Khi Đầu Bếp Xuyên Vào "Xạ Điêu"

Chương 43



Editor: Hoa Lan Nhỏ.

Diệp Hướng Vãn nhìn hồi lâu, chỉ thấy con hồ ly nhỏ nằm úp sấp, chân sau đấm đất trong phút chốc, bỗng trở mình, bụng nhỏ hướng lên trên, một cái móng vuốt màu bạc làm tư thế tiếp tục đấm đất, chân sau còn run lên rồi đạp một cái, trong miệng phát ra tiếng hấp khí bén nhọn ngắn ngủi.

Bộ dáng kia thấy thế nào cũng giống một người đang cười nghiêng ngả.

Diệp Hướng Vãn nhẹ nhàng vươn tay, đặt tiểu hồ ly vào trong lòng bàn tay. Tiểu hồ ly kia trợn mắt nhìn hai người trước mặt một chút, rõ ràng đang run rẩy mà duỗi một cái móng vuốt chỉ hướng Âu Dương Khắc, một cái móng vuốt khác còn không ngừng đấm vào tay nàng.

Mặt Âu Dương Khắc đen giống như đáy nồi, đưa tay về phía con hồ ly nhỏ.

Phản ứng của tiểu hồ lại tương đối nhanh nhạy, nghiêng người nhanh chóng đứng dậy trong lòng bàn tay của Diệp Hướng Vãn, tròng mắt hẹp dài hơi híp, chợt hướng Âu Dương Khắc muốn cắn một cái, nào còn hình dáng đấm đất cười to như kẻ dở hơi vừa rồi?

Âu Dương Khắc vội vàng rút tay về, hắn cũng không muốn trên người lưu lại vật kỷ niệm gì của con súc sinh này.

Tiểu hồ đứng yên trong khoảnh khắc, đột nhiên xê dịch trong lòng bàn tay Diệp Hướng Vãn, lại tiếp tục một chân chỉ Âu Dương Khắc, một chân đấm đấm, miệng nhỏ ngoác ra rồi khép lại.

Diệp Hướng Vãn xạm mặt nói: "Nó chê cười huynh."

Âu Dương Khắc lắc đầu một cái: "Ta không thấy vậy." Nói rồi xoay người đi vào trong động.

Nếu không thể trêu vào, vậy nhắm mắt làm ngơ là được.

Chỉ còn lại một mình Diệp Hướng Vãn ngổn ngang trong gió: Hai tên này nhìn thế nào cũng giống như một cặp dở hơi nha!

Bởi vì nửa đêm lăn qua lăn lại, buổi sáng Diệp Hướng Vãn thức dậy muộn hơn so với bình thường. Nàng thu thập xong, đứng ở trước cửa động, chờ xem điểm tâm của ngày hôm nay.

Từ có con "Hồ ly bá vương" này, bọn họ rốt cuộc không cần tự ra tay săn mồi nữa.

Xa xa một có chấm đen đi tới, xem hình dạng lại có mấy phần giống con người.

Diệp Hướng Vãn thực sự kinh ngạc, lẽ nào nơi đây còn có người khác ở hay sao?

Đợi điểm đen đi đến gần một chút, nàng mới nhìn ra, thì ra không phải người tới, mà là một con khỉ.

Bữa sáng ngày hôm nay là thịt khỉ ư?

Cái này... có hơi khó khăn một chút đây?

Dù nói thế nào cũng là động vật gần giống con người, nàng tự hỏi thật đúng là không thể nào hạ thủ được.

Đến lúc con khỉ đến cửa động, nàng mới nhìn ra trong một cái chân trước của con khỉ còn kéo một cái cành mảnh nhỏ mềm dẻo, trên đó còn xuyên từng con cá tươi.

Con hồ ly nhỏ kia đứng trên vai con khỉ, thỉnh thoảng phát ra một tiếng động thúc giục trầm thấp, tựa hồ đảm nhiệm chức vụ chỉ huy.

Con khỉ ném cành cây xuyên đầy cá trước mặt Diệp Hướng Vãn, rồi nơm nớp lo sợ đứng một bên, cái loại biểu tình kinh sợ trên mặt này thoạt nhìn cùng loài người giống hệt như nhau.

