Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 44



Edit: Lune

Xe dừng trước cổng chính của nhà họ Cố, chờ một chiếc xe màu xám khác đi tới mới tiến vào bên trong.

Nhưng chiếc xe màu xám lại bị ngăn lại.

Trước cổng chính nhà họ Cố không có người gác cổng, thoạt nhìn có vẻ rất bình thường, những xe đã được lưu biển lúc đi đến cửa sẽ tự động mở ra cho vào, còn với xe lạ cửa sẽ đóng chặt.

Cha mẹ nuôi của Ân Mạc Thù là Ân Thuận Xương và Viên Mạn Lệ xuống xe trước, tiếp đó là cha con Ân Thuận Lợi và Ân Thành Chí.

Ân Thuận Xương nói: “Nói xe chúng ta không vào được nên phải đi bộ vào.”

Ân Thành Chí: “Này cũng quá…”

“Đi thì đi, đây là nhà họ Cố đó.” Ân Thuận Lợi kéo kéo con trai, nói: “Coi như chúng ta đi tham quan.”

Quản gia đi tới, vớt vát lại tí mặt mũi cho bọn họ: “Xin lỗi mọi người, xe bên ngoài vào khá rắc rối, làm phiền mọi người đi cùng với tôi một đoạn.”

“Không sao, không sao, chúng tôi cũng muốn tham quan kỹ một vòng ấy mà.” Ân Thuận Lợi cười nói vô cùng nhiệt tình.

Quản gia cười gật đầu với ông ta rồi lại nhìn về phía mấy người còn lại.

Ân Thành Chí cười gượng gạo, Ân Thuận Xương cũng thế, chỉ có mình sắc mặt của Viên Mạn Lệ là vô cùng khó coi.

Ân Mạc Thù mời bọn họ đến ghi hình nhưng lại để bọn họ đi bộ vào, đây là thái độ gì?

Hai ngày trước, Ân Mạc Thù đột nhiên liên lạc với bọn họ, nói hắn đang quay một show thực tế tình yêu, chủ đề trong tập sắp tới có liên quan đến gia đình nên muốn mời họ tham gia.

Dĩ nhiên là bọn họ biết.

Bọn họ còn biết buổi ghi hình lần trước, Ân Mạc Thù đã đắc tội triệt để với Quý Nam, biết Quý Nam muốn phong sát hắn.

Còn biết Quý Nam muốn hắn với Cố Cẩm Miên chia tay nhau.

Suy nghĩ giống hệt với bọn họ.

Cho nên sau khi được mời đến nhà họ Cố ghi hình, bọn họ rất sẵn lòng. Mục đích Ân Thuận Lợi muốn đến là để tạo dựng mối quan hệ với Cố Tịch Quân và Cố Lịch Phàm, Ân Thành Chí thì chỉ muốn phá, Viên Mạn Lệ muốn đến xem trò hay còn Ân Thuận Xương thì không rõ lắm.

Mặc cho bọn họ nghĩ thế nào thì vẫn phải xuống xe đi bộ.

Ân Thuận Lợi nhiệt tình nhất, ông ta tới bên cạnh quản gia, hỏi: “Cố nhị thiếu có ở đó không vậy?”

Quản gia trả lời: “Không chỉ nhị thiếu gia mà đại thiếu gia cũng đang ở đó.”

“Đại thiếu gia cũng ở đó!” Ân Thuận Lợi kinh ngạc thốt lên: “Ngài ấy bận rộn như vậy mà cũng ở đó.”

Quản gia cười tủm tỉm: “Có khách quý đến nhà, đại thiếu gia tất nhiên phải về rồi.”

Lời nói này khiến cho mấy người kia sướng hết cả người.

Cố Tịch Quân là ai chứ? Ngay cả ông cụ nhà họ Ân cũng không phải muốn gặp là có thể gặp, vậy mà lại cố ý ở nhà để tiếp đón bọn họ, thành ý này đủ để bọn họ lờ đi chuyện vào cửa ban nãy.

Ân Thuận Lợi xoa tay kích động.

Quản gia thu hết vẻ mặt của bọn họ vào mắt, cười cười không nói gì.

