Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 45



Edit: Lune

Lời của Bạch Kỳ Thụy vừa ra nói hệt như thả một quả bom xuống thành phố vừa hòa bình lại sầm uất.

Bão bình luận điên cuồng, trên mạng cũng bùng nổ.

Không dám tin nhất là người nhà họ Ân.

Hai mắt Ân Thành Chí mở to như chuông đồng, miệng Ân Thuận Lợi há to như có thể nhét vừa một quả trứng gà còn Ân Thuận Lợi lại hoảng hốt bất an.

Phản ứng kịch liệt nhất là Viên Mạn Lệ, bà ta đứng bật dậy, hét lớn: “Không thể nào! Sao Ân Mạc Thù có thể là con của hai người!”

Bạch Kỳ Thụy giương mắt thờ ơ nhìn bà ta.

Ông cũng có một đôi mắt thụy phượng giống Ân Mạc Thù, khe mắt hẹp dài, ánh mắt tĩnh mịch nhưng ổn trọng và tang thương hơn Ân Mạc Thù. Ai cũng có thể nhìn ra hai người họ giống nhau, không chỉ đôi mắt mà còn cả chiếc mũi cùng cảm giác khó mà diễn tả.

Nhưng Viên Mạn Lệ vẫn không tiếp thu được: “Ân Mạc Thù là do tôi chọn trong viện mồ côi, nếu nó là con nhà họ Bạch các người thì sao nó lại ở viện mồ côi khi đó?”

Hạ Chỉ cầm chặt chén trà quay đầu đi.

Ân Thuận Xương lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng kéo bà ta lại, Viên Mạn Lệ vừa gằn từng tiếng vừa đẩy ông ta ra: “Ân Mạc Thù bị bố mẹ bỏ rơi, là các người bỏ rơi nó?”

“Chị dâu cả đừng nói nữa!” Ân Thuận Lợi cũng tới kéo bà ta ra, bị bà ta dọa cho sợ phát khiếp.

Bạch Kỳ Thụy vốn không muốn giải thích với bà ta mấy chuyện này, ông đẩy giám định cha con về phía bọn họ: “Dù bà nói thế nào thì đây cũng là sự thật.”

Ông nhìn về phía Ân Thuận Xương: “Theo như tôi biết, ông có ba đứa con ruột, một đứa con gái và hai đứa con trai mà chúng tôi vẫn luôn chưa có đứa nào.”

Viên Mạn Lệ: “Tôi thì sao! Ngay cả một đứa con tôi cũng không có!”

Cố Cẩm Miên sững sờ nhìn một hồi, lén mở livestream trên điện thoại dưới gầm bàn.

Bão bình luận muốn điên luôn rồi.

Đối với những người trời sinh thích hóng hớt drama, còn gì kích thích hơn khi được hóng dưa của giới nhà giàu được livestream ngay tại hiện trường thế này.

Hotsearch Weibo đã lên sáu cái.

Ánh mắt người trong tổ chương trình hưng phấn nhưng trán túa đầy mồ hôi, nóng lạnh đan xen.

Cố Cẩm Miên gửi tin nhắn cho Trình Xung nói rằng buổi livestream của bọn họ sẽ kết thúc ở đây.

Trình Xung lập tức đồng ý, đề tài và độ hot đã bùng nổ, bọn họ không dám tham hơn nữa nên lập tức rút lui.

Đang đoạn hấp dẫn nhất lại dừng, khán giả nhất định sẽ gãi tim gãi phổi cáu kỉnh không thôi nhưng Cố Cẩm Miên không để ý tới những chuyện này.

Chuyện tiếp theo, tốt hơn là nên đóng cửa giải quyết, không cần để ý tới dư luận nên càng có thể thuận theo lòng mình.

Người nhà họ Ân không ngờ Viên Mạn Lệ biết chuyện này lại ngoan cố đến vậy. Bọn họ vẫn luôn cho rằng Viên Mạn Lệ không thích Ân Mạc Thù, mọi chuyện đều chỉ về hướng đó. Ai mà biết được ngay lúc người nhà họ Bạch nói Ân Mạc Thù là con mình, bà ta lại giống như phát điên.

