Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 56



Edit: Lune

Bọn họ từng vì Hà Bất Tẫn mà cãi nhau.

Cố Cẩm Miên đẩy cửa phòng làm việc ra, nói với hắn: “Chỉ cần anh chửi một câu Hà Bất Tẫn ngu xuẩn, em sẽ đối tốt với anh cả đời.”

Ân Mạc Thù đáp lại cậu: “Nếu em có thể chấp nhận Hà Bất Tẫn, tôi sẽ đối tốt với em cả đời.”

Khi ấy Cố Cẩm Miên bị hắn chọc tức mà ngồi xe lửa bỏ nhà đi trong đêm.

Khi ấy Cố Cẩm Miên cứ nghĩ hắn nói móc mình.

Giờ hắn lại lặp lại những lời đó, hơn nữa còn nói tiếp: “Câu nói ấy lúc nào cũng có hiệu lực.”

“Anh, anh…”

Ân Mạc Thù thản nhiên: “Đúng vậy, tôi thích em.”

Cố Cẩm Miên kinh ngạc nhìn hắn: “Nhưng chúng ta, chúng ta…”

Lúc còn ở thế giới cũ cậu liên tục bình luận chửi hắn, ở đây cũng từng chửi hắn, nhìn kiểu gì cũng đều là dáng vẻ đối địch.

Tính tình cậu xốc nổi còn tệ như thế, sao hắn lại thích cậu?

Ân Mạc Thù thu hết nét mặt của cậu vào trong mắt: “Nên tôi mới nói từ từ đến.”

Ân Mạc Thù không nói gì nữa, hắn nhìn đồng hồ trên tay thấy đã sang ngày mùng 2 tháng 11: “Về đi.”

“Hả.” Cố Cẩm Miên ngơ ngác đáp một tiếng.

Giờ cậu cũng rất muốn nhanh chóng đi về, khác với vẻ mặt đờ đẫn của cậu thì nhịp tim lại đang đập nhanh vô cùng vì sợ Ân Mạc Thù sẽ nói ra lời nào đó mà cậu không ứng phó được.

Đi được hai bước, cậu mới nhớ ra còn áo lông trên người mà quay đầu lại.

Cậu còn chưa lên tiếng, Ân Mạc Thù đã biết cậu định nói gì: “Vốn dĩ nó được chuẩn bị cho em, tôi không bao giờ mặc màu này.”

Cố Cẩm Miên cúi đầu nhìn áo lông màu vàng sữa trên người mình: “…”

Giờ cậu chắc giống hệt cái bánh trứng sữa, chẳng đẹp trai tí nào.

Cậu tiếp tục đi về phía trước, câu nói kia của Ân Mạc Thù cứ mãi quanh quẩn trong tâm trí cậu.

Khi đó Ân Mạc Thù nói Hà Bất Tẫn là đồ ngu xuẩn làm cậu hết sức vui vẻ, cậu cảm thấy giữa Hà Bất Tẫn và cậu, Ân Mạc Thù đã chọn cậu.

Giờ cậu mới biết sức nặng của câu nói ấy, mới biết được Hà Bất Tẫn chọn gì.

Cậu nói chỉ cần Ân Mạc Thù chửi một câu Hà Bất Tẫn ngu xuẩn, cậu sẽ đối tốt với hắn cả đời.

Hắn chửi.

Ân Mạc Thù nói chỉ cần cậu chấp nhận Hà Bất Tẫn, hắn sẽ đối tốt với cậu cả đời.

Hắn vẫn khăng khăng giữ những lời đó.

Cố Cẩm Miên tự cảm thấy bản thân đúng là một tên trai đểu.

Cậu càng đi càng thấy áy náy.

Khi đến cửa, tốc độ nhấc chân đã có thể sánh ngang với rùa đen.

Cậu rất muốn quay lại xem hắn còn ở đó không nhưng lại không dám.

Lúc cậu đang do dự bỗng nghe thấy tiếng động nào đó, cậu nhìn về phía phát ra âm thanh thấy thợ trồng hoa và bảo vệ đang thậm thà thậm thụt trốn sau cửa.

