Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 55



Edit: Lune

Khi Cố Cẩm Miên thấy một nhân vật phụ cùng tên, ngay cả vẻ ngoài được miêu tả giống mình trong nguyên tác cũng đã hơi kinh ngạc.

Nhưng lúc nghe Hà Bất Tẫn nói vậy, cậu vẫn nghĩ Hà Bất Tẫn đang nói đùa với mình.

Cậu cẩn thận nhớ lại nguyên tác, khi Cố Cẩm Miên xuất hiện cậu đã chửi Hà Bất Tẫn đâu.

Cho nên Hà Bất Tẫn chưa đến mức ghi thù, sau đó tìm thông tin của cậu trên mạng rồi viết cậu thành một nhân vật phản diện biến thái.

Hơn nữa Hà Bất Tẫn thật sự giỏi như vậy sao, cậu biết trong khu bình luận của Tấn Giang có thể tra được ip của độc giả, nhưng cũng chỉ tra ra khu vực đại khái mà thôi, sao mà bới ra được tên chữ cùng vẻ ngoài của cậu được?

Chẳng lẽ hắn là hacker?

Hắn nói viết truyện chỉ là làm thêm lại còn ngồi xe lăn, nếu muốn làm công việc khác thì khả năng cao là có liên quan đến internet.

Nhưng hắn bận như vậy, có lẽ sẽ không rảnh đến mức đi tìm hiểu về một độc giả, tính cách hắn cũng phải là kiểu “Liên quan khỉ gì đến tôi, liên quan khỉ gì đến cậu”.

Không biết Cố Cẩm Miên đang suy diễn cái gì, tuy cậu đang nhìn Ân Mạc Thù nhưng ánh mắt lại không tập trung, con ngươi phóng đại, không bao lâu lại co vào, có vẻ như đang tưởng tượng rất phong phú.

Suy nghĩ lâu như vậy nhưng vẫn không mở miệng hỏi thẳng Ân Mạc Thù.

Sau khi biết hắn là người tàn tật, lá gan của Cố Cẩm Miên như bị chém đứt một nửa, từ một con sói hoang hung ác biến thành con rùa đen nhỏ mềm mại.

Ngoại trừ quanh co muốn hỏi chuyện về chân hắn thì những sự thật khác, cậu không dám chạm vào.

Ân Mạc Thù liếc xuống màn hình điện thoại như có điều suy nghĩ.

Hắn đứng dậy trước, Cố Cẩm Miên thấy hắn đứng dậy cũng lập tức đứng lên theo: “Nên đi rồi.”

Hai người im lặng ra khỏi quán cà phê.

Vừa ra khỏi cửa, ánh tà dương màu cam phủ khắp người, thấm thoắt đã sắp hết buổi chiều, một ngày màu nhiệm sắp sửa kết thúc.

Cố Cẩm Miên đứng ngoài cửa một lúc, bỗng thấy một góc áo khá quen mắt đang lấp ló sau gốc cây phía trước.

Chẳng phải là của vị đại sư ban nãy à.

Bọn họ đi được một đoạn, Cố Cẩm Miên đột nhiên quay đầu lại, bắt ngay tại trận vị đại sư kia đang nghển cổ nhìn bọn cậu, chính xác hơn là nhìn Ân Mạc Thù, ánh mắt nóng bỏng còn hơn nhìn người yêu.

Cố Cẩm Miên: “…”

Trước kia thỉnh thoảng cũng xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ. Ví như Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An mỗi khi đối mặt với Ân Mạc Thù đều giống như con cái đứng trước mặt phụ huynh, mấy nhiếp ảnh gia chụp ảnh Ân Mạc Thù lại cảm thấy như đang chụp Chúa Trời. Trong rạp chiếu phim, vai diễn do Ân Mạc Thù đảm nhận vừa chết, khán giả đã phẫn nộ tập thể…

Giờ thì đã hiểu.

Ở khía cạnh nào đó mà nói, tác giả viết ra thế giới này quả thực không khác gì với thần sáng thế.

Ở thế giới này, Cố Cẩm Miên không đấu lại hắn.

Cậu cũng không muốn đấu với hắn.

Trước kia Cố Cẩm Miên chắc chắn không tưởng tượng nổi sẽ có ngày mình gặp Hà Bất Tẫn trong sách, sau đó lại lặng lẽ bước bên nhau dưới ánh chiều tà trên con đường nhỏ đầy lá rụng thế này.

