Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 29: Cậu bé



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lune

Chủ nhiệm phim vẫn còn đang nói: "Đời sống tình cảm của cậu Cố sung túc quá nhể hề hề hề."

Hề hề cái đầu nhà ông.

Mộng tưởng của Cố Cẩm Miên tan vỡ.

Gì mà trong sạch đường đường chính chính làm người.

Không thể nào!

Hình tượng của cậu trong đoàn làm phim này e là đáng sợ nhất cũng nên, thậm chí còn kém hơn cả bên đạo diễn Lâm.

Chủ nhiệm phim thấy sắc mặt của Cố Cẩm Miên không ổn lắm, hỏi một cách cẩn thận: "Tôi bố trí phòng như thế không ổn sao?"

Đúng lúc này, Bách Tâm Vũ vui vẻ chạy tới: "Home, tôi ở ngay cạnh phòng cậu nè! Vui quá đi mất!"

Chủ nhiệm phim thở phào nhẹ nhõm.

Vẻ mặt Cố Cẩm Miên dại ra: "Ổn."

Rất ổn nhưng không phải như họ nghĩ.

Bách Tâm Vũ: "Home, để tôi đưa cậu đến khách sạn trước."

Cố Cẩm Miên đi theo Bách Tâm Vũ.

Chủ nhiệm phim đứng phía sau mỉm cười nhìn họ rời khỏi: "Home, người một nhà? Biết chơi thật đấy hê hê."

Cố Cẩm Miên mang vẻ mặt tê liệt đến khách sạn, trên đường càng nghĩ càng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức bỏ cuộc từ sâu bên trong.

Thôi, cứ vậy đi.

Thành phố B là thành phố lớn tuyến đầu, cộng với sự đầu tư của Cố Cẩm Miên, khách sạn coi như không tệ, so với bên đạo diễn Lâm thì tốt hơn nhiều, nhất là căn phòng này của Cố Cẩm Miên.

Ban công, phòng làm việc, phòng thay đồ, phòng bếp, cái gì cần có cũng đều có, căn phòng rộng rãi, tầm nhìn thoáng đãng.

Cố Cẩm Miên hỏi: "Ân Mạc Thù có trong phòng không?"

Bách Tâm Vũ: "Không, chắc đang ở trường quay rồi."

Vừa rồi cậu ở trường quay nhìn thoáng qua cũng đâu thấy nhỉ.

Cố Cẩm Miên tắm rửa một lượt ở khách sạn, thay quần áo rồi lập tức đến trường quay.

Trường trung học Thu Dương rất rộng, được chia thành trung học cơ sở và trung học phổ thông. Vì đây không phải là trường của nhân vật chính nên trong nguyên tác không được miêu tả chi tiết, chỉ có vài khu vực trọng điểm là được nhắc tới.

Căng tin nằm ngay dưới phòng thí nghiệm, thư viện rất nhỏ, dưới gốc cây ngô đồng có một căn nhà nhỏ ba tầng, ký túc xá của nam và nữ được ngăn cách bởi một con sông nhân tạo.

Cố Cẩm Miên đi bộ qua những nơi Ân Mạc Thù từng sống, trong lòng bỗng có cảm giác hơi quen thuộc.

Trước khi nói rõ được, cậu quy cảm giác quen thuộc này về trong nguyên tác. 

Quen thuộc mà thân thiết.

Có điều, cậu không thấy Ân Mạc Thù.

Cố Cẩm Miên từ trong trường đi ra, thấy trước cổng trường có mấy trợ lý sản xuất đang đứng, Cố Cẩm Miên lên tiếng hỏi họ: "Các anh có thấy Ân Mạc Thù đâu không?"

Một người trong số đó chỉ sang công viên nhỏ đối diện trường học: "Lúc nãy, tôi thấy cậu ấy vào đó."

Công viên nhỏ ở ngoại ô thế này, hẳn đã được xây dựng khá lâu rồi. Thân cây to chắc, cành lá rậm rạp xanh tươi, nhưng trên cột đèn đường đã có một lớp rỉ sét xám đỏ bám bên ngoài, sơn trên ghế gỗ cũng bị bong tróc gần hết, chỉ còn lại từng mảng.

