Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 59



Edit: Lune

Cố Cẩm Miên đến trường cấp hai của Ân Mạc Thù bị học sinh trong trường quay được, lúc ấy bọn họ rất hồn nhiên, đều nghe lời không đăng mà đợi đến sáng hôm sau.

Bí mật chỉ khi chia sẻ với người khác mới thấy kích động.

Thấy cảnh này, fan cp như thể được tiêm máu gà suýt thì ngất, nhất là khi thấy Cố Cẩm Miên nói “Đúng vậy! Anh ấy rất yêu anh.”

【A a a cậu nói câu này chẳng phải quá kiêu ngạo à?】

【Ngọt quá ngọt quá người tui cuộn lại thành một con nhộng luôn rồi.】

【Đúng vậy, anh ấy rất yêu cậu, thế cậu thì sao, cậu không tỏ vẻ chút gì à?】

【Còn cần phải tỏ vẻ nữa à, lén đến trường cấp hai của Ân Mạc Thù điều tra chuyện tình cảm khi xưa, nhìn ham muốn chiếm hữu nhỏ mọn này kìa.】

【Nhanh dẫn em bé làm việc vô ích này về nhà đi @ Ân Mạc Thù.】

Cố Cẩm Miên im lặng nằm xuống, không nhúc nhích.

Nhưng có lẽ do từng trải qua quá lần xấu hổ nên cậu đã có sức đề kháng, một hồi sau lại bắt đầu lẩm bẩm.

Vì trong phòng ngủ rất yên tĩnh nên Ân Mạc Thù có thể nghe rõ tiếng cậu lẩm bẩm.

“Đúng thế còn gì.”

Ân Mạc Thù: “…”

Cố Cẩm Miên không được đáp lại nên rất khó chịu, cậu tiếp tục thì thào: “Em không có anh trai, anh viết cho em ba người anh, em không có mẹ, anh viết mẹ cho em. Còn Quý Nam, vừa nhìn mặt đã thấy thối hoắc, ấu trĩ lại hiếu thắng.”

Ân Mạc Thù rất muốn nút tai lại.

Cố Cẩm Miên tự lẩm bẩm một mình, càng kể lể nụ cười bên môi càng tươi rói, trong lòng càng vui vẻ. Dần dần về sau, vì không khỏi vui quá mà lật người rồi bò lên người Ân Mạc Thù, phấn khích ôm lấy cổ hắn: “Sao anh lại yêu em nhiều đến vậy!”

Ân Mạc Thù: “…”

Cố Cẩm Miên vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Ân Mạc Thù, cậu vừa cọ cằm với cổ hắn, vừa sờ loạn khắp người hắn mãi đến khi nghe thấy tiếng rên của ai đó vang lên.

Âm thanh khàn khàn lại hơi đau khổ.

Cố Cẩm Miên: “…”

Cố Cẩm Miên biết vì sao hắn rên.

Cậu cảm nhận được.

Dĩ nhiên cậu cũng hiểu vì sao lại hơi đau khổ nữa.

Bởi người đầu têu sờ loạn là cậu.

Cố Cẩm Miên im như thóc, lặng lẽ bò xuống khỏi người Ân Mạc Thù với đôi chân run rẩy.

Ân Mạc Thù cứ nghĩ cuối cùng cậu cũng chịu yên tĩnh đi ngủ, ai ngờ được mười phút lại mở miệng: “Nếu anh muốn cũng có thể mà.”

Ân Mạc Thù nghiến răng: “Câm miệng! Nói nữa thì sang phòng làm việc!”

Lần này cuối cùng cũng yên tĩnh.

Ân Mạc Thù mệt tim nhắm mắt lại, bị cậu giày vò thế này còn mệt hơn đi quay phim hai ngày hai đêm.

Ngày hôm sau Ân Mạc Thù không phải quay phim sớm nên hai người dậy rất muộn, Bàn Bàn mang bữa sáng quét thẻ đi vào, bất ngờ thấy cảnh trong phòng suýt nữa bị dọa ngã xuống.

Tiểu Lưu nghe thấy tiếng kêu của cậu ta, sau khi chạy đến thấy vậy cũng kinh ngạc há to mồm.

Phòng tổng thống mỗi đêm một vạn tệ, sao lại bị người ta hành hạ đến mức này?

