần Mặc Nhiễm, tay bắt lấy tay em ấy, kéo chúng vào bên trong chiếc áo T sơ mi màu đen, cho nó sờ soạng bên trong.
Hướng lên trên một chút là xương sườn của Liễu Hạ Niên, lướt qua ba bốn xương sườn là khu vực đồi núi phập phồng bằng phẳng như vùng Giang Nam, nơi đó có hai quả đồi, mềm mại và nóng hầm hập cứ như bánh mỳ, Trần Mặc Nhiễm tham lam mở ra năm ngón tay, bắt lấy quả đồi bên trái.
Chủ nhân Liễu Hạ Niên của chúng nhíu mi lại, nói: "Bác sĩ, em đang quấy nhiễu tình dục a. Tôi có thể đến toà án kiện em đó."
Trần Mặc Nhiễm nhịn không được bật cười ra tiếng, vì Liễu Hạ Niên nói một câu nực cười như vậy mà nét mặt vẫn nghiêm trang và nghiêm túc được, khiến câu nói đó gây tương phản, càng làm cho người khác buồn cười hơn.
"Chị phát triển rất kém a, nhìn xem, bộ ngực bằng phẳng như vậy, sao có nhiều sữa nuôi sống tiểu hài tử được."
"Vậy phải lớn giống em mới được à?" Liễu Hạ Niên nhướng mày lần thứ hai, Trần Mặc Nhiễm nghe xong trong lòng rung động không thôi.
"Hai chúng ta chỉ cần một người ngực đại là đủ rồi, không phải sao?" Liễu Hạ Niên bình tĩnh phân tích.
"Mời phát biểu lý do, nhớ phải đầy đủ."
"Nói thí dụ như nếu cả hai chúng ta ngực đều đại thì không phải không ôm chặt nhau được sao, còn có..."
Liễu Hạ Niên ngả đầu nghiêng mười độ, Trần Mặc Nhiễm vừa nhìn đã biết cô muốn làm cái gì, liền hé miệng ra đón lấy, tư thế và động tác này đã trở thành phản xạ có điều kiện, đã ăn sâu vào chuỗi DNA, xuất phát từ bản năng của hai nữ nhân.
Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau như dây thừng ba bốn vòng, đang chìm đắm vào thế giới riêng thì lại có người ấn chuông đánh vỡ thế giới đó.
"Có người!" Liễu Hạ Niên nghe thấy tiếng chuông, thu hồi đầu lưỡi đang tung hoành ngang ngược trong miệng Trần Mặc Nhiễm lại, nhưng lại bị Trần Mặc Nhiễm cuốn lấy. Trần Mặc Nhiễm đưa tay ra, ôm chặt lấy thân thể của cô, hàm hồ nói: "Đừng động đậy."
"Như vậy không tốt đâu." Liễu Hạ Niên không chủ động đáp lại, cũng không đẩy Trần Mặc Nhiễm ra. Cô chờ Trần Mặc Nhiễm hôn đủ rồi, thu hồi đầu lưỡi đã tạm thỏa mãn của em ấy lại, liếm đôi môi đã ướt sũng, nói: "Có thể ra mở cửa được rồi đó."
Giữa bờ môi hai người xuất hiện một làn tơ màu bạc, rất nhanh đã đứt ra, Trần Mặc Nhiễm có vẻ ngượng ngùng và bảo thủ, Liễu Hạ Niên lại thích dáng vẻ tiểu nữ nhân đó của em ấy.
Liễu Hạ Niên cười nhạt, ngón cái lau nước miếng đang chảy từ khóe môi của người kia. Chuông cửa bên ngoài cứ như đang gọi hồn thúc giục không ngừng, khiến người nghe buồn bực bất an, tiếng chuông cửa dồn dập khiến Liễu Hạ Niên thoáng nhăn mày, khi ra mở cửa vẫn duy trì vẻ mặt như vậy.