Không phải là cậu chưa từng nghĩ sẽ gặp Hà Bất Tẫn, mỗi lần Hà Bất Tẫn ngược Ân Mạc Thù, lúc những độc giả khác muốn gửi lưỡi dao cho Hà Bất Tẫn, cậu đã tưởng tượng cảnh mình vọt vào nhà Hà Bất Tẫn, đánh hắn một trận rồi ép hắn viết một chương về cuộc sống hạnh phúc thường ngày của Ân Mạc Thù ngay tại chỗ.

Thế giới thật kỳ diệu.

Cậu xuyên vào trong truyện Hà Bất Tẫn viết, mà Hà Bất Tẫn cũng lại vì câu “Chúc phúc” kia của cậu mà xuyên đến đây. Hai người từng nói lời âu yếm với nhau, cũng từng đâm dao vào lòng nhau, quanh đi quẩn lại, cuối cùng lại đi cạnh nhau một cách hài hòa như vậy.

“Hà Bất Tẫn.”

Ân Mạc Thù đi phía trước dừng lại, hắn quay đầu nhìn cậu, nét mặt không rõ: “Ở đây em vẫn cứ gọi tôi là Ân Mạc Thù đi.”

Cố Cẩm Miên há to miệng, nhắm chặt mắt lại, thỏa hiệp gọi hắn: “Ân Mạc Thù.”

“Lúc ở riêng có thể gọi là Hà Bất Tẫn.”

Cố Cẩm Miên: “…”

“Ở khu bình luận, tôi rủa anh có số phận giống Ân Mạc Thù là tôi không đúng.” Cố Cẩm Miên Miên nói: “Nhất là khi có lẽ vì thế nên anh mới bị kéo vào trong sách.”

“Hôm nay ở nhà họ Bạch, tôi chửi anh cũng là không đúng, tại khi ấy tôi đang nổi nóng.”

Khóe miệng Ân Mạc Thù hơi kéo xuống, nhìn như đang chế giễu.

Cố Cẩm Miên: “?”

“Anh cười gì?”

“Tôi cười em chỉ biết mỗi một mẫu câu để chửi người, giống mấy câu chửi lỗi thời hai ba năm trước trên mạng.”

Cố Cẩm Miên: “???”

“Trên mạng xxx thế này, chắc trong hiện thực xxx lắm phải không.”

Cố Cẩm Miên: “…”

“Như trẻ con.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Cảm giác áy náy trong lòng lập tức tan tành, Cố Cẩm Miên nhịn xuống rồi nói tiếp: “Nhưng việc nào ra việc đó, ai bảo anh viết chết từng nhân vật tôi yêu thích, nếu không phải vậy tôi sẽ chẳng giận anh đâu.”

“Từng nhân vật?”

“Vũ Sơ Khoảnh trong《Tiên Đồ》, Đảng Mạc Minh trong《Đại Thịnh Đào Vong》, Hà Diệt trong《Theo Đuổi Hành Tinh》, còn có Ân Mạc Thù trong《Giải Trí Tối Thượng》nữa!”

Cố Cẩm Miên càng nói lại càng tức, gằn giọng đếm tên từng người một, đếm đến người cuối cùng còn nghe như đang nghiến răng.

Đây toàn là oán giận và nước mắt của cậu hai năm này.

Cậu nói với bản thân đừng tức giận, nhưng khi đối mặt với hắn tính tình lại luôn không thể kiềm chế được.

Cậu cứ nghĩ Hà Bất Tẫn nghe xong sẽ thấy không vui, nhưng khi cậu ngẩng đầu nhìn qua lại phát hiện ánh mắt của hắn cực kỳ phức tạp.

Không nói rõ được nhưng chắc chắn không tức giận.

Hắn ngẩn người một hồi lâu, suy nghĩ cuộn trào trong ánh mắt, sau đó khóe miệng đột nhiên hơi cong lên?

Cố Cẩm Miên chẳng hiểu ra sao.

“Chuyện này không làm sao thanh toán xong được, anh có thể ghét tôi còn tôi cũng có quyền giận anh.” Cố Cẩm Miên nói: “Nhưng về sau, trong thế giới này, tôi sẽ không tìm anh gây rắc rối nữa.”

Hai người vừa vặn đi đến ngã ba giữa hai khu, Cố Cẩm Miên cảm thấy mình nói rõ mọi chuyện xong là có thể đi được rồi.

