Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 10



Nhìn cô gái trước mặt tay chân bị trói chặt, ánh mắt ngây dại nhìn cô, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Anh Sơn là của tôi… Không ai được giành với tôi cả.”

Thùy Vân không thể nén được tiếng thở dài. Cô biết Ngọc Phượng sau khi bị đưa đến đồn cảnh sát thì được gia đình bảo lãnh đem về chăm sóc do bị tâm thần. Con người ta có thể vì yêu và hận mà điên dại đến thế này sao ?

“ Có đáng không ? “ - Cô khẽ nói – “ vì một người đàn ông không hề quan tâm mà đánh mất chính mình có đáng không ? “

“ Anh ấy là của tôi. Thư Kỳ mày không giành lại với tao đâu. “ - Ngọc Phượng không ngừng lẩm bẩm – “ Chúng tao là thanh mai trúc mã từ nhỏ… không ai chia cắt được. “

Thùy Vân cúi sát tai Ngọc Phượng khẽ nói.

“ Kẻ thực sự phá hoại cô và Ngọc Sơn chính là tôi. “

“ Mày, mày là Thư Kỳ… mày giành anh Sơn với tao. “ - Ngọc Phượng định giơ tay ra nắm lấy Thùy Vân nhưng bị mấy sợi dây trói giữ lại, cô giãy giụa liên tục.

“ Một tên đàn ông ngay cả đến thăm cô cũng không. Một người ngay cả khi ở bên cạnh cô từ nhỏ nhưng lại vô tình đến thế liệu có đáng để cô gửi gắm cả đời ? “ - Thùy Vân nhìn quanh căn phòng tiện nghi này, cha mẹ cô gái này thực sự quan tâm cô, lấy nệm lót cả căn phòng, giấu hết các thứ nguy hiểm đi – “ Vì một tên phụ bạc, liệu có đáng để cô quên đi tình cảm cha mẹ dành cho mình ? “

Cô gái điên loạn trước mặt vẫn không ngừng giãy giụa, không hiểu Thùy Vân nói gì. Cô tự thấy mình còn điên hơn cô gái này, sao lại nói lý cùng 1 cô gái tâm thần.

Cái giá này dành cho một kẻ yêu hết mình như Ngọc Phượng liệu có quá đắt ?

Không. Có thể sớm không dính dáng tới một tên bạc tình như Ngọc Sơn, một kẻ toan tính như Ngọc Lam chính là may mắn của Ngọc Phượng. Cô ấy rồi sẽ hồi phục. Sẽ có cuộc sống mới. Một cô gái dám yêu dám hận như Ngọc Phượng đáng có 1 người yêu mình chân thành hơn tên công tử kia.

Thùy Vân đứng dậy, cầm túi xách bỏ đi, trước khi đi cô quay lại nói :

“ Một tình yêu được xây dựng từ thủ đoạn toan tính có thực sự là 1 tình yêu ? “

Một tiếng khóc nấc vang lên.



“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Quý khách vui lòng gọi lại sau “

Lý Cảnh lấy tay gạt màn hình tắt điện thoại. Anh đã ngồi đợi trước nhà trọ của Thùy Vân hơn 2 tiếng như 1 thằng ngốc. Chiều nay anh đến công ty tìm cô thì họ báo cô xin nghỉ việc rồi. Đến khi đến nhà thì cô ấy khóa cửa đi mất, gọi điện không được.

Thật không hiểu nổi. Anh mới giải quyết chuyện bà Ngọc Lam xong tưởng mọi chuyện kết thúc thế mà đọc báo lại biết chuyện cô tiểu thư Ngọc Phượng hóa điên giết tình địch tại khu vực này. Hết bà già kia lại tới cô gái điên này. Cuộc sống cô nàng này còn phong phú hơn cuộc sống của 1 người lăn lộn giang hồ mấy chục năm như anh nữa.

Lý Cảnh vừa dựa người vào ghế định chợp mắt nghỉ ngơi 1 chút thì thấy Thùy Vân từ đằng xa đang đi bộ về nhà. Anh vội bước ra khỏi xe chào cô ấy.

“ Chào “ - Đáp lại lời chào của anh chỉ là tiếng đáp lại cụt ngủn.

“ Em không sao chứ ? Anh đến công ty mới biết em xin nghỉ. “

“ Anh thấy đó, tay chân còn đủ. “ - Thùy Vân thờ ơ đáp, hiện giờ cô thật mệt mỏi chỉ muốn lao ngay về nhà đánh 1 giấc.