Người ngoài cửa là người cô trăm triệu không ngờ tới: Phương Tiểu Minh, khuôn mặt trắng nõn của cậu ta cười thật tươi, ánh mắt tỏa sáng. Liễu Hạ Niên hiểu rõ tính của cậu ta, vẻ mặt này là cậu ta có chuyện muốn xin xỏ cô đây.
Thân thể Liễu Hạ Niên chặn trước cửa, không cho hắn đi vào, thể hiện rõ thái độ muốn cự tuyệt.
Phương Tiểu Minh thành khẩn: "Tôi chưa quên việc tôi đã chia tay Nhiễm Nhiễm đâu."
Những lời này cứ như một đoạn băng cứ lặp đi lặp lại mãi, Liễu Hạ Niên vừa nghe thấy câu này đã mở cửa rộng ra, nói: "Vào đi."
Phương Tiểu Minh đi vào, kéo theo một valy hành lý, để nó dựa một bên vào tường. Phương Tiểu Minh đầu tiên nhìn xung quanh căn phòng, phát hiện nơi nơi đều có dấu vết của Trần Mặc Nhiễm, trên vách tường còn có ảnh chụp của cô ấy, trên TV đầy những cô búp bê bằng rối, những thứ này một người trưởng thành như Liễu Hạ Niên sẽ tuyệt đối không bao giờ đụng tới, trên kệ TV còn có một cuốn tiểu thuyết ngôn tình (*), bìa sách có một cô gái chibi mở mắt thật to nhìn hắn.
Ngay cả trong không khí đều đầy hương vị của Trần Mặc Nhiễm.
Hương vị của Liễu Hạ Niên mang theo một chút cảm giác trung tính mát lạnh mang đầy mùi hương bạc hà, vừa kiêu ngạo vừa nội liễm, còn hương vị của Trần Mặc Nhiễm là hương hoa ngọt ngào vô cùng sinh động, tản khắp chung quanh, ngay cả màu nước hoa nàng dùng cũng có màu phấn hồng.
"Nơi này thật giống một gia đình a!" Phương Tiểu Minh nhận xét.
Nghe như thế Liễu Hạ Niên cũng quay đầu lại, thản nhiên mỉm cười, ý tứ hàm xúc trong đó không cần nói ai cũng biết.
Đây là gia đình của nàng và tiểu nữ nhân kia, không chỉ đơn giản là một ngôi nhà để che gió che mưa, nơi này còn đầy hương vị của một gia đình.
"Ai tới vậy?" Bên trong truyền ra giọng đầy nghi hoặc của Trần Mặc Nhiễm, tiếp theo đã thấy nàng ló đầu qua khe cửa, quét mắt vài lần quanh căn phòng, khi nhìn thấy Phương Tiểu Minh mặt liền khờ ra.
"Tiểu Nhiễm Nhiễm của anh, em còn đẹp và hấp dẫn hơn khi xưa nhiều lần, em nhất định không bao giờ tự nhìn sâu vào mắt mình đâu, sáng ngời cứ như một ngôi sao nhỏ, anh không cần ngẩng đầu lên trời, mà chỉ cần cúi đầu xuống là có thể hôn được vì sao đó rồi..." Hai tay Phương Tiểu Minh áp trước ngực, chạy về phía Trần Mặc Nhiễm, vừa chạy vừa không quên khen ngợi.
Đến trước cửa Phương Tiểu Minh đột nhiên dừng chân, kinh ngạc hỏi: "Nhiễm Nhiễm, em nổi mụn kìa!".
Trần Mặc Nhiễm rút đầu vào trong, đóng sầm cửa lại, khiến Phương Tiểu Minh đứng trơ tại chỗ.
"Tiểu Nhiễm Nhiễm của anh càng ngày càng không đáng yêu." Phương Tiểu Minh buông tay, xoay người tìm người phụ trách để khiếu nại.
Liễu Hạ Niên chỉ lắc đầu, nói: "Không, ở trong mắt tôi em ấy rất đáng yêu."
"Khi em ấy ở cùng tôi em ấy rất giống công chúa."