Ân Mạc Thù đang ngồi trên một chiếc ghế dài như thế, dựa vào một bên.

Cố Cẩm Miên nhìn mà hoảng hốt vô cùng.

Cảnh tượng này thật sự quá quen thuộc, nhưng cậu không nhớ đã gặp qua khi nào.

Chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, vậy mà còn thấy quen thuộc hơn cả cảnh trường học trong đó.

Cố Cẩm Miên chân nhanh hơn não, bước đến chỗ chiếc ghế dài, ngồi bên cạnh Ân Mạc Thù, cúi đầu nhìn bụng mình.

Ân Mạc Thù mất tập trung, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cậu.

Nhóm trợ lý sản xuất cách đó không xa đang bận rộn sắp xếp sân bãi. Cách hơn mười mét, đại thụ um tùm bao phủ cả một thế giới nhỏ yên tĩnh.

Sắc trời ảm đạm.

Đèn đường vẫn chưa bật.

Cố Cẩm Miên ngẩng đầu, vẻ mặt ngốc nghếch, đôi mắt hạnh xinh đẹp, khóe miệng mèo cười/ cong cong.

Ân Mạc Thù nhìn không chớp mắt, con ngươi khẽ lay động.

"Ân Mạc Thù, anh ngồi ở đây làm gì thế?" Cố Cẩm Miên hỏi.

"À." Ân Mạc Thù hoàn hồn, đưa tay ấn lên huyệt thái dương, nhìn về phía trước.

Một chân hắn cong lên, một chân duỗi thẳng, thả lỏng người, ngả lưng về phía sau, "Trường trung học Thu Dương bên kia là trường cũ của tôi."

"Òa!" Khuôn mặt đơ của Cố Cẩm Miên tỏ vẻ ngạc nhiên không có chút cảm xúc nào, "Trùng hợp thật đấy."

Ân Mạc Thù: "..."

Cố Cẩm Miên hỏi: "Làm sao vậy?"

Mạch suy nghĩ chưa thông của Ân Mạc Thù cứ thế bị đánh bay.

Hắn nói tiếp: "Bên ấy có một trường tiểu học."

Cố Cẩm Miên tiếp tục lắng nghe.

"Có một đứa bé 6 tuổi học lớp 1 ở đó, nói tôi cười lên trông rất đẹp."

Cố Cẩm Miên sửng sốt, điều này không có trong nguyên tác.

Trong nguyên tác, từ khi lên 8 tuổi, Ân Mạc Thù gần như chưa từng cảm nhận được chút ấm áp nào nữa.

Đến khi 11 tuổi, hắn mới hiểu rằng mình sẽ không thể cảm nhận được chút tình cảm gia đình nào từ nhà họ Ân nữa, nơi đó không phải nhà của hắn, mà là một nơi chỉ biết làm tổn thương hắn.

Hắn đã lén đăng ký vào một ngôi trường trung học rất xa nhà yêu cầu ở nội trú, đó là trường trung học Thu Dương.

Nhưng điều này cũng không khiến hắn cảm thấy tốt hơn bao nhiêu, những trải nghiệm càng thảm hại hơn của hắn cũng được bắt đầu từ đó.

Nhà họ Ân là một dòng họ rất nổi tiếng ở thành phố B. Thành phố B cùng thành phố S đều là những thành phố lớn trong nguyên tác, thành phố S có nền kinh tế phát triển nổi bật không bị hạn chế, trong khi thành phố B lại đậm sắc văn hóa chính trị hơn; hầu hết cả dòng họ ở đây đều có nội tình sâu xa, quan hệ phức tạp.

Cha mẹ nuôi của Ân Mạc Thù là con trai cả cùng con dâu của ông cụ nhà họ Ân, bọn họ được ông cụ quý hơn các anh chị em khác trong nhà, vì thế cũng chiếm giữ rất nhiều sản nghiệp cùng tài nguyên khác trong nhà, là người thừa kế.