Diệp Hướng Vãn không đành lòng nói: "Cảm ơn ngươi, ngươi có thể đi rồi."

Hồ ly nhỏ phát ra tiếng kêu, con khỉ lập tức trốn đi.

Sau mấy lần rơi vào trong nước suýt chút nữa chết đuối, Diệp Hướng Vãn đã mơ hồ sợ hãi đối với nước, vì vậy kiên quyết không chịu đi bắt cá dưới sông. Nàng nghĩ Âu Dương Khắc đồng dạng không có kỹ năng bơi, tâm lý đại khái cũng không khác mình là mấy, nên vẫn không ép buộc hắn, cho nên trong khoảng thời gian này hai người ăn uống đều là dê núi và thỏ hoang, nàng sớm có điểm chán ngán rồi.

Hiện tại vừa nhìn thấy có cá tươi đưa tới, hoalannhỏ-dđlqđ tinh thần Diệp Hướng Vãn không khỏi dao động. Nàng nhấc lấy cá để qua một bên làm cho sạch sẽ, hồ ly nhỏ bên kia lại lặng lẽ chạy mất.

Đến khi cá trên lửa tỏa ra mùi thơm, hồ ly nhỏ mới xuất hiện một lần nữa. Nó vẫn như cũ duy trì khoảng cách nhất định một bên Âu Dương Khắc, trong miệng ngậm một đóa xà hồ thảo đang nở rộ.

Diệp Hướng Vãn đặt cá nướng thơm ngào ngạt ở một chỗ không xa trước mặt nó, hồ ly nhỏ lập tức nhảy qua đây, cắn đầu xiên cá nướng chạy ra cửa động rồi không thấy bóng dáng nữa. Nàng nhặt xà hồ thảo lên, đặt trên đám cỏ trải giường.

Âu Dương Khắc khẩu vị rất lớn, sau khi một mình ăn hết mấy con cá nướng, hãy còn liếm môi nhìn cá tươi đang nướng trên lửa. Tuy tay nghề của Vãn Nhi rất tốt, nhưng thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị càng có thể làm cho người thèm ăn.

Như vậy liên tiếp ba bốn ngày, mỗi lần đến giờ làm cơm, sẽ có động vật tự động do tiểu hồ lùa tới, dâng thịt tươi dưa và trái cây. Mà bản thân hồ ly nhỏ thì dùng chút đồ quý hiếm tới trao đổi thịt nướng cùng Diệp Hướng Vãn.

Bắt đầu hai ngày nay nó đều đưa xà hồ thảo, sau lại dần dần xen lẫn thứ khác, nói ví như thứ quả màu đỏ không biết tên dài bằng đầu ngón tay. Về trái cây, Diệp Hướng Vãn vốn không dám ăn bậy, rất sợ có độc, nhưng hồ ly nhỏ này vẫn nhảy trên mặt đất kêu không ngừng, còn làm ra tư thế đặt trái cây gần bên mép.

Diệp Hướng Vãn bị cuốn lấy không có cách nào, liền cắn một chút trái cây nếm thử, chỉ cảm thấy ngọt ngào ngon miệng, đơn giản một hơi nuốt vào toàn bộ. Chỉ một lúc sau, trong bụng nàng tựa hồ khuếch tán một loại nhiệt khí, làm cho ấm áp thoải mái, chỉ là trừ cái đó ra cũng không có dị trạng nào khác nữa.

Hồ ly nhỏ cùng Diệp Hướng Vãn bởi vì thịt quay mà quen biết, cũng bởi vì thịt quay mà ngày càng thân cận, đến cuối cùng nàng thậm chí có thể thuận tiện sờ đầu nó lúc cho nó thịt, hoặc là gãi cằm nó, nó cũng không hề tỏ ý chống cự. Âu Dương Khắc đã từng thử muốn biểu hiện thân cận giống như nàng với tiểu hồ, không nghĩ tới nó lại lập tức thay đổi sắc mặt, nhe ra hàm răng dày đặc mà uy hiếp hắn.