“Lúc tôi nói mơ thấy mình đang sống trong một quyển sách, đúng là có suy nghĩ muốn trêu em.”

Ân Mạc Thù nói: “Cũng là muốn nhắc nhở em đừng đối địch với Bách Tâm Vũ, cậu ta là nhân vật chính, thế giới này xoay quanh cậu ta, tôi sợ em đối địch với cậu ta sẽ gặp chuyện không tốt, cũng sợ thế giới này sụp đổ.”

Hắn hiếm khi nói nhiều như vậy, dáng vẻ khá bức thiết lại có cảm giác kiên nhẫn lạ kỳ.

Cố Cẩm Miên không khỏi nhìn về phía hắn.

Ân Mạc Thù cong khóe miệng, cười cười: “Em cứ coi như tôi đang duy trì hòa bình thế giới là được.”

Cố Cẩm Miên: “…”

“Về chuyện tôi nói em được lợi còn ra vẻ, bẫy em nói ra thông tin thật là tôi không đúng.”

Ân Mạc Thù thẳng thắn mà nói: “Tôi thật sự rất tò mò về em, cũng rất muốn biết mọi thứ về em.”

Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Cố Cẩm Miên, giọng nói bình tĩnh: “Hơn nữa nói em được lợi còn ra vẻ, tôi nghĩ trong hoàn cảnh đó cũng xem như là một loại…”

“Một loại gì!” Cố Cẩm Miên bỗng căng thẳng, đỏ mặt ngắt lời hắn: “Anh đừng có nói bậy!”

Cậu nhớ lại cảnh tượng câu nói này vào đêm đó, Ân Mạc Thù trêu cậu không phải ông già đấy chứ, khi ấy cậu còn bật lại hắn rằng không biết đàn ông càng già càng dẻo dai à, đã thế lại còn muốn cho hắn cảm nhận đôi chút.

Cố Cẩm Miên càng nghĩ mặt càng nóng, ý nghĩ muốn chính thức nói lời chia tay cũng mất, vội vàng chạy về nhà.

Giống như đang hoảng loạn bỏ chạy.

Ân Mạc Thù cười khẽ, ánh mắt sâu thẳm nhìn theo bóng lưng cậu, mãi đến khi cậu rẽ vào trong biệt thự, không nhìn thấy nữa mới rời khỏi.

Hắn quay người đi chưa được bao lâu, Cố Cẩm Miên lại thò đầu ra khỏi bức tường nhìn về phía hắn, thấy hắn đi đứng vững vàng, ánh mắt lại chăm chú vào chân hắn lần nữa.

Cố Cẩm Miên nhớ tới lần đầu tiên gặp Ân Mạc Thù ở thế giới này. Hắn lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, nửa người được ánh nắng bao bọc, nửa người lại ẩn trong bóng tối, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào chân mình.

Cậu cũng không hiểu sao mình vẫn còn nhớ rõ ràng đến vậy.

Khi đó hồi hộp vui vẻ là thế mà giờ nhớ lại chỉ thấy lồng ngực khó chịu vô cùng.

Ân Mạc Thù đột nhiên dừng bước, Cố Cẩm Miên vội vàng xoay người lại, đứng một lúc mới đi tiếp.

Lúc cậu về đến nhà, Cố Lịch Phàm đã về từ lâu, thấy cậu bước về phía biệt thự của mình với dáng vẻ hồn vía lên mây bỗng lên tiếng gọi cậu lại: “Chờ chút!”

Cố Cẩm Miên nghe lời dừng lại, Cố Lịch Phàm đi tới cạnh cậu, nâng cằm cậu lên cau mày hỏi: “Sao lại đỏ thế này?”

“Dạ?” Cố Cẩm Miên hoàn hồn, sờ lên cổ.

Chắc là lúc bị tay Ân Mạc Thù đè lên trong phòng trà.

Da cậu vốn mỏng lại mẫn cảm như vậy, chỉ chạm nhẹ cũng bị đỏ lên, đã thế còn mãi không hết.

Giờ tự dưng bị anh hai nhìn chằm chằm vào cổ như vậy, Cố Cẩm Miên bỗng nhớ tới lần thứ hai gặp Ân Mạc Thù.

Lần ấy cậu đánh lén Ân Mạc Thù trên tầng cao nhất của cao ốc Cố thị, bị cánh tay Ân Mạc Thù kẹp cổ lại đè lên tường, lúc sau thả ra hắn cũng nhìn thoáng qua cổ cậu như thế.

