Edit: nusoco
Beta: shaiyao
"Sắp tới sinh nhật của Tiểu bao tử rồi, đến lúc đó mời em và cô bé đến ăn bánh sinh nhật nhé." Phượng tỷ nói.
Liễu Hạ Niên gật đầu, đáp: "Bọn em nhất định sẽ đến."
"Tiểu bao tử nhà chị rất thích em đó, đừng làm thằng bé thất vọng." Phượng tỷ chớp chớp mắt nhìn Liễu Hạ Niên.
Liễu Hạ Niên cảm thấy ngượng ngùng, từ trước đến giờ Phượng tỷ luôn ba hoa chích chòe đủ thứ trước mặt Tiểu bao tử, củng cố cho địa vị thần tượng của Liễu Hạ Niên. Tiểu bao tử chỉ là một đứa bé, đang ở cái tuổi cần một nhân vật để cổ vũ tinh thần cho thằng bé, cho nên khi mẹ nó khen vài câu Liễu Hạ Niên là một người thật tốt, lập tức hình tượng luật sư của nàng đã xâm nhập vào cái đầu nhỏ nhắn đó, dưới sự giám sát của Phượng tỷ, thằng bé gọi điện thoại cho Liễu Hạ Niên, nói mục tiêu trong tương lai là làm một luật sư, duy trì chính nghĩa.
Phượng tỷ còn đứng một bên, bổ sung: "Còn phải trảm yêu trừ ma nữa."
Liễu Hạ Niên hoàn toàn bị Phượng tỷ hạ gục, nàng mềm giọng, dằn lòng nói với Tiểu bao tử: "Vậy con cần nỗ lực thật tốt nhé."
"Dạ." Tiếng trả lời nghiêm túc của thằng bé lại đánh bại Liễu Hạ Niên thêm một cú nữa.
Sau đó còn có vài lần Tiểu bao tử gọi điện thoại lại, báo cáo thành tích học tập. Thằng bé rất nghiêm túc với chuyện này, có lẽ nó vẫn còn nhỏ, cho nên một lòng kiên trì đi đến cuối, chẳng hiểu nhân gian đau khổ, chỉ cần bản thân vui vẻ là đủ rồi.
Liễu Hạ Niên không đồng ý với cách giáo dục muốn duy trì chính nghĩa đó của Phượng tỷ, khi còn bé nàng đã từng được dạy như thế. Thế giới là khách quan, mà nàng, chẳng qua chỉ là một cá thể chủ quan. Có đôi khi ý kiến của nàng không hợp với thời cuộc, chuyện đầu tiên nàng phải làm chính là buông tay, sau đó tìm thời cơ khác để tiếp tục kiên trì với ý kiến đó.
Nếu tâm lý của đứa nhỏ sớm bị nhồi vào khái niệm tuyệt đối, vậy thì có lẽ trong tương lai khi nó trưởng thành, đứa bé sẽ té ngã khỏi cái lý tưởng xa vời đó. Lý tưởng càng cao thì té càng đau.
Nhưng Liễu Hạ Niên cũng nhanh chóng chấm dứt mạch suy nghĩ có chiều hướng đi xuống đó. Tư tưởng của mình là vậy, người khác chưa chắc nghĩ giống mình, có lẽ ở trong lòng có một mầm móng tốt, tuy nhỏ nhưng vẫn còn hơn có ý xấu.
Khi Liễu Hạ Niên còn đang bận suy nghĩ, Phượng tỷ đã quay về phòng làm việc bắt đầu một ngày bận rộn khác.
Hiện tại, Liễu Hạ Niên đang hòa giải một vụ ly hôn bí mật, người nhờ cậy là một nhân vật có tiếng tăm, ngày thường phải vội vàng làm tốt bổn phận của một người chồng, đúc ra một hình tượng tốt đẹp trước mắt dư luận, thế mà ở phía sau ánh đèn, lại đến Sở luật sư để giải quyết chuyện ly hôn.
Tất cả phải bảo mật, thông tin tuyệt đối không được lộ ra ngoài, còn tiền, là thứ được vung ra rất nhiều.
Liễu Hạ Niên được giao cho phụ trách vụ án ly hôn này, nàng có chút lực bất tòng tâm (*).
"Liễu Hạ Niên, tôi trả thù lao để mời cô xử lý chuyện ly hôn này, vì sao cô giống như một kẻ nhàn rỗi vậy hả?" Nam đương sự rít gào.