Tuy nhiên, họ vẫn mãi không có con.

Bọn họ luôn muốn nhận nuôi một đứa trẻ, một gia đình như vậy hiển nhiên không khó để tìm, bọn họ có rất nhiều lựa chọn.

Sau khi bọn họ thấy Ân Mạc Thù bị bỏ rơi, đã dẫn hắn đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, bác sĩ nói hắn chẳng những không mắc hội chứng thiên thần, mà chỉ số thông minh còn cực kỳ cao, bấy giờ bọn họ mới đưa Ân Mạc Thù về nhà.

Ban đầu mọi thứ đều ổn, bọn họ rất chu đáo, đối xử với Ân Mạc Thù cũng rất tốt.

Dần dần mới phát hiện ra vấn đề của Ân Mạc Thù, đó là hắn chỉ biết cười.

Chỉ cần có tâm trạng nổi bật hắn sẽ cười, mẹ Ân nấu cơm bị đứt tay, hắn cười; ba Ân gặp tai nạn xe, hắn cũng cười; ông nội Ân bị ngã trong ngày mừng thọ, hắn cười ngay trước mặt khách khứa...

Người nhà họ Ân ngày càng ghét hắn, bị bọn họ gặp phải chuyện không tốt, thấy Ân Mạc Thù cười, hiển nhiên sẽ muốn đánh hắn.

Về sau bọn họ nói, cứ thấy Ân Mạc Thù cười sẽ nhớ đến lúc mình gặp chuyện không tốt, sau đó lấy điều này để làm lý do đánh hắn.

Tạo thành một thói quen đáng sợ.

Nhưng trong miệng bọn họ lại nói đây là vì tốt cho Ân Mạc Thù, họ đang giúp hắn kíƈɦ ŧɦíƈɦ ra các biểu cảm khác trên mặt.

Cha mẹ nuôi cũng ngày càng không chịu nổi hắn như vậy.

Mẹ nuôi của hắn từng nói với cha nuôi rằng không muốn Ân Mạc Thù nữa, nảy sinh ý định muốn tìm người mang thai hộ, nhưng bị cha Ân ngăn cản, không phải vì ông ta cao quý nhường nào, mà là muốn đưa đứa con riêng của bồ nhí bên ngoài về nhà.

Đến khi Ân Mạc Thù học được hết năm đầu trung học, mẹ nuôi cuối cùng cũng thỏa hiệp, cha nuôi hắn dẫn đứa con riêng bên ngoài về nhà; cuộc sống của mẹ nuôi hắn cũng vì thế mà ngày càng thê thảm, bà trút hết mọi oán giận của bản thân lên người Ân Mạc Thù, ngày càng trở nên điên cuồng.

Nếu không phải vì Ân Mạc Thù có bệnh, đứa con riêng cùng bồ nhí sẽ không bao giờ được đưa về nhà.

Nếu không phải do Ân Mạc Thù làm trễ nải nhiều thời gian như thế, làm sao ngay cả việc tìm người mang thai hộ cũng không được chứ, để rồi cả đời bà thê thảm lẻ loi một mình.

Mỗi lần ở nhà bị bồ nhí với đứa riêng kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bà sẽ đến trường mắng chửi Ân Mạc Thù, chửi hắn có bệnh, chửi hắn là đồ biếи ŧɦái.

Đám anh em họ của nhà họ Ân cũng vậy, đối với người đột nhiên xuất hiện muốn cướp đoạt gia sản của nhà họ, căn bản không thể yêu quý nổi, vì thế bọn họ cũng thường xuyên xúi giục bạn học đến gây rối.

Ân Mạc Thù lớp 7, có lẽ là năm tối tăm nhất trong cuộc đời hắn, mà phần lớn nguyên nhân lại vì hắn cười.

Trong một năm như thế, có một người nói rằng hắn cười lên trông rất đẹp.

Chuyện này nhất định có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt đối với hắn.