Ai có thể tha thứ cho bọn họ?

Sau đó nghĩ lại, một cái cây to thế kia, đèn đường rồi nhiều đất đá như thế này, lúc chuyển vào không có chuyện nhân viên khách sạn không biết được.

Cả ngày Ân Mạc Thù đều ở trong đoàn phim, vậy chỉ có thể là tiểu thiếu gia ở khách sạn, sếp của bọn họ.

Tiểu Lưu: “…”

Sở thích của người có tiền đều hoành tráng như vậy hả? Nghĩ đến chiếc giường tròn to đùng của họ bỗng dưng lại muốn rơi lệ.

Hai người vừa tham quan vừa cảm thán.

Lúc Ân Mạc Thù từ trong phòng ngủ đi ra, hai người còn đang ngắm Graffiti trên trường, còn có cả “Lời tỏ tình với Ân Mạc Thù”.

Ân Mạc Thù đi qua phát hiện mấy câu tỏ tình trên bức tưởng, có câu người khác đọc hiểu nhưng có cũng câu chỉ có hai người bọn họ mới hiểu.

[Ân Mạc Thù! Em rất thích anh!]

[Ân Mạc Thù lớp 3 siêu đẹp trai!]

[Thế giới mà anh tạo ra giống như bánh Black forest vậy.]

Hắn khẽ cười, bước đến bên cạnh băng ghế, tình cờ phát hiện dòng chữ được khắc trên chân ghế.

Không phải trên tay ghế, cũng không phải trên lưng ghế mà lại chọn chân ghế.

Ân Mạc Thù như có thể nhìn thấy một cậu bé tay ngắn chân ngắn đang ngồi xổm ở đó để khắc chữ, bên này khắc chữ “Miên”, bên kia khắc chữ “Thù” như thể đây đã trở thành chỗ ngồi độc quyền của bọn họ, ngồi từ khi còn nhỏ cho tới lúc về già.

Những thứ trong phòng này vẫn luôn được giữ nguyên trong suốt thời gian họ ở đây, năm ngày sau, lúc bọn họ đi rồi mới được dọn.

Lúc Cố Cẩm Miên đi còn nói xin lỗi với quản lý khách sạn vì những rắc rối mình tạo ra.

“Không rắc rối không rắc rối!” Quản lý cười híp mắt, thấy Cố Cẩm Miên định đi, ông há miệng nhưng cuối cũng vẫn không nói thêm điều gì.

Thôi bỏ đi, không nói nữa, dù sao cũng không có gì to tát cả.

Chỉ là chuyện cái ghế cùng đèn đường đã bị Ân Mạc Thù gọi người tới mang đi rồi thôi.

Sau khi bộ phim điện ảnh của Ân Mạc Thù đóng máy, hắn cùng Cố Cẩm Miên quay về thành phố S nghỉ ngơi ba ngày, sau đó sẽ xuất phát đến địa điểm quay phần mùa đông trong《Trên Tuyết》. Mặc dù phần này tới tháng 12 mới bắt đầu quay nhưng hắn phải đi trước để học mấy cảnh trượt băng nghệ thuật.

Tất nhiên là Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An cũng phải đi.

Mấy ngày nay, Cố Cẩm Miên chỉ muốn lúc nào cũng quấn lấy Ân Mạc Thù, nhưng thế thì lại giống mấy em gái nhỏ quá, hơn nữa đêm đó sau khi cậu nói có thể thì Ân Mạc Thù lại bảo cậu câm miệng nên cậu vẫn hơi so đo chuyện này.

Thế nên hôm sau về nhà rồi, cậu cũng không đi tìm Ân Mạc Thù.



Sáng nay cậu dậy sớm ăn sáng, định ăn xong sẽ tới công ty.

Ba ông anh cũng đều ở nhà ăn sáng, Cố Thanh Dương liếc cậu mấy lần: “Chậc chậc, lúc ăn cơm mà khóe miệng vẫn cong thế kia, làm lành rồi hả?”

Cố Cẩm Miên không để ý tới hắn.

“Anh nói em nghe này, sao nam càng nổi tiếng lại càng hấp dẫn, em phải để ý một chút, bớt đắc ý thôi.”