Liễu Hạ Niên nhíu mày, ánh mắt không vui, giọng nói của hắn lập tức nhỏ lại: "Coi như vì quan hệ bạn học trước đây, cô giúp tôi làm một chút chuyện được không? Tôi không muốn lại trở thành một tên nghèo hèn, đến bây giờ tôi mới có được địa vị của ngày hôm nay đấy."
"Lúc ấy tôi bị che mắt mới có thể yêu cô ta nhiều như vậy." Nam đương sự tiếp tục nói.
Vì sao đối với một người đã từng yêu sâu sắc như vậy, chỉ quay đầu lại một cái hắn đã có thể không chút do dự rút kiếm đâm đối phương? Đáy lòng Liễu Hạ Niên xuất hiện một câu hỏi như thế.
Liễu Hạ Niên chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt, nàng vốn không phải người trong cuộc.
"An phu nhân đưa ra điều kiện ly hôn là toàn bộ bất động sản và một chiếc Ferrari thể thao của anh." Liễu Hạ Niên nói.
"Liễu Hạ Niên, cô là luật sư do tôi mời, vì sao lại giúp cô ta đưa ra điều kiện? Chẳng lẽ bởi vì cô ta là người yêu cũ của cô, nên cô nghĩ giúp cho cô ta phải không? Thứ cô ta muốn trên cơ bản là toàn bộ gia sản của tôi. Cô có thể lấn thêm một bước, muốn mạng của tôi luôn đi." Câu cuối cùng hắn quay đầu nói với người bên cạnh.
"Toàn bộ đều phải dựa theo trình tự thực hiện, anh có thể từ chối những điều kiện này, tôi sẽ giúp anh hiệp thương với vợ anh." Liễu Hạ Niên vẫn giữ thái độ rất chuyên nghiệp.
"Cô chỉ muốn giúp cô ta mà thôi." Người đàn ông chuyển hận ý lên người Liễu Hạ Niên.
"Bây giờ tôi là luật sư của anh, anh phải tin tưởng tôi."
"Có trời mới tin cô. Cô và cô ta chỉ biết liên hợp ép khô tiền của tôi là giỏi. Luật sư cái gì, chó má." Người đàn ông đứng dậy, phẫn nộ bỏ đi, trước khi ra khỏi cửa còn không quên đeo kính râm, che lại toàn bộ gương mặt đang tức giận.
"Tôi sẽ không dễ dàng buông tha những thứ mà tôi nên có." An Huệ hét với theo.
Người phụ nữ vừa bị vứt bỏ lại vẫn giữ vẻ mặt trấn định rất tự nhiên, đôi mắt xinh đẹp mang theo ý cười chuyển đến Liễu Hạ Niên: "Lần này anh ta đã hiểu lầm chúng ta. Tôi gặp lại cô, tim chưa từng đập nhanh hơn vài lần, vì tôi phát hiện lâu rồi không gặp, cô trở nên không còn hấp dẫn nữa." Ánh mắt của An Huệ nhìn khắp mặt Liễu Hạ Niên, giống như đang tìm kiếm dấu vết của thời gian, hay có lẽ là hình bóng tương tự của Liễu Hạ Niên trong trí nhớ của nàng.
"Cô không thay đổi nhiều lắm." Liễu Hạ Niên nhận xét. Người đàn ông không quan trọng kia lúc đi ra đã quên đóng cửa lại. Phượng tỷ nghi hoặc ló đầu vào, Liễu Hạ Niên xua tay, ý bảo ở đây không có việc gì đâu.
Phượng tỷ thuận tay đóng cửa lại, trả lại không gian riêng cho Liễu Hạ Niên và đại minh tinh.
"Tôi thích bộ dáng trước đây của cô hơn. Đó là bộ dáng hận đời khiến tôi thích, nhất là ánh mắt của cô, lúc nhìn người khác trong mắt đều có giấu dao." An Huệ vừa cười vừa nói, nhớ lại chuyện trước đây, lại nghĩ bản thân hình như có xu hướng thích hoài niệm quá khứ.
Lúc học trung học, Liễu Hạ Niên là một kẻ đặc biệt khác người, có người đồn nàng thích nữ nhân, ở trung học sơ cấp khi ấy việc này gây ầm ĩ rất lớn, còn thề non hẹn biển. Từ ánh mắt đầu tiên An Huệ đã nghĩ nàng rất đặc biệt, cảm giác đặc biệt này không liên quan đến giới tính, chỉ là cô muốn đến bên cạnh Liễu Hạ Niên mà thôi.