Bên kia, Cố Cẩm Miên dẫn nhóm cameraman xuống xe, tiếp đó lên tiếng: “Biệt thự nhỏ nhất phía trước là của tôi.”

【Wao, tui cứ nghĩ một gia đình ở trong một biệt thự đã rất gì và này nọ lắm rồi, hóa ra nhà cậu lại mỗi người một cái?】

【Ở một mình trong biệt thự riêng thế không sợ à?】

【Tui cũng muốn được cảm nhận nỗi sợ hãi như vậy.】

“Ừm cũng thấy hơi trống rỗng.”

Sau khi trên bão bình luận không còn lời mắng Ân Mạc Thù, Cố Cẩm Miên lại khôi phục trạng thái ban đầu, rất sẵn lòng nói chuyện: “Vì thế ban ngày ở đây có một đám bé đáng yêu luôn nha.”

Đi ngang qua khu vườn đầy hoa, Cố Cẩm Miên đặt tay nắm cửa đùa giỡn: “Mọi người sẽ không nghĩ tôi nuôi người sau lưng Ân Mạc Thù, nuôi nguyên một phòng đấy chứ? ”

【Ha ha ha cậu dám không?】

【@ Ân Mạc Thù đến bắt gian.】

【Trước đó tui chưa nhìn thấy tiểu thiếu gia, tui có xem trên mạng nói Cố Cẩm Miên là một tên biến thái tàn bạo thích ngược đãi mấy nghệ sĩ ít nổi tiếng, nhưng sau khi trông thấy tiểu thiếu gia tui lập tức nằm ngửa: Mau tới đây đi!】

【Chưa đến nỗi chưa đến nỗi.】

Cố Cẩm Miên khẽ cười một tiếng.

Gần đây trên mạng không chỉ xuất hiện những lời lẽ không mấy thiện cảm về Ân Mạc Thù mà còn có cả chuyện liên quan đến cậu, đều là tư liệu cũ trong giới năm xưa.

Cố Cẩm Miên thoải mái dùng cách đùa giỡn đề cập đến nó, rõ ràng không quan tâm người khác nói thế nào.

Thừa nước đục thả câu, Cố Cẩm Miên mở cửa, bão bình luận lập tức bùng nổ.

【A a a thiên đường!】

【Tui chết mất, mau đưa mặt nạ thở oxy cho tuiii!】

【Hu hu hu trước kia chưa bao giờ ghen tị với người có tiền, đây là lần đầu tiên đó! Đây có phải là niềm vui của người có tiền hay không vậy?】

Tuy biệt thự của Cố Cẩm Miên rất nhỏ nhưng cậu ở một mình nên lẽ ra vẫn phải trống trải lắm mới đúng. Nhưng lúc này nhìn vào lại không hề thấy thế, thậm chí còn có vẻ cực kì chật chội.

Tầng một trước mắt, bao gồm phòng khách và trên bậc thang toàn là những bé mèo lông xù xinh đẹp.

Nhất là trên ghế sô pha ba chỗ có mười mấy nàng tiên nhỏ Ragdoll mắt xanh nằm chen chúc trên đó.

Năm sáu bé mèo Ba Tư ngạo kiều trên bậc thang.

Dưới nền có mấy bé mèo lông xoắn Đức đang vờn nhau, cách đó không xa còn có một nhóm mèo Anh lông ngắn đang ngủ gật.

Khắp nơi đều là mèo, có loại thường gặp nhưng cũng có loại mà ngay cả những người am hiểu về mèo cũng không nhận ra được chủng loại.

Đối với những người yêu mèo mà nói thì đây đúng là thiên đường.

Ngay cả những người không yêu mèo đến thế, khi nhìn thấy nguyên một phòng toàn những em bé lông xù xinh đẹp như vậy, trái tim họ cũng bị tan chảy.

Đuôi mắt Cố Cẩm Miên cong lên: “Không phải của tôi đâu, là của anh cả tôi đó.”

“Anh cả tôi là người khá mê tín, chú trọng rất nhiều thứ kì lạ, anh ấy cảm thấy một người ở trong căn nhà lớn như thế sẽ thiếu sinh khí, không tốt với con người. Cho nên những lúc tôi không ở đây, anh ấy sẽ bảo người giúp việc mang mấy bé mèo vào đây để dưỡng khí.”