Sau lưng họ còn có quản gia mặc âu phục màu đen.

Sau nữa còn có thư ký Cố.

Cố Cẩm Miên: “…”

Bảo vệ nói: “Tiểu thiếu gia, 12 giờ rồi nên tôi ra đóng cổng.”

Quản gia nói: “Tiểu thiếu gia, tôi ra xem cổng đã đóng chưa.”

Thư ký Cố: “Tôi vừa đưa tài liệu cho nhị thiếu gia, giờ chuẩn bị về.”

Cố Cẩm Miên giận dữ nhìn về phía thợ trồng hoa: “Vậy còn chú thì sao!”

Thợ trồng hoa: “Tôi muốn xem bông hồng còn sót lại cuối thu này của tôi đi đâu.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Lòng rối như tơ vò, hơn nữa Cố Cẩm Miên còn hơi chột dạ nên sức chiến đấu giảm xuống không ít, không nói lại bọn họ đành bực tức rời đi.

Ân Mạc Thù đứng từ xa nhìn theo bóng lưng Cố Cẩm Miên, thấy cậu càng đi càng chậm, tiếp đó lại đột nhiên chạy nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu nữa, hắn không nhịn được khẽ cười.

Thợ trồng hoa giơ cánh tay ra hiệu cố lên với Ân Mạc Thù.

Thư ký Cố đi từ cửa sau thấy bông hoa trong tay hắn, cười nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn.”

Hai người chào hỏi đơn giản rồi đường ai nấy đi.

Sau khi thư ký Cố lên xe, anh nhìn bóng lưng Ân Mạc Thù mà cảm khái: “Đại thiếu gia nói rất đúng, kẻ điên có thể khống chế được cơn điên mới là kẻ đáng sợ nhất, ngay từ đầu tiểu thiếu gia đã định sẽ ngã trong tay cậu ta rồi.”

“Cũng đúng, tiểu thiếu gia đáng yêu giống mặt trời nhỏ như thế, sao cậu ta nỡ buông tay được chứ.” Thư ký Cố gật đầu: “Một đôi trời sinh.”

Tài xe không dám nói gì, nhấn ga đưa vị thư ký vạn năng của nhà họ Cố này về công ty tiếp tục công việc.

Sau khi Cố Cẩm Miên quay về đã kéo Ân Mạc Thù ra khỏi danh sách đen, thử gửi một cái biểu cảm Teletubbies qua.

Biểu cảm gửi qua rất thuận lợi.

Ân Mạc Thù không block cậu.

Cố Cẩm Miên càng cảm thấy trước đó mình ngây thơ và tùy hứng cỡ nào, đúng là ấu trĩ.

Ân Mạc Thù nhắn lại cho cậu một dấu chấm.

Cố Cẩm Miên nhìn chằm chằm vào lịch sử trò chuyện trống rỗng một lúc mới hỏi: “Anh muốn quà sinh nhật gì? Tôi tặng bù cho anh.”

Ân Mạc Thù: “Nhận được rồi.”

Hắn gửi bức ảnh tay cầm hoa hồng qua.

Hắn vẫn đang trên đường, bông hồng Samantha đỏ thẫm vô cùng xứng đôi với bóng đêm, cũng rất xứng đôi với bàn tay mảnh khảnh của hắn.

Ân Mạc Thù: “Tôi rất thích.”

Cố Cẩm Miên không nhắn lại, cậu vô thức sờ lên vành tai đang nóng bừng của mình.

Cậu cảm thấy mình rất khác thường.

Chỉ là một câu bình thường, sao cậu lại thế chứ.

Cậu nhấm nháp một chút rồi chui vào trong chăn, nằm dang chân dang tay ra muốn nhớ lại tất cả những chuyện lớn chuyện bé khi trước, ngay cả những chi tiết nhỏ cũng đều xuất hiện.

Nghĩ đi nghĩ lại rồi ngủ lúc nào không hay.

Lúc thức dậy vào buổi sáng vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, cậu không cần melatonin mà đã ngủ sớm được.