“Anh thì biết cái gì.” Cố Cẩm Miên hừ một tiếng, cắn thìa nói: “Anh ấy yêu em nhất, trên thế giới này anh ấy chỉ có thể yêu mình em.”

“…”

Ba người nhìn cậu, tỏ vẻ một lời khó nói hết.

“Không tin à.” Cố Cẩm Miên đắc ý: “Mấy anh đều là bằng chứng anh ấy yêu em.”

“???”

Mấy người mù quáng trong tình yêu đáng sợ thật đấy.

Yêu vào là ngu đi.

Cố Thanh Dương: “Thế lần trước ai nằm trong bệnh viện, mắt đỏ bừng nói bọn em đóng giả người yêu?”

Cố Cẩm Miên không thèm so đo với hắn, cậu ăn xong lập tức đứng dậy: “Anh chờ đó, em sẽ dẫn bạn trai em đến cướp phim điện ảnh của bạn trai anh.”

Cố Thanh Dương: “…”

Mấy ngày rồi Cố Cẩm Miên không đến công ty, vừa xuất hiện người trong công ty đã ồn ào nhiệt tình chào hỏi cậu.

“Sếp à, tôi nhớ cậu nhiều lắm luôn ấy.”

“Tôi thừa biết anh không phải nhớ tôi mà là nhớ cà phê với trà sữa.”

“Ông chủ, có tìm được bạn trai bạn gái nào thời cấp hai của Ân Mạc Thù không?”

“…”

Phần lớn trong giới đều chín giờ mới bắt đầu làm việc, Cố Cẩm Miên đến sớm, giờ đang nhàn nhã ngồi trước cửa sổ sát đất uống cà phê, định đợi đến chín rưỡi mới gọi cho đạo diễn Lâm.

Văn phòng nằm trên tầng ba nên Cố Cẩm Miên có thể thấy rõ toàn cảnh dưới sân qua cửa sổ.

Một chiếc xe dừng trước cửa, Bách Tâm Vũ lén lén lút lút đi xuống, quan sát xung quanh một chút, phát hiện không có người mới mở cửa xe phía sau ra, sau đó Đỗ Bạch An bước xuống.

Cố Cẩm Miên: “?”

Hai người đi tới cửa, nhanh chóng quét thẻ ra vào, vừa mới vào cửa bỗng có một người đàn ông trung niên lao ra khỏi quán cà phê bên cạnh chạy đến, túm chặt lấy áo Đỗ Bạch An rồi hò hét gì đó.

Cố Cẩm Miên lập tức để ly cà phê xuống bàn rồi chạy xuống tầng.

Càng đến gần, cậu càng nghe rõ người kia đang gào cái gì.

“Tao là bố mày, tao đòi tiền mày không phải chuyện đương nhiên à?”

“Nếu mày không đưa, tao sẽ tới gặp phóng viên để kể hết mọi chuyện về mày.”

Giỏi lắm, hóa ra là người cha cặn bã đã hủy hoại Đỗ Bạch An trong nguyên tác.

Ông ta còn dám đến đây gây sự?

Hai người đứng bên trong cửa, cửa cũng sắp đóng lại nhưng người đàn ông trung niên kia vẫn vươn tay vào, túm chặt lấy áo Đỗ Bạch An.

Bách Tâm Vũ vừa đẩy cửa vừa đập mạnh vào tay ông ta: “Ông mau thả cậu ấy ra, ông không thả tôi sẽ đánh ông đấy.”

Cố Cẩm Miên: “…?”

“Mày đánh đi, tao đòi tiền con trai tao thì liên quan gì đến người ngoài như mày? Mày mà ra tay, tao sẽ đi kể với phóng viên, bọn nghệ sĩ vô đạo đức!”

Bách Tâm Vũ: “Ông không phải đồ vô lại chắc?”

“Mày có tin tao gọi cho phóng viên đến đây xem tao khóc ngay bây giờ không?”

Cố Cẩm Miên: “Nhường một chút.”

Hai người nghe thấy tiếng cậu, một người tỏ ra yên lòng, người còn lại lại tỏ ra xấu hổ.

“Home!”

“Ông chủ.”

Hai người nghe lời nhường lối, Bách Tâm Vũ bỏ tay người đàn ông kia tránh ra, Đỗ Bạch An bị ông ta túm áo nên không tránh được hẳn mà chỉ có thể hơi nghiêng người.

