Diệp Hướng Vãn nhàm chán ngồi chờ, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy trên
đường người đi nhiều như dệt, cửa hàng thương nhân Phụ Lâm Lập, quả thật phồn hoa nhiều hơn so với nơi khác.
Nhìn thấy những người đó đều đi thành nhóm, Diệp Hướng Vãn không khỏi than nhẹ một tiếng.
Có lẽ số mệnh đã an bài, nàng chỉ có thể cô đơn một mình đi?
Đang có chút sầu não thì chợt nghe tiếng bước chân lẹp xẹp truyền đến từ
thang lầu. Một người mang trang phục thư sinh đi tới, tuy rằng hắn đang
mặc áo dài, nhưng chí ít áo dài này đã mấy tháng không được giặt, tràn
đầy đầy mỡ, mũ đội xiêu vẹo trên đầu, có nhiều nếp nhăn và đầy dơ bẩn,
làm cho người ta nhìn không khỏi nhíu mày. Nhìn dáng vẻ của hắn sớm quá
trung niên, đại khái lại là một cái dáng vẻ thư sinh nghèo tinh thần sa
sút chán nản.
Hắn đi tới, một tiểu nhị cũng đuổi theo, nhìn thấy bộ dáng người này bại hoại, y quan không ngay ngắn, tiểu nhị cho chút
sính ghét trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Vị gia
này, lầu hai phòng riêng trang nhã, ngài vẫn là ngồi yên trong phòng
khách đi, chỗ ấy thuận tiện.”
Thư sinh ha ha cười, vỗ vỗ tiểu
nhị kiên trì nói: “Ngươi dám xem thường ta? Đại gia ta tuy rằng ăn mặc
rách nát, nhưng từ trước đến nay sẽ không thiếu bạc.” Nói xong ném thỏi
bạc vào trong lòng phục vụ nói, “Nhớ đến bàn trên, ăn xong sẽ tính
tiếp, ta còn có mấy cái bằng hữu sẽ đến.” Tiểu nhị kia cân nhắc bạc,
thấy phân lượng không nhẹ, khinh thường thu vào trong túi, chờ thư sinh
chọn đồ ăn liền đi.
Thư sinh đưa mắt nhìn, thấy chỗ bên trái
cửa sổ đã có một cô nương ngồi, liền ngồi ở chỗ trước bàn phải bên cửa
sổ, sau đó đánh vài cái ngáp, một bộ dạng buồn ngủ.
Một hồi lâu, phục vụ bưng đồ ăn lại cho Diệp Hướng Vãn. Ban đầu thư sinh kia nằm ở
trên bàn ngủ, lúc này liền kéo ra cái mũi, nói câu: “Thơm quá, món gì?”
Nói xong ngẩng đầu nhìn lại đây.
Phục vụ đặt Lộc Đỗ Dao Trụ trên bàn Diệp Hướng Vãn, Diệp Hướng Vãn cầm lên đũa ăn vài miếng, chỉ cảm
thấy nguyên liệu thu thập cũng không đủ mới mẻ, thế cho nên làm ra hương vị đồ ăn không khỏi kém đi. Mặt nàng nhăn lại, căn bản khẩu vị đã kém,
hiện tại cũng có chút ăn không ngon.
Thư sinh kia đứng lên duỗi
lưng một cái, đi lại ngồi đối diện Diệp Hướng Vãn, nói: “Tiểu cô nương,
ngươi nói đây là đồ ăn gì? Ngửi thấy rất thơm.”
Diệp Hướng Vãn nhìn hắn, nói: “Lộc Đỗ Dao Trụ.”
Thang lầu lại một vang lên, đi lên tiếp nữa là một nữ tử, nhưng mà bộ dạng
mười bảy mười tám tuổi, dung nhan xinh đẹp, trong lòng ôm một cây cầm.
Thì ra là hát rong.
Từ sau khi Diệp Hướng Vãn đến nơi này, còn không có được chứng kiến nữ hát rong, cảm thấy mới mẻ, liền ngoắc nói: “Lại đây hát khúc nghe một
chút.”