Cậu nghĩ rằng do mình đã sử dụng melatonin trong mấy ngày vừa qua.

Vì ngủ sớm nên dậy cũng sớm, Cố Cẩm Miên vẫn còn kịp ăn sáng cùng anh cả và anh hai.

Lúc ăn Cố Cẩm Miên vẫn luôn vùi đầu xuống, qua một hồi lâu cậu nhăn nhăn nhó nhó mở miệng: “Anh cả, anh hai. Em đã hứa với người khác rằng nếu anh ấy làm được chuyện em bảo, em sẽ đối tốt với anh ấy cả đời, giờ anh ấy làm rồi nhưng em lại không thực hiện lời hứa, có phải là đểu lắm không?”

“…”

Cố Tịch Quân và Cố Lịch Phàm nhìn nhau một cái, đồng thời bỏ đũa xuống, ngả người ra sau.

Cố Lịch Phàm: “Em hứa với ai?”

Cố Tịch Quân: “Chuyện cả đời mà em cũng dám hứa?”

Cố Cẩm Miên không trả lời mà lại nói: “Các anh nghĩ em có nên đối tốt với anh ấy cả đời không.”

Hai người đồng thanh: “Nên.”

Bọn họ nói xong, không thấy Cố Cẩm Miên ủ rũ như đang mang theo gánh nặng mà lại tỏ ra nhẹ nhõm thoải mái?

Cố Cẩm Miên: “Mấy anh nói đó nha.”

“?”

Động tác ăn cơm của Cố Cẩm Miên nhẹ nhàng hơn nhiều, vẫn không quên nói với bọn họ: “Ăn nhanh ăn nhanh, đừng đến muộn, ăn xong lại tiếp tục một ngày phấn đấu vì nhân dân vì gia đình!”

“…”

Ba người ăn sáng xong, từng người đều tự lái xe hoặc ngồi xe rời khỏi. Cố Tịch Quân đi phục vụ người dân còn Cố Lịch Phàm đi xem việc kinh doanh của tập đoàn, Cố Cẩm Miên đến trước cao ốc Cố thị thì tách hắn ra, cả người tràn đầy ý chí chiến đấu lái xe đến công ty nhỏ của mình cách cao ốc Cố thị mấy con phố.

Các nhân viên thấy sếp tỏa nắng đầy sức sống xuất hiện, lập tức thảo luận trong nhóm không có mặt sếp.

“Mặt trời nhỏ xuất hiện rồi!”

“Tâm trạng hôm nay rất tốt, có lẽ sẽ có bao lì xì lớn.”

“…”

“Còn cần lịch trình của ba nghệ sĩ, chẳng lẽ muốn đi thăm chồng?”

“Tối qua tổ chức sinh nhật với nhau còn chưa đủ, giờ đã bắt đầu chạy theo chồng rồi?”

Bọn họ đang thảo luận trong nhóm nhỏ, Cố Cẩm Miên đột nhiên hỏi trong nhóm lớn: “Ai muốn uống cà phê không?”

Lập tức có một đám người trong nhóm lớn giơ tay.

“Huhuhu sếp ơi, bọn tôi không ở công ty, ở trong đoàn phim có được không?”

“Đương nhiên là có, ở đâu cũng có, gửi vị trí lên đây.”

Cố Cẩm Miên nhận được ba địa chỉ ngoài văn phòng.

Nhóm trợ lý bình thường chỉ báo riêng nói rõ số người, sau đó sẽ tự đưa cà phê cho nghệ sĩ.

Bình thường bọn họ đều ở cùng một chỗ với nghệ sĩ, khoảng cách xa nhất cùng lắm chỉ từ khách sạn đến đoàn phim.

Trợ lý Bàn Bàn của Ân Mạc Thù nghĩ bọn họ chỉ có ba cốc cà phê nên sau khi nhận được điện thoại, cậu ta chỉ đi một mình xuống lấy.

Được một lúc lại quay về gọi thêm hai nhân viên khách sạn xuống cầm hộ.

Ân Mạc Thù đón máy bay lúc hai giờ sáng, mãi đến năm giờ mới ngủ, vừa tỉnh đã nhận được tình yêu nồng nhiệt của ông chủ.