Giống như xem cổ cậu có bị thương hay không.

Đó cũng là lần thứ hai Hà Bất Tẫn gặp Cố Cẩm Miên, cảm thấy nhóc biến thái dưới ngòi bút của mình không giống những người khác.

Sau nỗi buồn cùng sự giận dữ qua đi, rất nhiều chi tiết trước kia bắt đầu hiện lên trong đầu Cố Cẩm Miên từng chút một, khiến cảm xúc trong lòng cậu trở nên phức tạp khác thường.

Cậu trả lời anh hai mấy câu rồi đi.

Vào phòng xong, cậu nằm xuống ghế sô pha tiếp tục suy nghĩ, cậu và Hà Bất Tẫn đến đây cùng một lúc, lần đầu tiên cậu gặp Ân Mạc Thù cũng chính là lần đầu tiên gặp Hà Bất Tẫn.

Nhớ lại ánh mắt Ân Mạc Thù nhìn cậu khi ấy, Cố Cẩm Miên nghĩ, lúc thấy mình hắn có cảm giác gì nhỉ.

Hình như khi đó mình còn cười rất đáng sợ, vừa mở miệng cười đã làm cả sảnh im phăng phắc.

Cố Cẩm Miên: “…”

Cố Cẩm Miên đá vào chiếc gối ôm bên cạnh chân mình.

Sau đó cậu còn mở cửa sau cho Ân Mạc Thù gian lận, trước lúc hắn thử vai còn kể cho hắn nghe những điểm quan trọng của bộ phim cùng thiết lập nhân vật mà mình đã đọc trong nguyên tác.

Khi đó Ân Mạc Thù đã trả lời thế nào.

“Sao cậu lại có suy nghĩ giống tôi thế nhỉ.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Không nghĩ nữa.

Cố Cẩm Miên cởi áo khoác bước vào phòng tắm, nhìn khuôn mặt vô cảm của mình trong gương.

Thật ra lần đầu tiên Hà Bất Tẫn thấy cậu, ánh mắt hắn hết sức dịu dàng, thậm chí khi người khác quay mặt đi, hắn vẫn mỉm cười với cậu, giảm bớt sự xấu hổ và căng thẳng của cậu.

Có độc giả nói Cố Cẩm Miên là sự mềm mại duy nhất dưới ngòi bút sắc bén của Hà Bất Tẫn.

Hà Bất Tẫn nói nhân vật Cố Cẩm Miên này được viết dựa theo cậu.

Bởi vậy Cố Cẩm Miên không dám hỏi vì sao hắn lại biết về mình.

Tính cậu chuyện gì cũng muốn nói cho rõ ràng, không bao giờ giữ được trong lòng, nhưng lần này cậu thật sự không hỏi ra được.

Cậu luôn cảm thấy một khi đã hỏi sẽ có điều gì đó đáng sợ và vượt quá sức chịu đựng đang chờ đợi mình.

Cố Cẩm Miên xoa mặt, tắm rửa lâu hơn mọi khi, chờ đến lúc cậu đi ra, mỗi ứng dụng trên điện thoại đã nhận được một đống thông báo.

Trong đó hơn một nửa đều là về sinh nhật Ân Mạc Thù.

Có vài người nghĩ Cố Cẩm Miên chắc chắn sẽ tổ chức sinh nhật cho Ân Mạc Thù, dù sao ngay cả số hoa tặng cho Ân Mạc Thù cũng trùng với ngày sinh của hắn.

Bọn họ chỉ tò mò Cố Cẩm Miên sẽ gửi lời chúc sinh nhật vào thời điểm vừa qua ngày mới hay là 1 giờ 11 phút.

Có nhiều người muốn biết Cố Cẩm Miên liệu có đăng lời chúc sinh nhật lên Weibo của Ân Mạc Thù hay không.

Ví dụ như Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An.

Cố Cẩm Miên dĩ nhiên sẽ không gửi.

Show đã kết thúc hôm nay và bọn họ cũng đã hoàn toàn kết thúc.

Giờ gửi lời chúc sinh nhật thì chẳng phải lại bắt đầu dây dưa không rõ à?

Hơn nữa ngày mùng 1 tháng 11 là sinh nhật của Ân Mạc Thù chứ không phải của Hà Bất Tẫn.

Ngày này chắc hắn cũng không cần chúc mừng sinh nhật đâu nhỉ.