Âu Dương Khắc chỉ đành hậm hực nói: "Không có mắt." Một bên không cam lòng ngồi xa một chút.

Hôm nay, lúc Diệp Hướng Vãn thức dậy lần nữa, lại không thấy nguyên liệu nấu ăn dâng tới ngoài động.

Bọn họ chờ trong chốc lát, như cũ không chờ được nguyên liệu nấu ăn. Âu Dương Khắc nhìn trời đã sáng choang, liền bảo hai người cùng đi săn thú.

Bởi vì mấy ngày nay, mỗi ngày hồ ly nhỏ đều đưa nguyên liệu nấu ăn đến, Diệp Hướng Vãn lại bảo nó trao đổi xà hồ thảo giúp hắn chữa vết thương trên chân, hắn đã thiếu một ân tình rất lớn với một người một hồ này, hồ ly nhỏ rõ ràng biết điểm này, ngày càng vênh váo tự đắc trước mặt hắn. Nếu như không biểu hiện một chút công dụng của hắn, hắn lo lắng một ngày nào đó Diệp Hướng Vãn sẽ thật sự bỏ rơi hắn. 

Diệp Hướng Vãn lại nghĩ đến một chuyện khác.

Tiểu hồ này rất rõ ràng là bá chủ một phương trong cốc, cho nên mỗi ngày những động vật tự động đưa tới cửa mặc dù sợ run, lại như cũ không thể không ngoan ngoãn đứng yên mặc người ta chém giết. Hơn nữa nó đã nghiện với tay nghề của nàng, nếu như không phải có gì ngoài ý muốn, căn bản sẽ không không xuất hiện ở nơi đây. Nàng còn nhớ rõ, thậm chí lúc nửa đêm nó vẫn nằm úp sấp trong bụi cỏ rình coi nàng và Âu Dương Khắc.

Hái xà hồ thảo không dễ, có độc xà thủ hộ, đa số ở nhưng nơi mà người có công lực cao cường cũng khó có thể đến, nếu không... mấy ngày này nàng đã quen thuộc hoàn cảnh trong cốc, không có khả năng vào ngày đó chỉ thấy một đóa trên vách đá, còn lại khắp nơi cũng không tìm ra được.

Tiểu hồ ly thân thủ nhanh nhẹn, có thể đơn giản tìm được xà hồ thảo đưa tới, chỉ chuyện đó mà nói, bọn họ kỳ thực đã thiếu ân tình của nó. Diệp Hướng Vãn sở dĩ lập ra quy định, muốn nó dùng đồ vật để đổi, ban đầu do sợ nó là một con súc sinh mà muốn cưỡi trên đầu nàng và Âu Dương Khắc, sau lại dần dần chất chứa tâm tư muốn thu phục nó.

Dù sao, công phu quyền cước của nàng tuy được truyền từ Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công, do nội tức không mạnh nên cũng không có công dụng to lớn gì. Một động vật hoạt động nhanh như tia chớp và lực công kích lại vô cùng lớn đối với nàng mà nói có vẻ rất quan trọng, hiếm có nhất là ngoại hình của tiểu hồ đáng yêu nhỏ nhắn xinh xắn, bình thường có thể nấp trong trong tay áo mà không bị người phát giác, hoalannhỏ-dđlqđ coi như bị phát hiện cũng sẽ không có bao nhiêu người tận lực đề phòng nó, vì vậy dùng để phòng thân là không thể tốt hơn.

Đã nhiều ngày tận lực thân cận với nó, nỗ lực của nàng không phải không có hiệu quả.

Nhưng vì sao ngày hôm nay tiểu hồ ly không có tới?

Khả năng lớn nhất là có vật gì ngăn trở nó.

Có thể ngăn cản một con bá vương, sợ chỉ là một con bá vương khác mà thôi?

Hồ ly nhỏ lợi hại hơn nữa, lại tựa hồ quen thói với độc lai độc vãng*. Nơi đây độc trùng mãnh thú không ít, nghĩ đến cũng không phải chỉ có thể có nó một con cáo nhỏ phát triển an toàn.

(*Làm cái gì cũng một thân một mình không cần người trợ giúp).