Liễu Hạ Niên không nói gì nữa, vương tử luôn thích nữ nhân bên cạnh hắn thơ mộng như một bông hoa, mà Trần Mặc Nhiễm bây giờ khi đã trải qua khóa huấn luyện của Liễu Hạ Niên đã không còn điều đó lâu lắm rồi.
"Anh sao lại tới đây?" Thừa dịp Liễu Hạ Niên xoay người ra bên ngoài lấy quần áo vào, Trần Mặc Nhiễm nắm cổ áo Phương Tiểu Minh kéo vào trong phòng tắm, hung tợn ép hỏi.
Phương Tiểu Minh thở dài một cái, nhướng mi nhăn mày, ánh mắt sâu thẳm như nước, nhìn thẳng Trần Mặc Nhiễm. Trần Mặc Nhiễm bị ánh mắt u oán đó nhìn mà sởn tóc gáy, nổi da gà, nàng giơ cánh tay lên thấy đầy những nốt màu trắng đang nổi trên da mình.
"Chúng ta tốt xấu gì cũng từng có thời gian..." Phương Tiểu Minh từ tốn nói.
"Hừ..." Trần Mặc Nhiễm quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng chói lọi ngoài đó chiếu rọi qua cánh cửa sổ thủy tinh, tỏa ra ánh hào quang.
"Em có niềm vui mới liền quên người yêu cũ?" Người nào đó cõi lòng đầy bi thương phẫn nộ hỏi.
"Hai ngày trước tôi có xem vở kịch của anh." Trần Mặc Nhiễm lại nói lảng sang việc khác.
Phương Tiểu Minh nghe thấy đề tài đó, cứ như con gà chọi kích động hẳn lên, hắn đột nhiên nắm lấy tay Trần Mặc Nhiễm, dồn dập hỏi: "Em xem có thấy hay không? Cảm thấy thế nào, anh có phải rất có thiên phú làm đạo diễn không?"
Trần Mặc Nhiễm giãy tay ra, xoay người về phía bồn rửa mặt, mở vòi nước, dòng nước nhỏ xoay tròn trong bệ sứ, chảy xuống lỗ thoát nước nho nhỏ, thoát xuống cống thoát nước.
Hai tay Trần Mặc Nhiễm hứng lấy dòng nước lạnh lẽo, đầu ngón tay lạnh run, khiến chúng trở nên bán trong suốt.
"Nhiễm Nhiễm..."
Khi Phương Tiểu Minh thốt ra lời này, Trần Mặc Nhiễm liền đưa ngón tay bịt miệng vòi, dòng nước đang chảy bị ngăn lại, đành phải đào thoát ra theo khe hở giữa ngón tay và miệng vòi, hóa thành dòng nước xiết bắn thẳng vào Phương Tiểu Minh khiến hắn ướt sũng.
Tóc Phương Tiểu Minh ướt nhẹp, từng giọt nước rơi xuống đất từ lọn tóc của anh ta.
"Tôi chỉ vô tình đi qua sân khấu kịch đó thôi, nói thật nội dung vở kịch thật là buồn cười, chỉ có người không đầu óc mới nghĩ ra được, cái gì gọi là nhịn đau vứt bỏ những thứ mình yêu thích, rồi lại cho vô tròng, rồi lại đi giải cứu, anh xem tôi là một tiểu cô nương ba tuổi ngực đại ngốc nghếch sao?" Trần Mặc Nhiễm cầm cục xà phòng trong tay ném anh ta, trong phòng tắm nho nhỏ như thế thì một người nam nhân như anh ta biết trốn đi đâu?
Phương Tiểu Minh nhảy vào bồn tắm lớn, hai tay che đầu, la lên: "Anh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ như vậy."