【Là vị tai to mặt lớn tui nhìn thấy trên TV đấy á?】

【Hóa ra những người làm chính trị và kinh doanh càng tin những điều này là thật.】

【Có thể nói thế này, không chú ý đến phong thuỷ của nơi ở đôi khi có thể biến căn nhà thành hung ốc.】

【Mé, kiến thức sâu rộng này đã được tui tiếp thu.】

【Có mình tui nghĩ Cố Tịch Quân nuôi nhiều mèo như vậy moe lắm hả.】

Tất nhiên, nếu đến rồi, Cố Cẩm Miên cũng dứt khoát thay người xem vuốt lông mèo luôn.

Những bé mèo kia được chăm sóc bởi những người chuyên nghiệp nên rất ngoan, sau khi Cố Cẩm Miên đi vào, chúng không những không bỏ chạy mà còn bò lên người lúc cậu ngồi xuống.

Hôm nay Cố Cẩm Miên mặc một chiếc áo len mohair lông trắng ấm áp, những sợi tóc đen tản bên tai, khóe miệng mèo hơi vểnh lên, vẻ mặt không biểu cảm cũng trở nên ngoan ngoãn dịu dàng.

Cậu ở trong một đám lông xù không hề có chút cảm giác không hài hòa nào mà còn khiến hình ảnh càng có thêm tác dụng chữa lành.

Khán giả vừa mềm lòng vừa muốn thét lên.

【Ngây ra làm gì, mau chụp ảnh màn hình đi!】

【Bé Teddy đừng có vào vương quốc mèo chớ.】

【Bàn về lực sát thương khi chó mèo ở chung với nhau.】

【Ân Mạc Thù rút đao đi! Tui muốn hi vợ tui!】

Hi ở đây là cách thể hiện sự yêu thích nồng nhiệt với một người nào đó.

Phản ứng đối với điểm dừng đầu tiên ở cửa rất tốt làm Cố Cẩm Miên thở phào nhẹ nhõm.

Một mình cậu livestream nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra cậu rất lo sẽ không  gánh được, vậy là đã live được hơn mười phút rồi.

Vì khán giả thích nên lúc đi ra Cố Cẩm Miên còn ôm một bé mèo theo. Mọi người ai cũng gọi cậu là bé Ragdoll dính người, thế nhưng cậu chọn con nào không chọn lại chọn đúng con mèo Anh lông ngắn tỏ ra ghét mình.

Theo kế hoạch trước đó, cậu tiếp tục đi dạo bên ngoài một lúc.

Chẳng còn cách nào, thời lượng livestream tận ba tiếng, cậu không thể ngồi nghe anh cả dạy bảo suốt hai tiếng được nên cố gắng đi dạo bên ngoài lâu một chút.

Cũng may khán giả không hề cảm thấy chán.

【Mọi người nhìn bụi hồng trơ trọi trên tầng hai kìa, là tiểu thiếu gia cắt phải không?】

【Ha ha ha thế mà còn chưa sửa sang lại, đánh giá kém cho thợ trồng hoa!】

【Thợ trồng hoa: Tôi muốn để mọi người thấy rồi phân xử thử cho tôi.】

Cố Cẩm Miên: “…”

Cậu nhét điện thoại vào trong ngực con mèo, giả vờ như không nhìn thấy rồi tiếp tục bước đi với vẻ mặt không cảm xúc.

Cậu không xem bão bình luận nên cũng không biết mình chuẩn bị đối mặt với điều gì.

Đang lúc trên người dính toàn lông mèo, đang ôm mèo Anh lông ngắn mang vẻ mặt “Sự khinh thường của đức vua” lại đụng phải bốn người nhà họ Ân, cảnh tượng có hơi bối rối.