Nghĩ như vậy, Diệp Hướng thuận miệng nói: "Chúng ta đi tìm tìm nó nhé."

Âu Dương Khắc không hiểu hỏi: "Tìm nó? Không cần đâu? Nàng xem nó chạy nhanh như vậy, ngay cả ta đều tránh không kịp, đâu thể nào có vật gì thương tổn được nó?"

Diệp Hướng Vãn đáp: "Huynh quên rằng mấy ngày nay tất cả thảo dược đắp vết thương trên chân huynh đều do nó đưa tới à? Có người nói loại thảo dược này mỗi một buội cây đều có độc trùng canh chừng bên cạnh, ta sợ là mấy thứ đó không đi chọc giận nó, nó lại chủ động chọc tới bọn kia."

Âu Dương Khắc nói: "Nói không chừng chỉ là ngủ quên hoặc là ăn thịt nướng đến no nên chán ngán rồi, chỉ là một bữa chưa có tới mà thôi, không tính là cái gì."

Diệp Hướng Vãn nghiến răng u ám nói: "Xem ra Đại thiếu chủ núi Bạch Đà của chúng ta đã chán ăn thịt nướng của tiểu nữ tử rồi, vậy dứt khoát ăn chay mấy ngày thôi."

Âu Dương Khắc rên một tiếng: "Vãn Nhi, Vãn Nhi, chúng ta hiện ở đi bắt động vật hoang dã, ăn xong bữa sáng rồi đi tìm tiểu hồ ly có được hay không? Tay nghề nàng tốt như vậy, tại sao có thể ngán ăn được chứ?"

Diệp Hướng Vãn thấy biểu tình và hành động đùa giỡn của Âu Dương Khắc, thở dài một tiếng: "Âu Dương Khắc, huynh sao lại cứ như thế này?" Lời tuy như vậy, nàng nghĩ Âu Dương Khắc nói cũng coi như có lý, nói không chừng thật đúng là chính mình quá quan tâm sẽ bị loạn, nên theo hắn đi vào trong rừng săn mấy con thỏ, trở về tới làm sạch rồi đặt trên lửa.

Vết thương trên đùi Âu Dương Khắc mặc dù sâu, nhưng trải qua mấy ngày nữa liên tục rịt thuốc, đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, dần dần có xu thế khép lại. Hắn bước đi cũng dần dần tựa như người thường, không hề khập khễnh nữa.

Mãi cho đến khi ăn cơm trưa xong, hồ ly nhỏ cũng chưa từng xuất hiện. Diệp Hướng Vãn trong lòng thấp thỏm, kiên trì muốn đi tìm nó. Âu Dương Khắc thấy không thể thuyết phục được nàng, nên đi theo phía sau.

Vừa ra khỏi cửa động, Diệp Hướng Vãn liền đi về hướng Tây. Âu Dương Khắc vội vàng ngăn nàng lại: "Vãn Nhi, nàng qua bên đó làm cái gì?"

Diệp Hướng Vãn nói: "Ngoại trừ ngày đó chúng ta đi qua một lần về phía Tây, sau đó cũng chưa đi lần nữa. Ta nghĩ nếu tiểu hồ giúp huynh hái thuốc, tất nhiên sẽ đi đến nơi mà độc xà mãnh thú thường hay lui tới."

Âu Dương Khắc lắc đầu nói: "Ta thấy chưa chắc. Nó giúp chúng ta hái thảo dược cũng chỉ mới vài ngày, đâu thể nào đã lấy hết ở nơi đó? Bình thường chúng ta hái thuốc đều chọn nơi ít nguy hiểm nhất để đi, hoalannhỏ-dđlqđ sau khi hái hết mới đi đến nơi nguy hiểm hơn một chút. Ta nghĩ chúng ta nên tìm từ ba hướng Đông, Nam, Bắc trước, nếu như thật tìm không được thì sẽ đi đến phía Tây."

