Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 48



Edit: Lune

Cố Cẩm Miên vọt tới bên cạnh rào chắn, tay chống lên tấm gỗ rồi nhảy vào trong, tiếp tục chạy thẳng tới chỗ Ân Mạc Thù.

Mọi người xung quanh đều bị cậu làm cho giật mình, nhất là người bị cậu đẩy ra.

Bọn họ khó hiểu nhìn cậu, có người còn gọi một tiếng.

Thế nhưng cậu chạy quá nhanh, lướt qua hệt như một cơn gió, sức mạnh bùng nổ mà không ai ở hiện trường có thể so sánh được, nhoáng một cái đã chạy tới khu vực gần Ân Mạc Thù.

Dĩ nhiên Ân Mạc Thù cũng nhìn thấy cậu.

Trông thấy vẻ mặt lo lắng sợ hãi của cậu cùng đôi mắt ướt át.

Con ngựa cũng cảm nhận được khí thế hung hăng của cậu, hoảng sợ hí lên một tiếng, khác hẳn vẻ dịu dàng ngoan ngoãn ban nãy, nó nâng móng đá lung tung, bắt đầu mất kiểm soát.

Khuôn mặt của Cố Cẩm Miên trở nên tái nhợt, càng sợ hãi lại càng bốc đồng hơn.

Ân Mạc Thù ngây người, vội vàng ghì lại dây cương muốn tránh cậu nhưng có lẽ con ngựa bị hoảng sợ nên không dễ điều khiển.

Ân Mạc Thù sợ ngựa chạy lung tung sẽ làm Cố Cẩm Miên bị thương. Hắn nhanh chóng suy nghĩ, ngay lúc ngựa còn chưa dừng hẳn, chân phải đã rút ra khỏi bàn đạp, duỗi chân phải chuẩn bị nhảy xuống.

Hắn đã chuẩn bị tốt trường hợp đứng không vững hay lảo đảo mấy bước, thậm chí là ngã sấp xuống.

Nhưng một giây sau đã được người kia ôm chặt lấy.

Cố Cẩm Miên dùng hết sức ôm lấy eo Ân Mạc Thù.

Lông mày của Ân Mạc Thù nhíu chặt, đang muốn lớn tiếng hỏi cậu xem rốt cuộc đang làm cái gì.

Lúc quay đầu lại thấy ngón tay Cố Cẩm Miên để bên eo mình túm chặt đến độ trắng bệch.

Đồng thời cảm nhận được cánh tay cậu không kiềm chế được mà run rẩy.

Ân Mạc Thù ngẩn ra một lúc, đột nhiên đã hiểu vì sao.

Trái tim lập tức tan chảy thành một vũng nước, thông qua sự lo lắng và hoảng hốt của cậu mà biết được chân tướng.

Cố Cẩm Miên vẫn còn đang run rẩy.

Cậu đang nhắm mắt vừa liều mạng ôm hắn vừa lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Lúc tranh tài trong chương trình《Bốn Mùa Trao Em》lần trước, Ân Mạc Thù đã phát hiện mỗi khi Cố Cẩm Miên sợ hãi hay lo lắng sẽ vô thức lẩm bẩm gì đó.

Lần trước là “Chồng ơi cố lên”.

Còn lần này?

Ân Mạc Thù vừa cầm bàn tay tái nhợt của cậu vỗ về, vừa nghiêng đầu đến gần cậu muốn nghe xem cậu đang nói gì.

Sắc mặt Cố Cẩm Miên trắng bệch giống tay, cũng căng thẳng như thế, trên mặt lộ ra vẻ căm hận xen lẫn hoảng sợ, đôi môi tái nhợt run lên mang theo nỗi oán hận cố chấp.

“Hà Bất Tẫn chó chết! Hà Bất Tẫn chó chết! Hà Bất Tẫn chó chết!…”

Ân Mạc Thù: “…”

Vẻ mặt của hắn lập tức trở nên đáng sợ vô cùng.

