Nhìn Hồng Ngân đang trổ tài đàn piano trên sân khấu, Lý Cảnh không khỏi thán phục. Cô gái này đúng là hoàn mĩ mà, từ ngoại hình đến khí chất lại thêm sự thấu hiểu lòng người không bao giờ làm người khác khó xử. Kể cả ngày mà anh chia tay, cô biết buông bỏ ngay không níu kéo. Quả là 1 cô gái không thể nào chê được, ngày xưa nếu không quá bất đắc dĩ không muốn phạm nguyên tắc không yêu cô gái nào quá 3 tháng để tránh quá sa đà thì anh chắc chắn không chia tay cô. Phải nói đây là phiên bản hoàn toàn ngược cô vợ sắp cưới của anh – một cô gái hoàn toàn thất bại. Thùy Vân là 1 người không câu nệ tiểu tiết, tính cách quyết đoán, luôn bình tĩnh, mưu mô lại có phần tàn nhẫn nếu cô là 1 người đàn ông thì anh đã kéo về làm cánh tay đắc lực cho mình nhưng khốn nỗi cô lại là phụ nữ. Mà chết tiệt nhất là anh lại yêu 1 cô gái không nên yêu như thế.
Hồng Ngân thấy ánh mắt thán phục của người bạn trai cũ nhìn mình thì không khỏi cười thầm. Dù biết không nên có suy nghĩ như thế nhưng không hiểu sao cô không kiềm được cảm xúc này. Thật sự từ ngày đi ăn cùng Lý Cảnh nhìn thấy thái độ người này quan tâm đến 1 cô gái như thế cô thấy có chút ganh tỵ không như mối quan hệ của Ken và cô. Một lời cam kết tình yêu ngầm của 2 người trưởng thành khiến quan hệ này có phần khô khan, thiếu đi tính lãng mạn cần có.
Sau khi đàn xong, cô kiêu sa trong chiếc váy dạ hội tiến đến nơi Lý Cảnh đang ngồi nở nụ cười quyến rũ - “Thấy thế nào?”
Anh nhún vai cười – “Đúng như mọi trông đợi từ 1 cô gái như em.”
Hồng Ngân cười ngọt ngào –“Anh quả là một người lúc nào cũng khéo nói lời mát dạ phụ nữ như thế, làm sao mà phụ nữ không đổ được đây.”
Tiếng nhạc nổi lên, Lý Cảnh đưa tay cho Hồng Ngân – “Một điệu chứ?”. Anh muốn Thùy Vân kia thấy anh có sức hút như thế nào mà nói thẳng thì có phần không hay thôi thì nhờ báo chí vậy. May mắn buổi tiệc này có mời khá nhiều tờ báo và còn cô gái nào ở đây nổi bật hơn Hồng Ngân này.
Hồng Ngân để tay lên tay anh, mỉm cười ngọt ngào – “Tất nhiên”.
…
Nhìn tờ báo có hình Lý Cảnh cùng Hồng Ngân ở buổi tiệc trên bàn rồi lại nhìn anh ta đang ngồi làm việc ở nhà, Thùy Vân nhíu mày lại thấy hơi khó chịu. Hai người này gặp đã gặp rồi, động tình đã động rồi, tình tứ đã tình tứ rồi sao mà tên quái này chưa tha cho cô nữa. Lệnh giám sát còn gắt thế này.
Lý Cảnh nhìn gương mặt khó coi của Thùy Vân khi nhìn chằm chằm tờ báo thì không giấu được nụ cười. Cô gái này ghen sao? Không uổng công anh để hớ hênh tờ báo ở đó cố tình cho cô xem.
“Em sao thế?” – anh lên tiếng dò hỏi.
Thùy Vân gắt lên – “Không có gì. Em mệt, đi ngủ đây”. Nói xong cô ném tờ báo xuống bàn và bỏ về phòng không buồn quay lại, không quên đóng cửa thật mạnh.
Lý Cảnh nhìn hành động này của cô thì bật cười. Không ngờ cô gái này lại có hành động trẻ con như thế.
Bước tiếp theo của kế hoạch là cô phải giả như ghen lên. Tuy nhiên phải xem ghen ở mức độ nào mới được. Nếu tên này động tình cô gái kia thì cô phải ghen làm sao vừa đủ để hắn cảm thấy chán ghét cô và ra tay bảo vệ cô gái kia nhưng không độc ác xuống tay với cô. Tên này là yandere thường có máu điên nên cẩn thận 1 chút mới được. Ngược lại, nếu hắn là thanh niên cứng một lòng không thay đổi thì Thùy Vân cô phải ghen 1 cách có nghệ thuật, ghen không lố quá đủ để hắn tin tưởng 100% cô yêu hắn và tháo hết lệnh giám sát xuống. Tình huống tệ nhất hắn muốn bắt cá 2 tay thì hơi căng à. Vấn đề bây giờ là nên ghen theo kiểu nào? Ghen mức độ nào? Đúng là ghen tuông là 1 nghệ thuật mà.