Viên Mạn Lệ khàn giọng rống to: “Ân Mạc Thù là đứa con duy nhất của tôi, mấy người biết không hả!”

Nhất định phải trói chung một chỗ với bà ta.

Hắn không thể có một gia đình hoàn chỉnh, càng không thể có một tương lai tươi sáng.

Phải giống bà ta, cả đời đều sống dưới khống chế của bà ta.

Hai tay bà ta đập mạnh xuống bàn, đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía Bạch Kỳ Thụy, đang muốn muốn nói thêm bỗng nhiên bị Hạ Chỉ đứng dậy tát cho một cái.

“Bà vẫn còn mặt mũi nói mấy lời đó à!”

Mọi người ngồi xung quanh đều bị một cái tát này làm cho kinh ngạc.

Sức khỏe của Hạ Chỉ quanh năm không tốt, thân thể mảnh mai, sắc mặt tái nhợt, trên người luôn mang đến cảm giác nho nhã yếu ớt. Bà dồn hết sức vào một cái tát này, cả người run lên, ngực cũng phập phồng dữ dội, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Viên Mạn Lệ.

“Đã đưa nó về nhà, vì sao lại không chăm sóc tốt cho nó?”

“Mấy người đối xử với nó như vậy, chẳng bằng cứ để nó lại cô nhi viện.”

Nước mắt Hạ Chỉ lăn xuống, trên mặt tràn ngập đau khổ: “Con trai của tôi… mấy người sao có thể ngược đãi nó như vậy…”

Cố Cẩm Miên nhìn về phía Ân Mạc Thù.

Trên mặt Ân Mạc Thù không có biểu cảm gì rõ ràng nhưng Cố Cẩm Miên biết hắn không bình tĩnh như vẻ ngoài, trong ánh mắt sâu thẳm như biển ấy vẫn có chút gợn sóng nổi lên.

Cố Cẩm Miên mím môi, bàn tay rời đi mở livestream ban nãy lại nắm chặt trở về.

Hàng mi của Ân Mạc Thù run rẩy, quay đầu nhìn cậu, ánh mắt nhuốm chút ý cười, hắn luồn từng ngón tay của mình vào kẽ hở ngón tay của Cố Cẩm Miên rồi đan chặt vào nhau.

Cái nắm tay cùng ánh mắt ấy của hắn khiến cho tai Cố Cẩm Miên nóng bừng, như thể cứ vậy đã bị hắn giam giữ lại hoàn toàn.

Giữa phụ huynh hai bên.

Tự dưng thấy hơi chột dạ.

Cuối cùng, Cố Tịch Quân vẫn là người đứng ra dàn xếp cảnh tượng hỗn loạn này, hắn nói: “Chuyện Ân Mạc Thù là con trai nhà họ Bạch là thật, hơn nữa cậu ấy đã thành niên từ lâu, có quyền tự chủ nên sẽ không xảy ra chuyện tranh cướp con trai gì cả, mọi người bình tĩnh một chút.”

“Đúng.” Bạch Kỳ Thụy nói: “Chúng tôi đang trần thuật sự thật mà thôi.”

“Hơn nữa, mấy người đã đuổi Ân Mạc Thù ra khỏi nhà, giờ chúng tôi nhận nó về thì có vấn đề gì?” Hắn nhìn về phía Viên Mạn Lệ, có lẽ đây là lần đầu tiên ông nói như vậy với một người phụ nữ: “Bà có tư cách gì mà nổi điên ở đây?”

Người nhà họ Ân cuối cùng cũng không dám để Viên Mạn Lệ phát điên thêm.

Ân Thuận Xương che miệng của bà ta, cứng rắn kéo bà ta chào tạm biệt.

Ân Thuận Lợi không nỡ đi, ông ta ở lại liên tục xin lỗi Bạch Kỳ Thụy: “Chị dâu cả của tôi luôn như thế, thường xuyên nổi điên, hi vọng mấy người đừng để bụng.”

“Ân Mạc Thù là con của hai người, đây là chuyện tốt mà, phải nhanh nhận tổ quy tông, sửa lại thành họ Bạch mới đúng.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Không ngờ đấy, người chú hai này còn có bản lĩnh như vậy.