Các loại cà phê, sữa tươi cùng mấy chục hộp bánh ngọt.

Ân Mạc Thù: “…”

Hắn mở điện thoại ra xem thông báo trong nhóm, đúng lúc thấy Cố Cẩm Miên đang vẽ vời cho thêm chuyện: “Người ở bên ngoài vất vả hơn nên mua nhiều hơn một chút.”

Ân Mạc Thù vừa thấy tin nhắn này đã cười.

Người đại diện điều hành Tiểu Lưu cùng trợ lý Bàn Bàn thấy hắn cười mà suýt rớt nước mắt.

Năm ngày qua, Ân Mạc Thù không cười không giận quá đáng sợ, bọn họ đi đến đâu trời âm u đến đó, không nổi nóng còn đáng sợ hơn là cuồng bạo lực, có đôi khi im lặng còn khiến người ta khó chịu hơn cả.

Giờ cuối cùng cũng cười rồi.

Tiểu Lưu nhanh trí gửi tin nhắn cho trợ lý Tiểu Tôn của Bách Tâm Vũ: “Mấy cậu có nhận được cà phê của sếp không?”

“Nhận được, bọn tôi không chỉ có cà phê mà mỗi người còn được thêm một hộp bánh Black forest nha.”

Tiểu Lưu chỉ cười không nói, chụp đống bánh ngọt của bọn họ rồi gửi qua.

Tiểu Tôn: “?”

Bách Tâm Vũ: “???”

Bằng chứng rõ ràng của mẹ kế.

Tiểu Lưu để điện thoại ra sau lưng, vờ như lơ đãng nói với Bàn Bàn: “Tôi vừa hỏi trợ lý Tiểu Tôn của Bách Tâm Vũ, cậu ta nói mình với Bách Tâm Vũ mỗi người chỉ có một cốc cà phê cùng một miếng bánh ngọt.”

Lúc đầu Bàn Bàn còn chưa nghe ra thế nào, đến khi cậu ta thấy ý cười trong mắt Ân Mạc Thù càng rõ rệt, cả người như bừng sáng, lóa mắt vô cùng mới ngỡ ra.

“Thơm lây, thơm lây hehe, cả công ty ai chẳng biết sếp thiên vị chúng ta chứ.”

“Được rồi.” Ân Mạc Thù cầm một cốc Americano cùng một hộp bánh Red Velvet, sau đó nói với bọn họ: “Chọn thứ mình muốn ăn, còn những thứ khác mang qua cho đoàn phim.”

Hắn ngồi trên ghế trước cửa sổ sát đất, vừa mở hộp ra định ăn nhưng thấy miếng bánh Red Velvet bỗng dừng lại.

Thường ngày Ân Mạc Thù rất hiếm khi đăng Weibo nay đột nhiên lại đăng một bài.

Ánh mặt trời rạng rỡ xuyên qua ô cửa thủy tinh chiếu xuống mặt bàn bên cửa sổ, hoa tươi cùng miếng bánh ngọt màu đỏ tinh xảo. Dưới góc phải còn có một logo thương hiệu mượt mà lại đơn giản được vẽ bởi mứt việt quất, thoạt nhìn đã thấy đắt đỏ và ngon lành.

Caption: Sắc thắm tựa cánh hồng.

Lúc đầu bình luận hàng trước đều là fan của Ân Mạc Thù, sau đó mới bắt đầu xuất hiện một loạt bình luận kỳ lạ.

【Sếp thiên vị!】

Ngay cả Bách Tâm Vũ cũng thả like cho cái bình luận này.

Sau đó, dưới bài Weibo này lập tức trở thành mồ chôn tập thể của fan cp.