"Anh có, anh tuyệt đối có, không thôi thì nội dung vở kịch đó sao có thể như vậy được? Anh nói đi a, một tiểu cô nương khờ dại sẽ vĩnh viễn không biết mình đã bị cho vô tròng ở bữa tiệc đó, diễm ngộ đúng là từ ảo tưởng a... " Lần này Trần Mặc Nhiễm ném kem đánh răng qua, ném trúng giữa trán hắn, Phương Tiểu Minh cơ hồ khóc lên tiếng, nói: "Đó là khen em mà!"
"Anh vẫn xem tôi là ngốc tử có phải không? Tôi vẫn luôn muốn hỏi Liễu Hạ Niên vì sao chị ấy lại quen với bạn trai của tôi, vì sao lại xuất hiện ở bên cạnh tôi."
"Vậy tại sao không hỏi?" Phương Tiểu Minh hít mũi, lui lại thành một trái banh lớn trong bồn tắm lớn, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi Trần Mặc Nhiễm.
Trần Mặc Nhiễm nổi nóng, cô hít thở dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng. Nghe câu đó, cười lên tiếng, quát: "Anh thực khi tôi là nữ nhân không đầu óc a!"
Phương Tiểu Minh không thể hiểu được, chẳng lẽ hỏi cô một câu cũng là khi cô không có đầu óc sao?
"Xin anh lần sau đừng đem cuộc sống của những người bên cạnh anh lên sân khấu được không? Khi chúng ta gặp lần đầu tiên đã giao ước chuyện này rồi, ngày đó anh bỏ tôi một mình trong quán rượu là vì anh đã tính kế trước có phải không?" Trần Mặc Nhiễm vừa lên án, vừa cầm khăn mặt đánh Phương Tiểu Minh, nhưng khăn mặt chỉ là một khối vải mà thôi, đánh vào người cũng chỉ thoáng đau một chút, vậy mà Phương Tiểu Minh lại cố ý rên la, thanh âm này chọc cười Trần Mặc Nhiễm, khiến nàng vừa cười vừa dùng chân đá hắn.
"Liễu tỷ." Phương Tiểu Minh thấy Liễu Hạ Niên đứng trước cửa, lập tức lên tiếng cầu cứu.
Trần Mặc Nhiễm ngừng tay, bước ra khỏi bồn tắm lớn.
Liễu Hạ Niên tựa người vào cửa bồn tắm, chân bắt chéo vào nhau, tay khoanh trước ngực.
"Ăn cơm trưa chưa?" Trần Mặc Nhiễm nháy mắt, hỏi Liễu Hạ Niên.
"Nếu như không nhớ lầm thì chúng ta vừa mới nếm qua mà." Liễu Hạ Niên đáp.
"Vậy bây giờ ăn cơm chiều đi." Trần Mặc Nhiễm mỉm cười ngọt ngào, hai mắt tỏa sáng.
"Em trừ ăn ra còn nghĩ được cái gì không?" Liễu Hạ Niên cười khẽ, đưa tay vuốt ve lỗ tai của em ấy.
"Nhớ chị." Trần Mặc Nhiễm đáp ngay.
"Thưởng cho em, vào tủ lạnh tìm phần thưởng đi." Liễu Hạ Niên hôn nhẹ lên khóe môi Trần Mặc Nhiễm, đẩy em ấy đi ra ngoài.
Trần Mặc Nhiễm chạy vội ra, lớn tiếng hô: "Em đoán xem là gì đây? Là chocolate hay sữa đường? Có lẽ là kem ly mà em thích ăn nhất!"
Tiểu trư bôn tẩu ra ngoài, để lại hai người ở lại nhìn nhau. Liễu Hạ Niên ngồi lên thành bồn tắm, nhìn Phương Tiểu Minh vẫn đang cuộn mình lại trong đó.
"Liễu tỷ..."
"Hừ..." Liễu Hạ Niên khẽ lên tiếng.
"Thói quen của hai người càng ngày càng giống nhau." Phương Tiểu Minh a dua theo.
Liễu Hạ Niên lấy tay chống cằm, ngẩng cằm lên, dùng phong thái khiêu khích anh ta, "Giống tôi không chỉ về mặt ngôn ngữ thôi đâu."