Nữ hát rong khom người nhìn Diệp Hướng Vãn, vội làm lễ,
lúc này mới nghiêng nửa người ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, đánh đàn tam
huyền* hát lên. (*đàn ba dây)
Diệp Hướng Vãn nghe nàng y y a a,
nghe không hiểu nàng ở hát cái gì lắm, nhưng mà thanh âm nàng thanh du*, cũng là dễ nghe, không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi. (*trong veo,
thong dong)
Nữ hát rong hát xong một khúc, Diệp Hướng Vãn lấy một ít đồng tán bạc vụn từ trên người cho cô nương kia.
Nữ hát rong vội vàng đứng dậy cảm tạ, lúc này mới nghe trong góc sáng màn
bên kia âm thanh vang lên có người trên bàn kêu lên: “Hát hay, lại đây
hát cho gia nghe. Nếu hát tốt, gia sẽ thưởng.”
Nữ hát rong kia thấy có người gọi, vội vàng đi tới.
Nào biết rằng lần này nàng gây phiền toái cho chính mình.
Thì ra mấy người kia đều là con cháu nhà giàu trong thành Nghi Hưng, bình
thường trêu gà dắt chó, chơi bời lêu lổng, uống hoa tửu trong thanh lâu, nhìn thấy có cô nương nào xinh đẹp thì chiếm tiện nghi, thanh danh rất
xấu, có danh xưng “Tứ ác Nghi Hưng“. Này diện mạo nữ hát rong này tốt,
một thiếu niên hư trong đó liền đưa tay ôm lấy, trêu đùa: “Uống một ly
rượu này, gia cho nàng xài bạc lớn.”
Nữ hát rong kia mắt thấy
tình hình không đúng, đứng dậy muốn đi, lại bị hai thiếu hư giữ chặt
lại, trong tay người kia cầm ly rượu cười hì hì bước đến gần, nhìn tư
thế chính là muốn kiên quyết rót.
Nữ hát rong cuống lên, đá ra
một cước, bụng thiếu niên hư kia bị đau, cúi người xuống lùi ra sau,
nhân cơ hội nàng vùng thoát khỏi cái nắm chắc của hai người kia, xoay
người bỏ chạy, cầm cũng không cần.
Những người kia theo sau
đuổi theo, Diệp Hướng Vãn chờ bọn họ chạy đến gần bên người thì nàng đột nhiên duỗi chân, thiếu niên hư chạy đầu tiên vấp ngã nhào một cái. Ban
đầu mấy người kia đều đã uống đến hơi nhiều rồi, dưới chân vốn đã lảo
đảo, lần này đều ngã chồng lên nhau xuống đất.
Nữ hát rong bỏ chạy bỏ chạy.
Mấy thiếu niên hư bò dậy, nổi trận lôi đình đánh về phía Diệp Hướng Vãn.
Diệp Hướng Vãn hì hì cười, nhảy ra từ cửa sổ ra ngoài, tư thái nhanh nhẹn, thư sinh nghèo ngồi ở đối diện nàng ngẩn ra.
Ban đầu hắn xem mấy người kia đùa giỡn hát rong nữ, đã nghĩ ra tay trừng
phạt cảnh cáp bọn họ. Nào biết Diệp Hướng Vãn vơ chuyện vào trên người,
hắn thong dong ngồi bất động như vậy, sau phát hiện thì ra khinh công
tiểu cô nương này không tồi, nhảy nhẹ nhàng là bên ngoài từ cửa sổ.
Mấy thiếu niên kia sẽ không có công phu, phải dọc theo dưới thang lầu đuổi theo.
Diệp Hướng Vãn cố tình kéo dài thời gian, cũng không vội chạy trốn, mà là
đứng ở bên ngoài chờ mấy người say kia nghiêng ngả lảo đảo chạy đến, lúc này nàng mới cười chạy đi, những người kia đuổi theo sau.
Thư
sinh nhìn theo cửa sổ cực kỳ hứng thú nhìn mấy người biến mất ở trong
tầm mắt, nâng đũa của Diệp Hướng Vãn nếm thức ăn trong đĩa, tán thưởng
một tiếng: “Ăn ngon.”
Ăn qua vài ngụm lại nhìn ra phía ngoài,
thư sinh nhìn đến tiểu cô nương đen sẫm kia lại chạy trở về, nhưng phía
sau nàng chỉ có một thiếu niên say rượu, mấy tên còn lại cũng không biết đâu rồi. Này áo khoác thiếu niên say kia đã rách tung toé, hiển nhiên
là do nàng thiết kế.