【Ngày đầu tiên sau sinh nhật, tâm trạng người nào đó sao tốt thế nhỉ?】

【Sắc thắm tựa cánh hồng = sắc môi tiểu thiếu gia.】

【Hoa hồng hoa hồng tôi yêu em~】

【Sắc môi tiểu thiếu gia ban sáng phải chăng cũng như vậy?】

【Im nào, mấy bà không biết tiểu thiếu gia dễ xấu hổ à? Sắc môi có đỏ như vậy hay không thì tui không biết, nhưng sau khi đọc bình luận chắc chắn mặt sẽ có màu như vậy.】

【Không, phải là màu vàng mới đúng.】

Cố Cẩm Miên: “…”

Chỉ là một miếng bánh ngọt thôi mà, cố tình đăng Weibo làm gì, giờ cậu chọn bừa một quảng cáo cho Ân Mạc Thù quay cũng phải ra giá đến 180 vạn.

Quá lãng phí lại còn gạt fan cp.

Thôi bỏ đi, dù sao bao kiên trì trước đó đều bị Thi Nghi phá hỏng tối qua rồi.

Cố Cẩm Miên suy nghĩ, ít nhất cũng phải kiên trì đến lúc《Bốn Mùa Trao Em》chiếu xong, nếu không Trình Xung lại chẳng chửi chết cậu à?

Nghĩ thế nhưng Cố Cẩm Miên vẫn đọc hết hơn một vạn bình luận của fan cp.

Khóe miệng cong cong.

Cuối cùng cảm thấy mình lãng phí nhiều thời gian quá nên định xem nốt hotsearch rồi thoát Weibo.

#Khương Tự Lâm và Cố Thanh Dương về nước#

Cố Cẩm Miên: “???”

Cậu xem hotsearch mới biết anh ba về nước, thật quá quắt.

Cố Cẩm Miên lại ở lại Weibo.

【Sar Pak: Ảnh đế Khương Tự Lâm và thiếu gia Cố Thanh Dương của tập đoàn Cố thị xuất hiện cùng nhau tại sân bay. Cố Thanh Dương luôn phụ trách công việc ở nước ngoài của Cố thị, năm nào cũng cuối năm mới về, vì sao năm nay lại về sớm như vậy? Chẳng lẽ về cùng Khương Tự Lâm? Hai người có quan hệ gì? Khương Tự Lâm ở nước ngoài nhiều năm sao đột nhiên lại muốn về nước? Lẽ nào vì có phim điện ảnh mới?】

【Wow! Cặp này nhìn đã con mắt ghê! Gen nhà họ Cố đỉnh thật đấy!】

【Hầy, vị thiếu gia này nổi tiếng phong lưu, dẫu ở cùng ngôi sao nào cũng chẳng có gì là lạ.】

【Nói như bà, tôi vừa tưởng tượng cảnh ở cùng Ân Mạc Thù đã thấy rất kỳ lạ rồi.】

【…】

【Đạo diễn Lâm chuẩn bị quay phim điện ảnh mới, chẳng lẽ Khương Tự Lâm về nước lần này là vì nó.】

【Nghe nói vậy.】

Cố Cẩm Miên: “?”

Giỏi lắm tên kia, không giành được tài nguyên thời trang trong nguyên tác nên định cướp tài nguyên phim điện ảnh?

Bộ phim điện ảnh công chiếu mới đây của đạo diễn Lâm, doanh thu trong nước thu về 5 tỷ 8, giờ đang được công chiếu ở nước ngoài, doanh thu có lẽ sẽ dâng lên một đợt sóng mới, thành tích này so với bất cứ đâu cũng không hề thua kém.

Lợi dụng đà này, đội của đạo diễn Lâm bắt đầu chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo, bộ phim vẫn sẽ do đạo diễn Lâm cùng biên kịch thiên tài Lưu Manh Manh xây dựng, một miếng thịt mỡ to như thế dĩ nhiên sẽ có nhiều người nhìn chằm chằm vào.

Khương Tự Lâm về nước lúc này rất có thể là vì bộ phim đó.

Thị trường phim điện ảnh nước ngoài rộng hơn nhưng hạn mức phát triển tối đa của người Trung ở đó cũng không quá nổi bật, hơn nữa thị trường phim điện ảnh trong nước cũng đang nhanh chóng tiến bộ.