【Ờ hớ, đây không phải là người nhà họ Ân à? Bọn họ đến thật này.】

【Hấp ta hấp tấp gặp cha mẹ chồng ha ha ha.】

【Tiểu thiếu gia ngơ ngác. 】

【Tiểu thiếu gia mạnh mẽ lên, dù gặp bố mẹ chồng với vẻ luộm thuộm thì có sao, cậu là đại thiếu gia nhà giàu phải tỏ ra coi thường họ như con mèo trong ngực kìa!】

【Ha ha ha ha chết cười. 】

Cố Cẩm Miên kinh ngạc lên tiếng: “Sao mấy người lại đến đây?”

Ân Thành Chí nói: “Ân Mạc Thù mời chúng tôi đến đây.”

Viên Mạn Lệ khẽ cười: “Chuyện này mà nó cũng không nói với cháu ư?”

Lời này khiến Cố Cẩm Miên hơi bối rối.

Ân Thuận Lợi vội nói: “Chắc là nó muốn tạo niềm vui bất ngờ cho cậu.”

Cố Cẩm Miên đáp thẳng thừng: “Không đến nỗi là niềm vui bất ngờ.”

【…】

【Quả nhiên là khí thế của đại thiếu gia nhà giàu, yêu rồi, yêu rồi.】

【Người nhà họ Ân: Vậy chúng ta đi?】

【Nói thật, Ân Mạc Thù không tự mình đến mà lại để người nhà họ Ân đến thế này đúng là rất khó xử.】

Ân Thành Chí cũng nói như vậy: “Đúng vậy ha, chúng tôi thì là niềm vui bất ngờ gì chứ, Ân Mạc Thù đến mới được coi là niềm vui bất ngờ.”

Cố Cẩm Miên nhìn thoáng qua đạo diễn theo dõi thấy ông lắc đầu với mình, tỏ vẻ ông cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra.

Bọn họ nói là Ân Mạc Thù mời bọn họ đến, chẳng lẽ Ân Mạc Thù lo một mình cậu không tự livestream qua màn gia đình này sao.

Nhưng đối với đám người nhà ghê tởm này, cậu cũng không muốn thấy bọn họ trừ khi muốn thấy bọn họ xấu hổ và bị chê cười.

Nhất là khi nghĩ mối quan hệ của cậu với Ân Mạc Thù rất có thể là do người nhà họ Ân tiết lộ ra ngoài nhằm phá hỏng sự nghiệp của Ân Mạc Thù.

Bọn họ đến đây chắc chắn cũng không có ý tốt gì.

Bỏ đi, ngay cả lúc ở nhà họ Ân cậu còn làm cho bọn không được thoải mái, vậy thì ở địa bàn của mình sao phải sợ bọn họ làm loạn?

Cố Cẩm Miên quyết định đánh đòn phủ đầu.

“Ôi chao, có lỗi quá, mọi người đến mà tôi lại không ra nghênh đón.” Cố Cảm Miên nở nụ cười giả tạo, chọc vào sau gáy mèo Anh lông ngắn trong ngực mình: “Tại nó dính người quá, mọi người sẽ không trách tôi chứ?”

“…”

“Ơ, sao mấy người không cười, tôi làm sai gì rồi ư?” Cố Cẩm Miên lùi về sau một bước: “Ấy, em họ sẽ không đánh tôi giống khi còn nhỏ từng đánh Ân Mạc Thù đấy chứ?”

【Mèo Anh lông ngắn: Tui dính người? Tránh ra, đừng có sờ ông đây!】

【Tuy tôi nhìn ra tiểu thiếu gia đang diễn trò nhưng chuyện đánh Ân Mạc Thù là thế nào?】

【Mấy bồ không biết hả? Ân Mạc Thù được nhà họ Ân nhận nuôi mà, ở trong một dòng họ lớn như vậy chắc cũng không dễ sống đâu.】

【Đệch, người kia là ai? Có Weibo không?】

Ân Thành Chí luống cuống: “Cậu nói cái gì đấy!”

Hai tuần sau khi bộ phim ra mắt, Ân Mạc Thù đang là một trong những ngôi sao hot nhất hiện nay. Thời điểm vừa mới say mê ngôi sao nào đó là lúc fan nhiệt tình điên cuồng nhất, hơn bốn mươi triệu fan của Ân Mạc Thù bây giờ mà đi war với nhà có tầm ảnh hưởng nhất còn chưa chắc đã thua nữa là gã.