Tựa như tia sáng chiếu rọi thế giới tối tăm không có mặt trời của hắn.

Cố Cẩm Miên không thể nói rõ trong lòng cảm thấy ra sao.

Hóa ra, Ân Mạc Thù khi còn niên thiếu cũng từng cảm nhận được chút ấm áp.

Hà Bất Tẫn chó chết kia thế mà không viết ra, chút đường cũng không muốn cho bọn họ ăn đúng không.

"Đứa bé đó cũng có ý nghĩ giống em." Cố Cẩm Miên cười nói: "Có mắt nhìn đấy, không tệ lắm!"

Cậu chớp mắt: "Ân Mạc Thù, cậu bé đó hẳn là rất đặc biệt đối với anh nhỉ."

Nếu không, sao lại có thể nhớ đến tận bây giờ.

Tới đây, cũng có thể là điều mà hắn đang nghĩ.

"Có lẽ vậy." Ân Mạc Thù nói.

Ân Mạc Thù nhớ tới cậu bé có vẻ ngoài rách rưới, mặt mũi lúc nào cũng bầm dập.

Bất kể có dọa thế nào, cậu bé vẫn luôn đi theo hắn, luôn có thể tìm thấy hắn.

Trải qua rất nhiều chuyện, mười tám năm sau, hắn cứ nghĩ  mình đã sớm quên cậu bé bị bỏ lại ở nơi xa xôi nào đó, ngay cả dáng vẻ của em ấy thế nào hắn cũng không nhớ nổi.

Mãi đến khi bác sĩ tâm lý của hắn chỉ ra: "Sự dịu dàng duy nhất dưới ngòi bút của anh đều dành cho cậu ấy."

Hắn mới biết được, thật ra hắn vẫn còn nhớ, nhớ dáng vẻ của em ấy khi còn bé.

Em ấy nói rằng mình không có mẹ, cho nên mới bị người ta bắt nạt. Cố Cẩm Miên trong sách lại có một người mẹ vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng.

Em ấy đánh nhau rất giỏi, đánh bại hết các bạn nhỏ cùng lớp, nhưng bọn họ lại dẫn anh trai đến đánh em ấy.

Em ấy nói rằng không có gì ghê gớm cả, sau này em ấy cũng sẽ có anh trai. Cố Cẩm Miên trong sách lại có những ba người anh, dù em ấy làm bất cứ điều gì, họ cũng đều bảo vệ em ấy vô điều kiện.

Trong một quyển sách đầy yêu ma quỷ quái, hắn lại viết một người như thế.

Thật ra hắn không nghĩ muốn làm gì, nhưng chẳng ngờ, có người lại xuyên vào người này.

Cậu ấy không nói với hắn rằng hắn cười lên trông rất đẹp, nhưng mỗi lần gặp hắn, cậu đều cố gắng cười dù nó buồn cười đến đâu.

Từ những điều nhỏ bé như đưa một ly sữa, cho đến tài nguyên lớn đến hàng trăm triệu, cậu tốt với hắn đến mức vô lý, còn thay hắn tính kỹ đường lui sau này.

Có lẽ, không ai có thể từ chối được.

Nhưng... cậu ấy ghét Hà Bất Tẫn.

Hắn muốn buông thả bản thân một lần, nhưng lại không dám tiến thêm một bước.

Ân Mạc Thù quay đầu lại nói: "Cậu bé kia cũng họ Cố."

"Hóa ra là người trong họ, bảo sao lại ưu tú như thế." Cố Cẩm Miên cười tủm tỉm, đáp lại.

Cậu cũng họ Cố ư?

Ân Mạc Thù nhìn cậu chăm chú, trong lòng bắt đầu tò mò mọi thứ về người này.

Cố Cẩm Miên đứng dậy, giữ chặt cánh tay Ân Mạc Thù: "Ân Mạc Thù, anh đi theo em, em tìm thấy chỗ này hay lắm."

Ân Mạc Thù bị Cố Cẩm Miên kéo đến một quán tạp hóa.

