Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 21: Không mất dấu được



Edit: Lune

Thi Nghi là người đầu tiên nhìn thấy Ân Mạc Thù.

Chàng trai đứng ở cửa, mặc áo sơ mi cổ cao màu hồng nhạt cùng quần âu thường màu xám, dáng đứng vừa thoải mái lại vừa thẳng.

Dựa vào nhiều năm may quần áo cộng thêm kinh nghiệm tiếp xúc với người mẫu của bà, hắn cao ít nhất cũng phải 187 cm, vai rộng, chân dài, đường cong trên cơ thể sắc nét vô cùng.

Dáng lông mày đẹp, hốc mắt sâu, xương mặt cân xứng, cho dù là trên màn ảnh rộng hay trên tạp chí thời trang đều có thể hạ gục tất cả mọi người.

Điều đầu tiên hắn nhìn ngay khi bước vào là Cố Cẩm Miên.

Ánh mắt Thi Nghi khẽ sáng lên, trong lòng cực kỳ vừa ý, cười nói: "Đây là Mạc Thù đúng không?"

"Cố phu nhân."

"Sao lại gọi Cố phu nhân xa cách như vậy." Bà cười nói: "Cậu thấy đó, tên của tôi là Thi Nghi, trời sinh chính là để cho cậu gọi dì Thi đó."

Cố Cẩm Miên: "..."

Ân Mạc Thù biết nghe theo lời phải, cười nói: "Dì Thi."

Quý Nam mím môi dưới, đứng ở đó thấy hơi xấu hổ. 

Từ nhỏ gã đã gọi là dì Cố, cũng không biết gọi từ bao giờ, nhưng gã đã gọi như vậy nhiều năm rồi.

Trước kia không thấy sao cả, giờ nghe Thi Nghi nói như vậy, lại có cảm giác xưng hô "dì Cố" kia giống như địa vị của Thi Nghi đã gắn chặt ở nhà họ Cố vậy.

"Mạc Thù lại đây." Thi Nghi cười nói.

Ân Mạc Thù ngồi xuống đối diện với bà như Cố Cẩm Miên.

Thi Nghi hỏi: "Hai đứa đang yêu nhau sao?"

Bà nhìn Ân Mạc Thù không chớp mắt, trong mắt có cả chờ mong lẫn lo lắng.

Ân Mạc Thù nhìn thoáng qua Cố Cẩm Miên, vẻ mặt cậu vẫn trống rỗng không có biểu tình gì, giống như mặt không còn gắn trên người nữa vậy.

Đêm đó quản gia có nói: "Phu nhân vẫn luôn cảm thấy áy náy, bà nghĩ rằng không nên vì muốn có con gái quá mà thường xuyên mặc váy buộc tóc cho tiểu thiếu gia, khiến cho cậu ấy lúc nhỏ có nhận thức mơ hồ về giới tính như vậy. Bà cảm thấy tiểu thiếu gia cố treo cổ trên cái cây Quý Nam kia, biến thành bộ dạng u ám tự kỷ này có hơn một nửa trách nhiệm là thuộc về bà." 

Ân Mạc Thù gật đầu.

Thi Nghi lập tức nở nụ cười.

Bà kéo tay Cố Cẩm Miên rồi lại giữ chặt tay Ân Mạc Thù, sau đó để cùng vào một chỗ.

"Tốt lắm, mẹ thật sự... thật sự rất vui."

Trong giọng nói còn mang theo chút nghẹn ngào khó thấy, nếu không phải hai người ngồi gần như vậy, chưa chắc đã nghe được.

Cố Cẩm Miên hé miệng, mãi cũng không nói được một câu phủ định.

Cậu biết như vậy là không đúng, nhưng nhìn vào đôi mắt vui vẻ hơi ướŧ áŧ của Thi Nghi, cậu lại không có cách nào mở miệng nói sự thật.

Thương thay cho tấm lòng cha mẹ trên đời.

Sao cậu có thể đoán được cơ chứ.

Thi Nghi được gia đình cưng chiều từ bé, sau khi lập gia đình cũng là một cô vợ nhỏ được yêu thương vô cùng, sự nghiệp trong giới được hàng nghìn người ngưỡng mộ, ba cậu con trai của bà cũng rất yêu chiều bà, cuộc sống vô cùng lộng lẫy xa hoa.

Vậy mà bà lại cố ý từ nước ngoài trở về, đi suốt đêm để tới cái nơi chim không thèm ị này.