Cố Cẩm Miên thấy gã dối gian như vậy cũng chỉ cười cười.

Ân Thành Chí nhìn cậu cười với mình là tê cả da đầu, nụ cười này lại khiến gã nghĩ tới Ân Mạc Thù. Sao còn chưa kết hôn đã giống nhau quá vậy?

Còn không bằng đập thẳng cho gã một trận.

Cũng may Cố Cẩm Miên không tiếp tục dẫn dắt fan nữa, cậu cười nhẹ, sờ lông bé mèo rồi nói: “Đi thôi, chúng ta đến gặp mẹ tôi.”

Cậu đi ngay bên cạnh Ân Thành Chí, nhân lúc camera của phòng livestream quay về phía sau mới che mic nói với Ân Thành Chí: “Giờ anh biết chưa? Ân Mạc Thù đã không còn là người mà anh có thể bắt nạt từ lâu rồi, anh cho rằng người thích anh ấy chỉ có mình tôi thôi à?”

“Anh ấy có hơn bốn mươi triệu người thích mình, sau này sẽ còn có thể nhiều hơn nữa, anh thì sao?”

Ân Thành Chí bị nghẹn không nói nên lời.

Cố Cẩm Miên vẫn muốn kích gã: “Lại còn mua thủy quân bôi đen anh ấy, mấy người nghĩ tôi sẽ bỏ anh ấy sao? Anh không vào Weibo xem đang có bao nhiêu người muốn giành anh ấy khỏi tôi à? Tôi có não tàn mới bỏ anh ấy để chọn mấy tên cậu ấm con nhà giàu kia.”

Thấy vẻ mặt ấm ức của Ân Thành Chí, Cố Cẩm Miên thoải mái cực kì.

Tuy phát hiện không biết từ khi nào mà camera livestream đã quay trước mặt, cậu cũng không tỏ ra khó chịu, thậm chí không thèm để ý bão bình luận suy đoán ra sao.

Niềm vui vẻ và đắc ý này vẫn luôn kéo dài cho tới khi cậu đến biệt thự – nơi mà nhà họ Cố tiếp đãi khách mời, vẻ đắc ý đột nhiên tắt ngúm.

Toàn bộ biệt thự lớn này chuyên để dùng tiếp đãi khách, tầng dưới là phòng tiếp khách, tầng trên là phòng cho khách ở lại.

Bình thường có khách đều sẽ ở trong phòng khách, nhưng lần này không biết có phải suy xét cho nhóm cameraman hay không mà thợ trồng hoa không đổi hoa hồng trên tầng hai nhưng lại trang trí cho cái sân này đẹp vô cùng.

Bên cạnh bàn có hoa cỏ cùng nước chảy, Thi Nghi, hai người anh trai của cậu với Ân Mạc Thù ngồi trên ghế mây đang cười nhìn về phía cậu.

Còn có Hạ Chỉ và Bạch Kỳ Thụy.

Cố Cẩm Miên cúi đầu nhìn áo len cùng quần màu trắng pha đen của mình toàn là lông mèo, rồi lại nhìn con mèo trong ngực đang híp mắt tỏ ra khinh bỉ nhìn mình.

Cố Cẩm Miên: “…”

【Cả một sân toàn người đẹp làm chói mù mắt mị.】

【Sao thế? Bé Teddy đang kiêu ngạo đắc ý tự dưng héo vậy.】

【Nhìn cảnh này không hiểu sao tui lại thấy giống như gặp bố mẹ chồng.】

【Mấy người nhìn kìa, cậu ấy trông thấy Ân Mạc Thù xong lập tức nhìn lại quần áo của mình rồi xấu hổ, ngọt quá đi mất!】

【A a a, vành tai của bé đáng yêu đỏ hết lên rồi!】

【Tui nhận ra Thi Nghi, Cố Tịch Quân với Cố Lịch Phàm, còn hai người kia là ai?】

【Mọi người có thấy Ân Mạc Thù và hai người kia rất giống nhau không?】

【… Chờ chút, không hiểu sao máu tôi bắt đầu sôi lên rồi nè!】

Trông thấy cảnh tượng này trong sân, người nhà họ Ân bỗng có linh cảm không lành.