Bạch Kỳ Thụy nghe ông ta nói như vậy, sắc mặt tốt hơn nhiều: “Vậy thì không cần.”

Nói xong ông nhìn thoáng qua Ân Mạc Thù rồi quay lại lau nước mắt cho Hạ Chỉ, sau đó nói với Ân Thuận Lợi: “Dù có thế nào thì mấy người cũng đã nuôi lớn Ân Mạc Thù, chúng tôi cũng nên bồi thường mới phải lẽ.”

Ân Thuận Lợi không nghe thấy lời ông nói muốn đưa Ân Mạc Thù về nhà họ Bạch rồi muốn cắt đứt với bọn họ mà chỉ nghe được hai chữ “Bồi thường”, trên mặt lập tức cười tươi như hoa.

Bạch Kỳ Thụy cũng cười: “Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

“À à à!”

Ân Thuận Lợi thức thời rời đi.

Đợi người nhà họ Ân đi hết, Hạ Chỉ mới xấu hổ lau mặt: “Xin lỗi mọi người, thất lễ quá.”

Thi Nghi đưa một chiếc khăn cho bà: “Có gì đâu.”

Thi Nghi lớn hơn bà 10 tuổi, lúc nói chuyện toàn xưng chị gọi em với nhau: “Chị thấy em đánh rất đẹp.”

Hạ Chỉ càng thêm xấu hổ.

Cố Tịch Quân thấy vậy lập tức đưa hết cánh đàn ông con trai qua bàn khác uống rượu, để không gian lại cho các mẹ các cô.

Cố Cẩm Miên chậm chạp không qua bên kia luôn, cậu nói với Hạ Chỉ: “Dì Hạ, vừa nãy dì ngầu cực kỳ.”

Không cần phải nói, Cố Cẩm Miên rất ghét Viên Mạn Lệ, người gây nhiều nỗi đau cho cuộc đời Ân Mạc Thù nhất đó là Viên Mạn Lệ, hơn nửa bi kịch Ân Mạc Thù gặp đều bắt nguồn từ bà ta.

Nếu không phải do bà ta dung túng thì lúc bé Ân Mạc Thù đã không bị bắt nạt thành như vậy. Nếu không phải bà ta đổ hết mọi bi kịch mình gặp lên người Ân Mạc Thù rồi lại liên tục đến trường chửi Ân Mạc Thù thì thời điểm Ân Mạc Thù học trung học sẽ không khổ sở đến thế, đến khi vào giới giải trí cũng vậy, không ngừng phá hỏng sự nghiệp của hắn.

Nhưng bà ta là bề trên, còn là nữ bề trên nên người khác không ra tay được.

Lúc Hạ Chỉ tát một cái qua, trong lòng Cố Cẩm Miên cảm thấy thoải mái cực kỳ.

“Bà ấy là một người phụ nữ xấu, cái tát kia siêu ngầu.” Cậu nói dõng dạc đàng hoàng.

Hạ Chỉ không nhịn được cười, nói với Thi Nghi: “Sao chị lại sinh được một đứa con trai đáng yêu như vậy chứ?”

Thi Nghi cười nói: “Về sau cũng là con của em mà.”

Hạ Chỉ lại cười: “Chị nói đúng.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Mặc dù hơi bối rối nhưng cậu vẫn đứng ở đó không đi.

Thi Nghi nhìn ra con trai có lời muốn nói nên hỏi cậu: “Con còn chuyện gì nữa?”

Cố Cẩm Miên vừa rồi còn đang cười cười lúc này lại trở nên hơi nghiêm túc, cậu mím môi nghiêm túc hỏi Hạ Chỉ: “Năm đó có phải chú dì đã bỏ rơi Ân Mạc Thù không?”

Có một khoảng thời gian Cố Cẩm Miên không muốn nói chuyện với mấy người Hạ Chỉ là vì cậu nghĩ có khả năng bọn họ đã bỏ rơi Ân Mạc Thù.

Không bàn đến nói chuyện cẩn thận, khi đó cậu suýt nữa đã chạy đến chất vấn bọn họ rồi.