Bên cạnh lối vào công viên nhỏ, đối diện cổng trường Thu Dương có một quán tạp hóa.

Quán này phục vụ cả học sinh tiểu học lẫn trung học, bình thường việc bán hàng rất tốt, nhưng giờ đang trong kỳ nghỉ hè nên buôn bán hơi ảm đạm.

Vốn dĩ ông chủ định đóng cửa để đi du lịch cùng con gái. Sau đó nghe nói có đoàn làm phim lớn đến đây quay phim, cho nên mới nhập hàng suốt đêm để mở cửa.

Lúc Cố Cẩm Miên đi tìm Ân Mạc Thù thì nhìn thấy, cậu phát hiện cửa hàng này thật ra rất lớn, trừ các món đồ ăn vặt, văn phòng phẩm cùng đồ chơi mà học sinh thích, còn có một ít đồ ăn vặt ngày xưa, cho nên mới cố ý muốn đưa Ân Mạc Thù tới đây.

"Ông chủ, cho một cái kẹo mút!"

"Được, tự chọn vị đi."

"Ông chủ, cho một túi que cay!"

"Ông chủ, cho một cây kem đá!"Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách [ĐANG BÒ] - Chương 29: Cậu bé

"Ông chủ, cho một cái ván trượt!"

...

Cố Cẩm Miên mua một đống đồ, toàn bộ đều dành cho Ân Mạc Thù.

Từng thứ một được nhét vào trong tay hắn, nhiều đến nỗi không nhét nổi. 

Ân Mạc Thù thấy cậu mua cực kỳ hăng hái, cũng nhận lấy từng thứ một, trong mắt nhuốm đầy ý cười. 

Hắn hiểu được trái tim Cố Cẩm Miên.

Lúc hắn còn học ở đây, gần như không bao giờ đến những nơi thế này, lại càng ít ăn mấy đồ ăn vặt kia, chứ chưa nói đến đồ chơi. 

Cố Cẩm Miên muốn cho hắn những thứ hắn chưa từng có trước đây.

Khi một người đơn thuần muốn đối xử tốt với một người khác, cậu ấy sẽ luôn có thể tặng bạn chút ngọt ngào ở những nơi mà bạn không ngờ đến.

Ngay cả ở quá khứ, dù đứng trong bóng tối, bạn cũng có thể được ôm lấy. 

Ban đầu ông chủ chỉ nhìn người mua đồ, lúc này mới nhìn sang người ôm đồ, chợt "ấy" lên một tiếng: "Ui, đây không phải ngôi sao lớn kia sao?"

Ông vừa ngước mắt: "Hai người này cũng vậy!"

Tiếng của Bách Tâm Vũ vang lên ngay sau đó: "Home, tôi cũng muốn ăn!"

"Cho cho cho."

Cố Cẩm Miên đưa cho Bách Tâm Vũ một chiếc kẹo mút và một túi que cay, Đỗ Bạch An cũng vậy.

Cậu nghĩ Đỗ Bạch An khi còn bé cũng rất khổ cực, vì thế cho y thêm một hộp chocolate.

Đỗ Bạch An cầm lấy hộp chocolate chẳng hề đắt tiền mà sững sờ. 

Ánh mắt sắc bén của Bách Tâm Vũ bắn qua: "Sao tôi lại không có!"

Cố Cẩm Miên: "Chocolate nhập khẩu cậu ăn từ nhỏ còn ít à?"

Bách Tâm Vũ: "..."

Nếu đã vậy, hắn chỉ còn cách...

"Tác giả ngu ngốc nào viết tôi là nhân vật chính chứ! "

"Há há há há há há!"

Ân Mạc Thù: "............... "

Cố Cẩm Miên vui vẻ vung tay lên: "Mua mua mua! "

Lúc cậu đang định lấy cho Bách Tâm Vũ, Đỗ Bạch An đã mở hộp chocolate ra, chia một nửa cho Bách Tâm Vũ: "Một hộp là đủ ăn rồi."