“ Tại sao em nghỉ việc ? Có chuyện gì không? Bà già ấy phát hiện gì sao?” Lý Cảnh hỏi liên hồi.

“Éo liên quan anh. Khộng. Nếu bà già đó biết thì tôi không đứng đây nói cùng anh đâu.” – Cô đáp rành rọt.

“Em…” – Lý Cảnh thật không thể không bực cách ăn nói của cô gái này. Anh từng tiếp xúc nhiều loại đàn bà, loại ăn nói thô lỗ, đanh đá hơn không ít nhưng khiến anh nóng giận thì không có ai ngoài Thùy Vân.

“Do tôi tiếng Việt quá tệ hay vốn từ vựng anh quá ít” – Thùy Vân mấy đêm nay chạy deadline mấy dự án cô nhận làm thêm nên không ngủ đủ giấc lại thêm chuyện vừa thấy ở nhà Ngọc Phượng nữa nên không có tâm trạng nói nhảm – “tôi giúp anh, anh giúp tôi.Giờ không ai nợ ai, Ok?”

“Tôi đến không phải dưới tư cách người nợ ơn” – Lý Cảnh ngập ngừng, tại sao giờ anh cứ có cảm giác mình là 1 cô gái 17 ấp úng khi gặp người yêu thế này – “Tôi đến dưới tư cách người muốn theo đuổi em. Tôi quan tâm đến em.”

“Ừm, cảm ơn..” – Thùy Vân thờ ơ trả lời. Tay cầm chìa khóa mở cửa.

Ít nhất cô ấy phải phản ứng chút gì chứ? Sao lại “Ừm” nhẹ nhàng như thế? Một chút ngạc nhiên cũng không có? Lý Cảnh không hiểu nổi.

“RẦMMM”.

Cánh cửa sập lại trước khi anh định thần lại. Anh nhanh chóng trấn tĩnh lại.

“Tiiinnnn…Tinnnn….Tiiinnnn…” – Lý Cảnh bấm chuông liên tục.

Thùy Vân mở cửa ra, gương mặt đầy bất mãn “Anh hai, tôi không quan tâm kinh tế giờ như thế nào. Ngành tài chính lên xuống ra sao mà anh quá có thời gian đi cua gái như thế này. Tính đi tính lại đi đi về về 1 lần ngốn nửa ngày của anh mà đúng không?” – cô thở dài – “Tôi không sinh ra ngậm chìa khóa vàng như anh. Tôi còn làm việc kiếm tiền nữa, Nói thật mấy đêm nay tôi không ngủ được. Muốn cua gái thì lần sau ha.”

Không để anh nói tiếng nào, cô đóng sập cửa 1 lần nữa. Lý Cảnh không thể nhịn được nữa. Cô gái này được nuông chiều quá quen rồi.

“Tiiinnnn…Tinnnn…Tinnnn…”

Gương mặt Thùy Vân cực kỳ khó coi nhìn anh. Cô định nói gì đó thì bị anh nói chặn lại.

“Em im lặng nghe tôi nói! Đừng có bất lịch sự thế chứ”

“Ok, mà nãy anh nói muốn theo đuổi tôi đúng không? Vây anh có chút tình cảm với tôi đúng không?”

“Ừ. Thì sao?”

“Vậy quan tâm sức khỏe người mình thích cũng là chính đáng đúng kg? Hiện giờ tôi mệt muốn đi ngủ. Anh nên quan tâm tôi chứ! Ok?”

Nói xong cô định kéo sập cửa lại ngay nhưng bị bàn tay Lý Cảnh giữ lại. Anh lấy chân đá cửa ra trước khi cô kịp có bất kỳ phản ứng gì.

“Em đừng làm tôi nổi giận.”

“Đệch…” – Thùy Vân hơi chột dạ. Luận đánh nhau, cái võ công cơ bản mèo cào của cô chỉ tác dụng khi có hung khí hoặc đánh nhau cùng đàn bà mà hiện giờ con dao cô không mang theo ở đây. Luận xài lý, mấy cái lý lẽ của cô chỉ thích hợp cho người có lý trí, với người đang điên thì không khả thi. Cô để mặc Lý Cảnh kéo tay vào nhà. Bây giờ hắn có làm gì cô thì cô cũng bó tay. Giờ phải tìm mọi cách tới cái bàn làm việc lấy con dao cắm ở chỗ cắm bút hoặc dụ hắn ra ngoài.