Trong khoảng thời gian này, nhất là biểu hiện của Hạ Chỉ hôm nay, Cố Cẩm Miên cảm thấy bọn họ không giống người sẽ bỏ rơi Ân Mạc Thù.

“Không phải.” Hạ Chỉ vội vàng giải thích: “Chú dì không bỏ rơi nó.”

Bà trầm ngâm, đang nghĩ nên giải thích chuyện này với Cố Cẩm Miên thế nào.

Cố Cẩm Miên gật đầu: “Không phải là được rồi.”

Cậu cười nói: “Tốt quá rồi.”

Thật tuyệt khi cha mẹ ruột của Ân Mạc Thù đã không bỏ rơi hắn, đây là điều giúp chữa lành hơn bất cứ điều gì khác.

Cậu đến đây, cuối cùng đã tìm thấy thứ gì đó tốt hơn nguyên tác.

Cậu cũng không nghe Hạ Chỉ giải thích nguyên nhân trong đó mà đã vui vẻ rời đi.

Hạ Chỉ ngẩn người một hồi lâu bỗng mỉm cười: “Miên Miên nó thật sự rất thích Mạc Thù.”

“Đúng đó, em không biết nó thích Mạc Thù thế nào đâu.” Nói đến chuyện này Thi Nghi lại hăng hái hẳn lên, hưng phấn nói chuyện của hai người cậu với Hạ Chỉ.

Tối đến Bạch Kỳ Thụy và Hạ Chỉ ở lại ăn cơm.

Sau khi không còn camera nữa, lúc này mới thật sự là ngày gia đình.

Mọi người quây quần bên nhau trong bữa tối đầm ấm, vui vẻ.

Hạ Chỉ gắp thức ăn cho Cố Cẩm Miên, sau đó lại cẩn thận gắp thức ăn cho Ân Mạc Thù, thấy Ân Mạc Thù không từ chối, bà vui mừng đến mức mắt đỏ hoe.

Cố Cẩm Miên chớp mắt, sau khi cậu xuyên vào trong truyện gặp được ba người mẹ, một Thi Nghi, một Hạ Chỉ và một Viên Mạn Lệ, là ba người phụ nữ khác nhau hoàn toàn nhưng trong đó, đôi lúc Thi Nghi và Hạ Chỉ lại rất giống nhau.

Thời điểm vừa nhìn thấy Thi Nghi, Thi Nghi cũng cẩn thận như thế, thỉnh thoảng lại thoáng thấy đôi mắt ửng hồng của bà.

Lòng Cố Cẩm Miên mềm nhũn.

Hóa ra mẹ là như vậy.

Cơm nước xong, Bạch Kỳ Thụy và Hạ Chỉ lên phòng cho khách ở trên tầng, còn Ân Mạc Thù đương nhiên về ngủ ở biệt thự của Cố Cẩm Miên.

Còn xách theo một đống quà to đùng.

Bạch Kỳ Thụy và Hạ Chỉ không đến tay không, họ tặng Cố Cẩm Miên nhiều món quà nhất, Cố Cẩm Miên nhìn thoáng qua thấy đều là những thương hiệu hiếm hoi trên thị trường chỉ chuyên phục vụ những nhóm người đặc biệt, duy chỉ có một chiếc đồng hồ có thương hiệu thường thấy nhưng chiếc đồng hồ này cũng là phiên bản giới hạn mà người thường không thể mua được.

Đúng là nhà tư bản có khách hàng trải rộng toàn cầu có khác.

Vừa vào phòng Cố Cẩm Miên đã dán mắt vào Ân Mạc Thù.

Ân Mạc Thù dường như không nhìn thấy ánh mắt với khát khao muốn biết mãnh liệt kia mà thuần thục vào phòng để quần áo lấy đồ ngủ ra: “Tôi tắm trước đã.”

Hử?

Được, vậy cậu cũng tắm.

Cố Cẩm Miên cầm đồ ngủ đến phòng tắm khác.

Đợi đến lúc Ân Mạc Thù đi ra, Cố Cẩm Miên đã tắm rửa sạch sẽ ngồi nghệt ra trên ghế sô pha, tóc tai ướt nhẹp nhìn hắn.