Anh ta đóng một bộ phim ở nước ngoài, doanh thu chiếu rạp hơn ngưỡng chục tỷ, trong đó có thể lên đến ba phiên bốn phiên, nhưng ở một mức độ nào đó mà nói thì còn không bằng đóng nam chính của phim trong nước thu về cả danh tiếng lẫn tiền tài.

Trước đó, lúc《Man Thiên Quá Hải》vừa mới công chiếu, đạo diễn Lâm đã nói với cậu có ý định để Ân Mạc Thù đóng nam chính trong bộ phim tiếp theo. Cố Cẩm Miên còn cố ý lưu lại thời gian, đợi đến lúc đó sẽ đi thử vai.

Cố Cẩm Miên lập tức gọi điện thoại cho đạo diễn Lâm để hỏi chuyện này.

“Tiểu Cố à, trong phim điện ảnh của mình, đúng là tôi có tiếng nói hơn những đạo diễn khác nhưng cũng không phải hoàn toàn độc đoán.”

Tin ông cái đồ cáo già.

Mặt mày Cố Cẩm Miên nghiêm túc: “Chú nói thẳng xem, có phải danh tiếng cùng địa vị điện ảnh thế giới của Khương Tự Lâm đã làm chú dao động phải không?”

Phim điện ảnh của đạo diễn Lâm đều muốn hướng ra quốc tế nên đây sẽ là một trợ lực rất lớn.

“Cậu không thể nói vậy được, ngoài sự nổi tiếng thì diễn xuất của cậu ta cũng rất tuyệt vời.”

Cố Cẩm Miên: “Ân Mạc Thù kém hơn à?”

“Chú cảm thấy anh ta hay Ân Mạc Thù ai có thể kéo doanh thu tốt hơn? Chú đừng quên phản ứng của khán giả với bộ phim đầu tiên.”

Đạo diễn Lâm: “…”

Cố Cẩm Miên tiếp tục: “《Man Thiên Quá Hải》giờ có lẽ đang rất được hoan nghênh ở nước ngoài, chú đừng quên còn có công lao của đội ngũ hiệu ứng kỹ xảo của anh ba tôi.”

Đạo diễn Lâm nói nhỏ: “Nhưng hình như Khương Tự Lâm là bạn trai của anh ba cậu mà.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Hay lắm, hóa ra là vì đây.

Ý chí chiến đấu của Cố Cẩm Miên càng mãnh liệt.

Cậu nhắn WeChat cho Ân Mạc Thù: “A Thù, anh yên tâm, nhất định em sẽ bảo vệ bộ phim điện ảnh của anh!”

Gửi xong mới phát hiện hai chữ “A Thù”, cậu ngẩn người một lúc mới vội vàng thu hồi, lại soạn một tin nhắn như thế, sửa A Thù thành Ân Mạc Thù rồi gửi qua.

Hi vọng Ân Mạc Thù không nhìn thấy.

Tin nhắn vừa gửi qua, Ân Mạc Thù đã nhắn lại “Được”.

Cố Cẩm Miễn bỗng căng thẳng, sao cảm giác như kiểu Ân Mạc Thù vẫn cầm điện thoại nãy giờ nhỉ, vậy vừa nãy có nhìn thấy gì không?

Cố Cẩm Miên xoa mặt, tiếp tục nhắn WeChat cho Lưu Manh Manh.

Lưu Manh Manh là fan cp của bọn họ, hôm qua còn đăng truyện đồng nhân sinh nhật trong siêu thoại cp nên chắc chắn sẽ ủng hộ Ân Mạc Thù.

Lưu Manh Manh: “Nếu có thể tiếp tục gặm đường của em với Ân Mạc Thù trong đoàn phim thì dĩ nhiên là chị sẽ chọn Ân Mạc Thù nè.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Lưu Manh Manh là biên kịch tài năng, vô cùng có tiếng nói trong đoàn phim, đạo diễn Lâm rất có thể sẽ nghiêm túc nghe ý kiến của cô để có được quan điểm và gu thẩm mỹ của giới trẻ đương đại.

Lần trước, trong 《Man Thiên Quá Hải》Lưu Manh Manh đã viết thêm một cảnh highlight cùng bốn cảnh diễn cho Ân Mạc Thù khiến nhân vật này càng được hoan nghênh hơn.