"À đúng, chúng ta không thể ăn quá nhiều."Bách Tâm Vũ nhận lấy bỏ vào túi: "Đủ rồi đủ rồi."

Cố Cẩm Miên vẫn rất vui vẻ, không biết nguy hiểm mà hỏi: "Ài? Ân Mạc Thù, lúc anh nằm mơ ấy, có mơ thấy tác giả là ai không?"

"Cái này chắc khó mơ thấy lắm nhỉ?" Bách Tâm Vũ nói.

"Đúng là có mơ thấy." Ân Mạc Thù nói.

Cố Cẩm Miên lập tức nhìn về phía hắn, thầm nghĩ sẽ không phải là Hà Bất Tẫn thật đấy chứ. 

Ân Mạc Thù cười híp mắt, trả lời: "Bồng Minh Huy."

Cố Cẩm Miên: "... "

Ôi đệt, cái tên này... sao giống tên sếp bọn họ - tổng giám đốc Hàng Không X thế nhỉ.

Ân Mạc Thù: "Sau này có thể trực tiếp mắng Bồng Minh Huy ngu ngốc là được."

Bách Tâm Vũ lập tức nói: "Bồng Minh Huy ngu ngốc!"

Cố Cẩm Miên: "... "

Thế mà... nghe lại thấy sảng khoái kiểu khác?

Cậu vội vàng lắc đầu, ho khan một tiếng.

Ân Mạc Thù nhìn cậu, khẽ cười.

Cố Cẩm Miên lặng lẽ tự phê bình một hồi, sau đó mua cho mỗi ngươi một cái ván trượt. 

"Các cậu biết không, trường trung học Thu Dương là trường trung học mà Ân Mạc Thù từng học đó, thừa dịp không có học sinh chúng ta cùng nhau trượt ván lượn một vòng đi."

"Trùng hợp thế." Bách Tâm Vũ khẳng định: "Vậy Ân Mạc Thù năm đó không phải là hotboy trường sao? "

Nào có hotboy trường học gì, lúc nào cũng sống dưới ánh mắt khác thường.

Cố Cẩm Miên: "Đương nhiên rồi, vậy mà còn phải nói chắc, hotboy thành phố cũng được ấy chứ!"

Bách Tâm Vũ cười he he hai tiếng: "Hotboy Ân của chúng ta giờ đã là ngôi sao lớn, bây giờ mang vinh dự quay về trường."

Thấy mặt mày của Ân Mạc Thù giãn ra, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Ài, mỗi lần nói xong lời Home muốn nghe, Ân Mạc Thù lại trở nên vô cùng nguy hiểm.

Phải làm sao bây giờ.

Mấy người kia nói thì rất hay, kết quả trừ Cố Cẩm Miên ra thì ba người kia không ai biết trượt ván cả.

Ân Mạc Thù không có thời gian lẫn tinh lực để chơi, Bách Tâm Vũ là cậu ấm con nhà giàu, lúc còn nhỏ học toàn golf với đấu kiếm, Đỗ Bạch An hồi bé lại không có tiền để mua đồ chơi.

Vì thế, Cố Cẩm Miên đành phải một mình dạy cả ba.

Cũng may trượt ván đối với mấy chàng trai tập nhảy nhiều năm không khó chút nào, chẳng bao lâu, cả bốn người đã trượt ván vụt vào trường học.

"A a a!"

Lần đầu tiên trượt ván, Bách Tâm Vũ cực kỳ hăng hái, dù mới chỉ biết trượt thẳng, bao giờ rẽ lại phải nhảy xuống.

Ngay cả Đỗ Bạch An nhát gan hướng nội cũng vui vẻ đến mức trong mắt ngập tràn ánh sáng.

Cố Cẩm Miên vui vẻ nhìn về phía Ân Mạc Thù, cong mắt cười với hắn.

Khung xương cậu nhỏ, vừa tốt nghiệp đại học xong, giờ mặc áo sơ mi trắng nhìn không khác gì học sinh trung học, cứ như thể cậu là bạn cùng lớp với Ân Mạc Thù thời trung học vậy.