Nhưng bây giờ bản thân cô không còn tham lam như trước, mà Liễu Hạ Niên của thời trẻ cũng đã biến mất không thấy nữa.
Liễu Hạ Niên trước mắt bây giờ đã trở nên ôn hòa, nữ tính, trưởng thành, không còn giống thời trẻ, là một thiếu nữ ngông cuồng mà cô đã từng yêu nữa.
"Cuộc sống của cô nhất định rất tốt." An Huệ nói.
Những ngày vô ưu vô lự, quan hệ ổn định và ấm áp mới có thể nuôi dưỡng một đôi mắt như bây giờ.
"Đúng là tốt lắm." Liễu Hạ Niên xác nhận.
"Đừng chế nhạo tôi. Tôi ghét nhất là người khác sống tốt hơn tôi đấy."
"Ừ." Liễu Hạ Niên nhàn nhạt lên tiếng, rốt cuộc cũng đáp lại.
Lúc đó hai người có chụp chung một tấm hình. Đột nhiên ở cạnh nhau như vậy, xa nhau cũng nhanh giống thế. Liễu Hạ Niên vẫn luôn nhớ rõ người yêu đầu tiên này, gần như nàng là người đầu tiên hướng dẫn mình trở nên trưởng thành. Mối tình đầu kéo theo tình yêu thuần túy thời trung học qua đi, nàng là người ở cạnh mình nhiều nhất. Những chuyện còn lại, cũng không nên khắc sâu làm gì, quay tới quay lui đã nhiều năm trôi qua, giữa hai người đã cách một bờ biển rộng vô bờ vô bến.
"Em gái cô nói, cô đang cặp kè với một nữ nhân ngu ngốc, tôi đã nói đây không phải là tác phong của cô." Lúc An Huệ nhắc đến chuyện này, Liễu Hạ Niên không thèm nhìn nàng.
Nếu như là trước đây, khi Liễu Hạ Niên tức giận, sẽ căm tức nhìn nàng, thái độ thẳng thắn như vậy, phảng phất như muốn đâm vào da thịt cắt đứt cơ thể người khác, làm cho nàng có cảm giác đau đớn. Như vậy mới có thể tìm lại được cảm giác của mối tình đầu.
Người An Huệ thích, đơn giản là một con vật bị thương.
"Bỏ đi, không nói nữa, xem ra tôi đang khiến người ta cảm thấy phiền. Chuyện của tôi, cô nói với anh ta rõ ràng một chút. Đưa nhau ra tòa khẳng định là tôi thắng, do anh ta ngoại tình trước, phản bội tôi, bị tôi bắt gian tại giường."
"Kẻ thứ ba đó vừa đúng lúc là người thích cô. Mười tám tuổi mà đã không có một chút e dè của người mới vào nghề. Người đó là do một tay cô dạy dỗ, đã từng có ký giả chụp được một bức hình cô ta ở nhà cô qua đêm, cô nói đây có phải là tình nhân giả hay không ?" Liễu Hạ Niên nhíu mày.
An Huệ che miệng cười khẽ: "Tôi không có làm gì hết."
Liễu Hạ Niên cúi đầu, nói: "May mắn tôi chỉ là người yêu cũ của cô." Bằng không cả đời này tôi cũng không có được bình yên.
Bây giờ Liễu Hạ Niên không có thừa tinh lực để đối phó với quỷ kế của người bên cạnh. Nàng đột nhiên nghĩ đến tuổi này gặp được Trần Mặc Nhiễm là một chuyện may mắn. Trần Mặc Nhiễm, nữ nhân lòng tham không đáy này, sẽ tranh cãi ai yêu ai nhiều hơn, sẽ so đo trọng lượng cơ thể với mình, sẽ nghĩ muốn nát đầu chuyện tiền tiêu vặt bị mẹ cắt, thế nhưng, nàng tuyệt đối sẽ không tính kế với mình.
"Tôi cũng may mắn lúc đó đã bỏ cô." An Huệ nói.
Bằng không tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường bên cạnh cô thôi.
Liễu Hạ Niên nhận được một cuộc điện thoại, là của Trần Mặc Nhiễm, nàng rất ít gọi đến lúc mình đang đi làm. Nghe được hình như là nàng mới tìm được một công việc, làm gia sư tại gia, thời điểm này rất khó có cha mẹ nguyện ý mời lão sư Ngữ văn dạy cho con họ, mấy đứa bé thời này toàn học thêm Toán Lý Hóa.
"Chị yêu a, tài khoản trong ngân hàng của em lại có thêm một số nữa." Trần Mặc Nhiễm dào dạt đắc ý.