Người kia nghe Đỗ Bạch An gọi ông chủ, lại thấy cậu bảo bọn họ tránh ra nên càng tỏ ra ngang ngược: “Cậu là ông chủ của nó chứ gì, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”

Dứt lời, ông ta định đi vào bên trong.

Cố Cẩm Miên không nói gì mà chỉ đỉnh đầu lưỡi vào má trong, sau đó đi qua đạp vào cửa sắt một cái.

Cửa sắt loảng xoảng một tiếng, sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Từ hai âm lượng cao này có thể biết được lực cú đá kia mạnh cỡ nào.

Là cửa sắt nên nặng cực kỳ, cánh tay bị kẹt giữa hai cánh cửa nặng nề không chịu được sức ép từ hai phía, ông ta đau đến mức mồ hôi túa đầy trán.

Lần này cuối cùng cũng buông lỏng tay ra.

Hai người đứng cạnh sững sờ.

Cố Cẩm Miên coi thường nhìn thoáng qua Bách Tâm Vũ: “Vào công ty.”

Cậu cầm cánh tay Đỗ Trọng lôi về phía trước: “Vào đi, không phải ông muốn vào trong à?”

Cánh tay cậu kéo vừa vặn lại là cánh tay bị cửa kẹp kia, còn tình cờ đúng chỗ bị thương, cậu bóp mạnh một cái khiến Đỗ Trọng đau đến mức gào lên: “A bỏ tay ra, mày… mày muốn làm gì, tao không vào, mau bỏ tay ra!”

Bách Tâm Vũ càng ngơ ngác.

Thấy Cố Cẩm Miên muốn kéo Đỗ Trọng vào công ty, hai người vội vàng theo sau.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, không ít người trong công ty ngó qua cửa sổ nhìn xuống, thấy người Cố Cẩm Miên kéo vào là Đỗ Trọng nên cũng không tỏ ra ngạc nhiên.

Cố Cẩm Miên để ý thấy, hỏi: “Ông ta từng đến đây rồi à?”

Bách Tâm Vũ là người đầu tiên lên tiếng: “Rồi, ông ta đuổi theo An An từ nhà đến công ty để bắt nạt An An.”

Web drama của Đỗ Bạch An kết thúc sớm hơn Bách Tâm Vũ, trong khoảng thời gian ấy cậu ta có quay mấy show thực tế, show vừa phát sóng, Đỗ Trọng xem TV mới biết con trai mình giờ đã là ngôi sao nổi tiếng.

Ông ta năm lần bảy lượt đến chỗ ở của Đỗ Bạch An đòi tiền, vừa mở miệng đã đòi một ngàn vạn, dĩ nhiên Đỗ Bạch An sẽ không đưa ông ta nhiều tiền như vậy nên ông ta bắt đầu gây sự.

Bách Tâm Vũ muốn đưa Đỗ Bạch An về nhà mình nhưng Đỗ Bạch An lại không muốn, vì thế hai người đến công ty nhưng ai ngờ Đỗ Trọng lại tiếp tục theo đến tận đây.

Hai người đều là ngôi sao, người của công chúng đối phó với mấy kiểu vô lại thế này không tránh khỏi bất lực.

“Không cho là được rồi, cho lần đầu sẽ có vô số lần tiếp theo, loại người này chắc chắn sẽ ép khô mọi thứ của cậu.” Cố Cẩm Miên cười nhạo: “Rác rưởi!”

“Mày nói cái gì, mày biết tao là ai không? Tao là bố nó, tao đòi nó tiền là chuyện hiển nhiên!” Cơn đau trên cánh tay Đỗ Trọng dần dịu đi nên ông ta bắt đầu kênh kiệu trở lại, cũng không biết có phải Đỗ Bạch An với Bách Tâm Vũ đã cho ông ta dũng khí hay không: “Tao sẽ tìm giới truyền thông để tố chúng mày!”

Cố Cẩm Miên cười khẽ: “Sao lúc cậu ấy còn bé ông không đứng ra mà nói đó là con trai ông đi.”

“Bỏ đi.” Cậu nói: “Ông biết tôi là ai không?”

Đúng là Đỗ Trọng không biết rõ cậu là ai, ông ta chỉ biết cậu là ông chủ của Đỗ Bạch An nên chắc chắn rất quan tâm đến tương lai của Đỗ Bạch An.