Nghĩ thế, Cố Cẩm Miên nằm trên giường ôm điện thoại đến tận 12 giờ đêm.

Lúc này có rất nhiều người gửi lời chúc sinh nhật cho Ân Mạc Thù, trên mạng vô cùng náo nhiệt.

Không chỉ lời chúc sinh nhật ngập trời của fan cùng những bức ảnh tiếp ứng ngày sinh nhật mà các ngôi sao từng hợp tác cũng gửi đến.

Blog chính thức của《Bốn Mùa Trao Em》cũng đăng, quan trọng hơn là còn tag Cố Cẩm Miên vào.

Cố Cẩm Miên: “…”

Mấy người đúng là biết lấy lòng fan cp ghê.

Chờ Cố Cẩm Miên xem hết một lượt mới phát hiện hashtag #Bao giờ Cố Cẩm Miên gửi lời chúc# đã leo lên hotsearch thời gian thực.

Cố Cẩm Miên: “…”

Cậu tắt điện thoại, lấy hai viên Melatonin từ trong lọ ra, ngẫm nghĩ một hồi lại lấy thêm một viên nữa rồi nuốt cả vào, sau đó nút tai lại chui vào trong chăn.



Sáng hôm sau hơn 9 giờ Cố Cẩm Miên mới dậy, thấy rất nhiều người nói mình sẽ đăng lời chúc vào 11 giờ 1 phút.

Cậu lại nằm ì đến 11 giờ 1 phút, không đăng gì hết.

Bọn họ lại nói cậu sẽ đăng lúc 1 giờ 11 phút chiều, khi đó cậu vừa ăn cơm xong, cầm điện thoại ngồi ngẩn người ngoài ban công vẫn không đăng gì cả.

Bọn họ lại nói cậu sẽ đăng lúc 11 giờ 1 phút đêm.

Cố Cẩm Miên: “…”

Lúc cậu ra ngoài ăn tối, thợ trồng hoa, người quét dọn, tài xế ngay cả đầu bếp trong nhà cũng đều nhìn cậu với ánh mắt mong chờ.

Lúc đi ăn về thấy hai ông anh thỉnh thoảng lại nhìn mình, dáng vẻ như định nói gì đó.

Cố Cẩm Miên có cảm giác như cả thế giới đều đang nhìn mình.

Nhưng cậu vẫn kiên quyết như cũ, kiên trì không đăng gì hết.

Đã không diễn nữa thì đừng khiến người ta hi vọng.

Cố Cẩm Miên đã nhận ra bản thân mình lúc trước đã ngây thơ cỡ nào, lỗ mãng ra sao, giờ cậu phải nhẫn nại để không gây thêm rắc rối nữa.

Vừa qua 11 giờ 1 phút đêm, hướng gió trên mạng bắt đầu thay đổi.

【Sinh nhật Ân Mạc Thù mà Cố Cẩm Miên còn không thèm gửi lời chúc mừng? Có khi nào tình cảm rạn nứt rồi không.】

【Sao cứ phải chúc mừng sinh nhật trên Weibo? Người ta chúc riêng không được à? Chẳng lẽ phải gửi để cho mấy người nhìn?】

【Dẫu sao thì họ cũng người của công chúng, lại còn có cả một đống fan cp, chẳng lẽ không bỏ ra nổi một phút để gửi lời chúc mừng sinh nhật trên Weibo?】

【Bốn chữ sinh nhật vui vẻ này còn chưa cần đến một phút.】

【Fan cp đúng là đám đần độn.】

Cố Cẩm Miên mím môi dưới, đang định tắt máy để kết thúc một ngày buồn tẻ tầm thường này bỗng thấy có người kích động.

【Mi mới là đồ đần độn! Người ta đang tổ chức sinh nhật với nhau kia kìa!】

【Là thật! Thi Nghi đăng Weibo!】

【Dọa chết tui huhuhu tui cứ nghĩ là…】

Cố Cẩm Miên vào Weibo Thi Nghi xem, quả nhiên bà mới đăng một bài chúc Ân Mạc Thù sinh nhật vui vẻ.

Gửi lời chúc vốn chẳng sao, mấu chốt là bà còn đăng kèm một bức ảnh, là bức ảnh anh ba đã chụp bọn họ lúc tổ chức sinh nhật cho Ân Mạc Thù ở nước ngoài.