Tâm trí Cố Cẩm Miên không ngừng nghĩ tới cảnh Ân Mạc Thù ngã ngựa theo nguyên tác.

Cú ngã năm ấy là bước ngoặt cuối cùng trong cuộc đời hắn.

Trước kia có bao nhiêu thăng trầm, vừa thấy hi vọng đã lại nghênh đón tuyệt vọng, hắn trắc trở leo lên, thế rồi ở ngay thời điểm huy hoàng nhất lại chào đón một đòn đánh thảm thiết nhất.

Sau khi hắn bị ngựa hất xuống, không chỉ ngã gãy chân mà ngay cả cột sống cũng xuất hiện vấn đề.

Quảng cáo đó dĩ nhiên không thể quay tiếp được nữa.

Bị đối thủ cạnh tranh lớn nhất của nam chính lấy đi, còn ôm một hợp đồng đại ngôn cao cấp bậc nhất.

Fan của nam chính và Ân Mạc Thù lần đầu tiên đứng trên cùng một mặt trận chửi người.

Nhất là fan của Bách Tâm Vũ chửi cực kỳ tàn nhẫn.

Những lời mắng nhiếc trên mạng diễn ra dữ dội, nhưng không ai biết Ân Mạc Thù đang phải đối mặt với những gì trong bệnh viện.

Về sau thậm chí hắn còn gặp khó khăn trong việc đi lại.

Những lời động viên mạnh mẽ lên của fan cũng không còn.

Ánh sáng chưa từng tắt trong mắt hắn cũng ngập tràn nguy hiểm.

Trong phần đời ngắn ngủi còn lại của mình, hắn đã kiệt sức từng chút một trong tình trạng này

Nhưng nó chỉ là vài dòng ngắn ngủi ở chương cuối mà Cố Cẩm Miên đọc được.

Lúc đó chỉ thấy khó chịu và tức giận, nhưng bây giờ đối mặt với Ân Mạc Thù chân thực, Cố Cẩm Miênlại càng sợ hãi đến phát hoảng.

Đồng thời lòng căm thù đối với Hà Bất Tẫn cũng lên tới đỉnh điểm.

Nếu Ân Mạc Thù thật sự xảy ra chuyện gì, dù cậu có làm ma cũng phải đánh cho Hà Bất Tẫn bẹp gí, khiến hắn phải ngồi trên xe lăn mà gõ chữ.

Có thể nói là dựa vào nỗi hận đối với Hà Bất Tẫn mà chống đỡ được nỗi sợ hãi của mình, cậu chửi liên tục mấy chục câu liền mới bình tĩnh lại được, sau đó phát hiện Ân Mạc Thù không ngã.

Cậu chớp chớp mắt, đầu óc vẫn chưa tỉnh hẳn ngẩng đầu lên.

Lập tức bắt gặp nụ cười thâm trầm của Ân Mạc Thù.

Cố Cẩm Miên: “…”

Cậu biết mình rất bốc đồng, nhưng khi ấy cơ thể bị nỗi sợ hãi khống chế, đầu óc vốn không thể nào kiểm soát được.

Cậu nghĩ Ân Mạc Thù có thể sẽ mắng mình giống lúc hắn định tranh luận với fan của Hàng Uyển Đình.

Nhưng không nghĩ Ân Mạc Thù lại cười đáng sợ như thế.

Đáng sợ chưa từng thấy.

“Em đang chửi ai đó?”

Cậu chửi đến mấy chục câu liền, muốn giấu cũng không giấu nổi nên Cố Cẩm Miên bèn thẳng thắn thừa nhận: “Em đang chửi Hà Bất Tẫn!”

Nói xong lại thấy tức.

“Ồ?” Ân Mạc Thù cười càng tươi hơn, ánh sáng lập lòe trong mắt, cảm giác lạnh lẽo dần tràn ra ngoài, gắt gao bao chặt lấy Cố Cẩm Miên.

Trái tim của Cố Cẩm Miên co lại, cảm giác bị áp bức ngột ngạt như không thể thở nổi, đầu óc cũng choáng váng từng cơn.

