Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 1: Xuyên sách



Edit: Lune

"Miên Miên, Hà Bất Tẫn đăng chương mới rồi đó!"

"Chương mới tận mười nghìn chữ luôn!"

Thời điểm tin nhắn trong nhóm nhảy ra, Cố Cẩm Miên còn đang lắp ráp mô hình máy bay cùng ba mình.

Từ nhỏ Cố Cẩm Miên đã rất thích sưu tập mô hình máy bay các loại, hơn nữa còn thích tự mình lắp ráp chúng.

Ba Cố là một doanh nhân thành đạt, hình tượng bên ngoài lúc nào cũng rất nghiêm chỉnh, nhưng giờ lại đang xắn tay áo, mặc quần đùi đứng trong sân lắp mô hình máy bay cùng con trai mình.

Nhìn thấy tin nhắn mới trong nhóm, Cố Cẩm Miên lập tức bỏ mô hình xuống, đứng phắt dậy.

"Con trai, có chuyện gì thế?"

"Ngày mai lắp tiếp ạ, giờ con có việc rồi."

Thấy con trai lao về phòng, ba Cố tự hỏi - đây là thứ mà con trai ông yêu thích nhất, không biết cái gì lại có thể hấp dẫn nó hơn cả mô hình máy bay được nhỉ?

Chẳng lẽ là con gái?

Yêu rồi à?

Nghĩ tới đây, ba Cố bật cười vui vẻ, ông hét vọng lên tầng bốn: "Đêm nay có bão, nhớ đóng cửa sổ đó!"

Cố Cẩm Miên căn bản không hề nghe thấy ba mình vừa nói gì, giờ trong đầu cậu chỉ toàn là 'chương mới' được nhắc trong nhóm.

Nhóm này là một nhóm gồm những người chuyên đọc truyện của tác giả đại thần Hà Bất Tẫn trên Tấn Giang.

Nhưng những độc giả trong nhóm này lại không hề bình thường mà bọn họ đều có một điểm chung giống như Cố Cẩm Miên - đối với Hà Bất Tẫn vừa hận vừa yêu. Dù có trở thành anti fan thì vẫn không thể bỏ được truyện của anh ta, giây trước còn mắng mỏ giây sau đã không kiềm chế nổi mà tiếp tục tiêu tiền mua chương rồi.

Chỉ vì văn phong của Hà Bất Tẫn quá độc đáo, không khí vừa thoải mái lại vừa tối tăm, không chê vào đâu được, đến mức tìm trên toàn kênh cũng không thể kiếm được ai để thay thế.

Nhưng Cố Cẩm Miên không bỏ được không phải vì mỗi chuyện này.

Trên mạng có rất nhiều bài thảo luận cùng phân tích về truyện của Hà Bất Tẫn, chủ yếu nói về văn phong tàn nhẫn cùng câu chuyện đen tối pha lẫn với thú vị của anh, còn điều mà Cố Cẩm Miên thích nhất chính là nhân vật dưới ngòi bút của anh ta.

Lần đầu tiên Cố Cẩm Miên đọc truyện của Hà Bất Tẫn trên Tấn Giang là do đứa em họ lôi kéo. Lúc đó em họ cậu còn kéo theo một đám con gái điên cuồng ship cp dưới truyện của anh ta.

Cố Cẩm Miên vốn là người thực tế nên trước giờ không thích đọc tiểu thuyết, cp mà em họ cậu ship đại khái về nam chính cùng nam phụ trong truyện. Mới đầu Cố Cẩm Miên nghe xong cũng không coi ra gì, nhưng nghe đến nửa ngày sau cậu nhanh chóng --

Tải Tấn Giang, đăng ký, nạp tiền, mua vip.

Dưới ánh mắt kỳ quái của em họ, cậu thề đó không phải để đẩy thuyền mà đơn giản là cậu cảm thấy hơi tò mò với một người đàn ông trong miệng em họ mà thôi.

Đó là tác phẩm đầu tiên của Hà Bất Tẫn, cũng là lần đầu tiên Cố Cẩm Miên đọc tiểu thuyết. Từ đó về sau, Cố Cẩm Miên ngã xuống hố không leo lên được nữa.

Nói đến thì rất thần kỳ. Mỗi một truyện của Hà Bất Tẫn đều xuất hiện một nhân vật có thể chạm được đến trái tim của cậu, thậm chí truyện mới lần này lại càng tiến sâu vào lòng cậu hơn nữa.

Nhưng không may, những con người đó trong câu chuyện đầy mưa bom bão đạn của Hà Bất Tẫn chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp cả. Ngay như chương mới cập nhật hôm qua, bé con của cậu đã hơi hấp hối rồi.

Cố Cẩm Miên lo lắng đến mức tối qua còn đập hơn một triệu vào, muốn cho tác giả thấy được khát vọng muốn giữ mạng cho nam phụ đến mức nào.