Diệp Hướng Vãn đáp: "Xà hồ thảo vốn cũng không nhiều,  huynh cho rằng sẽ có bao nhiêu chứ? Một ngày nó đưa đến ít nhất ba đóa hoa, ta nghĩ hiện tại nó đi đến phía Tây cũng không phải là không có khả năng." Tuy nói như vậy, nàng vẫn nghe lời khuyên bảo từ Âu Dương Khắc, cùng hắn đi về hướng Đông trước, thẳng đến chỗ bãi biển hai người dạt vào trước đây cũng không thấy được hình bóng của tiểu hồ ly.

Sau đó bọn họ lại đi đến phía Nam, trong rừng trước khe núi tìm kiếm nhiều lần, như cũ không có kết quả.

"Âu Dương Khắc, huynh nói nó có thể hay không thật đi về phía Tây?" Diệp Hướng Vãn càng nghĩ càng lo lắng. Tiểu hồ đáng yêu như vậy, trí thông minh lại ưu việt, ngộ nhỡ thật có cái gì bất trắc, không khỏi khiến người ta đau lòng.

Âu Dương Khắc nói: "Vãn Nhi, nàng yên tâm đi, hiện tại chúng ta còn chưa tìm ở phía Bắc. Nàng cũng đã nói phía Bắc có thể là nơi nó ở, ngược lại với mảnh rừng phía Tây mà nói, ta càng tin tưởng nó ở phương Bắc."

Âu Dương Khắc nói vừa có lý vừa có căn cứ, Diệp Hướng Vãn tuy là không có cách nào hoàn toàn yên tâm, nhưng vẫn đuổi kịp bước chân của hắn, đi về hướng Bắc.

Kỳ thực hiện tại trong lòng Âu Dương Khắc không chắc chắn lắm về tiểu hồ, nhưng cánh rừng phía Tây quá mức nguy hiểm, thúc phụ hắn là "Tây độc", điều này giúp hắn từ khi còn nhỏ đã có cảm giác rất mạnh mẽ đối với độc vật. Trước đây hắn cùng Diệp Hướng Vãn thấy độc xà mảnh nhỏ trong rừng ngay cả rắn trên trượng của thúc phụ hắn đều phải chịu thua xa, hắn làm sao cũng muốn tận lực ngăn cản Diệp Hướng Vãn đi mạo hiểm.

Kể cả hồ ly từng giúp hắn hái thảo dược trị thương cũng vậy.

Hai người một đường thăm dò về phía Bắc, rất nhanh đi qua cửa hang động mà bọn họ ở, Diệp Hướng Vãn hướng về hang động nhìn vài lần, hy vọng ngoài ý muốn có thể thấy tiểu hồ ly, nhưng nàng lại bị thất vọng, toàn bộ cửa hang lẫn trong động đều vắng vẻ.

Hai người xuyên qua vài khu rừng, mắt thấy ánh mặt trời dần dần ngã về Tây, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của con hồ ly nhỏ.

Tâm của Diệp Hướng Vãn càng ngày càng nặng nề, lúc này nàng đột nhiên nghe được phía trước truyền đến một chuỗi tiếng kêu trầm thấp thúc giục, mang chút khàn khàn, tràn đầy uy hiếp, chính là tiếng kêu của tiểu hồ.

Hai người vội vàng tăng nhanh tốc độ, xuyên qua một bãi cỏ dài, trước mắt bỗng nhiên thông suốt.

Con hồ ly nhỏ đang nằm sấp ngay tại chỗ, lộ hàm răng dày đặc sắc bén.

Đối diện nó, mấy con mãng xà màu trắng thân có hoa văn đang cuộn tròn, đầu rắn đều là hình tam giác, trên người dày đặt vảy màu, nhất ngạc nhiên là, trên đỉnh bốn cái đầu rắn còn có vài bướu thịt lớn nhỏ, lưỡi thật dài không ngừng phun ra nuốt vào.

Diệp Hướng Vãn chỉ ý thức được đây là độc xà, Âu Dương Khắc lại liếc mắt một cái đã nhìn ra, bốn con rắn này không phải là con vật thông thường, phần đầu kỳ quái của chúng nó hắn đều chưa từng thấy qua, vừa nhìn là biết nhất định không phải thứ tốt lành gì.

Tiểu hồ ly này không biết tại sao lại đi chọc bốn con mãng xà này?