Chưa kịp tận hưởng cảm giác Thùy Vân để yên cho anh lôi kéo thì Lý Cảnh đã chứng kiến 1 cảnh tượng kinh hoàng khi bước vào nhà. Sàn nhà như 1 bãi rác với đầy sách, giấy, bút viết, vỏ mì gói và mấy chai nước lăn lóc. Đây là nơi ở của 1 cô gái đây sao? Mỗi lần anh gặp cô sao đều được tặng 1 bất ngờ thế này? Mắt anh dừng lại ớ 1 gói mì đang mở bên cạnh 1 tập bản thảo chi chít chữ và 1 cuốn từ điển đang mở trển sàn nhà.

“Em... hai ba ngày nay em sống như này sao?” – Lý Cảnh quay lại hỏi cô gái đang ngoan ngoãn để mình cầm tay.

“Thì sao chứ.” – cô lạnh nhạt đáp lại. Ngủ còn không có thời gian thì lấy đâu ra thời gian dọn dẹp nhà cửa. Xong tháng này là cô thoát rồi.

“Đi ngay cho tôi.” – anh kéo tay cô ra khỏi nhà – “Không thể để em sống như thế được.”

“What? Anh điên à? Tôi sống sao kệ bà tôi. ” – Thùy Vân rất muốn phát ra lời như thế nhưng biết mình đang ở thế yếu nên cố nhịn.

“Đau…đau quá!” – Thùy Vân rên lên, không cương được thì nhu vậy. Mà cô khẳng định lại mình cực ghét cách nắm cổ tay kéo xoành xoạch ép buộc sặc mùi Hàn Xẻng này. Chỉ có mấy thằng đàn ông ấu trĩ muốn chứng tỏ mình với mấy đứa gái mới lớn mới áp dụng cách này, đàn ông chân chính sẽ không bao giờ ép buộc người khác.

“À…” – Lý Cảnh thấy tay mình nắm cổ tay hơi siết quá thì nhanh chóng thả lỏng tay nhưng nhất quyết không thả tay cô. Cô gái này là 1 kẻ không lường được.

“Tôi muốn lấy dụng cụ vẽ theo.” – cô quay mặt tránh ánh nhìn của tên đàn ông này. Thật ra Thùy Vân muốn dùng ánh mắt mèo con của Thư Kỳ hay ánh mắt long lanh sương của Ngọc Phượng lắm nhưng cô mà xài thì giả tạo quá, kẻo phản tác dụng thôi thì xài tsundere kế vậy.

(Tsundere là dạng ngoài mặt lạnh trong lòng thì ấm. Con gái tỏ vẻ lạnh lùng, ngang bướng nhưng bên trong xấu hổ, mềm yếu).

“Ừ, thôi được.” – Lý Cảnh nhất quyết không thả tay cô – “Tôi đi cùng em.”

“Ừ.”

Thùy Vân ngoan ngoãn nghe theo, lôi Lý Cảnh tới bàn làm việc. Định giả vờ vơ tất cả giấy, bút, tất nhiên lĩnh con dao trên bàn luôn thì bị hắn chặn lại. Tên này nhanh chóng cầm con dao ném đi trước ánh mắt kinh ngạc của cô.

“Thứ này nguy hiểm. Tôi thấy em xài mấy lần rồi nên cẩn thận tốt hơn.” – Lý Cảnh nhìn Thùy Vân cười đắc thắng.

“Ừ, tùy anh thôi.” – cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cười đáp lại hắn. Hình như tên này không biết bút chì cũng là 1 hung khí thì phải?

Nhanh như cắt, Thùy Vân lấy hết sức kéo tay anh ra và chộp 1 cây bút chì tấn công anh. Thật sự cô gái này không biết nghe lời. Một người được đào tạo từ nhỏ như anh sao không biết được ý định tấn công của cô. Lý Cảnh mau chóng né đường tấn công của cô. Bất ngờ.

“Ư… em thật…thâm hiểm.” – anh thấy đau điếng ở hạ bộ. Vội lấy tay ôm ngay chỗ không nên bị tấn công nhất của đàn ông. Anh ngã xuống sàn nhà.

Thùy Vân bước đến trước mặt Lý Cảnh cười đắc thắng, nâng cằm anh lên.

“Cưng đi học thêm mấy khóa nữa đi rồi hãy tìm chị đây chơi trò soái ca này nhé.”

Đoạn cô đá anh khỏi nhà, mỉa mai cười rồi nhanh chóng đóng cửa cái rầm lại.

Đúng là 1 cô gái khó đối phó. Biết xài dương Đông kích Tây tấn công anh nữa. Chết tiệt, giờ anh chả còn sức đâu mà lo cho cách sinh hoạt của cô ta. Bản thân còn lo chưa xong. Ra tay thâm độc thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.