Cậu rất thích vai phụ này, vì nhân vật ấy mà cậu đã đập cho Hà Bất Tẫn không biết bao nhiêu triệu, toàn bộ kênh đều biết cậu là một độc giả lắm tiền mới nổi. Thậm chí còn có không ít độc giả nặc danh nói cậu nghĩ Hà Bất Tẫn là con gái nên muốn theo đuổi này nọ.

Có người lập tức đứng ra phản bác, vì sao lại cứ phải là theo đuổi con gái, bộ không biết có khái niệm đồng tính luyến ái à?

Sau đó lại có thêm người đứng ra bật lại, thế sao cứ nghĩ là thích Hà Bất Tẫn (*) nhỉ, không biết còn có một loại nữa là yêu nhân vật trên giấy à.

(*) Hà Bất Tẫn: Sao không hết.

Nhiều người trong nhóm cũng hỏi nhưng Cố Cẩm Miên không trả lời, cậu không biết nên nói thế nào với người khác về tình cảm cậu dành cho nam phụ cả, vì cậu nghĩ sẽ không có ai hiểu được.

Mặc dù rất sốt ruột, nhưng cậu vẫn tắm rửa trước giống như chuẩn bị đi gặp một người nào đó cực kỳ quan trọng. Cả người sạch sẽ thoải mái ngồi trước máy tính, không hiểu sao lại có cảm giác nghiêm túc kỳ lạ.

Chờ cậu tắm xong thì hầu như mọi người đều đã đọc xong chương mới mười nghìn chữ này rồi.

Cố Cẩm Miên không để ý đến bầu không khí đáng sợ trong nhóm.

Cậu mở to mắt, cầm con chuột di chuyển từng chút một, vẻ mặt căng thẳng nhìn chăm chú vào màn hình 4k 27 inch cực kỳ nghiêm túc, hơn hai mươi phút cũng không hề chớp mắt lấy một cái.

[Dưới cơn chấn động, toàn bộ yêu ma quỷ quái đều lao ra đường, những khuôn mặt xấu xí dơ bẩn đến mức ngay cả ánh sáng rực rỡ cũng không thể che lấp được, danh lợi cùng vật chất phù phiếm trở thành một đống hỗn độn. Nhưng không ai biết người tạo nên trận sóng gió này đã chết trong một căn phòng chật hẹp ở bệnh viện, khuôn mặt hắn trắng bệch như tấm ga trải giường thô ráp rẻ tiền vậy.]

Ngón tay cầm chuột run lên, sấm bên ngoài cửa sổ nổ ầm một tiếng.

[Bao giờ mới hết] Nhóm:

"Miên Miên vẫn chưa đọc xong à? Sao lại có cảm giác sai sai nhỉ?"

"Là không ổn mới đúng, dựa vào tính cách của cậu ấy, khi thấy cảnh Ân Mạc Thù chết chắc chắn sẽ lập tức nhảy dựng lên rồi nhả ra câu nào đó, sau đấy mắng đến tổ tiên đời thứ mười tám của người ta nữa kìa."

"Đừng nói thế, bạn Tiểu Miên đã chuyển sang làm anti fan đâu."

"Đừng nói thế, biết đâu Miên Miên đã đập máy tính rồi thì sao."

Mặc kệ trong nhóm có nói thế nào, Cố Cẩm Miên vẫn không xuất hiện. Em họ cậu cũng ở trong nhóm, thấy vậy cũng hơi lo lắng, đang phân vân không biết có nên gọi điện cho ông anh mình hay không.

Người khác chỉ biết Cố Cẩm Miên thích Ân Mạc Thù giống như mỗi lần cậu đều thích một nhân vật trong truyện của Hà Bất Tẫn vậy.

Nhưng cô lớn lên cùng Cố Cẩm Miên nên có thể cảm nhận được anh họ mình thích nhân vật Ân Mạc Thù này hơn bất kỳ nhân vật nào trước đó.

Sấm chớp đan xen trên bầu trời, bỗng có một tia chớp màu trắng xuyên qua màn đêm chiếu sáng một đôi mắt đang ửng đỏ.

Cố Cẩm Miên không hề mắng chửi hay đập phá máy tính, cậu chỉ ngồi lặng lẽ ở đó, thỉnh thoảng thấy khó chịu lại chớp mắt rồi đưa tay lên xoa một chút.

Cậu thả người xuống ghế sô pha, xoay người nhìn ba nhân vật đặc biệt được đặt trong dãy mô hình máy bay trên giá sách - là mô hình cậu làm riêng cho Ân Mạc Thù.

Ân Mạc Thù năm tuổi đang mỉm cười, khi cười lên đôi mắt cậu ấy nhìn giống như một vầng trăng khuyết.