Tuy động tác nó nhanh nhẹn, hàm răng sắc bén, nhưng bốn con mãng xà này cùng lúc tấn công, nó như thế nào ngăn cản được? Huống hồ trên thân mãng xà có vảy che phủ, cứ như vậy hàm răng sắc bén tiểu hồ ly sẽ không có tác dụng.

Tuy Âu Dương Khắc thông thạo việc thuần phục rắn độc, nhưng bốn mãng xà này hình thể to lớn, có nghe hiệu lệnh hay không còn là thứ yếu. Coi như nó có thể phục tùng, cũng phải hao phí thời gian tâm huyết mới được. Sau khi phán đoán tình cảnh nguy hiểm, lúc này Âu Dương Khắc mới nhẹ nhàng lôi kéo Diệp Hướng Vãn, muốn cùng nàng nhanh chóng rời khỏi.

Còn về tiểu hồ ly, nếu như mạng nó lớn thoát khỏi kiếp nạn này, hắn lại nghĩ biện pháp cùng nó trùng tu quan hệ vậy.

Nhưng Diệp Hướng Vãn không có loại suy nghĩ này, hắn lôi kéo hoàn toàn không kéo được nàng di chuyển.

Lúc hắn đang muốn dùng lực, thấy thân thể tiểu hồ ly chợt phóng ra, nhanh như chớp phóng về phía trước, bốn con mãng xà lập tức tấn công.

Bóng trắng hiện lên, trong nháy mắt tiểu hồ ly liền cào vào con ngươi của bốn con mãng xà, đồng thời đánh một kích rồi lui lại, nằm sấp trên mặt đất giống như trước.

Nhưng bốn con mãng xà lại bị thương, con mắt nhìn không thấy gì, thân thể liền quấn tròn loạn xạ ở bốn phía, mở cái miệng rộng cắn loạn, sau đó nhiễu loạn công kích lẫn nhau.

Chỉ một lúc sau, bốn con cự mãng đều ngã lăn trên mặt đất.

Tuy là kẻ địch đã chết, nhưng tiểu hồ ly vẫn chưa thả lỏng, ngược lại càng thêm đề phòng, tựa hồ sẽ có địch thủ mạnh hơn xuất hiện.

Tiếp theo, một hồi lay động trong buội cỏ dài đối diện nó, chui ra một cái đầu rất lớn dài hơn một tấc màu vàng kim.

Diệp Hướng Vãn trông thấy con rết chi chít những chân, trong bụng không khỏi một hồi buồn nôn. Nàng không sợ trùng độc, nhưng rất ghét những loài vật nhiều này nọ, không khỏi lùi thân thể ra sau một chút.

Phía sau nàng chính là Âu Dương Khắc, hắn rất nhanh thì nhận thấy hành động vô thức của Diệp Hướng Vãn, tuy là nguy hiểm trước mắt nhưng trong lòng hắn lại vui vẻ, lặng lẽ vươn tay ôm nàng vào lòng, cảm thụ noãn ngọc ôn hương* ngoan ngoãn khó có được.

(*sự ấm áp và hương thơm mát của con gái ví như một miếng ngọc ấm và thơm nồng nàn).

Rết đầu vàng vừa xuất hiện, tiểu hồ ly lập tức lùi về phía sau mấy bước.

Sau đó, một đạo hàn khí đột nhiên đánh úp về bên này.

Diệp Hướng Vãn cảm giác được chính mình trong lòng Âu Dương Khắc, đang muốn tránh thoát, hắn bỗng thấp giọng nói bên tai nàng: "Nàng xem bên kia kìa."

Nàng ngẩn ra, đã quên giãy dụa, nhìn theo hướng ngón tay của Âu Dương Khắc, thì thấy phía sau con rết trong bụi cỏ lại có thể xuất hiện một đường cháy sém, tựa hồ có vật gì đang bò tới, tốc độ cực nhanh.

Lúc các loài vật kia bò ra ngoài, hai người mới nhìn thấy, thì ra là một con tằm, nhưng hình thể lớn gấp đôi so với loại tằm bình thường, toàn thân trắng noãn trong suốt, màu sắc trông cực kì bắt mắt. Chỉ là toàn thân nó bao phủ một tầng khí lạnh, hết lần này tới lần khác bất luận đụng tới loại cây cỏ nào, cây cỏ đều lập tức khô héo, thật là cảnh lạ hiếm thấy.