“Thật ra, Ân Mạc Thù… giấc mơ kia của anh là thật, đúng là anh đang sống trong một quyển sách.”

Cố Cẩm Miên nuốt nước miếng: “Chính tên Hà Bất Tẫn chó chết kia đã viết anh khổ sở như vậy đấy, em mà gặp anh ta nhất định sẽ đập cho một trận!”

Lúc nhân viên công tác chạy qua, ở đây đột nhiên nổi từng cơn gió lạnh lẽo, không mạnh nhưng hết sức khủng khiếp.

Giống như nụ cười của Ân Mạc Thù.

Mà giờ trước mặt hắn, người như đạp lên phong hỏa luân vô địch phá tan một đống người vừa rồi – Cố Cẩm Miên lại trông có vẻ nhỏ bé đáng thương bất lực dưới cơn gió đó.

Đạo diễn muốn mở miệng nói cậu cũng không nỡ.

Ân Mạc Thù cười nói: “Tốt.”

Cũng không biết tốt cái gì.

Ân Mạc Thù tháo găng tay đưa cho trợ lý, sau đó mỉm cười bước đi.

Đạo diễn run người dưới cơn gió lạnh lẽo: “Chưa đến cuối tháng mười mà đã vào đông rồi à? Sao lạnh thế nhỉ?”

Phó đạo diễn: “Cũng sắp đến mùa đông rồi.”

Cố Cẩm Miên mờ mịt ngẩng đầu, giờ mới phản ứng được mình vừa nói gì.

Một đám nhân viên công tác vẫn còn đang nhìn cậu.

Cậu nhớ lại đến cảnh tượng hấp tấp ban nãy của mình rồi nghĩ đến việc mình buồn cười thế nào trong mắt nhân viên công tác đang làm việc.

Cố Cẩm Miên: “…”

“À hiểu lầm hiểu lầm ấy mà!” Cố Cẩm Miên cười ha ha nói.

Ánh mắt cậu vẫn còn ướt dầm dề, gò má ửng hồng vì chạy nhanh, cười xấu hổ trông rất đáng yêu.

Có người không đành lòng mở miệng, ra vẻ đã hiểu đã hiểu.

Nhưng lại có một vị thẳng nam với chỉ số EQ thấp – phó đạo diễn mở miệng hỏi: “Chúng tôi đã hiểu lầm gì đó hay cậu đã hiểu lầm gì đó?”

Cố Cẩm Miên: “…”

Vì đã có kinh nghiệm trải qua những màn đội quần cực phong phú của bản thân nên giờ cậu đã có thể động não một cách thoải mái tự nhiên trong những tình huống như vậy, không còn hoang mang như cũ.

Cậu tìm được căn nguyên của sự hiểu lầm.

Viên Mạn Lệ vẫn còn đứng đó.

Cậu lập tức nói sang chuyện khác: “Sao bà ấy lại ở trong đây!”

Nếu không phải thấy bà ta đứng trong này rồi nhìn Ân Mạc Thù một cách kinh khủng như thế thì cậu cũng sẽ không nghĩ đến cảnh ngã trong nguyên tác, sẽ không làm ra một trận chê cười như vậy.

Quả nhiên sự chú ý của đạo diễn bị cậu dời đi: “Bà ấy thường xuyên đến đây, bộ phim vừa bắt đầu quay đã đến.”

Đạo diễn có vẻ như khá đau đầu: “Chúng tôi cũng không thể đuổi đi được, bà ấy nhìn qua có vẻ hơi…”

Đạo diễn không nói ra.

Cố Cẩm Miên đoán là hơi đáng sợ hoặc tinh thần không bình thường.

Khi ấy hotsearch lên mấy cái, bọn họ đều là người trong giới nên chắc chắn đều biết Viên Mạn Lệ là mẹ nuôi của Ân Mạc Thù, quả thật không tiện đuổi.