Chỉ vì muốn xác nhận con trai mình có đang yêu thật hay không, không còn vì Quý Nam mà sống người không ra người quỷ không ra quỷ nữa.

Nhận được câu trả lời khẳng định từ một phía, bà gần như vui quá mà bật khóc.

Tình yêu của mẹ dành cho con mình... là như vậy ư.

Tay hai người bị Thi Nghi kéo để vào cùng một chỗ, Cố Cẩm Miên cảm giác được tay Ân Mạc Thù hơi siết chặt tay mình lại.

Tựa như đang vỗ về.

Cố Cẩm Miên quay đầu sang một bên, "Không phải mẹ biết rồi à? Sao còn hỏi nữa."

Thi Nghi cười đến mi mắt cũng cong lên, nhìn dáng vẻ bối rối vụng về của Cố Cẩm Miên thấy đáng yêu quá trời.

Bà buông tay ra, thoắt cái đứng trước mặt Cố Cẩm Miên, ôm đầu cậu rồi xoa nắn, "Con trai mẹ sao lại đáng yêu thế chứ!"

Cố Cẩm Miên: "...."

Vành tai dưới cổ tay Thi Nghi lặng lẽ đỏ lên.

Sau đó bà quay sang Ân Mạc Thù, "Bạn trai của con mẹ cũng siêu đẹp trai!"

Không khí ba người ở đây ấm áp dễ chịu, hai người bên kia lại im lặng xấu hổ.

Quý Nam cảm thấy người được hưởng cảm giác hạnh phúc ấm áp này không nên là ngôi sao tép riu Ân Mạc Thù kia.

Nhà họ Quý cùng nhà họ Cố là bạn bè lâu đời, từ nhỏ mẹ gã đã dẫn gã tới nhà họ Cố chơi, Thi Nghi cũng thường xuyên đưa hai cậu con trai đến nhà họ Quý.

Người đột nhiên xuất hiện tên Ân Mạc Thù kia là cái gì chứ.

Không hợp với bức tranh này chút nào.

Mà Quý Minh bên cạnh vẫn đang mất hồn mất vía.

Cố Cẩm Miên nói đã kể cho các anh của cậu biết.

Quý Minh mới chỉ nghĩ đến khuôn mặt Cố Tịch Quân, người đã căng hết cả lên.

Hắn đẩy Quý Nam một cái, muốn Quý Nam - người trước giờ luôn thân thiết với nhà họ Cố nói hộ một chút, ít nhất có thể làm dịu bầu không khí giữa hai nhà, chỉ cần Thi Nghi gật đầu thì mấy ông tướng kia của nhà họ Cố sao có thể động tay động chân với hắn được.

Quý Nam hiểu ý của Quý Minh, cảm thấy khó chịu vô cùng.

Thi Nghi vốn đã rất bất mãn với gã, vậy mà hai người kia vẫn thúc giục gã từ nãy giờ, Quý Minh thì nhờ gã nói hộ, Hàng Uyển Đình mới bị đạo diễn Lâm kéo đi cũng đang liên tục gửi tin nhắn cho gã nói muốn gặp Thi Nghi.

Ngôi sao trong giới giải trí sau khi đạt đến địa vị nhất định, đều muốn lấn sang mảng thời trang, Hàng Uyển Đình cũng không ngoại lệ. Y từng đoạt giải nam chính xuất sắc nhất trong phim truyền hình, được người ta gọi là thị đế*, nhưng nguồn lực thời trang của y lại không tốt lắm, nhất là trong mảng thời trang quốc tế xa xỉ.

(*) Thị đế: nam diễn viên đoạt giải nam chính xuất sắc nhất trong phim truyền hình.

Anti fan và fan nhà đối thủ thường chế giễu y là "quê mùa", "không cao cấp" rồi "ngôi sao làng".

Cho nên y rất mong muốn được hợp tác với những thương hiệu cao cấp đó.

Mà địa vị của Thi Nghi trong giới thời trang ở trong nước là độc nhất vô nhị.

Chưa kể đến những thứ khác, trong tuần lễ thời trang hàng năm bà luôn tổ chức tiệc tối riêng, những người có thể tham gia đều là những người nổi tiếng trong giới, đó cũng là nơi mà Hàng Uyển Đình luôn muốn đến.