Mặc dù Âu Dương Khắc tự xưng là gặp qua rất nhiều độc trùng, cũng chưa từng thấy qua loài vật ly kỳ cổ quái bực này, không khỏi há to miệng không khép lại được nữa.

Con rết vàng kim ngoan ngoãn nằm trên đất vẫn không nhúc nhích, tiểu tằm tuy kích cỡ thân hình tương đương như con giun, động tác lại rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền từ đuôi rết bò lên đến đầu, dựng mặt lên ngạo nghễ hướng về phía hồ ly nhỏ.

Từ sâu trong cổ họng của tiểu hồ phát ra một tiếng kêu khàn khàn.

Còn con rết, sau khi tiểu tằm bò lên thân thể nó, hoalannhỏ-dđlqđ từ giữa thân liền nứt thành hai nửa. Chỉ là không biết vì sao, con rết biết rõ có kết cục như thế, vẫn không né không tránh, dường như cam tâm chịu chết.

"Kiểu cách ra sân của con tiểu tằm này quả thật không nhỏ." Âu Dương Khắc thầm nghĩ, lại không dám sơ suất chút nào.

"Xem dáng vẻ tiểu hồ ly, dường như rất khẩn trương." Diệp Hướng Vãn bỗng quay đầu nhẹ nhàng nói với hắn, mấy lọn tóc nàng lướt qua gương mặt hắn, tức khắc làm cho hắn cảm thấy một hồi nhộn nhạo.

"Vãn Nhi muốn giúp nó ư?" Âu Dương Khắc tùy ý hỏi, hầu như đem môi dán trên vành tai của Diệp Hướng Vãn. Trong mũi hắn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể thiếu nữ của nàng, chỉ cảm thấy hết sức thỏa mãn.

Diệp Hướng Vãn lo lắng cho tiểu hồ ly bên kia, không chú ý tới sự mờ ám của hắn: "Đúng vậy. Đại thiếu chủ, chuyện này huynh hiểu nhiều hơn ta, huynh biết con tằm kia sợ cái gì phải không?"

Âu Dương Khắc nghe Diệp Hướng Vãn mềm giọng muốn nhờ, trong lòng an âm, chỉ hận không thể để thời gian cả đời đều ngừng lại tại giờ khắc này, để hắn có thể hưởng thụ giai nhân trong lòng cho thật tốt: "À, cái này ngược lại không thể nói rõ. Nàng xem trên người nó rõ ràng có hàn khí, nhưng lại có thể đốt trụi mọi thứ, khó mà nói là thuộc hàn hay thuộc hỏa." Dù cho có biết, hắn cũng sẽ không dễ dàng nói ra, kéo dài thêm một hồi, là có thể ôm nhiều thêm một hồi không phải sao?

Trong mắt Diệp Hướng Vãn hiện lên vẻ thất vọng, khẩn trương nhìn một hồ ly một tằm ở phía trước.

Hồ ly nhỏ biết đây là kình địch trong đời, cẩn thận nằm trên đất, vẫn không nhúc nhích, đôi mắt tròn vo nhỏ nhìn chằm chằm vào tiểu tằm trên đầu rết.

Tiểu tằm lại không nóng không vội, từ trên đầu rết leo xuống, muốn bò về phía hồ ly nhỏ.

Hồ ly nhỏ vội vàng né qua một bên, tuy là động tác nhanh hơn nhiều so với tiểu Tằm, nhưng dù sao cứ tránh như vậy cũng không phải biện pháp.

"Âu Dương Khắc, huynh giúp đỡ tiểu hồ ly có được hay không?" Diệp Hướng Vãn xoay đầu lại, ngôn từ khẩn thiết, vẻ mặt lo lắng biểu tình cầu xin.

Vốn Âu Dương Khắc có lòng muốn mượn cơ hội này chiếm tiện nghi muốn bắt nàng hôn một cái, nhưng thấy vẻ mặt của nàng, không biết làm sao hắn liền nói không nên lời, trực tiếp đáp: "Hết thẩy xà trùng, đều sợ lưu hoàng."