Cố Cẩm Miên cảm thấy lòng người thật sự phức tạp và khó đoán.

Khi đọc nguyên tác, cậu luôn nghĩ Viên Mạn Lệ rất ghét và căm hận Ân Mạc Thù.

Sau khi đến đây, cậu mới thấy trên những nhân vật chân thật này không chỉ có mặt phiến diện đơn giản như vậy.

Đúng là Viên Mạn Lệ không thích Ân Mạc Thù, bà ta đổ toàn bộ nỗi đau thương mình phải nhận lên người Ân Mạc Thù, ghét hắn oán hận hắn.

Đồng thời lại có mong muốn kiểm soát đáng sợ hơn so với những người mẹ bình thường đối với Ân Mạc thù, muốn Ân Mạc Thù cũng giống như bà ta, không thể chấp nhận được chuyện Ân Mạc Thù bay đến nơi xa đầy ánh sáng mà bà ta không nhìn thấy.

Bà ta vẫn luôn nghĩ rằng Ân Mạc Thù cũng cô độc bi thương giống mình, điều này khiến bà ta cảm thấy thỏa mãn.

Cho nên lúc bà ta biết cậu và Ân Mạc Thù đang yêu nhau mới giận dữ như vậy.

Khi bà ta biết Ân Mạc Thù thật ra còn có một người mẹ ruột có quyền thế lại yêu hắn, có một gia tộc cường đại lại càng thêm phẫn nộ rồi đứng trước bờ vực sắp sụp đổ.

“Mấy người không dám đuổi bà ấy đi, không sợ sẽ có chuyện khác xảy ra à?” Giọng Cố Cẩm Miên lạnh lùng hà khắc.

Có thể xảy ra chuyện gì được, bên cạnh Ân Mạc Thù có không biết bao nhiêu người đang bảo vệ kìa.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng đạo diễn không dám nói ra nên vẫn bảo người tới khuyên Viên Mạn Lệ.

Cố Cẩm Miên chần chừ một lúc rồi đi về phía Ân Mạc Thù.

Đang giờ cơm trưa của đoàn phim, cậu cầm một hộp cơm lên rồi ngồi xuống bên cạnh Ân Mạc Thù.

Ân Mạc Thù đang chậm rãi ăn cơm, mỗi một thìa cơm đều giống như được đo lường chính xác từ trước, hệt như một người máy không có cảm xúc.

Cố Cẩm Miên nhìn một lúc mới lên tiếng: “Em không ngờ anh lại biết cưỡi ngựa đó, đẹp trai cực.”

Ân Mạc Thù không ừ hử.

Cố Cẩm Miên dịch mông, lùi ra rồi lại tới gần từng chút một giống như một đứa trẻ bị rối loạn tăng động giảm chú ý: “Thật ra anh mắng em vài câu cũng không sao mà, em sẽ không giận như lần trước đâu.”

Ân Mạc Thù vẫn không lên tiếng, chuyên tâm ăn cơm, Cố Cẩm Miên giống như có thể nhìn thấy ba chữ “Ăn không nói” trên trán hắn.

Cố Cẩm Miên thẳng thắn: “A Thù, em sai rồi mà.”

Động tác Ân Mạc Thù hơi ngừng lại, tiếp tục như không có việc gì rồi ăn cơm, chẳng qua cuối cùng cũng chịu mở miệng, giọng hắn hững hờ: “Em sai ở đâu?”

“Em không nên lỗ mãng xông lên như thế, tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm không nói còn suýt nữa khiến anh bị thương, sau này em sẽ bình tĩnh hơn.”

Ân Mạc Thù: “Còn gì nữa không?”

“Dạ?” Cố Cẩm Miên suy nghĩ một hồi: “Có phải em làm chậm tiến trình quay phim rồi không?”

Vẻ mặt Ân Mạc Thù thản nhiên: “Em chửi người khác không sai à?”

Cố Cẩm Miên: “…?”