Ân Mạc Thù mười lăm tuổi có gương mặt cực kỳ lạnh lùng, tựa như một con sói cô độc.

Ân Mạc Thù hai mươi lăm tuổi lại mỉm cười lần nữa nhưng trong nụ cười ấy chỉ ẩn chứa sự mỉa mai.

Trong quyển sách《Giải trí tối thượng》, nhân vật Cố Cẩm Miên thích nhất chính là Ân Mạc Thù.

Ân Mạc Thù là một người rất đặc biệt, vừa sinh ra cậu đã nở nụ cười.

Cậu chưa từng khóc và luôn cười một kiểu như vậy, nụ cười nhẹ nhàng dễ thương này khiến bất cứ ai nhìn vào cũng đều cảm thấy hạnh phúc. Vì thế mới đầu nó đã mang lại cho cậu rất nhiều tình yêu thương, nhưng trong tương lai lại biến thành nỗi đau khổ vô tận.

Chỉ biết cười không biết khóc, hơn nữa đến hai tuổi mà còn chưa biết nói, thế nên gia đình nhẫn tâm bỏ rơi cậu vì nghĩ cậu mắc chứng rối loạn vui vẻ.

Về sau cậu được nhà họ Ân nhận nuôi nhưng vẫn phải chịu khổ vì nụ cười đó.

Ân Mạc Thù bẩm sinh chỉ cần cảm xúc hơi dao động một chút thì vẻ mặt thể hiện ra sẽ luôn là mỉm cười.

Mẹ Ân ở trong bếp thái rau không may cắt vào tay, cậu đang cười.

Ba Ân bị tai nạn xe, cậu cũng cười.

Ông nội Ân bị ngã ngay trong ngày mừng thọ của mình, trước mặt mọi người cậu vẫn đang cười...

Đến năm 7 tuổi, không còn ai thích nụ cười của cậu nữa, thậm chí mỗi lần cảm xúc của cậu dao động bọn họ sẽ dùng bạo lực để thay đổi cơ chế cười sinh lý đó.

Nhưng Cố Cẩm Miên lại thích.

Cố Cẩm Miên thuộc thế hệ giàu có đời thứ hai, lẽ ra cuộc sống mỗi ngày phải luôn cười nói vui vẻ mới đúng, nhưng từ nhỏ cậu đã bị tê liệt dây thần kinh trên mặt, nhìn hơi ngốc ngốc hơn nữa cũng không thể biểu hiện ra nét mặt gì quá rõ ràng. Cho dù muốn cười, muốn tỏ ra vui vẻ cùng thích thú với người khác cũng không thể.

Hắn đã từng tìm hiểu qua, chứng rối loạn cảm xúc vui vẻ còn được gọi là hội chứng thiên thần, không phải do tác giả bịa ra mà thật sự có loại bệnh như vậy.

Trong《Giải trí tối thượng》, mỗi một nhân vật đều có bản sắc riêng và độc giả nào cũng có gu yêu thích của mình nên Cố Cẩm Miên cũng đã tìm được thiên thần nhỏ của riêng mình.

Tuy rằng sau đó đã chứng thực Ân Mạc Thù không mắc phải chứng bệnh này, nhưng Cố Cẩm Miên vẫn luôn coi cậu là thiên thần nhỏ của mình, mỗi ngày đều tặng thưởng và nhìn cậu ấy lớn lên từng ngày.

Ước muốn của Cố Cẩm Miên khi còn bé đó là có nụ cười thiên thần trời cho, làm sao cậu lại không thích cho được, huống chi lúc thiên thần nhỏ trưởng thành, cậu ấy còn cực kỳ xinh đẹp.

Cố Cẩm Miên xoa đầu "Ân Mạc Thù" năm tuổi, một lúc lâu sau lại chuyển đến đầu "Ân Mạc Thù" mười lăm tuổi rồi cuối cùng là "Ân Mạc Thù" hai mươi lăm tuổi.

Nhưng Cố Cẩm Miên không chờ được Ân Mạc Thù ba mươi lăm tuổi, bởi năm hai mươi bảy tuổi cậu ấy đã không còn nữa.

Chết một cách vô lý, chết mà không để lại chút phẩm giá nào.

Sao Hà Bất Tẫn lại đối xử với Ân Mạc Thù như vậy, sao lại viết cho cậu ấy chết vô lý như thế. Mặc dù Ân Mạc Thù do anh ta tạo ra nhưng vì sao anh ta lại phá hủy mà không đắn đo như thế?

Anh ta có nghĩ đến...nếu làm vậy sẽ khiến người đọc thương tâm lâm không hả.