Vì thế, ngay cả khi y biết Cố Cẩm Miên ghét mình và Thi Nghi có ý kiến với mình, y vẫn muốn gặp Thi Nghi cho bằng được.

Quý Nam bất chấp khó khăn mở lời: "Cố... dì Thi, Hàng Uyển Đình vẫn luôn muốn gặp ngài, giờ em ấy đến rồi, ngài xem..."

Quý Minh giận điên người, lườm Quý Nam.

Hắn đã như vậy rồi, còn rất có thể bị mấy anh em nhà họ Cố lột da rút gân, vậy mà thằng cháu hắn lại chỉ chăm chăm dệt hoa trên gấm giúp bạn trai nhỏ của nó.

Hàng Uyển Đình tới đây, bầu không khí còn ổn được chắc. Dù sao cũng đừng khiến hai mẹ con họ bực mình thêm nữa, nếu không ba anh em nhà họ Cố hôm nay kiểu gì cũng sẽ chơi chết hắn.

Bầu không khí đang hòa hợp bỗng bị Quý Nam phá ngang.

Thi Nghi ngớ người, ngạc nhiên nhìn Quý Nam, như thể không hiểu vì sao gã vẫn còn ở đây. 

Quý Nam lại càng lúng túng.

"Được rồi." Thi Nghi nói: "Nếu đã như vậy, mời cậu ta vào đi."

Hàng Uyển Đình coi như cũng có lòng, y mặc quần áo do Thi Nghi thiết kế, ngay cả đồng hồ đeo tay cùng khuy măng sét đều là cùng thương hiệu, rất hợp với khí chất của y, quần áo tôn lên dáng người, đẹp trai ngời ngời.

Y cười với Thi Nghi: "Thi tổng, cuối cùng hôm nay tôi cũng được gặp ngài."

Cố Cẩm Miên nghĩ, Hàng Uyển Đình có thể đi tới vị trí ngày hôm nay, hẳn phải rất có tài, nếu y ghét người ta như vậy, cũng biết mẹ người ta không thích mình thì dù có xấu hổ đến mấy cũng sẽ tránh không gặp mẹ cậu, chứ đừng nói gì đến việc cầu cạnh.

Nhưng đây không chỉ gặp mà còn cười tươi như hoa, trong mắt tràn ngập vẻ khát khao ngưỡng mộ.

Nói cách khác, y đúng là cái đồ không biết xấu hổ.

"Xin chào, cậu là bạn trai của Quý Nam phải không." Thi Nghi quan sát y một lượt, lên tiếng trước khi y mở miệng: "Tình cờ tôi cũng có chuyện muốn nói với các cậu."

Thi Nghi cầm tay của Ân Mạc Thù để lên tay Cố Cẩm Miên.

"Nhìn thấy không? Đây là con trai tôi và bạn trai của nó đấy. Đẹp đôi chứ?" Thi Nghi nói.

Cố Cẩm Miên: "..."

Những người khác cũng không ngờ Thi Nghi lại nói như vậy, ai nấy đều sửng sốt.

Thi Nghi khoe một chút rồi nghiêm túc nói với Quý Nam cùng Hàng Uyển Đình: "Sau này các cậu không cần phải lo Miên Miên sẽ bám lấy phá hoại cuộc sống của mình nữa."

Nói xong bà nhìn về phía Hàng Uyển Đình: "Trước hết, từ bên ngoài nhìn vào, Miên Miên đối xử với cậu như vậy là không đúng, cậu không làm gì cả, nhưng nó lại nhiều lần làm chuyện xấu với cậu."

"Nếu mọi chuyện nhìn từ bên ngoài vào kia đều là thật, tôi sẵn sàng dẫn cậu vào giới và giúp cậu tạo kết nối với những người khác như một lời xin lỗi và đền bù." Bà nói như vậy, nhưng trong mắt lại toát lên ý cảnh cáo.

Hai lần đều nhắc đến "từ bên ngoài" đã lộ đủ ý nghĩa trong lời nói.

Tiếp theo, bà lại nhìn về phía Quý Nam, "Còn với cậu, Miên Miên không phải xin lỗi gì hết."

"Quý Nam này, cậu cũng coi như là được tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, cậu thử hỏi lương tâm của mình rồi nói cho tôi nghe xem, Miên Miên đã bao giờ làm gì tổn thương đến cậu chưa?"

Quý Nam mím môi lại.

"Còn cậu, cậu đã làm gì hả?"