“Em chửi anh ta không đúng?” Riêng đối với chuyện này, Cố Cẩm Miên kiên quyết không thừa nhận mình sai dù chỉ một chút: “Em không chỉ muốn chửi anh ta mà còn muốn nhét anh ta vào bao tải nữa!”

Ân Mạc Thù đặt đũa xuống, mỉm cười nhìn cậu.

Cảm giác lạnh lùng đáng sợ kia lại ập tới nhưng Cố Cẩm Miên quyết không cúi đầu, bướng bỉnh nhìn hắn.

Ân Mạc Thù bị cậu làm cho tức đến độ bật cười: “Chỉ vì anh ta đã viết một nhân vật rất thảm?”

“Không phải một nhân vật, là anh đó! Người khác sống chết em quan tâm làm gì.” Cố Cẩm Miên giận đùng đùng.

Ân Mạc Thù ngây người, sau đó trên mặt lộ ra một biểu cảm rối rắm phức tạp mà Cố Cẩm Miên nhìn không hiểu.

Cố Cẩm Miên thấy hắn thả lỏng rồi lại nói tiếp: “Hơn nữa anh ta còn cố ý nhằm vào, muốn hành hạ một cách không có logic.”

Ân Mạc Thù: “…”

Hắn kìm lại cơn giận, nói: “Anh ta là một tác giả, khi viết ra từng nhân vật đều sẽ có cân nhắc riêng của mình, có lẽ là có lý do gì đó.”

“Có thể có lý do gì được?” Sự căm ghét và thành kiến của Cố Cẩm Miên đối với Hà Bất Tẫn không hề giảm bớt sau khi xuyên vào sách mà ngày càng sâu sắc hơn khi cậu tiếp xúc với Ân Mạc Thù chân thật: “Em thấy anh ta bị thần kinh thì có!”

Ân Mạc Thù: “…”

Hắn cười nhạt một tiếng, trên trán bắt đầu nổi gân xanh.

Bầu trời u ám, chẳng giống như sắp mưa nhưng cũng không thấy mặt trời đâu cả, áp suất không khí bị ép xuống rất thấp, vừa lạnh vừa ngột ngạt.

Bữa ăn tiếp đó diễn ra trong im lặng.

Ân Mạc Thù ăn xong trước, đứng dậy nói: “Tôi đi quay phim.”

“À.”

Hai người không ai nhìn ai.

Đợi Ân Mạc Thù đi rồi, Cố Cẩm Miên vứt hộp cơm lên bàn, không muốn ăn nữa.

Ân Mạc Thù lại không đứng cùng mặt trận với cậu để chửi Hà Bất Tẫn, rõ ràng Hà Bất Tẫn đã viết hắn thảm như thế.

Điều này không hợp lý!

Chẳng lẽ các nhân vật dưới ngòi bút của Hà Bất Tẫn đều tự nhiên có tình cảm với hắn, ai cũng không thể nói được?

Nghĩ tới điều này có thể như vậy, Cố Cẩm Miên càng tức, hơn nữa còn thấy tủi thân.

Trong khoảng thời gian này, cậu đối với Ân Mạc Thù tốt như thế mà vẫn còn kém “Người cha cặn bã” đó thì thôi đi, nhưng vừa mới chửi một câu mà đã nổi giận là sao?

Mặc dù cậu không chỉ chửi một câu.

Cố Cẩm Miên càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.

Cậu nói Ân Mạc Thù sống trong một quyển sách, đồng thời cũng lôi cả tên tác giả ra nhưng Ân Mạc Thù lại nhanh chóng tiếp nhận. Người bình thường sao có thể tiếp nhận chuyện phi khoa học như này được, nhất định Ân Mạc Thù tin giấc mơ kia của mình là thật, đối với tác giả thiên vị giống như Bách Tâm Vũ.

Được, cậu chính là một tên hề.

Mẹ ruột không so được với người cha cặn bã.

Cơn giận lần này của Cố Cẩm Miên vô cùng nghiêm trọng.

Cậu lấy điện thoại ra, mở nhóm bốn người lên.