"Tôi tính thử rồi, bây giờ là 9.300 đồng, em để dành thêm một chút là có đủ 10.000 rồi." Liễu Hạ Niên nói
"Cảm giác có tiền thật là tốt! Ha ha."
"Đừng đắc ý vênh váo, lo mà học cho tốt đi." Liễu Hạ Niên nghe giọng đã biết bây giờ chắc Trần Mặc Nhiễm đang trốn dưới gầm bàn, dè dặt gọi cho mình. Liễu Hạ Niên sợ nàng kích động đứng lên sẽ làm giảng viên chú ý, nên nhanh chóng nhắc nàng.
"Vậy em cúp máy đây." Trần Mặc Nhiễm tắt máy, trong mắt Liễu Hạ Niên vẫn còn ấm áp chưa tản đi. An Huệ đã đeo kính râm vào.
"Bộ dạng này của cô làm tôi muốn nôn." Cách An Huệ nói chuyện lúc nào cũng có phong cách của một ngôi sao, ngay cả mắng chửi người khác cũng giống như đang đóng phim.
Liễu Hạ Niên nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Tiền của chồng cô chỉ trả đến đây thôi, cô còn tiếp tục muốn cố vấn chuyện khác sẽ phải thu thêm phí."
An Huệ đứng lên, nói: "Cô thay đổi, em gái cô cũng thế, các người đều thay đổi."
"Tạm biệt, không tiễn. Còn nữa, lần sau đừng lợi dụng con gái nhà người ta như thế."
"Thật là một câu làm người ta đau lòng." An Huệ dẫm lên giày cao gót, vênh váo tự đắc ly khai.
"Xử lý cuộc ly hôn của tình nhân cũ, cảm giác có dễ chịu không?" Vừa bước vào phòng, Phượng tỷ đã lên tiếng hỏi thăm.
"Hiệu quả cách âm của phòng làm việc chẳng tốt chút nào." Liễu Hạ Niên vừa cười vừa nói, giọng điệu rất thoải mái.
"Cửa phòng rộng mở, chị chỉ việc lắng tai nghe thôi." Phượng tỷ không đồng ý, nhún vai nói.
Liễu Hạ Niên chịu thua Phượng tỷ, nàng nói gì đều có đạo lý cả, nói: "Chợt phát hiện em đã già rồi."
"Em vẫn còn là một cô gái trẻ tuổi xuất sắc mà." Phượng tỷ khích lệ.
"Già đến mức hài lòng với tình trạng hiện tại, hận không thể cả đời cũng không cần thay đổi." Nói xong, Liễu Hạ Niên giương mắt, đối diện với cặp mắt của Phượng tỷ, hai người hiểu ý cùng cười.
"Hôm nay, em dường như rất hối hả đẩy nhanh tiến độ công việc?" Phượng tỷ nhận ra cả ngày hôm nay Liễu Hạ Niên đã xử lý xong không ít công việc, giống như là muốn làm xong mọi chuyện chỉ trong một ngày vậy.
"Em muốn lấy phép của cả năm." Liễu Hạ Niên đáp, "Em muốn đưa cô bé đến Nam Kinh chơi. Có lẽ sẽ cần nhiều thời gian."
"Thanh niên cần ra ngoài nhiều một chút. Mấy cuốn sách này là của em mua hả? Giới thiệu danh lam thắng cảnh ở Nam Kinh..." Phượng tỷ hỏi.
"Lần hẹn hò chính thức đầu tiên, cho nên em muốn cẩn thận chút."
"Các em quen nhau bao lâu rồi?" Phượng tỷ cau mày.
"Gần một năm."
"Rõ thật là... Các em sao ở cạnh nhau được hay vậy?"
Hai ngày trước ngày 1 tháng 10, vì cuộc du lịch đường dài, trong nhà phải thu dọn sạch sẽ, thứ gì cần giặt sẽ giặt, thực phẩm tươi phải tiêu diệt gọn, còn phải kiếm người chăm sóc tiểu phiền toái Diện Bao.
Liễu Hạ Niên gửi nó ở nhà Phượng tỷ, nàng sẽ chăm sóc cẩn thận cho chú cún này. Nhưng khi Mộc Vị Ương nghe các nàng muốn đi Nam Kinh chơi, lại nói có thể nhận nuôi Diện Bao.
Liễu Hạ Niên có chút lo lắng: "Phụ nữ có thai hình như không thích hợp ở chung với thú nuôi."