Cố Cẩm Miên: “…”

Kiên trì cả ngày thất bại trong gang tấc.

Tinh thần bị kìm nén của Cố Cẩm Miên cuối cùng cũng bị chọc thủng.

Cậu chấp nhận số phận rồi gửi tin nhắn riêng cho Ân Mạc Thù: “Không phải hôm nay cũng là sinh nhật anh đấy chứ?”

Ân Mạc Thù có gần 50 triệu fan, cậu không biết liệu hắn có đọc tin nhắn riêng hay không cũng như tần suất đọc tin nhắn.

Cậu tự lừa mình dối người rằng chặn WeChat rồi nên chỉ có thể gửi tin nhắn riêng qua Weibo thôi, dù sao cậu cũng nhắn tin hỏi rồi, còn chuyện hắn đọc được hay không thì đợi ý trời vậy.

Chẳng ngờ Ân Mạc Thù nhắn lại rất nhanh: “Đúng vậy.”

Cố Cẩm Miên bật người ngồi dậy.

Hôm nay là sinh nhật Ân Mạc Thù cũng là sinh nhật Hà Bất Tẫn!

Bọn họ không chỉ bị ngã ngựa trở thành người tàn tật mà ngay cả sinh nhật cũng giống nhau.

Cố Cẩm Miên ngây người, lập tức nhìn đồng hồ treo tường.

Chưa đến 20 phút nữa là sẽ sang ngày mới.

Cố Cẩm Miên còn chưa làm sáng tỏ suy nghĩ của mình thì đã bị một sức mạnh thúc giục lao ra ngoài.

Cậu vội vàng khoác thêm áo chạy ra ngoài.

Lúc chạy qua vườn hoa, thợ trồng hoa ném cho cậu một thứ: “Tiểu thiếu gia cầm lấy!”

Trời tối quá nên Cố Cẩm Miên cũng không nhìn rõ kia là gì, chưa kịp hỏi đã chạy đi mất.

Đợi đến lúc ra khỏi biệt thự mới nhớ gửi tin nhắn cho Ân Mạc Thù.

Cậu vừa chạy vừa gửi tin nhắn: “Anh có thể ra khỏi nhà một lúc được không?”

Lúc Cố Cẩm Miên chạy đến cổng chính thì nhận được tin nhắn của Ân Mạc Thù: “Tôi không ở nhà.”

Cố Cẩm Miên sững sờ, cả người cứng ngắc đứng tại chỗ.

Đúng vậy, Ân Mạc Thù đang ở thời điểm bận rộn, có lẽ hắn còn bận đi đóng phim hoặc quay quảng cáo.

Hơn nữa hắn cũng không thích căn nhà này, dù có rảnh rỗi cũng sẽ không ở đó mấy.

Sao cậu lại nghĩ rằng Ân Mạc Thù sẽ luôn ở đây chứ.

Gió đêm tháng mười một mang theo hơi thở của mùa đông đến, khiến người ta lạnh run đến độ thấu xương.

Cố Cẩm Miên bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Cậu cũng không nói rõ vì sao.

Thật ra cậu không thích ngày sinh mùng 1 tháng 11 này, vì nó còn cô độc hơn cả ngày chó độc thân 11/11.

Đến số 1 cũng không có đôi.

Có thể vì cậu nghĩ trên thế giới này chỉ có hai người bọn họ đến từ thế giới khác, nếu ngay cả cậu còn không thể nói chúc mừng sinh nhật Hà Bất Tẫn vào một ngày như vậy… thì hắn cũng quá cô đơn.

Cố Cẩm Miên dụi mắt, rầu rĩ quay người muốn đi về bỗng thấy một người đứng ngoài cửa.

Người ấy mặc một chiếc áo măng tô lông lạc đà màu tro, trên tay còn cầm theo một chiếc áo phao lông vũ màu vàng sữa, dáng người thẳng tắp, trên người phủ đầy ánh trắng sáng của đêm cuối thu gần đông.

Chẳng biết đã đứng bao lâu, cảm giác giống như một thân cây tùng vững chãi sẽ không bao giờ nghiêng ngả.

Lúc cậu ngước mắt nhìn lên, thấy nụ cười trên khuôn mặt hắn đẹp đến nao lòng.

Cố Cẩm Miên ngẩn ngơ nhìn hắn, vành mắt bắt đầu cay cay.

Cậu há to miệng, không thốt ra được bất cứ âm thanh nào.