Cậu đứng trên ván trượt, gió buổi tối thổi ngược tóc cậu về phía sau, lộ ra vầng trán nhẵn nhụi, dưới ánh đèn đường, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng, sáng tỏ rực rỡ.

Cậu vươn tay về phía Ân Mạc Thù.

Ân Mạc Thù nhìn khuôn mặt cậu khoảng hơn mười giây, sau đó mới đưa tay ra. 

Cố Cẩm Miên cầm lấy tay hắn, bắt đầu tăng tốc.

"Ấy? Đợi bọn tôi với!"

Trước kia, Ân Mạc Thù luôn đơn độc bước đi trên con đường này. 

Nhưng giờ đây, hắn đã có người đi cùng với mình.

Bốn chàng trai trượt xuyên qua con đường nhỏ đến sân trường trồng đầy cây bạch dương, gió buổi tối của ngày hè thổi tung áo sơ mi của bọn họ, lưu lại chiếc bóng càng ngày càng dài phía sau. 

Đã từng là ngôi trường vắng vẻ, luôn mang lại cảm xúc lạnh lẽo thờ ơ, giờ chỉ cần chút ánh sáng lại náo nhiệt hẳn lên.

"Ân Mạc Thù, lớp anh ở đâu vậy?" Bách Tâm Vũ hỏi.

"Ở phía trước, tòa nhà Tri Hành."

"Còn ký túc xá?"

"Tòa nhà số 5 bên phải bờ sông."

Bọn họ đến trước bảng vinh dự, "Hotboy Ân có phải đã từng nổi danh trên bảng?"

Ân Mạc Thù cười một tiếng, trong tiếng cười tràn đầy vui sướng cùng sự tự tin của tuổi trẻ.

Cố Cẩm Miên nhảy lên xoay một vòng, lớn tiếng nói: "Hotboy Ân của chúng ta đương nhiên là luôn đứng đầu bảng!"

Bốn người đứng trên ván trượt, lướt qua từng nơi trong trường, vụng về có, ngầu lòi cũng có. Cuối cùng quay về chỗ quán tạp hóa, thu ván trượt lại, ngồi xổm trước bậc hè nghỉ ngơi.

Họ ngồi xổm thành một hàng, gió ban tối thổi qua, mỗi người ngậm một cây kẹo mút trong miệng.

Bách Tâm Vũ để hai tay lên đầu gối: "Vui thật đấy!"

Đỗ Bạch An gật đầu: "Ừm!"

Bọn họ không biết đã bao lâu không được thoải mái vui vẻ như vậy, rõ ràng không hề làm gì, chỉ đứng trên ván trượt, lượn khắp sân trường, vậy mà thế giới dường như lại trở nên tốt đẹp hơn một chút.

"Này đã là gì chứ." Cố Cẩm Miên ngậm kẹo mút, giọng nói không rõ ràng mà lẩm bẩm: "Sau này anh sẽ dẫn các cậu đến chỗ khác chơi còn vui hơn."

Nói xong, cậu thấy Ân Mạc Thù quay đầu lại.

Tóc hắn hơi rối, gương mặt kia đẹp trai đến mức không đỡ được, lúc này lông mày cùng đôi mắt hơi nhếch lên, nụ cười rất nhẹ nhưng lại có nét dịu dàng ẩn trong đó.

Cố Cẩm Miên mút kẹo, yết hầu hơi cuộn, nuốt ngụm nước ngọt tan từ kẹo xuống.

Cậu nghĩ lại vẻ ngoài của mình một lúc, thế này mà lại xưng anh trước mặt người ta như vậy, đúng là hơi sao sao đó. 

Nhưng Bách Tâm Vũ rất nể mặt cậu: "Được, lăn lộn cùng Home thì nơi đâu cũng vui vẻ vô biên!"

Nói xong còn giơ tay lên.

Đỗ Bạch An bật cười: "Cậu ngốc đấy à."

Bách Tâm Vũ cười cười, bỏ tay xuống. 