"Tính bạo lực nữa phải không..." Phương Tiểu Minh khóc không ra nước mắt, "Chị nghe thấy được toàn bộ?"
"Cậu hy vọng tôi nghe thấy nhiều hay ít?"
"Giấu diếm chị là việc làm rất ngu ngốc, nên tôi đương nhiên hy vọng chị không nghe được gì hết. Liễu tỷ, ánh mắt của chị thực lợi hại, ha ha."
"Nhiễm hy vọng tôi một chữ cũng không nghe thấy, nên tôi không biết gì cả." Liễu Hạ Niên nói.
Phương Tiểu Minh ngẩng đầu, dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô, ăn nói khép nép: "Liễu tỷ, cho tôi một chỗ ở đi, ba ngày thôi, ba ngày sau chị muốn đuổi tôi đi cũng được!"
"Được. Cậu muốn ở bao lâu cũng được." Liễu Hạ Niên đứng lên, cười đáp.
Phương Tiểu Minh nhịn không được nắm lấy tay Liễu Hạ Niên, hôn lên mu bàn tay của cô.
Liễu Hạ Niên vỗ vỗ đầu cậu ta.
Buổi tối trong nhà có thêm một người nam nhân đoạt đồ ăn Liễu Hạ Niên làm với mình, cảm giác thật giống như mình không thể độc chiếm Liễu Hạ Niên vậy, Trần Mặc Nhiễm trừng mắt tràn ngập địch ý nhìn Phương Tiểu Minh hốt hết những món ngon vào chén của anh ta, rồi lại nuốt vào một hơi, hài lòng gật đầu.
Trần Mặc Nhiễm ăn mấy hột cơm, cắn miếng gà nướng Liễu Hạ Niên làm để giải hận.
Trong miệng Phương Tiểu Minh nhồi đầy thức ăn, bộ dáng hắn đói khát cứ như ba năm không được ăn gì cả.
"Bạn gái mới của anh không cho anh ăn no sao?" Trần Mặc Nhiễm hỏi.
Phương Tiểu Minh buông bát đũa, nuốt hết đồ ăn xuống bụng, mới mở miệng đáp: "Từ khi chia tay em anh không có bạn gái."
"Thật đáng thương." Trần Mặc Nhiễm tuy rằng nói như vậy nhưng vẻ mặt lại trái ngược. Liễu Hạ Niên gắp đồ ăn vào trong chén cho em ấy, tất cả đều là những món em ấy thích nhất. Trần Mặc Nhiễm giương mắt nhìn phía trước, một luồng nhu tình chảy xuôi trong lòng nàng, ăn hết chỗ này là đã có thể lấp đầy dạ dày và tâm tình của nàng rồi.
"Anh thích một cô gái, nhưng ba mẹ anh không cho phép, vì thế anh nói với bọn họ là anh muốn bỏ nhà ra đi."
"Anh thích nữ nhân, ba mẹ anh vì sao lại không cho anh thích?" Trần Mặc Nhiễm nghe thấy thế, tò mò ngẩng đầu lên nhìn Phương Tiểu Minh. Nhưng Phương Tiểu Minh lại bưng bát lên, lảng tránh câu hỏi của nàng.
Hắn nhìn Liễu Hạ Niên, Liễu Hạ Niên mỉm cười, đáp: "Bởi vì khoảng cách rất lớn."
"Cô ấy là người ngoại quốc?"
Liễu Hạ Niên lắc đầu.
"Cô ấy ở Nam cực?"
Liễu Hạ Niên vẫn lắc đầu.
"Vậy...?" Tiểu cô nương tò mò hỏi mãi không ngừng, nhân vật là trung tâm của câu hỏi chịu không nổi, đành trả lời: "A lớn hơn anh nhiều, nhưng... chỉ cần nhỏ hơn mẹ anh là được mà."
Beng! Đôi đũa trong tay Trần Mặc Nhiễm "nhẹ nhàng" rớt xuống bàn.