Cậu dứt khoát chạy về phía hắn, không kịp phanh lại nên suýt nữa va vào lồng ngực của hắn.

“Cuối cùng em vẫn đến.”

Đợi cậu đứng vững, Ân Mạc Thù lấy áo khoác trên tay mình phủ lên người cậu, ánh mắt nhìn cậu chăm chú, trong giọng nói còn lẫn cả tiếng cười.

Được áo phao lông vũ bao bọc, Cố Cẩm Miên cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Chiếc áo dường như vẫn còn nguyên hơi ấm cùng mùi hoa phong lữ, cậu được hơi ấm bao bọc quanh người không cảm nhận được chút gió lạnh nào.

Cố Cẩm Miên cắn chặt môi dưới, giọng hơi chua xót: “Nếu tôi không đến thì sao.”

“Vậy sau này tôi sẽ không đến tìm em nữa.”

Khóe miệng hắn hơi kéo xuống, giọng nửa đùa nửa thật: “Có lẽ còn đi đánh chết Bách Tâm Vũ.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Cảm giác chua xót trong lòng bỗng được chút ngọt ngào ấm áp kia xua tan hơn nửa.

Cậu cúi đầu nhìn điện thoại, 11 giờ 57.

Cố Cẩm Miên nói: “Hà Bất Tẫn.”

“Ơi?”

“Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Câu không biết hôm nay là sinh nhật hắn nên không chuẩn bị quà, trong tay ngoài điện thoại ra còn có một thứ mà thợ trồng hoa đưa cho ban nãy…

Một bông hồng đỏ Samantha.

Bông hồng đỏ quý giá này được gói một cách tinh tế trong một lớp giấy và giấy lưới hoa, bên trên còn được thắt nơ xinh xắn, nhìn qua giống như được chuẩn bị để mang tặng người ta.

Cố Cẩm Miên: “…”

Cậu còn nhớ nhà mình không còn hoa hồng, cả vườn đều được đổi thành phù dung, chi cúc cùng mấy loại hoa nở mùa thu rồi mà.

Ân Mạc Thù cũng nhìn theo tầm mắt cậu, ý cười trên mặt hắn càng sâu hơn, tiếng cười trầm thấp truyền ra từ lồng ngực khiến tai của Cố Cẩm Miên tê dại.

Cậu không dám nhìn mặt Ân Mạc Thù, cứ thế nhìn chằm chằm vào bông hồng đỏ trong tay.

Ân Mạc Thù sẽ không nghĩ cậu cố ý chuẩn bị hoa hồng đỏ đấy chứ?

Sao lại tặng hoa hồng đỏ vào lúc này, thử hỏi có ai không biết ý nghĩa của hoa hồng đỏ chứ, lại còn cố ý gói thế kia rồi tặng một cách trang trọng như vậy nữa.

Một bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp để xuống trước bông hồng đỏ.

Ân Mạc Thù cầm hoa hồng, muốn lấy đi.

Cố Cẩm Miên siết chặt lại.

“Cảm ơn.” Lúc Ân Mạc Thù nói khiến Cố Cẩm Miên căng thẳng vô cùng, sau đó hoa hồng bị Ân Mạc Thù cầm đi mất.

Cố Cẩm Miên: “…”

“Ý của em, tôi đã nhận được.” Ân Mạc Thù nói.

Ý cậu là gì?

Cố Cẩm Miên đang muốn giải thích, Ân Mạc Thù lại nói: “Về những chuyện khác, chúng ta cứ từ từ đến, được không?”

Bởi vì Cố Cẩm Miên luôn cúi đầu nên Ân Mạc Thù phải lùi về sau một bước, hắn hơi nghiêng người như thể đang thì thầm vào tai cậu.

Hai chữ “Được không” hết sức dịu dàng trầm thấp.

Lông mi Cố Cẩm Miên run lên, không dám nhìn vào ánh mắt chăm chú của hắn, cậu lắp bắp hỏi: “Chuyện gì khác?”

Ân Mạc Thù đứng thẳng người lại, một tay để trên vai cậu, tay kia nâng cằm Cố Cẩm Miên lên khiến cậu nhìn hắn.

Hắn lặp lại những lời mà Cố Cẩm Miên nghĩ rằng hắn đang cố tình chọc giận cậu.

“Chỉ cần em có thể chấp nhận Hà Bất Tẫn, tôi sẽ đối tốt với em cả đời.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.