Ai trong bọn họ cũng đều nhìn về phía Ân Mạc Thù.

Không phải là dịp gì quá quan trọng nên Ân Mạc Thù diện đồ rất thoải mái, cũng mặc áo len giống Cố Cẩm Miên nhưng mà là nguyên một cây màu đen, hắn ngồi khoanh chân trên ghế mây, khẽ mỉm cười khiến người ta không thể dời mắt.

Đều nói sự nổi tiếng khiến con người ta trở nên vô cùng cuốn hút, lúc này Ân Mạc Thù mặc quần áo thường giản dị, tư thế ngồi cũng tùy ý thoải mái nhưng lại không giấu được vẻ điềm tĩnh và cảm giác mạnh mẽ, hoàn toàn khác với dáng vẻ trong trí nhớ của bọn họ.

Thấy họ đi vào, Ân Mạc Thù đứng dậy bước đến cạnh Cố Cẩm Miên, đón lấy bé mèo trong ngực cậu.

Lúc mèo bị Ân Mạc Thù ôm qua, điện thoại Cố Cẩm Miên rơi xuống đất. Ân Mạc Thù cúi người xuống nhặt đúng lúc nhìn thấy bão bình luận trong livestream đang liên tục spam “Xấu hổ”.

Tay Ân Mạc Thù khựng lại một chút rồi mới nhặt điện thoại lên đút vào túi quần Cố Cẩm Miên, ánh mắt nhìn cậu vô cùng dịu dàng, cười nói: “Em xấu hổ à?”

“Dạ?” Cố Cẩm Miên vội vàng phủ nhận: “Em làm sao mà phải xấu hổ!”

Ân Mạc Thù không nói gì, lẳng lặng nhìn cậu thêm một lúc mới lên tiếng: “Chúng ta đã năm ngày không gặp nhau.”

Cố Cẩm Miên ngẩn người, không hiểu mấy lời này của Ân Mạc Thù có nghĩa gì nhưng cũng không ngăn được trái tim mình loạn nhịp.

【A a a a a a!】

【Đừng a a a nữa, trên diễn đàn có người đào ra được người kia là Bạch Kỳ Thụy đó.】

【Vãi!】

【Vãi vãi vãi!】

【Mấy người đừng vãi nữa được không, Bạch Kỳ Thụy là ai?】

【Giải thích thì hơi phức tạp, nói thân phận phổ biến của ông ấy hơn chút hoặc là… mấy người biết ngân hàng MG không?】

【Hoặc mấy người biết “Danh sách một trăm người quyền lực nhất thời đại” do tạp chí《Vanity Fair》bình chọn không? Ông ấy đứng top 10 trong đó.】

【…】

【……】

“Mấy đứa còn đứng đó làm gì?” Thi Nghi vẫy tay với bọn cậu: “Mau qua đây ngồi đi.”

Cố Cẩm Miên gãi tai, đi cùng Ân Mạc Thù qua đó.

Còn có người nhà họ Ân.

Ân Thuận Xương là người hiểu sâu biết rộng nhất trong đám bọn họ nên giờ ông ta là người bối rối nhất.

Ông ta nhận ra Bạch Kỳ Thụy.

Bạch Kỳ Thụy ở nước ngoài quanh năm, trong nước rất ít người biết ông, những người trong nước biết ông thường là những nhân vật ngồi trên tầng cao nhất của các tòa cao ốc thuộc khu thương mại trung tâm của các thành phố lớn trong nước, thậm chí người muốn hẹn ông ăn cơm còn phải xếp hàng dài.

Ông ta căng thẳng như vậy không chỉ vì thân phận của Bạch Kỳ Thụy mà còn vì linh cảm không ổn ở sâu trong lòng mình nữa.

Ân Thuận Lợi nhiệt tình ngồi xuống bên cạnh Ân Mạc Thù: “Xin hỏi hai vị này là…?

Cố Tịch Quân tự mình giới thiệu cho bọn họ: “Đây là ngài Bạch – Bạch Kỳ Thụy, còn bên cạnh là phu nhân của ngài ấy – Hạ Chỉ.”