Cố Cẩm Miên nghiến răng: “Gặm đường! Không có gì vui hơn việc gặm đường của otp!”

Lưu Manh Manh: “Yep!”

Cố Cẩm Miên chụp màn hình đoạn đối thoại này gửi cho Ân Mạc Thù.

Ân Mạc Thù nhắn lại “Được”.

Cái gì được, anh nói rõ ra xem nào.

Giờ Cố Cẩm Miên cảm thấy cả người đều không ổn.

Sau khi danh tính trên mạng bị lộ tẩy, liệu bọn họ còn có thể diễn tiếp hay không, còn có thể diễn những cảnh tình cảm khiến biên kịch phải hét lên không?

Cố Cẩm Miên banh mặt, tiếp tục giải quyết vấn đề.

Tiếp theo là anh ba.

Hơn nửa năm ở nước ngoài, nay anh ba về nên kiểu gì anh cả cùng anh hai sẽ cố ý về nhà đợi hắn, chào mừng hắn về rồi ăn cơm cùng nhau.

Khi ấy Cố Cẩm Miên có thể mở một tòa án xét xử.

Nghĩ kỹ xong, Cố Cẩm Miên cũng về nhà sớm.

Nhưng Cố Tịch Quân và Cố Lịch Phàm lại chưa về.

Cố Cẩm Miên: “…”

Cố Thanh Dương: “…”

“Ừm thì… anh ba, chào mừng anh về nhà.”

Chín giờ tối mà hai người kia còn chưa về nên Cố Cẩm Miên đành vào bếp làm cho hắn bát mì.

Cố Thanh Dương: “…”

Cũng may cuối cùng hơn mười giờ anh cả với anh hai cũng về.

Cố Thanh Dương còn chưa kịp phát biểu ý kiến, em trai cục cưng vừa có tí lương tâm của hắn đột nhiên biến thành tiểu ác ma.

Cố Cẩm Miên ngồi chính giữa ghế sô pha, bên trái là Cố Lịch Phàm tay nắm quyền tài chính trong nhà, bên phải là Cố Tịch Quân tay nắm quyền chính trị trong nhà.

Còn người xa quê mới từ nước ngoài trở về ngồi đối diện với bọn họ.

Cố Thanh Dương: “…”

Cố Cẩm Miên: “Anh ba, anh nói thật xem có phải anh định dùng đội hiệu ứng kỹ xảo của mình giúp Khương Tự Lâm đến cướp vai diễn trong phim điện ảnh của em với Ân Mạc Thù không?”

“Chờ đã.” Cố Tịch Quân ngắt lời cậu: “Trước khi thảo luận chuyện này, nói anh nghe xem có phải em với Ân Mạc Thù đã làm lành rồi không?”

Nếu không làm lành, bọn hắn không thể giúp được.

Dù sao Thi Nghi cũng đăng Weibo rồi, đã thế còn phải cho Lưu Manh Manh gặm đường, Cố Cẩm Miên nói: “Làm lành cái gì cơ, bọn em lúc nào chẳng êm đẹp.”

Như vậy, tiếp theo không phải là thảo luận mà là thảo phạt.

Cố Thanh Dương: “…”

Đối với ba đôi mắt khác nhau nhưng ánh mắt lại giống nhau, Cố Thanh Dương chỉ có thể nhận thua.

“Chết người không chứ.” Hắn đứng dậy nói: “Đội hiệu ứng kỹ xảo đó sẽ chuyển qua công ty nhỏ của em.”

Cố Cẩm Miên hệt như bị cái đĩa bánh từ trên trời rơi xuống đập cho ngớ người, đôi mắt mở to.

Công ty nhỏ tồi tàn đó của cậu có tài cán gì mà lại được sử dụng một trong những đội hiệu ứng kỹ xảo hàng đầu thế giới.

Vậy chẳng phải về sau cậu có thể nghênh ngang mà đi trong giới điện ảnh quốc nội à.

“Thật à?”