Bốn người tiếp tục ăn kẹo mút một cách vui vẻ. 

Đạo diễn Lưu đứng ở một bên nhìn thấy, lẩm bẩm: "Điều này không giống những gì tôi tưởng tượng."

Phó đạo diễn hỏi: "Họ như vậy có ổn không?"

Đạo diễn Lưu nghĩ đến vẻ mặt vui sướng thoải mái, tràn đầy hơi thở tuổi trẻ trên mặt họ ban nãy, cười nói: "Không có gì không ổn cả, tôi cảm thấy rất tốt."

Một phần trong bộ phim điện ảnh của ông chính là muốn cảm giác này.

Ông cảm thấy tốt, nhưng có vài người lại cảm thấy không tốt.

Một trong số đó là người đại diện của bọn họ, Lê Lan.

Bách Tâm Vũ ở đoàn làm phim còn chơi vui vẻ với họ như thế kia, đúng là không nhìn nổi, vì thế cô nhắn tin cho Bách Tâm Vũ. 

"Sao cậu có thể chơi đùa vui vẻ với họ như vậy hả? Cậu có biết Ân Mạc Thù chỉ dựa vào vài bức ảnh tạp trí đã thu về hơn 7 triệu người theo dõi không, cậu biết điều này có nghĩa là gì không hả? Đây là điều trước giờ chưa từng có, cậu ta sắp nổi rồi!"

Bên kia, Bách Tâm Vũ lấy điện thoại ra, nhíu mày.

Tin nhắn dài cả đoạn.

Hắn ngậm kẹo mút, nhắn lại: "Bình tĩnh, có gì đâu. Anh ấy là Ân Mạc Thù đó, quá bình thường."

Lê Lan tức điên người.

Còn một người khác cảm thấy không tốt đó là Ân Thành Chí. 

Nhà họ Ân đã cắt hết mọi nguồn kinh tế của Ân Mạc Thù, để một người chỉ biết cười như hắn đi làm thần tượng, không hề giúp đỡ chút nào mà chỉ ngồi yên xem như chuyện cười.

Nhưng lâu rồi không thấy.

Thất vọng thật đấy.

Gần đây, hắn thấy cái tên Ân Mạc Thù xuất hiện rất nhiều lần trong vòng bạn bè của mình. Hôm nay còn có một tên trong nhóm bạn xấu nói nhìn thấy Ân Mạc Thù về thành phố B, địa điểm mới thu được là trường trung học Thu Dương, làm hắn vừa hết giờ làm đã vội chạy đến đây.

Nhưng những gì gã thấy hoàn toàn khác với những gì gã tưởng tượng.

Ân Mạc Thù thế mà có cả bạn bè, hơn nữa còn ở trong ngôi trường trung học Thu Dương u ám nhất đời hắn, cười vui vẻ hạnh phúc đến thế.

Ân Thành Chí cảm thấy rất khó chịu trong lòng, bọn họ không thể nhìn Ân Mạc Thù cười như thể bị ptsd, càng không thể nhìn nổi hắn cười vui vẻ như thế.

(*) PTSD (Post traumatic Stress Disorder): Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau chấn thương.

Không phải như vậy.

Thấy hắn ngậm kẹo mút, sau lưng còn để cái ván trượt hơn 100 tệ, Ân Thành Chí giễu cợt, bước tới. 

Đến gần mới thấy còn có hai sao nam khá quen mắt, nhưng ở trong mắt hắn cũng chỉ là tép riu không đáng nhắc đến. 

Đã thế mà còn một đứa khác, đến mặt nhìn cũng lạ, chắc là sao chìm.

Gã đá Cố Cẩm Miên một cái: "Tránh ra."

Thấy cậu ngây ngốc, phản ứng chậm chạp, Ân Thành Chí không nhịn được lại dùng sức đá thêm cái nữa: "Không nghe thấy à? Mau tránh ra! Tôi muốn nói chuyện với Ân Mạc Thù."

Tác giả có điều muốn nói:

"Sao chìm" Cố Cẩm Miên: ...?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.