Ân Thuận Lợi sửng sốt, ông ta vừa ngồi xuống đã lập tức đứng lên, cứng đờ mà đứng nghiêm: “Ngài… xin chào ngài!”

Ân Thành Chí và Viên Mạn Lệ cũng sửng sốt.

Tuy ban đầu bọn họ không biết là ai nhưng dù sao cũng là người trong giới, không đến mức nghe tên mà còn không biết là ai.

Giờ bọn họ mới biết lúc vào cửa quản gia nói Cố Tịch Quân ở nhà để tiếp đón khách quý, khách quý này không phải bọn họ mà là Bạch Kỳ Thụy cùng phu nhân của ông ấy.

Đạo diễn theo dõi phía sau Cố Cẩm Miên với Ân Mạc Thù cũng ngẩn ra, không biết còn có thể tiếp tục ghi hình nữa hay không.

Lúc này trên Weibo đã xuất hiện hashtag #Bạch Kỳ Thụy xuất hiện trong phòng livestream của Cố Cẩm Miên, vượt qua cả #Người nhà họ Quý không thích Hàng Uyển Đình#, ngày càng có nhiều người tràn vào phòng livestream.

“Xin chào.” Bạch Kỳ Thụy đứng dậy bắt tay với Ân Thuận Lợi, nét mặt thản nhiên nhưng vẫn lịch sự thỏa đáng giống lần đầu tiên Cố Cẩm Miên gặp ông: “Tôi là Bạch Kỳ Thụy.”

Ân Thuận Lợi hồi hộp, đưa cả hai tay ra bắt lấy tay ông: “Tôi là Ân Thuận Lợi, là…”

Ông ta nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, dựa vào nhân vật chính của hôm nay để tự giới thiệu: “Là chú hai của Ân Mạc Thù.”

Nói xong ông ta kéo Ân Thành Chí qua: “Đây là con trai của tôi, là em họ của Ân Mạc Thù – Ân Thành Chí, học đại học chuyên ngành tài chính.”

Bạch Kỳ Thụy cười gật đầu với ông ta, sau đó nhìn về phía hai người khác.

Ân Thuận Xương ổn định lại tâm trạng, hơi khom lưng vươn tay về phía ông: “Xin chào, tôi là Ân Thuận Xương, là bố Ân Mạc Thù.”

Bạch Kỳ Thụy cười bắt tay ông ta: “Xin chào, là bố nuôi chứ.”

Ân Thuận Xương càng lo lắng hơn, ông ta liếm bờ môi khô ráo rồi tiếp tục giới thiệu: “Đây là phu nhân của tôi, Viên Mạn Lệ.”

Bạch Kỳ Thụy lại gật đầu với bà ta.

Từ đầu đến cuối Hạ Chỉ đều ngồi yên một chỗ, không nói bất cứ câu nào, thậm chí còn không nhìn qua bọn họ lấy một lần. Bà chỉ lặng yên uống trà, thỉnh thoảng lại cười với Thi Nghi một chút.

Cố Tịch Quân nói: “Mời tất cả mọi người cùng ngồi xuống, hôm nay là ngày gia đình trong chương trình của Miên Miên và Mạc Thù, chúng ta cứ thoải mái một chút.”

Tổ chương trình cảm động rớt nước mắt.

Cảm ơn ngài đã nhắc đến chúng tôi, để chúng tôi biết là vẫn có thể ghi hình và livestream như thường.

Bình thường mỗi một khách mời livestream đều do đạo diễn theo dõi phụ trách, có lẽ nhà họ Cố lo họ không phụ trách được nên cố ý mời tổng đạo diễn Trình Xung đến, Trình Xung tự nhủ trong lòng ông có thể phụ trách nổi nữa không. Ông còn đang muốn tiến lên xin ý kiến nhưng không ngờ Cố Tịch Quân lại chu đáo đến vậy.

Thấy nhẹ nhõm chỉ có khán giả trong phòng, bọn họ thấy vậy hưng phấn không thôi, muốn ngắm ai thì ngắm, muốn nói gì thì nói, bão bình luận dày đặc.