"Vậy hiện tại chúng ta phải đi đâu để tìm lưu hoàng?" Diệp Hướng Vãn chỉ cảm thấy lời này nói cũng như không.

Ở phía trước tiểu tằm dần dần tăng nhanh tốc độ, gắt gao không thả theo đuôi hồ ly nhỏ.

"Nó biết đốt trụi đồ đạc, cho nên sự vật thông thường không có cách nào tiếp cận nó, trừ phi là tảng đá." Âu Dương Khắc nói, từ dưới đất nhặt lên một khối đá lớn, mấy ngón tay dùng sức bóp nát nó thành vô số cục đá nhỏ.

"Tiểu hồ ly!" Hắn chợt bước mấy bước ra khỏi bụi cỏ, quát to một tiếng, toàn bộ viên đá cầm trong tay đều bắn ra ngoài.

Tiểu hồ ly chợt nhảy qua hướng của hắn, trốn khỏi trận mưa đá.

Tiểu tằm phía sau tránh không kịp, lập tức bị mấy viên đá trùng điệp ép xuống, nội lực của Âu Dương Khắc khá mạnh, tiểu tằm trực tiếp đón nhận những cục đá kia, cơ hội sống không lớn.

Tiểu hồ ly nhìn thấy Diệp Hướng Vãn, vui sướng kêu một tiếng, chủ động đáp xuống đầu vai nàng.

Diệp Hướng Vãn đưa tay sờ một cái nó, thương tiếc nói: "Tiểu tử, có bị thương hay không? Tại sao rước mấy con vật nguy hiểm như vậy tới cửa chứ?"

Hồ ly nhỏ trên vai nàng cọ xát một hồi, chợt xoay người nhảy xuống, chui vào trong bụi cỏ, ngay lập tức tìm không thấy.

Âu Dương Khắc miễn cưỡng cười: "Ta tốt xấu gì cũng coi như là ân nhân cứu mạng của nó, nó thậm chí ngay cả một chút biểu thị cũng không có."

Diệp Hướng Vãn quay đầu nhìn về phía hắn: "Âu Dương Khắc, ta thấy thủ pháp ném đá vừa rồi của huynh nhìn rất quen mắt, không phải Âu Dương Phong dạy huynh chứ?"

Trên mặt Âu Dương Khắc hơi đỏ lên, không nói chuyện.

Diệp Hướng Vãn suy nghĩ một chút, không xác định nói: "Thủ pháp kia, rất giống thủ pháp lúc Hoàng sư tỷ phóng ra kim thép nha.... Âu tiểu yêu, ngươi rõ ràng đã trộm?"

Âu Dương Khắc như bị vật gì đập phải, suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Vãn Nhi, nàng đừng nói bậy. Từ “trộm” này sao có thể dùng lung tung được? Lúc trước ta có học qua một chút công phu ám khí, lại thấy Hoàng cô nương phóng kim thép thật không sai, có thời gian liền tự mình cân nhắc dung hợp cho ra. Công phu của Hoàng lão tà sao có thể dạy cho ta được?"

Diệp Hướng Vãn mặc dù biết công phu ám khí của Hoàng Dung kỳ thực học từ Hồng Thất Công, cũng không phải được Hoàng Dược Sư truyền lại, nhưng lúc này cũng lười phản bác hắn, quay đầu thấy tiểu hồ ly đang chạy vội ra, trong miệng đồng dạng ngậm một đóa xà hồ thảo.

Diệp Hướng Vãn nhận lấy hoa, cười nói: "Đa tạ ngươi lần nữa, tiểu tử."

Hồ ly nhỏ lại một lần nữa nhảy lên đầu vai Diệp Hướng Vãn, nằm úp sấp nơi đó.

Âu Dương Khắc định đưa tay sờ nó, hồ ly nhỏ nhe răng, há mồm muốn cắn.

Hắn vội vàng rụt tay về.

Xem ra, mặc dù hắn đã cứu mạng nó, nó cũng như vậy không cảm kích chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.