Cố Cẩm Miên: “Còn nhớ Ân Mạc Thù từng mơ thấy anh ấy đang sống trong một quyển sách còn nhân vật chính là Bách Tâm Vũ không, giờ đã biết tác giả của quyển sách kia tên là Hà Bất Tẫn.”

Chưa đầy một lúc Bách Tâm Vũ đã nhắn lại.

Bách Tâm Vũ: “A đù! Giấc mơ đó vẫn tiếp tục à?”

Mặt mày Cố Cẩm Miên lạnh tanh gõ chữ.

Cố Cẩm Miên: “Cậu không muốn nói gì à?”

Một lúc sau Bách Tâm Vũ mới nhắn.

Bách Tâm Vũ: “Hà Bất Tẫn ngu xuẩn?”

Cố Cẩm Miên gửi một bao lì xì lớn vào trong nhóm.

Động tác nhận lì xì đôi khi lại là hành động trong vô thức, không hề thông qua bộ não. Đỗ Bạch An nhận lì xì xong, không nói lời nào thì ngại quá nên cũng run rẩy nhắn một câu.

Đỗ Bạch An: “Hà Bất Tẫn ngu xuẩn.”

Bách Tâm Vũ: “Hà Bất Tẫn ngu xuẩn!”

Trong lòng Cố Cẩm Miên thấy khá hơn chút, lại gửi một bao lì xì lớn vào.

“…”

Ân Mạc Thù quay xong một cảnh, lúc nghỉ ngơi mới mở điện thoại lên, bên dưới nhóm chat bốn người thấy nổi một đống tin nhắn, vừa bấm vào thấy màn hình toàn là “Hà Bất Tẫn ngu xuẩn”.

Ân Mạc Thù: “…”

Chuyên gia trang điểm đang bổ trang cho hắn, lúc cầm miếng mút ấn vào trán hắn lại phát hiện có một đường gân xanh nổi hẳn lên.

Cô lại phủ thêm một lớp phấn nền.

Cố Cẩm Miên gửi tiếp một bao lì xì vào.

Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An uể oải đang do dự có nên ấn hay không lại đột nhiên có một thông báo hiện trong nhóm.

【Ân Mạc Thù rời khỏi nhóm chat.】

“…”

Cố Cẩm Miên vừa hơi vui vẻ một chút, ngón tay dừng lại, nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia một lúc, càng giận thêm.

Còn giận hơn cả cậu nghĩ, lại không chỉ mỗi giận không.

Đâu phải chỉ có mình nhóm này?

Có một nhóm công việc lớn hơn nhiều, hơn nữa trong nhóm QQ còn cho phép nhận lì xì bằng mật khẩu giọng nói.

Cậu muốn chửi Hà Bất Tẫn, Ân Mạc Thù càng bảo vệ cậu càng muốn chửi.

Cố Cẩm Miên phát mật khẩu giọng nói thật lớn vào trong nhóm công việc.

Bao lì xì hình chữ nhật, dưới chiếc micro nhỏ là năm chữ vàng rực sáng loáng: “Hà Bất Tẫn ngu xuẩn.”

“…”

Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An thật sự không dám nhận.

Bọn họ không nhận nhưng những người khác trong nhóm lại vô cùng tích cực.

Bao lì xì được gửi đi chưa đầy một phút, đã nhảy ra một loạt giọng nói, kèm theo biểu tượng “Cảm ơn sếp”.

Cố Cẩm Miên nhấp mở một giọng nói lên: “Hà Bất Tẫn ngu xuẩn.”

Cậu híp mắt, lại ấn mở một cái đến từ người đại diện điều hành tiểu Lưu của Ân Mạc Thù: “Hà Bất Tẫn ngu xuẩn.”

Cố Cẩm Miên bớt giận chút xíu.

Cậu giả vờ lơ đãng ngẩng đầu nhìn về phía Ân Mạc Thù, thấy hắn đang thảo luận kịch bản với đạo diễn không xem điện thoại, bỗng thấy có chút mất mát.