Ông ta nghe bạn cờ bạc của mình nói, ngôi sao có thể dễ dàng kiếm được mấy ngàn vạn, con trai ông ta chắc phải kiếm được rất nhiều tiền.

Nghĩ tới đây, ánh mắt ông ta nhìn Cố Cẩm Miên càng thêm tự tin.

Ông ta không trả lời những có người đã trả lời giúp.

Một nhân viên nói: “Cậu ấy là Cố Cẩm Miên, tiểu thiếu gia của tập đoàn Cố thị.”

Cố Cẩm Miên: “Ai bảo cậu nói cái này.”

“Hả?”

Tiểu Lưu suy nghĩ một hồi mới lên tiếng: “Cậu ấy là Cố Cẩm Miên, là tên biến thái từng tra tấn chết mấy nghệ sĩ ít tên tuổi!”

“…”

Lúc những người khác đang im lặng, Tiểu Lưu nhìn sắc mặt ông chủ, trong lòng càng nắm chắc.

Màn hình chiếu trong phòng bật lên, bài viết được đăng bởi blogger tin đồn nhảy ra.

“Ông xem đi.”

Đỗ Trọng nhìn một lúc, sau đó quay sang nhìn Cố Cẩm Miên rồi lại so sánh với người trong ảnh.

Ông ta nuốt nước miếng, cảm thấy lần này mình đụng phải một tên tàn nhẫn khó nhằn rồi, cả người lập tức héo.

Cố Cẩm Miên hỏi: “Ông biết anh hai tôi là ai không?”

Nhân viên: “Là chủ tịch Cố Lịch Phàm của tập đoàn Cố thị, là người gặp thần giết thần trên thương trường.”

Cố Cẩm Miên hỏi: “Thế ông biết anh cả tôi là ai không?”

Nhân viên: “Là Cố Tịch Quân, *sợ hãi*, người này chắc không cần bọn tôi nói ra ha, kiểu gì ông cũng từng thấy trên TV rồi.”

Đỗ Trọng hoảng rồi.

Cố Cẩm Miên túm cổ áo ông ta kéo về phía trước, giọng nói lạnh lẽo: “Nghệ sĩ ít tên tuổi bị tôi hành hạ đến chết còn không có tí tin tức nào, ông biết tôi có thể giết ông dễ dàng thế nào rồi đấy?”

“Tôi nói rõ cho ông biết, Đỗ Bạch An đang kiếm tiền cho tôi, nếu ông còn dám bám theo cậu ấy, lấy một xu từ cậu ấy thì sẽ có rất nhiều người đang muốn lấy lòng nhà họ Cố sẵn sàng làm cho ông sống không bằng chết.”

Ánh mắt Cố Cẩm Miên lạnh như băng, Đỗ Trọng nghĩ đến cảnh cậu đạp cửa tàn nhẫn mà không hề kiêng dè ban nãy, mồ hôi trên trán túa ra càng nhiều.

Cố Cẩm Miên bỏ tay ra.

Đỗ Trọng ngồi bệt xuống đất.

“Sao, còn đợi tôi đích thân tiễn ông ra ngoài nữa à?”

Đỗ Trọng lập tức chống tay xuống đất bò dậy, sau đó chạy nhanh ra ngoài, hơn nữa còn cẩn thận đóng kín cửa lại.

Bách Tâm Vũ: “…”

“Mấy tên cặn bã độc hại của xã hội thường sợ kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu.” Cố Cẩm Miên nói: “Nên phải dữ lên, khiến ông ta khiếp sợ vào.”

“Sếp đẹp trai quá!”

Cố Cẩm Miên bước đến trước mặt Đỗ Bạch An: “Chúng ta không thể chọn bố cho mình nên cậu đừng vì ông ta mà cảm thấy thế nào, nếu ông ta còn tìm đến, cậu cũng không cần phải gánh vác một mình.”

“Đúng!”

“Lần sau ông ta còn dám đến nữa, chúng ta sẽ cùng nhau đuổi ông ta ra ngoài!”

“Đừng để ông ta ở trong lòng.”

Đỗ Bạch An gật đầu, đôi mắt đỏ bừng.