"Tạm thời không có chuyện gì làm, em sợ Eva cô đơn, bây giờ em ấy không thích rời giường, cho nên kiếm con chó nhỏ để chơi với em ấy." Mộc Vị Ương khi nhắc đến Eva, giọng nói liền thay đổi hẳn.
Liễu Hạ Niên vuốt cái đầu nhỏ của Diện Bao, nó ngẩng đầu liếm láp ngón tay nàng.
"Tình trạng bây giờ của Eva tốt không?"
"Em dâu của chị bây giờ không tệ, cơ thể xương cốt rất khỏe mạnh, em đưa cô ấy đến gặp Lưu lão đầu, ông lão xấu xa đó nói có khả năng là bào thai song sinh, em nói ông ấy chính thị là lang băm, bản lĩnh đoán mò tiến bộ không ngừng."
"Đừng nói lão gia tử như vậy." Liễu Hạ Niên khuyên nhủ.
Mộc Vị Ương vội nói xin lỗi, nhưng có vẻ chẳng có thành ý: "Liễu Hạ Niên, nếu em dâu của chị thực sự sinh đôi, vậy em đưa cho hai người một đứa có được không?"
Cách xưng hô em dâu này đã chứng tỏ quan hệ của Mộc Vị Ương và Eva, Mộc Vị Ương dùng riết thành nghiện, mở miệng ra là cứ em dâu.
Liễu Hạ Niên cũng cười, đổi giọng theo nàng: "Chuyện này phải do em dâu quyết định mới đúng."
"Trong nhà do em làm chủ, Eva chăm sóc cho một đứa đã đủ mệt, nếu như có hai đứa, em ấy không mệt chết mới là lạ. Heo nhỏ nhà chị ngực lớn như vậy, chắc chắn đủ sữa." Mộc Vị Ương kiêu ngạo nói, ánh mắt của Liễu Hạ Niên dời về tiền phương, nhìn người nào đó đang nghe trộm một cách quang minh chính đại, gương mặt người đó nhăn lại.
"Vị Ương, đừng coi trẻ em là thú nuôi mà đưa tới nhà chị." Liễu Hạ Niên nói với Mộc Vị Ương, chuyển trọng tâm của đề tài đủ sữa hay không, hướng đến chuyện khác.
"Em đã nói em vui mà. Eva, em ấy thức rồi, em yêu chị, nào, nhắc lại một lần đi."
"Em yêu chị." Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh nhỏ hầu như nghe không được của Eva.
"Em ấy tỉnh rồi, em cúp máy đây, được rồi, vừa rồi em đúng là có vẻ thực sự tin tưởng trong bụng em ấy là bào thai song sinh." Mộc Vị Ương kinh hoảng nói.
"Lời của lão gia tử khẳng định có vài phần căn cứ, em cứ tạm thời tin như thế đi." Liễu Hạ Niên trấn an, Mộc Vị Ương lúc này mới cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, Trần Mặc Nhiễm cười ngã vào lòng nàng, nói: "Mộc Vị Ương làm 'ba ba' của đứa nhỏ, không ngờ lại có bộ dáng này, gió thổi cỏ lay đã luống cuống tay chân, cô ta thay đổi khiến em không thể tin được."
Liễu Hạ Niên đột nhiên nhớ tới lời của An Huệ, các người đều thay đổi. Cô ấy cảm thấy bi ai thay cho mình, mà bản thân mình lại nghĩ thay đổi như thế rất tốt.
"Liễu Hạ Niên, bỗng nhiên em nghĩ, Mộc Vị Ương nếu không gặp Eva có lẽ sẽ không thay đổi thành như bây giờ, vậy nếu chị không gặp em, chị sẽ như thế nào a?" Trần Mặc Nhiễm phác họa đường cong trên gương mặt nàng, hiếu kỳ hỏi.
Trần Mặc Nhiễm cũng không biết mình sẽ ra sao, nếu đời này nàng không gặp được Liễu Hạ Niên.
Ai có thể xứng đôi với nữ nhân kiêu ngạo như Liễu Hạ Niên? Đàn ông hay phụ nữ đây?
Hoặc giả không có ai hết. Nếu như là đàn ông, không thể không cao hơn Liễu Hạ Niên một cái đầu, mới khiến người khác cảm thấy hợp, Liễu Hạ Niên đi chung với hắn, sẽ không bị chênh lệch. Nếu như là phụ nữ, không tốt cũng không được, có tài mới xứng đáng xứng đôi với nàng.
(*): Muốn làm một việc nhưng không đủ sức.