Một lúc sau cậu chỉnh đốn xong tâm trạng rồi ôm laptop về khách sạn làm việc.

Ân Mạc Thù ngẩng đầu nhìn bóng lưng cậu một lúc, mấy giây sau cúi đầu xuống tiếp tục xem kịch bản.

Quá trình quay phim tiếp tục đến tận mười giờ đêm, về đến khách sạn thì đã gần mười rưỡi, Ân Mạc Thù đứng ở cửa khách sạn nhìn lên phòng của họ thấy vẫn đang sáng đèn.

Hắn nhấc chân muốn đi đột nhiên nghe thấy người đại diện điều hành của mình reo lên một tiếng, nói với điện thoại: “Hà Bất Tẫn ngu xuẩn!”

Bước chân Ân Mạc Thù dừng lại.

“Lại tới nữa lại tới nữa!” Trợ lý của hắn cũng cầm điện thoại, phấn khích hô lên: “Hà Bất Tẫn ngu xuẩn.”

Ân Mạc Thù: “…”

Giọng tiểu trợ lý vui vẻ: “Sếp tốt ghê, ngày nay tôi nhận hơn hai nghìn rồi luôn! Mỗi tội cổ họng hơi khô.”

Người đại diện điều hành: “Tôi hơn ba nghìn hê hê.”

Hai người thảo luận sôi nổi một hồi, trợ lý nói với Ân Mạc Thù: “Phải rồi, anh! Trong nhóm còn nhiều lì xì mà anh chưa nhận cái nào thì phải, chỉ cần nhấp vào bao lì xì rồi nói một câu Hà Bất Tẫn ngu xuẩn là nhận được.”

“Người tên Hà Bất Tẫn này chắc đã đắc tội với sếp, ha ha ha có vẻ như sếp ghét anh ta lắm luôn ấy.”

Cậu ta hào hứng nói xong mới phát hiện sắc mặt Ân Mạc Thù hết sức đáng sợ.

Ánh mắt sâu thăm thẳm quét về phía cậu ta rồi khẽ cười một tiếng, lập tức khiến cậu ta rùng cả mình.

Cố Cẩm Miên trong phòng áp sát vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài.

Chuyện bọn họ là người yêu, cả trong lẫn ngoài giới ai cũng biết nên đoàn phim không chuẩn bị riêng phòng cho cậu mà để cậu với Ân Mạc Thù ở cùng nhau.

Phòng này rất rộng.

Đầu tiên Cố Cẩm Miên nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến từ phòng tắm, tầm mười phút sau tiếng nước dừng lại, tiếng cửa phòng làm việc phía đối diện mở ra rồi đóng lại.

Cố Cẩm Miên mím môi, về lại giường.

Cậu nằm một mình trên giường, nhớ lại dáng vẻ Ân Mạc Thù nói chuyện với cậu trên xe ngày đó, gương mặt ngời ngời thấm đẫm nét dịu dàng, đẹp đến mức khiến lòng người rối bời.

Rồi lại nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng giận dữ của hắn trong lúc ăn cơm hôm nay.

“Gì mà nói muốn bảo vệ mình, vừa gặp Hà Bất Tẫn đã lật lọng.”

Cố Cẩm Miên lẩm bẩm: “Thế có khác gì mấy tên con trai đểu giả nói luôn đứng về phía bạn gái xong vừa gặp mẹ mình đã lật lọng không chứ?”

Cố Cẩm Miên tức giận trở mình, lăn đến giữa giường rồi lại gửi tiếp một bao lì xì vào trong nhóm.

Lúc này Ân Mạc Thù đang nằm trên ghế sô pha trong phòng làm việc. Ghế sô pha rất dài nhưng hắn vẫn không đặt hẳn chân xuống mà cong một gối lên, một tay để sau gáy, một tay cầm điện thoại lướt xem.