Quý Nam không nói nên lời.

"Câu bông đùa năm đó, trong chúng ta ai cũng không ngờ Miên Miên lại trộm tin là thật ở trong lòng, việc này không thể trách cậu, nhưng cũng không thể trách một đứa nhỏ như nó được."

"Từ khi ấy, nó coi cậu không khác gì anh trai mình, lúc nào cũng đi theo cậu. Trước khi biết cậu có người mình thích, chẳng lẽ nó không phải làm một đứa em trai đáng yêu à?"

"Mà cậu đối xử với nó thế nào?" Thi Nghi cười nhạo: "Sau khi cậu biết tâm tư của nó, không những không hướng dẫn cho nó đi đúng hướng, mà lại đẩy ngã nó, nhốt nó vào căn phòng nhỏ màu đen*, mắng nó là biếи ŧɦái trước mặt bao người, khiến nó xấu hổ không biết bao nhiêu lần."

(*) 小黑屋 - căn phòng nhỏ màu đen: một thuật ngữ tâm lý học, ám chỉ một không gian hoàn toàn khép kín, không có âm thanh hoặc ánh sáng. 

"Tôi sẽ không tha thứ cho cậu, tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với mẹ cậu rồi, cũng không gánh nổi một tiếng "Dì" của cậu đâu."

"Cháu không phải cố ý, lần đó..."

"Tôi mặc kệ cậu có cố ý hay không, tôi chỉ tỏ thái độ của mình thôi." Thi Nghi không muốn nghe gã giải thích, "Chuyện của người trẻ tuổi thì để người trẻ tuổi quyết định, sau này đừng đến gặp tôi nữa, muốn tìm thì đi tìm Tịch Quân."

"Đi hết đi."

Quý Nam ấm ức cả người không nói được câu nào, tu dưỡng từ nhỏ không cho phép gã cãi nhau với Thi Nghi, cũng không thể ở lại đây lâu hơn nữa.

Gã nghiến răng nghiến lợi, lúc định xoay người rời đi lại vô tình nhìn thấy Ân Mạc Thù, nhìn ánh mắt của hắn mà sửng sốt.

Gã luôn có cảm giác kỳ lạ với Ân Mạc Thù, luôn vô thức nhìn hắn, quan tâm đến hành vi và ý kiến của hắn, đồng thời gã lại cực kỳ không thích hắn, thậm chí còn thấy sợ hãi xen lẫn kháng cự trong tiềm thức, giống như đối mặt với một nguy hiểm không xác định vậy.

Giống như lúc này.

Đôi mắt của Ân Mạc Thù như muốn khóa chặt gã lại, bóng tối bắt đầu xuất hiện, vẻ u ám đang nhen nhóm kia làm gã không sao hiểu nổi.

Đột nhiên Ân Mạc Thù nở nụ cười, nhưng lại như đang cười nhạo chính mình.

Tầm mắt Ân Mạc Thù chuyển từ trên người Quý Nam sang gương mặt của Cố Cẩm Miên.

Mắt hạnh của Cố Cẩm Miên hơi to hơn bình thường, đôi môi khẽ mở, tựa như vừa nghe được tin tức nào đó hơi lớn nên khuôn mặt vẫn còn đang ngây ngốc.

...

Công viên nhỏ đổ nát bên ngoài trường học, xuân đi hè tới.

Đứa nhỏ ngơ ngác theo sát phía sau thiếu niên hồi lâu.

Quần áo trên người nó rách rưới tả tơi, khuôn mặt xám xịt lem nhem, nhưng đôi mắt lại sáng lạ thường.

Khi chuẩn bị bước vào đám đông, thiếu niên quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sáng ngời chứa đầy ý cười trên gương mặt ngây ngốc kia, bỗng khựng lại một chút.

"Nhớ theo sát anh, đừng để bị lạc, hiểu không?" Giọng của hắn nặng nề như trời sắp đổ cơn mưa vậy.

Đứa nhỏ gật đầu như giã tỏi, vỗ nhẹ vào bình nước Teletubbies trước bụng mình.

"Anh không giống bọn họ, kể cả đồng phục học sinh có giống nhau, Miên Miên cũng sẽ không theo nhầm người đâu mà."

Thiếu niên cầm dây đeo bình nước của nó kéo về phía trước, trên mặt nở một nụ cười cực kỳ hung dữ.