Giờ có thể nói chuyện hôm nay với cậu được rồi chứ.

Ân Mạc Thù dừng một chút rồi đi đến, ngồi xuống bên cạnh cậu: “Hôm nay là ngày gia đình, mùa chương trình nào cũng có, lúc ký hợp đồng trước đó đạo diễn Trình cũng đã nói qua.”

“Vâng.”

Ân Mạc Thù: “Nên tôi đã sớm chuẩn bị một chút.”

Bọn họ ai cũng biết có chủ đề này.

Cố Cẩm Miên biết nhưng không nói với Ân Mạc Thù là muốn để hắn yên tâm quay phim, cũng không muốn bóc lại vết sẹo của hắn.

Ân Mạc Thù cũng biết nhưng hắn không muốn Cố Cẩm Miên phải gánh chịu những điều đó một mình, thấy người khác cười cợt bọn hắn không xứng với nhau mà phải giả vờ bình tĩnh đi tới đi lui trong phòng livestream.

“Nên anh đã mời người nhà họ Ân và chú dì đến à?”

“Là Bạch Kỳ Thụy chủ động tới tìm tôi.” Ân Mạc Thù nói.

Vừa nói đến Bạch Kỳ Thụy, Cố Cẩm Miên trở nên thận trọng hơn, cậu ngửa đầu nhìn Ân Mạc Thù, nhỏ giọng nói: “Anh đã đồng ý rồi.”

Có đôi khi cậu rất thông minh nhưng có lúc lại đơn thuần đặt toàn bộ suy nghĩ của mình vào ánh mắt, khiến người ta vừa nhìn đã biết được cậu đang nghĩ gì.

Ân Mạc Thù nói: “Tôi không hận bọn họ.”

Cố Cẩm Miên à một tiếng, ngồi thẳng lên.

“Bọn họ không bỏ rơi tôi, người đã bỏ rơi tôi là bà ngoại.”

“Nhà họ Hạ chỉ là một gia đình bình thường, Hạ Chỉ với Bạch Kỳ Thụy quen nhau, yêu nhau hồi học đại học, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn, người nhà họ Hạ rất phấn khởi song cũng vô cùng cẩn thận.”

Lúc Ân Mạc Thù nói về thân thế của mình không có tâm trạng gì đặc biệt.

Thật ra Cố Cẩm Miên nghe mở đầu đã đoán được chuyện xảy ra sau đó.

Khoảng cách chênh lệch giữa nhà họ Hạ và nhà họ Bạch không biết bằng bao nhiêu nhà họ Ân nữa.

Hạ Chỉ có thể kết hôn với Bạch Kỳ Thụy, người nhà họ Hạ dù nằm mơ cũng muốn cười tỉnh. Một mình Bạch Kỳ Thụy đã đưa bảy người của nhà họ Hạ lên một tầm cao mà họ không bao giờ có thể tự mình vươn tới được.

Tuy Hạ Chỉ và Bạch Kỳ Thụy thật lòng yêu nhau mới kết hôn nhưng người nhà họ Hạ ăn được lợi lộc lớn như vậy cũng lo lắng không thôi, rất sợ hôn nhân của hai người sẽ xảy ra vấn đề dù chỉ một chút.

Lúc Hạ Chỉ sinh con bọn họ đều vô cùng vui vẻ, điều này sẽ càng củng cố hôn nhân giữa Hạ Chỉ và Bạch Kỳ Thụy, bọn họ vui đến nỗi còn tự mình đến chăm sóc đứa bé, chỉ sợ đứa bé sẽ gặp chuyện gì đó.

Nhưng dần dần bọn họ bắt đầu hoảng.

Bọn họ phát hiện ra sự bất thường của đứa bé cũng như trong nguyên tác đã đề cập, bọn họ nghi ngờ đứa bé mắc hội chứng thiên sứ, trí thông minh khi trưởng thành sẽ có vấn đề.

Ngay cả khi không bị bệnh thì đứa bé chỉ biết cười này cũng không bình thường.

Vốn đã căng thẳng, họ lại càng hoảng sợ hơn.