“Tên vẫn là của Cố thị nhưng em trả lương, hiểu chưa?” Cố Thanh Dương nói: “Không ngờ những nhân tài mũi nhọn lại đến công ty nhỏ của em làm việc chứ gì.”

Đương nhiên là không dám nghĩ.

Có điều lần trước anh cả có nói, trong nhà trừ rạp chiếu phim ra thì không giúp cậu thêm bất cứ cái gì.

Cố Cẩm Miên nhìn thoáng qua hai bên, hai ông anh như thể không nghe thấy gì, cậu vui vẻ bước tới trước mặt Cố Thanh Dương, ánh mắt nhìn hắn sáng lấp lánh: “Anh ba, sao anh đối với em tốt thế?”

Cố Thanh Dương bóp mặt cậu một cái: “Vậy lúc nữa có thể ôm em ngủ được không?”

Hả?

Thế thì không được, cậu chỉ có thể ngủ với Ân…

Lúc Cố Cẩm Miên nhận ra mình đang nghĩ gì, sắc mặt bỗng chốc cứng đờ.

Cậu không hề nghĩ mình chỉ có thể ngủ với Ân Mạc Thù đâu.

Cậu chỉ nghĩ lúc ngủ cùng Ân Mạc Thù cảm thấy rất yên tâm và thoải mái thôi.

Cánh tay của Ân Mạc Thù rất dài, lòng bàn tay lại lớn, khi ngủ hắn luôn ôm trọn người cậu vào trong ngực rồi lại vỗ lưng cậu, ngay cả trong giấc mơ của cậu cũng hết sức yên bình.

Ban đêm thỉnh thoảng mở mắt ra lại thấy gương mặt đẹp trai của hắn, khóe miệng chỉ muốn cười đến tận mang tai.

Cố Cẩm Miên khẽ xoa mặt, lúc về phòng rồi vẫn còn đang nghĩ.

Nhưng đó là Ân Mạc Thù.

Cố Cẩm Miên rầu rĩ xoay người, điều làm cậu yên tâm là bản thân người ấy hay cánh tay dài vững chắc với gương mặt đẹp?

Càng nghĩ càng bức bối, Cố Cẩm Miên cầm điện thoại lên, ấn vào avatar của Ân Mạc Thù.

Cố Cẩm Miên: “Em thích khuôn mặt đẹp.”

Sau đó lập tức thu hồi.

Thật ra cũng không đến nỗi thích lắm, chỉ cần nửa đêm nhìn không bị dọa là được.

Nhưng rõ ràng Ân Mạc Thù đã đọc được, hắn nhắn lại: “Em thích khuôn mặt kiểu gì?”

Cố Cẩm Miên không nhắn lại.

Ân Mạc Thù vừa quay xong cảnh đêm đang định rời khỏi đoàn phim, nhưng sau khi đọc được tin nhắn bỗng nói với trợ lý Bàn Bàn: “Cậu đi tìm xe lăn đến đây, tìm cả chuyên gia trang điểm đến nữa.”

“Vâng!”

Lúc Bàn Bàn đưa chuyên gia trang điểm cùng một chiếc xe lăn quay lại, cậu ta phát hiện Ân Mạc Thù đã thay áo sơ mi. Hắn tiếp nhận xe lăn rồi thuần thục ngồi xuống, ngẩng mặt nói với chuyên gia trang điểm: “Phiền cô trang điểm mặt tôi trông sắc bén hơn, đại khái là đánh khối rõ một chút.”

Cố Cẩm Miên nằm trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại, không biết trả lời Ân Mạc Thù thế nào.

Khoảng mười phút trôi qua, Ân Mạc Thù gửi một bức ảnh tới.

Ân Mạc Thù: “Thường ngày tôi trông như vậy, Ân Mạc Thù được viết dựa theo bản thân tôi, cùng lắm chỉ có đôi mắt lạnh lùng hơn một chút.”

Ân Mạc Thù: “Tôi nghĩ nếu ngày nào đó có thể gặp em ngoài đời, lúc chúng nhìn em sẽ không còn lạnh lùng như vậy nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.