Đúng lúc này, điện thoại của Cố Cẩm Miên vang lên - là thông báo từ app Tấn Giang. Tác giả Hà Bất Tẫn phát cho cậu một bao lì xì lớn, tổng cộng 3,2 triệu, cùng lúc đó cậu mở bảng thưởng "Giải trí tối thượng" ra vừa vặn thấy số tiền mình tặng cũng là 3,2 triệu.

Hà Bất Tẫn trả lại toàn bộ cho cậu, bao gồm cả một nửa mà trang web đã nuốt.

Điều này làm cho Cố Cẩm Miên bùng nổ.

Cố Cẩm Miên tức giận.

Cậu giống như chuyển từ fan sang anti fan, từ màu hồng chuyển sang màu đen, bùm bùm, lạch cạch, không ngừng đăng bài đánh giá tiêu cực trong khu vực bình luận.

"Quyển tiểu thuyết này dùng để trút bỏ sự bất mãn trong lòng anh hả? Cuộc sống ngoài hiện thực chắc không ra gì phải không?"

"Cái chết của Ân Mạc Thù chỉ để bôi nhọ chút xíu cho đối thủ của nhân vật chính thế thôi à? Trong thế giới của nhân vật chính, các nhân vật phụ không xứng đáng được sống như con người phải không?"

"Anh là tác giả nên anh có quyền tùy ý chà đạp nhân vật à, anh coi nhân vật dưới ngòi bút của mình như rác rưởi chắc, anh đã bao giờ nghĩ đến độc giả của mình chưa hả?"

Tiếng sấm ngoài cửa sổ ngày càng dữ dội, tia chớp như muốn xé nát bầu trời đen kịt.

Là một độc giả lắm tiền mới nổi bên truyện nam tần của Tấn Giang, hành động này của Cố Cẩm Miên thu hút được rất nhiều độc giả cùng tác giả vây xem.

Cố Cẩm Miên không để ý đến bất cứ điều gì, lồng ngực của cậu phập phồng một cách dữ dội vì tức giận, hàng lông mi ướŧ áŧ run rẩy không ngừng cùng những ngón tay đang lướt trên bàn phím nhanh như gió.

"Đồ chết tiệt Hà Bất Tẫn, tôi chúc anh có số phận giống hệt Ân Mạc Thù."

Cố Cẩm Miên gõ xong một chữ cuối cùng, một tia sét đánh từ trên trời xuống chiếu sáng màn đêm, ngay sau đó một tiếng sấm chói tai vang lên làm cho đầu của Cố Cẩm Miên cũng choáng váng theo, hình ảnh trước mắt bỗng trở nên tối thui.

Cậu vô thức ôm đầu, lúc này vẫn đang nghĩ dù bây giờ có bị mất điện vì cơn bão thì cũng phải bật máy phát điện trong nhà lên để chửi tiếp.

Thời gian chóng mặt và bóng tối kéo dài hơn Cố Cẩm Miên dự kiến ​​rất nhiều, tựa như đã trôi qua rất lâu. Đến khi có lại ánh sáng, Cố Cẩm Miên mở mắt ra, khuôn mặt cậu lộ ra vẻ ngơ ngác mà chỉ có khi còn bé.

Đây không phải là phòng của cậu.

Đây là một căn phòng hoàn toàn được trang trí theo đúng gu thẩm mỹ của Cố Cẩm Miên, rất sang trọng, hơi nữ tính lại có phần tối tăm.

Tủ sách màu hồng khảm hoa nguyệt quý viền vàng, ngoài sách văn học và sách tâm lý ra còn có nhiều đồ trang sức cổ có giá trị cùng túi xách đắt tiền. Trên tủ bày rất nhiều chùm hoa mẫu đơn cùng hoa súng. Điều nổi bật nhất là chiếc giường màu be siêu lớn nằm giữa phòng, làm Cố Cẩm Miên nhìn mà muốn mù con mắt.

Không, điều bắt mắt nhất không phải chiếc giường kia mà là chàng trai ăn mặc rách rưới đang quỳ dưới đất.

Trên cơ thể chàng trai kia có cả vết thương sâu và nông, móng tay rướm máu đang cắm sâu vào nền nhà xám xịt, như thể làm như vậy sẽ có thể tìm được chút cảm giác an toàn yếu ớt vậy. Đến khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy nước tội nghiệp nhìn Cố Cẩm Miên kia lại trộn lẫn một chút căm hận.

Khóe miệng Cố Cẩm Miên run rẩy, ngay lúc này chỉ muốn chửi mẹ lên.

Chàng trai căng thẳng nhìn cậu, một lúc sau vẻ mặt bỗng trở nên hoảng sợ giống như thấy được hình ảnh khủng khiếp nào đó, cả người mềm nhũn ngã ra giường rồi ngất đi.

Cố Cẩm Miên: "..."

____

Tác giả có lời muốn nói:

Bỗng từ đâu xuất hiện một bé con đáng yêu vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.