Người thừa kế của nhà họ Bạch sao có thể như vậy được.

Mà Hạ Chỉ lại vô cùng yêu thương đứa con này, người nhà họ Hạ thăm dò xem bao giờ bà định sinh đứa thứ hai nhưng Hạ Chỉ chưa còn ý định này, Bạch Kỳ Thụy đã tỏ ra từ chối thẳng thừng. Bạch Kỳ Thụy biết cơ thể Hạ Chỉ không tốt nên không muốn bà sinh thêm đứa nữa để chịu khổ.

Sự hoảng loạn và lòng tham đã thôi thúc bọn họ đưa ra một quyết định ngu xuẩn.

Khi đó Hạ Chỉ và Bạch Kỳ Thụy rất bận, thường xuyên phải ra nước ngoài, đi một lần tận mấy tháng mới về.

Vì thấy người nhà họ Hạ chăm sóc đứa bé vô cùng chu đáo nên hai người yên tâm giao đứa bé lại cho bọn họ chăm sóc. Khi ấy, người nhà họ Hạ đã giấu Ân Mạc Thù đến một thành phố khác rồi đặt một cái bẫy.

Ba tháng sau Hạ Chỉ và Bạch Kỳ Thụy quay về, bọn họ mới nói đứa bé đã mất tích từ ba tháng trước.

Ba tháng, dù nhà họ Bạch có tài giỏi đến cỡ nào thì muốn tìm một người biến mất từ ba tháng trước cũng khó vô cùng.

Cuối cùng điều tra được, đứa bé bị bọn buôn người đưa ra nước ngoài.

Hai người dĩ nhiên sẽ oán trách người nhà họ Hạ nhưng lúc trước bọn họ chăm sóc đứa bé rất chu đáo nên không ai nghi ngờ bọn họ, cho nên nỗi oán trách này cũng không kéo dài được lâu.

Đối với người nhà họ Hạ mà nói, oán hận không sao cả, đến cuối cùng cũng biến mất thôi. Hôn nhân của hai người ổn định, sau đó sẽ sinh một người thừa kế mới, đó mới là điều quan trọng.

Nhưng bọn họ không ngờ Hạ Chỉ và Bạch Kỳ Thụy lại không sinh con nữa.

Bọn họ tự mình đến đất nước đó để tìm con, cũng định cư ở đó rất nhiều năm và không quay về nơi thương tâm này nữa.

Nhưng họ không biết đứa con của mình lại đang ở một thành phố cách đó không xa.

Cố Cẩm Miên nghe mà thổn thức trong lòng, còn thấy hơi khó chịu.

“Thật ra bọn họ rất yêu anh.” Giọng Cố Cẩm Miên rầu rĩ.

“Ừ, cho nên tôi không hận bọn họ.” Ân Mạc Thù đáp.

“Cũng không yêu bọn họ.”

Cố Cẩm Miên kinh ngạc ngẩng đầu.

Không biết từ khi nào Ân Mạc Thù đã đến gần cậu, lúc Cố Cẩm Miên ngẩng đầu, hắn thuận thế cúi người rồi nâng gáy Cố Cẩm Miên lên hôn xuống.

Hôn sâu vô cùng.

Giống như muốn hút hết không khí trong người cậu.

Cố Cẩm Miên ngây người, cậu cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Có lẽ vì đã nghe nhiều chuyện của Ân Mạc Thù khi còn nhỏ như vậy nên không nỡ đẩy hắn ra, mặc cho hắn vừa hôn vừa cắn, nguyện nuốt hết nỗi buồn cùng sự giận dữ vào trong người mình.

Hậu quả của việc không từ chối khi ấy là cậu bị Ân Mạc Thù hôn đến nỗi tay chân nhũn ra.

Ân Mạc Thù ôm chặt eo Cố Cẩm Miên, hơi thở nóng rực phả vào yết hầu của cậu: “Miên Miên, tôi đã thỏa hiệp. Tôi không chấp nhận được chuyện người khác thèm muốn em.”

Cố Cẩm Miên bị hun bỏng đến nỗi trái tim cũng run rẩy, sống lưng tê dại.

Ân Mạc Thù bế cậu vào giường.