Từ lúc người cha xấu xa và đáng ghét lộ diện trước mặt mọi người, trong lòng cậu ta luôn cảm thấy tự ti, nhưng chẳng ngờ lại không có ai coi thường cậu ta, hơn nữa còn được mọi người an ủi.

Trước kia Đỗ Bạch An chưa từng nghĩ giới giải trí lại có thể có một nơi như vậy.

“Cảm ơn mọi người.”

Lúc Cố Cẩm Miên lên tầng còn khịt mũi: “Loại người như ông ta phải cho đến chỗ Quý Minh làm việc một thời gian thì mới ngoan được.”

Nhắc đến Quý Minh, Cố Cẩm Miên bỗng ngẩn người.

Sau khi lên đến tầng, cậu gửi tin nhắn cho Quý Mình hỏi thử: “Anh đang ở trong tù à?”

Quý Minh: “…”

Hơn nửa năm nay Cố Cẩm Miên chỉ chủ động liên lạc cho gã hai lần, lần đầu là hỏi gã đang trong bệnh viện à? Lần thứ hai lại hỏi gã đang trong tù?

Gã cực kỳ nghi ngờ người này cố ý gây chuyện với mình, làm gì có ai nói chuyện khiến người ta bực thế chứ?

Nhưng gã lại không dám chửi, lần trước đã bị ba anh em nhà họ Cố dọa cho khiếp vía rồi.

Quý Minh: “Không ở.”

Cố Cẩm Miên: “Ủa, thế mà không ở à.”

Sau khi những chuyện xấu của Hàng Uyển Đình và gã bị phanh phui, Hàng Uyển Đình đã hoàn toàn bị phong sát, các cơ quan có liên quan bắt đầu điều tra y với Quý Minh, Quý Minh làm những chuyện kia lại không bị bắt?

Quý Minh: “…”

Quý Minh: “Ông đây không phạm pháp! Đôi bên cùng có lợi, làm gì cũng là hai bên tình nguyện thì sao phải vào tù!”

Cố Cẩm Miên: “.”

Quý Minh nhìn thấy dấu chấm này lập tức có cảm giác sợ hãi như lúc bị Ân Mạc Thù khống chế.

Cố Cẩm Miên: “Vậy gần đây anh có tìm Ân Mạc Thù đánh nhau nữa không?”

Quý Minh: “…”

Gã đang trên đường đến chơi CS người thật do gã cùng bạn gã tổ chức, địa điểm ngoài trời rất kích thích mà cách chơi cũng kích thích hơn CS người thật bình thường nhiều.

Nửa tiếng trước Ân Mạc Thù nhắn cho gã bảo hắn cũng muốn tham gia.

Thật ra từ lâu Cố Cẩm Miên đã phát hiện có điểm khác thường, sau khi nói chuyện với Quý Minh thì điểm khác thường ấy lại càng trở nên rõ ràng.

Dưới ngòi bút của Hà Bất Tẫn, từng nhân vật được viết dựa theo bản thân hắn đều rất thảm, không người nào có cuộc sống suôn sẻ, không ai có kết cục tốt đẹp.

Ai cũng đều bị hành hạ tàn nhẫn và vô lý.

Cố Cẩm Miên ngơ ngác vô thức nắm chặt điện thoại hồi lâu, cậu mím môi nhắn hỏi Quý Minh: “Anh thấy Ân Mạc Thù có khuynh hướng tự hành hạ bản thân không?”

Cái này quá khó để trả lời.

Quý Minh xoắn xuýt.

Cố Cẩm Miên: “Anh đang ở đâu, gửi định vị đi, tôi đến chơi với anh.”

Quý Minh: “…”

Cố Cẩm Miên: “Gửi nhanh lên, đừng ép tôi đi tìm anh hai!”

Quý Minh lập tức gửi định vị hiện giờ của mình qua.

Cố Cẩm Miên thấy gã đang di chuyển rất nhanh, sau đó dừng lại tại một nơi.

Đó là trên một ngọn núi nằm ở ngoại thành.

Tên chó chết Quý Minh đến chỗ kiểu này, chắc chắn là làm việc gì xấu.

Cố Cẩm Miên: “Anh ở yên tại chỗ không được chạy, cũng đừng nói với bất kỳ tên bạn xấu nào của anh, giờ tôi sẽ qua đó.”