【Thi Nghi trẻ trung và thời trang quá!】

【Cố Tịch Quân, gì em cũng có thể!】

【Lạ ghê, ngày gia đình sao vợ chồng nhà họ Bạch đến làm gì?】

Đến bây giờ Cố Cẩm Miên vẫn chưa hình dung được tình hình, cậu yên lặng ngồi bên cạnh Ân Mạc Thù, gãi nhẹ lên mu bàn tay của hắn lập tức bị hắn xoay tay cầm chặt.

Lưng Cố Cẩm Miên lập tức càng thẳng hơn nữa, lặng lẽ nuốt nước miếng.

Cố Tịch Quân thấy cậu như vậy, lúc quay đầu khẽ thở dài, cười vớt vát mặt mũi: “Miên Miên nhìn hơi ngốc nhưng thật ra rất thông minh, còn chưa lên mẫu giáo bé ở nhà trẻ đã có thể đọc từ 1 đến 100.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Điều này có thể xem như khen người không.

Có Cố Tịch Quân mở đầu, bọn họ lập tức biết hướng đi của cuộc trò chuyện này.

Ân Thuận Lợi lập tức lên tiếng: “Ân Mạc Thù cũng thông minh từ nhỏ, chẳng hề đi học thêm nhưng kỳ thi năm nào cũng luôn đứng nhất.”

Nói xong ông ta đá mạnh Ân Thành Chí một cái, Ân Thành Chí miễn cưỡng tiếp lời: “Đứng đầu cả huyện trong kỳ thi đại học.”

Gã vốn đến đây để phá hoại, sao giờ lại bắt đầu phải khen Ân Mạc Thù.

Sắc mặt Ân Thành Chí như táo bón.

Ân Thuận Xương nói: “Trí nhớ cực kì tốt, tôi còn nhớ có lần tôi chỉ thuận miệng nói một số điện thoại, vậy mà một tuần sau nó vẫn còn nhớ.”

Thời điểm mỗi người lên tiếng, Hạ Chỉ và Bạch Kỳ Thụy đều sẽ nhìn về phía bọn họ, bộ dáng nghe rất nghiêm túc. Nếu nhìn kỹ còn thấy niềm vui và nỗi kích động trong mắt hai người.

Đến lượt Viên Mạn Lệ nói.

Những người khác chỉ cần há mồm là ra nhưng bà ta là người hiểu rõ Ân Mạc Thù nhất lại không chịu mở miệng giống như không muốn khen Ân Mạc Thù.

Hạ Chỉ cau mày, siết chặt chén trà.

Lúc Ân Thuận Xương thúc giục dưới bàn, Viên Mạn Lệ cuối cùng cũng khen một câu: “Nó ấy à, từ nhỏ đã rất đẹp trai, thu hút một đám con gái luôn chạy theo lấy lòng.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Thi Nghi không vui đặt chén trà xuống, thở nhẹ ra một hơi rồi cười nói: “Miên Miên nhà chúng tôi cũng vậy, hồi nhỏ cũng là đứa bé đáng yêu nhất nhà trẻ, ưu điểm kể ra không hết.”

Hạ Chỉ nhìn Cố Cẩm Miên mỉm cười, liên tục gật đầu.

Nói đến đây, Cố Lịch Phàm cuồng em trai có một đống lời để nói, bắt đầu kể không ngừng, đến cả sợi tóc của Cố Cẩm Miên cũng khoe ra.

Cố Cẩm Miên nghe mà cũng đỏ mặt: “Anh hai, đủ rồi.”

Thi Nghi và Hạ Chỉ đều cười rộ lên, Ân Mạc Thù cũng cười.

Nghe hai bên khen nhau xong, Bạch Kỳ Thụy và Hạ Chỉ đều rất hài lòng, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, sau đó Bạch Kỳ Thụy lấy ra một tập tài liệu đặt lên bàn.

“Có lẽ mọi người đều đang thấy lạ vì sao chúng tôi lại ở đây lúc này.”

“Vừa vặn mượn cơ hội này, chúng tôi muốn công bố một chuyện.” Bạch Kỳ Thụy nói: “Ân Mạc Thù là đứa con trai thất lạc nhiều năm của chúng tôi, đây là giám định cha con.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.