Đang hôn thì bị một cuộc điện thoại cắt ngang, Ân Mạc Thù phải nghe một cuộc gọi rất dài.

Cố Cẩm Miên chậm rãi nhắm hai mắt, giả vờ ngủ.

Ngón tay bên dưới túm chặt vào tấm chăn.

Câu lắng nghe tiếng tim mình loạn nhịp, nghĩ rằng thật sự có điều gì đó không ổn rồi.

Bọn họ có phải nên thoát khỏi trạng thái ràng buộc này càng sớm càng tốt hay không.

Mối tình giả của họ ban đầu vốn là muốn giúp cậu thoát khỏi cảnh xấu hổ, sau đó lại để chứng minh Ân Mạc Thù không phải được bao nuôi mà tiếp tục.

Dù là ai thì lúc này cũng không cần phải vờ yêu như vậy nữa.

Trái tim Cố Cẩm Miên bỗng nhiên siết chặt, hơi thở rối loạn.



Buổi tối không sờ đến điện thoại, ngày hôm sau lúc Cố Cẩm Miên mở điện thoại ra thấy các chủ đề liên quan vẫn còn treo trên hotsearch.

Bí mật giới nhà giàu còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình, đám dân mạng ăn dưa phấn khích vô cùng, đã qua một đêm rồi mà lúc này vẫn còn rất nhiều người đang thảo luận.

Cố Cẩm Miên phát hiện fan của Ân Mạc Thù lại tăng lên rất nhiều.

Vô cùng chân thực.

Siêu thoại cp của bọn họ rộn ràng hệt như đang ăn mừng năm mới.

【Ai đó nói họ không xứng đôi, giờ đến mà xem họ xứng đôi cỡ nào kìa [ hình ảnh ] 】

【Ai nói muốn môn đăng hộ đối ấy nhỉ, vào mà xem cái gì mới thật sự là môn đăng hộ đối [Hình ảnh]】

【Em phấn khích quá đến giờ chưa ngủ nữa, đang làm ổ trên giường nè.】

【Áu áu áu, đẹp đôi quá đẹp đôi quá, mị chỉ muốn nói đây chính là ông trời tác hợp, không có một đám cưới thế kỷ thì không có cách kết thúc được đâu @ Thi Nghi. 】

Cố Cẩm Miên: “…”

Fan cp của bọn họ không chỉ photoshop ảnh cưới của cậu với Ân Mạc Thù mà còn lấy tài sản công khai của nhà họ Cố và nhà họ Bạch bên ngoài để làm bản đồ số liệu môn đăng hộ đối, đồng thời bắt đầu tưởng tượng đám cưới của bọn họ sẽ được tổ chức ở đâu.

Xin lỗi.

Cố Cẩm Miên áy náy suy nghĩ, kết hôn là chuyện không thể, show kết thúc xong là bọn họ phải “Chia tay” rồi.

Cố Cẩm Miên không muốn xem nữa, cậu xem lại cảnh livestream của mấy cặp đôi khác ngày hôm qua.

Hot nhất trong đó vẫn là Hàng Uyển Đình và Quý Nam. Ngày hôm qua bọn họ đến nhà họ Quý, người nhà họ Quý ai nấy đều tỏ ra rất có lệ, dân mạng đều đang thảo luận rằng nhà họ Quý không thích Hàng Uyển Đình.

Cố Cẩm Miên tùy tiện nhìn một chút rồi ngồi dậy.

Ân Mạc Thù đã không còn ở trên giường, hôm nay hắn phải đón chuyến máy bay sớm về đoàn phim nên có lẽ đã đi từ sớm rồi.

Cố Cẩm Miên ngồi trên giường lầm bầm: “Là Bạch thiếu gia rồi còn muốn quay phim nữa.”

“Vậy mấy bộ phim nhỏ của tôi, Bạch thiếu gia có để ý nữa không thế?”

Lầm bầm mấy câu mới uể oải xuống giường.

Hôm nay thứ hai, anh cả anh hai đều đi làm nên cậu phải dậy để tiễn Bạch Kỳ Thụy và Hạ Chỉ về.