Trong nhóm QQ lại nhảy ra một thông báo có bao lì xì, Ân Mạc Thù vào xem thử, lần này không phải giọng nói nữa mà toàn màn hình đều là dòng chữ “Hà Bất Tẫn ngu xuẩn” hiện chình ình trước mặt hắn.

Ân Mạc Thù hít sâu một hơi nhắm mắt lại, giữa ấn đường xuất hiện một nếp nhăn tinh tế, một lúc lâu sau hắn tức quá mà cười thành tiếng.

Đêm đó hai người không nói với nhau lời nào, một người ngủ trong phòng ngủ, một người ngủ trong phòng làm việc.

Ngày hôm sau, ăn sáng cũng không ăn cùng nhau, Cố Cẩm Miên gọi bữa sáng lên phòng đóng cửa không ra, còn Ân Mạc Thù đi quay phim như thường lệ.

Đến chiều, nhà đầu tư – giám đốc Cố đến đoàn phim dạo một vòng, không nói với Ân Mạc Thù một câu mà ngay cả Ân Mạc Thù cũng không nhìn cậu lấy một cái.

Lần này không chỉ Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An phát hiện ra vấn đề mà những người khác trong công ty cũng thấy có gì đó không ổn.

Trong một nhóm nhỏ không có sếp và nghệ sĩ, bọn họ lén thảo luận với nhau.

“Sếp đáng yêu không nói với Ân Mạc Thù dù chỉ là một câu!”

“Tuyệt đối có vấn đề!”

“Thật ra sếp có nhìn Ân Mạc Thù nhưng Ân Mạc Thù không đón nhận ánh mắt của cậu ấy.”

“Quá đáng!”

“Không phải không phải, thật ra lúc sếp không chú ý Ân Mạc Thù cũng nhìn cậu ấy mấy lần liền.”

“Hầy, đây không phải chỉ là người yêu đang cãi nhau thôi à?”

“Ui ui ui sếp lại gửi lì xì trong nhóm kia!”

“Cuộc chiến kia có thể kéo dài hơn một chút…”

Trạng thái này kéo dài suốt ba ngày.

Vào đêm thứ tư, Ân Mạc Thù còn quay về muộn hơn, như thường lệ, hắn vào phòng tắm trước rồi mới đến phòng làm việc.

Cố Cẩm Miên nằm trong phòng nghe ngóng một lúc, vứt sổ laptop lên ghế sô pha, đứng sau cửa nhắn tin vào trong nhóm: “Ngày mai tôi sẽ về công ty.”

Dĩ nhiên trong nhóm đều là “Chào mừng”.

Cố Cẩm Miên lại nhắn tiếp vào trong nhóm: “Trở về ghi hình.”

Ghi hình gì? Đương nhiên là show tình yêu《Bốn Mùa Trao Em》.

Trong nhóm im lặng một hồi, một nhân viên cực kỳ có triển vọng lên tiếng: “Sếp à, thế nào tổ chương trình cũng muốn quay cảnh hai người cùng một chỗ, hay là quay luôn ở bên đó?”

Cố Cẩm Miên không nói gì, nhìn chằm chằm vào giao diện nhóm chat.

Mãi lâu sau cũng không thấy Ân Mạc Thù nói gì.

Cố Cẩm Miên định nhịn nhưng cuối cùng không nhịn nổi, cậu đẩy thẳng cửa đi ra ngoài.

Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, Ân Mạc Thù đang ngồi trước bàn thong thả ngẩng đầu nhìn qua.

Cố Cẩm Miên đang mặc đồ ngủ, cổ áo rộng xiêu vẹo, quần ngủ một ống dài một ống sắn lên tận đầu gối lộ ra cẳng chân thẳng săn chắc, sáng bóng như ngọc dưới ánh đèn.

Ánh mắt né tránh, lông mi chớp nhẹ như chiếc quạt nhỏ gãi nhẹ vào tim ai, mặt cậu không tỏ rõ biểu cảm gì nói với hắn: “Chỉ cần anh chửi một câu Hà Bất Tẫn ngu xuẩn, em sẽ đối tốt với anh cả đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.