Quý Minh: “…”

Cố Cẩm Miên báo cho anh hai sau đó lái xe đến tìm gã.

Đi mất một tiếng, lúc Cố Cẩm Miên đến chân núi mới thấy đây là một căn cứ chơi CS người thật được mở rộng ngoài trời.

Lúc cậu đi vào thì bị người khác chặn lại: “Xin lỗi, hôm nay đã được bao hết, những người khác không được vào trong.”

Cố Cẩm Miên nghiêng đầu thấy Quý Minh đang ủ rũ ngồi xổm ở góc tường hút thuốc: “Quý Minh, mau bảo cho tôi vào trong!”

Quý Minh vội vàng gí đầu lọc thuốc lá xuống đất, đi tới khóc lóc: “Tiểu thiếu gia của tôi à, chỗ này thật sự không thích hợp để cậu chơi đâu.”

Cố Cẩm Miên cười nhạo, nói với người chặn mình: “Trang bị một bộ cho tôi.”

Người kia thấy Quý Minh biết cậu, đánh giá qua vóc dáng của Cố Cẩm Miên rồi cúi người chuẩn bị cho cậu.

Cố Cẩm Miên không nghe Quý Minh nói, cậu mặc đồ rằn ri và trang bị bảo hộ vào, cầm khẩu súng Laser mô phỏng lên: “Đi, dẫn tôi vào chơi.”

Quý Minh: “…”

Cố Cẩm Miên mặc trang bị bảo hộ xong mới nhận ra trận CS người thật này không đơn giản như mình nghĩ, cho nên lúc lên núi thấy có người đang đánh nhau tại chỗ, cậu cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.

Bọn họ đều đội một chiếc mũ giáp cảm biến màu đen giống nhau, phần mặt thủy tinh che kín cả khuôn mặt, còn thêm cả khẩu trang màu đen nữa. Quý Minh không nhìn rõ nét mặt của cậu, gã nói: “Thấy chưa, nguy hiểm lắm, chơi không vui đâu, chúng ta mau quay lại thôi.”

“Anh đang coi thường ai đó?” Cố Cẩm Miên giơ khẩu súng Laser lên, tư thế tiêu chuẩn siêu đẹp trai: “Chúng ta đợi họ hết trận xong chia đội lần nữa mới tham gia được à? Tôi không chờ nổi nữa rồi.”

Quý Minh: “…”

Gã chịu rồi.

“Trận này là CS người thật Battle Royale, chơi qua chưa?”

Cố Cẩm Miên gật đầu.

Loa phóng thanh vang khắp khu rừng: “Xin hãy chú ý, phía Đông Nam có hai thành viên mới gia nhập, S12 và N07.”

Cố Cẩm Miên kinh ngạc nhìn Quý Minh, điều này có công bằng không?

Quý Minh: “Cậu chỉ cần nghĩ mọi cách để sống cho tới khi kết thúc là được.”

Những người khác trong trận đã chơi được một lúc, giờ hai thành viên mới tham gia là người có thể lực dồi dào hơn cả nên hai người họ sẽ lập tức trở thành mục tiêu bị công kích. Quý Minh vừa nói xong đã chạy, chưa được mấy bước đã bị người khác nhào vào đẩy xuống đất.

Cố Cẩm Miên: “…”

Vậy súng Laser trong tay để làm gì, chơi CS người thật thì cứ lao vào mà đập nhau thôi.

Quý Minh đánh nhau rất ít khi thua, chẳng bao lâu đã tìm được cơ hội đánh gục người kia, sau đó giơ súng Laser lên bắn mấy phát, người kia lập tức được thông báo “Đã chết”.

Cố Cẩm Miên đã hiểu.

Cậu không hấp tấp vào sân luôn mà tìm một nơi có địa hình cao hơn phía ngoài, sau đó cầm ống nhòm quan sát tình hình trước.

Khi thấy một bóng lưng cao lớn trong đó, cậu lập tức sững người.



Chú thích:

真人 cs 大逃杀 (tạm edit: CS người thật Battle Royale): Trong chế độ này, người sống sót cuối cùng sẽ chiến thắng.

真人 cs (tạm edit: CS người thật): Bác nào thích có thể tìm hiểu thêm chứ em khum thích TvT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.