"Bé con, nhớ cho rõ, nếu em theo nhầm người sẽ bị người ta ức hiếp cho khóc đấy."

...

Hóa ra, gốc rễ xấu xa của con người vẫn luôn ở đó.

Hơn nữa nó sẽ bắt đầu bén rễ đâm chồi khi bị bệnh.

Ân Mạc Thù tự giễu cười cười, chớp mắt một cái thấy Cố Cẩm Miên đang nhìn mình chăm chú.

...

Đứa nhỏ nghe lời thiếu niên, cứ thế ngây người nhìn hắn.

Thiếu niên thả dây đeo của nó ra rồi tiếp tục đi về phía trước.

Nó chăm chú nhìn bóng lưng của thiếu niên, sau đó lon ton chạy theo hắn.

Nước sóng sánh trong bình bé xíu, dáng người đứa nhỏ lắc lư dưới ánh hoàng hôn.

"Vậy người em phải theo sát là ai thế?"

"Hà Sơ Mạc."

...

Cố Cẩm Miên bắt gặp ánh mắt của Ân Mạc Thù, khẽ nở một nụ cười hối lỗi với hắn.

Sau khi đám người Quý Nam đi khỏi, Thi Nghi vẫn tiếp tục xoa nắn con trai mình và khen Ân Mạc Thù, hạnh phúc đến mức không nói thành lời. Sau khi nói chuyện với bọn họ một lúc lâu, bà mới chịu đồng ý trở về khách sạn cùng quản gia để nghỉ ngơi.

Cố Cẩm Miên thở phào nhẹ nhõm.

"Ân Mạc Thù, em xin lỗi, có lẽ chúng ta chưa thể 'chia tay' ngay được rồi."

Cậu không đành lòng nói cho mẹ biết, chuyện cậu và Ân Mạc Thù là giả.

Cậu muốn làm cho bà vui vẻ lâu hơn một chút.

Cậu nghĩ yêu nhau vài tháng rồi chia tay cũng là chuyện bình thường.

Đến lúc đó cho dù bọn họ có chia tay thì Thi Nghi cũng có thể chấp nhận được, ít nhất bà sẽ biết rằng Cố Cẩm Miên đã thực sự thoát ra khỏi Quý Nam và có thể yêu người khác một cách bình thường.

Chỉ là Ân Mạc Thù sẽ hơi vất vả.

Cậu cũng không nói ký hợp đồng hay linh tinh gì cả, chỉ nói: "Ân Mạc Thù, anh giúp em diễn kịch, em cũng sẽ giúp anh."

Ân Mạc Thù không đáp lại, hắn nhìn cậu một lúc, không biết đang suy nghĩ gì mà ngoài miệng lại nói: "Dì Thi không dễ lừa như vậy đâu."

"Vậy anh lại ra sức một chút?" Cố Cẩm Miên mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn.

Cực kỳ tin tưởng, một chút mong chờ, sáng lấp lánh.

"Được không?" Thấy Ân Mạc Thù không nói lời nào, Cố Cẩm Miên tiến lại gần một chút, cầm lấy cánh tay hắn.

Ân Mạc Thù bình tĩnh liếc nhìn tay mình, hỏi: "Ra sức thế nào?"

"Có bao nhiêu sức thì ra bấy nhiêu thôi, em cũng sẽ ra sức nữa, anh cùng em song kiếm hợp bích, chúng mình sẽ là cp chân thật nhất!"

Khóe miệng Ân Mạc Thù bất giác cong lên nở nụ cười, trong mắt hàm chứa ý trêu chọc, "Ra sức như lúc cắn yết hầu tôi à?"

Cố Cẩm Miên: "..."

Nhìn mặt Cố Cẩm Miên ngây ra như phỗng, Ân Mạc Thù trước khi đi còn hơi cúi đầu xuống, nói nhỏ bên tai cậu: "Thành sẹo rồi."

Cố Cẩm Miên lập tức cứng cả người.

Đến khi cậu nhận ra mình đang suy nghĩ vết sẹo trên yết hầu Ân Mạc Thù sẽ trông như thế nào, cậu lại nhớ tới câu nói của Lưu Manh Manh "Không ngờ cậu lại cay...".

A a a a a a!

Cậu không biết đây là do bối rối hay cảm xúc nào khác mà không thể bình tĩnh nổi.

Cũng không biết nên nói cái gì để diễn đạt, chỉ đành...

Hà Bất Tẫn chó chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.