“Khốn nạn cái lý thuyết trò chơi.” – cô lẩm bẩm – “Bây giờ hắn đang yêu ai đây, tình tứ cùng cô gái kia mà đối xử mình không hề thay đổi, biết đâu mà lần chứ?”
“Bíp…Bíp…Bíp…”
Thùy Vân chụp lấy điện thoại, nói – “A lô, chị gọi em có chuyện gì?”
“Chị có 1 chuyện cần nói với em. Hiện giờ tiện không?” – tiếng chị gái cô Thùy Hân vang lên.
“Hiện em đang ở trong phòng, không sao đâu. Chị cứ nói đi”. Sao giọng chị gái cô nghiêm trọng thế nhỉ?
“Là chuyện người sống cùng em…” – Thùy Hân ngập ngừng – “…Nếu chị không nói bây giờ e là sẽ không bao giờ nói cho em biết.”
Thùy Vân chăm chú nghe chị cô kể chuyện của Lý Cảnh. Cô chưa từng nghĩ người này lại có cuộc sống như thế này.
“Sao chị lại kể em nghe giờ này chứ?” – cô thở dài. Sao chị gái cô không sớm không muộn mà ngay thời điểm này chứ?
“Chị chỉ sợ nếu không kể ngay bây giờ thì không bao giờ mềm lòng nữa.”
“Chị biết lâu chưa?”
“Cách đây nửa tháng.”
“Chị muốn em mềm lòng sao?”
“Không, chị tôn trọng mọi quyết định của em.”
“Cảm ơn chị.”
“Chị là chị gái em mà, đừng nói thế chứ?”
“Cảm ơn chị.”
“Haiz… em cứ quyết định đi. Chị nghe theo tất cả. Thôi, chị đi ngủ đây.”
“Ừ…”
Thùy Vân để điện thoại xuống thở dài. Chị gái cô không biết chính vì chị ấy tốt như thế mới khiến cô khó xử hơn đó sao? Tại sao chị ấy không làm 1 người chị gái ích kỷ 1 chút mà giấu nhẹm chuyện này cơ chứ? Hoặc sau khi hoàn thành mọi thứ mới kể không cho cô quyền lựa chọn mà lại kể ngay lúc quan trọng này chứ? Nếu thế cô không cần day dứt mà có thể hành động dứt khoát hơn. Khốn thật.
Bất giác cô nhìn lên kệ sách của mình. Thùy Vân nhận ra thứ mà sư phụ cô nói bản thân cô không có.
…
Lý Cảnh nhìn Thùy Vân 2 ngày nay sau chuyện hôm trước cô nổi máu ghen thì không làm gì cả mà chỉ nằm đọc truyện tranh chả thèm nói năng gì thì không khỏi băn khoăn.
“Cách ghen của cô gái này quái thật.” – anh thầm nghĩ.
“Này Lý Cảnh, yêu 1 người là cảm giác như thế nào hả?” – Thùy Vân nhổm người lên nhìn anh hỏi.
Sao tự dưng Thùy Vân này hỏi câu thế này chứ? Chả lẽ cô ấy phát hiện bản thân yêu mình sao?
Lý Cảnh bật cười – “Không biết nữa. Chỉ là khi em rất muốn ở bên cạnh người đó và làm tất cả vì họ… muốn họ luôn cười… luôn vui vẻ và muốn bảo vệ họ…”
Thùy Vân nhìn anh 1 lúc lại hỏi – “Thế anh có cảm giác đó với em không?”
Chết tiệt, sao em hỏi câu thừa thãi thế hả? Nếu anh không yêu em thì giữ em làm gì chứ?
Anh mỉm cười đáp – “Em đoán đi.”
“Tại sao lại là em?” – cô hỏi.
Lý Cảnh cười dịu dàng đáp – " Không biết. Mà yêu 1 người cần lý do sao ? "
Thùy Vân không nói gì nữa mà nằm xuống đọc truyện tiếp. Một lúc sao cô lại hỏi – " Anh từng nói sẽ làm tất cả vì em có thật không ? " - giọng không chút cảm xúc.
Anh nhìn cô khó hiểu, sao cô hôm nay toàn hỏi mấy câu kỳ quái thế này – " Thật. "
" Em có thể ôm anh không ? " - cô bình thản hỏi.
Lý Cảnh ngẩn người nhìn cô. Cô gái này cách thể hiện tình cảm thật kỳ quái. Anh tiến đến gần Thùy Vân ngồi xuống bên cạnh cô mỉm cười ôn nhu – " Được. "
Thùy Vân không nói không rằng dang tay ôm lấy anh mà không thả ra. Nhìn thấy cô như thế, Lý Cảnh bật cười và choàng tay ôm lấy cô thì thầm bên tai cô.
" Em làm vợ anh nhé. Chúng ta sẽ có 1 gia đình thật sự… anh sẽ mãi mãi bảo vệ em… Trước nay anh đều sống mà không biết nên làm gì cho đến khi gặp em… Anh biết bản thân phải bảo vệ và cho em hạnh phúc. "
Thùy Vân không nói gì chỉ im lặng. Cô muốn xác nhận 1 điều…