Bạch Kỳ Thụy và Hạ Chỉ đều rất vui, khóe miệng cứ cong mãi. Lúc đi Hạ Chỉ còn đưa cho cậu một tấm thẻ mở cửa: “Miên Miên, chúng ta vừa mua một căn nhà nhỏ ở ngay phía đối diện, con thỉnh thoảng đến chơi nhé.”

Cố Cẩm Miên chỉ có thể đồng ý.

Đợi bọn họ đi rồi, lúc cậu muốn về lại thấy Quý Nam mang vẻ mặt như chết cha chết mẹ nhìn mình.

Sau gã cách đó không xa còn có Hàng Uyển Đình đang oán hận cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Cố Cẩm Miên: “…?”

Vừa tiễn hai người kia đi lại có hai người khác đến.

Cố Cẩm Miên: “Mấy người cũng đến xem cái gì được gọi là môn đăng hộ đối do ông trời tác hợp hả?”

Quý Nam: “…”

“Miên Miên, em thật sự muốn ở bên Ân Mạc Thù à?” Mắt Quý Nam nổi đầy tia máu, giọng cũng khàn đặc.

Hiển nhiên ngày hôm qua với gã mà nói là một ngày đầy bực bội và đau khổ, gã cũng dự đoán được việc đưa Hàng Uyển Đình về nhà sẽ là như vậy nhưng khi trải qua vẫn bực bội không thôi, đau khổ hơn là sau khi kết thúc livestream, gã nhìn thấy tin tức trên mạng.

Toàn mạng đều đang thảo luận tưng bừng về chuyện Ân Mạc Thù là con trai của Bạch Kỳ Thụy.

Trước kia dù Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù có tỏ ra ngọt ngào cỡ mấy gã cũng không cảm thấy có tí nguy cơ nào, bởi vì gã cho rằng Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù sẽ chia tay giống gã với Hàng Uyển Đình, gã còn luôn miệng nói gì mà môn đăng hộ đối, chê bai Ân Mạc Thù.

Không ngờ, không ngờ rằng…

Lúc biết Ân Mạc Thù là con trai của Bạch Kỳ Thụy, biết được mình thật sự sẽ đánh mất Cố Cẩm Miên, gã mới nhận ra mình không thể buông bỏ người đã luôn theo sau lưng mình từ nhỏ ấy.

Tâm trạng hỗn loạn mà phức tạp ập thẳng vào tâm trí gã, cả đêm gã không ngủ nổi, đến sáng cũng không muốn nói chuyện với người nhà và Hàng Uyển Đình mà nghe theo trái tim mình chạy đến đây.

Gã không chấp nhận, gã không muốn chịu thua.

Cố Cẩm Miên bị gã làm cho tức cười.

Tâm trạng cậu vốn đã không tốt cho lắm lại gặp ngay thằng ngu này, đã thế Hàng Uyển Đình chẳng hiểu sao cứ nhìn cậu với ánh mắt oán độc, thoáng cái làm cơn cáu kỉnh của Cố Cẩm Miên bùng nổ.

Cậu giận quá bật cười, cười đến ngọt ngào vô cùng: “Đúng thế, lúc này đang có mấy trăm vạn người chúc phúc cho bọn tôi đó, lẽ nào không có ai chúc phúc cho mấy người à?”

Cậu thấy Hàng Uyển Đình siết chặt tay lại.

Cố Cẩm Miên tiếp tục biểu diễn: “Ầy dà, bọn tôi đẹp đôi như thế lại yêu thương nhau đến vậy, không kết hôn thì khó mà kết thúc lắm. Đến lúc đó tôi sẽ nói với Ân Mạc Thù một tiếng, bảo anh ấy rộng lượng đừng chấp mấy kẻ bỉ ổi rồi gửi thiệp mời đám cưới cho mấy người nhé.”

“Được.”

Hở? Ai đang nói chuyện đó.

Cố Cẩm Miên vừa quay đầu đã thấy anh cả của mình với Ân Mạc Thù đang đứng gần đó.

Ân Mạc Thù mặc một bộ quần áo thể thao màu xám, tinh thần sảng khoái, mặt mày tươi cười nhìn cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.